Chương 5: Bây giờ cô mới nhớ ra bổn vương ?
Huyenmai
01/12/2024
Ninh Bảo Chiêu hôm nay lại được mẫu thân dẫn vào hoàng cung thăm đại tỷ. Ninh Bảo Nguyệt vui vẻ dắt tiểu thái tử đi ra đón họ, mọi người cười nói rất vui vẻ. Tiểu thái tử Nam Cung Nhật bụ bẫm đáng yêu rất dính lấy nàng, đây là cháu trai của nàng, lòng nàng mềm mại xoa má, chơi đùa với hắn. Ninh Bảo Nguyệt nghe mẫu thân kể chuyện về Ninh Bảo Chiêu. Bảo Nguyệt nghe muội muội dầm mưa vì người trong mộng quay sang trách cứ
- Chiêu Chiêu, muội thật là biết làm người khác lo lắng
Ninh Bảo Chiêu bặm môi, vì nguyên chủ nên nàng mới chịu cái mũ này, nàng lí nhí nói
- Đại tỷ, muội sai rồi.
Ninh Bảo Chiêu muốn đi tham quan hoàng cung nên xin phép đại tỷ. Được sự đồng ý của mẫu thân và đại tỷ nàng liền dẫn hai nha hoàn theo. Nàng thích thú đi dạo trong hậu cung, không một phi tần nào dám đắc tội nàng, bởi nàng là muội muội ruột của hoàng hậu, phụ thân là quốc công gia, thân phận cao quý không ai dám động vào. Nàng đi đâu cũng ngước mắt nhìn những cung điện tráng lệ, lần đầu tiên được sống ở trung đại quả là trải nghiệm thú vị. Sau này nếu trở về thế giới thực, nàng sẽ viết thành văn những trải nghiệm làm tiểu thư nhà quan. Nghĩ tới đây Ninh Bảo Chiêu đột nhiên nặng lòng, nếu như....nàng không thể về, phải sống ở đây thì sao? Nàng cũng phải suy tính cho tương lai của bản thân. Ở đây nữ tử sướng khổ đều dựa vào phu quân. Mãi mê suy nghĩ, khi nàng tỉnh lại thì không biết bản thân đã lạc chốn nào, cả Dung nhi và An nhi cũng chẳng thấy đâu. Nàng vội quay ngược lại nhưng càng đi càng loạn, cái hoàng cung này giống như mê cung, con đường nàng đang đứng hoàn toàn xa lạ, nàng chưa từng đặt chân qua. Nàng đang chật vật định bụng tìm người cứu giúp, lại thấy bóng dáng người, nàng vội chạy về phía đó nhưng nụ cười nàng tắt ngúm. Chẳng phải là tên kiêu ngạo hôm qua nhận nhầm nàng sao, nàng thất vọng nói :
- Lại là ngươi à ?
Tên này hoá ra là làm quan trong triều nhưng sao hắn không mặc quan phục. Nam Cung Vân Duật lạnh lùng liếc nàng
- Chúng ta quen nhau à ?
Ninh Bảo Chiêu.....
Cái câu thoại này là của nàng dùng cho hắn vào đêm qua, đúng là tên nhớ dai. Nam Cung Vân Duật thấy người nàng xuất hiện lớp mồ hôi mỏng, cộng thêm dáng vẻ hoang mang này đích thị là lạc đường rồi
- Hình như cô đang gặp rắc rối.
Ninh Bảo Chiêu hết cách đành hỏi hắn nhưng trong lòng nàng ngàn vạn lần không muốn. Chẳng hiểu sao nàng lại sinh ra sự bài xích dành cho hắn
- Ngươi có biết Dương Hoan cung, nơi ở của hoàng hậu ở đâu không, ta bị lạc đường.
- Ta không làm việc không công. Nam Cung Vân Duật nhướn mày, ra giá với nàng
Ninh Bảo Chiêu cắn răng, đành nhịn hắn lần này vậy
- Đến Dương Hoan cung, hoàng hậu sẽ hậu tạ ngươi.
Hai người họ đi đến Dương Hoan cung, hắn im lặng không thèm nói chuyện, Ninh Bảo Chiêu cũng mệt mỏi lười tiếp chuyện với hắn nên cả quãng đường hai người đều im lặng. Đang giữa đường thì nàng bắt gặp Dung nhi đang tìm nàng, Ninh Bảo Chiêu vui mừng hô to gọi nàng ta lại. Dung nhi vui mừng khi nhìn thấy nàng, sau đó nàng nhìn nam tử đằng sau lưng Ninh Bảo Chiêu, vội hốt hoảng hành lễ
- Nô tì bái kiến Hàn Vũ Vương
Ninh Bảo Chiêu nghe Dung nhi gọi nam tử sau lưng mình là Hàn Vũ Vương thì nụ cười vụt tắt , giờ phút này nàng muốn bật ngửa lăn ra xỉu, sao số nàng lại đen đủi đến vậy. Gặp nam chính còn không nhận ra. Ninh Bảo Chiêu cứng ngắc xoay người lại hành lễ với hắn
- Vương gia kim ăn.
Nam Cung Vân Duật thích thú biểu cảm này của nàng
- Bây giờ cô mới nhớ ra bổn vương ?
Ninh Bảo Chiêu do dự uốn lưỡi hòng nghĩ ra kế sách, nàng nói lấp liếm qua chuyện
- Vương gia thứ tội, tiểu nữ nhất thời lú lẫn mê muội, không phân biệt được thái sơn.
Nói xong nàng liền cầm tay Dung nhi đang sững người chạy đi thật xa, đến khi nào bản thân thấy an toàn mới dừng lại. Nàng thở hổn hển, quay lại đằng sau thấy hắn không đuổi theo mới nhẹ nhõm, Dung nhi thắc mắc hỏi nàng
- Nhị tiểu thư, tại sao chúng ta phải chạy vậy
Ninh Bảo Chiêu vội dặn dò Dung nhi
- Lần sau gặp hắn, chúng ta phải đi đường vòng. Ta rất sợ hắn
Nam Cung Vân Duật đứng trên nóc nhà nghe cuộc đối thoại giữa các nàng, khi nàng chạy hắn đã dùng khinh công đuổi theo phía sau khiến nàng không nhận ra. Nàng sợ hắn, chẳng phải ban đầu si mê đòi sống chết gả cho hắn sao. Bây giờ lại thay đổi rồi.
Ninh Bảo Chiêu cùng Dung nhi tìm An nhi, sau đó chủ tớ về lại Dương Hoan cung. Nàng ôm tâm trạng mệt mỏi về nhà, ngâm nước nóng nhắm mắt dưỡng thần, Dung nhi bước vào hầu hạ nàng tăm rửa, thấy cảnh mỹ nhân trong nước như vậy kinh ngạc, làn da trắng như bạch ngọc, đường cong cơ thể quyến rũ không tỳ vết. Ninh Bảo Chiêu mặc trung y chuẩn bị lên giường, hôm nay thật mệt mỏi. Thế quái nào lại có nhiều sự trùng hợp như vậy, hôm qua nàng đã vái lạy tổ tiên ra đường không gặp mặt hắn rồi, tại sao ông bà lại không phù hộ nàng kia chứ. Ninh Bảo Chiêu hồi tưởng lại kết cục thì rùng mình, chắc sau này nàng ở lì trong nhà quá. Nếu ngày mai lại ra đường có khi gặp được nữ chính luôn.
- Chiêu Chiêu, muội thật là biết làm người khác lo lắng
Ninh Bảo Chiêu bặm môi, vì nguyên chủ nên nàng mới chịu cái mũ này, nàng lí nhí nói
- Đại tỷ, muội sai rồi.
Ninh Bảo Chiêu muốn đi tham quan hoàng cung nên xin phép đại tỷ. Được sự đồng ý của mẫu thân và đại tỷ nàng liền dẫn hai nha hoàn theo. Nàng thích thú đi dạo trong hậu cung, không một phi tần nào dám đắc tội nàng, bởi nàng là muội muội ruột của hoàng hậu, phụ thân là quốc công gia, thân phận cao quý không ai dám động vào. Nàng đi đâu cũng ngước mắt nhìn những cung điện tráng lệ, lần đầu tiên được sống ở trung đại quả là trải nghiệm thú vị. Sau này nếu trở về thế giới thực, nàng sẽ viết thành văn những trải nghiệm làm tiểu thư nhà quan. Nghĩ tới đây Ninh Bảo Chiêu đột nhiên nặng lòng, nếu như....nàng không thể về, phải sống ở đây thì sao? Nàng cũng phải suy tính cho tương lai của bản thân. Ở đây nữ tử sướng khổ đều dựa vào phu quân. Mãi mê suy nghĩ, khi nàng tỉnh lại thì không biết bản thân đã lạc chốn nào, cả Dung nhi và An nhi cũng chẳng thấy đâu. Nàng vội quay ngược lại nhưng càng đi càng loạn, cái hoàng cung này giống như mê cung, con đường nàng đang đứng hoàn toàn xa lạ, nàng chưa từng đặt chân qua. Nàng đang chật vật định bụng tìm người cứu giúp, lại thấy bóng dáng người, nàng vội chạy về phía đó nhưng nụ cười nàng tắt ngúm. Chẳng phải là tên kiêu ngạo hôm qua nhận nhầm nàng sao, nàng thất vọng nói :
- Lại là ngươi à ?
Tên này hoá ra là làm quan trong triều nhưng sao hắn không mặc quan phục. Nam Cung Vân Duật lạnh lùng liếc nàng
- Chúng ta quen nhau à ?
Ninh Bảo Chiêu.....
Cái câu thoại này là của nàng dùng cho hắn vào đêm qua, đúng là tên nhớ dai. Nam Cung Vân Duật thấy người nàng xuất hiện lớp mồ hôi mỏng, cộng thêm dáng vẻ hoang mang này đích thị là lạc đường rồi
- Hình như cô đang gặp rắc rối.
Ninh Bảo Chiêu hết cách đành hỏi hắn nhưng trong lòng nàng ngàn vạn lần không muốn. Chẳng hiểu sao nàng lại sinh ra sự bài xích dành cho hắn
- Ngươi có biết Dương Hoan cung, nơi ở của hoàng hậu ở đâu không, ta bị lạc đường.
- Ta không làm việc không công. Nam Cung Vân Duật nhướn mày, ra giá với nàng
Ninh Bảo Chiêu cắn răng, đành nhịn hắn lần này vậy
- Đến Dương Hoan cung, hoàng hậu sẽ hậu tạ ngươi.
Hai người họ đi đến Dương Hoan cung, hắn im lặng không thèm nói chuyện, Ninh Bảo Chiêu cũng mệt mỏi lười tiếp chuyện với hắn nên cả quãng đường hai người đều im lặng. Đang giữa đường thì nàng bắt gặp Dung nhi đang tìm nàng, Ninh Bảo Chiêu vui mừng hô to gọi nàng ta lại. Dung nhi vui mừng khi nhìn thấy nàng, sau đó nàng nhìn nam tử đằng sau lưng Ninh Bảo Chiêu, vội hốt hoảng hành lễ
- Nô tì bái kiến Hàn Vũ Vương
Ninh Bảo Chiêu nghe Dung nhi gọi nam tử sau lưng mình là Hàn Vũ Vương thì nụ cười vụt tắt , giờ phút này nàng muốn bật ngửa lăn ra xỉu, sao số nàng lại đen đủi đến vậy. Gặp nam chính còn không nhận ra. Ninh Bảo Chiêu cứng ngắc xoay người lại hành lễ với hắn
- Vương gia kim ăn.
Nam Cung Vân Duật thích thú biểu cảm này của nàng
- Bây giờ cô mới nhớ ra bổn vương ?
Ninh Bảo Chiêu do dự uốn lưỡi hòng nghĩ ra kế sách, nàng nói lấp liếm qua chuyện
- Vương gia thứ tội, tiểu nữ nhất thời lú lẫn mê muội, không phân biệt được thái sơn.
Nói xong nàng liền cầm tay Dung nhi đang sững người chạy đi thật xa, đến khi nào bản thân thấy an toàn mới dừng lại. Nàng thở hổn hển, quay lại đằng sau thấy hắn không đuổi theo mới nhẹ nhõm, Dung nhi thắc mắc hỏi nàng
- Nhị tiểu thư, tại sao chúng ta phải chạy vậy
Ninh Bảo Chiêu vội dặn dò Dung nhi
- Lần sau gặp hắn, chúng ta phải đi đường vòng. Ta rất sợ hắn
Nam Cung Vân Duật đứng trên nóc nhà nghe cuộc đối thoại giữa các nàng, khi nàng chạy hắn đã dùng khinh công đuổi theo phía sau khiến nàng không nhận ra. Nàng sợ hắn, chẳng phải ban đầu si mê đòi sống chết gả cho hắn sao. Bây giờ lại thay đổi rồi.
Ninh Bảo Chiêu cùng Dung nhi tìm An nhi, sau đó chủ tớ về lại Dương Hoan cung. Nàng ôm tâm trạng mệt mỏi về nhà, ngâm nước nóng nhắm mắt dưỡng thần, Dung nhi bước vào hầu hạ nàng tăm rửa, thấy cảnh mỹ nhân trong nước như vậy kinh ngạc, làn da trắng như bạch ngọc, đường cong cơ thể quyến rũ không tỳ vết. Ninh Bảo Chiêu mặc trung y chuẩn bị lên giường, hôm nay thật mệt mỏi. Thế quái nào lại có nhiều sự trùng hợp như vậy, hôm qua nàng đã vái lạy tổ tiên ra đường không gặp mặt hắn rồi, tại sao ông bà lại không phù hộ nàng kia chứ. Ninh Bảo Chiêu hồi tưởng lại kết cục thì rùng mình, chắc sau này nàng ở lì trong nhà quá. Nếu ngày mai lại ra đường có khi gặp được nữ chính luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.