Chương 44: Cảm Khí 2 ☯
AD
01/10/2022
Tất nhiên ‘khí thiên địa’ này không phải chỉ không khí, chướng khí, hay mùi hôi thối, mà là phúc khí, hối khí, tổ khí, long khí,… Đã là người tu hành, bất kể theo trường phái nào, cũng phải bước qua giai đoạn Cảm khí này, nếu không rất nhiều chiêu thức không thể nào thực hiện.
Và tôi chính là một ví dụ điển hình! Trong sách của ông ngoại ghi lại biết bao nhiêu điều thần kỳ, nhưng tôi chỉ vận dụng được có một chút xíu, nguyên nhân chính là do chưa bước vào tới cảnh giới Cảm khí này.
Chiêu hồn có lệnh chiêu hồn, Cảm khí cũng có lệnh Cảm khí. Xưa nay trường phái tu hành nhiều không kể xiết, lệnh Cảm khí của mỗi phái cũng không giống nhau. Tôi không biết ông ngoại theo môn phái nào, bởi vì lệnh Cảm khí ông ghi lại có khoảng trên ba loại.
Loại đầu tiên là Cảm khí dựa trên thiên thời, loại thứ hai là Cảm khí bằng ngũ hành, loại thứ ba là Cảm khí bằng tinh tú. Tôi thầm suy tư, thời tiết hiện tại thay đổi thất thường, thỉnh thoảng lại bất chợt có mưa nhân tạo, rồi nóng lên toàn cầu gì đó, e rằng ‘thiên thời’ không phải loại dễ dùng. Ngũ hành thì có triển vọng, nhưng để cảm khí kim mộc thủy hỏa thổ thì phải vất vả lắm, nhất là thủy hỏa, vừa nóng lại vừa lạnh, đúng là hành người, nên tôi quyết định chọn Cảm khí bằng tinh tú.
Trong huyền học có phân ra hai mươi bốn vị thiên tinh, đầu tiên tôi phải cảm ứng được hai mươi bốn vì tinh túc này, sau đó mới có thể mượn lực lượng của tinh túc để bước vào cảnh giới Cảm khí.
“Người đời thích đem luận về Cửu tinh để giải thích cho Tham Lang Vũ Khúc. Thường gắn hai chữ ấy với long mạch, làm gì có ai dùng thiên tinh để chỉ bậy bạ vô ích.”
Tôi lẩm nhẩm trong lòng, đứng trên ban công nhìn bầu trời. Trong một khoảnh khắc, tinh thần của tôi trào dâng như cơn lũ, khiến tôi nhanh chóng cảm thấy rã rời.
Giống như ảo giác vậy, bầu trời phủ mây đen kịt như bị một bàn tay vô hình vén ra. Tôi nhìn xuyên thấu tầng mây, thấy được hai mươi bốn vì tinh túc khổng lồ tỏa sáng.
Mỗi một vì sao đều lấp lánh ánh sáng đầy mê hoặc, giống như vùng đất thánh thần, làm người ta không cầm lòng nổi mà đắm mình trong đó.
Nhưng ngay khi tôi muốn đến gần thì chợt nhận thấy có lực cản, có thể ngắm chứ không thể đến gần, khỏi phải nói cảm giác này khó chịu đến mức nào. Tôi bước về phía trước theo bản năng, nhưng lại bị phản phệ, trong đầu như có tiếng nổ ầm vang, khiến khung cảnh trước mắt tối sầm, suýt nữa thì ngất xỉu.
Nước mắt không kìm được chảy không ngừng, tôi hết lau rồi quệt mà chẳng ăn thua, đây là di chứng sau thất bại vừa rồi. Tôi lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mây đen dày đặc, chỉ nhìn thấy hình dáng mờ nhạt của mặt trăng, nào có sao ở đâu ra?
Những chuyện vừa xảy ra như chỉ là ảo giác.
Lúc này tôi mới nghĩ, e là mình quá coi thường việc tu hành rồi. Cảnh giới Cảm khí này, nói là nhập môn, nhưng từ xưa đến nay, cũng không biết bao nhiêu người bị chặn ngoài ngưỡng cửa, mãi mãi chỉ là một kẻ ‘phàm phu tục tử’.
Từ Đào nhìn chằm chằm tôi nãy giờ lộ rõ vẻ thất vọng. Anh ta biết nếu tôi không thành công thì không thể khôi phục tác dụng của những đồng tiền xu kia được. Nếu vậy hai ngày sau anh ta sẽ phải đối mặt với cảnh hồn phi phách tán.
Thấy ánh mắt đáng thương tội nghiệp của anh ta, tôi kiên cường nói: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ thành công.”
Lần thất bại này khơi dậy lòng tự trọng của tôi, tôi nhắm mắt nghỉ ngơi, định thử thêm lần nữa.
Nếu giờ này ông ngoại ở đây, chắc chắn ông sẽ tức giận mắng tôi làm bừa, tu hành không phải chuyện một sớm một chiều, không được vội vàng, dục tốc thì bất đạt. Nếu tôi nóng vội thì kết quả nhận về chỉ có thể là chuỗi thất bại liên tiếp đi kèm với di chứng cơ thể mà thôi.
Tiếc rằng tôi không có thầy giỏi hướng dẫn, có lẽ chị vợ biết, nhưng cô ấy hiếm khi chú ý đến chuyện bên ngoài, trừ khi tính mạng của tôi gặp nguy hiểm, còn không thì cô ấy sẽ không chịu mở miệng.
Nghĩ đến chị vợ, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng lấy cái la bàn rỉ sét sứt góc kia ra. Cái la bàn cũ nát này do chính chị vợ mở miệng bảo tôi mua, chắc chắn không phải vật tầm thường.
Tôi vuốt ve la bàn, nhẩm khẩu quyết một lần nữa, mong kết nối được với những vì sao. Nhưng lần này vừa bắt đầu đã gặp phải lực cản rất mạnh, thất bại vừa rồi khiến độ khó thăng lên rất nhiều. Thế nhưng đúng vào lúc này, từ chiếc la bàn loang lổ rỉ sắt tỏa ra một màn ánh sáng màu lam rực rỡ, theo sau đó là luồng sức mạnh thần kỳ kéo lấy cơ thể tôi, đẩy vào biển sao mênh mông kia!
Và tôi chính là một ví dụ điển hình! Trong sách của ông ngoại ghi lại biết bao nhiêu điều thần kỳ, nhưng tôi chỉ vận dụng được có một chút xíu, nguyên nhân chính là do chưa bước vào tới cảnh giới Cảm khí này.
Chiêu hồn có lệnh chiêu hồn, Cảm khí cũng có lệnh Cảm khí. Xưa nay trường phái tu hành nhiều không kể xiết, lệnh Cảm khí của mỗi phái cũng không giống nhau. Tôi không biết ông ngoại theo môn phái nào, bởi vì lệnh Cảm khí ông ghi lại có khoảng trên ba loại.
Loại đầu tiên là Cảm khí dựa trên thiên thời, loại thứ hai là Cảm khí bằng ngũ hành, loại thứ ba là Cảm khí bằng tinh tú. Tôi thầm suy tư, thời tiết hiện tại thay đổi thất thường, thỉnh thoảng lại bất chợt có mưa nhân tạo, rồi nóng lên toàn cầu gì đó, e rằng ‘thiên thời’ không phải loại dễ dùng. Ngũ hành thì có triển vọng, nhưng để cảm khí kim mộc thủy hỏa thổ thì phải vất vả lắm, nhất là thủy hỏa, vừa nóng lại vừa lạnh, đúng là hành người, nên tôi quyết định chọn Cảm khí bằng tinh tú.
Trong huyền học có phân ra hai mươi bốn vị thiên tinh, đầu tiên tôi phải cảm ứng được hai mươi bốn vì tinh túc này, sau đó mới có thể mượn lực lượng của tinh túc để bước vào cảnh giới Cảm khí.
“Người đời thích đem luận về Cửu tinh để giải thích cho Tham Lang Vũ Khúc. Thường gắn hai chữ ấy với long mạch, làm gì có ai dùng thiên tinh để chỉ bậy bạ vô ích.”
Tôi lẩm nhẩm trong lòng, đứng trên ban công nhìn bầu trời. Trong một khoảnh khắc, tinh thần của tôi trào dâng như cơn lũ, khiến tôi nhanh chóng cảm thấy rã rời.
Giống như ảo giác vậy, bầu trời phủ mây đen kịt như bị một bàn tay vô hình vén ra. Tôi nhìn xuyên thấu tầng mây, thấy được hai mươi bốn vì tinh túc khổng lồ tỏa sáng.
Mỗi một vì sao đều lấp lánh ánh sáng đầy mê hoặc, giống như vùng đất thánh thần, làm người ta không cầm lòng nổi mà đắm mình trong đó.
Nhưng ngay khi tôi muốn đến gần thì chợt nhận thấy có lực cản, có thể ngắm chứ không thể đến gần, khỏi phải nói cảm giác này khó chịu đến mức nào. Tôi bước về phía trước theo bản năng, nhưng lại bị phản phệ, trong đầu như có tiếng nổ ầm vang, khiến khung cảnh trước mắt tối sầm, suýt nữa thì ngất xỉu.
Nước mắt không kìm được chảy không ngừng, tôi hết lau rồi quệt mà chẳng ăn thua, đây là di chứng sau thất bại vừa rồi. Tôi lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mây đen dày đặc, chỉ nhìn thấy hình dáng mờ nhạt của mặt trăng, nào có sao ở đâu ra?
Những chuyện vừa xảy ra như chỉ là ảo giác.
Lúc này tôi mới nghĩ, e là mình quá coi thường việc tu hành rồi. Cảnh giới Cảm khí này, nói là nhập môn, nhưng từ xưa đến nay, cũng không biết bao nhiêu người bị chặn ngoài ngưỡng cửa, mãi mãi chỉ là một kẻ ‘phàm phu tục tử’.
Từ Đào nhìn chằm chằm tôi nãy giờ lộ rõ vẻ thất vọng. Anh ta biết nếu tôi không thành công thì không thể khôi phục tác dụng của những đồng tiền xu kia được. Nếu vậy hai ngày sau anh ta sẽ phải đối mặt với cảnh hồn phi phách tán.
Thấy ánh mắt đáng thương tội nghiệp của anh ta, tôi kiên cường nói: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ thành công.”
Lần thất bại này khơi dậy lòng tự trọng của tôi, tôi nhắm mắt nghỉ ngơi, định thử thêm lần nữa.
Nếu giờ này ông ngoại ở đây, chắc chắn ông sẽ tức giận mắng tôi làm bừa, tu hành không phải chuyện một sớm một chiều, không được vội vàng, dục tốc thì bất đạt. Nếu tôi nóng vội thì kết quả nhận về chỉ có thể là chuỗi thất bại liên tiếp đi kèm với di chứng cơ thể mà thôi.
Tiếc rằng tôi không có thầy giỏi hướng dẫn, có lẽ chị vợ biết, nhưng cô ấy hiếm khi chú ý đến chuyện bên ngoài, trừ khi tính mạng của tôi gặp nguy hiểm, còn không thì cô ấy sẽ không chịu mở miệng.
Nghĩ đến chị vợ, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng lấy cái la bàn rỉ sét sứt góc kia ra. Cái la bàn cũ nát này do chính chị vợ mở miệng bảo tôi mua, chắc chắn không phải vật tầm thường.
Tôi vuốt ve la bàn, nhẩm khẩu quyết một lần nữa, mong kết nối được với những vì sao. Nhưng lần này vừa bắt đầu đã gặp phải lực cản rất mạnh, thất bại vừa rồi khiến độ khó thăng lên rất nhiều. Thế nhưng đúng vào lúc này, từ chiếc la bàn loang lổ rỉ sắt tỏa ra một màn ánh sáng màu lam rực rỡ, theo sau đó là luồng sức mạnh thần kỳ kéo lấy cơ thể tôi, đẩy vào biển sao mênh mông kia!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.