Chương 366
T H E
27/04/2021
Một lúc sau, đổ hết một hồi chuông đầu dây bên kia mới có người uể oải trả lời: “Alo, ai đấy?”
“Phó cục trưởng Vương, là tôi, Hạng Thiếu Quân nhà họ Hạng.”
“Ồ, hóa ra là Cậu chủ lớn Hạng…”
Mặc dù anh ta gọi cậu chủ lớn Hạng, nhưng trong giọng điệu của anh ta không có chút tôn trọng nào.
“Phó cục trưởng Vương, bên công trường bên tôi đã xảy ra chuyện, anh có thể cử một số người đến hỗ trợ tôi được không?”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Hạng Thiếu Quân nói sơ qua về sự việc, ông ta trầm mặc hồi lâu mới nhàn nhạt nói: “Cậu chủ lớn Hạng, chuyện này tôi không giúp được!”
“Anh là tranh chấp thương mại, anh chỉ có thể hòa giải. Hơn nữa, người lao động cũng có lý. Anh không thể để con lừa kéo xe mà không cho con lừa ăn cỏ. Nếu tâm trạng không tốt, tự nhiên anh cũng cần phải nghỉ ngơi thôi .”
“Nhưng, họ rõ ràng là cố tình trì hoãn để làm chậm trễ hoạt động khai thác bình thường của tôi!”
“Cố ý trì hoãn? Bọn họ có lợi ích gì? Mọi người không phải đã nói rõ rồi sao? Không làm việc thì không cần anh trả lương…”
Hạng Thiếu Quân đột nhiên ngẩn người, há mồm không biết nên đáp lại như thế nào, sau đó vẫn như không chịu thua, tiếp tục nói: “Nhưng bọn họ cũng làm bị thương mấy nhân viên của tôi. Việc này cục cảnh sát các người phải quản lý.”
“Làm người khác bị thương? Chấn thương như thế nào? Đưa đến bệnh viện chưa? Đã thanh toán các hóa đơn y tế chưa cho người bị thương hay chưa?”
Người phụ trách bước tới nói nhỏ: “Cậu chủ lớn, người của bọn họ đi theo nhân viên bị thương của chúng ta đến bệnh viện, họ đã thanh toán toàn bộ chi phí y tế. Thái độ của họ rất tốt!”
Từ đầu dây bên kia cũng nghe thấy người phụ trách nói trong điện thoại, Phó cục trưởng Vương nói: “Đúng vậy, chuyện đã xảy ra rồi, nhưng mọi người vẫn tích cực hợp tác. Những người nên tiền thuốc men đã trả tiền thuốc men, và tiền bồi thường đã được trả, thậm chí nếu các nhân viên cảnh sát của chúng tôi đến đó. Chỉ có bấy nhiêu cũng chẳng khác gì kết quả này …”
“Nhưng mà…”
“Cậu chủ lớn Hạng, gần đây xảy ra rất nhiều vụ án. Xin đừng làm phiền chúng tôi vì chuyện nhỏ này. Tạm biệt!”
Bên trong đồn cảnh sát, phòng làm việc rộng rãi, Phó cục trưởng Vương cúp máy, mỉm cười nhìn một người đàn ông mặc vest, đi giày da ở đối diện và nói: “Ông xem, nói như vậy được chứ?”
Người bên kia hài lòng gật đầu, sau đó từ trong túi móc ra một phong thư đưa qua: “Đúng vậy, Phó cục trưởng Vương quả là một người bạn đúng nghĩa, tôi nghĩ rằng tôi sẽ không tự dưng đối xử tệ với anh đâu!”
“Cậu chủ Hạng có thể trọng dụng đến Vương tôi đây, là do cậu chủ Hạng cất nhắc, sau này nếu có chuyện gì cần giao phó, chỉ cần Vương tôi làm được, tuyệt đối sẽ không từ chối!” Người đàn ông mặc vest và đi giày da kia là Hạng Bân, chính là người được sắp xếp bởi Thẩm Tuyết Lan!
“Ha ha, nghe nói Cục trưởng Lý sẽ sớm bị chuyển đi, tôi tới đây để chúc mừng Cục trưởng Vương thăng chức trước!”
Vương Chính Hưng hai mắt sáng lên, sở dĩ ông ta giống như một con chó giúp Hạng Bân nhiều như thế, bởi vì thứ ông ta muốn chính là một câu như vậy!
“Lũ khốn nạn này!
Hạng Thiếu Quân nghiến răng nghiến lợi vì hận, nhìn vào vùng đất hoang vô tận, đột nhiên có chút mơ màng tràn ngập trong tâm trí anh ta!
Hạng Thiếu Quân, không có Diệp Phùng giúp đỡ, mày thật sự là vô dụng sao?
Ngay cả việc đơn giản như vậy cũng không thể làm tốt, cho dù trở thành gia chủ nhà họ Hạng, thì cũng có tư cách gì mà dẫn dắt nhà họ Hạng đạt đến vinh quang?
Một cảm giác bất lực sâu sắc chợt trào dâng trong lòng anh ta.
“Đại ca, có chuyện gì sao?”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau, Diệp Phùng bước tới với nụ cười trên môi, Hạng Thiếu Quân sửng sốt: “Diệp Phùng? Sao cậu lại ở đây?”
“Em nghe nói bên anh có chút mâu thuẫn, nên em liền tới xem sao!”
Hạng Thiếu Quân thu lại suy nghĩ của mình vừa nãy và nói ngắn gọn một lượt những gì đã xảy ra. Nghe xong thì Diệp Phùng hiểu ra. Đó là có người đang cố tình vạch lá tìm sâu và cản trở hoạt động khai thác bình thường của Hạng Thiếu Quân!
“Là Thẩm Tuyết Lan?”
“Tôi không biết, nhưng bà ta là người duy nhất có thể có khả năng làm chuyện này và bà ta là người duy nhất không muốn chúng tôi khai thác bình thường!”
“Chuyện này cứ giao cho em giải quyết !”
Diệp Phùng cười nhẹ, đút hai tay vào túi, đi thẳng tới: “Ai là người phụ trách ở đây, ra đây gặp tôi?”
“Pång!”
“Một bình rượu phía xa trực tiếp vỡ ra, người quản đốc không thể coi thường vừa bước tới: “Uống một chút rượu cũng không yên ổn, lại có chuyện gì sao?”
Đi tới chỗ Diệp Phùng, nhìn anh từ trên xuống dưới, hắn khịt mũi rất khinh hường: “Mày là ai?”
“Khởi công không?”
“Ông đây không phải nói rồi sao, tâm tình không tốt…”
“Bịch!”
Hắn chưa kịp nói xong, huyết vệ theo sau Diệp Phùng liền trực tiếp bay lên đạp vào bụng quản đốc, đá bay hắn ra xa, bạo lực đơn giản, thẳng thắn!
“Các anh em, tóm nó lại đánh nó một trận cho tôi!”
Nhìn thấy ông chủ bị ức hiếp, hàng chục người vây quanh lập tức Diệp Phùng liếc mắt nhìn xung quanh rồi cười khinh thường: “Chỉ có vài người thế này thôi sao?”
“Nhìn cái gì vậy! Trực tiếp xông lên đánh hắn cho tôi!”
Thiên Lang theo ngay sau Diệp Phùng, đôi mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, giống như một con sói đói nhập đàn, kèm theo tiếng hét thảm thiết không dứt, ngay cả bộ não của con người cũng không phản ứng kịp, trận chiến chênh lệch này, đã kết thúc rồi.
“Khởi công không?”
Diệp Phùng đi tới chỗ quản đốc và hỏi với một nụ cười.
Quản đốc liếc mắt nhìn anh em ngã xuống đất, nuốt nước bọt, người đàn ông đẹp trai| trước mặt này, hiện tại trong mắt anh đáng sợ như quỷ dữ vậy, đối mặt với câu | hỏi của Diệp Phùng, hắn ta thật sự không có dũng khí phản kháng, nhưng nghĩ tới lời nói của người đó, nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng khiến hắn hơi tỉnh ngộ: “Không ... không khởi công!”
Diệp Phùng khẽ nhíu mày, có vẻ như | Thẩm Tuyết Lan đã tốn rất nhiều tiền để có thể mua chuộc được những tên này!
Anh không tiếp tục dây dưa với bọn chúng, nhìn mấy chục chiếc máy xúc đang đậu trên công trường, Diệp Phùng bước tới chỗ Hạng Thiếu Quân: “Đại ca, | anh tìm người khác lái máy xúc được không?"
“Để tôi thử!”
Hạng Thiếu Quân nhấc điện thoại, bấm vài số, vẻ mặt thất vọng lắc đầu nhìn Diệp Phùng: “Tất cả những người lái máy xúc vừa nghe nói là chúng ta ở đây, bọn họ đều dùng nhiều lý do khác nhau để từ chổi!”
“Một người có quan hệ tốt với tôi nói với tôi rằng có một nhân vật lớn đã cảnh báo bọn họ, trong toàn bộ thành phố Hạng
Vương, nếu ai dám khởi công xây dựng | trên địa bàn này thì người đó không có kết cục tốt! -
Đôi mắt Diệp Phùng hơi nheo lại: “Ở thành phố Hạng Vương, e rằng hiện tại cũng chỉ có duy nhất trưởng tộc của nhà họ Hạng chính là Thẩm Tuyết Lan mới có thực lực này!
Nhìn thấy bộ dạng bất lực của bọn họ, quản đốc đột nhiên cười dại ra, khinh thường nhìn anh: “Không phải cậu đánh rất giỏi sao? Nếu có thể đánh thì làm sao chứ? Có khả thể khiến những tên to lớn này di chuyển không?”
“Cậu không thể làm được gì nếu không có chúng tôi!”
“Ô! Thật thế sao?”
Lúc này, một người đàn ông gầy, đeo kính và đeo ba lô đen cười đi tới.
Nhìn thấy anh ta, Diệp Phùng đột nhiên nở nụ cười, bây giờ có anh ta ở đây, những chuyện trước mắt đương nhiên sẽ được giải quyết.
Người đó từng bước đi tới chỗ của Diệp Phùng, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, còn cách Diệp Phùng hai bước, liên dừng lại!
Trước mặt mọi người, hắn nặng nề quỳ xuống, giọng nói run rẩy, có chút nghẹn ngào: “Thưa thầy, em đến rồi…”
“Phó cục trưởng Vương, là tôi, Hạng Thiếu Quân nhà họ Hạng.”
“Ồ, hóa ra là Cậu chủ lớn Hạng…”
Mặc dù anh ta gọi cậu chủ lớn Hạng, nhưng trong giọng điệu của anh ta không có chút tôn trọng nào.
“Phó cục trưởng Vương, bên công trường bên tôi đã xảy ra chuyện, anh có thể cử một số người đến hỗ trợ tôi được không?”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Hạng Thiếu Quân nói sơ qua về sự việc, ông ta trầm mặc hồi lâu mới nhàn nhạt nói: “Cậu chủ lớn Hạng, chuyện này tôi không giúp được!”
“Anh là tranh chấp thương mại, anh chỉ có thể hòa giải. Hơn nữa, người lao động cũng có lý. Anh không thể để con lừa kéo xe mà không cho con lừa ăn cỏ. Nếu tâm trạng không tốt, tự nhiên anh cũng cần phải nghỉ ngơi thôi .”
“Nhưng, họ rõ ràng là cố tình trì hoãn để làm chậm trễ hoạt động khai thác bình thường của tôi!”
“Cố ý trì hoãn? Bọn họ có lợi ích gì? Mọi người không phải đã nói rõ rồi sao? Không làm việc thì không cần anh trả lương…”
Hạng Thiếu Quân đột nhiên ngẩn người, há mồm không biết nên đáp lại như thế nào, sau đó vẫn như không chịu thua, tiếp tục nói: “Nhưng bọn họ cũng làm bị thương mấy nhân viên của tôi. Việc này cục cảnh sát các người phải quản lý.”
“Làm người khác bị thương? Chấn thương như thế nào? Đưa đến bệnh viện chưa? Đã thanh toán các hóa đơn y tế chưa cho người bị thương hay chưa?”
Người phụ trách bước tới nói nhỏ: “Cậu chủ lớn, người của bọn họ đi theo nhân viên bị thương của chúng ta đến bệnh viện, họ đã thanh toán toàn bộ chi phí y tế. Thái độ của họ rất tốt!”
Từ đầu dây bên kia cũng nghe thấy người phụ trách nói trong điện thoại, Phó cục trưởng Vương nói: “Đúng vậy, chuyện đã xảy ra rồi, nhưng mọi người vẫn tích cực hợp tác. Những người nên tiền thuốc men đã trả tiền thuốc men, và tiền bồi thường đã được trả, thậm chí nếu các nhân viên cảnh sát của chúng tôi đến đó. Chỉ có bấy nhiêu cũng chẳng khác gì kết quả này …”
“Nhưng mà…”
“Cậu chủ lớn Hạng, gần đây xảy ra rất nhiều vụ án. Xin đừng làm phiền chúng tôi vì chuyện nhỏ này. Tạm biệt!”
Bên trong đồn cảnh sát, phòng làm việc rộng rãi, Phó cục trưởng Vương cúp máy, mỉm cười nhìn một người đàn ông mặc vest, đi giày da ở đối diện và nói: “Ông xem, nói như vậy được chứ?”
Người bên kia hài lòng gật đầu, sau đó từ trong túi móc ra một phong thư đưa qua: “Đúng vậy, Phó cục trưởng Vương quả là một người bạn đúng nghĩa, tôi nghĩ rằng tôi sẽ không tự dưng đối xử tệ với anh đâu!”
“Cậu chủ Hạng có thể trọng dụng đến Vương tôi đây, là do cậu chủ Hạng cất nhắc, sau này nếu có chuyện gì cần giao phó, chỉ cần Vương tôi làm được, tuyệt đối sẽ không từ chối!” Người đàn ông mặc vest và đi giày da kia là Hạng Bân, chính là người được sắp xếp bởi Thẩm Tuyết Lan!
“Ha ha, nghe nói Cục trưởng Lý sẽ sớm bị chuyển đi, tôi tới đây để chúc mừng Cục trưởng Vương thăng chức trước!”
Vương Chính Hưng hai mắt sáng lên, sở dĩ ông ta giống như một con chó giúp Hạng Bân nhiều như thế, bởi vì thứ ông ta muốn chính là một câu như vậy!
“Lũ khốn nạn này!
Hạng Thiếu Quân nghiến răng nghiến lợi vì hận, nhìn vào vùng đất hoang vô tận, đột nhiên có chút mơ màng tràn ngập trong tâm trí anh ta!
Hạng Thiếu Quân, không có Diệp Phùng giúp đỡ, mày thật sự là vô dụng sao?
Ngay cả việc đơn giản như vậy cũng không thể làm tốt, cho dù trở thành gia chủ nhà họ Hạng, thì cũng có tư cách gì mà dẫn dắt nhà họ Hạng đạt đến vinh quang?
Một cảm giác bất lực sâu sắc chợt trào dâng trong lòng anh ta.
“Đại ca, có chuyện gì sao?”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau, Diệp Phùng bước tới với nụ cười trên môi, Hạng Thiếu Quân sửng sốt: “Diệp Phùng? Sao cậu lại ở đây?”
“Em nghe nói bên anh có chút mâu thuẫn, nên em liền tới xem sao!”
Hạng Thiếu Quân thu lại suy nghĩ của mình vừa nãy và nói ngắn gọn một lượt những gì đã xảy ra. Nghe xong thì Diệp Phùng hiểu ra. Đó là có người đang cố tình vạch lá tìm sâu và cản trở hoạt động khai thác bình thường của Hạng Thiếu Quân!
“Là Thẩm Tuyết Lan?”
“Tôi không biết, nhưng bà ta là người duy nhất có thể có khả năng làm chuyện này và bà ta là người duy nhất không muốn chúng tôi khai thác bình thường!”
“Chuyện này cứ giao cho em giải quyết !”
Diệp Phùng cười nhẹ, đút hai tay vào túi, đi thẳng tới: “Ai là người phụ trách ở đây, ra đây gặp tôi?”
“Pång!”
“Một bình rượu phía xa trực tiếp vỡ ra, người quản đốc không thể coi thường vừa bước tới: “Uống một chút rượu cũng không yên ổn, lại có chuyện gì sao?”
Đi tới chỗ Diệp Phùng, nhìn anh từ trên xuống dưới, hắn khịt mũi rất khinh hường: “Mày là ai?”
“Khởi công không?”
“Ông đây không phải nói rồi sao, tâm tình không tốt…”
“Bịch!”
Hắn chưa kịp nói xong, huyết vệ theo sau Diệp Phùng liền trực tiếp bay lên đạp vào bụng quản đốc, đá bay hắn ra xa, bạo lực đơn giản, thẳng thắn!
“Các anh em, tóm nó lại đánh nó một trận cho tôi!”
Nhìn thấy ông chủ bị ức hiếp, hàng chục người vây quanh lập tức Diệp Phùng liếc mắt nhìn xung quanh rồi cười khinh thường: “Chỉ có vài người thế này thôi sao?”
“Nhìn cái gì vậy! Trực tiếp xông lên đánh hắn cho tôi!”
Thiên Lang theo ngay sau Diệp Phùng, đôi mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, giống như một con sói đói nhập đàn, kèm theo tiếng hét thảm thiết không dứt, ngay cả bộ não của con người cũng không phản ứng kịp, trận chiến chênh lệch này, đã kết thúc rồi.
“Khởi công không?”
Diệp Phùng đi tới chỗ quản đốc và hỏi với một nụ cười.
Quản đốc liếc mắt nhìn anh em ngã xuống đất, nuốt nước bọt, người đàn ông đẹp trai| trước mặt này, hiện tại trong mắt anh đáng sợ như quỷ dữ vậy, đối mặt với câu | hỏi của Diệp Phùng, hắn ta thật sự không có dũng khí phản kháng, nhưng nghĩ tới lời nói của người đó, nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng khiến hắn hơi tỉnh ngộ: “Không ... không khởi công!”
Diệp Phùng khẽ nhíu mày, có vẻ như | Thẩm Tuyết Lan đã tốn rất nhiều tiền để có thể mua chuộc được những tên này!
Anh không tiếp tục dây dưa với bọn chúng, nhìn mấy chục chiếc máy xúc đang đậu trên công trường, Diệp Phùng bước tới chỗ Hạng Thiếu Quân: “Đại ca, | anh tìm người khác lái máy xúc được không?"
“Để tôi thử!”
Hạng Thiếu Quân nhấc điện thoại, bấm vài số, vẻ mặt thất vọng lắc đầu nhìn Diệp Phùng: “Tất cả những người lái máy xúc vừa nghe nói là chúng ta ở đây, bọn họ đều dùng nhiều lý do khác nhau để từ chổi!”
“Một người có quan hệ tốt với tôi nói với tôi rằng có một nhân vật lớn đã cảnh báo bọn họ, trong toàn bộ thành phố Hạng
Vương, nếu ai dám khởi công xây dựng | trên địa bàn này thì người đó không có kết cục tốt! -
Đôi mắt Diệp Phùng hơi nheo lại: “Ở thành phố Hạng Vương, e rằng hiện tại cũng chỉ có duy nhất trưởng tộc của nhà họ Hạng chính là Thẩm Tuyết Lan mới có thực lực này!
Nhìn thấy bộ dạng bất lực của bọn họ, quản đốc đột nhiên cười dại ra, khinh thường nhìn anh: “Không phải cậu đánh rất giỏi sao? Nếu có thể đánh thì làm sao chứ? Có khả thể khiến những tên to lớn này di chuyển không?”
“Cậu không thể làm được gì nếu không có chúng tôi!”
“Ô! Thật thế sao?”
Lúc này, một người đàn ông gầy, đeo kính và đeo ba lô đen cười đi tới.
Nhìn thấy anh ta, Diệp Phùng đột nhiên nở nụ cười, bây giờ có anh ta ở đây, những chuyện trước mắt đương nhiên sẽ được giải quyết.
Người đó từng bước đi tới chỗ của Diệp Phùng, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, còn cách Diệp Phùng hai bước, liên dừng lại!
Trước mặt mọi người, hắn nặng nề quỳ xuống, giọng nói run rẩy, có chút nghẹn ngào: “Thưa thầy, em đến rồi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.