Chương 60: Mừng mày tỉnh
nanami_kutte
17/10/2017
Au rất xin lỗi các bạn. Au cứ nghĩ những câu nói tiếng anh như vậy đã là đơn giản lắm
rồi. Au không biết các độc giả không hiểu. Au chân thành xin lỗi, lần
này au có dịch cho các bạn rồi. Còn thắc mắc, hay ý kiến cứ cmt cho au,
au sẽ sửa
Dành tặng bạn VyTrng609239
Chúc các bạn đọc vui!
'________________________'
Nhỏ ngậm miệng lại, nhỏ không muốn chọc giận Chara. Vì tính cách cô ta y như Băng khi trở nên vô cảm,
Rất đáng sợ
Và nhỏ không đấu lại nó
Hay Chara, nhỏ vô cùng chắc chắn rằng mình không phải là đối thủ của Chara
Không khí im lặng, khuôn mặt Chara dần dần bình tĩnh lại, cô ta lại nở một nụ cười vô hại :
- sorry about that. Ok, let's continue our story. Where were we??
( Phiên dịch a~ : xin lỗi về việc đó, ok, hãy tiếp tục câu chuyện của ta nào. Chúng ta tới đâu rồi nhỉ? )
Anh nhíu mày, hờ hững lên tiếng :
- cô đang kể tới khúc cô bé sống hạnh phúc với gia đình và bạn bè cô ấy.
Chara ' oh ' một tiếng, hắng giọng tiếp tục :
- well, that little girl " was supposed to have " a happily ever after. But....
( Chà, cô bé đó " đáng lẽ ra " phải có một cái kết hạnh phúc. Nhưng....)
Chara ngưng giọng, rồi giọng cô ta trở nên âm u như kể một câu chuyện ma :
- her's nightmares began to appear. HER'S WORST NIGHTMARE.
( Cơn ác mộng của cô ấy xuất hiện. Cơn ác mộng tồi tệ nhất )
Anh, hắn cậu đều không rét mà run, còn cô và nhỏ thì vẫn cúi gầm mặt, cắn chặt môi dưới. Cô có đàm phán với Chara :
- Cha...chara...hay là..đừng...kể nữa. Làm ơn!!
Chara nhíu mày, giọng nói khó chịu :
- mắc gì? Cô sợ? Nếu muốn một happily ever after, thì để tôi kể. Đó là điều tốt. Cô hiểu ý của tôi, đừng bắt tôi nhắc lại.
Nhỏ nắm vai cô, khẽ lắc lắc đầu, cô đành thở dài im lặng. Hắn, anh và cậu đều thấy đoạn đối thoại của họ vô cùng kì lạ, có rất nhiều điều khiến họ tò mò.
Anh muốn lên tiếng thắc mắc nhưng hắn nắm vai anh lại, anh quay lại nhìn hắn, hắn lắc đầu khuôn mặt buồn rầu tỏ ý đừng hỏi
Chara tiếp tục hào hứng kể :
- One day, She made friends with a new friend. They plays and sings together. But one day, the boy disappeared. Well, maybe he not completely gone. Before that, he asked her out, the little girl agreed
( Một ngày nọ, cô bé làm bạn với một người bạn mới. Nhưng một ngày, cậu bé đó biến mất. À Thì, cậu bé không hẳn là hoàn toàn biến mất. Trước đó, cậu nhóc hỏi cô bé đi chơi. Cô bé nhỏ đồng ý )
Hắn nhíu mày, khoan đã....
Cô bé....
Vui đùa ca hát???
Hắn lên tiếng cắt ngang câu chuyện của Chara :
- họ vui chơi trên cánh đồng hoa mao lương vàng, đúng không?
Chara cười chúc mừng, nhưng nụ cười ấy lại không có ý cười :
- oh, anh có vẻ khôn nhỉ? Not bad for an idiot like you
( Không tệ đối với một kẻ ngốc như anh )
Hắn nghiến răng trèo trẹo, cố kiềm chế cảm giác đánh người lại, giọng nói vặn vẹo :
-....cô... kể tiếp đi
Chara gật đầu, tiếp tục câu chuyện :
- As the idiot said, they were playing in the flower field.
( Như tên ngu đó nói, họ chơi đùa trên cánh đồng hoa )
Cả bọn nhịn cười, len lén nhìn biểu cảm của hắn. Đúng như mọi người nghĩ, mặt hắn đen xì luôn. Rồi họ tiếp tục lắng nghe Chara
-And as I just said, The boy led her to go play, they play extremely fun. Suddenly, a car rushed over, that boy....
( Và như tôi đã nói, cậu bé dẫn cô nhóc đi chơi, bọn họ chơi đùa cực kì vui. Đột nhiên, một chiếc xe tải lao tới, cậu bé đó.....)
Đột nhiên giọng nói Chara biến mất, cô ta ngất đi, ngã nhào xuống khỏi giường bệnh. Hắn sợ hãi vô cùng, đưa tay đón lấy cô ta, ai ai cũng lo lắng, nhưng khi đặt cô ta ngay ngắn rồi xem xét thì họ mới biết cô ta chỉ ngủ mà thôi
- kì lạ vậy?
Cậu gãi gãi đầu khó hiểu, hắn, anh, cô và nhỏ cùng nhau nhíu mày. Bỗng nhỏ lên tiếng :
- không lẽ....
Cô gật đầu chắc chắn câu trả lời phân nửa của nhỏ :
- ừ, nó tỉnh rồi. Vậy nên Chara mới đột nhiên bất tỉnh
Cả bọn đồng thời đưa mắt nhìn người con gái xinh đẹp yên bình nằm trước mắt, đâu ai ngờ cô gái ấy năm phút trước y chang quỷ địa ngục đòi mạng.
---- trong lúc đó
Trong đầu họ
Chara rủa thầm một tiếng :
- shit... almost there....just a little more...
( Chết tiệt... sắp được rồi....chỉ một chút nữa thôi...)
Chara tiến lại gần chiếc giường trước mặt cô ta, người con gái nằm trên giường nhìn y chang như cô ta đang khẽ cử động
Đôi mắt mê hoặc đóng kín cùng hàng lông mi thanh tú khẽ nhẹ nhàng run như thể cô gái ấy ngủ rất lâu rồi. Rồi người con gái ấy mở mắt, đôi mắt xám khói nhìn chằm chằm vào Chara
- chara??
Chara đáp lại :
- ừ.
Nó mơ màng hỏi :
- chuyện gì vậy?
Chara không nói không rằng, dùng sức mạnh mình ép buộc nó tỉnh dậy. Thực ra Chara có thể ép buộc nó tỉnh, nhưng cô ta không làm thế, vì cô ta có kế hoạch riêng...
------
Một lát sau khi Chara " đi ", cả bọn đều cảm thấy nhẹ nhõm, anh với hắn thì đang trông nó, còn cô với nhỏ thì kéo nhau lại một góc bàn chuyện, cậu thì ngồi đọc sách trên chiếc sofa nhỏ
Bỗng người con gái mở mắt, việc đầu tiên nó làm là chớp chớp đôi mắt quyến rũ ấy, nhìn trân trân vào chiếc trần bệnh viện
Hắn ngước đôi mắt lên, thấy " cô ta " tỉnh, hắn lạnh lùng lên tiếng :
- tỉnh? Kể tiếp chứ?
Nó nhíu mày khó hiểu, trong lòng đầy câu hỏi
" Sao anh ấy lạnh nhạt thế? Chara đã làm gì à? Mình ngất trong bao lâu rồi thế??? Còn nữa kể chuyện gì? "
Nó ngơ ngác nhìn vô cùng ngốc, khẽ mở miệng :
- vâng?
Hắn ngạc nhiên
" Cô ta vừa 'vâng' ư? "
Rồi hắn cúi gần lại, nhìn kĩ vào khuôn mặt trắng nõn ấy,
Đôi mắt xám khói
Huh? Khoan,... mắt cô ta màu đỏ mà. Hắn lên tiếng hỏi dò :
- băng?
Nó khó hiểu, nghiêng nhẹ đầu :
- sao thế?
Hắn vô cùng vui mừng, lao tới ôm nó, rồi hôn lấy hôn để vào chiếc má phúng phính ấy. Việc làm đột ngột đó khiến cho nó đỏ mặt, nó nhanh chóng đẩy cằm hắn ra, lắp bắp :
- khoan,...gì thế? Thả em ra...
Anh cũng vui mừng vì cái đứa đáng ghét kia biến mất và cô em gái đáng yêu của mình xuất hiện, anh cũng nhào tới ôm lấy nó. Nó bây giờ bị ôm bởi hai người đàn ông, khiến nó vô cùng hoang mang
- khoa...khoan đã, xảy ra chuyện gì à? B-bỏ em ra đã. Hai...hai người
Cô với nhỏ nghe giọng của nó cũng nhào tới, nước mắt lưng chừng tủi thân ôm nó khóc, thành ra giờ đây nó bị bốn con người ôm chặt đến nỗi không thở được. Chỉ có cậu là còn bình tĩnh, miệng nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa đầu nói :
- heh., Mừng mày tỉnh lại
-+----&+&+&_₫+(+&___-
Dành tặng bạn VyTrng609239
Chúc các bạn đọc vui!
'________________________'
Nhỏ ngậm miệng lại, nhỏ không muốn chọc giận Chara. Vì tính cách cô ta y như Băng khi trở nên vô cảm,
Rất đáng sợ
Và nhỏ không đấu lại nó
Hay Chara, nhỏ vô cùng chắc chắn rằng mình không phải là đối thủ của Chara
Không khí im lặng, khuôn mặt Chara dần dần bình tĩnh lại, cô ta lại nở một nụ cười vô hại :
- sorry about that. Ok, let's continue our story. Where were we??
( Phiên dịch a~ : xin lỗi về việc đó, ok, hãy tiếp tục câu chuyện của ta nào. Chúng ta tới đâu rồi nhỉ? )
Anh nhíu mày, hờ hững lên tiếng :
- cô đang kể tới khúc cô bé sống hạnh phúc với gia đình và bạn bè cô ấy.
Chara ' oh ' một tiếng, hắng giọng tiếp tục :
- well, that little girl " was supposed to have " a happily ever after. But....
( Chà, cô bé đó " đáng lẽ ra " phải có một cái kết hạnh phúc. Nhưng....)
Chara ngưng giọng, rồi giọng cô ta trở nên âm u như kể một câu chuyện ma :
- her's nightmares began to appear. HER'S WORST NIGHTMARE.
( Cơn ác mộng của cô ấy xuất hiện. Cơn ác mộng tồi tệ nhất )
Anh, hắn cậu đều không rét mà run, còn cô và nhỏ thì vẫn cúi gầm mặt, cắn chặt môi dưới. Cô có đàm phán với Chara :
- Cha...chara...hay là..đừng...kể nữa. Làm ơn!!
Chara nhíu mày, giọng nói khó chịu :
- mắc gì? Cô sợ? Nếu muốn một happily ever after, thì để tôi kể. Đó là điều tốt. Cô hiểu ý của tôi, đừng bắt tôi nhắc lại.
Nhỏ nắm vai cô, khẽ lắc lắc đầu, cô đành thở dài im lặng. Hắn, anh và cậu đều thấy đoạn đối thoại của họ vô cùng kì lạ, có rất nhiều điều khiến họ tò mò.
Anh muốn lên tiếng thắc mắc nhưng hắn nắm vai anh lại, anh quay lại nhìn hắn, hắn lắc đầu khuôn mặt buồn rầu tỏ ý đừng hỏi
Chara tiếp tục hào hứng kể :
- One day, She made friends with a new friend. They plays and sings together. But one day, the boy disappeared. Well, maybe he not completely gone. Before that, he asked her out, the little girl agreed
( Một ngày nọ, cô bé làm bạn với một người bạn mới. Nhưng một ngày, cậu bé đó biến mất. À Thì, cậu bé không hẳn là hoàn toàn biến mất. Trước đó, cậu nhóc hỏi cô bé đi chơi. Cô bé nhỏ đồng ý )
Hắn nhíu mày, khoan đã....
Cô bé....
Vui đùa ca hát???
Hắn lên tiếng cắt ngang câu chuyện của Chara :
- họ vui chơi trên cánh đồng hoa mao lương vàng, đúng không?
Chara cười chúc mừng, nhưng nụ cười ấy lại không có ý cười :
- oh, anh có vẻ khôn nhỉ? Not bad for an idiot like you
( Không tệ đối với một kẻ ngốc như anh )
Hắn nghiến răng trèo trẹo, cố kiềm chế cảm giác đánh người lại, giọng nói vặn vẹo :
-....cô... kể tiếp đi
Chara gật đầu, tiếp tục câu chuyện :
- As the idiot said, they were playing in the flower field.
( Như tên ngu đó nói, họ chơi đùa trên cánh đồng hoa )
Cả bọn nhịn cười, len lén nhìn biểu cảm của hắn. Đúng như mọi người nghĩ, mặt hắn đen xì luôn. Rồi họ tiếp tục lắng nghe Chara
-And as I just said, The boy led her to go play, they play extremely fun. Suddenly, a car rushed over, that boy....
( Và như tôi đã nói, cậu bé dẫn cô nhóc đi chơi, bọn họ chơi đùa cực kì vui. Đột nhiên, một chiếc xe tải lao tới, cậu bé đó.....)
Đột nhiên giọng nói Chara biến mất, cô ta ngất đi, ngã nhào xuống khỏi giường bệnh. Hắn sợ hãi vô cùng, đưa tay đón lấy cô ta, ai ai cũng lo lắng, nhưng khi đặt cô ta ngay ngắn rồi xem xét thì họ mới biết cô ta chỉ ngủ mà thôi
- kì lạ vậy?
Cậu gãi gãi đầu khó hiểu, hắn, anh, cô và nhỏ cùng nhau nhíu mày. Bỗng nhỏ lên tiếng :
- không lẽ....
Cô gật đầu chắc chắn câu trả lời phân nửa của nhỏ :
- ừ, nó tỉnh rồi. Vậy nên Chara mới đột nhiên bất tỉnh
Cả bọn đồng thời đưa mắt nhìn người con gái xinh đẹp yên bình nằm trước mắt, đâu ai ngờ cô gái ấy năm phút trước y chang quỷ địa ngục đòi mạng.
---- trong lúc đó
Trong đầu họ
Chara rủa thầm một tiếng :
- shit... almost there....just a little more...
( Chết tiệt... sắp được rồi....chỉ một chút nữa thôi...)
Chara tiến lại gần chiếc giường trước mặt cô ta, người con gái nằm trên giường nhìn y chang như cô ta đang khẽ cử động
Đôi mắt mê hoặc đóng kín cùng hàng lông mi thanh tú khẽ nhẹ nhàng run như thể cô gái ấy ngủ rất lâu rồi. Rồi người con gái ấy mở mắt, đôi mắt xám khói nhìn chằm chằm vào Chara
- chara??
Chara đáp lại :
- ừ.
Nó mơ màng hỏi :
- chuyện gì vậy?
Chara không nói không rằng, dùng sức mạnh mình ép buộc nó tỉnh dậy. Thực ra Chara có thể ép buộc nó tỉnh, nhưng cô ta không làm thế, vì cô ta có kế hoạch riêng...
------
Một lát sau khi Chara " đi ", cả bọn đều cảm thấy nhẹ nhõm, anh với hắn thì đang trông nó, còn cô với nhỏ thì kéo nhau lại một góc bàn chuyện, cậu thì ngồi đọc sách trên chiếc sofa nhỏ
Bỗng người con gái mở mắt, việc đầu tiên nó làm là chớp chớp đôi mắt quyến rũ ấy, nhìn trân trân vào chiếc trần bệnh viện
Hắn ngước đôi mắt lên, thấy " cô ta " tỉnh, hắn lạnh lùng lên tiếng :
- tỉnh? Kể tiếp chứ?
Nó nhíu mày khó hiểu, trong lòng đầy câu hỏi
" Sao anh ấy lạnh nhạt thế? Chara đã làm gì à? Mình ngất trong bao lâu rồi thế??? Còn nữa kể chuyện gì? "
Nó ngơ ngác nhìn vô cùng ngốc, khẽ mở miệng :
- vâng?
Hắn ngạc nhiên
" Cô ta vừa 'vâng' ư? "
Rồi hắn cúi gần lại, nhìn kĩ vào khuôn mặt trắng nõn ấy,
Đôi mắt xám khói
Huh? Khoan,... mắt cô ta màu đỏ mà. Hắn lên tiếng hỏi dò :
- băng?
Nó khó hiểu, nghiêng nhẹ đầu :
- sao thế?
Hắn vô cùng vui mừng, lao tới ôm nó, rồi hôn lấy hôn để vào chiếc má phúng phính ấy. Việc làm đột ngột đó khiến cho nó đỏ mặt, nó nhanh chóng đẩy cằm hắn ra, lắp bắp :
- khoan,...gì thế? Thả em ra...
Anh cũng vui mừng vì cái đứa đáng ghét kia biến mất và cô em gái đáng yêu của mình xuất hiện, anh cũng nhào tới ôm lấy nó. Nó bây giờ bị ôm bởi hai người đàn ông, khiến nó vô cùng hoang mang
- khoa...khoan đã, xảy ra chuyện gì à? B-bỏ em ra đã. Hai...hai người
Cô với nhỏ nghe giọng của nó cũng nhào tới, nước mắt lưng chừng tủi thân ôm nó khóc, thành ra giờ đây nó bị bốn con người ôm chặt đến nỗi không thở được. Chỉ có cậu là còn bình tĩnh, miệng nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa đầu nói :
- heh., Mừng mày tỉnh lại
-+----&+&+&_₫+(+&___-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.