Chương 49: quẩy lên đê!
nanami_kutte
26/07/2017
ok, au không
biết tả sao về điệu nhảy này, nên au lên mạng tham khảo và thấy MV của
nhóm này là ok nhất nên, mọi người xem MV và tưởng tượng là Băng tập
nhảy bài hát đó nhé. MV tên là Dr. feel good - Rania. mong mọi người
không chê.
//////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////
Nó bật người dậy phủi tay :
- được rồi, quẩy tí nào
"- quyết định rồi à? "
- ờ
Nó đi ra giữa căn phòng, đưa tay lên không trung. Bỗng màn hình mô phỏng xuất hiện, nó nhanh nhẹn thao tác.
Một lúc sau, khuôn mặt cô xuất hiện.
----------
Cô rất bất ngờ khi nó liên lạc thông qua vòng tay truyền tin, ít khi nó xài thứ này lắm.
Cô đi thẳng vào ý chính :
- sao vậy?
Nó kéo mục này, rồi lại kéo hình ảnh camera ra, toàn căn phòng bao phủ bởi hình ảnh ảo. Vừa chuyên tâm làm, nó vừa nói :
- mày xem đoạn clip này đi, tao đã dùng phần mềm 3D để tạo ra vài tư thế đẹp cho điệu nhảy, rồi bảo con Mi tập theo, à còn về phần nhóm múa phụ hoạ cứ để tao. Nhớ học luôn lời bài hát. Ta sẽ hát đó. À, còn nữa đó là.....
- Băng, mày về với tao đi. Tao nhớ mày, huhuhuhu
Nó nhăn mặt, bịt lỗ tai lại.
" Ôi trời, con này. Đau cả tai "
Cô chưa kịp quay lại, thì đã bị một lực vô hình nhào tới. Vô hình khỉ gì! Con Mi chứ còn ai, nhỏ nhào lên người cô, ôm cổ cô ngó qua nó khóc lóc :
- tao nhớ mày. Bao giờ mày về?....Bla Bla Bla..
Nó chặn ngang lời nói của nhỏ :
- có ba điều tao cần nói với mày
Nhỏ ngưng lại, chớp chớp mắt nhìn nó, nó nói tiếp :
- thứ nhất, khi nào xong tao về. Thứ hai, tới bữa thi tao xuất hiện. Thứ ba, mày bớt nói và lo tập nhảy đi. Tao đưa tài liệu cho con Hân rồi đó. Nhớ! Làm đàng hoàng đó!
Nhỏ giơ tay chào kiểu quân đội, hô to :
- rõ ạ
Nó thở dài ngao ngán
" Sao nó không bao giờ nghiêm túc vậy nhỉ "
- vậy thôi, tao ngắt đây
Cô gật đầu, còn nhỏ thì mặt mày buồn hiu cũng gật đầu theo.
---------
Thay vì khỏi động phần mềm 3D để bắt đầu tập nhảy, thì nó tranh thủ hack vào hệ thống camera giám sát toàn thành phố. Đang đảo mắt vài vòng kiểm tra các camera gần nhà nó thì bất chợt có một cái sát nhà mất tín hiệu. Nó nhíu mày
" Sao lại mất tín hiệu? Lạ nhỉ!? "
Nó điêu luyện thao tác trên bàn phím, một lúc sau camera hoạt động lại, nó nhếch miệng cười nhạt
" Thì ra là vậy "
"- chuyện này thú vị nhỉ "
Chara cũng nhoẻm miệng cười rạng rỡ, tỏ vẻ thích thú trước" món đồ chơi " mới
-----------
Sau khi ngắt liên lạc không lâu, cô xoay người bước lên lầu bỗng vòng tay lại phát sáng lần nữa, cô nhíu mày thắc mắc
Chuyện gì nữa nhỉ?!!
Nhanh chóng mở ra, khuôn mặt nó một lần nữa xuất hiện. Cô nghiêng đầu hỏi :
- sao vậy?
Nó không nói gì, chỉ kéo hình ảnh phóng to ra, trong hình ảnh ấy là một người đàn ông đang lén lút đột nhập vào căn nhà của nó. Chân mày cô càng nhíu chặt hơn :
- có phải....??
Nó gật đầu, lạnh lùng lên tiếng:
- giải quyết gọn vào
Cô gật nhẹ đầu, bắt đầu nhiệm vụ
------ liên lạc kết thúc
Tiếng thở dài lại một lần nữa vang lên
"- mệt mỏi lắm à? "
Nó cười nhạt, tự giễu :
- ha, mệt? Sao không. . . .
Im lặng, nó đưa tay đặt lên ngực mình, một vết sẹo mờ mờ xuất hiện dưới ánh đèn, vết sẹo to, thô bỉ, xấu xí dù là nó rất mờ nhạt
Chara nhẹ giọng hỏi
"- tập tiếp chứ? "
Nó gật đầu, tắt hết tất cả hình ảnh, chỉ chừa lại bộ mô phỏng 3D mà nó vừa nghiên cứu xong.
Nó nhanh chóng tập trung vào các động tác khó
-------
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đây chỉ còn hai ngày là tới cuộc thi, nó cúi gập người, vịnh đầu gối thở gấp
- phù phù....
"- nghỉ ngơi tí đi "
- tớ ổn
Nó không nghĩ là mấy động tác này khó, nhưng không ngờ lại tốn thời gian để tập thuần phục như vậy. Haizzz!!!
( Nó : tất cả là tại bọn độc giả. Tác giả : ây, ta làm vì họ mừ. Cố lên! Nó : nhảy nhẹ phải dễ không. Aizzz, bực ghê )
Nó ngồi phịch xuống suy nghĩ
" Không biết bọn kia tập làm sao nữa? "
------ phân cách đáng yêu nà
Bên cô và nhỏ :
- đm con băng, chọn cái bài gì vậy nè trời
Giọng kêu ai oán của nhỏ vang vọng khắp phòng tập nhảy, cô mồ hôi nhễ nhãi ngẩng mặt lên trần thở, giọng nói đứt quãng vang lên :
- cố đi, không nó trảm hai đứa mình đó
Nhỏ nghĩ tới cảnh mình bị trải thì ôi thôi, một chữ thôi. Thảm!
Rùng mình một cái hai người tiêos tục tập. Bỗng cô nhớ gì đó quay sang nhỏ :
- mày thuộc lời chưa? Nó bảo tụi mình hát đó
Nhỏ giật mình hét lớn :
- chết cha, quên học. Đệt! Sao mày không nhắc sớm hơn?
Rồi ba chân bốn cẳng chạy vèo vào phòng ngồi ' tụng kinh '. Cô lắc đầu bó tay.
------ vèo, bay sang nó nào
Nó bây giờ đã tập xong xuôi, các động tác và lời nhạc đã nhớ. Thế là ẻm tung tăng chạy đi kiếm Nacy
- Nacy, Nacy mình mở tiệc trà đi
Nacy bước ra từ phòng bếp nghiêm giọng hỏi :
- cô chủ đã tập xong chưa?
Nó gạt gật đầu, Nacy nghiêng đầu một cách máy móc hỏi tiếp :
- vậy cô chủ muốn uống trà?
Nó hào hứng :
- um
Nacy nhận lệnh tiến vào phòng bếp tiến hành làm bánh và trà
Không lâu sau, một bàn trà nhỏ nhắn xuất hiện giữa phòng. Nó thổi nhẹ ly trà, nhấm nháp :
- phù, thoải mái quá
Bây giờ là thư giản, tận hưởng ly trà xanh ngọt ngào cùng những chiếc bánh nhỏ, tâm trạng nó vô cùng thoải mái, nó tự hỏi trong lòng
" Không biết tụi kia ra sao nữa? "
----( to be continued )
Không biết chương này ra sao nữa. Mong mọi người không chê. Tạm thời au bị bí ý ùi. Mong mọi người thông cảm
//////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////
Nó bật người dậy phủi tay :
- được rồi, quẩy tí nào
"- quyết định rồi à? "
- ờ
Nó đi ra giữa căn phòng, đưa tay lên không trung. Bỗng màn hình mô phỏng xuất hiện, nó nhanh nhẹn thao tác.
Một lúc sau, khuôn mặt cô xuất hiện.
----------
Cô rất bất ngờ khi nó liên lạc thông qua vòng tay truyền tin, ít khi nó xài thứ này lắm.
Cô đi thẳng vào ý chính :
- sao vậy?
Nó kéo mục này, rồi lại kéo hình ảnh camera ra, toàn căn phòng bao phủ bởi hình ảnh ảo. Vừa chuyên tâm làm, nó vừa nói :
- mày xem đoạn clip này đi, tao đã dùng phần mềm 3D để tạo ra vài tư thế đẹp cho điệu nhảy, rồi bảo con Mi tập theo, à còn về phần nhóm múa phụ hoạ cứ để tao. Nhớ học luôn lời bài hát. Ta sẽ hát đó. À, còn nữa đó là.....
- Băng, mày về với tao đi. Tao nhớ mày, huhuhuhu
Nó nhăn mặt, bịt lỗ tai lại.
" Ôi trời, con này. Đau cả tai "
Cô chưa kịp quay lại, thì đã bị một lực vô hình nhào tới. Vô hình khỉ gì! Con Mi chứ còn ai, nhỏ nhào lên người cô, ôm cổ cô ngó qua nó khóc lóc :
- tao nhớ mày. Bao giờ mày về?....Bla Bla Bla..
Nó chặn ngang lời nói của nhỏ :
- có ba điều tao cần nói với mày
Nhỏ ngưng lại, chớp chớp mắt nhìn nó, nó nói tiếp :
- thứ nhất, khi nào xong tao về. Thứ hai, tới bữa thi tao xuất hiện. Thứ ba, mày bớt nói và lo tập nhảy đi. Tao đưa tài liệu cho con Hân rồi đó. Nhớ! Làm đàng hoàng đó!
Nhỏ giơ tay chào kiểu quân đội, hô to :
- rõ ạ
Nó thở dài ngao ngán
" Sao nó không bao giờ nghiêm túc vậy nhỉ "
- vậy thôi, tao ngắt đây
Cô gật đầu, còn nhỏ thì mặt mày buồn hiu cũng gật đầu theo.
---------
Thay vì khỏi động phần mềm 3D để bắt đầu tập nhảy, thì nó tranh thủ hack vào hệ thống camera giám sát toàn thành phố. Đang đảo mắt vài vòng kiểm tra các camera gần nhà nó thì bất chợt có một cái sát nhà mất tín hiệu. Nó nhíu mày
" Sao lại mất tín hiệu? Lạ nhỉ!? "
Nó điêu luyện thao tác trên bàn phím, một lúc sau camera hoạt động lại, nó nhếch miệng cười nhạt
" Thì ra là vậy "
"- chuyện này thú vị nhỉ "
Chara cũng nhoẻm miệng cười rạng rỡ, tỏ vẻ thích thú trước" món đồ chơi " mới
-----------
Sau khi ngắt liên lạc không lâu, cô xoay người bước lên lầu bỗng vòng tay lại phát sáng lần nữa, cô nhíu mày thắc mắc
Chuyện gì nữa nhỉ?!!
Nhanh chóng mở ra, khuôn mặt nó một lần nữa xuất hiện. Cô nghiêng đầu hỏi :
- sao vậy?
Nó không nói gì, chỉ kéo hình ảnh phóng to ra, trong hình ảnh ấy là một người đàn ông đang lén lút đột nhập vào căn nhà của nó. Chân mày cô càng nhíu chặt hơn :
- có phải....??
Nó gật đầu, lạnh lùng lên tiếng:
- giải quyết gọn vào
Cô gật nhẹ đầu, bắt đầu nhiệm vụ
------ liên lạc kết thúc
Tiếng thở dài lại một lần nữa vang lên
"- mệt mỏi lắm à? "
Nó cười nhạt, tự giễu :
- ha, mệt? Sao không. . . .
Im lặng, nó đưa tay đặt lên ngực mình, một vết sẹo mờ mờ xuất hiện dưới ánh đèn, vết sẹo to, thô bỉ, xấu xí dù là nó rất mờ nhạt
Chara nhẹ giọng hỏi
"- tập tiếp chứ? "
Nó gật đầu, tắt hết tất cả hình ảnh, chỉ chừa lại bộ mô phỏng 3D mà nó vừa nghiên cứu xong.
Nó nhanh chóng tập trung vào các động tác khó
-------
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đây chỉ còn hai ngày là tới cuộc thi, nó cúi gập người, vịnh đầu gối thở gấp
- phù phù....
"- nghỉ ngơi tí đi "
- tớ ổn
Nó không nghĩ là mấy động tác này khó, nhưng không ngờ lại tốn thời gian để tập thuần phục như vậy. Haizzz!!!
( Nó : tất cả là tại bọn độc giả. Tác giả : ây, ta làm vì họ mừ. Cố lên! Nó : nhảy nhẹ phải dễ không. Aizzz, bực ghê )
Nó ngồi phịch xuống suy nghĩ
" Không biết bọn kia tập làm sao nữa? "
------ phân cách đáng yêu nà
Bên cô và nhỏ :
- đm con băng, chọn cái bài gì vậy nè trời
Giọng kêu ai oán của nhỏ vang vọng khắp phòng tập nhảy, cô mồ hôi nhễ nhãi ngẩng mặt lên trần thở, giọng nói đứt quãng vang lên :
- cố đi, không nó trảm hai đứa mình đó
Nhỏ nghĩ tới cảnh mình bị trải thì ôi thôi, một chữ thôi. Thảm!
Rùng mình một cái hai người tiêos tục tập. Bỗng cô nhớ gì đó quay sang nhỏ :
- mày thuộc lời chưa? Nó bảo tụi mình hát đó
Nhỏ giật mình hét lớn :
- chết cha, quên học. Đệt! Sao mày không nhắc sớm hơn?
Rồi ba chân bốn cẳng chạy vèo vào phòng ngồi ' tụng kinh '. Cô lắc đầu bó tay.
------ vèo, bay sang nó nào
Nó bây giờ đã tập xong xuôi, các động tác và lời nhạc đã nhớ. Thế là ẻm tung tăng chạy đi kiếm Nacy
- Nacy, Nacy mình mở tiệc trà đi
Nacy bước ra từ phòng bếp nghiêm giọng hỏi :
- cô chủ đã tập xong chưa?
Nó gạt gật đầu, Nacy nghiêng đầu một cách máy móc hỏi tiếp :
- vậy cô chủ muốn uống trà?
Nó hào hứng :
- um
Nacy nhận lệnh tiến vào phòng bếp tiến hành làm bánh và trà
Không lâu sau, một bàn trà nhỏ nhắn xuất hiện giữa phòng. Nó thổi nhẹ ly trà, nhấm nháp :
- phù, thoải mái quá
Bây giờ là thư giản, tận hưởng ly trà xanh ngọt ngào cùng những chiếc bánh nhỏ, tâm trạng nó vô cùng thoải mái, nó tự hỏi trong lòng
" Không biết tụi kia ra sao nữa? "
----( to be continued )
Không biết chương này ra sao nữa. Mong mọi người không chê. Tạm thời au bị bí ý ùi. Mong mọi người thông cảm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.