Chương 377
T H E
27/04/2021
Vừa dứt lời, Lương Duy Văn kiêu ngạo đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, bàn tay tóm lấy Trương Thành Quân đột ngột rút về phía sau, sau
đó, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, toàn bộ tay phải, nhanh
phóng biến thành màu đen, hơn nữa chấn động không ngừng.
Sắc mặt Lương Duy Văn đột ngột biến đổi, tay trái dùng súng lập tức dí thẳng lên đầu Trương Thành Quân, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nói: “ĐM mày dám làm gì với ông đây? ! Tại sao tay của ông đây lại biến thành cái loại này? !”
Trương Thành Quân ho nhẹ hai tiếng, đối mặt với họng súng cách trán mình không đến ba ngón tay, mặt vẫn không đổi sắc như cũ: “Đừng sốt ruột, đây chỉ là mới bắt đầu, trôi qua năm phút, toàn bộ cánh tay cả cậu đều biến thành màu đen, sau nửa tiếng, sẽ xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của cậu, đến lúc đó, toàn thân cậu, sẽ giống như bị hàng nghìn con kiến xâu xé, đang sống lại đau đớn mà chết!”
Lời nói Trương Thành Quân nhẹ nhàng bâng quơ, lời nói làm cho Lương Duy Văn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mí mắt giật giật, lập tức đem đầu họng súng dí vào trán Trương Thành Quân: “Thuốc giải đâu! Nhanh lấy thuốc ra giao cho ông!” Ánh mắt Trương Thành Quân lạnh như băng: “Đây là lần thứ hai cậu chĩa súng vào người không nên chĩa vào!”
“ĐM bớt nói lời vô nghĩa!”
Trên cánh tay càng ngày càng truyền đến cảm giác ngứa ngáy, làm cho Lương Duy Văn lúc này vừa nóng nảy vừa sốt ruột, lớn tiếng rít gào: “Nếu không giao ra, vậy trước tiên để ông đây đánh gãy tay chân của mày, sau đó lại chặt đứt từng khớp xương trên người mày, khiến cho mày nhận hết tra tấn, xem mày có giao hay không giao!”
Nói xong, họng súng chuyển tới vai phải của Trương Thành Quân, đang định bóp cò súng, đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ đột nhiên truyền đến: “Thằng ranh con, mày muốn làm gì!”
Theo tiếng vang nhìn lại, một người đàn ông trung niên có phần giống Lương Duy Văn, nén giận bước đến, lập tức đi đến bên cạnh Lương Duy Văn, nhấc chân lên, trực tiếp đá anh ta bay ra ngoài!
“Ba! Ba làm gì vậy!”
Trên mặt Lương Duy Văn tràn đầy vẻ không thể tin, điên cuồng rống lên: “Ba vậy mà vì một tên quỷ bệnh lan sắp chết mà đánh con?”
“Trên người con bị thằng khốn này hạ độc, không có thuốc giải, con sẽ chết, sẽ phải chết đó!”
Nhìn thấy dáng vẻ sắp xông lên của Lương Duy Văn, Lương Quang tức giận run rẩy cả người, một tay tóm chặt lấy Lương Duy Văn, cướp lấy khẩu súng trong tay anh ta, tiếp đó giơ tay lên, dùng sức tát hai cái, khuôn mặt của Lương Duy Văn, lập tức sưng tấy lên.
Hải cái tát này, có vẻ đã làm Lương Duy Văn hơi chút tỉnh táo lại, nhìn thấy độc tố đã đến trên vai của mình, toàn thân anh ta mềm nhũn, hai mắt vô thần, trực tiếp ngồi phịch trên mặt đất.
Rốt cuộc cũng là con trai của mình, trong mắt Lương Quang hiện lên vẻ đau lòng, sau đó đối mặt với Trương Thành Quân, hít sâu một hơi, trực tiếp quỳ gối trên mặt đất: “Lương Quang dạy con không chu toàn, xúc phạm đến cậu Trương, xin cậu Trương tha thứ!”
“Xét ở lòng trung thành tận tâm của nhà họ Lương nhiều năm như vậy, mong cậu Trương tha cho thằng nhỏ một mạng, Lương Quang, bây giờ xin dập đầu cảm ơn!”
Nói xong, một cái dập đầu mạnh xuống đất, chưa có người lên tiếng, chưa dám đứng dậy.
Đào Thiên Linh che miệng không thể tin được, nhìn Trương Thành Quân, lẩm bẩm nói: “Anh ta. . . . . . Anh ta là ai vậy?”
Khóe miệng Diệp Phùng gợi lên một độ cong nhàn nhạt: “Trong những vọng tộc có bề dày nghìn năm, gia tộc duy nhất không người nào dám trêu vào!”
“Hành y cứu đời, giành tính mạng từ ông trời, cậu cả của thế gia Trọng Thiên, Trương Thành Quân!”
Trên thế giới này, cho dù bạn có quyền thế ngập trời, hoặc gia tài bạc triệu, nhưng dù thế nào cũng không thể thiếu sinh ra, già đi, bệnh tật rồi chết, mà cho đến lúc đó, điều quan trọng nhất đối với bọn họ, không phải là quyền thế, cũng không phải là của cải, mà chính là bác sĩ!
Thế gia Trọng Thiên, kế thừa Y Thánh, một tay thuật diệu thủ hồi xuân, giành tính mạng từ ông trời!
Trong tất cả những vọng tộc bề dày nghìn năm ẩn giấu trên mảnh đất rộng lớn này, thế gia Trọng Thiên là một sự tồn tại đặc biệt nhất, bọn họ không tham gia thế sự, cũng không tranh quyền đoạt vị, nhưng từng gia tộc, đều đối đãi với bọn họ như khách quý.
Bởi vì bọn họ biết, chỉ cần có thể giành được ấn tượng tốt của bất cứ người nào trong thế gia Trọng Thiên, vậy tương đương với việc cho mình một mạng, cộng thêm việc kéo dài mạng sống!
Trên khuôn mặt tái nhợt của Trương Thành Quân, lộ ra sự lạnh lùng vô tận, nhìn Lương Quang đang quỳ rạp trên mặt đất, giọng điệu lạnh lùng nói: “Ông có biết, hậu quả của việc chĩa súng vào tôi sẽ ra sao không?”
Mồ hôi lạnh trên trán Lương Quang lập tức tuôn rơi, liên tục nói: “Kẻ hèn này dạy con không chu toàn, cầu xin cậu Trương tha thứ!”
Trương Thành Quân hừ nhẹ một tiếng, tiếp đó trở tay, hai cái kim bạc thoáng chốc bắn ra, xâm nhập vào bả vai của Lương Duy Văn, khí đen vốn đang lan tràn, im bặt dừng lại. “Nể tình nhà họ Lương phục vụ thế gia Trọng Thiên nhiều năm như vậy, giữ lại một cánh tay, răn đe!”
“Cảm ơn cậu Trương tha tội, cảm ơn cậu Trương tha tôi!”
Lương Quang dập đầu mấy cái thật mạnh, ông ta hiểu, đây là đã kết quả, Trương Thành Quân đã cực kỳ tha thứ rồi, dù sao, vị này chính là cậu cả của thế gia Trọng Thiên, cũng không phải giống như bề ngoài, nhu nhược không thể chịu nổi. …..
Đỡ Lương Duy Văn đang hồn phách lạc rời đi, bên trong nhà hàng, chỉ còn lại ba người Diệp Phùng bọn họ, Trương Thành Quân ngẩng đầu, nhìn thẳng anh, trên mặt hai người, đồng thời lộ ra nụ cười.
Sau đó, sải bước, ôm lấy nhau thật chặt!
“Khụ khụ. . .Dùng nhiều sức như vậy để làm gì, không biết thân thể của cậu chủ tôi đây không tốt hả!”
“Vị bậc thầy song y độc duy nhất trăm năm có một của gia tộc Trọng Thiên, làm sao lại yếu ớt mỏng manh như vậy!
Đào Thiên Linh đứng ở một bên nghe thấy một câu như thế, lập tức giật mình há miệng, lắp bắp nhìn Trương Thành Quân: “Khó trách. . . . . . Không lẽ anh chính là cậu chủ bệnh tật y độc cùng nằm trong cơ thể kia của gia tộc Trọng Thiên?”
Người chữa bệnh, giỏi y lại càng giỏi độ!
c Mỗi một vị bác sĩ xuất chúng, không chỉ là có tay thần chữa bệnh, mà còn là bậc thầy luyện độc, mà Trương Thành Quân, là cậu cả dòng chính của thế gia Trọng Thiên, từ một phút được sinh ra kia, mỗi ngày đều được ngâm cơ thể trong bồn tắm thuốc do thế gia Trọng Thiên đặc chế, bồi dưỡng tinh thần và sức lực.
Nhưng, vào năm anh ta hai tuổi, vô tình rơi vào bên trong hang độc do thế gia Trọng Thiên nuôi dưỡng, hàng nghìn con độc vật đó, từng con tùy tiện cắn lên một ngụm, cũng có thể độc chết một người trưởng thành, thời điểm tất cả mọi người đều cho rằng Trương Thành Quân chắc chắn sẽ chết, nhưng lại sống sót một cách kỳ tích!
Từ đó về sau, trong cơ thể anh ta nửa độc nửa y, tuy rằng mang trong mình y mạch tinh túy của thế gia Trọng Thiên, nhưng cơ thể lại biến thành dáng vẻ ốm yếu như vậy.
Nhìn thoáng qua Đào Thiên Linh, Trương Thành Quân nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói: “Vị này chính là?”
Diệp Phùng cười nói: “Vị này, chính là cháu gái của ngài Đào Xá Quang.”
Trương Thành Quân lập tức trở nên kính trọng: “Thế gia Trọng Thiên không tham gia chuyện thế sự, ngài Đào Xá Quang kiên trì chữa trị cứu người, đi khắp thế giới, cứu dân cứu đời, trong lòng Trương Thành Quân vẫn kính nể không thôi, không ngờ tới hôm nay có thể cháu gái của ông ấy, thật sự là vô cùng vinh hạnh!”
Đối diện với lời nói trịnh trọng của Trương Thành Quân, khuôn mặt xinh xắn của Đào Thiên Linh lập tức đỏ lên, lòng sợ hãi đối với biểu hiện lúc vừa rồi của Trương Thành Quân cũng phai nhạt đi một chút, thêm vào đó mấy phần cảm tình tốt.
Ba người ngồi xuống, sắc mặt Diệp Phùng ngưng trọng, mở miệng nói: “Chuyện tôi nhờ vả anh, thế nào rồi?”
Trương Thành Quân khẽ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, trôi qua vài giây, nhìn ánh mắt anh, nghiêm túc trả lời: “Thế gia Trọng Thiên, đúng thật là có Thiên Sơn Tuyết Liên!”
Trong ánh mắt Diệp Phùng hiện lên sự vui vẻ, Thiên Sơn Tuyết Liên là vật hiếm thấy như vậy, nếu nói ở nơi nào mới có thể tìm được, vậy thế gia Trọng Thiên, chính là nơi có khả năng nhất!”
“Nhưng mà……
Trương Thành Quân chuyển đề tài câu chuyện: “Thiên Sơn Tuyết Liên là thân dược, ở trong thế gia Trọng Thiên, cũng thuộc loại thuốc quý giá, nếu anh muốn, chỉ sợ, cũng không dễ dàng như Diệp Phùng gật đầu, đương nhiên anh biết, loại thân dược làm người chết sống lại này, cho dù ở trong thế gia Trọng Thiên cũng là vô cùng quý giá, muốn có được, tất nhiên phải trả một cái giá lớn không kém!
“Nói đi, chỉ cần là cái giá tôi có thể đảm đương, tôi tất nhiên sẽ không từ chối!”
Trương Thành Quân lại chậm rãi lắc đầu: “Cái giá này, cũng không phải trả thứ gì đó, là có thể có được……
“Anh cũng biết, hang độc của thế gia Trọng Thiên tôi đúng không?”
Sắc mặt Lương Duy Văn đột ngột biến đổi, tay trái dùng súng lập tức dí thẳng lên đầu Trương Thành Quân, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nói: “ĐM mày dám làm gì với ông đây? ! Tại sao tay của ông đây lại biến thành cái loại này? !”
Trương Thành Quân ho nhẹ hai tiếng, đối mặt với họng súng cách trán mình không đến ba ngón tay, mặt vẫn không đổi sắc như cũ: “Đừng sốt ruột, đây chỉ là mới bắt đầu, trôi qua năm phút, toàn bộ cánh tay cả cậu đều biến thành màu đen, sau nửa tiếng, sẽ xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của cậu, đến lúc đó, toàn thân cậu, sẽ giống như bị hàng nghìn con kiến xâu xé, đang sống lại đau đớn mà chết!”
Lời nói Trương Thành Quân nhẹ nhàng bâng quơ, lời nói làm cho Lương Duy Văn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mí mắt giật giật, lập tức đem đầu họng súng dí vào trán Trương Thành Quân: “Thuốc giải đâu! Nhanh lấy thuốc ra giao cho ông!” Ánh mắt Trương Thành Quân lạnh như băng: “Đây là lần thứ hai cậu chĩa súng vào người không nên chĩa vào!”
“ĐM bớt nói lời vô nghĩa!”
Trên cánh tay càng ngày càng truyền đến cảm giác ngứa ngáy, làm cho Lương Duy Văn lúc này vừa nóng nảy vừa sốt ruột, lớn tiếng rít gào: “Nếu không giao ra, vậy trước tiên để ông đây đánh gãy tay chân của mày, sau đó lại chặt đứt từng khớp xương trên người mày, khiến cho mày nhận hết tra tấn, xem mày có giao hay không giao!”
Nói xong, họng súng chuyển tới vai phải của Trương Thành Quân, đang định bóp cò súng, đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ đột nhiên truyền đến: “Thằng ranh con, mày muốn làm gì!”
Theo tiếng vang nhìn lại, một người đàn ông trung niên có phần giống Lương Duy Văn, nén giận bước đến, lập tức đi đến bên cạnh Lương Duy Văn, nhấc chân lên, trực tiếp đá anh ta bay ra ngoài!
“Ba! Ba làm gì vậy!”
Trên mặt Lương Duy Văn tràn đầy vẻ không thể tin, điên cuồng rống lên: “Ba vậy mà vì một tên quỷ bệnh lan sắp chết mà đánh con?”
“Trên người con bị thằng khốn này hạ độc, không có thuốc giải, con sẽ chết, sẽ phải chết đó!”
Nhìn thấy dáng vẻ sắp xông lên của Lương Duy Văn, Lương Quang tức giận run rẩy cả người, một tay tóm chặt lấy Lương Duy Văn, cướp lấy khẩu súng trong tay anh ta, tiếp đó giơ tay lên, dùng sức tát hai cái, khuôn mặt của Lương Duy Văn, lập tức sưng tấy lên.
Hải cái tát này, có vẻ đã làm Lương Duy Văn hơi chút tỉnh táo lại, nhìn thấy độc tố đã đến trên vai của mình, toàn thân anh ta mềm nhũn, hai mắt vô thần, trực tiếp ngồi phịch trên mặt đất.
Rốt cuộc cũng là con trai của mình, trong mắt Lương Quang hiện lên vẻ đau lòng, sau đó đối mặt với Trương Thành Quân, hít sâu một hơi, trực tiếp quỳ gối trên mặt đất: “Lương Quang dạy con không chu toàn, xúc phạm đến cậu Trương, xin cậu Trương tha thứ!”
“Xét ở lòng trung thành tận tâm của nhà họ Lương nhiều năm như vậy, mong cậu Trương tha cho thằng nhỏ một mạng, Lương Quang, bây giờ xin dập đầu cảm ơn!”
Nói xong, một cái dập đầu mạnh xuống đất, chưa có người lên tiếng, chưa dám đứng dậy.
Đào Thiên Linh che miệng không thể tin được, nhìn Trương Thành Quân, lẩm bẩm nói: “Anh ta. . . . . . Anh ta là ai vậy?”
Khóe miệng Diệp Phùng gợi lên một độ cong nhàn nhạt: “Trong những vọng tộc có bề dày nghìn năm, gia tộc duy nhất không người nào dám trêu vào!”
“Hành y cứu đời, giành tính mạng từ ông trời, cậu cả của thế gia Trọng Thiên, Trương Thành Quân!”
Trên thế giới này, cho dù bạn có quyền thế ngập trời, hoặc gia tài bạc triệu, nhưng dù thế nào cũng không thể thiếu sinh ra, già đi, bệnh tật rồi chết, mà cho đến lúc đó, điều quan trọng nhất đối với bọn họ, không phải là quyền thế, cũng không phải là của cải, mà chính là bác sĩ!
Thế gia Trọng Thiên, kế thừa Y Thánh, một tay thuật diệu thủ hồi xuân, giành tính mạng từ ông trời!
Trong tất cả những vọng tộc bề dày nghìn năm ẩn giấu trên mảnh đất rộng lớn này, thế gia Trọng Thiên là một sự tồn tại đặc biệt nhất, bọn họ không tham gia thế sự, cũng không tranh quyền đoạt vị, nhưng từng gia tộc, đều đối đãi với bọn họ như khách quý.
Bởi vì bọn họ biết, chỉ cần có thể giành được ấn tượng tốt của bất cứ người nào trong thế gia Trọng Thiên, vậy tương đương với việc cho mình một mạng, cộng thêm việc kéo dài mạng sống!
Trên khuôn mặt tái nhợt của Trương Thành Quân, lộ ra sự lạnh lùng vô tận, nhìn Lương Quang đang quỳ rạp trên mặt đất, giọng điệu lạnh lùng nói: “Ông có biết, hậu quả của việc chĩa súng vào tôi sẽ ra sao không?”
Mồ hôi lạnh trên trán Lương Quang lập tức tuôn rơi, liên tục nói: “Kẻ hèn này dạy con không chu toàn, cầu xin cậu Trương tha thứ!”
Trương Thành Quân hừ nhẹ một tiếng, tiếp đó trở tay, hai cái kim bạc thoáng chốc bắn ra, xâm nhập vào bả vai của Lương Duy Văn, khí đen vốn đang lan tràn, im bặt dừng lại. “Nể tình nhà họ Lương phục vụ thế gia Trọng Thiên nhiều năm như vậy, giữ lại một cánh tay, răn đe!”
“Cảm ơn cậu Trương tha tội, cảm ơn cậu Trương tha tôi!”
Lương Quang dập đầu mấy cái thật mạnh, ông ta hiểu, đây là đã kết quả, Trương Thành Quân đã cực kỳ tha thứ rồi, dù sao, vị này chính là cậu cả của thế gia Trọng Thiên, cũng không phải giống như bề ngoài, nhu nhược không thể chịu nổi. …..
Đỡ Lương Duy Văn đang hồn phách lạc rời đi, bên trong nhà hàng, chỉ còn lại ba người Diệp Phùng bọn họ, Trương Thành Quân ngẩng đầu, nhìn thẳng anh, trên mặt hai người, đồng thời lộ ra nụ cười.
Sau đó, sải bước, ôm lấy nhau thật chặt!
“Khụ khụ. . .Dùng nhiều sức như vậy để làm gì, không biết thân thể của cậu chủ tôi đây không tốt hả!”
“Vị bậc thầy song y độc duy nhất trăm năm có một của gia tộc Trọng Thiên, làm sao lại yếu ớt mỏng manh như vậy!
Đào Thiên Linh đứng ở một bên nghe thấy một câu như thế, lập tức giật mình há miệng, lắp bắp nhìn Trương Thành Quân: “Khó trách. . . . . . Không lẽ anh chính là cậu chủ bệnh tật y độc cùng nằm trong cơ thể kia của gia tộc Trọng Thiên?”
Người chữa bệnh, giỏi y lại càng giỏi độ!
c Mỗi một vị bác sĩ xuất chúng, không chỉ là có tay thần chữa bệnh, mà còn là bậc thầy luyện độc, mà Trương Thành Quân, là cậu cả dòng chính của thế gia Trọng Thiên, từ một phút được sinh ra kia, mỗi ngày đều được ngâm cơ thể trong bồn tắm thuốc do thế gia Trọng Thiên đặc chế, bồi dưỡng tinh thần và sức lực.
Nhưng, vào năm anh ta hai tuổi, vô tình rơi vào bên trong hang độc do thế gia Trọng Thiên nuôi dưỡng, hàng nghìn con độc vật đó, từng con tùy tiện cắn lên một ngụm, cũng có thể độc chết một người trưởng thành, thời điểm tất cả mọi người đều cho rằng Trương Thành Quân chắc chắn sẽ chết, nhưng lại sống sót một cách kỳ tích!
Từ đó về sau, trong cơ thể anh ta nửa độc nửa y, tuy rằng mang trong mình y mạch tinh túy của thế gia Trọng Thiên, nhưng cơ thể lại biến thành dáng vẻ ốm yếu như vậy.
Nhìn thoáng qua Đào Thiên Linh, Trương Thành Quân nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói: “Vị này chính là?”
Diệp Phùng cười nói: “Vị này, chính là cháu gái của ngài Đào Xá Quang.”
Trương Thành Quân lập tức trở nên kính trọng: “Thế gia Trọng Thiên không tham gia chuyện thế sự, ngài Đào Xá Quang kiên trì chữa trị cứu người, đi khắp thế giới, cứu dân cứu đời, trong lòng Trương Thành Quân vẫn kính nể không thôi, không ngờ tới hôm nay có thể cháu gái của ông ấy, thật sự là vô cùng vinh hạnh!”
Đối diện với lời nói trịnh trọng của Trương Thành Quân, khuôn mặt xinh xắn của Đào Thiên Linh lập tức đỏ lên, lòng sợ hãi đối với biểu hiện lúc vừa rồi của Trương Thành Quân cũng phai nhạt đi một chút, thêm vào đó mấy phần cảm tình tốt.
Ba người ngồi xuống, sắc mặt Diệp Phùng ngưng trọng, mở miệng nói: “Chuyện tôi nhờ vả anh, thế nào rồi?”
Trương Thành Quân khẽ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, trôi qua vài giây, nhìn ánh mắt anh, nghiêm túc trả lời: “Thế gia Trọng Thiên, đúng thật là có Thiên Sơn Tuyết Liên!”
Trong ánh mắt Diệp Phùng hiện lên sự vui vẻ, Thiên Sơn Tuyết Liên là vật hiếm thấy như vậy, nếu nói ở nơi nào mới có thể tìm được, vậy thế gia Trọng Thiên, chính là nơi có khả năng nhất!”
“Nhưng mà……
Trương Thành Quân chuyển đề tài câu chuyện: “Thiên Sơn Tuyết Liên là thân dược, ở trong thế gia Trọng Thiên, cũng thuộc loại thuốc quý giá, nếu anh muốn, chỉ sợ, cũng không dễ dàng như Diệp Phùng gật đầu, đương nhiên anh biết, loại thân dược làm người chết sống lại này, cho dù ở trong thế gia Trọng Thiên cũng là vô cùng quý giá, muốn có được, tất nhiên phải trả một cái giá lớn không kém!
“Nói đi, chỉ cần là cái giá tôi có thể đảm đương, tôi tất nhiên sẽ không từ chối!”
Trương Thành Quân lại chậm rãi lắc đầu: “Cái giá này, cũng không phải trả thứ gì đó, là có thể có được……
“Anh cũng biết, hang độc của thế gia Trọng Thiên tôi đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.