Chương 28: Mặc Cả
AD
25/09/2022
Số lần chị vợ chủ động bắt chuyện với tôi chỉ đếm được trên đầu ngón tay, không ngờ cô ấy lại vì một cái la bàn rỉ sét mà mở miệng. Tôi nhìn kỹ lại, với mắt nhìn của tôi thì nhìn thế nào cái la bàn này cũng chả có gì đặc biệt, chỉ như một cục sắt vụn.
Nhưng một khi chị vợ đã lên tiếng thì chỉ có một khả năng, với tầm nhìn của tôi bây giờ không thể nhìn ra được giá trị thật sự của chiếc la bàn này.
‘Con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà’, nhà tôi không giàu có, khi theo mẹ ra chợ tôi cũng biết chút kĩ năng mặc cả. Thứ mình càng muốn mua thì càng không thể để lộ suy nghĩ, nếu không đối phương nhất định sẽ nâng giá.
Cho nên tôi nhanh chóng rời mắt đi nơi khác, cố nén tò mò, không nhìn cái la bàn kia thêm lần nào nữa.
Tôi làm bộ như khó chọn lựa, cầm đồng tiền lên rồi lại đặt xuống, tỏ vẻ có chút hứng thú nhưng lại lưỡng lự.
Chủ sạp thấy bộ dạng tôi như vậy cũng biết tôi không phải kẻ nhiều tiền, trong mắt lộ ra chút thất vọng nhưng vẫn hỏi: “Cậu thanh niên này, cậu tinh mắt đấy, chỗ tiền đồng này của tôi vừa được đào ra từ trong một ngôi mộ cổ, thời Tây Chu, cậu biết không?”
Đúng là nói hươu nói vượn, tôi còn chưa mở miệng, anh Trần đã lên tiếng chế giễu: “Chú này, chúng tôi là sinh viên, chú dùng mấy lời đó bịp chúng tôi có phải quá vớ vẩn rồi không, Tây Chu? Thời ấy có tiền đồng à?”
Chủ sạp vẫn bình tĩnh, chỉ ngại ngùng cười lấp liếm: “Là tôi nhớ nhầm, tiền đồng này thời Đại Đường, cách đây cũng không ít năm đâu.”
Anh Trần kéo tôi một cái: “Chú tưởng chúng tôi ngu hả? Triều Đường đúng là có tiền đồng, nhưng giá trị phải cao đến mức nào, lại đi bày trên cái sạp nhỏ này được chắc?”
Tôi vẫn không nhúc nhích.
Anh Trần còn tưởng tôi dao động, cuống cuồng nói thêm: “Cậu đừng có ngốc, mấy thứ vớ vẩn này thực sự không đáng tiền đâu. Hay là thế này, tôi đề cử cho cậu mấy món đồ tốt, bình hoa trước mặt chúng ta kia nhìn cũng không tệ, ông chủ nói là đồ Từ Hi từng dùng, tôi thấy còn đáng tin hơn.”
Trong lòng tôi thầm nghĩ, anh thì thôi đi, với mắt nhìn đó của anh tôi nào dám tin. Nhưng ngoài mặt tôi vẫn tỏ vẻ bị anh ta thuyết phục, đứng dậy định rời đi.
Chủ sạp nhỏ thấy vậy nhất thời nôn nóng gọi: “Anh bạn nhỏ, lời khách sáo tôi không nói nữa. Nếu như cậu thực sự có hứng thú thì mỗi đồng hai trăm, cậu cầm đi!”
Lúc nói ra lời này ông ta tỏ vẻ không nỡ, làm như mình vừa phải hi sinh lớn lắm.
Anh Trần nhìn ông ta một cái, cười nói: “Chú à, chú thèm tiền đến phát điên rồi hay sao?”
Chủ sạp toét miệng cười, lộ ra hàm răng vàng đậm chất lái buôn.
Thật ra thì lúc này tôi đã yên tâm rồi, hai trăm một đồng, giá này cũng không đắt, nếu so với giá trị của nó thì còn là rẻ. Nếu như chúng rơi vào tay người có đạo hạnh thì e phải trị giá gấp mấy mươi lần.
Gã này thật không biết nhìn hàng, chẳng qua chỉ là phát giá trên trời để tôi mặc cả xuống dần mà thôi. Nói cách khác, trong mắt ông ta, bán mỗi đồng hai trăm đã là lời to rồi.
Vậy thì đơn giản, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ thất vọng: “Ông chủ, như vậy vẫn đắt quá, tôi không mua được.”
Ông ta lại cò kè đúng kiểu con buôn hỏi: “Thế cậu trả bao nhiêu?”
Tôi còn chưa lên tiếng, anh Trần đã giơ hai ngón tay: “Hai đồng, mỗi đồng này trả hai đồng, không dài dòng với ông nữa, ông bán thì chúng tôi mua.”
“Hai đồng?” Gã chủ sạp như mèo bị giẫm phải đuôi, hét ầm lên: “Không thể nào, cậu muốn lấy mạng tôi luôn đấy hả? Làm gì có cái giá ấy, tôi không bán!”
Anh Trần khinh thường nói: “Ai dà có bán hay không?”
Trong mắt anh ta thứ này thật sự không đáng tiền, là loại mà dù có vứt trên đường anh ta cũng chỉ lướt qua coi như rác rưởi mà thôi.
Nhưng một khi chị vợ đã lên tiếng thì chỉ có một khả năng, với tầm nhìn của tôi bây giờ không thể nhìn ra được giá trị thật sự của chiếc la bàn này.
‘Con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà’, nhà tôi không giàu có, khi theo mẹ ra chợ tôi cũng biết chút kĩ năng mặc cả. Thứ mình càng muốn mua thì càng không thể để lộ suy nghĩ, nếu không đối phương nhất định sẽ nâng giá.
Cho nên tôi nhanh chóng rời mắt đi nơi khác, cố nén tò mò, không nhìn cái la bàn kia thêm lần nào nữa.
Tôi làm bộ như khó chọn lựa, cầm đồng tiền lên rồi lại đặt xuống, tỏ vẻ có chút hứng thú nhưng lại lưỡng lự.
Chủ sạp thấy bộ dạng tôi như vậy cũng biết tôi không phải kẻ nhiều tiền, trong mắt lộ ra chút thất vọng nhưng vẫn hỏi: “Cậu thanh niên này, cậu tinh mắt đấy, chỗ tiền đồng này của tôi vừa được đào ra từ trong một ngôi mộ cổ, thời Tây Chu, cậu biết không?”
Đúng là nói hươu nói vượn, tôi còn chưa mở miệng, anh Trần đã lên tiếng chế giễu: “Chú này, chúng tôi là sinh viên, chú dùng mấy lời đó bịp chúng tôi có phải quá vớ vẩn rồi không, Tây Chu? Thời ấy có tiền đồng à?”
Chủ sạp vẫn bình tĩnh, chỉ ngại ngùng cười lấp liếm: “Là tôi nhớ nhầm, tiền đồng này thời Đại Đường, cách đây cũng không ít năm đâu.”
Anh Trần kéo tôi một cái: “Chú tưởng chúng tôi ngu hả? Triều Đường đúng là có tiền đồng, nhưng giá trị phải cao đến mức nào, lại đi bày trên cái sạp nhỏ này được chắc?”
Tôi vẫn không nhúc nhích.
Anh Trần còn tưởng tôi dao động, cuống cuồng nói thêm: “Cậu đừng có ngốc, mấy thứ vớ vẩn này thực sự không đáng tiền đâu. Hay là thế này, tôi đề cử cho cậu mấy món đồ tốt, bình hoa trước mặt chúng ta kia nhìn cũng không tệ, ông chủ nói là đồ Từ Hi từng dùng, tôi thấy còn đáng tin hơn.”
Trong lòng tôi thầm nghĩ, anh thì thôi đi, với mắt nhìn đó của anh tôi nào dám tin. Nhưng ngoài mặt tôi vẫn tỏ vẻ bị anh ta thuyết phục, đứng dậy định rời đi.
Chủ sạp nhỏ thấy vậy nhất thời nôn nóng gọi: “Anh bạn nhỏ, lời khách sáo tôi không nói nữa. Nếu như cậu thực sự có hứng thú thì mỗi đồng hai trăm, cậu cầm đi!”
Lúc nói ra lời này ông ta tỏ vẻ không nỡ, làm như mình vừa phải hi sinh lớn lắm.
Anh Trần nhìn ông ta một cái, cười nói: “Chú à, chú thèm tiền đến phát điên rồi hay sao?”
Chủ sạp toét miệng cười, lộ ra hàm răng vàng đậm chất lái buôn.
Thật ra thì lúc này tôi đã yên tâm rồi, hai trăm một đồng, giá này cũng không đắt, nếu so với giá trị của nó thì còn là rẻ. Nếu như chúng rơi vào tay người có đạo hạnh thì e phải trị giá gấp mấy mươi lần.
Gã này thật không biết nhìn hàng, chẳng qua chỉ là phát giá trên trời để tôi mặc cả xuống dần mà thôi. Nói cách khác, trong mắt ông ta, bán mỗi đồng hai trăm đã là lời to rồi.
Vậy thì đơn giản, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ thất vọng: “Ông chủ, như vậy vẫn đắt quá, tôi không mua được.”
Ông ta lại cò kè đúng kiểu con buôn hỏi: “Thế cậu trả bao nhiêu?”
Tôi còn chưa lên tiếng, anh Trần đã giơ hai ngón tay: “Hai đồng, mỗi đồng này trả hai đồng, không dài dòng với ông nữa, ông bán thì chúng tôi mua.”
“Hai đồng?” Gã chủ sạp như mèo bị giẫm phải đuôi, hét ầm lên: “Không thể nào, cậu muốn lấy mạng tôi luôn đấy hả? Làm gì có cái giá ấy, tôi không bán!”
Anh Trần khinh thường nói: “Ai dà có bán hay không?”
Trong mắt anh ta thứ này thật sự không đáng tiền, là loại mà dù có vứt trên đường anh ta cũng chỉ lướt qua coi như rác rưởi mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.