Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Chương 25: Bạo ngược
Hồng Nhận
22/06/2013
Dạ Phi Phàm nhấtt thời mất lí trí dùng sức kéo Diệp Vị Ương ra khỏi
vách tường xoay người đè cô xuống giường sau đó dùng hai tay siết chặt
cô trên giường không cho cô vùng vẫy……
Khoảng cách giữa hắn và cô bây giờ thật sự rất gần,gần đến nỗi có thể thấy được lửa giận cuồn cuộn và nỗi hoang mang sỡ hãi trong mắt hắn.
Diệp Phi Phàm giống như ánh sáng bình minh đột nhiên trở thành Ác Ma Đế Vương hắn không buông tha cho cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô sau đó khẽ động khóe miệng, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ ngạo mạn.
“ Muốn em “
Nói xong hắn không để cho cô có thời gian chống cự tiếp tục hôn lên,Diệp Vị Ương sớm đã sợ tới mức cánh môi nhợt nhạt. Còn hắn thì ra sức hôn tới tấp .
Hơi thở mãnh liệt phái nam phả vào mặt khiến Diệp Vị Ương rùng mình.Đây rõ ràng bạo ngược hoàn toàn với cảm giác mà Thanh Phong Tuấn đối với cô.
Dạ Phi Phàm hiện tại không giống như những gì cô thấy thường ngày là một người đàn ông lạnh lùng luôn tự giữ mình. Hắn bây giờ như bị cái gì đó kích thích, trở nên ……. vô cùng nguy hiểm.
Một cánh tay của hắn vòng ra phía sau lưng ôm chặt cái eo nhỏ nhắn rồi kéo về mình,điều này làm mọi cố gắng giãy giụa của Diệp Vị Ương trở nên vô dụng.
Một tay khác thuận thế đưa vào bên trong chân mềm mại như ngọc qua lại xoa nắn có chút thô bạo.
“ Nói! Đây chính là điều mà em muốn? Em khóc rồi rời đi cố ý làm cho tôi lo lắng? Sau khi tôi tìm được lại để tôi thấy cảnh em và người khác hôn nhau,nhất định là em cũng muốn tôi như vậy với em ?” Môi hắn đè lên môi cô một cách thô bạo hỏi.
Thấy gương mặt anh tuấn của hắn vặn vẹo cùng với lời nhục nhã hắn nói khiến Diệp vị Ương cảm thấy xa lạ quá. Cô không kiềm lòng được khóc nức nở.
“ ………….. Anh tránh ra! Đừng để tôi hận anh! “ Giọng của cô nghẹn ngào.
“ Muốn tôi,em hãy nói muốn tôi “ Dạ Phi Phàm cũng không bỏ qua. Ác ma trong cơ thể của hắn đã hoàn toàn thức tỉnh kêu gào hắn phải chiếm được, không muốn có người con trai nào khác chiếm tiện nghi của cô.
Hắn xuất khẩu cuồng ngôn rồi không đợi cô trả lời nắm lấy bả vai của cô kéo lên trên sau đó lật ngược lại lần nữa nhân cơ hội hắn áp bụng dưới xuống chen vào giữa hai chân Diệp Vị Ương. Dục vọng trong người hắn nóng rực chống đỡ nơi mềm mại yếu ớt của cô,vận sức chờ phát động. . . . . .
Ngọn lửa trong tròng mắt Dạ Phi phàm cơ hồ có thể để cho bất kỳ vật gì nhanh chóng bốc cháy !
Hắn bất chấp sự phản ứng kịch liệt của Diệp Vị Ương điên cuồng hôn, không dịu dàng không thương tiếc…..
Trước sự tấn công thô bạo và mãnh liệt Diệp Vị Ương không cách nào thừa nhận sự thật này cô run rẩy khóc lên.
Không phải cô mềm yếu mà vì ………cô cảm thấy rất thất vọng.
“ Nếu như hôm nay anh cứ như vậy mà muốn có được tôi ,anh nhất định sẽ hối hận…… nhất định sẽ như vậy! “ Cô không hề kháng cự nữa, chỉ yếu ớt nói lên một câu.
Những lời nói này khiến Dạ Phi phàm toàn thân chấn động,dục vọng chỉ chờ phát động.Nhưng hắn không cam tâm dùng sức mạnh để có điều mà mình cần,do đó hắn bắt đầu hôn sâu hơn cố gắng dẫn dụ cô gái đã thầm mến mình từ lâu.
Hắn cảm thấy mọi chuyện đều như hắn dự liệu nhất định phải như trong dự liệu của hắn mà tiến hành, hắn ghét nhất là đang nắm trong tay lại có tình huống ngoài ý muốn.
Trước kia vì biết Diệp Vị Ương vẫn còn thương hắn nên hắn có thể thản nhiên lãnh đạm . Hiện tại thấy cô thương tâm khóc rời đi, cả đêm không về, trên đôi môi lại có vết hôn,hắn mới biết mình thật sự lo sợ. Vô tình nhận ra hắn đã quan tâm yêu cô không thể mất đi cô!
Hắn hôn cô, dùng hết sự kiên nhẫn mà mình có được, chỉ là………
Hồi lâu sau hắn phát hiện cô không có chút phản ứng nào như một bức tượng gỗ.
Khoảng cách giữa hắn và cô bây giờ thật sự rất gần,gần đến nỗi có thể thấy được lửa giận cuồn cuộn và nỗi hoang mang sỡ hãi trong mắt hắn.
Diệp Phi Phàm giống như ánh sáng bình minh đột nhiên trở thành Ác Ma Đế Vương hắn không buông tha cho cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô sau đó khẽ động khóe miệng, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ ngạo mạn.
“ Muốn em “
Nói xong hắn không để cho cô có thời gian chống cự tiếp tục hôn lên,Diệp Vị Ương sớm đã sợ tới mức cánh môi nhợt nhạt. Còn hắn thì ra sức hôn tới tấp .
Hơi thở mãnh liệt phái nam phả vào mặt khiến Diệp Vị Ương rùng mình.Đây rõ ràng bạo ngược hoàn toàn với cảm giác mà Thanh Phong Tuấn đối với cô.
Dạ Phi Phàm hiện tại không giống như những gì cô thấy thường ngày là một người đàn ông lạnh lùng luôn tự giữ mình. Hắn bây giờ như bị cái gì đó kích thích, trở nên ……. vô cùng nguy hiểm.
Một cánh tay của hắn vòng ra phía sau lưng ôm chặt cái eo nhỏ nhắn rồi kéo về mình,điều này làm mọi cố gắng giãy giụa của Diệp Vị Ương trở nên vô dụng.
Một tay khác thuận thế đưa vào bên trong chân mềm mại như ngọc qua lại xoa nắn có chút thô bạo.
“ Nói! Đây chính là điều mà em muốn? Em khóc rồi rời đi cố ý làm cho tôi lo lắng? Sau khi tôi tìm được lại để tôi thấy cảnh em và người khác hôn nhau,nhất định là em cũng muốn tôi như vậy với em ?” Môi hắn đè lên môi cô một cách thô bạo hỏi.
Thấy gương mặt anh tuấn của hắn vặn vẹo cùng với lời nhục nhã hắn nói khiến Diệp vị Ương cảm thấy xa lạ quá. Cô không kiềm lòng được khóc nức nở.
“ ………….. Anh tránh ra! Đừng để tôi hận anh! “ Giọng của cô nghẹn ngào.
“ Muốn tôi,em hãy nói muốn tôi “ Dạ Phi Phàm cũng không bỏ qua. Ác ma trong cơ thể của hắn đã hoàn toàn thức tỉnh kêu gào hắn phải chiếm được, không muốn có người con trai nào khác chiếm tiện nghi của cô.
Hắn xuất khẩu cuồng ngôn rồi không đợi cô trả lời nắm lấy bả vai của cô kéo lên trên sau đó lật ngược lại lần nữa nhân cơ hội hắn áp bụng dưới xuống chen vào giữa hai chân Diệp Vị Ương. Dục vọng trong người hắn nóng rực chống đỡ nơi mềm mại yếu ớt của cô,vận sức chờ phát động. . . . . .
Ngọn lửa trong tròng mắt Dạ Phi phàm cơ hồ có thể để cho bất kỳ vật gì nhanh chóng bốc cháy !
Hắn bất chấp sự phản ứng kịch liệt của Diệp Vị Ương điên cuồng hôn, không dịu dàng không thương tiếc…..
Trước sự tấn công thô bạo và mãnh liệt Diệp Vị Ương không cách nào thừa nhận sự thật này cô run rẩy khóc lên.
Không phải cô mềm yếu mà vì ………cô cảm thấy rất thất vọng.
“ Nếu như hôm nay anh cứ như vậy mà muốn có được tôi ,anh nhất định sẽ hối hận…… nhất định sẽ như vậy! “ Cô không hề kháng cự nữa, chỉ yếu ớt nói lên một câu.
Những lời nói này khiến Dạ Phi phàm toàn thân chấn động,dục vọng chỉ chờ phát động.Nhưng hắn không cam tâm dùng sức mạnh để có điều mà mình cần,do đó hắn bắt đầu hôn sâu hơn cố gắng dẫn dụ cô gái đã thầm mến mình từ lâu.
Hắn cảm thấy mọi chuyện đều như hắn dự liệu nhất định phải như trong dự liệu của hắn mà tiến hành, hắn ghét nhất là đang nắm trong tay lại có tình huống ngoài ý muốn.
Trước kia vì biết Diệp Vị Ương vẫn còn thương hắn nên hắn có thể thản nhiên lãnh đạm . Hiện tại thấy cô thương tâm khóc rời đi, cả đêm không về, trên đôi môi lại có vết hôn,hắn mới biết mình thật sự lo sợ. Vô tình nhận ra hắn đã quan tâm yêu cô không thể mất đi cô!
Hắn hôn cô, dùng hết sự kiên nhẫn mà mình có được, chỉ là………
Hồi lâu sau hắn phát hiện cô không có chút phản ứng nào như một bức tượng gỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.