Chương 232
T H E
10/04/2021
Sau khi biết tin cô mình bị thương và bất tỉnh, Tịch Triều Mạnh và
chín vị quốc y không ai dám lơ là nửa phần, dùng tốc độ nhanh nhất để
chạy đến!
May mắn thay, trước kia Hoàng Mạnh vì muốn điều trị cho Hoàng Thanh Triêu nên đã mời các bác sĩ nổi tiếng đến, hơn nữa họ cũng đã mang theo rất nhiều thiết bị y tế. Khi Tịch Triều Mạnh và những người khác đến thì họ cũng không khách sáo mà trực tiếp ra lệnh cho các bác sĩ nổi tiếng ở thủ đô phụ giúp!
Mà cái gọi là bác sĩ nổi tiếng này, khi họ nhìn thấy chín vị quốc y huyền thoại tự mình đến thì họ cũng há hốc mồm, đâu còn dám có ý bất mãn, mỗi người đều ngoan ngoãn như học sinh tiểu họ!
c Tìm một căn phòng sạch sẽ, chín vị quốc y đã đích thân chẩn đoán và điều trị, Diệp Phùng thì ở một bên đồng hành cùng họ trong suốt quá trình, gương mặt đầy vẻ đau lòng.
Đặc biệt là khi xử lý đến vết thương trên cánh tay trái của cô, khi sát trùng thì Hà Tố Nghĩ cũng không tỉnh lại, nhưng mà trong tiềm thức khẽ nhíu mày ngâm nga, có thể thấy vết thương trên cánh tay khiến cô đau đến nhường nào! Lòng bàn tay Diệp Phùng bị nắm chặt, khi cô đau thì trái tim anh cũng đau theo!
Khi máu trên cánh tay được lau sạch hoàn toàn thì trên cánh tay trắng nõn như ngọc đó hiện lên vô số vết thương lớn nhỏ, lít nha lít nhít như mạng nhện, vô cùng khó coi thì sắc mặt của Diệp Phùng u ám như muốn chảy ra nướ!
c Sát khí nồng đậm trong mắt khiến nhiệt độ trong toàn bộ căn phòng thấp hơn mấy độ!
Sau khi băng bó cẩn thận thì sắc mặt của Tịch Triều Mạnh trông rất khó coi, kính cẩn nói với Diệp Phùng: “Thưa thầy, vết thương trên người của cô không có gì nghiêm trọng cả!”
“Chỉ là vết thương này quá nhỏ, lại rườm rà, e rằng.”
Ông thận trọng liếc nhìn Diệp Phùng, cẩn thận nói: “Tôi sợ có thể để lại sẹo!”
Nghe đến đây thì tay Diệp Phùng bất giác nắm chặt lại!
Lúc này, Thành Cừu đột nhiên nói: “Thưa thầy, tôi từng xem một phần ghi chép trong sách cổ rằng trên núi Bạch Tuyết ở phía đông bắc có nhân sâm hoang dã, trăm năm sẽ nở hoa một lần. Mà chỗ sinh trưởng của nhân sâm trăm năm này thường sẽ mọc thêm một bông hoa nhỏ màu trắng sáu cánh có tên là hoa sâm!”
“Tác dụng lớn nhất của hoa sâm là có thể xóa bỏ mọi vết sẹo, khiến cho chỗ bị thương đẹp như lúc ban đầu!”
“Từ xưa đến nay, thì đó chính là vật yêu thích của vô số phi tần trong hoàng triều!”
“Chỉ là kể từ khi đổi mới đến nay thì nhân sâm trăm năm rất hiếm, hoa sâm này cũng càng khó tìm hơn!”
Sau khi nghe xong lời nói của Thành Cừu thì Diệp Phùng nhẹ gật đầu, hoa sâm này anh đương nhiên cũng có nghe nói qua, nhưng mà loại thuốc này quá quý giá, có thể cầu mà không thể gặp!
Nhưng mà có người phụ nữ nào trên đời này lại không yêu cái đẹp?
Nếu sau này cánh tay của Hà Tố Nghi thực sự trông như thế này thì cho dù cô không nói gì nhưng trong lòng nhất định sẽ rất buồn!
“Tôi biết vấn đề hoa sâm, sau chuyện này thì thầy sẽ đi núi Bạch Tuyết một chuyến!”
Thành Cừu khẽ gật đầu, sau đó mở miệng nói: “Anh em chúng tôi đã kiểm tra cho cô xong rồi, chỉ là cô bị tạt nước, sau đó lại bị gió đêm thổi qua, trong lòng mệt lả cho nên nhất thời không thể chống đỡ nổi mà tạm thời ngất đi. Tôi châm cứu xua đuổi cảm lạnh rồi kê cho mấy thang thuốc đông y, sau khi uống xong thì một lát sẽ tỉnh!” Diệp Phùng nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi giúp Hà Tố Nghi lau sạch vết thương thì mấy học trò lần lượt rời khỏi phòng, Diệp Phùng cũng không đi đâu, kéo một cái ghế đẩu ngồi ở bên giường, yên lặng nhìn Hà Tố Nghi, giống như một pho tượng.
Thời gian trôi qua từng chút một, cũng không biết đã trôi qua bao lâu thì Hà Tố Nghi đột nhiên rên lên một tiếng nhỏ. Đôi mắt của Diệp Phùng đột nhiên mở ra, Hà Tố Nghi chớp nhẹ và dần dần mở mắt thì thấy gò má gầy gò của Diệp Phùng hiện ra trước mặt. Cô vừa muốn cử động thì đột nhiên một trận đau nhức dâng lên toàn thân, cô rên rỉ một tiếng rồi nặng nề ngã xuống giường.
“Đừng cử động.”
Diệp Phùng nhanh chóng đỡ cô lên giường, vừa lo lắng vừa trách móc nói: “Hiện tại thân thể em quá yếu nên không thể cử động! Em ngoan ngoãn nằm đó nghỉ ngơi đi!”
Hà Tố Nghi giống như đang nằm mơ mà nhìn Diệp Phùng, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Diệp Phùng, em không phải đang mơ, em không chết sao?” Diệp Phùng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô với vẻ trìu mến: “Đồ ngố!
c Làm sao mà em có thể chết được?”
“Có anh ở đây, cho dù là Diêm Vương muốn lấy mạng của em đi thì cũng phải hỏi anh có đồng ý hay không đất”
Trong lòng Hà Tố Nghi chợt xuất hiện một dòng nước ấm áp, định giãy dụa muốn ngồi dậy nhưng cánh tay trái đột nhiên đau nhức, Diệp Phùng nhanh chóng đỡ lấy cánh tay trái quấn băng gạc của Hà Tố Nghi, khẽ vặn vẹo, nhíu mày hỏi “Đau không?”
Hà Tố Nghi lông mày sụp xuống, đáng thương nhìn anh: “Đau quát”
“Đáng lắm! Sau này xem em còn dám lo chuyện bao đồng nữa không!”
Diệp Phùng trừng to mắt, tức giận mà hừ lạnh.
Nghe thấy Diệp Phùng giả vờ nghiêm khắc mà quan tâm thì Hà Tố Nghi “ưm” một tiếng, vô cùng tủi thân mà nhìn anh, giống như một cô gái nhỏ bị mắng oan đợi người yêu đến an ủi.
Nhìn chăm chằm nhau ba giây, Diệp Phùng trầm mặc, thở dài một cái, nhẹ giọng nói tiếp: “Nhớ cho kỹ, lân sau mà muốn lo chuyện bao đồng thì nhất đi phải xem có anh ở bên cạnh hay không!”
“Bác sĩ đã chẩn đoán và điều trị cho em rồi. Chúng đều là vết thương ngoài da, chỉ có điều nghiêm trọng là có thể để lại một số vết sẹo trên cánh tay.”
“Hả? Sẹo? Không phải chứ…”
Hà Tố Nghi mím miệng nhỏ, lông mày sụp xuống. Đối với người phụ nữ yêu cái đẹp như cô mà nói thì để lại sẹo trên bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể chắc chắn là một sự thật không thể chịu đựng đượ!
c Nhìn thấy cô như vậy thì trong lòng Diệp Phùng cười thầm, cưng chiều xoa xoa đầu nhỏ của cô rồi nói: “Đừng lo lắng, anh biết có một loại thuốc, bất kể vết sẹo nào cũng có thể chữa khỏi!”
“Chờ đến khi em khỏi bệnh thì anh sẽ lấy thuốc cho em”
“Có thật không?”
Hà Tố Nghi đột nhiên vui mừng nhìn anh: “Anh không nói dối em đúng không?”
Diệp Phùng cười khúc khích: “Làm sao anh có thể nói dối em được, đồ ngốc!”
Khuôn mặt của Hà Tố Nghi đỏ lên, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên tế nhị hơn, lúc này hai người họ giống như đôi trẻ đang yêu, nhu tình và ngọt ngào.
Một lúc lâu sau, Diệp Phùng đột nhiên nắm tay cô nói: “Tố Nghi, em cảm thấy thân thể của mình hiện tại thế nào?”
“Cảm thấy tốt hơn rồi, có chuyện gì vậy?”
“Vậy thì em đứng dậy đi”
Hà Tố Nghi nhìn anh một cách khó hiểu: “Đúng dậy làm gì vậy?”
Vẻ nhu tình trên mặt của Diệp Phùng lập tức hiện lên sát khí, ánh mắt hơi hướng ra ngoài cửa sổ, trong đáy mắt hiện lên vẻ uy nghiêm, miệng hé mở sát ý cuôn cuộn trào dâng: “Giết người!”
May mắn thay, trước kia Hoàng Mạnh vì muốn điều trị cho Hoàng Thanh Triêu nên đã mời các bác sĩ nổi tiếng đến, hơn nữa họ cũng đã mang theo rất nhiều thiết bị y tế. Khi Tịch Triều Mạnh và những người khác đến thì họ cũng không khách sáo mà trực tiếp ra lệnh cho các bác sĩ nổi tiếng ở thủ đô phụ giúp!
Mà cái gọi là bác sĩ nổi tiếng này, khi họ nhìn thấy chín vị quốc y huyền thoại tự mình đến thì họ cũng há hốc mồm, đâu còn dám có ý bất mãn, mỗi người đều ngoan ngoãn như học sinh tiểu họ!
c Tìm một căn phòng sạch sẽ, chín vị quốc y đã đích thân chẩn đoán và điều trị, Diệp Phùng thì ở một bên đồng hành cùng họ trong suốt quá trình, gương mặt đầy vẻ đau lòng.
Đặc biệt là khi xử lý đến vết thương trên cánh tay trái của cô, khi sát trùng thì Hà Tố Nghĩ cũng không tỉnh lại, nhưng mà trong tiềm thức khẽ nhíu mày ngâm nga, có thể thấy vết thương trên cánh tay khiến cô đau đến nhường nào! Lòng bàn tay Diệp Phùng bị nắm chặt, khi cô đau thì trái tim anh cũng đau theo!
Khi máu trên cánh tay được lau sạch hoàn toàn thì trên cánh tay trắng nõn như ngọc đó hiện lên vô số vết thương lớn nhỏ, lít nha lít nhít như mạng nhện, vô cùng khó coi thì sắc mặt của Diệp Phùng u ám như muốn chảy ra nướ!
c Sát khí nồng đậm trong mắt khiến nhiệt độ trong toàn bộ căn phòng thấp hơn mấy độ!
Sau khi băng bó cẩn thận thì sắc mặt của Tịch Triều Mạnh trông rất khó coi, kính cẩn nói với Diệp Phùng: “Thưa thầy, vết thương trên người của cô không có gì nghiêm trọng cả!”
“Chỉ là vết thương này quá nhỏ, lại rườm rà, e rằng.”
Ông thận trọng liếc nhìn Diệp Phùng, cẩn thận nói: “Tôi sợ có thể để lại sẹo!”
Nghe đến đây thì tay Diệp Phùng bất giác nắm chặt lại!
Lúc này, Thành Cừu đột nhiên nói: “Thưa thầy, tôi từng xem một phần ghi chép trong sách cổ rằng trên núi Bạch Tuyết ở phía đông bắc có nhân sâm hoang dã, trăm năm sẽ nở hoa một lần. Mà chỗ sinh trưởng của nhân sâm trăm năm này thường sẽ mọc thêm một bông hoa nhỏ màu trắng sáu cánh có tên là hoa sâm!”
“Tác dụng lớn nhất của hoa sâm là có thể xóa bỏ mọi vết sẹo, khiến cho chỗ bị thương đẹp như lúc ban đầu!”
“Từ xưa đến nay, thì đó chính là vật yêu thích của vô số phi tần trong hoàng triều!”
“Chỉ là kể từ khi đổi mới đến nay thì nhân sâm trăm năm rất hiếm, hoa sâm này cũng càng khó tìm hơn!”
Sau khi nghe xong lời nói của Thành Cừu thì Diệp Phùng nhẹ gật đầu, hoa sâm này anh đương nhiên cũng có nghe nói qua, nhưng mà loại thuốc này quá quý giá, có thể cầu mà không thể gặp!
Nhưng mà có người phụ nữ nào trên đời này lại không yêu cái đẹp?
Nếu sau này cánh tay của Hà Tố Nghi thực sự trông như thế này thì cho dù cô không nói gì nhưng trong lòng nhất định sẽ rất buồn!
“Tôi biết vấn đề hoa sâm, sau chuyện này thì thầy sẽ đi núi Bạch Tuyết một chuyến!”
Thành Cừu khẽ gật đầu, sau đó mở miệng nói: “Anh em chúng tôi đã kiểm tra cho cô xong rồi, chỉ là cô bị tạt nước, sau đó lại bị gió đêm thổi qua, trong lòng mệt lả cho nên nhất thời không thể chống đỡ nổi mà tạm thời ngất đi. Tôi châm cứu xua đuổi cảm lạnh rồi kê cho mấy thang thuốc đông y, sau khi uống xong thì một lát sẽ tỉnh!” Diệp Phùng nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi giúp Hà Tố Nghi lau sạch vết thương thì mấy học trò lần lượt rời khỏi phòng, Diệp Phùng cũng không đi đâu, kéo một cái ghế đẩu ngồi ở bên giường, yên lặng nhìn Hà Tố Nghi, giống như một pho tượng.
Thời gian trôi qua từng chút một, cũng không biết đã trôi qua bao lâu thì Hà Tố Nghi đột nhiên rên lên một tiếng nhỏ. Đôi mắt của Diệp Phùng đột nhiên mở ra, Hà Tố Nghi chớp nhẹ và dần dần mở mắt thì thấy gò má gầy gò của Diệp Phùng hiện ra trước mặt. Cô vừa muốn cử động thì đột nhiên một trận đau nhức dâng lên toàn thân, cô rên rỉ một tiếng rồi nặng nề ngã xuống giường.
“Đừng cử động.”
Diệp Phùng nhanh chóng đỡ cô lên giường, vừa lo lắng vừa trách móc nói: “Hiện tại thân thể em quá yếu nên không thể cử động! Em ngoan ngoãn nằm đó nghỉ ngơi đi!”
Hà Tố Nghi giống như đang nằm mơ mà nhìn Diệp Phùng, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Diệp Phùng, em không phải đang mơ, em không chết sao?” Diệp Phùng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô với vẻ trìu mến: “Đồ ngố!
c Làm sao mà em có thể chết được?”
“Có anh ở đây, cho dù là Diêm Vương muốn lấy mạng của em đi thì cũng phải hỏi anh có đồng ý hay không đất”
Trong lòng Hà Tố Nghi chợt xuất hiện một dòng nước ấm áp, định giãy dụa muốn ngồi dậy nhưng cánh tay trái đột nhiên đau nhức, Diệp Phùng nhanh chóng đỡ lấy cánh tay trái quấn băng gạc của Hà Tố Nghi, khẽ vặn vẹo, nhíu mày hỏi “Đau không?”
Hà Tố Nghi lông mày sụp xuống, đáng thương nhìn anh: “Đau quát”
“Đáng lắm! Sau này xem em còn dám lo chuyện bao đồng nữa không!”
Diệp Phùng trừng to mắt, tức giận mà hừ lạnh.
Nghe thấy Diệp Phùng giả vờ nghiêm khắc mà quan tâm thì Hà Tố Nghi “ưm” một tiếng, vô cùng tủi thân mà nhìn anh, giống như một cô gái nhỏ bị mắng oan đợi người yêu đến an ủi.
Nhìn chăm chằm nhau ba giây, Diệp Phùng trầm mặc, thở dài một cái, nhẹ giọng nói tiếp: “Nhớ cho kỹ, lân sau mà muốn lo chuyện bao đồng thì nhất đi phải xem có anh ở bên cạnh hay không!”
“Bác sĩ đã chẩn đoán và điều trị cho em rồi. Chúng đều là vết thương ngoài da, chỉ có điều nghiêm trọng là có thể để lại một số vết sẹo trên cánh tay.”
“Hả? Sẹo? Không phải chứ…”
Hà Tố Nghi mím miệng nhỏ, lông mày sụp xuống. Đối với người phụ nữ yêu cái đẹp như cô mà nói thì để lại sẹo trên bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể chắc chắn là một sự thật không thể chịu đựng đượ!
c Nhìn thấy cô như vậy thì trong lòng Diệp Phùng cười thầm, cưng chiều xoa xoa đầu nhỏ của cô rồi nói: “Đừng lo lắng, anh biết có một loại thuốc, bất kể vết sẹo nào cũng có thể chữa khỏi!”
“Chờ đến khi em khỏi bệnh thì anh sẽ lấy thuốc cho em”
“Có thật không?”
Hà Tố Nghi đột nhiên vui mừng nhìn anh: “Anh không nói dối em đúng không?”
Diệp Phùng cười khúc khích: “Làm sao anh có thể nói dối em được, đồ ngốc!”
Khuôn mặt của Hà Tố Nghi đỏ lên, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên tế nhị hơn, lúc này hai người họ giống như đôi trẻ đang yêu, nhu tình và ngọt ngào.
Một lúc lâu sau, Diệp Phùng đột nhiên nắm tay cô nói: “Tố Nghi, em cảm thấy thân thể của mình hiện tại thế nào?”
“Cảm thấy tốt hơn rồi, có chuyện gì vậy?”
“Vậy thì em đứng dậy đi”
Hà Tố Nghi nhìn anh một cách khó hiểu: “Đúng dậy làm gì vậy?”
Vẻ nhu tình trên mặt của Diệp Phùng lập tức hiện lên sát khí, ánh mắt hơi hướng ra ngoài cửa sổ, trong đáy mắt hiện lên vẻ uy nghiêm, miệng hé mở sát ý cuôn cuộn trào dâng: “Giết người!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.