Chương 14: Chuyện Cũ 2
AD
21/09/2022
Tôi thấy anh ta căng thẳng, cố ý cười đùa cợt nhả: “Làm gì được chứ? Tò mò thôi, dù gì cũng là chuyện xảy ra ở phòng của chúng tôi, tôi không quan tâm mà được à? Thế anh giai, chuyện kia là thế nào? Tình cảm không thuận?”
Tôi vừa thuận miệng nói như vậy, không ngờ lại đoán trúng. Anh Trần gật đầu, nói thực ra cũng không hẳn là tình cảm không thuận, mà là tình đơn phương.
Tôi hỏi dồn theo chuyện là như thế nào, anh ta quyết định không ăn nữa, đặt đũa xuống thấp giọng kể. Chàng trai kia tên Từ Đào, học cùng khóa anh ta, tính cách tương đối tự kỉ, ngày thường cũng không có bạn bè, sau này thích một cô nàng nên đã công khai tỏ tình với cô ta trước công chúng.
Nghe đến đây tôi tiếp lời: “Bị người ta từ chối?”
Nhưng anh Trần lên tinh thần đốp ngay: “Cái đếch ấy! Người ta thành công! Cô nàng kia cũng học năm nhất đại học, tên là Ninh Uyển Hinh, xinh xắn, dáng dấp cũng đẹp, nhất là cặp chân dài miên man, chậc chậc.”
Nói đến đây, hai mắt anh Trần sáng lên.
Tôi buồn bực, thế há chẳng phải người anh em kia thắng đậm hay sao? Còn tự sát cái đếch gì?
Anh Trần nghe tôi nói vậy lại thở dài: “Ninh Uyển Hinh ở chung với cậu ta ba tháng thì mang thai.”
Lúc đầu tôi còn chưa kịp phản ứng, sau một hồi mới sực tỉnh, con bà nó, người anh em này còn thăng chức làm cha!
Anh Trần thấy tôi hiểu ra, lại cầm đũa lên giọng hơi trầm xuống: “Bây giờ cậu hiểu chưa? Kiểu người tự kỉ như Từ Đào lòng tự ái vốn rất lớn, mãi mới thích một cô gái, kết quả lại gặp phải chuyện như thế, ai mà chịu nổi?”
Trong lòng tôi ngũ vị tạp trần, cùng là đàn ông, đại khái tôi cũng hiểu loại cảm giác bị phản bội này. Hẳn là lúc ấy Từ Đào cảm thấy mình chẳng khác nào một tên ngu ngốc.
Anh Trần không quan tâm mà kể tiếp chuyện sau đó. Ninh Uyển Hinh kia là một cô nàng giả nai điển hình, sau khi lừa gạt Từ Đào bèn ỉ lại vào cậu ta. Mà Từ Đào cũng chẳng giàu có gì cho cam, chuyện này lại khó nói với người ngoài, nên cậu ta dứt khoát gánh chịu một mình, thức khuya dậy sớm suốt hai tuần lễ đi làm công, dành dụm tiền cho Ninh Uyển Hinh đi phá thai. Nhưng sau khi phá thai Ninh Uyển Hinh cũng chia tay cậu ta, rồi không biết làm sao chuyện này truyền ra ngoài. Cậu ta biến thành anh hùng đổ vỏ nổi danh, có người còn vì cười nhạo mà mua cho cậu ta một cái mũ xanh. Hành động đó đã trở thành sợi rơm cuối cùng đè gãy lưng con lạc đà, Từ Đào trực tiếp tự sát.
Khi kể đến phần sau, đám người Lý Hạo đều đã quay lại, liên tưởng một hồi, bọn họ cũng hiểu đại khái câu chuyện là thế nào. Triệu Dương nghe xong rất tức giận, vỗ bàn mắng: “Mẹ nó, chết như thế thì lợi cho con đàn bà đê tiện kia quá!”
“Xuỵt, đừng có nói bậy.” Anh Trần trợn mắt nhìn Triệu Dương bảo: “Cô ả Ninh Uyển Hinh này được cái dáng đẹp, trong trường có không ít người bợ đỡ đâu, nếu để cho bọn họ nghe tiếng, e là các cậu sẽ gặp phiền toái đấy.”
Vương Hàn không còn tâm trạng ăn cơm nữa: “Nghe chuyện này xong bức bối muốn điên luôn, sau này tôi không gặp phải chuyên như thế đâu nhỉ?”
Nói đến đây, bọn họ đều có chút thổn thức, bao gồm cả anh Trần.
Tôi thật cạn lời, mấy tên này lo vớ lo vẩn quá đấy. Làm người phải thất bại đến mức nào mới gặp phải cái chuyện này? Từ Đào đó cũng là ngẫu nhiên đụng phải mà thôi, nếu như anh ta không thích sai người thì cũng không đến nỗi trở thành bi kịch như thế.
Tôi vừa thuận miệng nói như vậy, không ngờ lại đoán trúng. Anh Trần gật đầu, nói thực ra cũng không hẳn là tình cảm không thuận, mà là tình đơn phương.
Tôi hỏi dồn theo chuyện là như thế nào, anh ta quyết định không ăn nữa, đặt đũa xuống thấp giọng kể. Chàng trai kia tên Từ Đào, học cùng khóa anh ta, tính cách tương đối tự kỉ, ngày thường cũng không có bạn bè, sau này thích một cô nàng nên đã công khai tỏ tình với cô ta trước công chúng.
Nghe đến đây tôi tiếp lời: “Bị người ta từ chối?”
Nhưng anh Trần lên tinh thần đốp ngay: “Cái đếch ấy! Người ta thành công! Cô nàng kia cũng học năm nhất đại học, tên là Ninh Uyển Hinh, xinh xắn, dáng dấp cũng đẹp, nhất là cặp chân dài miên man, chậc chậc.”
Nói đến đây, hai mắt anh Trần sáng lên.
Tôi buồn bực, thế há chẳng phải người anh em kia thắng đậm hay sao? Còn tự sát cái đếch gì?
Anh Trần nghe tôi nói vậy lại thở dài: “Ninh Uyển Hinh ở chung với cậu ta ba tháng thì mang thai.”
Lúc đầu tôi còn chưa kịp phản ứng, sau một hồi mới sực tỉnh, con bà nó, người anh em này còn thăng chức làm cha!
Anh Trần thấy tôi hiểu ra, lại cầm đũa lên giọng hơi trầm xuống: “Bây giờ cậu hiểu chưa? Kiểu người tự kỉ như Từ Đào lòng tự ái vốn rất lớn, mãi mới thích một cô gái, kết quả lại gặp phải chuyện như thế, ai mà chịu nổi?”
Trong lòng tôi ngũ vị tạp trần, cùng là đàn ông, đại khái tôi cũng hiểu loại cảm giác bị phản bội này. Hẳn là lúc ấy Từ Đào cảm thấy mình chẳng khác nào một tên ngu ngốc.
Anh Trần không quan tâm mà kể tiếp chuyện sau đó. Ninh Uyển Hinh kia là một cô nàng giả nai điển hình, sau khi lừa gạt Từ Đào bèn ỉ lại vào cậu ta. Mà Từ Đào cũng chẳng giàu có gì cho cam, chuyện này lại khó nói với người ngoài, nên cậu ta dứt khoát gánh chịu một mình, thức khuya dậy sớm suốt hai tuần lễ đi làm công, dành dụm tiền cho Ninh Uyển Hinh đi phá thai. Nhưng sau khi phá thai Ninh Uyển Hinh cũng chia tay cậu ta, rồi không biết làm sao chuyện này truyền ra ngoài. Cậu ta biến thành anh hùng đổ vỏ nổi danh, có người còn vì cười nhạo mà mua cho cậu ta một cái mũ xanh. Hành động đó đã trở thành sợi rơm cuối cùng đè gãy lưng con lạc đà, Từ Đào trực tiếp tự sát.
Khi kể đến phần sau, đám người Lý Hạo đều đã quay lại, liên tưởng một hồi, bọn họ cũng hiểu đại khái câu chuyện là thế nào. Triệu Dương nghe xong rất tức giận, vỗ bàn mắng: “Mẹ nó, chết như thế thì lợi cho con đàn bà đê tiện kia quá!”
“Xuỵt, đừng có nói bậy.” Anh Trần trợn mắt nhìn Triệu Dương bảo: “Cô ả Ninh Uyển Hinh này được cái dáng đẹp, trong trường có không ít người bợ đỡ đâu, nếu để cho bọn họ nghe tiếng, e là các cậu sẽ gặp phiền toái đấy.”
Vương Hàn không còn tâm trạng ăn cơm nữa: “Nghe chuyện này xong bức bối muốn điên luôn, sau này tôi không gặp phải chuyên như thế đâu nhỉ?”
Nói đến đây, bọn họ đều có chút thổn thức, bao gồm cả anh Trần.
Tôi thật cạn lời, mấy tên này lo vớ lo vẩn quá đấy. Làm người phải thất bại đến mức nào mới gặp phải cái chuyện này? Từ Đào đó cũng là ngẫu nhiên đụng phải mà thôi, nếu như anh ta không thích sai người thì cũng không đến nỗi trở thành bi kịch như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.