Chương 5
Phi Dực
07/04/2020
Chuyện cũ năm xưa, người có tư cách bình luận đã nhập thổ vi an.
Trần Hi không muốn gợi lại chuyện xưa.
Cô khẽ dừng, cúi đầu lấy tấm ảnh ra khỏi khung, xé bỏ người con trai tươi cười đầy hăng hái khí phách kia đi, ném vào trong bàn học cũ nát, nhìn thêm lần nữa mới để lại vào khung ảnh, nhìn tấm ảnh chỉ còn người con gái tươi cười hạnh phúc kia, thì thầm: “Không có kỷ niệm gì tốt. Hắn không xứng.”
Sau đó lau khung ảnh thêm một lần, cô nở nụ cười nhẹ.
“Mẹ có con rồi, không cần hắn nữa.”
Trên tấm ảnh, người con gái một mình kia vẫn cười hạnh phúc thỏa mãn, giống như đồng ý với cô.
Trần Hi cười cong cong đôi mắt.
Cô thấy cái màn thầu vẫn còn một nửa, cảm thấy ngày mai vẫn còn ăn được, để vào bát đi làm bài tập.
Chương trình học năm ba thật ra cũng không nhiều nội dung mới, nhiều kiến thức đã được học hai năm trước. Trần Hi học ở trường cấp ba quý tộc nổi danh nhất trong thành phố. Nhớ ngày đó, sở dĩ Trần Hi ghi danh vào trường quý tộc này là do trường này nhận các loại phú nhị đại, học phí cao, tài đại khí thô, bởi vậy cũng chỉ tuyển những học sinh ưu tú nhất, còn được miễn giảm học phí.
Đối với Trần Hi mà nói, một trường học mà không cần bất kỳ phí phiếc gì thì đó chính là một trường cấp ba tốt, cô đăng ký không chút do dự, hơn nữa còn lấy thành tích thủ khoa để nhập học.
Trường cấp ba có tiền như vậy, đương nhiên không làm chuyện đổi ý.
Sau khi Trần Hi lên cấp ba, đúng thực là không cần dùng tới tiền.
Ngay đến đồng phục cũng miễn phí, trường học bình thường nào có thể được như vậy?
Nhưng trường này cũng có yêu cầu riêng, muốn không tốn tiền trong trường, phải có thành tích tốt.
Thành tích Trần Hi mấy năm gần đây đều đứng đầu bảng, nhưng bài tập vẫn phải làm cho tốt.
Cấp ba cô học là nơi phú nhị đại và học bá cùng tụ hội, rất nổi tiếng, học bá có thành tích tốt cũng không chỉ có mỗi cô.
Bật cái đèn bàn nhỏ lên, Trần Hi dựa vào bàn sách cũ nát nghiêm túc làm bài tập, trong tay cô cầm một cái bút bi, từng nét bút viết lên, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, chỉ là trong phòng quá yên tĩnh làm cô thấy tủi thân.
Trước kia còn có ông ngoại nói chuyện với cô, nhưng từ sau khi ông qua đời, Trần Hi chợt nhận ra căn nhà này thật trống trải, yên tĩnh tới mức mỗi ngày chỉ nghe được tiếng của chính mình. Ánh mắt cô ảm đạm, gục đầu xuống, cố gắng vực dậy tinh thần, tập trung làm bài tập, nhưng sự trống vắng trong lòng lại không thể che giấu.
Đúng lúc này, trên lầu vang lên tiếng bước chân loáng thoáng, hình như khách lầu trên đã về.
Tuy là chỉ có âm thanh tiếng giày bước nhẹ trên sàn, như có như không, nhưng Trần Hi lại không nhịn được cong cong đôi mắt.
Cô cảm thấy mình không còn cô đơn nữa, nhanh chóng làm xong bài tập, đọc trước bài trong sách, lúc này mới lên giường đi ngủ.
Mặc dù tối nay gặp rất nhiều chuyện, nhưng nữ quỷ áo đỏ kia vẫn có chút dấu vết trong lòng Trần Hi, cô vừa mới nằm chút đã ngủ say.
Hôm sau cô bị cái đồng hồ báo thức trẻ em bị què một chân kia dựng dậy, nhìn sắc trời bên ngoài, cô bé xinh đẹp trắng nõn lừ đừ bò dậy khỏi giường, mặc xong đồng phục, bỏ bùa chú lẫn bài tập, một cái cũng không thiếu vào cặp rồi đeo lên đi ra cửa.
Lúc cô đi ra khỏi tòa nhà mới chỉ 5 giờ sáng, những gia đình ở đây vẫn chưa dậy, bởi vậy lúc cô đi rất yên tĩnh.
Trên đường, sắc trời hơi tối, không có quầy bán bánh bao đồ ăn sáng hay hàng xóm nào đi tập thể dục buổi sáng, con đường này có hơi tĩnh lặng.
Cô nắm chặt quai cặp, bóng dáng nhỏ bé từ từ hòa vào đèn đường tối tăm.
Cô đi thật lâu, cho tới khi tới một sạp báo nho nhỏ.
Một người phụ nữ tuổi trung niên mặc áo khoác vàng, đứng ngoài sạp báo, thấy Trần Hi đeo cặp sách đi tới liền vẫy tay cười cười.
“Hôm nào cũng sớm vậy nhỉ, Hi Hi, cháu ăn sáng chưa?” Cô trung niên kia hòa ái cầm sấp báo chí thật dày, đặt vào tay Trần Hi, thấy cô bé đơn thuần xinh đẹp đã ôm chắc. Lại nghĩ tới đứa bé này cùng tuổi với con mình, lúc con gái ngủ say thì Trần Hi đã đi giao báo, tuổi nhỏ làm người ta thấy thương cảm cực kỳ.
Trong tay bà có một cái túi nhỏ, bên trong có bốn cái bánh bao nóng hổi, Trần Hi khựng lại một chút, ngửa đầu nở nụ cười nhẹ, nhỏ giọng nói: “Cháu ăn rồi ạ.”
“Qua ăn bánh bao đi.” Cô kia đưa túi bánh qua.
“Cảm ơn cô Trần, cháu thật sự ăn no rồi.” Trần Hi cúi chào cô Trần, xoay người ôm chồng báo vừa dày vừa nặng kia đi về con phố khác.
Cô Trần đã cho cô một ít báo để giao ở chỗ khác, cuối tháng còn cho cô ít tiền lương, cô đã mang ơn lắm rồi.
Mấy việc này đều rất tốn sức, cô Trần mỗi ngày cũng rất vất vả, cô không muốn ăn bánh bao của cô Trần, bởi vì cô biết mỗi ngày cô ấy chỉ có bốn cái bánh bao nhỏ này.
Sờ sờ cái bụng xẹp lép, Trần Hi ôm chặt chồng báo trong tay, tới mấy nhà ở mặt đường, phát mỗi nhà một tờ. Công việc này giúp cô mỗi tháng nhận được năm trăm tệ, năm trăm này đối với Trần Hi là một khoản tiền lớn.
Con đường cô đi qua chính là con đường tới trường, phát từ đầu đường đến cuối đường, vừa đúng lúc có thể đuổi kịp một chuyến xe buýt. Nhưng Trần Hi không ngồi xe buýt, cô đi qua hai trạm là có thể tiết kiệm được hai tệ, tiền đó có thể dùng để mua sách vở bút thước. Buổi sáng cô đi sớm, nên dù đi bộ qua hai trạm, thì thời gian tới trường vẫn vừa đúng.
Cô học ở trường cấp ba Thừa Đức, trường này quản lý rất nghiêm khắc, cho dù có là phú nhị đại hay không, mỗi ngày trước bảy giờ đều phải có mặt ở trường học.
Lúc Trần Hi tới cổng trường, vừa đúng sáu rưỡi. Cô mặc đồng phục, hiện vẻ ngoan ngoãn, thờ ơ với những bạn học được xe nhà đưa rước, từ trên xuống dưới đều đẹp đẽ, cô cứ gục đầu nhỏ, yên lặng mà đi.
Tuy là cấp ba có phát đồng phục, nhưng mà quý tộc ở đây cũng không yêu cầu ngày nào cũng phải mặc đồng phục, nhóm con nhà giàu hôm nào cũng ăn mặc thật xinh đẹp, Trần Hi mặc bộ đồng phục cũ trộn lẫn vào, giống như hạc giữa bầy gà, khiến người khác chú ý tới.
Trần Hi không thèm để ý cái này, chậm rì rì đeo cặp sách đi vào lớp một năm ba (12A1)
Cô đẩy cửa vào lớp, đi tới một chỗ gần cửa sổ, lấy bài tập trong cặp để hết lên bàn, chờ ủy viên tới thu, còn mình thì theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời mới chỉ sáng lên một chút, lúc này trên sân bóng rổ vẫn đang có mấy nam sinh đẹp trai cao lớn đánh bóng rổ, thi thoảng có nữ sinh nào xinh đẹp đi ngang qua, mấy nam sinh đánh càng thêm hào hứng phấn chấn. Ngửi thấy một chút hương buổi sáng ngoài cửa sổ, Trần Hi ngơ ngác xoa xoa mắt mình, bắt bản thân tỉnh táo lại.
Ngay đúng lúc này, ghế bên cạnh bị người kéo ra, ngồi xuống.
Một cô gái xinh đẹp, cao gầy, mặc đồ hàng hiệu... Trần Hi không biết nhãn hiệu này, tóm lại là một cô gái rất xinh đẹp, tóc ngắn, ngồi cạnh cô.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Thấy Trần Hi quay sang nhìn mình, cô gái tóc ngắn hung hăng hỏi.
“Khương Noãn, buổi sáng tốt lành.” Trần Hi thấp giọng chào.
Khóe miệng Khương Noãn khẽ run rẩy, ra sức vò mái tóc ngắn của mình, dùng ánh mắt không tưởng tượng nổi để nhìn cô.
Ngay... Câu thăm hỏi mỗi sáng cũng không thay đổi?
Ba năm rồi.
Từ lúc ngồi cùng bàn với cô bạn này, ngồi chung ba năm trời, mỗi ngày đều là “buổi sáng tốt lành”, cho dù có đẹp cũng nghe muốn ói rồi có được không?
Huống chi quan hệ của Trần Hi với Khương Noãn luôn chẳng ra sao, là một đại tiểu thư nhà giàu, cũng với loại dân thường như Trần Hi thì có gì hay để nói. Cô gái tóc ngắn hơi nheo mắt lại, không chút khách sáo mà đánh giá từ trên xuống dưới bộ đồng phục giặt đến bạc màu của Trần Hi, thấy cái cằm thon nhỏ bị giấu dưới lớp cổ áo dài rộng, lập tức hừ lạnh một tiếng, không để ý tới cô nữa, quay người kiêu ngạo ngồi một bên. Cô gái đột nhiên lấy ra một cái bình giữ nhiệt dài nhỏ.
Trông thấy bình giữ nhiệt, mắt cô gái tóc ngắn khẽ lóe lên một cái, nhỏ giọng mắng “Đáng ghét!”
Cô nàng hùng hổ mở nắp bình giữ ấm, nhìn vào bên trong, lập tức không vui, nói: “Lại là canh gà hầm! Khó ăn chết đi được! Sao mẹ lại thế nữa! Đã nói không thích ăn rồi!”
Cô nàng phàn nàn một hồi, thấy Trần Hi đang nghiêng đầu ngơ ngác nhìn mình, liền hừ một tiếng, nhét bình giữ ấm vào ngực cô, lạnh lùng nói: “Cậu uống thay tôi, một giọt cũng không được để thừa. Nếu tôi về nhà mà bị mẹ mắng vì uống không hết, xem tôi có đánh cậu không!” Cô nàng trừng mắt, bộ dạng như đang bắt nạt... Cô nàng đích thực là người chuyên đi bắt nạt có tiếng ở cấp ba này. Quơ quơ nắm tay, thấy Trần Hi chủ động ôm bình giữ ấm, lúc này mới nhấp nhổm khóe miệng nói, “Cậu nhớ kỹ cho tôi, tôi đây đang bắt nạt cậu!”
“Canh gà uống rất ngon.” Trần Hi ôm bình giữ ấm, thì thầm, gục đầu nhỏ, nhìn rõ đáng thương.
Khương Noãn lại giơ tay, đè thấp giọng, túm một nắm tóc, kéo cái đầu nhỏ của Trần Hi đến trước mặt, nói: “Khó uống!”
“Uống ngon lắm. Cảm ơn cậu.” Trần Hi nhấp nhấp khóe miệng, nở một nụ cười cảm kích nho nhỏ với Khương Noãn, “Canh sườn hôm qua cũng rất ngon. Ăn no căng.” Mỗi ngày đều “thay” Khương Noãn ăn bữa sáng, cô ăn một bữa có thể chống đói cả ngày.
“Điên, bệnh tâm thần à! Tôi đang bắt nạt cậu đấy!” Khương Noãn ở gần Trần Hi, đối diện với cô nàng là một đôi mắt to tròn, vô cùng trong veo, cô nàng giống như con mèo bị dẫm phải đuôi vội nhảy dựng lên, giọng cũng đột ngột tăng cao.
Cô nàng kiêu ngạo như vậy, trừng mắt lên, dường như đang uy hiếp Trần Hi, lập tức mấy bạn học phía sau khẽ nhỏ giọng bàn tán. Nhưng lại nghĩ tới bối cảnh của Khương Noãn, một vài học sinh ăn mặc xinh đẹp đứng hóng náo nhiệt, một số khác lại vờ như chuyện không liên quan đến mình. Kẻ bắt nạt muốn ức hiếp người, hơn nữa còn kiên trì bền bỉ bắt nạt học sinh xuất sắc là Trần Hi đã được ba năm, bọn họ cũng quen rồi.
Trần Hi ôm canh gà còn ấm, nhìn vẻ mặt vặn vẹo của thiếu nữ xinh đẹp thì ngoan ngoãn gật đầu.
“Ừ, cậu nói gì thì là cái đó.”
“Điên, đồ thần kinh.” Khương Noãn lấy từ túi ra một hộp thuốc lá, ngón tay nhẹ run, rút ra một điếu.
“Hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
Cô gái tóc ngắn tuyệt vọng đứng lên, quyết định phải rời xa con người làm mình đau đầu này.
Một cánh tay tuyết trắng nhỏ nhỏ, đột nhiên không kịp phòng ngừa giơ lên, dùng sức nắm chặt góc áo Khương Noãn, vị đại tỷ trên mặt lộ ra vài phần uy nghiêm, chuẩn bị đi ra sau trường cũng đám bạn chơi đùa, lặng lẽ nhìn cô gái đang im lặng cúi đầu, lại nhìn móng vuốt nhỏ cố chấp kia.
“Trần Hi, đừng cho là tôi không dám đánh cậu.” Cô nàng nhỏ giọng uy hiếp, thuận tiện làm mặt dữ tợn nhằm nói Trần Hi biết mình rất đáng sợ.
Biết cái gì là đầu gấu không?
Mỗi tuần bố mẹ bị mời lên ba lần, là cô nàng đấy.
Gương mặt trắng mịn xinh đẹp tới mức khiến Khương Noãn ghen tỵ ngẩng lên, một tấm ảnh xuất hiện trong tầm mắt Khương Noãn.
Hình một idol đẹp trai đang tươi cười, chữ ký rồng bay phượng múa dù không nhìn ra là viết gì, nhưng chắc chắn đây là một tấm hình ký tặng. Cái này làm điếu thuốc trong tay Khương Noãn rụng luôn.
“Trước kia cậu nói thích người này. Tặng cho cậu đấy.”
Thấy Khương Noãn nhìn mình, gương mặt trắng nõn của Trần Hi đỏ lên, quý trọng xoa xoa cái bình giữ ấm, nhét tấm ảnh vào tay Khương Noãn.
“Không tốn tiền.”
P/s: Tên Hi của nữ chính có nghĩa là ánh bình minh, ánh ban mai.
Trần Hi không muốn gợi lại chuyện xưa.
Cô khẽ dừng, cúi đầu lấy tấm ảnh ra khỏi khung, xé bỏ người con trai tươi cười đầy hăng hái khí phách kia đi, ném vào trong bàn học cũ nát, nhìn thêm lần nữa mới để lại vào khung ảnh, nhìn tấm ảnh chỉ còn người con gái tươi cười hạnh phúc kia, thì thầm: “Không có kỷ niệm gì tốt. Hắn không xứng.”
Sau đó lau khung ảnh thêm một lần, cô nở nụ cười nhẹ.
“Mẹ có con rồi, không cần hắn nữa.”
Trên tấm ảnh, người con gái một mình kia vẫn cười hạnh phúc thỏa mãn, giống như đồng ý với cô.
Trần Hi cười cong cong đôi mắt.
Cô thấy cái màn thầu vẫn còn một nửa, cảm thấy ngày mai vẫn còn ăn được, để vào bát đi làm bài tập.
Chương trình học năm ba thật ra cũng không nhiều nội dung mới, nhiều kiến thức đã được học hai năm trước. Trần Hi học ở trường cấp ba quý tộc nổi danh nhất trong thành phố. Nhớ ngày đó, sở dĩ Trần Hi ghi danh vào trường quý tộc này là do trường này nhận các loại phú nhị đại, học phí cao, tài đại khí thô, bởi vậy cũng chỉ tuyển những học sinh ưu tú nhất, còn được miễn giảm học phí.
Đối với Trần Hi mà nói, một trường học mà không cần bất kỳ phí phiếc gì thì đó chính là một trường cấp ba tốt, cô đăng ký không chút do dự, hơn nữa còn lấy thành tích thủ khoa để nhập học.
Trường cấp ba có tiền như vậy, đương nhiên không làm chuyện đổi ý.
Sau khi Trần Hi lên cấp ba, đúng thực là không cần dùng tới tiền.
Ngay đến đồng phục cũng miễn phí, trường học bình thường nào có thể được như vậy?
Nhưng trường này cũng có yêu cầu riêng, muốn không tốn tiền trong trường, phải có thành tích tốt.
Thành tích Trần Hi mấy năm gần đây đều đứng đầu bảng, nhưng bài tập vẫn phải làm cho tốt.
Cấp ba cô học là nơi phú nhị đại và học bá cùng tụ hội, rất nổi tiếng, học bá có thành tích tốt cũng không chỉ có mỗi cô.
Bật cái đèn bàn nhỏ lên, Trần Hi dựa vào bàn sách cũ nát nghiêm túc làm bài tập, trong tay cô cầm một cái bút bi, từng nét bút viết lên, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, chỉ là trong phòng quá yên tĩnh làm cô thấy tủi thân.
Trước kia còn có ông ngoại nói chuyện với cô, nhưng từ sau khi ông qua đời, Trần Hi chợt nhận ra căn nhà này thật trống trải, yên tĩnh tới mức mỗi ngày chỉ nghe được tiếng của chính mình. Ánh mắt cô ảm đạm, gục đầu xuống, cố gắng vực dậy tinh thần, tập trung làm bài tập, nhưng sự trống vắng trong lòng lại không thể che giấu.
Đúng lúc này, trên lầu vang lên tiếng bước chân loáng thoáng, hình như khách lầu trên đã về.
Tuy là chỉ có âm thanh tiếng giày bước nhẹ trên sàn, như có như không, nhưng Trần Hi lại không nhịn được cong cong đôi mắt.
Cô cảm thấy mình không còn cô đơn nữa, nhanh chóng làm xong bài tập, đọc trước bài trong sách, lúc này mới lên giường đi ngủ.
Mặc dù tối nay gặp rất nhiều chuyện, nhưng nữ quỷ áo đỏ kia vẫn có chút dấu vết trong lòng Trần Hi, cô vừa mới nằm chút đã ngủ say.
Hôm sau cô bị cái đồng hồ báo thức trẻ em bị què một chân kia dựng dậy, nhìn sắc trời bên ngoài, cô bé xinh đẹp trắng nõn lừ đừ bò dậy khỏi giường, mặc xong đồng phục, bỏ bùa chú lẫn bài tập, một cái cũng không thiếu vào cặp rồi đeo lên đi ra cửa.
Lúc cô đi ra khỏi tòa nhà mới chỉ 5 giờ sáng, những gia đình ở đây vẫn chưa dậy, bởi vậy lúc cô đi rất yên tĩnh.
Trên đường, sắc trời hơi tối, không có quầy bán bánh bao đồ ăn sáng hay hàng xóm nào đi tập thể dục buổi sáng, con đường này có hơi tĩnh lặng.
Cô nắm chặt quai cặp, bóng dáng nhỏ bé từ từ hòa vào đèn đường tối tăm.
Cô đi thật lâu, cho tới khi tới một sạp báo nho nhỏ.
Một người phụ nữ tuổi trung niên mặc áo khoác vàng, đứng ngoài sạp báo, thấy Trần Hi đeo cặp sách đi tới liền vẫy tay cười cười.
“Hôm nào cũng sớm vậy nhỉ, Hi Hi, cháu ăn sáng chưa?” Cô trung niên kia hòa ái cầm sấp báo chí thật dày, đặt vào tay Trần Hi, thấy cô bé đơn thuần xinh đẹp đã ôm chắc. Lại nghĩ tới đứa bé này cùng tuổi với con mình, lúc con gái ngủ say thì Trần Hi đã đi giao báo, tuổi nhỏ làm người ta thấy thương cảm cực kỳ.
Trong tay bà có một cái túi nhỏ, bên trong có bốn cái bánh bao nóng hổi, Trần Hi khựng lại một chút, ngửa đầu nở nụ cười nhẹ, nhỏ giọng nói: “Cháu ăn rồi ạ.”
“Qua ăn bánh bao đi.” Cô kia đưa túi bánh qua.
“Cảm ơn cô Trần, cháu thật sự ăn no rồi.” Trần Hi cúi chào cô Trần, xoay người ôm chồng báo vừa dày vừa nặng kia đi về con phố khác.
Cô Trần đã cho cô một ít báo để giao ở chỗ khác, cuối tháng còn cho cô ít tiền lương, cô đã mang ơn lắm rồi.
Mấy việc này đều rất tốn sức, cô Trần mỗi ngày cũng rất vất vả, cô không muốn ăn bánh bao của cô Trần, bởi vì cô biết mỗi ngày cô ấy chỉ có bốn cái bánh bao nhỏ này.
Sờ sờ cái bụng xẹp lép, Trần Hi ôm chặt chồng báo trong tay, tới mấy nhà ở mặt đường, phát mỗi nhà một tờ. Công việc này giúp cô mỗi tháng nhận được năm trăm tệ, năm trăm này đối với Trần Hi là một khoản tiền lớn.
Con đường cô đi qua chính là con đường tới trường, phát từ đầu đường đến cuối đường, vừa đúng lúc có thể đuổi kịp một chuyến xe buýt. Nhưng Trần Hi không ngồi xe buýt, cô đi qua hai trạm là có thể tiết kiệm được hai tệ, tiền đó có thể dùng để mua sách vở bút thước. Buổi sáng cô đi sớm, nên dù đi bộ qua hai trạm, thì thời gian tới trường vẫn vừa đúng.
Cô học ở trường cấp ba Thừa Đức, trường này quản lý rất nghiêm khắc, cho dù có là phú nhị đại hay không, mỗi ngày trước bảy giờ đều phải có mặt ở trường học.
Lúc Trần Hi tới cổng trường, vừa đúng sáu rưỡi. Cô mặc đồng phục, hiện vẻ ngoan ngoãn, thờ ơ với những bạn học được xe nhà đưa rước, từ trên xuống dưới đều đẹp đẽ, cô cứ gục đầu nhỏ, yên lặng mà đi.
Tuy là cấp ba có phát đồng phục, nhưng mà quý tộc ở đây cũng không yêu cầu ngày nào cũng phải mặc đồng phục, nhóm con nhà giàu hôm nào cũng ăn mặc thật xinh đẹp, Trần Hi mặc bộ đồng phục cũ trộn lẫn vào, giống như hạc giữa bầy gà, khiến người khác chú ý tới.
Trần Hi không thèm để ý cái này, chậm rì rì đeo cặp sách đi vào lớp một năm ba (12A1)
Cô đẩy cửa vào lớp, đi tới một chỗ gần cửa sổ, lấy bài tập trong cặp để hết lên bàn, chờ ủy viên tới thu, còn mình thì theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời mới chỉ sáng lên một chút, lúc này trên sân bóng rổ vẫn đang có mấy nam sinh đẹp trai cao lớn đánh bóng rổ, thi thoảng có nữ sinh nào xinh đẹp đi ngang qua, mấy nam sinh đánh càng thêm hào hứng phấn chấn. Ngửi thấy một chút hương buổi sáng ngoài cửa sổ, Trần Hi ngơ ngác xoa xoa mắt mình, bắt bản thân tỉnh táo lại.
Ngay đúng lúc này, ghế bên cạnh bị người kéo ra, ngồi xuống.
Một cô gái xinh đẹp, cao gầy, mặc đồ hàng hiệu... Trần Hi không biết nhãn hiệu này, tóm lại là một cô gái rất xinh đẹp, tóc ngắn, ngồi cạnh cô.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Thấy Trần Hi quay sang nhìn mình, cô gái tóc ngắn hung hăng hỏi.
“Khương Noãn, buổi sáng tốt lành.” Trần Hi thấp giọng chào.
Khóe miệng Khương Noãn khẽ run rẩy, ra sức vò mái tóc ngắn của mình, dùng ánh mắt không tưởng tượng nổi để nhìn cô.
Ngay... Câu thăm hỏi mỗi sáng cũng không thay đổi?
Ba năm rồi.
Từ lúc ngồi cùng bàn với cô bạn này, ngồi chung ba năm trời, mỗi ngày đều là “buổi sáng tốt lành”, cho dù có đẹp cũng nghe muốn ói rồi có được không?
Huống chi quan hệ của Trần Hi với Khương Noãn luôn chẳng ra sao, là một đại tiểu thư nhà giàu, cũng với loại dân thường như Trần Hi thì có gì hay để nói. Cô gái tóc ngắn hơi nheo mắt lại, không chút khách sáo mà đánh giá từ trên xuống dưới bộ đồng phục giặt đến bạc màu của Trần Hi, thấy cái cằm thon nhỏ bị giấu dưới lớp cổ áo dài rộng, lập tức hừ lạnh một tiếng, không để ý tới cô nữa, quay người kiêu ngạo ngồi một bên. Cô gái đột nhiên lấy ra một cái bình giữ nhiệt dài nhỏ.
Trông thấy bình giữ nhiệt, mắt cô gái tóc ngắn khẽ lóe lên một cái, nhỏ giọng mắng “Đáng ghét!”
Cô nàng hùng hổ mở nắp bình giữ ấm, nhìn vào bên trong, lập tức không vui, nói: “Lại là canh gà hầm! Khó ăn chết đi được! Sao mẹ lại thế nữa! Đã nói không thích ăn rồi!”
Cô nàng phàn nàn một hồi, thấy Trần Hi đang nghiêng đầu ngơ ngác nhìn mình, liền hừ một tiếng, nhét bình giữ ấm vào ngực cô, lạnh lùng nói: “Cậu uống thay tôi, một giọt cũng không được để thừa. Nếu tôi về nhà mà bị mẹ mắng vì uống không hết, xem tôi có đánh cậu không!” Cô nàng trừng mắt, bộ dạng như đang bắt nạt... Cô nàng đích thực là người chuyên đi bắt nạt có tiếng ở cấp ba này. Quơ quơ nắm tay, thấy Trần Hi chủ động ôm bình giữ ấm, lúc này mới nhấp nhổm khóe miệng nói, “Cậu nhớ kỹ cho tôi, tôi đây đang bắt nạt cậu!”
“Canh gà uống rất ngon.” Trần Hi ôm bình giữ ấm, thì thầm, gục đầu nhỏ, nhìn rõ đáng thương.
Khương Noãn lại giơ tay, đè thấp giọng, túm một nắm tóc, kéo cái đầu nhỏ của Trần Hi đến trước mặt, nói: “Khó uống!”
“Uống ngon lắm. Cảm ơn cậu.” Trần Hi nhấp nhấp khóe miệng, nở một nụ cười cảm kích nho nhỏ với Khương Noãn, “Canh sườn hôm qua cũng rất ngon. Ăn no căng.” Mỗi ngày đều “thay” Khương Noãn ăn bữa sáng, cô ăn một bữa có thể chống đói cả ngày.
“Điên, bệnh tâm thần à! Tôi đang bắt nạt cậu đấy!” Khương Noãn ở gần Trần Hi, đối diện với cô nàng là một đôi mắt to tròn, vô cùng trong veo, cô nàng giống như con mèo bị dẫm phải đuôi vội nhảy dựng lên, giọng cũng đột ngột tăng cao.
Cô nàng kiêu ngạo như vậy, trừng mắt lên, dường như đang uy hiếp Trần Hi, lập tức mấy bạn học phía sau khẽ nhỏ giọng bàn tán. Nhưng lại nghĩ tới bối cảnh của Khương Noãn, một vài học sinh ăn mặc xinh đẹp đứng hóng náo nhiệt, một số khác lại vờ như chuyện không liên quan đến mình. Kẻ bắt nạt muốn ức hiếp người, hơn nữa còn kiên trì bền bỉ bắt nạt học sinh xuất sắc là Trần Hi đã được ba năm, bọn họ cũng quen rồi.
Trần Hi ôm canh gà còn ấm, nhìn vẻ mặt vặn vẹo của thiếu nữ xinh đẹp thì ngoan ngoãn gật đầu.
“Ừ, cậu nói gì thì là cái đó.”
“Điên, đồ thần kinh.” Khương Noãn lấy từ túi ra một hộp thuốc lá, ngón tay nhẹ run, rút ra một điếu.
“Hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
Cô gái tóc ngắn tuyệt vọng đứng lên, quyết định phải rời xa con người làm mình đau đầu này.
Một cánh tay tuyết trắng nhỏ nhỏ, đột nhiên không kịp phòng ngừa giơ lên, dùng sức nắm chặt góc áo Khương Noãn, vị đại tỷ trên mặt lộ ra vài phần uy nghiêm, chuẩn bị đi ra sau trường cũng đám bạn chơi đùa, lặng lẽ nhìn cô gái đang im lặng cúi đầu, lại nhìn móng vuốt nhỏ cố chấp kia.
“Trần Hi, đừng cho là tôi không dám đánh cậu.” Cô nàng nhỏ giọng uy hiếp, thuận tiện làm mặt dữ tợn nhằm nói Trần Hi biết mình rất đáng sợ.
Biết cái gì là đầu gấu không?
Mỗi tuần bố mẹ bị mời lên ba lần, là cô nàng đấy.
Gương mặt trắng mịn xinh đẹp tới mức khiến Khương Noãn ghen tỵ ngẩng lên, một tấm ảnh xuất hiện trong tầm mắt Khương Noãn.
Hình một idol đẹp trai đang tươi cười, chữ ký rồng bay phượng múa dù không nhìn ra là viết gì, nhưng chắc chắn đây là một tấm hình ký tặng. Cái này làm điếu thuốc trong tay Khương Noãn rụng luôn.
“Trước kia cậu nói thích người này. Tặng cho cậu đấy.”
Thấy Khương Noãn nhìn mình, gương mặt trắng nõn của Trần Hi đỏ lên, quý trọng xoa xoa cái bình giữ ấm, nhét tấm ảnh vào tay Khương Noãn.
“Không tốn tiền.”
P/s: Tên Hi của nữ chính có nghĩa là ánh bình minh, ánh ban mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.