Chương 54: Tỉnh dậy
nanami_kutte
24/08/2017
Ngày ngày nó đều phải đối mặt với những tội lỗi mà nó vô tình gây ra, đúng! Là vô tình
Nếu không nhờ Chara ở cạnh bên nó, có lẽ nó sụp đổ từ lâu rồi. Lần này trong không gian bóng tối, bằng cách nào đó Chara đã tạo ra được một cái giường. Cũng đúng thôi, vốn dĩ nơi này là của Chara mà
Chara nằm trên chiếc gối mềm mại, hai tay gối đầu nhìn trân trân lên khoảng đen phía trên. Nó ngồi dựa lưng vào thành giường, cả người co lại, nhìn vô cùng đáng thương. Chara mở miệng :
- nè, cậu ở trong đây cũng lâu rồi. Không tốt đâu, nên nhớ bản thân cậu là Nữ Hoàng, phải lạnh lùng và tàn ác
Từng chữ từng chữ một đâm vào tâm trí nó, nó biết chứ. Sao nó có thể quên được một việc quan trọng như thế.
Phải, nó là Nữ Hoàng!! Trách nhiệm vô cùng nặng nề và to lớn. Nhưng, nó lại quá yếu đuối, quá nhu nhược, quá cảm xúc
Nó cắn chặt môi dưới, giọng nói mệt mỏi vang lên :
- tớ biết. Tớ biết mình yếu, không đủ mạnh, không đủ vô cảm, tớ...tớ không giống cậu. Tớ biết dù cậu lạnh nhạt, ghét nhân loại nói chung, nhưng cậu luôn yêu thương tớ, luôn bên tớ và âm thầm bảo vệ tớ....
Chara nghiêng mặt, mái tóc ngắn của cô ấy che khuất đi con mắt mông lung của mình.
------
Trong khi đó bên ngoài thế giới thật
- Và thế là chú thỏ nhỏ nhảy về hang, sống hạnh phúc cùng với chú cáo hàng xóm. Hết truyện
Giọng nam trầm ấm nhẹ nhàng đọc truyện cho cô gái xinh đẹp nằm trên giường bệnh.
Khuôn mặt yên bình của nó khiến khung cảnh như trầm lắng hơn, cảnh vật như hòa làm một.
Chỉ có thể nói một chữ mà thôi.
Yên bình, thoải mái vô cùng
Đôi mắt như vì sao tinh tú vẫn nhắm nghiền không thèm mở, nó vẫn yên lặng mà ngủ như thế, không bận tâm hắn ngoài này đang đau đớn, lo lắng như thế nào.
Khẽ nhẹ nhàng vươn tay lên, vuốt khuôn mặt nó, khuôn mặt đã có dấu hiệu hồng hào, không còn tái xanh hay trắng bệch vì sợ nữa. Nói thật bây giờ nhìn nó như có một giấc ngủ ngon lành, nhưng khác một điều là chưa biết là có tỉnh hay không thôi
Hắn thở dài một hơi, gắp cuốn sách " thỏ và cáo " lại, đặt ngay ngắn lên bàn cạnh giường bệnh của nó. Rồi lại nằm xuống, bàn tay không yên phận nghịch tóc nó, khẽ thủ thỉ cạnh tai ai kia :
- Băng,....em mau dậy đi. Em ngủ gần ba ngày rồi. Mi cũng sắp tỉnh rồi đó. Em không thể tránh cô ấy như vậy được, con bé sẽ buồn đó.
- . . . . .
Hắn lại thở dài, lần thứ năm hắn thở dài rồi. Mỗi ngày ngoài việc trò chuyện, kể chuyện và tâm sự với nó, hắn không thể làm gì khác cả, chỉ biết thở dài và tự trách mình quá vô dụng.
______
Trong khi đó, tại phòng hồi sức của nhỏ, anh cũng có hành động tương đối như hắn. Khác một điều anh không đọc truyện, mà là thì thầm về những kỉ niệm hai đứa mình.
- nè, Mi, em có nhớ khi các ông bố bà mẹ chúng mình đi chơi không? Còn nhớ lúc anh chạy ngang qua em, rồi vấp khúc cây giữa rừng té úp mặt không? Em xấu lắm, đứng đó cười, không thèm giúp anh gì cả
- . . .
- nhưng vì vậy mà anh lại rơi vào tình yêu cô em. Nụ cười khi ấy của em toả sáng vô cùng, nhìn em cứ như thiên sứ dạo chơi ấy. Hihi....
- . . . . .
- Mi....em...không dậy...anh...anh...
Hốc mắt anh đỏ ửng, giọng nói như vỡ tan thành từng mảnh
- anh đi chơi gái đó
( Con tác giả đang xem kịch. Ngã cái rầm )
- địt mẹ nó, anh dám chơi gái thử xem
Giọng nói nhỏ nhẹ, khàn khàn vì lâu ngày không nói vang lên. Đôi mắt anh mở to, tỏ vẻ không tin, nhìn chằm chằm vào người con gái nằm trên giường bệnh.
Cô gái ấy từ từ mở đôi mắt ra, đôi mắt màu xanh biển mà anh yêu mến, anh ôm chằm lấy nhỏ, cả người khẽ run.
Nhỏ cười mỉm, vỗ vỗ nhẹ lưng anh am ủi :
- gì vậy? Em còn sống mà. Anh làm gì mà lo thế?
Anh hung hăng lắp đầy cái miệng xui xẻo của ai kia, một nụ hôn mãnh liệt, ướt át kéo tới khiến nhiều không thể chuẩn bị trước.
Anh mạnh mẽ cạy miệng nhỏ ra, chiếc lưỡi uyển chuyển thăm dò khoáng miệng nhỏ, hết mút rồi lại liếm, cứ thế quấn quít nhau
( Ai zô, au chảy máu mũi ùi nghe )
Khi thấy mặt nhỏ đỏ ửng, anh nuối tiếc thả nhỏ ra. Được thả, nhỏ tranh thủ hớp vài ngụm không khí, khó khăn thở, ánh mắt trừng về ai kia.
Cậu, cô, hắn nghe tin nhỏ tỉnh bèn tới thăm, cô mừng rỡ lao tới giường bệnh, đẩy anh té ụp mặt xuống sàn, khóc lóc ôm nhỏ trách móc :
- con chó, mày làm tao sợ bỏ mẹ luôn. Huhuhu, đừng làm vậy nữa
Nhỏ cười gượng, cô nhanh nhẹn rót nước cho nhỏ uống, cắt táo,...nói chung là giành hết việc của anh, anh vô cùng ấm ức. Cậu và hắn cũng hỏi thăm nhỏ, nhỏ trả lời vô cùng chậm rãi, trên mặt vẫn hiện nụ cười vui vẻ. Bỗng nhỏ phát hiện một điều bất thường, ngó nghiêng ngó dọc rồi lại nhoài người ngó sau lưng hắn. Hướng ánh mắt về phía hắn, vẻ mặt khó hiểu hỏi :
- băng đâu? Nó có sao không? Tao cứu được nó mà. Nó đâu rồi? Bận gì à?
Bầu không khí vui vẻ bỗng biến mất, hắn cúi mặt tránh ánh mắt nhỏ, cô cũng vậy, anh và cậu thì ngó sang chỗ khác. Có gì đó sai sai....
Nhỏ tinh ý nhận ra, giọng nói trầm xuống, hỏi tất cả mọi người :
- nó xảy ra chuyện phải không?
Hắn ấp úng trả lời, mặt khó xử :
- em ấy......
-----+-----+-----+-----+-----+---( end )
Nếu không nhờ Chara ở cạnh bên nó, có lẽ nó sụp đổ từ lâu rồi. Lần này trong không gian bóng tối, bằng cách nào đó Chara đã tạo ra được một cái giường. Cũng đúng thôi, vốn dĩ nơi này là của Chara mà
Chara nằm trên chiếc gối mềm mại, hai tay gối đầu nhìn trân trân lên khoảng đen phía trên. Nó ngồi dựa lưng vào thành giường, cả người co lại, nhìn vô cùng đáng thương. Chara mở miệng :
- nè, cậu ở trong đây cũng lâu rồi. Không tốt đâu, nên nhớ bản thân cậu là Nữ Hoàng, phải lạnh lùng và tàn ác
Từng chữ từng chữ một đâm vào tâm trí nó, nó biết chứ. Sao nó có thể quên được một việc quan trọng như thế.
Phải, nó là Nữ Hoàng!! Trách nhiệm vô cùng nặng nề và to lớn. Nhưng, nó lại quá yếu đuối, quá nhu nhược, quá cảm xúc
Nó cắn chặt môi dưới, giọng nói mệt mỏi vang lên :
- tớ biết. Tớ biết mình yếu, không đủ mạnh, không đủ vô cảm, tớ...tớ không giống cậu. Tớ biết dù cậu lạnh nhạt, ghét nhân loại nói chung, nhưng cậu luôn yêu thương tớ, luôn bên tớ và âm thầm bảo vệ tớ....
Chara nghiêng mặt, mái tóc ngắn của cô ấy che khuất đi con mắt mông lung của mình.
------
Trong khi đó bên ngoài thế giới thật
- Và thế là chú thỏ nhỏ nhảy về hang, sống hạnh phúc cùng với chú cáo hàng xóm. Hết truyện
Giọng nam trầm ấm nhẹ nhàng đọc truyện cho cô gái xinh đẹp nằm trên giường bệnh.
Khuôn mặt yên bình của nó khiến khung cảnh như trầm lắng hơn, cảnh vật như hòa làm một.
Chỉ có thể nói một chữ mà thôi.
Yên bình, thoải mái vô cùng
Đôi mắt như vì sao tinh tú vẫn nhắm nghiền không thèm mở, nó vẫn yên lặng mà ngủ như thế, không bận tâm hắn ngoài này đang đau đớn, lo lắng như thế nào.
Khẽ nhẹ nhàng vươn tay lên, vuốt khuôn mặt nó, khuôn mặt đã có dấu hiệu hồng hào, không còn tái xanh hay trắng bệch vì sợ nữa. Nói thật bây giờ nhìn nó như có một giấc ngủ ngon lành, nhưng khác một điều là chưa biết là có tỉnh hay không thôi
Hắn thở dài một hơi, gắp cuốn sách " thỏ và cáo " lại, đặt ngay ngắn lên bàn cạnh giường bệnh của nó. Rồi lại nằm xuống, bàn tay không yên phận nghịch tóc nó, khẽ thủ thỉ cạnh tai ai kia :
- Băng,....em mau dậy đi. Em ngủ gần ba ngày rồi. Mi cũng sắp tỉnh rồi đó. Em không thể tránh cô ấy như vậy được, con bé sẽ buồn đó.
- . . . . .
Hắn lại thở dài, lần thứ năm hắn thở dài rồi. Mỗi ngày ngoài việc trò chuyện, kể chuyện và tâm sự với nó, hắn không thể làm gì khác cả, chỉ biết thở dài và tự trách mình quá vô dụng.
______
Trong khi đó, tại phòng hồi sức của nhỏ, anh cũng có hành động tương đối như hắn. Khác một điều anh không đọc truyện, mà là thì thầm về những kỉ niệm hai đứa mình.
- nè, Mi, em có nhớ khi các ông bố bà mẹ chúng mình đi chơi không? Còn nhớ lúc anh chạy ngang qua em, rồi vấp khúc cây giữa rừng té úp mặt không? Em xấu lắm, đứng đó cười, không thèm giúp anh gì cả
- . . .
- nhưng vì vậy mà anh lại rơi vào tình yêu cô em. Nụ cười khi ấy của em toả sáng vô cùng, nhìn em cứ như thiên sứ dạo chơi ấy. Hihi....
- . . . . .
- Mi....em...không dậy...anh...anh...
Hốc mắt anh đỏ ửng, giọng nói như vỡ tan thành từng mảnh
- anh đi chơi gái đó
( Con tác giả đang xem kịch. Ngã cái rầm )
- địt mẹ nó, anh dám chơi gái thử xem
Giọng nói nhỏ nhẹ, khàn khàn vì lâu ngày không nói vang lên. Đôi mắt anh mở to, tỏ vẻ không tin, nhìn chằm chằm vào người con gái nằm trên giường bệnh.
Cô gái ấy từ từ mở đôi mắt ra, đôi mắt màu xanh biển mà anh yêu mến, anh ôm chằm lấy nhỏ, cả người khẽ run.
Nhỏ cười mỉm, vỗ vỗ nhẹ lưng anh am ủi :
- gì vậy? Em còn sống mà. Anh làm gì mà lo thế?
Anh hung hăng lắp đầy cái miệng xui xẻo của ai kia, một nụ hôn mãnh liệt, ướt át kéo tới khiến nhiều không thể chuẩn bị trước.
Anh mạnh mẽ cạy miệng nhỏ ra, chiếc lưỡi uyển chuyển thăm dò khoáng miệng nhỏ, hết mút rồi lại liếm, cứ thế quấn quít nhau
( Ai zô, au chảy máu mũi ùi nghe )
Khi thấy mặt nhỏ đỏ ửng, anh nuối tiếc thả nhỏ ra. Được thả, nhỏ tranh thủ hớp vài ngụm không khí, khó khăn thở, ánh mắt trừng về ai kia.
Cậu, cô, hắn nghe tin nhỏ tỉnh bèn tới thăm, cô mừng rỡ lao tới giường bệnh, đẩy anh té ụp mặt xuống sàn, khóc lóc ôm nhỏ trách móc :
- con chó, mày làm tao sợ bỏ mẹ luôn. Huhuhu, đừng làm vậy nữa
Nhỏ cười gượng, cô nhanh nhẹn rót nước cho nhỏ uống, cắt táo,...nói chung là giành hết việc của anh, anh vô cùng ấm ức. Cậu và hắn cũng hỏi thăm nhỏ, nhỏ trả lời vô cùng chậm rãi, trên mặt vẫn hiện nụ cười vui vẻ. Bỗng nhỏ phát hiện một điều bất thường, ngó nghiêng ngó dọc rồi lại nhoài người ngó sau lưng hắn. Hướng ánh mắt về phía hắn, vẻ mặt khó hiểu hỏi :
- băng đâu? Nó có sao không? Tao cứu được nó mà. Nó đâu rồi? Bận gì à?
Bầu không khí vui vẻ bỗng biến mất, hắn cúi mặt tránh ánh mắt nhỏ, cô cũng vậy, anh và cậu thì ngó sang chỗ khác. Có gì đó sai sai....
Nhỏ tinh ý nhận ra, giọng nói trầm xuống, hỏi tất cả mọi người :
- nó xảy ra chuyện phải không?
Hắn ấp úng trả lời, mặt khó xử :
- em ấy......
-----+-----+-----+-----+-----+---( end )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.