Chương 5
Yao Yao
14/08/2013
Sau khi Gia Nghiên chết, tâm tính Kiến Văn dần thay đổi, lúc nào cũng muốn có người bên cạnh để dựa dẫm. Vừa may Nhược Y lúc này cũng thường thăm hỏi chăm nom. Mọi việc Kiến văn đều dựa vào cô riết thành thói quen, không có Nhược Y ở bên là không được. Hiển nhiên tất cả mọi người đều biết Kiến Văn thực tế chưa bao giờ yêu Nhược Y, anh ta chỉ cần một người chăm sóc mình, làm chiếc phao cứu sinh để mình bám víu. Và Nhược Y, với gương mặt hao hao Gia Nghiên được anh ta chọn cũng chẳng có gì lạ.
Cả ba mẹ Kiến Văn và Nhược Y ban đầu đều phản đối hôn sự này, nhưng trước thái độ cương quyết của Nhược Y họ cũng đành nhân nhượng. Đành rằng ông bà nhà họ Nguyễn cũng không muốn mất đi đứa con gái cuối cùng này, trong khi họ Lâm thì nhận ra sự có mặt của Nhược Y khiến con trai họ đỡ trầm uất được phần nào. Nhược Y còn thuyết phục được Kiến Văn theo mình sang Mỹ. Sau lễ đính hôn ít ngày, cả hai sẽ cùng rời khỏi.
Với mọi người mà nói, cô em thay cô chị tiếp nối tình duyên dang dở, âu cũng là sự sắp đặt của số phận.
Duy chỉ có Dịch Hàn biết rõ mọi việc không phải như vậy. Hắn biết Nhược Y của hắn, chỉ đơn giản là đang cố gắng sống thay cho một người đã mất.
Nhiều lần hắn đến biệt thự tìm Nhược Y, nhưng bao giờ cũng nhận được câu trả lời cô không có nhà. Lúc đầu hắn còn nghĩ rằng cô ta cố tình tránh mặt hắn, cho đến một buổi tối tình cờ hắn đạp xe ngang qua hồ nước ngày nào, trùng hợp thế nào lại gặp Nhược Y vừa mở cửa nhà Kiến Văn bước ra.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn, Nhược Y cũng có vẻ hốt hoảng, vội vàng định quay trở vào nhà. Song Dịch Hàn cũng không vừa, hắn quẳng chiếc xe đạp đi, kịp thời kéo tay cô lại.
-Cậu đang làm cái quái gì vậy hả? Sao lại ở đây vào giờ này? Cậu biết trễ lắm rồi không?
-Tôi đã bảo cậu đừng để mắt đến tôi rồi mà –Nhược Y đáp, không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
-Đừng để mắt đến cậu? Cậu bảo làm sao tôi không để mắt đến cậu đây? Mấy ngày qua cậu liên tục không có nhà, tôi tìm cậu khắp nơi. Không ngờ cậu lại trốn chui trốn nhủi ở đây. Cậu làm trò gì thế hả?
Nhược Y mím môi, chưa kịp trả lời thì có Kiến Văn gọi từ bên trong. Dường như y đã mơ màng tỉnh dậy, không ngừng gọi tên Gia Nghiên.
-Gia Nghiên, em ở đây rồi.
Trong một thoáng Dịch Hàn có hơi sững sốt trước dáng vẻ của Kiến Văn lúc này. Y hẳn là đã không cạo râu trong thời gian khá lâu, điệu bộ lôi thôi lếch thếch, gương mặt tiều tụy. Vừa nhìn thấy Nhược Y, y vội lao nhanh tới nắm tay cô ta, hệt như một đứa trẻ nhìn thấy món quà sinh nhật của mình.
-Gia Nghiên, em đi đâu lâu vậy? Anh cứ tưởng em lại bỏ đi rồi.
-Khờ quá, em chỉ dọn dẹp ít đồ thôi –Nhược Y cười đáp, nụ cười dịu dàng mà cả trong giấc mơ Dịch Hàn cũng chưa bao giờ thấy được –Anh vào nhà trước đi. Xong việc em vào ngay.
Kiến Văn có vẻ chưa tin lắm, y cứ ậm ờ đưa mắt sang nhìn Dịch Hàn dò chừng, mãi một lúc mới chịu bỏ vào trong. Phút chốc khoảng sân vắng lặng ấy chỉ còn mỗi hắn và cô ta. Hắn muốn cười thật lớn, nhưng tất cả những gì nở ra được chỉ là một cái nhếch môi nhẹ.
-Là tôi nợ anh ấy –Nhược Y khẽ nói – Là chúng ta đã nợ anh ấy.
Hắn hít thở thật sâu, đoạn nhún vai nói.
-Vậy… chúc mừng cậu, cuối cùng cậu cũng được ở bên hắn ta rồi.
Tiếng ờ của Nhược Y chìm vào khoảng sâu thinh lặng. Hai người nhìn nhau một lúc, rốt cuộc lại chẳng biết phải nói gì. Thấy sự hiện diện của mình bắt đầu trở nên thừa thãi, hắn chào tạm biệt cô ta, song lại chẳng nỡ quay đi.
-Nhược Y này, cậu hạnh phúc chứ? –Hắn hỏi sau hồi lâu cân nhắc.
-Sẽ…
Nhược Y đáp. Câu trả lời của cô thật ra rất rõ ràng.
Trên quãng đường đầy gió khi đó, hắn lại lặng lẽ quay đi. Dịch Hàn hắn nếu không có Nhược Y thì cũng như những cơn gió này, chỉ có thể phiêu bạt không biết đi đâu về đâu. Nếu sự ra đi của hắn có thể khiến Nhược Y hạnh phúc, hắn cũng âm thầm chấp nhận. Nhưng kết quả thế này hắn thật sự không cam tâm.
Dịch Hàn hắn, chẳng phải trước giờ đều tin vận mệnh là do bản thân mình nắm giữ sao?
-Nhược Y này
Hắn đột nhiên nói thật to. Nhược Y đã định vào trong nhà, nghe thấy tiếng hắn bèn ngơ ngác quay lại nhìn.
-Tôi đã nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học Bắc Kinh rồi –Hắn tiếp –Có lẽ tôi sẽ không kịp dự lễ đính hôn của cậu. Cậu có thể giúp tôi một việc cuối cùng không?
-Cậu nói đi –Nhược Y đáp lời –Nếu được, tôi chắc chắn sẽ giúp
Dịch Hàn cười nhạt. Nếu là Nhược Y của trước đây nói những lời này, chắc hắn sẽ phải nhéo mình xem đây có phải đang nằm mơ không ấy chứ. Nhưng cô gái này, Nhược Y trước mặt hắn đây lại trông chẳng khác nào một người xa lạ.
-Tôi muốn trông thấy cậu mặc váy đính hôn. Trước khi tôi đi cậu có thể mặc cho tôi xem không?
Thật lòng khi nói ra yêu cầu đó, Dịch Hàn đã nín thở chờ đợi. Hắn biết hắn có một hy vọng cuối cùng.
…
Dịch Hàn không nói dối. Đúng là hắn đã nhận được giấy báo trúng tuyển thật, nhưng việc muốn nhìn thấy Nhuợc Y mặc váy đính hôn thật ra chỉ là cái cớ. Điều hắn thật sự muốn là trên chuyến tàu lên Bắc Kinh của hắn, sẽ có cả cô ta.
Trước ngày hắn đi một ngày, Nhược Y ôm chiếc váy sang nhà hắn. Lẽ ra cô có thể làm việc này tại nhà, nhưng lại không muốn khiến mọi sự phức tạp thêm nên cô đành đáp ứng nguyện vọng của hắn. Sẽ chẳng hay ho gì khi một cô dâu sắp cưới lại mặc sarê cho người tình cũ xem cả.
Lúc cô thay xong trang phục, ngẩng người lên, Dịch Hàn dù đã có sự chuẩn bị vẫn có sự ngỡ ngàng trong giây lát.
Hắn luôn biết Nhược Y của hắn là một cô gái xinh đẹp, cô ta lộng lẫy hơn hầu hết các bạn gái khác trong ngôi trường cũ. Nhưng đến khi thật sự nhìn thấy cô mặc chiếc váy này thì hắn biết mình đã lầm thật rồi. Cô ta không chỉ đẹp, mà còn là người đẹp nhất mà hắn từng nhìn thấy. Hắn cứ ngơ người ra mãi mà không biết phải nói gì. Rõ là các minh tinh màn bạc cùng lắm cũng chỉ có thể sánh ngang Nhược Y của hắn. À không, không thể sánh được, bởi vì trên đời này không ai có thể so sánh với cô ta nổi.
-Nè, cậu thấy sao? Không tệ đó chứ?
Nhược Y xoay xoay chiếc váy đầm, vẻ nghịch ngợm của cô ta thoắt chốc lại trở về với Nhược Y hôm nào. Bất giác nhận ra Dịch Hàn vẫn chăm chú nhìn mình, cô mới buông rơi phần váy xòe xuống, vẻ mặt cũng trang nghiêm hơn lúc nãy gấp nhiều lần.
-Không thể đẹp hơn –Dịch Hàn nói –Trong mắt tôi cho dù là cậu bận gì cũng sẽ đẹp như vậy.
-Cậu cũng khéo nịnh đó –Giọng Nhược Y nhỏ dần, tuy vậy cô vẫn không che giấu nổi nụ cười nửa miệng quen thuộc.
Lúc này lão già kia đã về quê ít ngày nên nhà chỉ có mỗi mình Dịch Hàn. Không gian trong phòng hắn cũng tương đối chật. Hắn và Nhược Y đứng nhìn nhau rất lâu, hắn có quá nhiều suy tính trong đầu đến mức không biết phải bắt đầu thế nào. Trong khi cô vẫn cho rằng hắn đang ngắm cô trong bộ váy cưới, trân trọng khoảng khắc ấy từng giây từng phút một, thế nên cũng cố cũng chẳng dám làm phiền.
-Cậu… cậu khát không, tôi rót nước cho cậu.
Dịch Hàn nói, rồi không đợi Nhược Y đáp lời, hắn đã bước vội xuống bếp. Vài mươi giây sau đã mang lên một cốc nước đặt vào tay cô.
Nhược Y thấy không khí có vẻ căng thẳng bèn ngồi bệt xuống giường của hắn. Cô nhìn quanh phòng một lúc, nhún vai.
-Phòng của cậu… ơ… cũng gọn gàng thật.
Dịch Hàn cười nhạt. Hắn biết đó chỉ là lời khen xã giao. Thực tế căn phòng này hắn đã dọn tất cả mọi thứ để chuẩn bị cho chuyến tàu ngày mai. Và hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở về đây nữa.
-Cám ơn –Hắn đáp đầy khách khí.
Nhược Y bắt đầu cảm thấy có điều gì đó rất lạ lùng đang diễn ra. Dịch Hàn vẫn nhìn cô chăm chú, không nói lời nào. Việc này trong thoáng chốc khiến cô thấy ngượng. Sẵn cầm ly nước trong tay, cô đưa lên uống một hớp.
-Cậu tới đây nhà cậu không biết chứ? –Dịch Hàn hỏi
-Dĩ nhiên là không, tôi bảo với mọi người là đi sửa váy –Nhược Y đáp –Dù sao tôi cũng sắp đính hôn. Đi lung tung không tiện lắm.
-Lúc cô tới đây không ai nhìn thấy chứ?
-Tôi nghĩ là không
Nhược Y lại nâng cốc nước lên định uống, song ngay lập tức cô nhận ra dường như Dịch Hàn đang quan tâm thái quá đến hành tung của cô. Cảm thấy không còn an toàn nữa, cô vội đứng bật dậy túm lấy chiếc giỏ xách.
-Tôi vừa nhớ ra tôi có việc…
Nhược Y không nói được hết câu.
Một cơn đau đầu bất chợt xâm chiếm tâm trí cô. Trước mắt cô, hình ảnh Dịch Hàn bắt đầu mờ dần, cho đến khi tất cả chỉ là một màn tối…
Cả ba mẹ Kiến Văn và Nhược Y ban đầu đều phản đối hôn sự này, nhưng trước thái độ cương quyết của Nhược Y họ cũng đành nhân nhượng. Đành rằng ông bà nhà họ Nguyễn cũng không muốn mất đi đứa con gái cuối cùng này, trong khi họ Lâm thì nhận ra sự có mặt của Nhược Y khiến con trai họ đỡ trầm uất được phần nào. Nhược Y còn thuyết phục được Kiến Văn theo mình sang Mỹ. Sau lễ đính hôn ít ngày, cả hai sẽ cùng rời khỏi.
Với mọi người mà nói, cô em thay cô chị tiếp nối tình duyên dang dở, âu cũng là sự sắp đặt của số phận.
Duy chỉ có Dịch Hàn biết rõ mọi việc không phải như vậy. Hắn biết Nhược Y của hắn, chỉ đơn giản là đang cố gắng sống thay cho một người đã mất.
Nhiều lần hắn đến biệt thự tìm Nhược Y, nhưng bao giờ cũng nhận được câu trả lời cô không có nhà. Lúc đầu hắn còn nghĩ rằng cô ta cố tình tránh mặt hắn, cho đến một buổi tối tình cờ hắn đạp xe ngang qua hồ nước ngày nào, trùng hợp thế nào lại gặp Nhược Y vừa mở cửa nhà Kiến Văn bước ra.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn, Nhược Y cũng có vẻ hốt hoảng, vội vàng định quay trở vào nhà. Song Dịch Hàn cũng không vừa, hắn quẳng chiếc xe đạp đi, kịp thời kéo tay cô lại.
-Cậu đang làm cái quái gì vậy hả? Sao lại ở đây vào giờ này? Cậu biết trễ lắm rồi không?
-Tôi đã bảo cậu đừng để mắt đến tôi rồi mà –Nhược Y đáp, không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
-Đừng để mắt đến cậu? Cậu bảo làm sao tôi không để mắt đến cậu đây? Mấy ngày qua cậu liên tục không có nhà, tôi tìm cậu khắp nơi. Không ngờ cậu lại trốn chui trốn nhủi ở đây. Cậu làm trò gì thế hả?
Nhược Y mím môi, chưa kịp trả lời thì có Kiến Văn gọi từ bên trong. Dường như y đã mơ màng tỉnh dậy, không ngừng gọi tên Gia Nghiên.
-Gia Nghiên, em ở đây rồi.
Trong một thoáng Dịch Hàn có hơi sững sốt trước dáng vẻ của Kiến Văn lúc này. Y hẳn là đã không cạo râu trong thời gian khá lâu, điệu bộ lôi thôi lếch thếch, gương mặt tiều tụy. Vừa nhìn thấy Nhược Y, y vội lao nhanh tới nắm tay cô ta, hệt như một đứa trẻ nhìn thấy món quà sinh nhật của mình.
-Gia Nghiên, em đi đâu lâu vậy? Anh cứ tưởng em lại bỏ đi rồi.
-Khờ quá, em chỉ dọn dẹp ít đồ thôi –Nhược Y cười đáp, nụ cười dịu dàng mà cả trong giấc mơ Dịch Hàn cũng chưa bao giờ thấy được –Anh vào nhà trước đi. Xong việc em vào ngay.
Kiến Văn có vẻ chưa tin lắm, y cứ ậm ờ đưa mắt sang nhìn Dịch Hàn dò chừng, mãi một lúc mới chịu bỏ vào trong. Phút chốc khoảng sân vắng lặng ấy chỉ còn mỗi hắn và cô ta. Hắn muốn cười thật lớn, nhưng tất cả những gì nở ra được chỉ là một cái nhếch môi nhẹ.
-Là tôi nợ anh ấy –Nhược Y khẽ nói – Là chúng ta đã nợ anh ấy.
Hắn hít thở thật sâu, đoạn nhún vai nói.
-Vậy… chúc mừng cậu, cuối cùng cậu cũng được ở bên hắn ta rồi.
Tiếng ờ của Nhược Y chìm vào khoảng sâu thinh lặng. Hai người nhìn nhau một lúc, rốt cuộc lại chẳng biết phải nói gì. Thấy sự hiện diện của mình bắt đầu trở nên thừa thãi, hắn chào tạm biệt cô ta, song lại chẳng nỡ quay đi.
-Nhược Y này, cậu hạnh phúc chứ? –Hắn hỏi sau hồi lâu cân nhắc.
-Sẽ…
Nhược Y đáp. Câu trả lời của cô thật ra rất rõ ràng.
Trên quãng đường đầy gió khi đó, hắn lại lặng lẽ quay đi. Dịch Hàn hắn nếu không có Nhược Y thì cũng như những cơn gió này, chỉ có thể phiêu bạt không biết đi đâu về đâu. Nếu sự ra đi của hắn có thể khiến Nhược Y hạnh phúc, hắn cũng âm thầm chấp nhận. Nhưng kết quả thế này hắn thật sự không cam tâm.
Dịch Hàn hắn, chẳng phải trước giờ đều tin vận mệnh là do bản thân mình nắm giữ sao?
-Nhược Y này
Hắn đột nhiên nói thật to. Nhược Y đã định vào trong nhà, nghe thấy tiếng hắn bèn ngơ ngác quay lại nhìn.
-Tôi đã nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học Bắc Kinh rồi –Hắn tiếp –Có lẽ tôi sẽ không kịp dự lễ đính hôn của cậu. Cậu có thể giúp tôi một việc cuối cùng không?
-Cậu nói đi –Nhược Y đáp lời –Nếu được, tôi chắc chắn sẽ giúp
Dịch Hàn cười nhạt. Nếu là Nhược Y của trước đây nói những lời này, chắc hắn sẽ phải nhéo mình xem đây có phải đang nằm mơ không ấy chứ. Nhưng cô gái này, Nhược Y trước mặt hắn đây lại trông chẳng khác nào một người xa lạ.
-Tôi muốn trông thấy cậu mặc váy đính hôn. Trước khi tôi đi cậu có thể mặc cho tôi xem không?
Thật lòng khi nói ra yêu cầu đó, Dịch Hàn đã nín thở chờ đợi. Hắn biết hắn có một hy vọng cuối cùng.
…
Dịch Hàn không nói dối. Đúng là hắn đã nhận được giấy báo trúng tuyển thật, nhưng việc muốn nhìn thấy Nhuợc Y mặc váy đính hôn thật ra chỉ là cái cớ. Điều hắn thật sự muốn là trên chuyến tàu lên Bắc Kinh của hắn, sẽ có cả cô ta.
Trước ngày hắn đi một ngày, Nhược Y ôm chiếc váy sang nhà hắn. Lẽ ra cô có thể làm việc này tại nhà, nhưng lại không muốn khiến mọi sự phức tạp thêm nên cô đành đáp ứng nguyện vọng của hắn. Sẽ chẳng hay ho gì khi một cô dâu sắp cưới lại mặc sarê cho người tình cũ xem cả.
Lúc cô thay xong trang phục, ngẩng người lên, Dịch Hàn dù đã có sự chuẩn bị vẫn có sự ngỡ ngàng trong giây lát.
Hắn luôn biết Nhược Y của hắn là một cô gái xinh đẹp, cô ta lộng lẫy hơn hầu hết các bạn gái khác trong ngôi trường cũ. Nhưng đến khi thật sự nhìn thấy cô mặc chiếc váy này thì hắn biết mình đã lầm thật rồi. Cô ta không chỉ đẹp, mà còn là người đẹp nhất mà hắn từng nhìn thấy. Hắn cứ ngơ người ra mãi mà không biết phải nói gì. Rõ là các minh tinh màn bạc cùng lắm cũng chỉ có thể sánh ngang Nhược Y của hắn. À không, không thể sánh được, bởi vì trên đời này không ai có thể so sánh với cô ta nổi.
-Nè, cậu thấy sao? Không tệ đó chứ?
Nhược Y xoay xoay chiếc váy đầm, vẻ nghịch ngợm của cô ta thoắt chốc lại trở về với Nhược Y hôm nào. Bất giác nhận ra Dịch Hàn vẫn chăm chú nhìn mình, cô mới buông rơi phần váy xòe xuống, vẻ mặt cũng trang nghiêm hơn lúc nãy gấp nhiều lần.
-Không thể đẹp hơn –Dịch Hàn nói –Trong mắt tôi cho dù là cậu bận gì cũng sẽ đẹp như vậy.
-Cậu cũng khéo nịnh đó –Giọng Nhược Y nhỏ dần, tuy vậy cô vẫn không che giấu nổi nụ cười nửa miệng quen thuộc.
Lúc này lão già kia đã về quê ít ngày nên nhà chỉ có mỗi mình Dịch Hàn. Không gian trong phòng hắn cũng tương đối chật. Hắn và Nhược Y đứng nhìn nhau rất lâu, hắn có quá nhiều suy tính trong đầu đến mức không biết phải bắt đầu thế nào. Trong khi cô vẫn cho rằng hắn đang ngắm cô trong bộ váy cưới, trân trọng khoảng khắc ấy từng giây từng phút một, thế nên cũng cố cũng chẳng dám làm phiền.
-Cậu… cậu khát không, tôi rót nước cho cậu.
Dịch Hàn nói, rồi không đợi Nhược Y đáp lời, hắn đã bước vội xuống bếp. Vài mươi giây sau đã mang lên một cốc nước đặt vào tay cô.
Nhược Y thấy không khí có vẻ căng thẳng bèn ngồi bệt xuống giường của hắn. Cô nhìn quanh phòng một lúc, nhún vai.
-Phòng của cậu… ơ… cũng gọn gàng thật.
Dịch Hàn cười nhạt. Hắn biết đó chỉ là lời khen xã giao. Thực tế căn phòng này hắn đã dọn tất cả mọi thứ để chuẩn bị cho chuyến tàu ngày mai. Và hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở về đây nữa.
-Cám ơn –Hắn đáp đầy khách khí.
Nhược Y bắt đầu cảm thấy có điều gì đó rất lạ lùng đang diễn ra. Dịch Hàn vẫn nhìn cô chăm chú, không nói lời nào. Việc này trong thoáng chốc khiến cô thấy ngượng. Sẵn cầm ly nước trong tay, cô đưa lên uống một hớp.
-Cậu tới đây nhà cậu không biết chứ? –Dịch Hàn hỏi
-Dĩ nhiên là không, tôi bảo với mọi người là đi sửa váy –Nhược Y đáp –Dù sao tôi cũng sắp đính hôn. Đi lung tung không tiện lắm.
-Lúc cô tới đây không ai nhìn thấy chứ?
-Tôi nghĩ là không
Nhược Y lại nâng cốc nước lên định uống, song ngay lập tức cô nhận ra dường như Dịch Hàn đang quan tâm thái quá đến hành tung của cô. Cảm thấy không còn an toàn nữa, cô vội đứng bật dậy túm lấy chiếc giỏ xách.
-Tôi vừa nhớ ra tôi có việc…
Nhược Y không nói được hết câu.
Một cơn đau đầu bất chợt xâm chiếm tâm trí cô. Trước mắt cô, hình ảnh Dịch Hàn bắt đầu mờ dần, cho đến khi tất cả chỉ là một màn tối…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.