Chương 113: Quỷ Môn Quan
Mộc Hề Nương
10/03/2021
Triệu Oái nói hết phương pháp gặp quỷ cho cả chín người, chia cho Hứa
Mật loại dễ nhất là mở dù trong nhà, còn những người khác là tám loại
còn lại, cô ta chơi cầu cơ.
Nói đến đây, Trương Tiểu Đạo cảm thấy kì lạ là vì những phương pháp này có mấy cái hơi bị khó khăn nếu muốn thực hiện.
Ví dụ như đổi giác mạc của người chết, chẳng lẽ bây giờ làm phẫu thuật ngay hả?
Còn cầu cơ, chơi trốn tìm với quỷ, chỉ có một người thì chơi kiểu gì?
Sau đó cũng có người hỏi, Triệu Oái trả lời: "Trong nhóm có một người từng bị mù, sau đó có người chết đồng ý quyên tặng giác mạc, vừa hay phù hợp với cô ấy nên mới đổi giác mạc của người nọ. Đúng không Tiểu Lệ?"
Cô gái tên Tiểu Lệ đứng ra, đáng yêu vô cùng, ngượng ngùng mỉm cười với những người đang xem livestream: "Chị Oái nói không sai."
Ngao ngao ngao, đáng yêu muốn chết!
Tiểu Lệ đáng yêu nhất!
...
Một loạt thưởng được gửi đến, Tiểu Lệ thấy vậy cũng không hề động lòng, vẫn cười ngượng ngùng như cũ.
Đồng thời, Hứa Văn Tinh vừa mới gia nhập vào nhóm vuốt cánh tay, hơi khó chịu nói: "Chơi trốn tìm với quỷ, một mình tôi sao mà chơi được?"
Triệu Oái hỏi lại: "Ai nói cô chơi một mình?"
Hứa Văn Tinh sửng sốt: "Cái gì?"
Triệu Oái cười đáng sợ: "Nơi này nhiều 'người' chơi chung với cô mà."
Hứa Văn Tinh không kịp phản ứng lại, mãi cho đến khi người xem bình luận một hàng chữ, 'người gì chứ, quỷ đấy!', 'có rất nhiều quỷ chơi với cô!'.
Hứa Văn Tinh vốn hơi sợ lại thấy màn này thì tức giận vô cùng, cô ta nghiêng đầu nhìn sang thì phát hiện mọi người đều nở một nụ cười lạ lùng nhìn cô ta. Trong lòng Hứa Văn Tinh căng thẳng, cô ta đang nghĩ có thể nào bọn họ cố ý dọa mình hay không? Vì muốn đuổi cô ta đi?
Vừa nghĩ đến chuyện này thì Hứa Văn Tinh ưỡn ngực, nở nụ cười tự cho là xinh đẹp: "Cũng đúng, có rất nhiều 'người' chơi với tôi, không chừng phòng livestream của tôi sẽ náo nhiệt nhất đấy."
Khiêu khích quá vụng về nhưng chỉ nhận được nụ cười sâu xa của Triệu Oái: "Đúng vậy, rất nhiều 'người'."
Hứa Văn Tinh khó chịu hết cả người, người phụ nữ này từ đầu đến chân đều quá kỳ lạ, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Triệu Oái lại quay về màn ảnh: "Còn việc tôi chơi cầu cơ, không phải chơi một mình, chúng nó sẽ đến chơi cùng, sẽ rất náo nhiệt."
Chúng nó?
Chúng nó là ai?
Triệu Oái: "Mọi người thấy nơi này có thứ gì nhiều nhất thì thứ đó sẽ chơi với tôi."
Hứa Văn Tinh nghe xong thì lạnh gáy, cô ta cảm thấy Triệu Oái đúng là phát điên vì muốn nổi tiếng rồi.
Còn nói ra những lời ghê tởm như thế.
Nhưng cố tình là có rất nhiều người tán đồng với Triệu Oái, hô to 'ngầu quá'.
Triệu Oái: "Vậy thì bắt đầu thôi. Mọi người tản ra hết đi, mỗi người tìm một chỗ để chơi."
Những người còn lại đều đồng ý tự mở điện thoại mình lên livestream, chỉ còn Hứa Văn Tinh đứng tại chỗ không tình nguyện hỏi Triệu Oái: "Bọn họ đi hết rồi thì tôi chơi trốn tìm ở đâu đây?"
Triệu Oái nhìn thẳng Hứa Văn Tinh: "Chơi ở hành lang này, đứng quay mặt vào tường hô lớn lên, đếm từ một đến mười, sau đó đi tìm người. Tìm được một người thì xem như cô thắng, đổi thành người nọ... làm quỷ."
Hứa Văn Tinh run rẩy, tức giận vì Triệu Oái lại đứng ở nơi như thế này mà nói ra chữ đó.
Chơi trốn tìm không dùng cảnh sát bắt trộm để hình dung được hay gì mà phải dùng 'quỷ'?
Triệu Oái xoay người đi tới vài bước thì dừng, quay lại nói: "Nếu cô sợ thì bây giờ có thể đi ngay."
Hứa Văn Tinh khiêu khích cười với cô ta: "Đương nhiên là tôi không sợ!"
Triệu Oái nở một nụ cười không có ý nghĩa gì, quay đầu đi tiếp. Đợi đi xa rồi mới như có như không nói một câu: "Bây giờ có muốn chạy... cũng không được nữa."
Trương Tiểu Đạo nghĩ một lúc rồi vẫn ấn vào phòng livestream của Triệu Oái, cậu muốn trông chừng cô ta.
Nhưng chỉ thấy Triệu Oái vẫn luôn đi về phía trước, bước trên cái hành lang chật hẹp, đi thẳng đến một căn nhà rồi dừng lại, móc chìa khóa trong túi ra mở cửa rồi đi vào.
Căn nhà có một phòng ngủ, một phòng khách, rất nhỏ. Phòng khách trống rỗng không có gì cả.
Triệu Oái đi vào ngồi giữa phòng khách, móc một tờ giấy trắng trong ba lô ra, trên giấy chỉ viết hai chữ to: Yes, No.
Mở giấy đặt trước mặt, đốt nến đặt giữa tờ giấy.
Căn phòng kín mít, ánh sáng từ ngọn nến đứng thẳng chiếu về phía trước, không nghiêng không lệch.
Triệu Oái nhìn chằm chằm vào ánh nến trong chốc lát rồi cúi đầu nhìn đồng hồ.
Trương Tiểu Đạo cũng nhìn thoáng thời gian, nhíu mày: 11 giờ 36 phút.
Triệu Oái đang đợi 12 giờ?
Ở một tòa nhà âm khí cường thịnh, nồng đậm thế này mà chơi trò gọi quỷ thì thôi đi, còn phải chờ đến nửa đêm đúng 12 giờ?
Cô ta đang muốn gặp quỷ hay muốn tìm đường chết thế?
Đang lúc Trương Tiểu Đạo xem livestream thì Mao Cửu đứng sau lưng cậu cũng xem, Angel phát hiện ra Mao Cửu, vội vàng đứng lên: "Sư phụ."
Mao Cửu xua tay bảo nó xem tiếp, không cần phải để ý đến cậu.
Trương Tiểu Đạo nói với Mao Cửu: "Anh Cửu, Triệu Oái đang chơi cầu cơ. Chơi một mình, chọn lúc âm nhất là 12 giờ, đúng là điên cuồng."
Mao Cửu nhẹ giọng nói: "Có lẽ không phải điên cuồng mà là có kế hoạch đã dựng sẵn."
Trương Tiểu Đạo không hiểu: "Hả?"
Mao Cửu chỉ vào màn hình, hỏi: "Có thể xem được phòng livestream khác không?"
Trương Tiểu Đạo vội nói: "Được, anh Cửu, anh muốn xem ai?"
"Hứa Văn Tinh."
"OK."
Trương Tiểu Đạo chuyển sang phòng livestream của Hứa Văn Tinh, cậu phát hiện phòng livestream của Hứa Văn Tinh có nhiều lượt xem nhất.
Lúc này Hứa Văn Tinh đang đứng trên một hành lang tối đen, trống rỗng, đối diện với vách tường rồi đếm từ một đến mười.
Giọng nói vang vọng trong hành lang trống rỗng chật hẹp, tĩnh mịch lan tràn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Đến khi đếm tới mười, Hứa Văn Tinh bắt đầu quay lại tìm người.
Nhưng hành lang trống rỗng, vừa nhìn đã thấy không có ai rồi sao mà tìm?
Đèn pin điện thoại của Hứa Văn Tinh chỉ có thể chiếu được phạm vi 1 mét, nhìn cái hành lang như con quái vật muốn cắn nuốt người vào trong làm cô ta khiếp đảm vô cùng.
Vì thế cô ta bắt đầu tự cho là thông minh, nói: "Dù sao cũng chỉ là tìm người thôi, một mình tôi đi tìm, cũng không quy định là tìm ai. Vậy tôi đi gõ cửa tìm một người thay tôi làm quỷ không phải là được rồi sao? Đúng là nhanh trí mà."
Nói xong còn ra vẻ đáng yêu.
Người xem có người cười cô ta, có người mắng cô ta, cô ta làm ngơ hết, bắt đầu gõ cửa căn nhà đầu tiên gần mình nhất. Vừa gõ vừa ấn chuông nhưng còn không có ai đáp lại chứ đừng nói đến mở cửa.
Hứa Văn Tinh bỏ cuộc, nói với người xem: "Xem ra không có người ở rồi."
Cô ta đi đến những căn nhà tiếp theo, gõ mãi cho đến căn cuối cùng cũng không ai trả lời.
Hứa Văn Tinh vừa bực bội vừa sợ hãi nhưng vẫn phải giữ vẻ tươi cười.
Cô ta biết tầng lầu này có người ở, bởi vì khi cô ta gõ đến một căn nhà, đèn bên trong có bật lên. Ánh đèn hắt ra từ khe cửa nhưng lại chẳng ai ra mở.
Hứa Văn Tinh lơ đãng quay đầu lại phát hiện có mấy căn nhà cô ta từng gõ đúng là có sáng đèn nhưng không một căn nào mở cửa, thậm chí cô ta còn nghe được tiếng khóa thêm cửa từ bên trong nữa.
Trong lòng buồn bực vô cùng.
Hứa Văn Tinh còn đứng cười với người xem: "Xem ra người ở đây không hoan nghênh người ngoài cho lắm, tôi thất bại rồi. Hết cách luôn, tầng này không có ai, tôi đành phải xuống dưới tìm thôi."
Trương Tiểu Đạo nói: "Anh Cửu, cô ta sẽ tìm được thứ gì?"
Mao Cửu: "Quỷ."
Cả tòa nhà này, thứ cô ta có thể tìm được chỉ có quỷ, đây là một khu quỷ trạch trứ danh, không một ai dám đến đây vào buổi tối, cư dân ở đây nghe thấy tiếng đập cửa chỉ tưởng quỷ muốn lừa bọn họ mở cửa mà thôi.
Nếu Hứa Văn Tinh gặp được quỷ thật thì sẽ không có ai ra cứu cô ta cả.
Mọi người chỉ nghĩ cô ta là do quỷ giả thành.
Mao Cửu nói: "Đổi phòng khác đi."
"Ai?"
"Tùy ý, xem hết cũng được."
Vì đổi phòng livestream khác nên bọn họ không thấy Hứa Văn Tinh nhìn thấy một bóng người khi đang xuống lầu, cái bóng đó đứng đối diện với mặt tường đưa lưng về phía cô ta.
Phản ứng đầu tiên của Hứa Văn Tinh là hét lên một tiếng rồi quay đầu chạy, chạy không bao lâu thì cô ta dừng lại, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Cô ta thấy cái bóng nọ có tay có chân, chân thật như thế thì đúng là người rồi.
Không phải là bọn họ lừa cô ta chứ?
Hứa Văn Tinh vừa nghĩ thế đã thấy khó chịu vô cùng, càng nghĩ càng cảm thấy đám người Triệu Oái đang chơi mình, muốn thấy cô ta thất bại sau đó ép đuổi cô ta đi.
Hứa Văn Tinh không muốn cho bọn họ được như ý nên quay trở về hành lang nọ lần nữa. Cô ta thấy bóng người kia vẫn còn đứng ở góc tường, đắc ý nở nụ cười trêu đùa.
Trùng hợp nhìn thấy một thùng sơn đang mở phía sau cửa thoát hiểm, bên trong vẫn còn một ít sơn.
Cô ta xách thùng sơn lên rồi đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng.
Sau đó ôm thùng sơn rón ra rón rén đi về phía trước, bởi thế nên không thấy được một đống bình luận 'ra mà xem cô ta tìm đường chết này' của người xem.
Hứa Văn Tinh bỗng hất sơn về phía người nọ, sau đó đắc ý hô: "Ha ha, bắt được cậu rồi, cậu làm quỷ đi!"
Bóng người quay mặt vào góc mãi mà không có động tĩnh gì, Hứa Văn Tinh chỉ nghĩ người nọ được Triệu Oái phái đến để dọa mình, bây giờ bị vạch trần nên không dám nhúc nhích thôi, cô ta hất cằm nói: "Đến phiên cậu làm quỷ bắt tôi."
Xung quanh yên tĩnh, người xem của Hứa Văn Tinh livestream đều đang chờ xem người nọ phản ứng thế nào. Chỉ có mình Hứa Văn Tinh là ra vẻ thắng lợi.
Rất lâu sau, người nọ thì thầm: "Một... Hai..."
Hứa Văn Tinh vội vàng cầm điện thoại chạy đi muốn tìm một nơi để trốn, trong lòng càng chắc chắn người nọ được Triệu Oái phái đến để dọa cô ta.
Cô ta hoàn toàn không hề phát hiện giọng đếm của bóng người nọ máy móc biết bao nhiêu, âm trầm, đáng sợ, càng thêm không phát hiện khi màn ảnh livestream đối diện với bóng người nọ chợt lóe lên một gương mặt màu trắng xanh.
Mao Cửu bỗng đứng dậy: "Không xem nữa, chúng ta vào thôi."
Trương Tiểu Đạo kinh ngạc: "Bây giờ á?"
Mao Cửu nói: "Cũng trễ rồi, chờ đến lúc Quỷ Môn Quan này mở ra thật thì mới là lúc nguy hiểm nhất. Bây giờ chúng ta phải đi cản bọn họ, cho dù không hỏi ra được chuyện về chợ đen cũng kệ."
Trương Tiểu Đạo vội vàng tắt điện thoại đi theo sau.
Mao Cửu nói: "Bây giờ đi tìm Hứa Văn Tinh trước, cô ta là người nguy hiểm nhất, trong trò chơi này cô ta là vật hiến tế, cũng có thể nói là hàng hóa mua vui cho người khác."
Angel nhảy lên bả vai Trương Tiểu Đạo, hỏi: "Vì sao?"
Mao Cửu: "Không thấy số người xem livestream của Hứa Văn Tinh là nhiều nhất à? Trong nhóm người này, nhân khí của cô ta hẳn là thấp nhất nhưng lượng người xem lại nhiều nhất. Có thể chứng tỏ bọn họ đang chơi livestream gặp quỷ, vai chính là Hứa Văn Tinh, mà số người xem đó... là từ chợ đen đến. Đám người Triệu Oái mở livestream trong chợ đen ở deepweb, xem Hứa Văn Tinh như vật hiến tế. Tám, chín phần mười cô ta sẽ chết."
Angel và Trương Tiểu Đạo đồng loạt đuổi theo Mao Cửu, trong lòng khiếp sợ vô cùng.
Hoàn toàn không ngờ Triệu Oái lại to gan như thế, dám quang minh chính đại lợi dụng livestream để giao dịch với người trong chợ đen deepweb.
Nhưng ngược lại là vì quang minh chính đại như thế nên mới ít bị nghi ngờ hơn nhiều.
Cho dù Hứa Văn Tinh có chết thì cũng chỉ xem như tự tìm đường chết, dù sao thì cũng có livestream làm bằng chứng. Hơn nữa vì động đến chuyện thần quái phi khoa học nên sẽ càng được cảnh sát hỗ trợ che giấu đi.
Người phụ nữ tên Triệu Oái này đúng là quá to gan.
Thực tế thì Mao Cửu biết nhiều hơn một chút, cậu biết chỗ này là Quỷ Môn Quan, mười cách gặp quỷ nọ thật ra là vì thừa dịp thời gian Quỷ Môn Quan mở rồi dẫn bọn chúng đến.
Triệu Oái càng điên cuồng hơn những gì cậu đoán.
Cậu không biết Triệu Oái lấy tự tin ở đâu mà lại dám lợi dụng cả Quỷ Môn Quan, cô ta không muốn sống nữa thật sao?
Nói đến đây, Trương Tiểu Đạo cảm thấy kì lạ là vì những phương pháp này có mấy cái hơi bị khó khăn nếu muốn thực hiện.
Ví dụ như đổi giác mạc của người chết, chẳng lẽ bây giờ làm phẫu thuật ngay hả?
Còn cầu cơ, chơi trốn tìm với quỷ, chỉ có một người thì chơi kiểu gì?
Sau đó cũng có người hỏi, Triệu Oái trả lời: "Trong nhóm có một người từng bị mù, sau đó có người chết đồng ý quyên tặng giác mạc, vừa hay phù hợp với cô ấy nên mới đổi giác mạc của người nọ. Đúng không Tiểu Lệ?"
Cô gái tên Tiểu Lệ đứng ra, đáng yêu vô cùng, ngượng ngùng mỉm cười với những người đang xem livestream: "Chị Oái nói không sai."
Ngao ngao ngao, đáng yêu muốn chết!
Tiểu Lệ đáng yêu nhất!
...
Một loạt thưởng được gửi đến, Tiểu Lệ thấy vậy cũng không hề động lòng, vẫn cười ngượng ngùng như cũ.
Đồng thời, Hứa Văn Tinh vừa mới gia nhập vào nhóm vuốt cánh tay, hơi khó chịu nói: "Chơi trốn tìm với quỷ, một mình tôi sao mà chơi được?"
Triệu Oái hỏi lại: "Ai nói cô chơi một mình?"
Hứa Văn Tinh sửng sốt: "Cái gì?"
Triệu Oái cười đáng sợ: "Nơi này nhiều 'người' chơi chung với cô mà."
Hứa Văn Tinh không kịp phản ứng lại, mãi cho đến khi người xem bình luận một hàng chữ, 'người gì chứ, quỷ đấy!', 'có rất nhiều quỷ chơi với cô!'.
Hứa Văn Tinh vốn hơi sợ lại thấy màn này thì tức giận vô cùng, cô ta nghiêng đầu nhìn sang thì phát hiện mọi người đều nở một nụ cười lạ lùng nhìn cô ta. Trong lòng Hứa Văn Tinh căng thẳng, cô ta đang nghĩ có thể nào bọn họ cố ý dọa mình hay không? Vì muốn đuổi cô ta đi?
Vừa nghĩ đến chuyện này thì Hứa Văn Tinh ưỡn ngực, nở nụ cười tự cho là xinh đẹp: "Cũng đúng, có rất nhiều 'người' chơi với tôi, không chừng phòng livestream của tôi sẽ náo nhiệt nhất đấy."
Khiêu khích quá vụng về nhưng chỉ nhận được nụ cười sâu xa của Triệu Oái: "Đúng vậy, rất nhiều 'người'."
Hứa Văn Tinh khó chịu hết cả người, người phụ nữ này từ đầu đến chân đều quá kỳ lạ, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Triệu Oái lại quay về màn ảnh: "Còn việc tôi chơi cầu cơ, không phải chơi một mình, chúng nó sẽ đến chơi cùng, sẽ rất náo nhiệt."
Chúng nó?
Chúng nó là ai?
Triệu Oái: "Mọi người thấy nơi này có thứ gì nhiều nhất thì thứ đó sẽ chơi với tôi."
Hứa Văn Tinh nghe xong thì lạnh gáy, cô ta cảm thấy Triệu Oái đúng là phát điên vì muốn nổi tiếng rồi.
Còn nói ra những lời ghê tởm như thế.
Nhưng cố tình là có rất nhiều người tán đồng với Triệu Oái, hô to 'ngầu quá'.
Triệu Oái: "Vậy thì bắt đầu thôi. Mọi người tản ra hết đi, mỗi người tìm một chỗ để chơi."
Những người còn lại đều đồng ý tự mở điện thoại mình lên livestream, chỉ còn Hứa Văn Tinh đứng tại chỗ không tình nguyện hỏi Triệu Oái: "Bọn họ đi hết rồi thì tôi chơi trốn tìm ở đâu đây?"
Triệu Oái nhìn thẳng Hứa Văn Tinh: "Chơi ở hành lang này, đứng quay mặt vào tường hô lớn lên, đếm từ một đến mười, sau đó đi tìm người. Tìm được một người thì xem như cô thắng, đổi thành người nọ... làm quỷ."
Hứa Văn Tinh run rẩy, tức giận vì Triệu Oái lại đứng ở nơi như thế này mà nói ra chữ đó.
Chơi trốn tìm không dùng cảnh sát bắt trộm để hình dung được hay gì mà phải dùng 'quỷ'?
Triệu Oái xoay người đi tới vài bước thì dừng, quay lại nói: "Nếu cô sợ thì bây giờ có thể đi ngay."
Hứa Văn Tinh khiêu khích cười với cô ta: "Đương nhiên là tôi không sợ!"
Triệu Oái nở một nụ cười không có ý nghĩa gì, quay đầu đi tiếp. Đợi đi xa rồi mới như có như không nói một câu: "Bây giờ có muốn chạy... cũng không được nữa."
Trương Tiểu Đạo nghĩ một lúc rồi vẫn ấn vào phòng livestream của Triệu Oái, cậu muốn trông chừng cô ta.
Nhưng chỉ thấy Triệu Oái vẫn luôn đi về phía trước, bước trên cái hành lang chật hẹp, đi thẳng đến một căn nhà rồi dừng lại, móc chìa khóa trong túi ra mở cửa rồi đi vào.
Căn nhà có một phòng ngủ, một phòng khách, rất nhỏ. Phòng khách trống rỗng không có gì cả.
Triệu Oái đi vào ngồi giữa phòng khách, móc một tờ giấy trắng trong ba lô ra, trên giấy chỉ viết hai chữ to: Yes, No.
Mở giấy đặt trước mặt, đốt nến đặt giữa tờ giấy.
Căn phòng kín mít, ánh sáng từ ngọn nến đứng thẳng chiếu về phía trước, không nghiêng không lệch.
Triệu Oái nhìn chằm chằm vào ánh nến trong chốc lát rồi cúi đầu nhìn đồng hồ.
Trương Tiểu Đạo cũng nhìn thoáng thời gian, nhíu mày: 11 giờ 36 phút.
Triệu Oái đang đợi 12 giờ?
Ở một tòa nhà âm khí cường thịnh, nồng đậm thế này mà chơi trò gọi quỷ thì thôi đi, còn phải chờ đến nửa đêm đúng 12 giờ?
Cô ta đang muốn gặp quỷ hay muốn tìm đường chết thế?
Đang lúc Trương Tiểu Đạo xem livestream thì Mao Cửu đứng sau lưng cậu cũng xem, Angel phát hiện ra Mao Cửu, vội vàng đứng lên: "Sư phụ."
Mao Cửu xua tay bảo nó xem tiếp, không cần phải để ý đến cậu.
Trương Tiểu Đạo nói với Mao Cửu: "Anh Cửu, Triệu Oái đang chơi cầu cơ. Chơi một mình, chọn lúc âm nhất là 12 giờ, đúng là điên cuồng."
Mao Cửu nhẹ giọng nói: "Có lẽ không phải điên cuồng mà là có kế hoạch đã dựng sẵn."
Trương Tiểu Đạo không hiểu: "Hả?"
Mao Cửu chỉ vào màn hình, hỏi: "Có thể xem được phòng livestream khác không?"
Trương Tiểu Đạo vội nói: "Được, anh Cửu, anh muốn xem ai?"
"Hứa Văn Tinh."
"OK."
Trương Tiểu Đạo chuyển sang phòng livestream của Hứa Văn Tinh, cậu phát hiện phòng livestream của Hứa Văn Tinh có nhiều lượt xem nhất.
Lúc này Hứa Văn Tinh đang đứng trên một hành lang tối đen, trống rỗng, đối diện với vách tường rồi đếm từ một đến mười.
Giọng nói vang vọng trong hành lang trống rỗng chật hẹp, tĩnh mịch lan tràn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Đến khi đếm tới mười, Hứa Văn Tinh bắt đầu quay lại tìm người.
Nhưng hành lang trống rỗng, vừa nhìn đã thấy không có ai rồi sao mà tìm?
Đèn pin điện thoại của Hứa Văn Tinh chỉ có thể chiếu được phạm vi 1 mét, nhìn cái hành lang như con quái vật muốn cắn nuốt người vào trong làm cô ta khiếp đảm vô cùng.
Vì thế cô ta bắt đầu tự cho là thông minh, nói: "Dù sao cũng chỉ là tìm người thôi, một mình tôi đi tìm, cũng không quy định là tìm ai. Vậy tôi đi gõ cửa tìm một người thay tôi làm quỷ không phải là được rồi sao? Đúng là nhanh trí mà."
Nói xong còn ra vẻ đáng yêu.
Người xem có người cười cô ta, có người mắng cô ta, cô ta làm ngơ hết, bắt đầu gõ cửa căn nhà đầu tiên gần mình nhất. Vừa gõ vừa ấn chuông nhưng còn không có ai đáp lại chứ đừng nói đến mở cửa.
Hứa Văn Tinh bỏ cuộc, nói với người xem: "Xem ra không có người ở rồi."
Cô ta đi đến những căn nhà tiếp theo, gõ mãi cho đến căn cuối cùng cũng không ai trả lời.
Hứa Văn Tinh vừa bực bội vừa sợ hãi nhưng vẫn phải giữ vẻ tươi cười.
Cô ta biết tầng lầu này có người ở, bởi vì khi cô ta gõ đến một căn nhà, đèn bên trong có bật lên. Ánh đèn hắt ra từ khe cửa nhưng lại chẳng ai ra mở.
Hứa Văn Tinh lơ đãng quay đầu lại phát hiện có mấy căn nhà cô ta từng gõ đúng là có sáng đèn nhưng không một căn nào mở cửa, thậm chí cô ta còn nghe được tiếng khóa thêm cửa từ bên trong nữa.
Trong lòng buồn bực vô cùng.
Hứa Văn Tinh còn đứng cười với người xem: "Xem ra người ở đây không hoan nghênh người ngoài cho lắm, tôi thất bại rồi. Hết cách luôn, tầng này không có ai, tôi đành phải xuống dưới tìm thôi."
Trương Tiểu Đạo nói: "Anh Cửu, cô ta sẽ tìm được thứ gì?"
Mao Cửu: "Quỷ."
Cả tòa nhà này, thứ cô ta có thể tìm được chỉ có quỷ, đây là một khu quỷ trạch trứ danh, không một ai dám đến đây vào buổi tối, cư dân ở đây nghe thấy tiếng đập cửa chỉ tưởng quỷ muốn lừa bọn họ mở cửa mà thôi.
Nếu Hứa Văn Tinh gặp được quỷ thật thì sẽ không có ai ra cứu cô ta cả.
Mọi người chỉ nghĩ cô ta là do quỷ giả thành.
Mao Cửu nói: "Đổi phòng khác đi."
"Ai?"
"Tùy ý, xem hết cũng được."
Vì đổi phòng livestream khác nên bọn họ không thấy Hứa Văn Tinh nhìn thấy một bóng người khi đang xuống lầu, cái bóng đó đứng đối diện với mặt tường đưa lưng về phía cô ta.
Phản ứng đầu tiên của Hứa Văn Tinh là hét lên một tiếng rồi quay đầu chạy, chạy không bao lâu thì cô ta dừng lại, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Cô ta thấy cái bóng nọ có tay có chân, chân thật như thế thì đúng là người rồi.
Không phải là bọn họ lừa cô ta chứ?
Hứa Văn Tinh vừa nghĩ thế đã thấy khó chịu vô cùng, càng nghĩ càng cảm thấy đám người Triệu Oái đang chơi mình, muốn thấy cô ta thất bại sau đó ép đuổi cô ta đi.
Hứa Văn Tinh không muốn cho bọn họ được như ý nên quay trở về hành lang nọ lần nữa. Cô ta thấy bóng người kia vẫn còn đứng ở góc tường, đắc ý nở nụ cười trêu đùa.
Trùng hợp nhìn thấy một thùng sơn đang mở phía sau cửa thoát hiểm, bên trong vẫn còn một ít sơn.
Cô ta xách thùng sơn lên rồi đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng.
Sau đó ôm thùng sơn rón ra rón rén đi về phía trước, bởi thế nên không thấy được một đống bình luận 'ra mà xem cô ta tìm đường chết này' của người xem.
Hứa Văn Tinh bỗng hất sơn về phía người nọ, sau đó đắc ý hô: "Ha ha, bắt được cậu rồi, cậu làm quỷ đi!"
Bóng người quay mặt vào góc mãi mà không có động tĩnh gì, Hứa Văn Tinh chỉ nghĩ người nọ được Triệu Oái phái đến để dọa mình, bây giờ bị vạch trần nên không dám nhúc nhích thôi, cô ta hất cằm nói: "Đến phiên cậu làm quỷ bắt tôi."
Xung quanh yên tĩnh, người xem của Hứa Văn Tinh livestream đều đang chờ xem người nọ phản ứng thế nào. Chỉ có mình Hứa Văn Tinh là ra vẻ thắng lợi.
Rất lâu sau, người nọ thì thầm: "Một... Hai..."
Hứa Văn Tinh vội vàng cầm điện thoại chạy đi muốn tìm một nơi để trốn, trong lòng càng chắc chắn người nọ được Triệu Oái phái đến để dọa cô ta.
Cô ta hoàn toàn không hề phát hiện giọng đếm của bóng người nọ máy móc biết bao nhiêu, âm trầm, đáng sợ, càng thêm không phát hiện khi màn ảnh livestream đối diện với bóng người nọ chợt lóe lên một gương mặt màu trắng xanh.
Mao Cửu bỗng đứng dậy: "Không xem nữa, chúng ta vào thôi."
Trương Tiểu Đạo kinh ngạc: "Bây giờ á?"
Mao Cửu nói: "Cũng trễ rồi, chờ đến lúc Quỷ Môn Quan này mở ra thật thì mới là lúc nguy hiểm nhất. Bây giờ chúng ta phải đi cản bọn họ, cho dù không hỏi ra được chuyện về chợ đen cũng kệ."
Trương Tiểu Đạo vội vàng tắt điện thoại đi theo sau.
Mao Cửu nói: "Bây giờ đi tìm Hứa Văn Tinh trước, cô ta là người nguy hiểm nhất, trong trò chơi này cô ta là vật hiến tế, cũng có thể nói là hàng hóa mua vui cho người khác."
Angel nhảy lên bả vai Trương Tiểu Đạo, hỏi: "Vì sao?"
Mao Cửu: "Không thấy số người xem livestream của Hứa Văn Tinh là nhiều nhất à? Trong nhóm người này, nhân khí của cô ta hẳn là thấp nhất nhưng lượng người xem lại nhiều nhất. Có thể chứng tỏ bọn họ đang chơi livestream gặp quỷ, vai chính là Hứa Văn Tinh, mà số người xem đó... là từ chợ đen đến. Đám người Triệu Oái mở livestream trong chợ đen ở deepweb, xem Hứa Văn Tinh như vật hiến tế. Tám, chín phần mười cô ta sẽ chết."
Angel và Trương Tiểu Đạo đồng loạt đuổi theo Mao Cửu, trong lòng khiếp sợ vô cùng.
Hoàn toàn không ngờ Triệu Oái lại to gan như thế, dám quang minh chính đại lợi dụng livestream để giao dịch với người trong chợ đen deepweb.
Nhưng ngược lại là vì quang minh chính đại như thế nên mới ít bị nghi ngờ hơn nhiều.
Cho dù Hứa Văn Tinh có chết thì cũng chỉ xem như tự tìm đường chết, dù sao thì cũng có livestream làm bằng chứng. Hơn nữa vì động đến chuyện thần quái phi khoa học nên sẽ càng được cảnh sát hỗ trợ che giấu đi.
Người phụ nữ tên Triệu Oái này đúng là quá to gan.
Thực tế thì Mao Cửu biết nhiều hơn một chút, cậu biết chỗ này là Quỷ Môn Quan, mười cách gặp quỷ nọ thật ra là vì thừa dịp thời gian Quỷ Môn Quan mở rồi dẫn bọn chúng đến.
Triệu Oái càng điên cuồng hơn những gì cậu đoán.
Cậu không biết Triệu Oái lấy tự tin ở đâu mà lại dám lợi dụng cả Quỷ Môn Quan, cô ta không muốn sống nữa thật sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.