Chương 3: Kết cục thảm thương của chàng hoàng tử trong mơ
shina
16/10/2013
…Trong những đêm dài vô tận
Anh cất tiếng gọi em trong nỗi nhớ không tên…
Ngày cuối tuần rét mướt. Ông mặt trời dường như cũng chẳng muốn ló dạng, nằm cuộn tròn trong chiếc chăn được kết lại từ những đám mây trắng xóa mềm mại như kẹo bông. Thi thoảng có vài tia nắng yếu ớt lọt xuống mặt đất, tràn qua kẽ lá và cuối cùng đáp xuống mái tóc màu nâu sẫm mượt mà. Cậu ta lê đôi chân nặng nhọc, thất thểu bước đi trên con đường ngập tràn bóng mát với hai hàng cây xanh mướt trải dài. Đôi mắt trong sáng thường ngày bị che khuất bơi hàng lông mi dài cong vuốt. Những ngọn gió mát lạnh không ngừng lùa vào là đung đưa mái tóc trước trán. Bỗng nhiên đôi mắt cậu dừng lại ở góc cây bên vệ đường, một cô gái dáng người mảnh mai đang đưa ánh mắt khó chịu nhìn lảng sang chỗ khác, còn đứng đối diện với cô là hai ba tên con trai cao lớn trông dáng vẻ vô cùng bặm trợn nổi bậc với những hình thù kì quái được xăm khắp người.
“Em gái, sao lại đứng đây một mình? Đi chơi với anh đi…” Một gã hình xăm trong số họ lên tiếng nói với giọng điệu vô cùng đểu cáng.
“Phải đó, em xinh thế này sao lại đứng đây một mình? Bị Bạn trai đá à?” Tên con trai ngay bên cạnh lập tức hưởng ứng.
Tên này…dám ngang nhiên chạm bàn tay bẩn thỉu của ngươi vào mặt ta… Ơ bên kia có người…là một tên con trai…haha được cứu rồi!!
“Xin lỗi…tôi có bạn trai rồi!” Cô gái đó nhanh chóng gạt phắt tay của gã đang định chạm vào khuôn mặt trắng hồng mịn màng của mình. Sau đó nhanh chân chạy ào đến chỗ một cậu con trai đứng gần đó với vẻ mặt hớn hở.
“…” Cô gái nọ vừa trông thấy khuôn mặt điển trai của cậu ta thì nụ cười như bị đóng băng lại. Một ý nghĩ nhanh chóng vụt lên trong đầu cô. Là Phan Vĩnh Kỳ. Hôm trước mình không chịu trả đồ cho họ, liệu giờ cậu ta có chịu giúp không chứ? Hic lần này đành nhờ vào may mắn vậy?!!!...
Chưa kịp để Vĩnh Kỳ định thần, cô ôm lấy cánh tay của cậu ta một cách thân thiết và nở nụ cười tươi hết cỡ.
“Cuối cùng anh cũng đến rồi! Em chờ anh mãi…”
Sau đó cô gái quay sang phía bên kia vệ đường và vẫy vẫy tay với ba tên con trai đang đứng như ba “con nai vàng ngơ ngác” và bồi thêm một câu:
“Bây giờ tôi phải đi đây. Xin lỗi nhé làm các anh thất vọng rồi! See you again…À không phải…see you not again, pigs…”
Sau đó không nói không rằng kéo Phan Vĩnh Kỳ “chuồn lẹ. Sau khi thoát khỏi tầm mắt bọn chúng một quãng khá xa, Thiên Di lẫn Phan Vĩnh Kỳ đều dừng lại thở dốc, sau đó Giang Thiên Di như bị ai đó cù lét, cô đột nhiên phá lên cười đến suýt chảy cả nước mắt. Phan Vĩnh Kỳ thấy vậy cũng phì cười nhưng là cười vì bộ dạng tinh nghịch và dễ thương của cô.
“Nè! Cười đủ chưa?”
Đột nhiên Phan Vĩnh Kỳ lên tiếng làm cô ngượng nghịu gãi gãi đầu.
“A haha…xin lỗi…à cảm ơn cậu vì lúc nãy!”
“Cảm ơn vậy thôi sao?” Vĩnh Kỳ hí hửng trêu đùa cô. Đôi lông mày ngang tang hơi nhướng lên.
“Hừ! vậy cậu muốn sao đây? Nếu muốn tôi trả lại chiếc cặp đó thì đừng hòng.” Thiên Di cau mày hỏi lại với vẻ ấm ức “Tôi rút lại lời cảm ơn lúc nãy. Đáng lẽ thấy người gặp nạn thì phải ra tay cứu giúp chứ! Bản thân là con trai mà lại trơ mắt đứng nhìn…tôi không trách cậu là may rồi.”
“Vậy tôi hỏi cậu nhé! Lúc gặp nạn người ta làm gì?” Vĩnh Kỳ khẽ nhếch mép lên tạo thành một nụ cười tuyệt đẹp.
“Thì kêu cứu chứ làm gì?” Giang Thiên Di bực tức nhìn Phan Vĩnh Kỳ.
“Hơ hơ…Nhưng lúc nãy tôi đâu có nghe tiếng kêu cứu!”
Cậu ta chẳng hề đếm xỉa đến ánh mắt hầm hè đó mà lại tiếp tục nở nụ cười hình bán nguyệt nhìn đăm đăm cô bạn ngồi bên cạnh. Sau đó cất giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại dễ dàng hạ gục đối phương.
Bị trúng đòn công kích, Giang Thiên Di trừng mắt nhìn tên con trai đang ung dung trước mặt mà thấy căm ghét hắn vô cùng. Cô “nhẹ nhàng” đáp lại:
“Nhưng nói thế chẳng lẽ mắt cậu bị mù à? Thấy tình huống ban nãy mà không biết là tôi gặp nguy hiểm sao? Có đứa con gái nào mà lại đi trò chuyện với một đám con trai toàn những tên côn đồ không hả???...”
“Ừm…cũng khó nói lắm!...”Vĩnh Kỳ bình thản chống đỡ ánh nhìn muốn ăn tươi nuốt sống của Thiên Di. Cậu vờ vuốt vuốt cằm ra vẻ mặt đăm chiêu.
“Cậu…”
“Nói gì thì nói, tôi cũng đã giúp cậu trong vai diễn viên đóng thế. Nếu tôi không tình cờ đi qua đây thì cậu không thể đứng đây mà mạnh miệng được đâu.” Nói xong Phan Vĩnh Kỳ nhìn cô bằng nửa con mắt và nở nụ cười thích thú. Sau đó kéo tay cô đi một mạch.
Hừ! lại cười…hắn thích cười đến thế sao? Ta mong cho ngươi có ngày bị sái quai hàm để xem ngươi có còn cười được nữa không? Còn nữa…dám tự tiện nắm tay mình giữa ban ngày ban mặt. Hắn ta không biết câu “nam nữ thụ thụ bất tương thân” sao?
“Này bỏ tay ra…đừng có lợi dụng!” Sau một hồi giãy giụa nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay rắn chắc đó. Cô cao giọng nói lớn. Ôi! Cổ tay của mình…hic! Ngươi mà không bỏ ra, ta cắn cho ngươi biết tay.
Nghĩ đoạn Thiên Di nhằm vào tay Vĩnh Kỳ định cắn một phát thì cậu ta đột nhiên rẽ vào một cái quán ăn nằm cạnh đó.
“Ơ cậu đưa tôi đến đây làm gì?” Thiên Di thắc mắc hỏi.
“Vào quán là để ăn chứ làm gì? Cậu không thể không hỏi những câu ngốc nghếch như vậy được à?” Vĩnh Kỳ vừa kéo Thiên Di ngồi vào chiếc ghế trống vừa nói giọng thản nhiên như không.
“…”
“Phì…”Cậu đột nhiên bật cười trước bộ mặt ngố tàu của cô, sau đó cất giọng như ra lệnh “Gọi món đi.”
Lúc này Giang Thiên Di mới phát hiện ra cái bụng lép xẹp của mình. Cô lật lật giở giở cái menu một hồi rồi gọi vài món cho bữa ăn trưa. Nhưng trong lòng đầy nghi hoặc…
Sao tên này tốt đột xuất vậy nhỉ! Khi không mời mình đi ăn… Thôi kệ dẫu sao cũng đang đói. Ăn xong rồi tính. Có khi hắn thấy có lỗi vì lúc nãy không chịu cứu mình…
Sau khi hai người họ đánh chén no nê. Người phục vụ chìa ra trước mặt họ một tờ phiếu thanh toán.
“Cậu trả tiền đi!”
Tiếng nói của Phan Vĩnh Kỳ chẳng khác nào một tiếng sét giữa trời quang nhắm thẳng vào Giang Thiên Di. Phải gắng gượng lắm cô mới thốt ra được vài chữ:
“Không phải…không phải là cậu mời tôi sao?”
“Hơ… tôi nói rồi! Bữa ăn này là để trả công việc tôi đã cứu cậu mà.”
Suy sup…suy sụp hoàn toàn cả về thể xác lẫn tinh thần!
Tên…tên đáng ghét…hắn dám bắt mình trả tiền sao? Ở đâu ra cái tên mặt dầy thế này? Uhu cũng tại mỗi lần thấy đồ ăn là mình lại sáng mắt ra…không hề biết đây là mọt cái bẫy. Grừ ngươi muốn trả đũa ta đây mà. Thôi dẹp chuyện này sang một bên, tạm ghi vào sổ nợ đã, ta sẽ xử lí nội bộ sau. Bây giờ mình phải lo chuyện trước mắt đã…hic tiền đâu mà trả đây. Hồi nãy trên đường đến trại trẻ em mồ côi mình đã dùng gần hết rồi…Hôm nay mình đâu có nghĩ là cần mang theo nhiều tiền chứ!
…A đúng rồi…điện thoại…ơ nhưng mà…Ahahaha ông trời ơi! Con có đắc tội gì với ông thì ông cũng đừng trừng phạt con thế chứ? Bởi vì…mình làm gì có đem điện thoại theo!
“Ơ à…tôi…tôi không có…”Giang Thiên Di thận trọng nói ghé vào tai Vĩnh Kỳ.
“Phì…”
Phan Vĩnh Kỳ trông thấy vẻ mặt ngây ngô của cô liền bậc cười khiến cô ngượng chín cả mặt.
“Cậu…cậu cười cái gì?”
“Không có gì. Không có gì.” Phan Vĩnh Kỳ nói đoạn sờ tay vào túi quần toan lấy chiếc ví ra nhưng…hỡi ôi nó đã không cánh mà bay từ lúc nào?…
“Này…cậu mau trả tiền đi chứ! Đừng có keo kiệt thế…cùng lắm sau này tôi trả lại cho cậu là được chứ gì.” Trông thấy Vĩnh Kỳ chần chừ mãi, Thiên Di sốt ruộc hối thúc.
“Hơ hơ hơ…vấn đề không phải là ở chỗ đó…tôi…ví của tôi mất rồi!”
Ví của tôi mất rồi!...Ví mất rồi
Mấy chữ đó cứ như những chiếc boomerang cứ lảng vảng trong đầu Thiên Di bao lâu không rõ. Chỉ đến khi ông chú phục vụ bàn đằng hắng giọng giục.
Cậu và Giang Thiên Di toát mồ hôi hột nhìn về phía người phục vụ đang kiên nhẫn chờ đợi.
“Tổng cộng là hai trăm năm mươi chín đồng. Xin quý khách mau chóng thanh toán để tôi còn làm việc!”
Tiếng nhắc nhở khéo léo từ người phục vụ kéo Giang Thiên Di và Phan Vĩnh Kỳ từ trạng thái nửa tỉnh nửa mơ trở về thực tại. Hai…hai trăm năm mươi chín! Có cần phải đắc vậy không?
Lần này tiêu thật rồi!
Đó là những gì hiện giờ xuất hiện trong đầu Giang Thiên Di.
“Hì hì…Chú cứ làm việc đi ạ! Bọn cháu không vội lắm đâu…” Giang Thiên Di cười thật tươi nói với chú phục vụ.
“Ấy khoan đã…chú đừng nhăn mặt như thế mau già lắm ạ!” Thấy tình hình cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu, Thiên Di toát mồ hôi lạnh nuốt nước bọt ừng ực.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
“Thuê bao quý khách vừa gọi…..”
Đứng ở bên cạnh Thiên Di- người vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên cau mày khó chịu, sau khi gọi điện mà vẫn không ai bắt máy, cậu len lén thở dài.
Haizz…Tại sao lúc mình cần thì chẳng thấy ai đâu nhỉ?...
“Cho tôi mượn điện thoại…” Thiên Di đột nhiên chìa tay ra cướp lấy chiếc điện thoại trong tay Phan Vĩnh Kỳ, sau đó bấm số gọi…
“Tít tít tít…”
“Tít tít…”
Sao lại không bắt máy chứ? Hai ơi làm ơn bắt máy dùm em đi mà!...
“Bây giờ hai đang bận lắm! một lát hai sẽ gọi lại…”
“Ơ nhưng em…alo…” Sau khi trong chiếc điện thoại chỉ còn vọng ra những tiếng “tít tít”, Giang Thiên Di hậm hực tắt điện thoại, vẻ mặt cô tối sầm lại.
“I am not a child now
I can take care of myself
I mustn\t let them down now
Mustn\t let them see me cry
I\m fine, I\m fine
I\m too tired to listen
I\m too old to believe
All these childish stories
There is no such thing as faith
And trust and pixie dust
But it\s so hard to believe
I try
But I can\t see what you see
My whole world is changing
I don\t know where to turn
I can\t leave you waiting
But I can\t stay and watch this city burn
Watch it burn
I try and try to understand
The distance in between
The love I feel and the things I fear
And every single dream…”
Đột nhiên một giọng hát ngân lên cùng với tiếng đàn gần đó. Giai điệu tươi vui lôi cuốn theo gió vọng tới tai Thiên Di và Vĩnh Kỳ. Tiếp đó là tiếng vỗ tay hoan hô như pháo nổ. Mắt Vĩnh Kỳ đột nhiên lóe sáng. Cậu quay sang Thiên Di và hỏi.
“Thiên Di này, cậu còn bao nhiêu tiền?”
“Ơ à chỉ còn chừng này thôi” Vừa nói Thiên Di vừa rút từ trong túi ra một vài tờ tiền. “Để làm gì vậy? nhiêu đây đâu có đủ trả tiền…?”
“Chốc nữa sẽ biết! Ở đây chờ tôi một lúc…tôi sẽ quay lại liền”
Nói rồi cậu nhanh chóng bỏ ra khỏi quán, để mặc Giang Thiên Di vẫn đứng như trời trồng chẳng hiểu gì cả.
Lúc này ở đài phun nước nhỏ cách quán ăn không xa, Phan Vĩnh Kỳ bước đến chỗ người vừa đánh đàn ban nãy. Cậu đưa tiền cho người đó và mỉm cười thân thiện.
“Xin lỗi, tôi có thể mượn chiếc đàn này một chút được không. Tôi sẽ trả cho anh chỗ tiền này.”
Một lúc sau trong bầu không khí im ắng lại vang lên tiếng đàn du dương, từng nốt nhạc phát ra làm mọi người đứng gần đó như bị cuốn hút. Không chỉ vì vẻ bề ngoài nho nhã, lịch lãm của chàng trai chơi đàn mà còn vì tiếng guitar mộc mạc mà đậm chất trữ tình.
“Giá như em thấy được những giọt lệ
Trong thế giới mà em đã bỏ lại
Giá như em có thể hàn gắn lại trái tim anh
Dù chỉ một lần thôi
Ngay cả khi anh nhắm mắt lại
Hình bóng em vẫn hiện lên trong anh
Và một lần nữa anh lại nhận ra
Anh đã mất em không gì thay thế được
Anh đã trải qua những chuỗi ngày cô đơn nhất
Kể từ ngày em ra đi
Tại sao em rời bỏ anh?
Trong tim anh em mãi là duy nhất
Và những ký ức về sẽ em sống mãi cùng anh
Tại sao em rời bỏ anh?...”
Thiên Di bỗng sững cả người khi nghe giọng hát đó. Bởi với cô nó quá đỗi quen thuộc. Hoặc ít ra cũng đã từng rất quen thuộc. Trái tim cô lại đập dồn dập như lần đầu tiên nhìn thấy Vĩnh Kỳ…Cái cảm giác quen thuộc đó…chính cô cũng không định nghĩa được.
“Này cô kia…muốn đi thì hãy trả tiền đã chứ!”
Mặc cho tiếng ông chủ quán kêu gào phía sau, Thiên Di chạy vụt ra khỏi quán trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Cô có cảm giác như nếu không nhanh lên thì chính cô sẽ thấy rất hối hận…
“Anh đã trải qua những chuỗi ngày cô đơn nhất
Kể từ ngày em ra đi
Tại sao em rời bỏ anh?
Trong tim anh em mãi là duy nhất
Và những ký ức về sẽ em sống mãi cùng anh
Tại sao em rời bỏ anh?
Thời gian sẽ không bao giờ thay đổi những gì em đã nói với anh
Sau tất cả những gì đã trải qua, tình yêu sẽ mang đôi ta đến bên nhau
Giá như em thấy được...”
“Ôi anh ấy là ai thế? Đẹp trai quá!”
“Có phải là ca sĩ không? Hay là diễn viên nhỉ? Mình chưa từng thấy cậu ấy trên tivi”
“Một lát mình phải làm quen mới được…”
Ngay từ đằng xa Thiên Di đã nghe thấy tiếng reo hò của các cô gái đang chen chúc trong đám đông như một tổ ong vò vẽ. Cô bất chấp bị họ đù đẩy, cố hết sức chen lên phía trước. Đập vào mắt cô là hình ảnh Phan Vĩnh Kỳ đang say sưa chìm đắm trong bản nhạc.
Tại sao? Tại sao…lúc nào cũng là cậu ta? Mình…mình…mình bị sao vậy? “Này cô mau trả tiền cho tôi. Đừng hòng ăn quỵt nhé!” Ông chủ quán đã đuổi kịp cô từ lúc nào. Cánh tay phải của cô bị ông ta tóm chặt như thợ săn tìm thấy con mồi.”Trông bề ngoài thế này mà lại không có tiền sao? Hừ!”Nói xong ông ta lườm cô một cái cháy xém cả mặt.
“Ơ…”Nhất thời một giọt mồ hôi xuất hiện trên trán cô.
“Đây ạ! Tiền của chú” Lúc Thiên Di không biết phải làm sao thì Phan Vĩnh Kỳ đột ngột bước tới trước mặt và đưa cho ông củ một núi tiền…(lẻ). Ông ta vội đếm đếm lại số tiền rồi bất đắc dĩ quay đi.
“Hứ! Cậu nhớ đấy” Giang Thiên Di tức đỏ cả mặt nhanh chóng đi khỏi đài phun nước lúc này đã đông nghẹt người. Để lại Phan Vĩnh Kỳ một mình chống chọi với cả đám con gái đang bu xung quanh.
Haizz!... thật là…mình định tìm cách thuyết phục cô ta trả lại chiếc cặp nhưng không ngờ mọi việc lại chẳng đến đâu, đã thế lại còn tự chuốc vạ vào thân.
Trời bắt đầu sẩm tối. Vầng trăng tròn vành vạnh đang treo lơ lửng trên trời dịu dàng tỏa ra ánh sáng bàng bạc. Cách ngôi nhà mái đỏ được tô điểm bởi giàn hoa tigôn bé li ti không xa có một bóng người lén lút nấp trong lùm cây, người đó chỉ chăm chú quan sát ngôi nhà mai đỏ, sau đó quay phắt đầu lại nhìn đăm đăm chàng trai sau lưng mình. Khuôn mặt cậu ta bỗng chốc đanh lại.
“Phan Vĩnh Kỳ, tôi gọi cậu ra đây không phải là để cho cậu ngủ đâu nhé!”
“…” Dưới gốc cây cổ thụ kế bên, một chàng trai đang tựa lưng vào thân cây, đôi mắt khẽ nhắm hờ. Nghe thấy giọng nói vọng bên tai. Cậu ta từ từ mở mắt và nói giọng ngán ngẩm”Hôm nay cậu tốt đột xuất nhờ người khác làm thêm hộ tôi chắc cũng không phải muốn cùng tôi ra đây chỉ để bầu bạn với chú cuội đâu nhỉ!”
“Tất nhiên là không phải rồi!” Cậu bạn bên cạnh nở nụ cười bí hiểm rồi dõng dạc nói.”Căn nhà phía trước chính là mục tiêu của buổi tối nay. Đó là nhà của Thiên Di, chỉ cần chúng ta đột nhập vào đó và lấy lại chiếc cặp đó là được. Tôi đã điều tra kĩ rồi…”
Cùng với lời nói cậu ta lôi ra từ trong túi một mảnh giấy to to được cuộn lại gọn gàng sau đó trải ra nền đất.
“Căn nhà này có tổng cộng hai cửa vào. Một cửa chính ở đằng trước và một cửa sau dẫn ra vườn. Phòng của cô ta ở tầng trệch, có một ô cửa sổ hướng ra ngoài khu vườn. Chúng ta sẽ đột nhập bằng lối sau, lẻn vào phòng sau đó lấy chiếc cặp và chạy ra ngoài là xong.”
“…”Trong trí nhớ Vĩnh Kỳ hiện lên khung cảnh trên chiếc bàn nhỏ trong quán ăn.
“Thiên Di.”
“…”
“Giang Thiên Di.”
“Lúc ăn không được nói chuyện…”
“Cậu ngừng ăn một chút không được à?”
“Không! Đợi tôi ăn xong rồi hẵng nói.”
Cậu định mở miệng khuyên Thiên Di mau trả lại đồ nhưng lần nào cũng bị từ chối.
………….
Hai người đã dùng bao nhiêu cách nhưng đều thất bại. Lần này dùng cách tiếp cận trực tiếp như vậy liệu có ổn không?
Thấy Phan Vĩnh Kỳ ngồi im như tượng, cậu ta đột nhiên cười phá lên
“Hahaha cậu đừng tỏ vẻ phục tôi như thế!...”
“Phải, Lâm Khôi Vĩ à, tôi phục cậu sát đất luôn đó! Vì lí do này mà cậu liên tục vắng mặt trong lớp sao?”
“Ừm ừm được rồi, mau hành động thôi!” Nói đoạn Lâm Khôi Vĩ kéo khẩu trang kín mặt sau đó nhanh nhẹn đi đến cạnh chiếc hàng rào. Phan Vĩnh Kỳ chán nản theo sau. Nhanh như cắt hai người trèo qua chiếc hàng rào nhỏ một cách dễ dàng và tiến tới cánh của sổ.
“Cửa khóa rồi!” Vĩnh Kỳ thận trọng xem xét chiếc cửa và thản nhiên nói như đã lường trước được sự việc.
“Không sao. Chỉ cần dùng cái này là mở được ngay” Lâm Khôi Vĩ nháy nháy mắt tinh nghịch rồi dùng hai chiếc kẹp giống cây tăm tre tra vào ổ khóa và chỉ trong tích tắc cánh cửa bật mở.”Thấy chưa?”
“Được rồi. Bây giờ không có ai ở nhà, mau lấy đồ rồi chuồn lẹ thôi.”
“Kéttt…” Phan Vĩnh Kỳ chầm chậm mở cửa, sau đó tiến vào trong căn phòng bên cạnh “Kéttt…” Phan Vĩnh Kỳ chầm chậm mở cửa, sau đó tiến vào trong căn phòng bên cạnh . Sau một hồi tìm tìm kiếm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng vật mình cần tìm đâu. Cậu toan ra khỏi phòng thì cách cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Cộc cộc cộc…nhanh lên có người tới!” Tên “đồng bọn” nấp bên ngoài căn phòng sốt ruộc hối thúc. Phan Vĩnh Kỳ ngay lập tức phát giác ra. Sau đó vội mở cánh cửa sổ trong phòng ra nhưng nó đã bị khóa chặt, không cách nào mở được. Đúng lúc cậu định thoát ra bằng cửa sau thì tay nắm cửa phòng đột ngột xoay một vòng ngay khi tay cậu còn chưa kịp chạm vào…
Cánh cửa phòng vừa mở ra cũng là lúc Phan Vĩnh Kỳ nhanh chân lao vào căn phòng bên cạnh. Thiên Di bước vào phòng và vội vã cầm lấy thứ gì đó rồi lại bỏ ra ngoài. Lúc này ở phòng bên cạnh. Phan Vĩnh Kỳ cảm thấy tình hình có vẻ không hay lắm nên cũng chẳng nán lại lâu, cậu quay ra ngoài bằng cửa sau trước khi Thiên Di kịp quay lại. Phát hiện ra Lâm Khôi Vĩ đã biến mất từ lúc nào. Cậu leo qua hàng rào và định đi ra khỏi căn nhà thì một tiếng hét to như sấm xuyên qua tai.
“Đứng lại…ăn trộm…”
Ngay tức thì Phan Vĩnh Kỳ như được lên dây cót, đôi chân nhanh thoăn thoắt lao về phía trước không kịp quay đầu lại.
“Có đúng lại không ha…aaa”
Tiếng nói vang lên ngay sau lưng cậu từ lúc nào. Tiếp đó cả người cậu tiếp đất trong tư thế vồ ếch đẹp mắt.
“Xem ngươi còn chạy đi đâu?” Cô gái ngồi trên lưng cậu ta khoái trá cười đắc thắng, sau đó khuôn mặt đột nhiên nghiêm lại.
“Nhìn kìa!” Phan Vĩnh Kỳ lớn tiếng nói với vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng ngay khi cô gái ngẩng đầu lên theo quán tính thì cậu ta nhanh chóng thoát ra và chạy đi là cô ngã sóng soài trên đất.
“Tên…tên khốn…uhu đau…đau quá!”
Anh cất tiếng gọi em trong nỗi nhớ không tên…
Ngày cuối tuần rét mướt. Ông mặt trời dường như cũng chẳng muốn ló dạng, nằm cuộn tròn trong chiếc chăn được kết lại từ những đám mây trắng xóa mềm mại như kẹo bông. Thi thoảng có vài tia nắng yếu ớt lọt xuống mặt đất, tràn qua kẽ lá và cuối cùng đáp xuống mái tóc màu nâu sẫm mượt mà. Cậu ta lê đôi chân nặng nhọc, thất thểu bước đi trên con đường ngập tràn bóng mát với hai hàng cây xanh mướt trải dài. Đôi mắt trong sáng thường ngày bị che khuất bơi hàng lông mi dài cong vuốt. Những ngọn gió mát lạnh không ngừng lùa vào là đung đưa mái tóc trước trán. Bỗng nhiên đôi mắt cậu dừng lại ở góc cây bên vệ đường, một cô gái dáng người mảnh mai đang đưa ánh mắt khó chịu nhìn lảng sang chỗ khác, còn đứng đối diện với cô là hai ba tên con trai cao lớn trông dáng vẻ vô cùng bặm trợn nổi bậc với những hình thù kì quái được xăm khắp người.
“Em gái, sao lại đứng đây một mình? Đi chơi với anh đi…” Một gã hình xăm trong số họ lên tiếng nói với giọng điệu vô cùng đểu cáng.
“Phải đó, em xinh thế này sao lại đứng đây một mình? Bị Bạn trai đá à?” Tên con trai ngay bên cạnh lập tức hưởng ứng.
Tên này…dám ngang nhiên chạm bàn tay bẩn thỉu của ngươi vào mặt ta… Ơ bên kia có người…là một tên con trai…haha được cứu rồi!!
“Xin lỗi…tôi có bạn trai rồi!” Cô gái đó nhanh chóng gạt phắt tay của gã đang định chạm vào khuôn mặt trắng hồng mịn màng của mình. Sau đó nhanh chân chạy ào đến chỗ một cậu con trai đứng gần đó với vẻ mặt hớn hở.
“…” Cô gái nọ vừa trông thấy khuôn mặt điển trai của cậu ta thì nụ cười như bị đóng băng lại. Một ý nghĩ nhanh chóng vụt lên trong đầu cô. Là Phan Vĩnh Kỳ. Hôm trước mình không chịu trả đồ cho họ, liệu giờ cậu ta có chịu giúp không chứ? Hic lần này đành nhờ vào may mắn vậy?!!!...
Chưa kịp để Vĩnh Kỳ định thần, cô ôm lấy cánh tay của cậu ta một cách thân thiết và nở nụ cười tươi hết cỡ.
“Cuối cùng anh cũng đến rồi! Em chờ anh mãi…”
Sau đó cô gái quay sang phía bên kia vệ đường và vẫy vẫy tay với ba tên con trai đang đứng như ba “con nai vàng ngơ ngác” và bồi thêm một câu:
“Bây giờ tôi phải đi đây. Xin lỗi nhé làm các anh thất vọng rồi! See you again…À không phải…see you not again, pigs…”
Sau đó không nói không rằng kéo Phan Vĩnh Kỳ “chuồn lẹ. Sau khi thoát khỏi tầm mắt bọn chúng một quãng khá xa, Thiên Di lẫn Phan Vĩnh Kỳ đều dừng lại thở dốc, sau đó Giang Thiên Di như bị ai đó cù lét, cô đột nhiên phá lên cười đến suýt chảy cả nước mắt. Phan Vĩnh Kỳ thấy vậy cũng phì cười nhưng là cười vì bộ dạng tinh nghịch và dễ thương của cô.
“Nè! Cười đủ chưa?”
Đột nhiên Phan Vĩnh Kỳ lên tiếng làm cô ngượng nghịu gãi gãi đầu.
“A haha…xin lỗi…à cảm ơn cậu vì lúc nãy!”
“Cảm ơn vậy thôi sao?” Vĩnh Kỳ hí hửng trêu đùa cô. Đôi lông mày ngang tang hơi nhướng lên.
“Hừ! vậy cậu muốn sao đây? Nếu muốn tôi trả lại chiếc cặp đó thì đừng hòng.” Thiên Di cau mày hỏi lại với vẻ ấm ức “Tôi rút lại lời cảm ơn lúc nãy. Đáng lẽ thấy người gặp nạn thì phải ra tay cứu giúp chứ! Bản thân là con trai mà lại trơ mắt đứng nhìn…tôi không trách cậu là may rồi.”
“Vậy tôi hỏi cậu nhé! Lúc gặp nạn người ta làm gì?” Vĩnh Kỳ khẽ nhếch mép lên tạo thành một nụ cười tuyệt đẹp.
“Thì kêu cứu chứ làm gì?” Giang Thiên Di bực tức nhìn Phan Vĩnh Kỳ.
“Hơ hơ…Nhưng lúc nãy tôi đâu có nghe tiếng kêu cứu!”
Cậu ta chẳng hề đếm xỉa đến ánh mắt hầm hè đó mà lại tiếp tục nở nụ cười hình bán nguyệt nhìn đăm đăm cô bạn ngồi bên cạnh. Sau đó cất giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại dễ dàng hạ gục đối phương.
Bị trúng đòn công kích, Giang Thiên Di trừng mắt nhìn tên con trai đang ung dung trước mặt mà thấy căm ghét hắn vô cùng. Cô “nhẹ nhàng” đáp lại:
“Nhưng nói thế chẳng lẽ mắt cậu bị mù à? Thấy tình huống ban nãy mà không biết là tôi gặp nguy hiểm sao? Có đứa con gái nào mà lại đi trò chuyện với một đám con trai toàn những tên côn đồ không hả???...”
“Ừm…cũng khó nói lắm!...”Vĩnh Kỳ bình thản chống đỡ ánh nhìn muốn ăn tươi nuốt sống của Thiên Di. Cậu vờ vuốt vuốt cằm ra vẻ mặt đăm chiêu.
“Cậu…”
“Nói gì thì nói, tôi cũng đã giúp cậu trong vai diễn viên đóng thế. Nếu tôi không tình cờ đi qua đây thì cậu không thể đứng đây mà mạnh miệng được đâu.” Nói xong Phan Vĩnh Kỳ nhìn cô bằng nửa con mắt và nở nụ cười thích thú. Sau đó kéo tay cô đi một mạch.
Hừ! lại cười…hắn thích cười đến thế sao? Ta mong cho ngươi có ngày bị sái quai hàm để xem ngươi có còn cười được nữa không? Còn nữa…dám tự tiện nắm tay mình giữa ban ngày ban mặt. Hắn ta không biết câu “nam nữ thụ thụ bất tương thân” sao?
“Này bỏ tay ra…đừng có lợi dụng!” Sau một hồi giãy giụa nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay rắn chắc đó. Cô cao giọng nói lớn. Ôi! Cổ tay của mình…hic! Ngươi mà không bỏ ra, ta cắn cho ngươi biết tay.
Nghĩ đoạn Thiên Di nhằm vào tay Vĩnh Kỳ định cắn một phát thì cậu ta đột nhiên rẽ vào một cái quán ăn nằm cạnh đó.
“Ơ cậu đưa tôi đến đây làm gì?” Thiên Di thắc mắc hỏi.
“Vào quán là để ăn chứ làm gì? Cậu không thể không hỏi những câu ngốc nghếch như vậy được à?” Vĩnh Kỳ vừa kéo Thiên Di ngồi vào chiếc ghế trống vừa nói giọng thản nhiên như không.
“…”
“Phì…”Cậu đột nhiên bật cười trước bộ mặt ngố tàu của cô, sau đó cất giọng như ra lệnh “Gọi món đi.”
Lúc này Giang Thiên Di mới phát hiện ra cái bụng lép xẹp của mình. Cô lật lật giở giở cái menu một hồi rồi gọi vài món cho bữa ăn trưa. Nhưng trong lòng đầy nghi hoặc…
Sao tên này tốt đột xuất vậy nhỉ! Khi không mời mình đi ăn… Thôi kệ dẫu sao cũng đang đói. Ăn xong rồi tính. Có khi hắn thấy có lỗi vì lúc nãy không chịu cứu mình…
Sau khi hai người họ đánh chén no nê. Người phục vụ chìa ra trước mặt họ một tờ phiếu thanh toán.
“Cậu trả tiền đi!”
Tiếng nói của Phan Vĩnh Kỳ chẳng khác nào một tiếng sét giữa trời quang nhắm thẳng vào Giang Thiên Di. Phải gắng gượng lắm cô mới thốt ra được vài chữ:
“Không phải…không phải là cậu mời tôi sao?”
“Hơ… tôi nói rồi! Bữa ăn này là để trả công việc tôi đã cứu cậu mà.”
Suy sup…suy sụp hoàn toàn cả về thể xác lẫn tinh thần!
Tên…tên đáng ghét…hắn dám bắt mình trả tiền sao? Ở đâu ra cái tên mặt dầy thế này? Uhu cũng tại mỗi lần thấy đồ ăn là mình lại sáng mắt ra…không hề biết đây là mọt cái bẫy. Grừ ngươi muốn trả đũa ta đây mà. Thôi dẹp chuyện này sang một bên, tạm ghi vào sổ nợ đã, ta sẽ xử lí nội bộ sau. Bây giờ mình phải lo chuyện trước mắt đã…hic tiền đâu mà trả đây. Hồi nãy trên đường đến trại trẻ em mồ côi mình đã dùng gần hết rồi…Hôm nay mình đâu có nghĩ là cần mang theo nhiều tiền chứ!
…A đúng rồi…điện thoại…ơ nhưng mà…Ahahaha ông trời ơi! Con có đắc tội gì với ông thì ông cũng đừng trừng phạt con thế chứ? Bởi vì…mình làm gì có đem điện thoại theo!
“Ơ à…tôi…tôi không có…”Giang Thiên Di thận trọng nói ghé vào tai Vĩnh Kỳ.
“Phì…”
Phan Vĩnh Kỳ trông thấy vẻ mặt ngây ngô của cô liền bậc cười khiến cô ngượng chín cả mặt.
“Cậu…cậu cười cái gì?”
“Không có gì. Không có gì.” Phan Vĩnh Kỳ nói đoạn sờ tay vào túi quần toan lấy chiếc ví ra nhưng…hỡi ôi nó đã không cánh mà bay từ lúc nào?…
“Này…cậu mau trả tiền đi chứ! Đừng có keo kiệt thế…cùng lắm sau này tôi trả lại cho cậu là được chứ gì.” Trông thấy Vĩnh Kỳ chần chừ mãi, Thiên Di sốt ruộc hối thúc.
“Hơ hơ hơ…vấn đề không phải là ở chỗ đó…tôi…ví của tôi mất rồi!”
Ví của tôi mất rồi!...Ví mất rồi
Mấy chữ đó cứ như những chiếc boomerang cứ lảng vảng trong đầu Thiên Di bao lâu không rõ. Chỉ đến khi ông chú phục vụ bàn đằng hắng giọng giục.
Cậu và Giang Thiên Di toát mồ hôi hột nhìn về phía người phục vụ đang kiên nhẫn chờ đợi.
“Tổng cộng là hai trăm năm mươi chín đồng. Xin quý khách mau chóng thanh toán để tôi còn làm việc!”
Tiếng nhắc nhở khéo léo từ người phục vụ kéo Giang Thiên Di và Phan Vĩnh Kỳ từ trạng thái nửa tỉnh nửa mơ trở về thực tại. Hai…hai trăm năm mươi chín! Có cần phải đắc vậy không?
Lần này tiêu thật rồi!
Đó là những gì hiện giờ xuất hiện trong đầu Giang Thiên Di.
“Hì hì…Chú cứ làm việc đi ạ! Bọn cháu không vội lắm đâu…” Giang Thiên Di cười thật tươi nói với chú phục vụ.
“Ấy khoan đã…chú đừng nhăn mặt như thế mau già lắm ạ!” Thấy tình hình cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu, Thiên Di toát mồ hôi lạnh nuốt nước bọt ừng ực.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
“Thuê bao quý khách vừa gọi…..”
Đứng ở bên cạnh Thiên Di- người vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên cau mày khó chịu, sau khi gọi điện mà vẫn không ai bắt máy, cậu len lén thở dài.
Haizz…Tại sao lúc mình cần thì chẳng thấy ai đâu nhỉ?...
“Cho tôi mượn điện thoại…” Thiên Di đột nhiên chìa tay ra cướp lấy chiếc điện thoại trong tay Phan Vĩnh Kỳ, sau đó bấm số gọi…
“Tít tít tít…”
“Tít tít…”
Sao lại không bắt máy chứ? Hai ơi làm ơn bắt máy dùm em đi mà!...
“Bây giờ hai đang bận lắm! một lát hai sẽ gọi lại…”
“Ơ nhưng em…alo…” Sau khi trong chiếc điện thoại chỉ còn vọng ra những tiếng “tít tít”, Giang Thiên Di hậm hực tắt điện thoại, vẻ mặt cô tối sầm lại.
“I am not a child now
I can take care of myself
I mustn\t let them down now
Mustn\t let them see me cry
I\m fine, I\m fine
I\m too tired to listen
I\m too old to believe
All these childish stories
There is no such thing as faith
And trust and pixie dust
But it\s so hard to believe
I try
But I can\t see what you see
My whole world is changing
I don\t know where to turn
I can\t leave you waiting
But I can\t stay and watch this city burn
Watch it burn
I try and try to understand
The distance in between
The love I feel and the things I fear
And every single dream…”
Đột nhiên một giọng hát ngân lên cùng với tiếng đàn gần đó. Giai điệu tươi vui lôi cuốn theo gió vọng tới tai Thiên Di và Vĩnh Kỳ. Tiếp đó là tiếng vỗ tay hoan hô như pháo nổ. Mắt Vĩnh Kỳ đột nhiên lóe sáng. Cậu quay sang Thiên Di và hỏi.
“Thiên Di này, cậu còn bao nhiêu tiền?”
“Ơ à chỉ còn chừng này thôi” Vừa nói Thiên Di vừa rút từ trong túi ra một vài tờ tiền. “Để làm gì vậy? nhiêu đây đâu có đủ trả tiền…?”
“Chốc nữa sẽ biết! Ở đây chờ tôi một lúc…tôi sẽ quay lại liền”
Nói rồi cậu nhanh chóng bỏ ra khỏi quán, để mặc Giang Thiên Di vẫn đứng như trời trồng chẳng hiểu gì cả.
Lúc này ở đài phun nước nhỏ cách quán ăn không xa, Phan Vĩnh Kỳ bước đến chỗ người vừa đánh đàn ban nãy. Cậu đưa tiền cho người đó và mỉm cười thân thiện.
“Xin lỗi, tôi có thể mượn chiếc đàn này một chút được không. Tôi sẽ trả cho anh chỗ tiền này.”
Một lúc sau trong bầu không khí im ắng lại vang lên tiếng đàn du dương, từng nốt nhạc phát ra làm mọi người đứng gần đó như bị cuốn hút. Không chỉ vì vẻ bề ngoài nho nhã, lịch lãm của chàng trai chơi đàn mà còn vì tiếng guitar mộc mạc mà đậm chất trữ tình.
“Giá như em thấy được những giọt lệ
Trong thế giới mà em đã bỏ lại
Giá như em có thể hàn gắn lại trái tim anh
Dù chỉ một lần thôi
Ngay cả khi anh nhắm mắt lại
Hình bóng em vẫn hiện lên trong anh
Và một lần nữa anh lại nhận ra
Anh đã mất em không gì thay thế được
Anh đã trải qua những chuỗi ngày cô đơn nhất
Kể từ ngày em ra đi
Tại sao em rời bỏ anh?
Trong tim anh em mãi là duy nhất
Và những ký ức về sẽ em sống mãi cùng anh
Tại sao em rời bỏ anh?...”
Thiên Di bỗng sững cả người khi nghe giọng hát đó. Bởi với cô nó quá đỗi quen thuộc. Hoặc ít ra cũng đã từng rất quen thuộc. Trái tim cô lại đập dồn dập như lần đầu tiên nhìn thấy Vĩnh Kỳ…Cái cảm giác quen thuộc đó…chính cô cũng không định nghĩa được.
“Này cô kia…muốn đi thì hãy trả tiền đã chứ!”
Mặc cho tiếng ông chủ quán kêu gào phía sau, Thiên Di chạy vụt ra khỏi quán trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Cô có cảm giác như nếu không nhanh lên thì chính cô sẽ thấy rất hối hận…
“Anh đã trải qua những chuỗi ngày cô đơn nhất
Kể từ ngày em ra đi
Tại sao em rời bỏ anh?
Trong tim anh em mãi là duy nhất
Và những ký ức về sẽ em sống mãi cùng anh
Tại sao em rời bỏ anh?
Thời gian sẽ không bao giờ thay đổi những gì em đã nói với anh
Sau tất cả những gì đã trải qua, tình yêu sẽ mang đôi ta đến bên nhau
Giá như em thấy được...”
“Ôi anh ấy là ai thế? Đẹp trai quá!”
“Có phải là ca sĩ không? Hay là diễn viên nhỉ? Mình chưa từng thấy cậu ấy trên tivi”
“Một lát mình phải làm quen mới được…”
Ngay từ đằng xa Thiên Di đã nghe thấy tiếng reo hò của các cô gái đang chen chúc trong đám đông như một tổ ong vò vẽ. Cô bất chấp bị họ đù đẩy, cố hết sức chen lên phía trước. Đập vào mắt cô là hình ảnh Phan Vĩnh Kỳ đang say sưa chìm đắm trong bản nhạc.
Tại sao? Tại sao…lúc nào cũng là cậu ta? Mình…mình…mình bị sao vậy? “Này cô mau trả tiền cho tôi. Đừng hòng ăn quỵt nhé!” Ông chủ quán đã đuổi kịp cô từ lúc nào. Cánh tay phải của cô bị ông ta tóm chặt như thợ săn tìm thấy con mồi.”Trông bề ngoài thế này mà lại không có tiền sao? Hừ!”Nói xong ông ta lườm cô một cái cháy xém cả mặt.
“Ơ…”Nhất thời một giọt mồ hôi xuất hiện trên trán cô.
“Đây ạ! Tiền của chú” Lúc Thiên Di không biết phải làm sao thì Phan Vĩnh Kỳ đột ngột bước tới trước mặt và đưa cho ông củ một núi tiền…(lẻ). Ông ta vội đếm đếm lại số tiền rồi bất đắc dĩ quay đi.
“Hứ! Cậu nhớ đấy” Giang Thiên Di tức đỏ cả mặt nhanh chóng đi khỏi đài phun nước lúc này đã đông nghẹt người. Để lại Phan Vĩnh Kỳ một mình chống chọi với cả đám con gái đang bu xung quanh.
Haizz!... thật là…mình định tìm cách thuyết phục cô ta trả lại chiếc cặp nhưng không ngờ mọi việc lại chẳng đến đâu, đã thế lại còn tự chuốc vạ vào thân.
Trời bắt đầu sẩm tối. Vầng trăng tròn vành vạnh đang treo lơ lửng trên trời dịu dàng tỏa ra ánh sáng bàng bạc. Cách ngôi nhà mái đỏ được tô điểm bởi giàn hoa tigôn bé li ti không xa có một bóng người lén lút nấp trong lùm cây, người đó chỉ chăm chú quan sát ngôi nhà mai đỏ, sau đó quay phắt đầu lại nhìn đăm đăm chàng trai sau lưng mình. Khuôn mặt cậu ta bỗng chốc đanh lại.
“Phan Vĩnh Kỳ, tôi gọi cậu ra đây không phải là để cho cậu ngủ đâu nhé!”
“…” Dưới gốc cây cổ thụ kế bên, một chàng trai đang tựa lưng vào thân cây, đôi mắt khẽ nhắm hờ. Nghe thấy giọng nói vọng bên tai. Cậu ta từ từ mở mắt và nói giọng ngán ngẩm”Hôm nay cậu tốt đột xuất nhờ người khác làm thêm hộ tôi chắc cũng không phải muốn cùng tôi ra đây chỉ để bầu bạn với chú cuội đâu nhỉ!”
“Tất nhiên là không phải rồi!” Cậu bạn bên cạnh nở nụ cười bí hiểm rồi dõng dạc nói.”Căn nhà phía trước chính là mục tiêu của buổi tối nay. Đó là nhà của Thiên Di, chỉ cần chúng ta đột nhập vào đó và lấy lại chiếc cặp đó là được. Tôi đã điều tra kĩ rồi…”
Cùng với lời nói cậu ta lôi ra từ trong túi một mảnh giấy to to được cuộn lại gọn gàng sau đó trải ra nền đất.
“Căn nhà này có tổng cộng hai cửa vào. Một cửa chính ở đằng trước và một cửa sau dẫn ra vườn. Phòng của cô ta ở tầng trệch, có một ô cửa sổ hướng ra ngoài khu vườn. Chúng ta sẽ đột nhập bằng lối sau, lẻn vào phòng sau đó lấy chiếc cặp và chạy ra ngoài là xong.”
“…”Trong trí nhớ Vĩnh Kỳ hiện lên khung cảnh trên chiếc bàn nhỏ trong quán ăn.
“Thiên Di.”
“…”
“Giang Thiên Di.”
“Lúc ăn không được nói chuyện…”
“Cậu ngừng ăn một chút không được à?”
“Không! Đợi tôi ăn xong rồi hẵng nói.”
Cậu định mở miệng khuyên Thiên Di mau trả lại đồ nhưng lần nào cũng bị từ chối.
………….
Hai người đã dùng bao nhiêu cách nhưng đều thất bại. Lần này dùng cách tiếp cận trực tiếp như vậy liệu có ổn không?
Thấy Phan Vĩnh Kỳ ngồi im như tượng, cậu ta đột nhiên cười phá lên
“Hahaha cậu đừng tỏ vẻ phục tôi như thế!...”
“Phải, Lâm Khôi Vĩ à, tôi phục cậu sát đất luôn đó! Vì lí do này mà cậu liên tục vắng mặt trong lớp sao?”
“Ừm ừm được rồi, mau hành động thôi!” Nói đoạn Lâm Khôi Vĩ kéo khẩu trang kín mặt sau đó nhanh nhẹn đi đến cạnh chiếc hàng rào. Phan Vĩnh Kỳ chán nản theo sau. Nhanh như cắt hai người trèo qua chiếc hàng rào nhỏ một cách dễ dàng và tiến tới cánh của sổ.
“Cửa khóa rồi!” Vĩnh Kỳ thận trọng xem xét chiếc cửa và thản nhiên nói như đã lường trước được sự việc.
“Không sao. Chỉ cần dùng cái này là mở được ngay” Lâm Khôi Vĩ nháy nháy mắt tinh nghịch rồi dùng hai chiếc kẹp giống cây tăm tre tra vào ổ khóa và chỉ trong tích tắc cánh cửa bật mở.”Thấy chưa?”
“Được rồi. Bây giờ không có ai ở nhà, mau lấy đồ rồi chuồn lẹ thôi.”
“Kéttt…” Phan Vĩnh Kỳ chầm chậm mở cửa, sau đó tiến vào trong căn phòng bên cạnh “Kéttt…” Phan Vĩnh Kỳ chầm chậm mở cửa, sau đó tiến vào trong căn phòng bên cạnh . Sau một hồi tìm tìm kiếm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng vật mình cần tìm đâu. Cậu toan ra khỏi phòng thì cách cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Cộc cộc cộc…nhanh lên có người tới!” Tên “đồng bọn” nấp bên ngoài căn phòng sốt ruộc hối thúc. Phan Vĩnh Kỳ ngay lập tức phát giác ra. Sau đó vội mở cánh cửa sổ trong phòng ra nhưng nó đã bị khóa chặt, không cách nào mở được. Đúng lúc cậu định thoát ra bằng cửa sau thì tay nắm cửa phòng đột ngột xoay một vòng ngay khi tay cậu còn chưa kịp chạm vào…
Cánh cửa phòng vừa mở ra cũng là lúc Phan Vĩnh Kỳ nhanh chân lao vào căn phòng bên cạnh. Thiên Di bước vào phòng và vội vã cầm lấy thứ gì đó rồi lại bỏ ra ngoài. Lúc này ở phòng bên cạnh. Phan Vĩnh Kỳ cảm thấy tình hình có vẻ không hay lắm nên cũng chẳng nán lại lâu, cậu quay ra ngoài bằng cửa sau trước khi Thiên Di kịp quay lại. Phát hiện ra Lâm Khôi Vĩ đã biến mất từ lúc nào. Cậu leo qua hàng rào và định đi ra khỏi căn nhà thì một tiếng hét to như sấm xuyên qua tai.
“Đứng lại…ăn trộm…”
Ngay tức thì Phan Vĩnh Kỳ như được lên dây cót, đôi chân nhanh thoăn thoắt lao về phía trước không kịp quay đầu lại.
“Có đúng lại không ha…aaa”
Tiếng nói vang lên ngay sau lưng cậu từ lúc nào. Tiếp đó cả người cậu tiếp đất trong tư thế vồ ếch đẹp mắt.
“Xem ngươi còn chạy đi đâu?” Cô gái ngồi trên lưng cậu ta khoái trá cười đắc thắng, sau đó khuôn mặt đột nhiên nghiêm lại.
“Nhìn kìa!” Phan Vĩnh Kỳ lớn tiếng nói với vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng ngay khi cô gái ngẩng đầu lên theo quán tính thì cậu ta nhanh chóng thoát ra và chạy đi là cô ngã sóng soài trên đất.
“Tên…tên khốn…uhu đau…đau quá!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.