Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y
Chương 75: Không cần quá mức lo lắng
Đa Kỳ
12/05/2019
Lam Thành Thành chuẩn xác thời cơ, trên móng vuốt của chim ưng biển chém xuống một lỗ, ngay tức khắc, chim ưng biển đau đớn thu hồi bộ trảo vào lông vũ của nó, dịch thể màu đen chảy khắp khu rừng, chim ưng biển biết rõ hôm nay không thể giành chiến thắng, nó đi theo ba vị chủ nhân này cũng mấy mươi năm rồi, trước giờ chưa từng gặp phải trận khó nuốt như hôm nay, tốc độ của nó làm sao so được với sức mạnh của Thương Long, hơn nữa thân hình khổng lồ của nó chính là chướng ngại lớn nhất.
Nhìn thấy Đông Đông và Lam Dịch Dịch thêm một lần công kích,chim ưng biển lách mình, kích động giương cánh, xoay mình bay đi với tốc độ nhanh nhất, mặc kệ có lệnh của chủ nhân hay không, nó như thế kiêu ngạo không thể dễ dàng chết đi như vậy được.
“Chim ưng biển, ngươi làm gì thế hả? Lập tức quay về đây cho ta, ngươi muốn Qủy Cốc Tam Ưng bọn ta không còn chỗ đứng trên giang hồ sao?” Trong đêm tối, chỉ truyền đến tiếng rống giận âm trầm,rất nhanh cũng đã biết mất trong màn đêm.
Nhìn Qủy Cốc Tam Ưng bỏ chạy, Lam Dịch Dịch và Đông Đông vui mừng hớn hở, thoăn thoắt chạy đến bên Lam Tử Duyệt.
Phục Hy kiếm cũng trong nháy mắt rơi xuống bên cạnh Lam Tử Duyệt, thân kiếm xoay lượn một vòng, Lam Thành Thành liền xuất hiện trước mặt mọi người, Phục Hy kiếm cũng cứ thế biến mất.
“Mẫu thân.”
“Mẫu thân.” Hai huynh đệ vui mừng gọi Lam Tử Duyệt, Niên Bình Sùng và Huyền Cơ Tử cũng bước đến hớn hở nhìn hai huynh đệ.
“Giỏi lắm, đều là con ngoan của mẫu thân, đem ba tên lão bất tử đó đánh đến co giò bỏ chạy, thiên hạ này lợi hại nhất còn không phải con của ta.” Lam Tử Duyệt chẳng khiêm tốn khen hai đứa con của nàng, trên mặt của Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch mỗi đứa hôn một cái, không phải nàng ưa khoe khoang, ưa cuồng ngạo, mà là quy tắc sinh tồn ở thời không này chính là như vậy, hoặc là yên yên bình bình phòng thủ cả đời, hoặc là lợi đạt tứ hải, một tay che trời, được người người tôn kính, uy trấn một vùng, như vậy mới có chỗ đứng trên giang hồ, mới sống lâu một chút, hai hài tử của nàng sinh ra trong niên đại như thế, thì khi còn nhỏ phải học quy tắc sinh tồn này.
“Mẫu thân, chỉ tiếc là không giết được Qủy Cốc Tam Ưng, chỉ e Qủy Cốc Tam Ưng mưu kế đa đoan, sẽ lần nữa tác quái.” Lam Thành Thành buồn bực nói, rõ ràng, nó không sợ gì, chỉ sợ bọn họ sau lưng giở trò, khiến nó khó lòng phòng bị.
“Thành Nhi, đừng quá lo lắng, Qủy Cốc Tam Ưng không phải loại người không khuất phục, lăn lộn trên giang hồ, thắng thua là chuyện bình thường, bọn họ thua dưới tay hai huynh đệ con, tuy rằng mất hết thể diện, nhưng lúc gặp lại, họ cũng chẳng dám làm càn như vậy.” Lam Tử Duyệt xoa nhẹ tóc của Lam Dịch Dịch, với năng lực của Thành Nhi, có thể một mình độc đấu, sau này hành tẩu trên giang hồ, nàng cũng yên tâm hơn rồi.
“Mẫu thân, ca ca, hai người cứ yên tâm , nếu như ba lão đầu đó lại đến tìm mẫu thân gây sự, Dịch Nhi nhất định sẽ bảo Đông Đông thiêu đến mông họ lộ ra, để họ lần nữa cụp đuôi bỏ chạy.” Lam Dịch Dịch híp mắt ngẩng đầu thật tự tin nói, Đông Đông bên cạnh nó cũng không ngừng gật đầu, đại chiến một hồi, đùi gà nó yêu thích có không đây? Nó đói rồi.
“Được, để xem sau này Qủy Cốc Tam Ưng còn dám vểnh đuôi hướng lên trời nữa không? Haha! Thời gian không còn sớm nữa, mẫu thân mang các con trở về tắm rửa đi ngủ thôi!” Lam Tử Duyệt đứng dậy, mỗi tay dắt một đứa.
“Vâng, mẫu thân.” Lam Thành Thành mỉm cười gật đầu đáp.
Long Thiên Tuyệt và Lam Tử Thiên đều vô cùng kinh ngạc, đây là lần đầu bọn họ thấy Lam Thành Thành cười, nụ cười xuất phát từ nội tâm, có lẽ, thiên hạ chỉ có Lam Tử Duyệt mới có thể khiến nó tươi cười như thế.
Nhìn thấy Đông Đông và Lam Dịch Dịch thêm một lần công kích,chim ưng biển lách mình, kích động giương cánh, xoay mình bay đi với tốc độ nhanh nhất, mặc kệ có lệnh của chủ nhân hay không, nó như thế kiêu ngạo không thể dễ dàng chết đi như vậy được.
“Chim ưng biển, ngươi làm gì thế hả? Lập tức quay về đây cho ta, ngươi muốn Qủy Cốc Tam Ưng bọn ta không còn chỗ đứng trên giang hồ sao?” Trong đêm tối, chỉ truyền đến tiếng rống giận âm trầm,rất nhanh cũng đã biết mất trong màn đêm.
Nhìn Qủy Cốc Tam Ưng bỏ chạy, Lam Dịch Dịch và Đông Đông vui mừng hớn hở, thoăn thoắt chạy đến bên Lam Tử Duyệt.
Phục Hy kiếm cũng trong nháy mắt rơi xuống bên cạnh Lam Tử Duyệt, thân kiếm xoay lượn một vòng, Lam Thành Thành liền xuất hiện trước mặt mọi người, Phục Hy kiếm cũng cứ thế biến mất.
“Mẫu thân.”
“Mẫu thân.” Hai huynh đệ vui mừng gọi Lam Tử Duyệt, Niên Bình Sùng và Huyền Cơ Tử cũng bước đến hớn hở nhìn hai huynh đệ.
“Giỏi lắm, đều là con ngoan của mẫu thân, đem ba tên lão bất tử đó đánh đến co giò bỏ chạy, thiên hạ này lợi hại nhất còn không phải con của ta.” Lam Tử Duyệt chẳng khiêm tốn khen hai đứa con của nàng, trên mặt của Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch mỗi đứa hôn một cái, không phải nàng ưa khoe khoang, ưa cuồng ngạo, mà là quy tắc sinh tồn ở thời không này chính là như vậy, hoặc là yên yên bình bình phòng thủ cả đời, hoặc là lợi đạt tứ hải, một tay che trời, được người người tôn kính, uy trấn một vùng, như vậy mới có chỗ đứng trên giang hồ, mới sống lâu một chút, hai hài tử của nàng sinh ra trong niên đại như thế, thì khi còn nhỏ phải học quy tắc sinh tồn này.
“Mẫu thân, chỉ tiếc là không giết được Qủy Cốc Tam Ưng, chỉ e Qủy Cốc Tam Ưng mưu kế đa đoan, sẽ lần nữa tác quái.” Lam Thành Thành buồn bực nói, rõ ràng, nó không sợ gì, chỉ sợ bọn họ sau lưng giở trò, khiến nó khó lòng phòng bị.
“Thành Nhi, đừng quá lo lắng, Qủy Cốc Tam Ưng không phải loại người không khuất phục, lăn lộn trên giang hồ, thắng thua là chuyện bình thường, bọn họ thua dưới tay hai huynh đệ con, tuy rằng mất hết thể diện, nhưng lúc gặp lại, họ cũng chẳng dám làm càn như vậy.” Lam Tử Duyệt xoa nhẹ tóc của Lam Dịch Dịch, với năng lực của Thành Nhi, có thể một mình độc đấu, sau này hành tẩu trên giang hồ, nàng cũng yên tâm hơn rồi.
“Mẫu thân, ca ca, hai người cứ yên tâm , nếu như ba lão đầu đó lại đến tìm mẫu thân gây sự, Dịch Nhi nhất định sẽ bảo Đông Đông thiêu đến mông họ lộ ra, để họ lần nữa cụp đuôi bỏ chạy.” Lam Dịch Dịch híp mắt ngẩng đầu thật tự tin nói, Đông Đông bên cạnh nó cũng không ngừng gật đầu, đại chiến một hồi, đùi gà nó yêu thích có không đây? Nó đói rồi.
“Được, để xem sau này Qủy Cốc Tam Ưng còn dám vểnh đuôi hướng lên trời nữa không? Haha! Thời gian không còn sớm nữa, mẫu thân mang các con trở về tắm rửa đi ngủ thôi!” Lam Tử Duyệt đứng dậy, mỗi tay dắt một đứa.
“Vâng, mẫu thân.” Lam Thành Thành mỉm cười gật đầu đáp.
Long Thiên Tuyệt và Lam Tử Thiên đều vô cùng kinh ngạc, đây là lần đầu bọn họ thấy Lam Thành Thành cười, nụ cười xuất phát từ nội tâm, có lẽ, thiên hạ chỉ có Lam Tử Duyệt mới có thể khiến nó tươi cười như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.