Thiên Tai Ập Đến: Ở Phó Bản Nhặt Ve Chai
Chương 4:
Nguyệt Quang Hạ Khán Mỹ Nhân
05/06/2024
Kỷ Hòa đầu tiên là dùng ý thức chui vào trong không gian, mảnh đất đen ở không gian gieo trồng bên trái đã được mở rộng, trông có vẻ như lớn hơn gấp rưỡi diện tích cũ.
Bên cạnh còn có một bờ biển mini, diện tích đại khái lớn chừng một cái sân bóng rổ, ở bên cạnh bờ biển còn có một đống hạt cát màu vàng kim.
Cô có thể nuôi dưỡng hải sản trong không gian sao?!
Trong lòng cô rất vui vẻ, Kỷ Hòa lại kiểm tra không gian nửa ngày trời, thấy không có thay đổi gì khác, lúc này mới chạy đi xem biển thông báo.
Nội dung trên biển thông báo đã thay đổi, biểu hiện ở cấp bậc hiện tại thời gian có thể ở lại trong không gian mỗi ngày đã tăng lên đến hai tiếng đồng hồ.
Thứ cần để thăng cấp lần nữa đã biến thành nước ngọt và đất.
Trong lòng Kỷ Hòa khẽ động, vậy có khi nào đến cấp bậc tiếp theo sẽ xuất hiện ao hồ không? Hoặc là một dòng suối nhỏ?
Thật ra cô càng muốn có được một dòng suối nhỏ có dòng nước lưu động hơn, như vậy thì cô không cần lo lắng đến vấn đề nước, nhưng mà có lẽ xác suất nó xuất hiện sẽ không quá cao.
Xem xong không gian gieo trồng rồi, cô lại nhìn về phía không gian trữ vật, lần này không gian trữ vật cũng được mở rộng không ít theo, trông thì có lẽ lớn hơn gấp hai lần trước, rơi vào khoảng một trăm mét vuông.
Thật ra đối với cô mà nói, diện tích nhiêu đây cũng đã đủ dùng rồi, cho dù có cho cô diện tích rộng hơn thì không có tiền, cô cũng không thể lấp đầy nó được.
Kỷ Hòa nhìn điện thoại, còn mấy tiếng nữa mới đến giờ chuyến về của xe lửa, cô không muốn lãng phí thời gian, cho nên dứt khoát tìm một cái đập chứa nước gần nơi này nhất, chuẩn bị đi làm một vài chuyện lén lút.
Thành phố này có vài cái đập chứa nước, chỉ trong chốc lát Kỷ Hòa đã chọn được một nơi gần cô, hơn nữa còn miễn phí.
Cô nhanh chóng chạy lên bờ, lau khô chân, mang giày vào, chạy thẳng về phía trạm tàu điện ngầm.
Bởi vì cô không biết lần này không gian cần bao lâu thời gian để thăng cấp, cô lại không muốn chậm trễ thời gian cho việc đi lại, dứt khoát chạy đến quá ven đường mua mười cái bánh bao vừa ăn vừa đi về phía trạm tàu điện ngầm.
Số bánh bao còn lại ăn không hết, cô có thể bỏ vào trong không gian cất.
Tàu điện ngầm đến rất nhanh, người trong xe cũng không có quá nhiều, chỉ trong chốc lát Kỷ Hòa đã tìm được một vị trí ngồi xuống, lấy điện thoại ra đăng nhập vào một app mua sắm trực tuyến, đầu tiên là lựa các sản phẩm mà cô muốn mua bỏ vào giỏ hàng trước, sau đó lại so sánh giá cả sau.
Tàu điện ngầm nhanh chóng đến trạm, Kỷ Hòa xuống xe, đầu tiên là quan sát hai bên trái phải trước.
Xuống trạm xe tàu điện ngầm rồi cũng không phải sẽ đến đập chứa nước ngay, còn phải đi thêm một đoạn nữa, cô tìm đúng phương hướng, bắt đầu chạy về phía hướng đập chứa nước.
Ý tưởng ngay từ đầu của cô rất tốt, làm như thế vừa có thể tiết kiệm thời gian vừa có thể tập thể dục rèn luyện cơ thể, một công đôi việc.
Nhưng mà tố chất cơ thể của cô lại không theo kịp, trong buổi chiều nóng nực này, Kỷ Hòa mới chạy một lúc đã đổ mồ hôi đầy người, áo thun mặc trên người cô cũng ướt nhẹp, trán liên tục có mồ hôi rơi xuống, tiếng hít thở nặng nề như bể thổi gió cũ nát, Kỷ Hòa đành phải dừng lại, đi bộ chậm rãi.
Thể lực của cơ thể này thật sự quá kém, còn thua xa cơ thể lúc trước của cô, chẳng giống một người đang trong lứa tuổi dậy thì chút nào.
Bên cạnh còn có một bờ biển mini, diện tích đại khái lớn chừng một cái sân bóng rổ, ở bên cạnh bờ biển còn có một đống hạt cát màu vàng kim.
Cô có thể nuôi dưỡng hải sản trong không gian sao?!
Trong lòng cô rất vui vẻ, Kỷ Hòa lại kiểm tra không gian nửa ngày trời, thấy không có thay đổi gì khác, lúc này mới chạy đi xem biển thông báo.
Nội dung trên biển thông báo đã thay đổi, biểu hiện ở cấp bậc hiện tại thời gian có thể ở lại trong không gian mỗi ngày đã tăng lên đến hai tiếng đồng hồ.
Thứ cần để thăng cấp lần nữa đã biến thành nước ngọt và đất.
Trong lòng Kỷ Hòa khẽ động, vậy có khi nào đến cấp bậc tiếp theo sẽ xuất hiện ao hồ không? Hoặc là một dòng suối nhỏ?
Thật ra cô càng muốn có được một dòng suối nhỏ có dòng nước lưu động hơn, như vậy thì cô không cần lo lắng đến vấn đề nước, nhưng mà có lẽ xác suất nó xuất hiện sẽ không quá cao.
Xem xong không gian gieo trồng rồi, cô lại nhìn về phía không gian trữ vật, lần này không gian trữ vật cũng được mở rộng không ít theo, trông thì có lẽ lớn hơn gấp hai lần trước, rơi vào khoảng một trăm mét vuông.
Thật ra đối với cô mà nói, diện tích nhiêu đây cũng đã đủ dùng rồi, cho dù có cho cô diện tích rộng hơn thì không có tiền, cô cũng không thể lấp đầy nó được.
Kỷ Hòa nhìn điện thoại, còn mấy tiếng nữa mới đến giờ chuyến về của xe lửa, cô không muốn lãng phí thời gian, cho nên dứt khoát tìm một cái đập chứa nước gần nơi này nhất, chuẩn bị đi làm một vài chuyện lén lút.
Thành phố này có vài cái đập chứa nước, chỉ trong chốc lát Kỷ Hòa đã chọn được một nơi gần cô, hơn nữa còn miễn phí.
Cô nhanh chóng chạy lên bờ, lau khô chân, mang giày vào, chạy thẳng về phía trạm tàu điện ngầm.
Bởi vì cô không biết lần này không gian cần bao lâu thời gian để thăng cấp, cô lại không muốn chậm trễ thời gian cho việc đi lại, dứt khoát chạy đến quá ven đường mua mười cái bánh bao vừa ăn vừa đi về phía trạm tàu điện ngầm.
Số bánh bao còn lại ăn không hết, cô có thể bỏ vào trong không gian cất.
Tàu điện ngầm đến rất nhanh, người trong xe cũng không có quá nhiều, chỉ trong chốc lát Kỷ Hòa đã tìm được một vị trí ngồi xuống, lấy điện thoại ra đăng nhập vào một app mua sắm trực tuyến, đầu tiên là lựa các sản phẩm mà cô muốn mua bỏ vào giỏ hàng trước, sau đó lại so sánh giá cả sau.
Tàu điện ngầm nhanh chóng đến trạm, Kỷ Hòa xuống xe, đầu tiên là quan sát hai bên trái phải trước.
Xuống trạm xe tàu điện ngầm rồi cũng không phải sẽ đến đập chứa nước ngay, còn phải đi thêm một đoạn nữa, cô tìm đúng phương hướng, bắt đầu chạy về phía hướng đập chứa nước.
Ý tưởng ngay từ đầu của cô rất tốt, làm như thế vừa có thể tiết kiệm thời gian vừa có thể tập thể dục rèn luyện cơ thể, một công đôi việc.
Nhưng mà tố chất cơ thể của cô lại không theo kịp, trong buổi chiều nóng nực này, Kỷ Hòa mới chạy một lúc đã đổ mồ hôi đầy người, áo thun mặc trên người cô cũng ướt nhẹp, trán liên tục có mồ hôi rơi xuống, tiếng hít thở nặng nề như bể thổi gió cũ nát, Kỷ Hòa đành phải dừng lại, đi bộ chậm rãi.
Thể lực của cơ thể này thật sự quá kém, còn thua xa cơ thể lúc trước của cô, chẳng giống một người đang trong lứa tuổi dậy thì chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.