Thiên Sứ Đừng Đi Anh Còn Chưa Nói Yêu Em
Chương 5: "Thiên Sứ, Đừng Khóc!"
Quỳnh Thy
04/07/2013
Quang đưa tay lên xếp những chồng bệnh án ngay ngắn lại, rồi cầm chiếc cặp, tắt điện định để ra về. Ca trực kết thúc lúc 3 giờ sáng, có vẻ như đây là một đêm trực khá nhàn nhã.
Quang kéo cửa phòng đi ra, bỗng thấy Như đứng đó tự bao giờ. Anh lúng túng. Bó hoa violet, chiếc thiệp có ghi số điện thoại….hẳn là Như đã đoán được những bó hoa mà anh vẫn đều đặn gửi cho cô.
- Bác sĩ, à không, anh Quang, em có thể gọi anh như vậy chứ? Anh có thể nói chuyện với em một lát không?
Quang khẽ gật đầu, rồi khóa cửa lại.
Sân bệnh viện ánh đèn trên cao loang loáng, xa xa có tiếng ồn ào, chắc giờ này lại có bệnh nhân cần cấp cứu.
Sương đêm mỏng manh…
Như đứng quay người lại, nhìn thẳng vào mắt anh.
- Hóa ra anh chính là người vẫn tặng em những bó hoa, những món quà ấy, ban đầu em thấy ngờ ngợ…giờ thì…
- Xin lỗi, đáng lẽ ra anh phải nói cho em sớm hơn…
- Cảm ơn anh, vì mọi thứ, vì những bó hoa, những câu chuyện hài hước, cả những lời động viên nho nhỏ. Thật sự em đã rất vui và mong chờ từng ngày để được nhìn thấy chúng…
- Ngoài việc là bác sĩ của em, anh chẳng thể làm điều gì cho em…
- Nhưng sao anh lại dành sự quan tâm này cho em?
Quang tự cảm thấy mình bối rối trước Như, trước ánh mắt tha thiết cô nhìn anh với thái độ ngạc nhiên.
- Chuyện này thật là điên rồ, nhưng thật ra, cách đây 2 năm, anh đã biết em trong một phút xuất thần bấm máy, nhưng kể từ giây phút ấy, em biết mất hoàn toàn không dấu vết. Anh đã kiếm tìm em nhưng mọi thứ trở nên vô vọng. Rồi như là định mệnh, anh gặp em, rồi chính anh đưa em vào bệnh viện, chính anh lại là bác sĩ sẽ điều trị cho em.
- Biết em….cách đây 2 năm ư?
Quang lôi trong cặp ra bức ảnh Thiên sứ mà anh vẫn gìn giữ và đem theo mình suốt 2 năm qua, anh trao cho Như.
Cô đón lấy, tay khẽ run run, cô gái trong bức ảnh chính là Như, với nụ cười tròn đầy, với khuôn mặt rạng rỡ ngập tràn hạnh phúc.
“Phải rồi, đây là mình, cách đây 2 năm, chính ngày này….”
Như xúc động, tiếng khóc bật ra một cách tự nhiên.
Quang đưa tay đón lấy Như vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên vai cô, bờ vai bé nhỏ nép gọn trong vòng tay anh. Tiếng khóc cất lên đầy hờn tủi chất chứa bao nỗi niềm.
Họ đứng đấy, giữa ánh đèn cao áp bệnh viện, sương đêm giăng mỏng như làn khói trắng…
“Thiên Sứ, đừng khóc nữa…”
………..
………..
Như tỉnh dậy khi nắng sớm đã vào phòng, rèm cửa tung tóe…
Tấm ảnh của cô cách đấy 2 năm được đặt trên bàn, cô nhìn và chợt nhận ra rằng mọi thứ bây giờ đều là thật.
Cô định thần đứng dậy nhưng đầu óc chóng váng, cô ngã khụy trên lối đi của bệnh viện.
Có một bàn tay thật cứng cỏi nắm lấy hai tay và đỡ cô dậy.
- Quang !
- Em đi cẩn thận, tốt nhất không nên ra ngoài vào những lúc như thế này. Em cần về phòng nghỉ đi.
Quang đưa Như về phòng, khẽ khàng lấy chăn đắp cho cô, đưa tay sờ trên trán kiểm tra xem cô có sốt hay không. Quang nắm lấy tay cô, khẽ thì thào.
- Cuối tuần này Như có muốn ra ngoài đi đâu đó chơi không?
Như khẽ gật đầu.
- Anh thích chụp ảnh, cuối tuần này Như đi cùng anh ra ngoại ô nhé, kiếm chút nắng và cả những cơn gió mát lành…Nhiệm vụ của em là phải ăn thật nhiều, khỏe thì mới có sức mà lang thang với anh chứ !
Như khẽ mỉm cười. Quang thấy mình vui lạ, thấy trái tim anh chưa bao giờ xốn xang đến thế.
Như chìm vào giấc ngủ sâu, đâu đó còn thấp thoáng đôi mắt nâu dịu dàng, bàn tay thật ấm áp của Quang.
Vùng ngoại ô cách trung tâm thành phố khoảng 10km, Quang hẹn Như từ sáng sớm xuất phát cho đỡ nắng.5h30 phút anh có mặt ở bệnh viện đón Như, với chiếc ba lô, acma xanh và quần áo bụi bặm. Như tròn mắt nhìn anh, khác hẳn với dáng vẻ một bác sĩ nghiêm nghị với khuôn mặt lạnh lùng
Như mặc váy hoa màu trắng, đeo giầy bệt, tóc thả xuống vai, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, điểm tý phấn và môi hồng. Dù có trang điểm hay không thì khuôn mặt Như cũng đẹp một cách tự nhiên, có chăng trang điểm chỉ tô vẽ thêm những điểm nhấn cho khuôn mặt.
Như ngồi sau xe Quang, nắng sớm buông những dải nhẹ, gió mát như còn đọng sương đêm giăng giăng. Khẽ đưa tay nắm lấy những dải nắng sớm, Như mỉm cười….
Bãi ven sông trải rộng đầy cát, xa xa những đàn chim trắng sải cánh bay, không gian thoáng đạt có cảm giác giống như hai người đang đứng trước biển. Như bỏ chân trần, thích thú cái cảm giác cát mơn man từng ngón chân bước những bước chậm rãi. Rồi cô cúi xuống, ngắt những nhành hoa dại mọc lưa thưa trên cát, bó thành 1 bó…
Quang chăm chú nhìn từng hành động của Như, rồi lấy máy, và cho đến bây giờ, sau 2 năm kể từ ngày Quang bắt gặp Như trên phố dường như anh chưa bao giờ có thể phủ nhật một điều rằng cô tuyệt đẹp, chẳng giống như người thường, cô phải chăng là một thiên thần đang mải mê chơi lạc nơi này?
Váy hoa trắng, tóc dài đen láy, đôi mắt hút hồn, những cánh hoa màu tím vương vãi trên cát….
“Thiên Sứ, hãy ở lại bên anh !”
Như và Quang lại lên acma, lòng vòng vùng ngoại ô, nắng chiếu xiên vào hai người, nhưng lộng gió, cảnh thiên nhiên ở đây thật yên bình đến lạ lùng mọi thứ cảm giác về nơi đô thị xa hoa và đông đúc chợt tan biến, và lòng
Quang cũng chợt thấy lặng đến lạ thường….
Đôi khi cuộc sống chỉ cần những khoảnh khắc như thế này và cuộc đời có khi nào cần nhiều hơn thế nữa… Người con gái ngồi sau Quang có thể ngày mai, ngày kia cô ấy có thể biến mất, chính giây phút này anh muốn nó trở thành mãi mãi, bởi ngày mai, ngày kia, ai biết được cuộc đời, ai biết được sự sống và cái chết sẽ thế nào?
- Lúc trước, khi đứng giữa mênh mông kia anh biết em nghĩ gì không?
- Em nghĩ gì?
- Nếu em phải chết, em cầu mong cái chết đến với em thật nhẹ, em sẽ đứng giữa một khoảng mênh mông, với nắng vàng, hoa và rồi vút bay như những cánh chim trắng kia…
- Anh…anh xin lỗi…
- Đừng cảm thấy có lỗi với em, bởi chính em cũng không hiểu tại sao em lại rơi vào hoàn cảnh này, phải chăng người ta vẫn gọi là số phận.
- Như, anh sẽ làm mọi cách để cứu em, vậy xin em, đừng nhắc đến cái chết, cũng đừng tuyệt vọng…
- Anh biết không, cho đến những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời, em mới nhận ra rằng mình quá uổng phí nhiều thứ, gia đình, bạn bè, tình yêu. Anh đừng giống như em nhé, đừng hờ hững với cuộc đời này…
- Anh…
- Cảm ơn anh, Quang, vì đã xuất hiện trong cuộc đời em, dù cuộc gặp gỡ của chúng ta thật ngắn ngủi, nhưng em tin rằng mọi thứ đã được an bài…
“Mọi thứ đã được an bài ư?” Quang muốn gào lên với ông trời rằng tại sao, tại sao ông lại trao cho một cô gái còn đầy nhiệt huyết để sống và một trái tim khao khát được yêu thương một cuộc đời ngắn ngủi như thế này? Tại sao? Tại sao lại như thế? Gía như 2 năm trước em đừng bước vội vàng đến thế, giá như 2 năm trước, anh có thể nắm lấy bàn tay cô gái này, để mãi mãi, giữ cô ở lại nơi này…
Quang thấy mắt mình cay cay, và nghẹn đắng trong cổ họng….
Căn nhà cũ lâu lắm rồi Quang không về, mọi thứ vẫn như xưa. Bố Quang đang lúi húi ngoài vườn, thấy có tiếng động liền chạy ra. Ông ngỡ ngàng, ngạc nhiên bởi lâu lắm rồi Quang không về nhà, có chăng chỉ vào dịp giỗ mẹ.
Quang nhìn bố, tóc ông đã chuyển sang màu bạc, những sợi đen giờ thưa thớt. Dì Tâm thấy thế cũng chạy ra, hai người ngạc nhiên khi thấy Quang đi cùng một cô gái.
- Quang, con về đấy ư?
- Cháu chào hai bác. Như khẽ cúi người chào.
- Vâng, con đã về rồi, con chào dì.
- Hai đưa vào đây, trời nắng nóng lắm, để dì đi lấy nước, ông bảo các con mau vào nhà đi. Dì Tâm cuống quít và cả thái độ mừng rỡ.
- Hai đứa vào nhà đi. Bố Quang giọng run run, bàn tay ông vẫn còn lấm láp.
Căn nhà không thay đổi gì nhiều, vẫn là căn nhà nhỏ xinh xinh với vườn rau xanh trước cửa. Bờ rào là những nan gỗ trắng, ngoài sân là giàn hoa Tigon treo đầy những giỏ hoa lan đang tỏa hương khoe sắc. Chiếc bàn đá màu vân xanh vẫn kê gọn gàng ở dưới tán râm mát góc bên phải sân.
Quang đưa tay đón những gáo nước mát lẹm từ đáy giếng, cảm giác vẫn rõ rệt như những ngày anh đón những gáo nước này từ tay mẹ…
Như tinh nghịch lấy những gáo nước đổ vào tay rồi lấy chúng vẩy nhẹ vào anh, cô cười, chun chun mũi điệu làm xấu rồi nhận từ anh một gáo nước, cho hai tay cô đỡ lấy rồi rửa mặt…
Chiếc bàn thờ của mẹ được chăm sóc kĩ lưỡng, anh thấy có hoa tươi và được xếp gọn gàng sạch sẽ. Dì Tâm chắc hẳn đã là người làm những việc này, sau bao nhiêu năm dù chưa một lần Quang tự động bắt chuyện với dì Tâm nhưng nhìn mọi thứ vẫn như xưa anh thấy yên lòng hơn bao giờ hết.
Quang và Như ở lại ăn cơm trưa do dì Tâm nấu, rồi Như lau dọn bếp núc và rửa bát cùng dì. Hai bố con Quang ngồi ở chiếc bàn đá màu vân xanh bên ấm trà xanh trầm ngâm.
Như và Quang tạm biệt ngôi nhà có bố Quang và dì Tâm ra về, dì Tâm cắt cho Như một bó hoa hồng nhung được dì chăm bẵm ở trong vườn, những nụ hồng vừa mới chớm nở dặn Như đem về cắm chắc chắn sẽ rất đẹp. Cô thích thú đón nhận món quà và nụ cười đôn hậu từ dì Tâm.
- Hai đứa về rồi thỉnh thoảng nhớ ghé thăm bố và dì nhé, các con đi đường cẩn thận.
- Chúng con đi đây ạ.
Bố Quang khẽ gật đầu, dì Tâm đưa tay vẫy tạm biệt, chỉ khi Quang và Như đã đi khá xa khi quay lại Quang mới thấy họ trở vào nhà.
- Lâu lắm rồi em mới có cảm giác giống như là gia đình.
- Em vui chứ?
- Em vui lắm, bố anh rất hiền và dì Tâm cũng rất tốt, họ rất yêu thương anh đấy, vì thế, đừng làm họ buồn…
- Anh biết.
- Vậy bây giờ chúng ta sẽ về bệnh viện ?
- Không, anh còn muốn đưa em đến nơi này….
Bãi lau nằm yên ả bên con sông hiền hòa, Quang dựng acma trên bờ đê, rồi cả hai rẽ những lối nhỏ vào bãi lau xanh trắng mướt mà.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Quang và Như hét lên thật to, rồi chạy nhảy như hai đứa trẻ, mệt nhoài rồi nằm dài trên đám cỏ lau, trước mặt là dòng sông đang lững lờ trôi.
- Em thấy nơi này thế nào?
- Thật tuyệt, sao anh biết nơi hay thế?
- Bãi cỏ lau này hồi nhỏ anh vẫn thường hay đến đây, nó đẹp tuyệt vời, em sẽ được ngắm hoàng hôn trải dài trên sông và cả hương vị lau ngai ngái khó quên này nữa.
- Điều em hối tiếc nhất là chỉ có thể đến đây…duy nhất một lần…
- Em sẽ được đến nơi này cùng anh rất nhiều rất nhiều lần nữa. Anh hứa đấy.
Như chỉ cười, rồi cô lấy tay đưa lên che những đợt nắng cuối chiều đỏ rực, từng vệt nắng chiếu rọi qua khẽ tay, Như thích thú với cảm giác ấy cô thấy mình như một đứa trẻ.
- Em đã sống những ngày tháng cô độc, em đã mang những mối hận thù tưởng chừng như không bao giờ có thể nguôi ngoai. Kí ức gia đình đối với em mờ nhạt và mỗi khi nhắc đến nó làm em đau. Em mãi mãi không bao giờ muốn thỏa hiệp với họ. Với tình yêu, người ấy nhẫn tâm dời xa em, anh có hiểu được cái cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh mình đều là giả dối không?
- …..
- Cách đây hai năm, ngày mà anh đã gặp em. Em còn nhớ như in hôm đó…Em đã đứng đó đợi Hiếu, với niềm vui và tình yêu tưởng chừng duy nhất trên đời…
- Rồi sau đó?
- Rồi sau đó, em đánh rơi hạnh phúc của cuộc đời mình, em dời xa Hiếu bởi tính cách ngang bướng của mình và lòng tự trọng của một đứa con gái, em hoang mang và cô độc. Kể từ khi đó, em rất ít khi cười, lúc anh đưa cho em tấm ảnh, dường như, em đã lấy lại nụ cười của em…
Quang quay mặt về phía Như, anh thấy cô khẽ cười, rồi nhẹ nhàng lắm những giọt nước mắt rơi xuống, những giọt nước mắt long lanh trong nắng đỏ hoàng hôn.
Anh lấy tay gạt những giọt nước mắt ấy, vỗ về.
“Thiên Sứ, đừng khóc, anh sẽ luôn ở đây, bên em….”
Quang kéo cửa phòng đi ra, bỗng thấy Như đứng đó tự bao giờ. Anh lúng túng. Bó hoa violet, chiếc thiệp có ghi số điện thoại….hẳn là Như đã đoán được những bó hoa mà anh vẫn đều đặn gửi cho cô.
- Bác sĩ, à không, anh Quang, em có thể gọi anh như vậy chứ? Anh có thể nói chuyện với em một lát không?
Quang khẽ gật đầu, rồi khóa cửa lại.
Sân bệnh viện ánh đèn trên cao loang loáng, xa xa có tiếng ồn ào, chắc giờ này lại có bệnh nhân cần cấp cứu.
Sương đêm mỏng manh…
Như đứng quay người lại, nhìn thẳng vào mắt anh.
- Hóa ra anh chính là người vẫn tặng em những bó hoa, những món quà ấy, ban đầu em thấy ngờ ngợ…giờ thì…
- Xin lỗi, đáng lẽ ra anh phải nói cho em sớm hơn…
- Cảm ơn anh, vì mọi thứ, vì những bó hoa, những câu chuyện hài hước, cả những lời động viên nho nhỏ. Thật sự em đã rất vui và mong chờ từng ngày để được nhìn thấy chúng…
- Ngoài việc là bác sĩ của em, anh chẳng thể làm điều gì cho em…
- Nhưng sao anh lại dành sự quan tâm này cho em?
Quang tự cảm thấy mình bối rối trước Như, trước ánh mắt tha thiết cô nhìn anh với thái độ ngạc nhiên.
- Chuyện này thật là điên rồ, nhưng thật ra, cách đây 2 năm, anh đã biết em trong một phút xuất thần bấm máy, nhưng kể từ giây phút ấy, em biết mất hoàn toàn không dấu vết. Anh đã kiếm tìm em nhưng mọi thứ trở nên vô vọng. Rồi như là định mệnh, anh gặp em, rồi chính anh đưa em vào bệnh viện, chính anh lại là bác sĩ sẽ điều trị cho em.
- Biết em….cách đây 2 năm ư?
Quang lôi trong cặp ra bức ảnh Thiên sứ mà anh vẫn gìn giữ và đem theo mình suốt 2 năm qua, anh trao cho Như.
Cô đón lấy, tay khẽ run run, cô gái trong bức ảnh chính là Như, với nụ cười tròn đầy, với khuôn mặt rạng rỡ ngập tràn hạnh phúc.
“Phải rồi, đây là mình, cách đây 2 năm, chính ngày này….”
Như xúc động, tiếng khóc bật ra một cách tự nhiên.
Quang đưa tay đón lấy Như vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên vai cô, bờ vai bé nhỏ nép gọn trong vòng tay anh. Tiếng khóc cất lên đầy hờn tủi chất chứa bao nỗi niềm.
Họ đứng đấy, giữa ánh đèn cao áp bệnh viện, sương đêm giăng mỏng như làn khói trắng…
“Thiên Sứ, đừng khóc nữa…”
………..
………..
Như tỉnh dậy khi nắng sớm đã vào phòng, rèm cửa tung tóe…
Tấm ảnh của cô cách đấy 2 năm được đặt trên bàn, cô nhìn và chợt nhận ra rằng mọi thứ bây giờ đều là thật.
Cô định thần đứng dậy nhưng đầu óc chóng váng, cô ngã khụy trên lối đi của bệnh viện.
Có một bàn tay thật cứng cỏi nắm lấy hai tay và đỡ cô dậy.
- Quang !
- Em đi cẩn thận, tốt nhất không nên ra ngoài vào những lúc như thế này. Em cần về phòng nghỉ đi.
Quang đưa Như về phòng, khẽ khàng lấy chăn đắp cho cô, đưa tay sờ trên trán kiểm tra xem cô có sốt hay không. Quang nắm lấy tay cô, khẽ thì thào.
- Cuối tuần này Như có muốn ra ngoài đi đâu đó chơi không?
Như khẽ gật đầu.
- Anh thích chụp ảnh, cuối tuần này Như đi cùng anh ra ngoại ô nhé, kiếm chút nắng và cả những cơn gió mát lành…Nhiệm vụ của em là phải ăn thật nhiều, khỏe thì mới có sức mà lang thang với anh chứ !
Như khẽ mỉm cười. Quang thấy mình vui lạ, thấy trái tim anh chưa bao giờ xốn xang đến thế.
Như chìm vào giấc ngủ sâu, đâu đó còn thấp thoáng đôi mắt nâu dịu dàng, bàn tay thật ấm áp của Quang.
Vùng ngoại ô cách trung tâm thành phố khoảng 10km, Quang hẹn Như từ sáng sớm xuất phát cho đỡ nắng.5h30 phút anh có mặt ở bệnh viện đón Như, với chiếc ba lô, acma xanh và quần áo bụi bặm. Như tròn mắt nhìn anh, khác hẳn với dáng vẻ một bác sĩ nghiêm nghị với khuôn mặt lạnh lùng
Như mặc váy hoa màu trắng, đeo giầy bệt, tóc thả xuống vai, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, điểm tý phấn và môi hồng. Dù có trang điểm hay không thì khuôn mặt Như cũng đẹp một cách tự nhiên, có chăng trang điểm chỉ tô vẽ thêm những điểm nhấn cho khuôn mặt.
Như ngồi sau xe Quang, nắng sớm buông những dải nhẹ, gió mát như còn đọng sương đêm giăng giăng. Khẽ đưa tay nắm lấy những dải nắng sớm, Như mỉm cười….
Bãi ven sông trải rộng đầy cát, xa xa những đàn chim trắng sải cánh bay, không gian thoáng đạt có cảm giác giống như hai người đang đứng trước biển. Như bỏ chân trần, thích thú cái cảm giác cát mơn man từng ngón chân bước những bước chậm rãi. Rồi cô cúi xuống, ngắt những nhành hoa dại mọc lưa thưa trên cát, bó thành 1 bó…
Quang chăm chú nhìn từng hành động của Như, rồi lấy máy, và cho đến bây giờ, sau 2 năm kể từ ngày Quang bắt gặp Như trên phố dường như anh chưa bao giờ có thể phủ nhật một điều rằng cô tuyệt đẹp, chẳng giống như người thường, cô phải chăng là một thiên thần đang mải mê chơi lạc nơi này?
Váy hoa trắng, tóc dài đen láy, đôi mắt hút hồn, những cánh hoa màu tím vương vãi trên cát….
“Thiên Sứ, hãy ở lại bên anh !”
Như và Quang lại lên acma, lòng vòng vùng ngoại ô, nắng chiếu xiên vào hai người, nhưng lộng gió, cảnh thiên nhiên ở đây thật yên bình đến lạ lùng mọi thứ cảm giác về nơi đô thị xa hoa và đông đúc chợt tan biến, và lòng
Quang cũng chợt thấy lặng đến lạ thường….
Đôi khi cuộc sống chỉ cần những khoảnh khắc như thế này và cuộc đời có khi nào cần nhiều hơn thế nữa… Người con gái ngồi sau Quang có thể ngày mai, ngày kia cô ấy có thể biến mất, chính giây phút này anh muốn nó trở thành mãi mãi, bởi ngày mai, ngày kia, ai biết được cuộc đời, ai biết được sự sống và cái chết sẽ thế nào?
- Lúc trước, khi đứng giữa mênh mông kia anh biết em nghĩ gì không?
- Em nghĩ gì?
- Nếu em phải chết, em cầu mong cái chết đến với em thật nhẹ, em sẽ đứng giữa một khoảng mênh mông, với nắng vàng, hoa và rồi vút bay như những cánh chim trắng kia…
- Anh…anh xin lỗi…
- Đừng cảm thấy có lỗi với em, bởi chính em cũng không hiểu tại sao em lại rơi vào hoàn cảnh này, phải chăng người ta vẫn gọi là số phận.
- Như, anh sẽ làm mọi cách để cứu em, vậy xin em, đừng nhắc đến cái chết, cũng đừng tuyệt vọng…
- Anh biết không, cho đến những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời, em mới nhận ra rằng mình quá uổng phí nhiều thứ, gia đình, bạn bè, tình yêu. Anh đừng giống như em nhé, đừng hờ hững với cuộc đời này…
- Anh…
- Cảm ơn anh, Quang, vì đã xuất hiện trong cuộc đời em, dù cuộc gặp gỡ của chúng ta thật ngắn ngủi, nhưng em tin rằng mọi thứ đã được an bài…
“Mọi thứ đã được an bài ư?” Quang muốn gào lên với ông trời rằng tại sao, tại sao ông lại trao cho một cô gái còn đầy nhiệt huyết để sống và một trái tim khao khát được yêu thương một cuộc đời ngắn ngủi như thế này? Tại sao? Tại sao lại như thế? Gía như 2 năm trước em đừng bước vội vàng đến thế, giá như 2 năm trước, anh có thể nắm lấy bàn tay cô gái này, để mãi mãi, giữ cô ở lại nơi này…
Quang thấy mắt mình cay cay, và nghẹn đắng trong cổ họng….
Căn nhà cũ lâu lắm rồi Quang không về, mọi thứ vẫn như xưa. Bố Quang đang lúi húi ngoài vườn, thấy có tiếng động liền chạy ra. Ông ngỡ ngàng, ngạc nhiên bởi lâu lắm rồi Quang không về nhà, có chăng chỉ vào dịp giỗ mẹ.
Quang nhìn bố, tóc ông đã chuyển sang màu bạc, những sợi đen giờ thưa thớt. Dì Tâm thấy thế cũng chạy ra, hai người ngạc nhiên khi thấy Quang đi cùng một cô gái.
- Quang, con về đấy ư?
- Cháu chào hai bác. Như khẽ cúi người chào.
- Vâng, con đã về rồi, con chào dì.
- Hai đưa vào đây, trời nắng nóng lắm, để dì đi lấy nước, ông bảo các con mau vào nhà đi. Dì Tâm cuống quít và cả thái độ mừng rỡ.
- Hai đứa vào nhà đi. Bố Quang giọng run run, bàn tay ông vẫn còn lấm láp.
Căn nhà không thay đổi gì nhiều, vẫn là căn nhà nhỏ xinh xinh với vườn rau xanh trước cửa. Bờ rào là những nan gỗ trắng, ngoài sân là giàn hoa Tigon treo đầy những giỏ hoa lan đang tỏa hương khoe sắc. Chiếc bàn đá màu vân xanh vẫn kê gọn gàng ở dưới tán râm mát góc bên phải sân.
Quang đưa tay đón những gáo nước mát lẹm từ đáy giếng, cảm giác vẫn rõ rệt như những ngày anh đón những gáo nước này từ tay mẹ…
Như tinh nghịch lấy những gáo nước đổ vào tay rồi lấy chúng vẩy nhẹ vào anh, cô cười, chun chun mũi điệu làm xấu rồi nhận từ anh một gáo nước, cho hai tay cô đỡ lấy rồi rửa mặt…
Chiếc bàn thờ của mẹ được chăm sóc kĩ lưỡng, anh thấy có hoa tươi và được xếp gọn gàng sạch sẽ. Dì Tâm chắc hẳn đã là người làm những việc này, sau bao nhiêu năm dù chưa một lần Quang tự động bắt chuyện với dì Tâm nhưng nhìn mọi thứ vẫn như xưa anh thấy yên lòng hơn bao giờ hết.
Quang và Như ở lại ăn cơm trưa do dì Tâm nấu, rồi Như lau dọn bếp núc và rửa bát cùng dì. Hai bố con Quang ngồi ở chiếc bàn đá màu vân xanh bên ấm trà xanh trầm ngâm.
Như và Quang tạm biệt ngôi nhà có bố Quang và dì Tâm ra về, dì Tâm cắt cho Như một bó hoa hồng nhung được dì chăm bẵm ở trong vườn, những nụ hồng vừa mới chớm nở dặn Như đem về cắm chắc chắn sẽ rất đẹp. Cô thích thú đón nhận món quà và nụ cười đôn hậu từ dì Tâm.
- Hai đứa về rồi thỉnh thoảng nhớ ghé thăm bố và dì nhé, các con đi đường cẩn thận.
- Chúng con đi đây ạ.
Bố Quang khẽ gật đầu, dì Tâm đưa tay vẫy tạm biệt, chỉ khi Quang và Như đã đi khá xa khi quay lại Quang mới thấy họ trở vào nhà.
- Lâu lắm rồi em mới có cảm giác giống như là gia đình.
- Em vui chứ?
- Em vui lắm, bố anh rất hiền và dì Tâm cũng rất tốt, họ rất yêu thương anh đấy, vì thế, đừng làm họ buồn…
- Anh biết.
- Vậy bây giờ chúng ta sẽ về bệnh viện ?
- Không, anh còn muốn đưa em đến nơi này….
Bãi lau nằm yên ả bên con sông hiền hòa, Quang dựng acma trên bờ đê, rồi cả hai rẽ những lối nhỏ vào bãi lau xanh trắng mướt mà.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Quang và Như hét lên thật to, rồi chạy nhảy như hai đứa trẻ, mệt nhoài rồi nằm dài trên đám cỏ lau, trước mặt là dòng sông đang lững lờ trôi.
- Em thấy nơi này thế nào?
- Thật tuyệt, sao anh biết nơi hay thế?
- Bãi cỏ lau này hồi nhỏ anh vẫn thường hay đến đây, nó đẹp tuyệt vời, em sẽ được ngắm hoàng hôn trải dài trên sông và cả hương vị lau ngai ngái khó quên này nữa.
- Điều em hối tiếc nhất là chỉ có thể đến đây…duy nhất một lần…
- Em sẽ được đến nơi này cùng anh rất nhiều rất nhiều lần nữa. Anh hứa đấy.
Như chỉ cười, rồi cô lấy tay đưa lên che những đợt nắng cuối chiều đỏ rực, từng vệt nắng chiếu rọi qua khẽ tay, Như thích thú với cảm giác ấy cô thấy mình như một đứa trẻ.
- Em đã sống những ngày tháng cô độc, em đã mang những mối hận thù tưởng chừng như không bao giờ có thể nguôi ngoai. Kí ức gia đình đối với em mờ nhạt và mỗi khi nhắc đến nó làm em đau. Em mãi mãi không bao giờ muốn thỏa hiệp với họ. Với tình yêu, người ấy nhẫn tâm dời xa em, anh có hiểu được cái cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh mình đều là giả dối không?
- …..
- Cách đây hai năm, ngày mà anh đã gặp em. Em còn nhớ như in hôm đó…Em đã đứng đó đợi Hiếu, với niềm vui và tình yêu tưởng chừng duy nhất trên đời…
- Rồi sau đó?
- Rồi sau đó, em đánh rơi hạnh phúc của cuộc đời mình, em dời xa Hiếu bởi tính cách ngang bướng của mình và lòng tự trọng của một đứa con gái, em hoang mang và cô độc. Kể từ khi đó, em rất ít khi cười, lúc anh đưa cho em tấm ảnh, dường như, em đã lấy lại nụ cười của em…
Quang quay mặt về phía Như, anh thấy cô khẽ cười, rồi nhẹ nhàng lắm những giọt nước mắt rơi xuống, những giọt nước mắt long lanh trong nắng đỏ hoàng hôn.
Anh lấy tay gạt những giọt nước mắt ấy, vỗ về.
“Thiên Sứ, đừng khóc, anh sẽ luôn ở đây, bên em….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.