Chương 8: Cuộc đua bất đắc dĩ
shina
16/10/2013
Lại một lần nữa, không biết là lần thứ bao nhiêu...
...Tớ nhớ cậu, tớ mơ về cậu, và tớ khóc vì cậu
"Một...hai...Một...hai!"
Trên nền trời màu lam thẫm chiếu xuống những tia nắng nhàn nhạt lạnh lẽo. Những giọt sương sớm vẫn còn vương trên tán lá, mãi vẫn không chịu tan biến. Thấp thoáng sau lùm cây rậm rạp hai bên đường là một bóng dáng mảnh mai đang nhấp nhô theo từng nhịp chạy. Những giọt mồ hôi lấp lánh trên vầng trán trông như viên kim cương phản chiếu dưới ánh mặt trời.
"Không...không được rồi" Giang Thiên Di cả người ủ rủ, cất những bước chân nặng nề như sắp đứng không vững nữa. Trông đôi con ngươi đen láy cứ xoay tròn tròn như hai con ốc. Tiếp đó cô thả mình rơi tự do trên bãi cỏ xanh rờn, cả người không còn chút sức sống.
"Chỉ mới được nửa giờ đồng hồ mà cậu đã không chịu nổi mà cũng đòi vượt qua được thủ thách này sao?"
Một giọng nói châm chọc bỗng vang lên từ phía sau. Chỉ thấy Lâm Khôi Vĩ trông chiếc áo thun dạo phố xám màu, cậu ta đội chiếc mũ kết màu đen, chầm chậm tiến tới chỗ Giang Thiên Di đang ngồi.
"Cậu đừng vội khinh thường người khác, tôi nhất định sẽ làm được. Giang Thiên Di này không dễ bỏ cuộc như vậy đâu."Nói đoạn Giang Thiên Di nhìn Lâm Khôi Vĩ với ánh mắt kiện định."Nếu cậu chỉ định tới đây châm chọc tôi thì không cần đâu. Kể cả cậu nói gì thì tôi cũng..."
"Là Vĩnh Kỳ nhờ tôi đến giúp cậu. Bộ cậu tưởng tôi rảnh lắm sao mà ngồi đây nói chuyện với đứa ngốc như cậu?" Lâm Khôi Vĩ nghe thấy thế liền hậm hực đáp lại, sau đó tựa lưng vào thân cây sù sì.
Í! Thì ra hắn đến đây để giúp mình...Vậy mà mình cứ tưởng...
"Hì hì...Tôi không có ý gì đâu! Chỉ tại cậu không chịu nói rõ ngay từ đầu nên tôi mới hiểu lầm..." Rất nhanh sau đó Giang Thiên Di sử dụng đến tuyệt chiêu lợi hại nhất của mình. Ánh mắt ngay lập tức trở nên long lanh như đứa trẻ vòi kẹo.
Đúng như Giang Thiên Di nghĩ, Sau một hồi đấu mắt với cô, Lâm Khôi Vĩ cũng đành bó tay chào thua. Cậu quay phắt mặt sang một bên tránh ánh mắt của Giang Thiên Di.
"Hừ! Thiếu gia đây không thèm chấp con gái." Lâm Khôi Vĩ vừa nói vừa chỉ tay về phía gốc cây sồi ở phía xa xa và nhếch miệng cười "Bây giờ cậu hãy chạy đến đó và trở lại đây trong vòng 10 phút"
"Cái gì?"Giang Thiên Di hốt hoảng trố mắt nhìn chằm chằm cậu bạn đứng trước mặt mình. Sau đó đột nhiên hét toáng lên"Từ đây đến đó ít nhất cũng phải mất 15 phút. Cậu muốn tôi ngỏm trước khi kì thi diễn ra à?"
"Hết 2 phút."
"Cậu..."
"Bây giờ cậu có muốn tập không?..."
A aaa...Tên đáng ghét! Cả bọn con trai đều là lũ đáng ghétt...Hộc hộc...Chân mình có cảm giác sắp đứt lìa ra rồi. Không được...không được bỏ cuộc...Giang Thiên Di...cố gắng lên! Á...
Ngay lúc Giang Thiên Di sắp sửa về đến nơi thì cô đột nhiên bị vấp phải hòn đá giữa đường, Lâm Khôi vĩ đứng đối diện với cô. Hai tay cậu ta khoanh trước ngực, khoái chí tựa vai vào thân cây và cất giọng cao ngạo.
"Tôi đã nói rồi, cậu không thể nào thắng được đâu! Thế nào? Đã hơn 20 phút rồi, chịu thua đi là vừa!"
"Xin lỗi vì đã làm cậu thất vọng! Nhưng...tôi vốn dĩ không có ý định bỏ cuộc. Nếu cậu không muốn giúp thì đừng miễn cưỡng làm gì" Giang Thiên Di vừa căm phẫn vừa kiên quyết nói khiến Lâm Khôi Vĩ bỗng hơi sững người. Cậu ngẫm nghĩ một hồi sau đó cất giọng nói.
"Tôi không giỏi môn thể thao này, Kỳ cũng không thể giúp cậu được. Nếu muốn thắng cậu nên tìm Quách Chấn Vũ thì hơn! Cậu ta là người đạt giải quán quân điền kinh cấp thành phố năm ngoái. Có lẽ cậu ta sẽ giúp được cậu...tuy nhiên...để Vũ chịu ra tay giúp một đứa con gái thì còn phải chờ xem thái độ của cậu thế nào?!!! Hơ hơ..."
Quách Chấn Vũ sao? Liệu hắn có chịu giúp mình không? Mặc kệ! không thử thì làm sao biết được, bằng mọi giá mình không thể bị đuổi hoc được. Trong nhật ký trưởng thành của Giang Thiên Di này không thể có một vết dơ nào được!
"Cảm ơn cậu! Tôi nhất định sẽ cố gắng!"
Giang Thiên Di như con rô bốt mới được lắp pin, cả người hừng hực khí thế. Hai nắm đấm giơ lên không trung như tượng trưng cho ý chí mạnh mẽ của cô thiếu nữ. Đôi mắt sáng lấp lánh ánh lên vẻ tự tin che khuất mọi mệt mỏi.
"Ơ này...khoan đã! Nếu ngay từ đầu cậu không thể giúp tôi tập chạy thì còn bắt tôi chạy đi chạy lại làm gì?" Giang Thiên Di sựt nhớ ra chuyện gì đó vội lên tiếng hỏi lại.
"Chẳng có gì cả...chỉ là thấy chán quá nên muốn xem đười ươi diễn xiếc thôi!"
Bừng...bừng!
Thoáng chốc trong đáy mắt Giang Thiên Di có hai đốm lửa đan nhảy múa.
Thì ra...hắn đang cố tình chọc tức mình!
"Grừ! Cậu muốn vào trong sở thú chơi với chúng lắm đúng không?"
"Ha ha ha...không cần đâu, bên cạnh tôi có sẵn môt con rồi!"
Tiếng cười giòn tan và tiếng hét gầm gừ như sư tử cái vang lên khắp công viên giải trí "Sunny". Những đám lá cây gần đó khẽ đung đưa trong gió như đang đùa vui cùng họ.
Trong một căn phòng rộng rãi và sang trọng. Một bóng người đang chăm chú quan sát tấm ảnh trên tay đột nhiên hạ thấp giọng nói. Dưới ánh đèn mờ ảo, bóng người đó hiện lên thật mờ nét.
"Tại sao lại lôi cô ta vào chuyện này?"
"Cậu không thấy trò chơi như vậy sẽ hấp dẫn hơn sao? Vốn dĩ tôi không định làm gì cô ta cả, chỉ là tự cô ta tìm đến rắc rối cho mình mà thôi!" Một bóng đen đứng bên ngoài cánh cửa sổ đáp lại. Sau đó nở nụ cười nhạt"Cậu có vẻ quan tâm đến chuyện này nhỉ!"
"Không nên gây thêm rắc rối gì nữa! Tạm thời hãy để cho mọi việc lắng xuống để tránh bị nghi ngờ..." Bóng người ngồi trên sô pha với dáng vẻ cao quý cất giọng nói bâng quơ. Tay xoay xoay ly rượu nho trong tay. Trong bóng đêm đen kịt, ánh mắt người đó trở nên sâu thẳm khó đoán.Trên nền trời sẩm tối trong khuôn viên trường Trung học Hạ Dương lúc này đã không còn một bóng người. Sau gốc cây cổ thụ to lớn đột ngột xuất hiện một cái bóng đổ dài xuống mặt đất. Người đó cất từng bước chân chậm rãi như đang đi tản bộ trong công viên. Tiếng gió đêm rít lên qua các ô cửa sổ lớp học làm cho bầu không khí trở nên rung rợn hơn. Đâu đó trên bầu trời còn vọng lại tiếng kêu \"quác quác\" của con quạ đen khi bay ngang qua khiến người ta sở cả gai óc. Ánh trăng sáng vằng vặc trên trời soi rõ khuôn mặt người đó. Ánh mắt màu nâu khói bình thản đến mức khó tả.
Quách Chấn Vũ đột ngột dừng bước, cậu ta khẽ ngước mắt nhìn lên bức tường bị khuất hẳn trong một góc tối, xung quanh bức tường loang lổ mọc đầy những bụi cỏ lau um tùm. Sau đó bước đến gần bức tường đó, cậu ta dùng hai tay rẽ bụi cỏ sang một bên và bất thình lình, một cánh cửa sắt đã hen rỉ bất chợt hiện ra. Quách Chấn Vũ khom người bước qua cánh cửa chỉ cao hơn nửa người cậu ta một chút. Tiếp đó đi sâu vào khu rừng, nhờ ánh sáng lờ mờ của ánh đèn điện. Cậu ta đến bên cạnh một dòng suối nhỏ trong veo, rút tấm ảnh trong túi quần ra và thận trọng xem xét. Lúc này bộ não Quách chấn Vũ như một cái máy tính cứ vận hành liên tục, cậu không ngừng phân tích mọi khía cạnh trong tấm ảnh. Cuối cùng ánh mắt Quách Chấn Vũ dừng lại ở một điểm, không hề do dự cậu ta bước thẳng đến một bụi cây rậm rạp gần đó. Sau một hồi xem xét kĩ lưỡng, Chấn Vũ đột nhiên sững người. Ánh mắt cậu sững sờ và dường như có chút gì đó không dám tin.
Dưới ánh đèn pin vàng rực, một mảnh kim loại màu đen như hắt lên thứ ánh sáng kì dị.
Một buổi sáng tinh mơ lại bắt đầu, trong ngôi nhà nhỏ có mái ngói đỏ rực. Giang Thiên Di nhanh như chớp chộp lấy miếng bánh trên bàn ăn và phóng như bay ra khỏi nhà.
\"Chờ tôi với!\"
Phía trước mặt cô là Phan Vĩnh Kỳ, cậu ta ung dung bước đi trên con đường quen thuộc dẫn đến trường Trung học Hạ Dương. Dường như không hề để tâm tới Giang Thiên Di đang gọi tên mình í ới ở đằng sau.
\"Phan Vĩnh Kỳ, cậu có nghe không hả? Tôi bảo cậu đứng...á...\"
Vỏ chuối chết tiệt! Mới sáng ra mà ngươi đã muốn gây sự với ta a...Đều tại tên Phan Vĩnh Kỳ chết bầm đó hại mình...
Ngay lúc Giang Thiên Di nhắm tịt hai mắt lại, chuẩn bị cho cú tiếp đất sắp sửa giáng tới thì một bàn tay chắc khỏe đã kịp đỡ lấy eo cô, tiếp đó cả người Giang Thiên Di nằm gọn trong vòng tay ấm áp.
\"Đúng là rùa! Vừa hậu đậu vừa chậm chạp...\"
Tiếng nói nhẹ bẫng như không khí vang lên bên tai, Giang Thiên Di bần thần nhận ra khoảng cách giữa mình và cậu ta thật gần. Cô thậm chí còn có thể nghe thấy hơi thở nhè nhẹ phát ra từ cánh mũi cậu ta.
\"Á...đồ lợi dụng! Cậu...mau tránh ra cho tôi...\"
Dường như Phan Vĩnh Kỳ không hề bận tâm đến khuôn mặt đỏ lựng của Giang Thiên Di, câu chầm chậm ghé sát mặt xuống và buông ra một câu xanh rờn.
\"Bộ cậu tưởng tôi thích lắm sao? Tay tôi sắp gãy rồi!\"
\"Á!\"
Vừa dứt lời Phan Vĩnh Kỳ \"nhẹ nhàng\" buông tay ra, kèm theo đó là một tiếng á của Thiên Di do bị bất ngờ nên không kịp phản ứng.
Giang Thiên Di loạng choạng lùi về sau vài bước, sau đó hậm hực chỉnh lại bộ quần áo nhàu nhĩ.
Mặc kệ hắn ta! Bây giờ mình phải lo chuyện trước mắt đã.
\"Tôi chỉ muốn hỏi cậu, tôi muốn tìm Quách Chấn Vũ thì phải làm sao?\"
\"Sao lại hỏi tôi chuyện đó?\"
\"Tôi muốn nhờ cậu ta một chuyện...\"
\"Là về cuộc thi sắp tới đúng không?\"
\"Ừ!\"
\"Vũ thường đến đài phun nước ở khu vườn trên quảng trường. Cậu đến đó thì có thể gặp được cậu ta?\"
\"Nhưng...sắp đến ngày hôi thể thao rồi, Quách Chấn Vũ có thời gian để giúp tôi không?\"
\"Đã chuẩn bị gần xong cả rồi. Tôi vừa mới nhận một công việc mới do trường phân công nên không giúp cậu được, chỉ còn cách nhờ cậu ấy vậy. Nhưng cậu ta có đồng ý hay không lại là chuyện khác đấy nhé! hơ hơ...\"
\"Cậu dám coi thường tôi? Được thôi, cứ chờ đấy, nhất định tôi sẽ giàng giải nhất cho cậu sáng mắt ra\"
Ánh nắng buổi trưa chầm chậm len lỏi qua từng tán lá xanh rì, sau đó trượt xuống mái tóc màu đen sẫm mượt mà. Trên nhánh cây chắc khỏe trong sân trường Trung học Hạ Dương thấp thoáng một dáng người cao cao đang tựa lưng vào thân cây. Ánh mắt chăm chú theo dõi từng trang sách. Dường như độ cao là một thú vui của cậu ta. Đột nhiên Quách Chấn Vũ rời mắt khỏi trang sách, có chút thờ ơ hơi liếc nhìn xuống phía dưới.
Bên dưới gốc cây to sụ, Giang Thiên Di đang vui vẻ vuốt ve chú mèo con với bộ lông trắng muốt. Nụ cười tươi rạng rỡ làm sáng bừng cả khu vườn.
\"Tiểu Linh! Lâu rồi không gặp, em vẫn khỏe chứ?\"
\"Meow...m\"
Chú mèo dường như rất thích thú, cứ kêu lên mấy tiếng rồi lại kề sát gò má vào tay Thiên Di. Một cơn gió mát lành thổi tới mang theo tiếng la nhỏ như kiến kim.
\"A...\"
\"Hở?...á\" Giang Thiên Di vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một cuốn sách dày cộp đột ngột rơi xuống trúng ngay đỉnh đầu cô một cú đau điếng, sau đó cuốn sách tiếp tục đáp xuống nơi đất mẹ thân yêu.
\"Á....aaa\"
Ngay lúc này một vật gì đó lại thình lình xuất hiện trước mặt cô. Giang Thiên Di hốt hoảng hét toáng lên.
\"Hừ! Cậu la cái gì?\"
Một giọng nói giận dữ pha chút ngượng ngùng vang lên, khi Giang Thiên Di định thần lại thì phát hiện ra một tên con trai đang nằm chễm chệ trên bãi cỏ, một vài chiếc lá rơi lả chả xung quanh cậu ta.
\"Ơ...ha ha ha....\"
Giang Thiên Di vừa ngộ ra liền cất tiếng cười sảng khoái, mặc cho khuôn mặt trắng hồng của Quách Chấn Vũ đang dần chuyển sang đỏ, và cuối cùng là xám xịt.
\"Cười đủ chưa?\"
Sau một hồi nhìn Giang Thiên Di đang cố gắng nhịn cười. Quách Chấn Vũ hậm hực chỉnh lại bộ quần áo, tiện tay cầm lấy cuốn sách dưới đất và toan quay người bỏ đi nhưng bị gọi giật lại.
\"Xin lỗi, tôi... không cố ý. Chỉ tại...\" Nói đến đây Giang Thiên Di bất giác bụm miệng lại, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt như ác ma ngoi lên từ dưới địa ngục của Chấn Vũ. Cô nhanh chóng đằng hắng giọng lại và đi đến bên cạnh Quách Chấn Vũ. Dùng tay phủi chiếc lá vẫn còn sót lại trên mái tóc mềm mại cuả cậu ta.
Chết thật! Lỡ chọc giận hắn rồi, nhỡ hắn không chỉ cho mình bí quyết thì sao?
\"Thực ra...hôm nay tôi đến đây để...tìm cậu\" Nghĩ đoạn Giang Thiên Di nói giọng dịu dàng nhất có thể và nở nụ cười tuyệt đẹp.
\"Có chuyện gì?\"Quách Chấn Vũ đi đến bên gốc cây lúc nãy và ngồi bệt xuống. Dùng tay phải gác lên đầu gối.
\"Tôi muốn nhờ cậu...chỉ cho tôi cách có thể thắng cuộc...trong kì đại hội thể thao sắp tới! Có được không?\" Giang Thiên Di như cô gái mới lần đầu đi hẹn hò. Cô vừa nói vừa lén lút quan sát biểu hiện trên gương mặt của Chấn Vũ, song chẳng có tí cảm xúc nào được biểu hiện ra ngoài.
Hừ! tên này...hắn muốn thử thách sự kiên nhẫn của mình đây mà. Không được, bình tĩnh! Phải kiềm chế!
\"Nếu không thể hoàn thành xuất sắc cuộc thi này thì tôi chắc chắn sẽ bị đuổi học, bây giờ tôi chỉ còn cách nhờ cậu thôi! Tôi hứa sẽ đền đáp cho cậu xứng đáng!\"
\"...\"
Vẫn...vẫn không được sao?
\"Này...cậu có giúp hay không thì nói một tiếng đi chứ? Quách chấn Vũ\"
Bộ tên này là khúc gỗ à? mình kêu khản cả cổ mà chẳng thấy phản ứng gì cả.
\"Không\"
Hả?...
Nghe câu trả lời vỏn vẹn chỉ có một chữ, Giang Thiên Di bất giác đờ người ra. Cơ miệng hơi giần giật.
Mình tốn nước bọt năn nỉ ỉ ôi hắn từ nãy giờ mà chỉ nhận được câu trả lời thế này thôi ư?
\"Cậu...đúng là đồ vô lương tâm, đồ đáng ghét, xấu xa,...\"
\"Trừ khi...cậu chịu là gia nô cho tôi một tuần.\"
Một giọng nói trầm trầm bỗng thốt lên kèm theo cái nhếch môi đắc thắng.
\"Gia nô?\"
Bây giờ hắn còn ra điều kiện với mình sao? Cái tên không biết trời cao đất dày là gì, ta sẽ cho ngươi một bài học vì cái tính ngạo mạn của ngươi.
\"Được thôi! Nhưng với điều kiện tôi chỉ làm gia nô cho cậu nếu trong cuộc thi tôi giành giải quán quân.\"
Hắn ta chịu đồng ý cũng tốt, bây giờ điều quan trọng là mình không thể bị đuổi học được. Hây ya! Cố gắng lên nào! Giang Thiên Di
Sáng sớm ngày hôm sau trong công viên giải trí Sunny, bên cạnh bờ hồ trong xanh tưởng như có thể nhìn thấy đáy hiện lên bóng dáng của một nam sinh trong bô đồ dạo phố trắng tinh khôi. Câu ta thong thả ngồi trên bệ hồ. Tay trái giơ chiếc đồng hồ lên xem xét.
"Điều quan trọng nhất trước khi chạy là khởi động..."
"Ơ tôi vừa mới khởi động xong rồi còn gì?" Một giọng nói thốt lên nhẹ nhàng như làn gió thoảng qua, chỉ thấy Giang Thiên Di trong bộ đồ thể thao màu xanh sẫm đang liếc nhìn Quách Chấn Vũ một cách khó hiểu.
"...ít nhất 30 phút..." Dường như hiểu được ánh nhìn thắc mắc của cô, Quách Chấn Vũ bèn lên tiếng giải thích. Tuy nhiên không để cho cậu ta kịp nói hết câu, Thiên Di đã vội lên tiếng chen vào.
"Được rồi, tôi biết rồi." Giang Thiên Di thở hắt ra một cái, sau đó lại tiếp tục vài động tách khởi động.
"Bắt đầu chạy!" Một lúc sau, Quách Chấn Vũ đột nhiên cất giọng nói dứt khoát. Giang Thiên Di nhanh chóng chạy thẳng một mạch.
"Dừng lại." Tiếng nói như ra lệnh của Chấn Vũ một lần nữa lại vang lên. Giang Thiên Di giật bắn mình, hai chân luống cuống va vào nhau và cuối cùng tiếp đất trong tu thế vồ ếch đẹp mắt.
"Hả?...á... oái!.."
"Phản ứng quá chậm, như vậy khi nghe hiệu lệnh xuất phát thì cô ứng phó luống cuống thế à? Mới bắt đầu chạy không được chạy quá nhanh, như thế sẽ gây cảm giác mệt mỏi. Không nên tiếp đất bằng gót chân, nên chạm đất bằng mũi chân để làm giảm trọng lượng cơ thể đè lên đôi chân..." Nói đến đây Quách Chấn Vũ bỗng im bặt, đôi mắt khẽ nhắm hờ nhìn Giang Thiên Di đang gật gù bên cạnh, sau đó nói tiếp "Hiểu chưa?"
"Hơ...hở?...Hiểu..."Giang Thiên Di hơi ngớ người ra, nhưng khi trông thấy bộ mặt như ác quỷ tái sinh, cô lập tức gật đầu liên tục.
"Hiểu cái gì?" Quách Chấn Vũ không rời mắt khỏi Giang Thiên Di, tiếp tục chất vấn cô.
"A...à cậu...cậu nói nhiều quá là sao tôi nhớ hết được?" Giang Thiên Di quả nhiên không chịu nhận lỗi về mình, cô ngang bướng cãi lại.
"Bây giờ tôi nhắc lại một lần cuối, nhớ cho kĩ đấy!..." Quách Chấn Vũ chậm rãi nhắc lại những gì mới vừa nói lúc nãy, sau đó tiếp tục cùng Giang Thiên Di tập chạy cho đến tận giữa trưa.
Quái thật! Hắn ta học thuộc lòng hay sao mà có thể biết chi tiết vậy chứ? Mình vừa chạy mới có một lúc mà đã bị hắn ta nắm hết được khuyết điểm rồi.
Sau khi tập chạy xong, cả người cô mệt mỏi rũ rượi. Giang Thiên Di toan ngồi xuống chiếc ghế gần đó để nghỉ ngơi thì một giọng nói bất chợt vang lên phía sau.
"Vừa mới chạy xong không được ngồi." Quách Chấn Vũ thản nhiên đi đến beeb cạnh và ngồi vào chiếc ghế trước mặt.
Thằng cha này...định chọc cho mình tức chết hắn mới vừa lòng sao?
Giang Thiên Di bất bình quay lưng lại với Chấn Vũ, vừa nghiến răng vừa giơ nắm đấm lên không trung như muốn vung cho cậu ta một đấm. Trên đỉnh đầu cô xuất hiện dấu chữ thập to tướng.
Từng tia nắng nhàn nhạt chiếu xuyên qua kẽ lá, sau đó vuốt ve đôi gò má trắng trẻo của Giang Thiên Di với hai hàng mi dài đang khép chặt lại. Quách Chấn Vũ từ xa đi tới, tay xách theo một túi nilon và bước tới bên cạnh cô.
"Á!"
Quách Chấn Vũ đột nhiên áp sát lon nước lạnh cóng vào má phải của Giang Thiên Di khiến cô giật mình vội la lên một tiếng và cư nhiên không còn buồn ngủ nữa(hay nói đúng hơn là không muốn ngủ nữa!)"Cậu làm cái gì thế hả?"
Giang Thiên Di tức giận trợn trừng mắt nhìn tên con trai trước mặt.
Quách Chấn Vũ tuyệt nhiên không hé răng nói nửa lời, từ từ ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Giang Thiên Di và thản nhiên lôi chai nước khoáng trong chiếc túi nilon ra uống ừng ực, không hề để ý đến ánh mắt toét lửa của Thiên Di.
Giang Thiên Di liếc mắt thấy vẫn còn một lon nước ép trong túi đồ thì mắt sáng rỡ. Nhanh chóng cầm lấy chai nước và uống lấy uống để.
Thì ra là hắn đi mua đồ uống. May quá mình sắp khô cả cổ rồi!
"Sáng mai 5h, quảng trường Viễn Tinh. Không được đến trễ!" Quách Chấn Vũ nói xong liền đứng dậy bỏ đi.
"Khoan...khoan đã, giờ đó ko được...."
Tuy nhiên Giang Thiên Di vẫn chưa kịp nói hết câu thì bóng dáng cao cao đã đi đến cánh cổng công viên giải trí. Cô ddafnh nuốt cục tức đang bị chẹn ở cuống họng.
Vì nghiệp lớn, mình đành cố gắng vậy! Bây giờ mifh đang nhờ hắn giúp đỡ, nêu hắn mà nổi giận thì mình coi như tiêu...
Mải nghĩ ngợi lung tung mà Giang Thiên Di không hề biết là mình đã về nhà từ lúc nào. Đứng trước cánh cổng sắt màu nậu sẫm, cô bất giác thừ người ra, chẳng chịu bước vào. trong đầu lại theo đuổi những suy nghĩ mông lung.
Dạo này mình đã gửi rất nhiều thư và cả email cho gia đình nhưng sao vẫn chưa có hồi âm nhỉ?!!! Chỉ có duy nhất email trả lời của anh hai nhưng cũng chỉ vỏn vẹn có mấy chữ...Không biết tình hình bên đó thế nào rồi...Mình vẫn cảm thấy rất lo lắng...
"Về rồi à? sao không vào nhà?" Phan Vĩnh Kỳ không biết đã đứng ở của từ lúc nào? cậu huơ huơ tay trước mặt Giang Thiên Di và liên tục gọi tên cô "Này! Rùa ngố...cậu bị sao thế?"
"Hở?...à không...chẳng có gì cả..." Giang Thiên Di lúc này mới chợt thức tỉnh, Khuôn mặt cô bỗng chốc trở nên nóng bừng khi Phan Vĩnh KỲ đưa tay đặt lên trán cô.
"Đứng im!"
"A...cậu làm gì vậy?"
Từng ngón tay Phan Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng chạm vào vần trán sáng bóng, sau đó kết luận một câu chắc như đinh đóng cột.
"Cậu bị sốt rồi! Mặt đỏ thế kia..."
"Không...không có!" Giang Thiên Di vội vã xua tay loạn xạ trong không trung. Phan Vĩnh Kỳ bất giác bật cười.
"Bây giờ tôi có việc phải đi. Cơm đã để sẵn trên bàn, ăn xong nhớ rủa bát đấy"
"Ơ...Phan Vĩnh Kỳ!"
Giang Thiên Di đột nhiên thốt lên ngăn bước chân của Phan Vĩnh Kỳ lại.
"À...tôi chỉ muốn..."
"Nếu là cảm ơn thì không cần đâu, tôi chỉ không muốn tự chuốc vạ vào thân..." Phan Vĩnh Kỳ chầm chậm quay đầu lại, nụ cười tỏa nắng xuất hiện làm bừng sáng cả khuôn mặt cậu ta. Giang Thiên Di bỗng thấy mắt mình như hoa cả lên.
Sau khi Phan Vĩnh Kỳ đi khỏi được một lúc, Giang Thiên Di mới chợt định thần lại.
Tại sao Phan Vĩnh Kỳ vừa đi khỏi mình lại thấy thiếu thiếu một cái gì đó vậy nhỉ! Cũng may kể từ lúc anh Thiên Hựu về nước, nhờ có Phan Vĩnh Kỳ mà mình không cảm thấy buồn bã như trước nữa...Nhưng...suy đi cũng phải tính lại, hắn tốt đột xuất như vậy chắc chắn là có âm mưu gì rồi, hắn muốn nhân cơ hội này để chuộc tôi chứ gì? Hắn đã nhiều lần gây chiến với mình, mình tuyệt đối không bỏ qua, không được để cho chuyện cỏn con này làm cảm động được, ta không bị mắc bẫy dễ dàng như vậy đâu!
Giang Thiên Di bỗng nhiên nhếch mép cười rất ranh ma như thể "ta đây biết tỏng rồi nhé".
Mà hồi nãy hắn vừa nói gì vậy nhỉ? "tự chuốc vạ vào thân"...
Giang Thiên Di bàng hoàng nhớ lại cảnh tượng hãi hùng trong nhà mình cách đây không lâu.
Trong phòng bếp sạch sẽ và thoáng mát sau khi được Giang Thiên Di sử dụng bỗng chốc biến thành một bãi chiến trường khồn hơn không kém.
Trong chiếc lò vi sóng, một làn khói dày đặt đang dần lan tỏa xung quanh. Chiếc chảo đang chiên hai cái trứng thì đột ngột bốc lửa. Nồi nước sôi bên cạnh thì réo rắc kêu inh ỏi...
Nhớ đến đây Giang Thiên Di bỗng thấy rùng mình.
Cũng may lúc đó mình không bị sao cả...Phù cũng đều do tên khỉ ngạo mạn đó dám khiêu khích mình thi thố cái trò chơi "Ai thông minh hơn?" gì đó trên truyền hình để xem ai thua sẽ phải nấu cơm. Báo hại mình bị một phen hú vía. Từ nay về sau nhất định phải cẩn thận hơn mới được!
...Tớ nhớ cậu, tớ mơ về cậu, và tớ khóc vì cậu
"Một...hai...Một...hai!"
Trên nền trời màu lam thẫm chiếu xuống những tia nắng nhàn nhạt lạnh lẽo. Những giọt sương sớm vẫn còn vương trên tán lá, mãi vẫn không chịu tan biến. Thấp thoáng sau lùm cây rậm rạp hai bên đường là một bóng dáng mảnh mai đang nhấp nhô theo từng nhịp chạy. Những giọt mồ hôi lấp lánh trên vầng trán trông như viên kim cương phản chiếu dưới ánh mặt trời.
"Không...không được rồi" Giang Thiên Di cả người ủ rủ, cất những bước chân nặng nề như sắp đứng không vững nữa. Trông đôi con ngươi đen láy cứ xoay tròn tròn như hai con ốc. Tiếp đó cô thả mình rơi tự do trên bãi cỏ xanh rờn, cả người không còn chút sức sống.
"Chỉ mới được nửa giờ đồng hồ mà cậu đã không chịu nổi mà cũng đòi vượt qua được thủ thách này sao?"
Một giọng nói châm chọc bỗng vang lên từ phía sau. Chỉ thấy Lâm Khôi Vĩ trông chiếc áo thun dạo phố xám màu, cậu ta đội chiếc mũ kết màu đen, chầm chậm tiến tới chỗ Giang Thiên Di đang ngồi.
"Cậu đừng vội khinh thường người khác, tôi nhất định sẽ làm được. Giang Thiên Di này không dễ bỏ cuộc như vậy đâu."Nói đoạn Giang Thiên Di nhìn Lâm Khôi Vĩ với ánh mắt kiện định."Nếu cậu chỉ định tới đây châm chọc tôi thì không cần đâu. Kể cả cậu nói gì thì tôi cũng..."
"Là Vĩnh Kỳ nhờ tôi đến giúp cậu. Bộ cậu tưởng tôi rảnh lắm sao mà ngồi đây nói chuyện với đứa ngốc như cậu?" Lâm Khôi Vĩ nghe thấy thế liền hậm hực đáp lại, sau đó tựa lưng vào thân cây sù sì.
Í! Thì ra hắn đến đây để giúp mình...Vậy mà mình cứ tưởng...
"Hì hì...Tôi không có ý gì đâu! Chỉ tại cậu không chịu nói rõ ngay từ đầu nên tôi mới hiểu lầm..." Rất nhanh sau đó Giang Thiên Di sử dụng đến tuyệt chiêu lợi hại nhất của mình. Ánh mắt ngay lập tức trở nên long lanh như đứa trẻ vòi kẹo.
Đúng như Giang Thiên Di nghĩ, Sau một hồi đấu mắt với cô, Lâm Khôi Vĩ cũng đành bó tay chào thua. Cậu quay phắt mặt sang một bên tránh ánh mắt của Giang Thiên Di.
"Hừ! Thiếu gia đây không thèm chấp con gái." Lâm Khôi Vĩ vừa nói vừa chỉ tay về phía gốc cây sồi ở phía xa xa và nhếch miệng cười "Bây giờ cậu hãy chạy đến đó và trở lại đây trong vòng 10 phút"
"Cái gì?"Giang Thiên Di hốt hoảng trố mắt nhìn chằm chằm cậu bạn đứng trước mặt mình. Sau đó đột nhiên hét toáng lên"Từ đây đến đó ít nhất cũng phải mất 15 phút. Cậu muốn tôi ngỏm trước khi kì thi diễn ra à?"
"Hết 2 phút."
"Cậu..."
"Bây giờ cậu có muốn tập không?..."
A aaa...Tên đáng ghét! Cả bọn con trai đều là lũ đáng ghétt...Hộc hộc...Chân mình có cảm giác sắp đứt lìa ra rồi. Không được...không được bỏ cuộc...Giang Thiên Di...cố gắng lên! Á...
Ngay lúc Giang Thiên Di sắp sửa về đến nơi thì cô đột nhiên bị vấp phải hòn đá giữa đường, Lâm Khôi vĩ đứng đối diện với cô. Hai tay cậu ta khoanh trước ngực, khoái chí tựa vai vào thân cây và cất giọng cao ngạo.
"Tôi đã nói rồi, cậu không thể nào thắng được đâu! Thế nào? Đã hơn 20 phút rồi, chịu thua đi là vừa!"
"Xin lỗi vì đã làm cậu thất vọng! Nhưng...tôi vốn dĩ không có ý định bỏ cuộc. Nếu cậu không muốn giúp thì đừng miễn cưỡng làm gì" Giang Thiên Di vừa căm phẫn vừa kiên quyết nói khiến Lâm Khôi Vĩ bỗng hơi sững người. Cậu ngẫm nghĩ một hồi sau đó cất giọng nói.
"Tôi không giỏi môn thể thao này, Kỳ cũng không thể giúp cậu được. Nếu muốn thắng cậu nên tìm Quách Chấn Vũ thì hơn! Cậu ta là người đạt giải quán quân điền kinh cấp thành phố năm ngoái. Có lẽ cậu ta sẽ giúp được cậu...tuy nhiên...để Vũ chịu ra tay giúp một đứa con gái thì còn phải chờ xem thái độ của cậu thế nào?!!! Hơ hơ..."
Quách Chấn Vũ sao? Liệu hắn có chịu giúp mình không? Mặc kệ! không thử thì làm sao biết được, bằng mọi giá mình không thể bị đuổi hoc được. Trong nhật ký trưởng thành của Giang Thiên Di này không thể có một vết dơ nào được!
"Cảm ơn cậu! Tôi nhất định sẽ cố gắng!"
Giang Thiên Di như con rô bốt mới được lắp pin, cả người hừng hực khí thế. Hai nắm đấm giơ lên không trung như tượng trưng cho ý chí mạnh mẽ của cô thiếu nữ. Đôi mắt sáng lấp lánh ánh lên vẻ tự tin che khuất mọi mệt mỏi.
"Ơ này...khoan đã! Nếu ngay từ đầu cậu không thể giúp tôi tập chạy thì còn bắt tôi chạy đi chạy lại làm gì?" Giang Thiên Di sựt nhớ ra chuyện gì đó vội lên tiếng hỏi lại.
"Chẳng có gì cả...chỉ là thấy chán quá nên muốn xem đười ươi diễn xiếc thôi!"
Bừng...bừng!
Thoáng chốc trong đáy mắt Giang Thiên Di có hai đốm lửa đan nhảy múa.
Thì ra...hắn đang cố tình chọc tức mình!
"Grừ! Cậu muốn vào trong sở thú chơi với chúng lắm đúng không?"
"Ha ha ha...không cần đâu, bên cạnh tôi có sẵn môt con rồi!"
Tiếng cười giòn tan và tiếng hét gầm gừ như sư tử cái vang lên khắp công viên giải trí "Sunny". Những đám lá cây gần đó khẽ đung đưa trong gió như đang đùa vui cùng họ.
Trong một căn phòng rộng rãi và sang trọng. Một bóng người đang chăm chú quan sát tấm ảnh trên tay đột nhiên hạ thấp giọng nói. Dưới ánh đèn mờ ảo, bóng người đó hiện lên thật mờ nét.
"Tại sao lại lôi cô ta vào chuyện này?"
"Cậu không thấy trò chơi như vậy sẽ hấp dẫn hơn sao? Vốn dĩ tôi không định làm gì cô ta cả, chỉ là tự cô ta tìm đến rắc rối cho mình mà thôi!" Một bóng đen đứng bên ngoài cánh cửa sổ đáp lại. Sau đó nở nụ cười nhạt"Cậu có vẻ quan tâm đến chuyện này nhỉ!"
"Không nên gây thêm rắc rối gì nữa! Tạm thời hãy để cho mọi việc lắng xuống để tránh bị nghi ngờ..." Bóng người ngồi trên sô pha với dáng vẻ cao quý cất giọng nói bâng quơ. Tay xoay xoay ly rượu nho trong tay. Trong bóng đêm đen kịt, ánh mắt người đó trở nên sâu thẳm khó đoán.Trên nền trời sẩm tối trong khuôn viên trường Trung học Hạ Dương lúc này đã không còn một bóng người. Sau gốc cây cổ thụ to lớn đột ngột xuất hiện một cái bóng đổ dài xuống mặt đất. Người đó cất từng bước chân chậm rãi như đang đi tản bộ trong công viên. Tiếng gió đêm rít lên qua các ô cửa sổ lớp học làm cho bầu không khí trở nên rung rợn hơn. Đâu đó trên bầu trời còn vọng lại tiếng kêu \"quác quác\" của con quạ đen khi bay ngang qua khiến người ta sở cả gai óc. Ánh trăng sáng vằng vặc trên trời soi rõ khuôn mặt người đó. Ánh mắt màu nâu khói bình thản đến mức khó tả.
Quách Chấn Vũ đột ngột dừng bước, cậu ta khẽ ngước mắt nhìn lên bức tường bị khuất hẳn trong một góc tối, xung quanh bức tường loang lổ mọc đầy những bụi cỏ lau um tùm. Sau đó bước đến gần bức tường đó, cậu ta dùng hai tay rẽ bụi cỏ sang một bên và bất thình lình, một cánh cửa sắt đã hen rỉ bất chợt hiện ra. Quách Chấn Vũ khom người bước qua cánh cửa chỉ cao hơn nửa người cậu ta một chút. Tiếp đó đi sâu vào khu rừng, nhờ ánh sáng lờ mờ của ánh đèn điện. Cậu ta đến bên cạnh một dòng suối nhỏ trong veo, rút tấm ảnh trong túi quần ra và thận trọng xem xét. Lúc này bộ não Quách chấn Vũ như một cái máy tính cứ vận hành liên tục, cậu không ngừng phân tích mọi khía cạnh trong tấm ảnh. Cuối cùng ánh mắt Quách Chấn Vũ dừng lại ở một điểm, không hề do dự cậu ta bước thẳng đến một bụi cây rậm rạp gần đó. Sau một hồi xem xét kĩ lưỡng, Chấn Vũ đột nhiên sững người. Ánh mắt cậu sững sờ và dường như có chút gì đó không dám tin.
Dưới ánh đèn pin vàng rực, một mảnh kim loại màu đen như hắt lên thứ ánh sáng kì dị.
Một buổi sáng tinh mơ lại bắt đầu, trong ngôi nhà nhỏ có mái ngói đỏ rực. Giang Thiên Di nhanh như chớp chộp lấy miếng bánh trên bàn ăn và phóng như bay ra khỏi nhà.
\"Chờ tôi với!\"
Phía trước mặt cô là Phan Vĩnh Kỳ, cậu ta ung dung bước đi trên con đường quen thuộc dẫn đến trường Trung học Hạ Dương. Dường như không hề để tâm tới Giang Thiên Di đang gọi tên mình í ới ở đằng sau.
\"Phan Vĩnh Kỳ, cậu có nghe không hả? Tôi bảo cậu đứng...á...\"
Vỏ chuối chết tiệt! Mới sáng ra mà ngươi đã muốn gây sự với ta a...Đều tại tên Phan Vĩnh Kỳ chết bầm đó hại mình...
Ngay lúc Giang Thiên Di nhắm tịt hai mắt lại, chuẩn bị cho cú tiếp đất sắp sửa giáng tới thì một bàn tay chắc khỏe đã kịp đỡ lấy eo cô, tiếp đó cả người Giang Thiên Di nằm gọn trong vòng tay ấm áp.
\"Đúng là rùa! Vừa hậu đậu vừa chậm chạp...\"
Tiếng nói nhẹ bẫng như không khí vang lên bên tai, Giang Thiên Di bần thần nhận ra khoảng cách giữa mình và cậu ta thật gần. Cô thậm chí còn có thể nghe thấy hơi thở nhè nhẹ phát ra từ cánh mũi cậu ta.
\"Á...đồ lợi dụng! Cậu...mau tránh ra cho tôi...\"
Dường như Phan Vĩnh Kỳ không hề bận tâm đến khuôn mặt đỏ lựng của Giang Thiên Di, câu chầm chậm ghé sát mặt xuống và buông ra một câu xanh rờn.
\"Bộ cậu tưởng tôi thích lắm sao? Tay tôi sắp gãy rồi!\"
\"Á!\"
Vừa dứt lời Phan Vĩnh Kỳ \"nhẹ nhàng\" buông tay ra, kèm theo đó là một tiếng á của Thiên Di do bị bất ngờ nên không kịp phản ứng.
Giang Thiên Di loạng choạng lùi về sau vài bước, sau đó hậm hực chỉnh lại bộ quần áo nhàu nhĩ.
Mặc kệ hắn ta! Bây giờ mình phải lo chuyện trước mắt đã.
\"Tôi chỉ muốn hỏi cậu, tôi muốn tìm Quách Chấn Vũ thì phải làm sao?\"
\"Sao lại hỏi tôi chuyện đó?\"
\"Tôi muốn nhờ cậu ta một chuyện...\"
\"Là về cuộc thi sắp tới đúng không?\"
\"Ừ!\"
\"Vũ thường đến đài phun nước ở khu vườn trên quảng trường. Cậu đến đó thì có thể gặp được cậu ta?\"
\"Nhưng...sắp đến ngày hôi thể thao rồi, Quách Chấn Vũ có thời gian để giúp tôi không?\"
\"Đã chuẩn bị gần xong cả rồi. Tôi vừa mới nhận một công việc mới do trường phân công nên không giúp cậu được, chỉ còn cách nhờ cậu ấy vậy. Nhưng cậu ta có đồng ý hay không lại là chuyện khác đấy nhé! hơ hơ...\"
\"Cậu dám coi thường tôi? Được thôi, cứ chờ đấy, nhất định tôi sẽ giàng giải nhất cho cậu sáng mắt ra\"
Ánh nắng buổi trưa chầm chậm len lỏi qua từng tán lá xanh rì, sau đó trượt xuống mái tóc màu đen sẫm mượt mà. Trên nhánh cây chắc khỏe trong sân trường Trung học Hạ Dương thấp thoáng một dáng người cao cao đang tựa lưng vào thân cây. Ánh mắt chăm chú theo dõi từng trang sách. Dường như độ cao là một thú vui của cậu ta. Đột nhiên Quách Chấn Vũ rời mắt khỏi trang sách, có chút thờ ơ hơi liếc nhìn xuống phía dưới.
Bên dưới gốc cây to sụ, Giang Thiên Di đang vui vẻ vuốt ve chú mèo con với bộ lông trắng muốt. Nụ cười tươi rạng rỡ làm sáng bừng cả khu vườn.
\"Tiểu Linh! Lâu rồi không gặp, em vẫn khỏe chứ?\"
\"Meow...m\"
Chú mèo dường như rất thích thú, cứ kêu lên mấy tiếng rồi lại kề sát gò má vào tay Thiên Di. Một cơn gió mát lành thổi tới mang theo tiếng la nhỏ như kiến kim.
\"A...\"
\"Hở?...á\" Giang Thiên Di vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một cuốn sách dày cộp đột ngột rơi xuống trúng ngay đỉnh đầu cô một cú đau điếng, sau đó cuốn sách tiếp tục đáp xuống nơi đất mẹ thân yêu.
\"Á....aaa\"
Ngay lúc này một vật gì đó lại thình lình xuất hiện trước mặt cô. Giang Thiên Di hốt hoảng hét toáng lên.
\"Hừ! Cậu la cái gì?\"
Một giọng nói giận dữ pha chút ngượng ngùng vang lên, khi Giang Thiên Di định thần lại thì phát hiện ra một tên con trai đang nằm chễm chệ trên bãi cỏ, một vài chiếc lá rơi lả chả xung quanh cậu ta.
\"Ơ...ha ha ha....\"
Giang Thiên Di vừa ngộ ra liền cất tiếng cười sảng khoái, mặc cho khuôn mặt trắng hồng của Quách Chấn Vũ đang dần chuyển sang đỏ, và cuối cùng là xám xịt.
\"Cười đủ chưa?\"
Sau một hồi nhìn Giang Thiên Di đang cố gắng nhịn cười. Quách Chấn Vũ hậm hực chỉnh lại bộ quần áo, tiện tay cầm lấy cuốn sách dưới đất và toan quay người bỏ đi nhưng bị gọi giật lại.
\"Xin lỗi, tôi... không cố ý. Chỉ tại...\" Nói đến đây Giang Thiên Di bất giác bụm miệng lại, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt như ác ma ngoi lên từ dưới địa ngục của Chấn Vũ. Cô nhanh chóng đằng hắng giọng lại và đi đến bên cạnh Quách Chấn Vũ. Dùng tay phủi chiếc lá vẫn còn sót lại trên mái tóc mềm mại cuả cậu ta.
Chết thật! Lỡ chọc giận hắn rồi, nhỡ hắn không chỉ cho mình bí quyết thì sao?
\"Thực ra...hôm nay tôi đến đây để...tìm cậu\" Nghĩ đoạn Giang Thiên Di nói giọng dịu dàng nhất có thể và nở nụ cười tuyệt đẹp.
\"Có chuyện gì?\"Quách Chấn Vũ đi đến bên gốc cây lúc nãy và ngồi bệt xuống. Dùng tay phải gác lên đầu gối.
\"Tôi muốn nhờ cậu...chỉ cho tôi cách có thể thắng cuộc...trong kì đại hội thể thao sắp tới! Có được không?\" Giang Thiên Di như cô gái mới lần đầu đi hẹn hò. Cô vừa nói vừa lén lút quan sát biểu hiện trên gương mặt của Chấn Vũ, song chẳng có tí cảm xúc nào được biểu hiện ra ngoài.
Hừ! tên này...hắn muốn thử thách sự kiên nhẫn của mình đây mà. Không được, bình tĩnh! Phải kiềm chế!
\"Nếu không thể hoàn thành xuất sắc cuộc thi này thì tôi chắc chắn sẽ bị đuổi học, bây giờ tôi chỉ còn cách nhờ cậu thôi! Tôi hứa sẽ đền đáp cho cậu xứng đáng!\"
\"...\"
Vẫn...vẫn không được sao?
\"Này...cậu có giúp hay không thì nói một tiếng đi chứ? Quách chấn Vũ\"
Bộ tên này là khúc gỗ à? mình kêu khản cả cổ mà chẳng thấy phản ứng gì cả.
\"Không\"
Hả?...
Nghe câu trả lời vỏn vẹn chỉ có một chữ, Giang Thiên Di bất giác đờ người ra. Cơ miệng hơi giần giật.
Mình tốn nước bọt năn nỉ ỉ ôi hắn từ nãy giờ mà chỉ nhận được câu trả lời thế này thôi ư?
\"Cậu...đúng là đồ vô lương tâm, đồ đáng ghét, xấu xa,...\"
\"Trừ khi...cậu chịu là gia nô cho tôi một tuần.\"
Một giọng nói trầm trầm bỗng thốt lên kèm theo cái nhếch môi đắc thắng.
\"Gia nô?\"
Bây giờ hắn còn ra điều kiện với mình sao? Cái tên không biết trời cao đất dày là gì, ta sẽ cho ngươi một bài học vì cái tính ngạo mạn của ngươi.
\"Được thôi! Nhưng với điều kiện tôi chỉ làm gia nô cho cậu nếu trong cuộc thi tôi giành giải quán quân.\"
Hắn ta chịu đồng ý cũng tốt, bây giờ điều quan trọng là mình không thể bị đuổi học được. Hây ya! Cố gắng lên nào! Giang Thiên Di
Sáng sớm ngày hôm sau trong công viên giải trí Sunny, bên cạnh bờ hồ trong xanh tưởng như có thể nhìn thấy đáy hiện lên bóng dáng của một nam sinh trong bô đồ dạo phố trắng tinh khôi. Câu ta thong thả ngồi trên bệ hồ. Tay trái giơ chiếc đồng hồ lên xem xét.
"Điều quan trọng nhất trước khi chạy là khởi động..."
"Ơ tôi vừa mới khởi động xong rồi còn gì?" Một giọng nói thốt lên nhẹ nhàng như làn gió thoảng qua, chỉ thấy Giang Thiên Di trong bộ đồ thể thao màu xanh sẫm đang liếc nhìn Quách Chấn Vũ một cách khó hiểu.
"...ít nhất 30 phút..." Dường như hiểu được ánh nhìn thắc mắc của cô, Quách Chấn Vũ bèn lên tiếng giải thích. Tuy nhiên không để cho cậu ta kịp nói hết câu, Thiên Di đã vội lên tiếng chen vào.
"Được rồi, tôi biết rồi." Giang Thiên Di thở hắt ra một cái, sau đó lại tiếp tục vài động tách khởi động.
"Bắt đầu chạy!" Một lúc sau, Quách Chấn Vũ đột nhiên cất giọng nói dứt khoát. Giang Thiên Di nhanh chóng chạy thẳng một mạch.
"Dừng lại." Tiếng nói như ra lệnh của Chấn Vũ một lần nữa lại vang lên. Giang Thiên Di giật bắn mình, hai chân luống cuống va vào nhau và cuối cùng tiếp đất trong tu thế vồ ếch đẹp mắt.
"Hả?...á... oái!.."
"Phản ứng quá chậm, như vậy khi nghe hiệu lệnh xuất phát thì cô ứng phó luống cuống thế à? Mới bắt đầu chạy không được chạy quá nhanh, như thế sẽ gây cảm giác mệt mỏi. Không nên tiếp đất bằng gót chân, nên chạm đất bằng mũi chân để làm giảm trọng lượng cơ thể đè lên đôi chân..." Nói đến đây Quách Chấn Vũ bỗng im bặt, đôi mắt khẽ nhắm hờ nhìn Giang Thiên Di đang gật gù bên cạnh, sau đó nói tiếp "Hiểu chưa?"
"Hơ...hở?...Hiểu..."Giang Thiên Di hơi ngớ người ra, nhưng khi trông thấy bộ mặt như ác quỷ tái sinh, cô lập tức gật đầu liên tục.
"Hiểu cái gì?" Quách Chấn Vũ không rời mắt khỏi Giang Thiên Di, tiếp tục chất vấn cô.
"A...à cậu...cậu nói nhiều quá là sao tôi nhớ hết được?" Giang Thiên Di quả nhiên không chịu nhận lỗi về mình, cô ngang bướng cãi lại.
"Bây giờ tôi nhắc lại một lần cuối, nhớ cho kĩ đấy!..." Quách Chấn Vũ chậm rãi nhắc lại những gì mới vừa nói lúc nãy, sau đó tiếp tục cùng Giang Thiên Di tập chạy cho đến tận giữa trưa.
Quái thật! Hắn ta học thuộc lòng hay sao mà có thể biết chi tiết vậy chứ? Mình vừa chạy mới có một lúc mà đã bị hắn ta nắm hết được khuyết điểm rồi.
Sau khi tập chạy xong, cả người cô mệt mỏi rũ rượi. Giang Thiên Di toan ngồi xuống chiếc ghế gần đó để nghỉ ngơi thì một giọng nói bất chợt vang lên phía sau.
"Vừa mới chạy xong không được ngồi." Quách Chấn Vũ thản nhiên đi đến beeb cạnh và ngồi vào chiếc ghế trước mặt.
Thằng cha này...định chọc cho mình tức chết hắn mới vừa lòng sao?
Giang Thiên Di bất bình quay lưng lại với Chấn Vũ, vừa nghiến răng vừa giơ nắm đấm lên không trung như muốn vung cho cậu ta một đấm. Trên đỉnh đầu cô xuất hiện dấu chữ thập to tướng.
Từng tia nắng nhàn nhạt chiếu xuyên qua kẽ lá, sau đó vuốt ve đôi gò má trắng trẻo của Giang Thiên Di với hai hàng mi dài đang khép chặt lại. Quách Chấn Vũ từ xa đi tới, tay xách theo một túi nilon và bước tới bên cạnh cô.
"Á!"
Quách Chấn Vũ đột nhiên áp sát lon nước lạnh cóng vào má phải của Giang Thiên Di khiến cô giật mình vội la lên một tiếng và cư nhiên không còn buồn ngủ nữa(hay nói đúng hơn là không muốn ngủ nữa!)"Cậu làm cái gì thế hả?"
Giang Thiên Di tức giận trợn trừng mắt nhìn tên con trai trước mặt.
Quách Chấn Vũ tuyệt nhiên không hé răng nói nửa lời, từ từ ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Giang Thiên Di và thản nhiên lôi chai nước khoáng trong chiếc túi nilon ra uống ừng ực, không hề để ý đến ánh mắt toét lửa của Thiên Di.
Giang Thiên Di liếc mắt thấy vẫn còn một lon nước ép trong túi đồ thì mắt sáng rỡ. Nhanh chóng cầm lấy chai nước và uống lấy uống để.
Thì ra là hắn đi mua đồ uống. May quá mình sắp khô cả cổ rồi!
"Sáng mai 5h, quảng trường Viễn Tinh. Không được đến trễ!" Quách Chấn Vũ nói xong liền đứng dậy bỏ đi.
"Khoan...khoan đã, giờ đó ko được...."
Tuy nhiên Giang Thiên Di vẫn chưa kịp nói hết câu thì bóng dáng cao cao đã đi đến cánh cổng công viên giải trí. Cô ddafnh nuốt cục tức đang bị chẹn ở cuống họng.
Vì nghiệp lớn, mình đành cố gắng vậy! Bây giờ mifh đang nhờ hắn giúp đỡ, nêu hắn mà nổi giận thì mình coi như tiêu...
Mải nghĩ ngợi lung tung mà Giang Thiên Di không hề biết là mình đã về nhà từ lúc nào. Đứng trước cánh cổng sắt màu nậu sẫm, cô bất giác thừ người ra, chẳng chịu bước vào. trong đầu lại theo đuổi những suy nghĩ mông lung.
Dạo này mình đã gửi rất nhiều thư và cả email cho gia đình nhưng sao vẫn chưa có hồi âm nhỉ?!!! Chỉ có duy nhất email trả lời của anh hai nhưng cũng chỉ vỏn vẹn có mấy chữ...Không biết tình hình bên đó thế nào rồi...Mình vẫn cảm thấy rất lo lắng...
"Về rồi à? sao không vào nhà?" Phan Vĩnh Kỳ không biết đã đứng ở của từ lúc nào? cậu huơ huơ tay trước mặt Giang Thiên Di và liên tục gọi tên cô "Này! Rùa ngố...cậu bị sao thế?"
"Hở?...à không...chẳng có gì cả..." Giang Thiên Di lúc này mới chợt thức tỉnh, Khuôn mặt cô bỗng chốc trở nên nóng bừng khi Phan Vĩnh KỲ đưa tay đặt lên trán cô.
"Đứng im!"
"A...cậu làm gì vậy?"
Từng ngón tay Phan Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng chạm vào vần trán sáng bóng, sau đó kết luận một câu chắc như đinh đóng cột.
"Cậu bị sốt rồi! Mặt đỏ thế kia..."
"Không...không có!" Giang Thiên Di vội vã xua tay loạn xạ trong không trung. Phan Vĩnh Kỳ bất giác bật cười.
"Bây giờ tôi có việc phải đi. Cơm đã để sẵn trên bàn, ăn xong nhớ rủa bát đấy"
"Ơ...Phan Vĩnh Kỳ!"
Giang Thiên Di đột nhiên thốt lên ngăn bước chân của Phan Vĩnh Kỳ lại.
"À...tôi chỉ muốn..."
"Nếu là cảm ơn thì không cần đâu, tôi chỉ không muốn tự chuốc vạ vào thân..." Phan Vĩnh Kỳ chầm chậm quay đầu lại, nụ cười tỏa nắng xuất hiện làm bừng sáng cả khuôn mặt cậu ta. Giang Thiên Di bỗng thấy mắt mình như hoa cả lên.
Sau khi Phan Vĩnh Kỳ đi khỏi được một lúc, Giang Thiên Di mới chợt định thần lại.
Tại sao Phan Vĩnh Kỳ vừa đi khỏi mình lại thấy thiếu thiếu một cái gì đó vậy nhỉ! Cũng may kể từ lúc anh Thiên Hựu về nước, nhờ có Phan Vĩnh Kỳ mà mình không cảm thấy buồn bã như trước nữa...Nhưng...suy đi cũng phải tính lại, hắn tốt đột xuất như vậy chắc chắn là có âm mưu gì rồi, hắn muốn nhân cơ hội này để chuộc tôi chứ gì? Hắn đã nhiều lần gây chiến với mình, mình tuyệt đối không bỏ qua, không được để cho chuyện cỏn con này làm cảm động được, ta không bị mắc bẫy dễ dàng như vậy đâu!
Giang Thiên Di bỗng nhiên nhếch mép cười rất ranh ma như thể "ta đây biết tỏng rồi nhé".
Mà hồi nãy hắn vừa nói gì vậy nhỉ? "tự chuốc vạ vào thân"...
Giang Thiên Di bàng hoàng nhớ lại cảnh tượng hãi hùng trong nhà mình cách đây không lâu.
Trong phòng bếp sạch sẽ và thoáng mát sau khi được Giang Thiên Di sử dụng bỗng chốc biến thành một bãi chiến trường khồn hơn không kém.
Trong chiếc lò vi sóng, một làn khói dày đặt đang dần lan tỏa xung quanh. Chiếc chảo đang chiên hai cái trứng thì đột ngột bốc lửa. Nồi nước sôi bên cạnh thì réo rắc kêu inh ỏi...
Nhớ đến đây Giang Thiên Di bỗng thấy rùng mình.
Cũng may lúc đó mình không bị sao cả...Phù cũng đều do tên khỉ ngạo mạn đó dám khiêu khích mình thi thố cái trò chơi "Ai thông minh hơn?" gì đó trên truyền hình để xem ai thua sẽ phải nấu cơm. Báo hại mình bị một phen hú vía. Từ nay về sau nhất định phải cẩn thận hơn mới được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.