Chương 114: Hôm nay tao sẽ dạy cho chúng mày một bài học
Hắc Bạch
26/08/2022
Hai ông lão kia là do hắn ta trả một cái giá rất lớn mới mời đến được,
họ không chỉ là võ giả mà còn là Minh Kình trung kỳ! Thậm chí một quyền
có thể đánh chết một con trâu, có họ thì dù Lưu Minh là yêu ma quỷ quái
gì cũng phải chết ở trong này.
Hai ông lão gật đầu, lắc mình một cái đã xuất hiện ở đằng trước và đằng sau Lưu Minh rồi nhìn chòng chọc vào anh.
"Ồ khá đó, có chút này nọ đấy chứ".
Lưu Minh liếc hai ông lão, gật đầu nhàn nhạt nói.
"Cẩn thận nhé!"
Ông lão đằng sau nhắc nhở rồi giẫm một cái đã xuất hiện sau lưng Lưu Minh, giơ quyền đấm thẳng vào ót anh.
Lúc này, ông lão đằng trước cũng đột nhiên gây khó dễ, nhanh như chớp xuất hiện bên cạnh Lưu Minh, tay trái trực tiếp đấm thẳng vào ngực anh.
Thoáng chốc, cả thế giới như im lặng.
"Ha ha, chẳng qua chỉ là biết chút công phu mèo quào thôi, ở trước mặt võ giả Minh Kình còn chẳng phải cũng sẽ chết?"
Triệu Bân thấy vậy hài lòng nở nụ cười.
"Đây là hậu quả của việc chống lại tao!"
Trịnh Dương Vĩ cũng hết sức đắc ý, không chút kiêng nể cười to.
Tuy Lý Đình Đình ngồi trên sofa bị nhét khăn lông vào miệng, nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt lo lắng kêu lên ô ô.
Anh Hạo cũng hơi lo lắng, nhưng nhìn thấy bốn cô nàng xinh đẹp đằng sau Lưu Minh không có hành động gì lại yên tâm hơn rất nhiều.
Bốn người đó đều là người hầu của đại ca, nếu có nguy hiểm thì chắc chắn các cô sẽ không có phản ứng gì.
Giờ đây, trên mặt hai ông lão kia lại tràn ngập vẻ kinh ngạc, vội vàng thu tay lại rồi lắc mình trốn sang bên cạnh.
"Lần trước thấy hai thầy ra tay đã là ba năm trước đây ấy nhỉ, tên võ giả muốn giết tôi đã bị hai thầy một quyền đánh bể tim!"
Triệu Bân vô cùng đắc ý thong thả đi đến trước mặt Lưu Minh, muốn nhìn xem trái tim anh có bể hay chưa.
Nhưng chờ đời hắn ta lại chỉ là một cái tát của Lưu Minh, cái tát này đánh rất mạnh, Triệu Bân trực tiếp bị đánh ngã lăn ra đất, mặt mày sưng vù lên.
"Với chỉ số thông minh ấy của mày may mà chỉ xếp thứ hai trong tứ thiếu Đường Hải. Hầu Tông Dư còn thông minh hơn mày, dám tìm hai ông già thúi này đến đánh nhau cho mình, mà dù có tìm họ thì ít nhất cũng sảng khoái xíu cho họ ăn no đi, gì mà chẳng có tý sức lực nào cả, chút sức ấy còn không kỳ nổi ra ghét nữa là!"
Lưu Minh giẫm lên mặt Triệu Bân, rũ mắt nhìn xuống nói.
"Không thể nào, sao lại thế được!"
Không biết là do bị đạp hay tức giận mà mặt mũi Triệu Bân vặn vẹo giống như phát điên hét lên.
"Cậu, cậu, cậu là võ giả Ám Kình?"
Hai ông lão cũng hoàn hồn lại từ sự kinh ngạc ban nãy, họ mở to mắt nhìn Lưu Minh rồi lắp bắp hỏi.
Ban nãy, đúng là nắm tay của họ đã đánh lên người Lưu Minh, theo lý thì nó chắc chắn đã đánh gãy xương và chấn nát trái tim anh rồi mới đúng.
Nhưng họ lại kinh ngạc phát hiện sức mạnh của mình giống như đấm vào đám mây, thoải mái bị hóa giải.
Có thể ngăn lại hai quyền của họ một cách dễ dàng thì chỉ có võ giả Ám Kình mới làm được.
"Sao, hai ông già các ông còn định ra tay nữa hả?"
Lưu Minh liếc hai ông lão.
"Không dám, không dám, ban nãy tiền bối không ra tay đánh chết chúng tôi đã là tận tình tận nghĩa, vẫn bối nào còn dám ra tay nữa chứ?"
Hai ông lão trực tiếp cúi đầu, còn trẻ vậy đã là võ giả Ám Kình thì rất hiếm trong thế tục. Người này rất có thể là tiểu quái vật do lão quái vật lánh đời nào đó dạy dỗ ra, người như vậy hoàn toàn không phải là mình có thể chọc vào nổi.
"Được rồi, hai ông đã không dám đánh nữa thì mau cút đi. À, gọi ông già của hai thằng ôn này đến đây cho tôi. Hôm nay, tôi muốn dạy cho họ một bài học!"
Lưu Minh nhàn nhạt nói.
Sau khi hai ông lão rời đi, Lưu Minh bèn đi cởi trói cho Lý Đình Đình trước rồi hỏi em ấy có sao không.
"Có tên khốn kia sờ em mấy cái!"
Lý Đình Đình chỉ vào Trịnh Dương Vĩ, vẻ mặt giận dữ nói.
"Hạo Tử, đánh gãy hai tay hắn cho tôi!"
Anh Hạo không chút chần chờ cầm bình rượu trên bàn lên đi về phía Trịnh Dương Vĩ.
Cô gái tóc dài tên là Chu Lệ Kỳ, vừa thấy anh Hạo hùng hùng hổ hổ lập tức chạy đến trước mặt Trịnh Dương Vĩ bảo vệ hắn ta.
"Bà mẹ nó, con đĩ nhà cô, bạn trai mình bị đánh thì không đến xem, vậy mà lại bảo vệ người tình của mình, cút mẹ mày đi cho tao!"
Song lại bị anh Hạo giơ chân đá ngã lăn ra đất.
Anh Hạo cầm bình rượu đập thẳng vào đôi tay Trịnh Dương Vĩ, chỉ nghe thấy hắn ta hét thảm một tiếng, hai tay máu chảy đầm đìa trông cực kỳ đáng sợ.
Lưu Minh hài lòng gật đầu rồi đi đến bên cạnh Tiểu Thạch Đầu kiểm tra vết thương cho anh ta.
Cuối cùng anh giận không thể át giơ chân đá Triệu Bân bay ra ngoài đụng vào cái bàn mới dừng lại.
"Mẹ nó, ban nãy là thằng nào ra tay?"
Lưu Minh mặt mày dữ tợn nhìn Triệu Bân hỏi.
Triệu Bân phun ra một ngụm máu, hết sức cứng đầu nói: "Thằng nhà quê, mày đừng có mà kiêu ngạo quá, chờ lát nữa bố tao đến thì chắc chắn sẽ khiến mày đẹp mặt!"
"Được, tao đây sẽ chờ ông ta một lát vậy!"
Lưu Minh cười gằn nói.
"Đánh gãy hai tay hai chân của những người này cho tôi!"
Lưu Minh bảo với mấy quỷ nô.
Hai ông lão gật đầu, lắc mình một cái đã xuất hiện ở đằng trước và đằng sau Lưu Minh rồi nhìn chòng chọc vào anh.
"Ồ khá đó, có chút này nọ đấy chứ".
Lưu Minh liếc hai ông lão, gật đầu nhàn nhạt nói.
"Cẩn thận nhé!"
Ông lão đằng sau nhắc nhở rồi giẫm một cái đã xuất hiện sau lưng Lưu Minh, giơ quyền đấm thẳng vào ót anh.
Lúc này, ông lão đằng trước cũng đột nhiên gây khó dễ, nhanh như chớp xuất hiện bên cạnh Lưu Minh, tay trái trực tiếp đấm thẳng vào ngực anh.
Thoáng chốc, cả thế giới như im lặng.
"Ha ha, chẳng qua chỉ là biết chút công phu mèo quào thôi, ở trước mặt võ giả Minh Kình còn chẳng phải cũng sẽ chết?"
Triệu Bân thấy vậy hài lòng nở nụ cười.
"Đây là hậu quả của việc chống lại tao!"
Trịnh Dương Vĩ cũng hết sức đắc ý, không chút kiêng nể cười to.
Tuy Lý Đình Đình ngồi trên sofa bị nhét khăn lông vào miệng, nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt lo lắng kêu lên ô ô.
Anh Hạo cũng hơi lo lắng, nhưng nhìn thấy bốn cô nàng xinh đẹp đằng sau Lưu Minh không có hành động gì lại yên tâm hơn rất nhiều.
Bốn người đó đều là người hầu của đại ca, nếu có nguy hiểm thì chắc chắn các cô sẽ không có phản ứng gì.
Giờ đây, trên mặt hai ông lão kia lại tràn ngập vẻ kinh ngạc, vội vàng thu tay lại rồi lắc mình trốn sang bên cạnh.
"Lần trước thấy hai thầy ra tay đã là ba năm trước đây ấy nhỉ, tên võ giả muốn giết tôi đã bị hai thầy một quyền đánh bể tim!"
Triệu Bân vô cùng đắc ý thong thả đi đến trước mặt Lưu Minh, muốn nhìn xem trái tim anh có bể hay chưa.
Nhưng chờ đời hắn ta lại chỉ là một cái tát của Lưu Minh, cái tát này đánh rất mạnh, Triệu Bân trực tiếp bị đánh ngã lăn ra đất, mặt mày sưng vù lên.
"Với chỉ số thông minh ấy của mày may mà chỉ xếp thứ hai trong tứ thiếu Đường Hải. Hầu Tông Dư còn thông minh hơn mày, dám tìm hai ông già thúi này đến đánh nhau cho mình, mà dù có tìm họ thì ít nhất cũng sảng khoái xíu cho họ ăn no đi, gì mà chẳng có tý sức lực nào cả, chút sức ấy còn không kỳ nổi ra ghét nữa là!"
Lưu Minh giẫm lên mặt Triệu Bân, rũ mắt nhìn xuống nói.
"Không thể nào, sao lại thế được!"
Không biết là do bị đạp hay tức giận mà mặt mũi Triệu Bân vặn vẹo giống như phát điên hét lên.
"Cậu, cậu, cậu là võ giả Ám Kình?"
Hai ông lão cũng hoàn hồn lại từ sự kinh ngạc ban nãy, họ mở to mắt nhìn Lưu Minh rồi lắp bắp hỏi.
Ban nãy, đúng là nắm tay của họ đã đánh lên người Lưu Minh, theo lý thì nó chắc chắn đã đánh gãy xương và chấn nát trái tim anh rồi mới đúng.
Nhưng họ lại kinh ngạc phát hiện sức mạnh của mình giống như đấm vào đám mây, thoải mái bị hóa giải.
Có thể ngăn lại hai quyền của họ một cách dễ dàng thì chỉ có võ giả Ám Kình mới làm được.
"Sao, hai ông già các ông còn định ra tay nữa hả?"
Lưu Minh liếc hai ông lão.
"Không dám, không dám, ban nãy tiền bối không ra tay đánh chết chúng tôi đã là tận tình tận nghĩa, vẫn bối nào còn dám ra tay nữa chứ?"
Hai ông lão trực tiếp cúi đầu, còn trẻ vậy đã là võ giả Ám Kình thì rất hiếm trong thế tục. Người này rất có thể là tiểu quái vật do lão quái vật lánh đời nào đó dạy dỗ ra, người như vậy hoàn toàn không phải là mình có thể chọc vào nổi.
"Được rồi, hai ông đã không dám đánh nữa thì mau cút đi. À, gọi ông già của hai thằng ôn này đến đây cho tôi. Hôm nay, tôi muốn dạy cho họ một bài học!"
Lưu Minh nhàn nhạt nói.
Sau khi hai ông lão rời đi, Lưu Minh bèn đi cởi trói cho Lý Đình Đình trước rồi hỏi em ấy có sao không.
"Có tên khốn kia sờ em mấy cái!"
Lý Đình Đình chỉ vào Trịnh Dương Vĩ, vẻ mặt giận dữ nói.
"Hạo Tử, đánh gãy hai tay hắn cho tôi!"
Anh Hạo không chút chần chờ cầm bình rượu trên bàn lên đi về phía Trịnh Dương Vĩ.
Cô gái tóc dài tên là Chu Lệ Kỳ, vừa thấy anh Hạo hùng hùng hổ hổ lập tức chạy đến trước mặt Trịnh Dương Vĩ bảo vệ hắn ta.
"Bà mẹ nó, con đĩ nhà cô, bạn trai mình bị đánh thì không đến xem, vậy mà lại bảo vệ người tình của mình, cút mẹ mày đi cho tao!"
Song lại bị anh Hạo giơ chân đá ngã lăn ra đất.
Anh Hạo cầm bình rượu đập thẳng vào đôi tay Trịnh Dương Vĩ, chỉ nghe thấy hắn ta hét thảm một tiếng, hai tay máu chảy đầm đìa trông cực kỳ đáng sợ.
Lưu Minh hài lòng gật đầu rồi đi đến bên cạnh Tiểu Thạch Đầu kiểm tra vết thương cho anh ta.
Cuối cùng anh giận không thể át giơ chân đá Triệu Bân bay ra ngoài đụng vào cái bàn mới dừng lại.
"Mẹ nó, ban nãy là thằng nào ra tay?"
Lưu Minh mặt mày dữ tợn nhìn Triệu Bân hỏi.
Triệu Bân phun ra một ngụm máu, hết sức cứng đầu nói: "Thằng nhà quê, mày đừng có mà kiêu ngạo quá, chờ lát nữa bố tao đến thì chắc chắn sẽ khiến mày đẹp mặt!"
"Được, tao đây sẽ chờ ông ta một lát vậy!"
Lưu Minh cười gằn nói.
"Đánh gãy hai tay hai chân của những người này cho tôi!"
Lưu Minh bảo với mấy quỷ nô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.