Chương 44: Gột rửa ký ức
Thời Bất Đãi Ngã
07/02/2021
Cố Lâm Tĩnh nảy sinh
tình cảm khác thường với Phượng Tiêu, có lẽ là gốc tình được gieo từ
sớm, nhưng đã bị phát hiện trong ảo cảnh của yêu trong bức tranh, có lẽ quá ỷ lại Phượng Tiêu, trong lúc bất tri bất giác có tâm tư như vậy.
Nhưng cho dù là tình huống nào, y cũng không dám lộ ra.
Những năm này y và Phượng Tiêu ở Mạnh Trạch, nhìn từ mặt ngoài bọn họ là dựa vào nhau mà sống, nhưng trong lòng Cố Lâm Tĩnh rõ ràng, Phượng Tiêu lạnh lùng, sống ở đâu cũng không quan trọng, ngược lại là y không thể rời khỏi Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu bảo y ra Mạnh Trạch, nhiều khi y cũng không vui lòng. Nếu có thể, y thậm chí sẵn lòng sống cả đời ở Mạnh Trạch với Phượng Tiêu.
Nhưng Phượng Tiêu nói, y chưa từng gặp nhiều người và sự việc, thấy nhiều luôn có lợi ích, cho nên thường xuyên đuổi y ra ngoài, bảo y nhìn người nhìn ma nhìn tiên.
Trong trăm năm này, chết bởi tay y có ma cũng có ác tiên.
Phượng Tiêu luôn nói nhìn một người, cũng không phải cố chấp người đó là ma hay tiên, phải xem người đó làm chuyện gì.
Cố Lâm Tĩnh biết Phượng Tiêu đang dạy bảo y, y cũng sẵn sàng nghe những lời dạy bảo này.
Y từng gặp rất nhiều người đều rất cứng nhắc, Phương Tiêu lại không giống vậy.
Có lẽ trong sự dịu dàng từng chút một này, Cố Lâm Tĩnh rung động cái không nên.
Con người khi gặp phải chuyện này, mới đầu sẽ biểu hiện bối rối luống cuống, tránh né. Đợi khi thông suốt chuyện sẽ biến thành hai hướng đi, một là triệt để che giấu tình cảm của mình, duy trì tình trạng trước mắt.
Hướng đi còn lại đó là biết rõ là sai biết rõ là không thể nào, lại cứng đầu không hối cải. Theo đuổi một lần rầm rộ, muốn một đáp án, dù kết quả cuối cùng là điều bản thân không muốn.
Đương nhiên Cố Lâm Tĩnh là tình huống thứ hai, y muốn cho Phượng Tiêu biết tình cảm của mình, muốn cho hắn chấp nhận chút tình cảm này, muốn hai người dùng thân phận yêu nhau trải qua ngàn năm.
Y cũng không sốt ruột, thời gian của họ còn rất dài, những chuyện này cứ từ từ.
Cố Lâm Tĩnh thay đổi rất nhanh chóng, Phượng Tiêu vẫn chưa biết rõ tại sao y trốn tránh mình, y đã khôi phục bình thường.
Nói là khôi phục bình thường, thật ra vẫn có chút thay đổi, rõ ràng nhất là Cố Lâm Tĩnh càng dính hắn.
Đương nhiên, kiểu dính người này cũng không phải muốn ở bên Phượng Tiêu tại mọi thời khắc, y sẽ ra khỏi Mạnh Trạch, nhưng cũng sẽ khiến người trong Mạnh Trạch luôn luôn lo lắng cho y.
Thứ gì Phượng Tiêu nhìn nhiều, dù là một bó hoa của thế gian, Cố Lâm Tĩnh cũng sẽ nghĩ cách lấy được. Mỗi khi đi qua một nơi, y đều sẽ mua một phần quà cho người nhớ nhung, sau đó mang theo lúc trở về.
Thỉnh thoảng sẽ còn nói vài lời khác người, ví dụ như nhớ Phượng Tiêu. Mỗi lần vào trần thế đều sẽ trở về với tốc độ nhanh nhất, người phong trần mệt mỏi, vừa nhìn là dáng vẻ đi đường suốt đêm.
Nhưng nhìn thấy Phượng Tiêu, sẽ lộ ra nụ cười đẹp nhất.
Trái tim lạnh mấy ngàn năm của Phượng Tiêu, ngay từ đầu cũng không biết Cố Lâm Tĩnh có tâm tư như vậy. Nhưng hắn dần dần quen có một người như thế ở bên cạnh, cũng sẽ vui vì Cố Lâm Tĩnh vui vẻ, cũng sẽ buồn vì y bị thương.
Mọi thứ thoạt nhìn cực kỳ đẹp đẽ, trong Mạnh Trạch, Phượng Tiêu cảm thấy không hề nhàm chán.
Ở Cửu Trùng Thiên, hắn có thể ngồi tại chỗ mấy trăm năm, không muốn gì cả không nghĩ gì cả, ở Mạnh Trạch, luôn luôn treo trong lòng hắn chỉ có Cố Lâm Tĩnh.
Cuộc sống cứ trôi qua như vậy cũng tốt.
Trên trời Ma giới, không cần suy nghĩ hết thảy buồn phiền, cuộc sống vừa dài vừa nhàn nhã.
Nhưng sự yên bình này chẳng mấy chốc đã bị phá vỡ.
Ngày ấy, một mình Phượng Tiêu ở Mạnh Trạch đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, sau bấm ngón tay tính ra Cố Lâm Tĩnh gặp nguy hiểm, hắn dùng tốc độ nhanh nhất ra khỏi Mạnh Trạch tìm người.
Ở cửa giao nhau giữa thế gian và Ma giới, hắn nhìn thấy Cố Lâm Tĩnh bị một người giẫm dưới chân, cánh tay vặn vẹo bị gãy, sắc mặt tái nhợt, máu từ khóe miệng không ngừng nhỏ xuống, người đã hôn mê.
Dung mạo người kia như ngọc, mặc quần áo màu đen, nhìn thấy bản thân từ xa cười lớn một tiếng nói: “Ta đã nói những năm này ai có thể có năng lực lớn như thế giấu đi bảo bối của ma tộc chúng ta, hóa ra là Phượng Quân danh tiếng lừng lẫy. Không ngờ đường đường là Phượng Quân của Cửu Trùng Thiên, vậy mà lại che chở người của Ma giới ta.”
Đây là một sợi phân thần của ma vương, phân thần của ma vương có ba ngàn, một sợ lại có thể ngăn chặn Cố Lâm Tĩnh. Phượng Tiêu nhìn phân thần của ma vương kia hơi híp mắt lại, hắn nói: “Chỉ dựa vào ngươi?” Dứt lời này hắn rút kiếm bản mệnh mang lửa ra chém về phía phân thần của ma vương kia.
Hắn là Phượng Quân, trên kiếm bản mệnh có Tam Muội Chân Hỏa, có thể giết người giết ma giết tiên, là bảo vật khắc chế yêu ma tốt nhất.
Phân thần ma vương kia đương nhiên không dám cứng đối cứng, khi kiếm lửa sắp tiến đến, gã đá Cố Lâm Tĩnh ra.
Tâm thần Phượng Tiêu siết lại, thu hồi kiếm lửa, đỡ được Cố Lâm Tĩnh ôm vào lòng.
Phân thần ma vương hóa thành khói đen rời đi, trước khi đi gã cười ha ha: “Những năm này cảm ơn Phượng Quân giúp bọn ta nuôi nó, đợi ngày sau nó dẫn đầu chúng ta vào Cửu Trùng Thiên, nhất định phải ghi lại công lao này cho Phượng Quân.”
Phượng Tiêu hừ lạnh một tiếng, duỗi tay tàn bạo ném kiếm về phía ma khí kia.
Một sợi phân thần của ma vương kêu lên một tiếng đau đớn, rồi tiêu tan.
Tiếng sấm trên Cửu Trùng Thiên không dứt, đây là cảm ứng được Phượng Tiêu sử dụng pháp thuật, cũng cảm ứng được Cố Lâm Tĩnh có cơ thể tiên ma.
Thiên Lôi cuồn cuộn mà lên, muốn loại trừ Cố Lâm Tĩnh.
Phượng Tiêu nhìn Thiên Lôi hiện ra ánh sáng vàng kia, rút ra một chiếc đuôi phượng của mình, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy điểm vào trong ấn đường của Cố Lâm Lĩnh, bằng tốc độ nhanh nhất che kín mùi trên người Cố Lâm Tĩnh.
Trong lúc Thiên Lôi ngần ngại phân vân, Phượng Tiêu ôm y trở về Mạnh Trạch.
Thiên Lôi không tìm được người, vang đùng đoàng vài tiếng rồi tan.
Nhưng Phượng Tiêu biết, dấu vết hoạt động của hắn và Cố Lâm Tĩnh đã bại lộ, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ bị người phát hiện.
Lúc đó Phượng Tiêu không rảnh quan tâm những chuyện này, hắn đau lòng vết thương trên người Cố Lâm Tĩnh.
Cánh tay bị gãy, những thứ này đều rất dễ trị, nhưng phân thần của ma vương trồng ma khí trong cơ thể Cố Lâm Tĩnh. Cố Lâm Tĩnh là cơ thể tiên ma đồng thể, ma khí với y mà nói cũng dễ dàng hấp thụ.
Nhưng trong cơ thể y cũng có tiên khí, cả hai vốn không dung nạp, đụng vào nhau, không ai bằng lòng thần phục ai.
Vẻ mặt Cố Lâm Tĩnh trở nên méo mó, khi tiên khí không ép được ma khí, mắt Cố Lâm Tĩnh cũng đỏ lên, khí đen nổi lên quanh người.
Gió kêu vù vù, cuối cùng Cố Lâm Tĩnh cắn lên cổ Phượng Tiêu.
Y uống được máu Phượng Tiêu, hút đi linh khí tinh khiết nhất trong cơ thể Phượng Tiêu.
Có một tích tắc thần trí Cố Lâm Tĩnh tỉnh táo, y nhận ra chuyện mình làm, y đã khóc.
Y không muốn làm như thế, y muốn lùi bước, y muốn khống chế dục vọng trong lòng mình.
Nhưng Phượng Tiêu giữ bả vai y lại, đưa máu mang theo linh khí đến khóe miệng Cố Lâm Tĩnh.
Cố Lâm Tĩnh vừa rơi nước mắt vừa uống máu Phượng Tiêu, đau lòng không có cách nào dùng ngôn ngữ bày tỏ.
Không biết qua bao lâu, ma khí trong cơ thể Cố Lâm Tĩnh bị áp chế lại, nặng nề thiếp đi. Trước khi ngủ, y còn nắm chặt vạt áo Phượng Tiêu, dáng vẻ không muốn để cho hắn rời đi.
Khi Cố Lâm Tĩnh tỉnh lại lần nữa, Phượng Tiêu không ở đây, y gọi tên Phượng Tiêu vài lần, không tìm được người, nghĩ đến chuyện trước khi y hôn mê, nghĩ đến người kia nói y là ma tộc, trong lòng y rất hoảng hốt.
Y sợ mình thật sự là ma tộc, sợ mình bị Phượng Tiêu vứt bỏ. Y muốn giải thích với Phượng Tiêu, y không cố ý hấp thụ ma khí.
Lúc Cố Lâm Tĩnh vội vàng hấp tấp muốn ra khỏi Mạnh Trạch, nhìn thấy Phượng Tiêu từ trong rừng đi tới.
Cố Lâm Tĩnh ôm chặt lấy Phượng Tiêu, y có rất nhiều lời muốn nói, chuyện đến trước mắt, lại không nói được lời nào. Phượng Tiêu không cử động, mặc cho y ôm như thế.
Gió thổi qua, sợi tóc hai người quấn vào nhau.
Mạnh Trạch rất ít nổi gió, nhưng gần đây gió ngày càng lớn.
Phượng Tiêu nhìn mây đen cuốn lên ở chân trời, ý chỉ của thiên đế bảo hắn về Cửu Trùng Thiên đã chiêu cáo bốn phương, hễ là nơi có thể cảm nhận được Phượng Tiêu đều bị ý chỉ trói buộc.
Dù Phượng Tiêu ở đất Mạnh Trạch, nhưng đây cũng không phải là nơi ngoài vòng pháp luật, hắn có thể cảm nhận được phần áp bức này.
Khi hắn không khánh nổi phần áp bức này, cũng chính là lúc hắn bị ép buộc rời đi.
Phượng Tiêu cũng không sợ bị thiên đế trách tội, nhưng hắn lo lắng cho Cố Lâm Tĩnh.
Cửu Trùng Thiên không dung nạp Cố Lâm Tĩnh, nhưng nếu Cố Lâm Tĩnh thật sự nhập ma, vậy thì sẽ mất đi thần trí, biến thành một binh khí chỉ biết vung kiếm giết người.
Người Phượng Tiêu nuôi nhiều năm như vậy, đương nhiên không muốn Cố Lâm Tĩnh biến thành dáng vẻ này.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Không biết qua bao lâu, Cố Lâm Tĩnh thấp giọng nói, y chôn đầu ở cổ Phượng Tiêu, vẫn chưa đứng thẳng.
“Ta đang nghĩ thời gian chúng ta có thể ở chung không nhiều lắm.” Phượng Tiêu thành thật nói.
Tay Cố Lâm Tĩnh ôm eo hắn siết chặt hơn, y nhỏ giọng nói: “Ta không muốn tách ra với ngươi.”
Cửu Trùng Thiên y không đi được, Ma giới y không muốn đến, thiên hạ rộng lớn, y chỉ hy vọng ở bên Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu nói: “Vậy sẽ không xa rời nhau.” Tính cách hắn lạnh lùng, người có thể được hắn để trong lòng không nhiều. Cố Lâm Tĩnh là người quan trọng nhất. Cho nên chút yêu cầu đó của Cố Lâm Tĩnh, nếu hắn có thể thỏa mãn, đương nhiên sẽ thỏa mãn.
Khi đó Cố Lâm Tĩnh nghĩ, có thể nghe thấy Phượng Tiêu nói ra một câu như vậy, y đã đủ hài lòng rồi.
Khi người của ma tộc và tiên giới đều đang tìm Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh, ma giới muốn mang Cố Lâm Tĩnh đi, tiên nhân muốn giết y.
Mà hai nhân vật chính đang trải qua một khoảng thời gian yên bình hiếm có, chỉ có hai người họ. Cố Lâm Tĩnh không ra thế gian, Phượng Tiêu không rời đi. Mỗi ngày tỉnh lại, chỉ cảm thấy cuộc sống an nhàn vô cùng.
Biết rõ là yên lặng trước bão táp, nhưng Cố Lâm Tĩnh vẫn cảm thấy đây là một quãng thời gian vui sướng nhất của y.
Mỗi ngày người mình thích đều ở bên cạnh, mở mắt ra là có thể nhìn thấy, giơ ta là có thể chạm vào, có khi y sẽ cảm thấy mọi thứ đều là giả, duỗi tay nắm lấy tay Phượng Tiêu, cảm nhận được nhiệt độ, y lại ngốc nghếch cười ra tiếng.
Có đôi khi Phượng Tiêu cũng không hiểu tại sao Cố Lâm Tĩnh đột nhiên cười ngây ngô, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng hắn và Cố Lâm Tĩnh có tâm trạng giống nhau.
Rất kỳ diệu cũng không phiền chán, đối với tiếp xúc của Cố Lâm Tĩnh, trong lòng thậm chí hơi vui vẻ.
Tháng ngày vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, trong tam giới nơi có thể giấu được Phượng Quân không nhiều, mặc dù Mạnh Trạch nguy hiểm nhưng cũng không phải sẽ không bị người phát hiện.
Tìm thấy họ trước tiên chính là người ma tộc, sau đó là tiên nhân.
Nhưng hai bên đều rất ăn ý, vừa đối mặt, không thèm nghĩ đến Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh trong Mạnh Trạch, hai bên đã bắt đầu đánh nhau.
Vô số tiên nhân chết dưới đao kiếm của ma tộc, vô số hài cốt ma tộc không còn.
Máu một lần nữa nhuộm đỏ đất Mạnh Trạch, vô số sinh linh vì vậy mà chết.
Trời đổ mưa, nguyện vọng của ma tộc là giết được Phượng Tiêu khiến Cố Lâm Tĩnh hoàn toàn mất khống chế cho bọn họ sử dụng, vô số lời niệm chú dũng mãnh lao tới Phượng Tiêu.
Sứ mệnh của tiên nhân là giết Cố Lâm Tĩnh, khiến âm mưu của ma tộc vỡ nát.
Kiếm bản mệnh của Phương Tiêu lấp lóe qua lại trong bóng tối, ma khí chạm vào bị diệt. Đồng thời, hắn còn phải ngăn tấn công của tiên nhân cho Cố Lâm Tĩnh.
Sau khi Phượng Tiêu lại bị thương lần nữa, Cố Lâm Tĩnh ngẩn ngơ đứng ở đó, con ngươi y bắt đầu đỏ lên.
Y nghĩ, tại sao phải ép y, y chỉ muốn ở bên Phượng Tiêu, y chưa bao giờ hại người, tại sao như vậy cũng không được.
Trong lúc Cố Lâm Tĩnh ngẩn ngơ, bản thể ma vương hiện thân, ông ta thừa cơ dẫn ma khí trong hố Vạn Ma vào trong cơ thể Cố Lâm Tĩnh, khiến Cố Lâm Tĩnh triệt để bị khống chế triệt để mất kiểm soát.
Nhưng cho dù là tình huống nào, y cũng không dám lộ ra.
Những năm này y và Phượng Tiêu ở Mạnh Trạch, nhìn từ mặt ngoài bọn họ là dựa vào nhau mà sống, nhưng trong lòng Cố Lâm Tĩnh rõ ràng, Phượng Tiêu lạnh lùng, sống ở đâu cũng không quan trọng, ngược lại là y không thể rời khỏi Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu bảo y ra Mạnh Trạch, nhiều khi y cũng không vui lòng. Nếu có thể, y thậm chí sẵn lòng sống cả đời ở Mạnh Trạch với Phượng Tiêu.
Nhưng Phượng Tiêu nói, y chưa từng gặp nhiều người và sự việc, thấy nhiều luôn có lợi ích, cho nên thường xuyên đuổi y ra ngoài, bảo y nhìn người nhìn ma nhìn tiên.
Trong trăm năm này, chết bởi tay y có ma cũng có ác tiên.
Phượng Tiêu luôn nói nhìn một người, cũng không phải cố chấp người đó là ma hay tiên, phải xem người đó làm chuyện gì.
Cố Lâm Tĩnh biết Phượng Tiêu đang dạy bảo y, y cũng sẵn sàng nghe những lời dạy bảo này.
Y từng gặp rất nhiều người đều rất cứng nhắc, Phương Tiêu lại không giống vậy.
Có lẽ trong sự dịu dàng từng chút một này, Cố Lâm Tĩnh rung động cái không nên.
Con người khi gặp phải chuyện này, mới đầu sẽ biểu hiện bối rối luống cuống, tránh né. Đợi khi thông suốt chuyện sẽ biến thành hai hướng đi, một là triệt để che giấu tình cảm của mình, duy trì tình trạng trước mắt.
Hướng đi còn lại đó là biết rõ là sai biết rõ là không thể nào, lại cứng đầu không hối cải. Theo đuổi một lần rầm rộ, muốn một đáp án, dù kết quả cuối cùng là điều bản thân không muốn.
Đương nhiên Cố Lâm Tĩnh là tình huống thứ hai, y muốn cho Phượng Tiêu biết tình cảm của mình, muốn cho hắn chấp nhận chút tình cảm này, muốn hai người dùng thân phận yêu nhau trải qua ngàn năm.
Y cũng không sốt ruột, thời gian của họ còn rất dài, những chuyện này cứ từ từ.
Cố Lâm Tĩnh thay đổi rất nhanh chóng, Phượng Tiêu vẫn chưa biết rõ tại sao y trốn tránh mình, y đã khôi phục bình thường.
Nói là khôi phục bình thường, thật ra vẫn có chút thay đổi, rõ ràng nhất là Cố Lâm Tĩnh càng dính hắn.
Đương nhiên, kiểu dính người này cũng không phải muốn ở bên Phượng Tiêu tại mọi thời khắc, y sẽ ra khỏi Mạnh Trạch, nhưng cũng sẽ khiến người trong Mạnh Trạch luôn luôn lo lắng cho y.
Thứ gì Phượng Tiêu nhìn nhiều, dù là một bó hoa của thế gian, Cố Lâm Tĩnh cũng sẽ nghĩ cách lấy được. Mỗi khi đi qua một nơi, y đều sẽ mua một phần quà cho người nhớ nhung, sau đó mang theo lúc trở về.
Thỉnh thoảng sẽ còn nói vài lời khác người, ví dụ như nhớ Phượng Tiêu. Mỗi lần vào trần thế đều sẽ trở về với tốc độ nhanh nhất, người phong trần mệt mỏi, vừa nhìn là dáng vẻ đi đường suốt đêm.
Nhưng nhìn thấy Phượng Tiêu, sẽ lộ ra nụ cười đẹp nhất.
Trái tim lạnh mấy ngàn năm của Phượng Tiêu, ngay từ đầu cũng không biết Cố Lâm Tĩnh có tâm tư như vậy. Nhưng hắn dần dần quen có một người như thế ở bên cạnh, cũng sẽ vui vì Cố Lâm Tĩnh vui vẻ, cũng sẽ buồn vì y bị thương.
Mọi thứ thoạt nhìn cực kỳ đẹp đẽ, trong Mạnh Trạch, Phượng Tiêu cảm thấy không hề nhàm chán.
Ở Cửu Trùng Thiên, hắn có thể ngồi tại chỗ mấy trăm năm, không muốn gì cả không nghĩ gì cả, ở Mạnh Trạch, luôn luôn treo trong lòng hắn chỉ có Cố Lâm Tĩnh.
Cuộc sống cứ trôi qua như vậy cũng tốt.
Trên trời Ma giới, không cần suy nghĩ hết thảy buồn phiền, cuộc sống vừa dài vừa nhàn nhã.
Nhưng sự yên bình này chẳng mấy chốc đã bị phá vỡ.
Ngày ấy, một mình Phượng Tiêu ở Mạnh Trạch đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, sau bấm ngón tay tính ra Cố Lâm Tĩnh gặp nguy hiểm, hắn dùng tốc độ nhanh nhất ra khỏi Mạnh Trạch tìm người.
Ở cửa giao nhau giữa thế gian và Ma giới, hắn nhìn thấy Cố Lâm Tĩnh bị một người giẫm dưới chân, cánh tay vặn vẹo bị gãy, sắc mặt tái nhợt, máu từ khóe miệng không ngừng nhỏ xuống, người đã hôn mê.
Dung mạo người kia như ngọc, mặc quần áo màu đen, nhìn thấy bản thân từ xa cười lớn một tiếng nói: “Ta đã nói những năm này ai có thể có năng lực lớn như thế giấu đi bảo bối của ma tộc chúng ta, hóa ra là Phượng Quân danh tiếng lừng lẫy. Không ngờ đường đường là Phượng Quân của Cửu Trùng Thiên, vậy mà lại che chở người của Ma giới ta.”
Đây là một sợi phân thần của ma vương, phân thần của ma vương có ba ngàn, một sợ lại có thể ngăn chặn Cố Lâm Tĩnh. Phượng Tiêu nhìn phân thần của ma vương kia hơi híp mắt lại, hắn nói: “Chỉ dựa vào ngươi?” Dứt lời này hắn rút kiếm bản mệnh mang lửa ra chém về phía phân thần của ma vương kia.
Hắn là Phượng Quân, trên kiếm bản mệnh có Tam Muội Chân Hỏa, có thể giết người giết ma giết tiên, là bảo vật khắc chế yêu ma tốt nhất.
Phân thần ma vương kia đương nhiên không dám cứng đối cứng, khi kiếm lửa sắp tiến đến, gã đá Cố Lâm Tĩnh ra.
Tâm thần Phượng Tiêu siết lại, thu hồi kiếm lửa, đỡ được Cố Lâm Tĩnh ôm vào lòng.
Phân thần ma vương hóa thành khói đen rời đi, trước khi đi gã cười ha ha: “Những năm này cảm ơn Phượng Quân giúp bọn ta nuôi nó, đợi ngày sau nó dẫn đầu chúng ta vào Cửu Trùng Thiên, nhất định phải ghi lại công lao này cho Phượng Quân.”
Phượng Tiêu hừ lạnh một tiếng, duỗi tay tàn bạo ném kiếm về phía ma khí kia.
Một sợi phân thần của ma vương kêu lên một tiếng đau đớn, rồi tiêu tan.
Tiếng sấm trên Cửu Trùng Thiên không dứt, đây là cảm ứng được Phượng Tiêu sử dụng pháp thuật, cũng cảm ứng được Cố Lâm Tĩnh có cơ thể tiên ma.
Thiên Lôi cuồn cuộn mà lên, muốn loại trừ Cố Lâm Tĩnh.
Phượng Tiêu nhìn Thiên Lôi hiện ra ánh sáng vàng kia, rút ra một chiếc đuôi phượng của mình, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy điểm vào trong ấn đường của Cố Lâm Lĩnh, bằng tốc độ nhanh nhất che kín mùi trên người Cố Lâm Tĩnh.
Trong lúc Thiên Lôi ngần ngại phân vân, Phượng Tiêu ôm y trở về Mạnh Trạch.
Thiên Lôi không tìm được người, vang đùng đoàng vài tiếng rồi tan.
Nhưng Phượng Tiêu biết, dấu vết hoạt động của hắn và Cố Lâm Tĩnh đã bại lộ, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ bị người phát hiện.
Lúc đó Phượng Tiêu không rảnh quan tâm những chuyện này, hắn đau lòng vết thương trên người Cố Lâm Tĩnh.
Cánh tay bị gãy, những thứ này đều rất dễ trị, nhưng phân thần của ma vương trồng ma khí trong cơ thể Cố Lâm Tĩnh. Cố Lâm Tĩnh là cơ thể tiên ma đồng thể, ma khí với y mà nói cũng dễ dàng hấp thụ.
Nhưng trong cơ thể y cũng có tiên khí, cả hai vốn không dung nạp, đụng vào nhau, không ai bằng lòng thần phục ai.
Vẻ mặt Cố Lâm Tĩnh trở nên méo mó, khi tiên khí không ép được ma khí, mắt Cố Lâm Tĩnh cũng đỏ lên, khí đen nổi lên quanh người.
Gió kêu vù vù, cuối cùng Cố Lâm Tĩnh cắn lên cổ Phượng Tiêu.
Y uống được máu Phượng Tiêu, hút đi linh khí tinh khiết nhất trong cơ thể Phượng Tiêu.
Có một tích tắc thần trí Cố Lâm Tĩnh tỉnh táo, y nhận ra chuyện mình làm, y đã khóc.
Y không muốn làm như thế, y muốn lùi bước, y muốn khống chế dục vọng trong lòng mình.
Nhưng Phượng Tiêu giữ bả vai y lại, đưa máu mang theo linh khí đến khóe miệng Cố Lâm Tĩnh.
Cố Lâm Tĩnh vừa rơi nước mắt vừa uống máu Phượng Tiêu, đau lòng không có cách nào dùng ngôn ngữ bày tỏ.
Không biết qua bao lâu, ma khí trong cơ thể Cố Lâm Tĩnh bị áp chế lại, nặng nề thiếp đi. Trước khi ngủ, y còn nắm chặt vạt áo Phượng Tiêu, dáng vẻ không muốn để cho hắn rời đi.
Khi Cố Lâm Tĩnh tỉnh lại lần nữa, Phượng Tiêu không ở đây, y gọi tên Phượng Tiêu vài lần, không tìm được người, nghĩ đến chuyện trước khi y hôn mê, nghĩ đến người kia nói y là ma tộc, trong lòng y rất hoảng hốt.
Y sợ mình thật sự là ma tộc, sợ mình bị Phượng Tiêu vứt bỏ. Y muốn giải thích với Phượng Tiêu, y không cố ý hấp thụ ma khí.
Lúc Cố Lâm Tĩnh vội vàng hấp tấp muốn ra khỏi Mạnh Trạch, nhìn thấy Phượng Tiêu từ trong rừng đi tới.
Cố Lâm Tĩnh ôm chặt lấy Phượng Tiêu, y có rất nhiều lời muốn nói, chuyện đến trước mắt, lại không nói được lời nào. Phượng Tiêu không cử động, mặc cho y ôm như thế.
Gió thổi qua, sợi tóc hai người quấn vào nhau.
Mạnh Trạch rất ít nổi gió, nhưng gần đây gió ngày càng lớn.
Phượng Tiêu nhìn mây đen cuốn lên ở chân trời, ý chỉ của thiên đế bảo hắn về Cửu Trùng Thiên đã chiêu cáo bốn phương, hễ là nơi có thể cảm nhận được Phượng Tiêu đều bị ý chỉ trói buộc.
Dù Phượng Tiêu ở đất Mạnh Trạch, nhưng đây cũng không phải là nơi ngoài vòng pháp luật, hắn có thể cảm nhận được phần áp bức này.
Khi hắn không khánh nổi phần áp bức này, cũng chính là lúc hắn bị ép buộc rời đi.
Phượng Tiêu cũng không sợ bị thiên đế trách tội, nhưng hắn lo lắng cho Cố Lâm Tĩnh.
Cửu Trùng Thiên không dung nạp Cố Lâm Tĩnh, nhưng nếu Cố Lâm Tĩnh thật sự nhập ma, vậy thì sẽ mất đi thần trí, biến thành một binh khí chỉ biết vung kiếm giết người.
Người Phượng Tiêu nuôi nhiều năm như vậy, đương nhiên không muốn Cố Lâm Tĩnh biến thành dáng vẻ này.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Không biết qua bao lâu, Cố Lâm Tĩnh thấp giọng nói, y chôn đầu ở cổ Phượng Tiêu, vẫn chưa đứng thẳng.
“Ta đang nghĩ thời gian chúng ta có thể ở chung không nhiều lắm.” Phượng Tiêu thành thật nói.
Tay Cố Lâm Tĩnh ôm eo hắn siết chặt hơn, y nhỏ giọng nói: “Ta không muốn tách ra với ngươi.”
Cửu Trùng Thiên y không đi được, Ma giới y không muốn đến, thiên hạ rộng lớn, y chỉ hy vọng ở bên Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu nói: “Vậy sẽ không xa rời nhau.” Tính cách hắn lạnh lùng, người có thể được hắn để trong lòng không nhiều. Cố Lâm Tĩnh là người quan trọng nhất. Cho nên chút yêu cầu đó của Cố Lâm Tĩnh, nếu hắn có thể thỏa mãn, đương nhiên sẽ thỏa mãn.
Khi đó Cố Lâm Tĩnh nghĩ, có thể nghe thấy Phượng Tiêu nói ra một câu như vậy, y đã đủ hài lòng rồi.
Khi người của ma tộc và tiên giới đều đang tìm Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh, ma giới muốn mang Cố Lâm Tĩnh đi, tiên nhân muốn giết y.
Mà hai nhân vật chính đang trải qua một khoảng thời gian yên bình hiếm có, chỉ có hai người họ. Cố Lâm Tĩnh không ra thế gian, Phượng Tiêu không rời đi. Mỗi ngày tỉnh lại, chỉ cảm thấy cuộc sống an nhàn vô cùng.
Biết rõ là yên lặng trước bão táp, nhưng Cố Lâm Tĩnh vẫn cảm thấy đây là một quãng thời gian vui sướng nhất của y.
Mỗi ngày người mình thích đều ở bên cạnh, mở mắt ra là có thể nhìn thấy, giơ ta là có thể chạm vào, có khi y sẽ cảm thấy mọi thứ đều là giả, duỗi tay nắm lấy tay Phượng Tiêu, cảm nhận được nhiệt độ, y lại ngốc nghếch cười ra tiếng.
Có đôi khi Phượng Tiêu cũng không hiểu tại sao Cố Lâm Tĩnh đột nhiên cười ngây ngô, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng hắn và Cố Lâm Tĩnh có tâm trạng giống nhau.
Rất kỳ diệu cũng không phiền chán, đối với tiếp xúc của Cố Lâm Tĩnh, trong lòng thậm chí hơi vui vẻ.
Tháng ngày vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, trong tam giới nơi có thể giấu được Phượng Quân không nhiều, mặc dù Mạnh Trạch nguy hiểm nhưng cũng không phải sẽ không bị người phát hiện.
Tìm thấy họ trước tiên chính là người ma tộc, sau đó là tiên nhân.
Nhưng hai bên đều rất ăn ý, vừa đối mặt, không thèm nghĩ đến Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh trong Mạnh Trạch, hai bên đã bắt đầu đánh nhau.
Vô số tiên nhân chết dưới đao kiếm của ma tộc, vô số hài cốt ma tộc không còn.
Máu một lần nữa nhuộm đỏ đất Mạnh Trạch, vô số sinh linh vì vậy mà chết.
Trời đổ mưa, nguyện vọng của ma tộc là giết được Phượng Tiêu khiến Cố Lâm Tĩnh hoàn toàn mất khống chế cho bọn họ sử dụng, vô số lời niệm chú dũng mãnh lao tới Phượng Tiêu.
Sứ mệnh của tiên nhân là giết Cố Lâm Tĩnh, khiến âm mưu của ma tộc vỡ nát.
Kiếm bản mệnh của Phương Tiêu lấp lóe qua lại trong bóng tối, ma khí chạm vào bị diệt. Đồng thời, hắn còn phải ngăn tấn công của tiên nhân cho Cố Lâm Tĩnh.
Sau khi Phượng Tiêu lại bị thương lần nữa, Cố Lâm Tĩnh ngẩn ngơ đứng ở đó, con ngươi y bắt đầu đỏ lên.
Y nghĩ, tại sao phải ép y, y chỉ muốn ở bên Phượng Tiêu, y chưa bao giờ hại người, tại sao như vậy cũng không được.
Trong lúc Cố Lâm Tĩnh ngẩn ngơ, bản thể ma vương hiện thân, ông ta thừa cơ dẫn ma khí trong hố Vạn Ma vào trong cơ thể Cố Lâm Tĩnh, khiến Cố Lâm Tĩnh triệt để bị khống chế triệt để mất kiểm soát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.