Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Chương 84: Cô gái,cô tốt nhất cẩn thận một chút
Hồng Nhận
24/09/2013
Edit+Beta:Tieumanulk
Quả nhiên,Diệp Vị Ương vừa nghe Thanh Phong Tuấn nói chỉ bước đầu hoài nghi cô có liên quan đến Thiết Kế Sư thần bí,chứ không xác định cô chính là Thiết Kế Sư thần bí,lập tức trợn to hai mắt!
“Anh đang cười cái gì?” Diệp Vị Ương nhìn hắn.
Thanh Phong Tuấn nhíu mày,còn một bộ không muốn cho ý kiến.Quả thật. . . . . . đáng đánh đòn.
“Anh cười cái gì?” Cô không nhịn được lại hỏi.
“Buồn cười thì cười.Vẻ mặt của cô giống như tiểu miêu tiểu cẩu chịu ủy khuất,thật đáng thương ah.” Hắn thở dài nói,lần nữa không tiếc giễu cợt.
Cắn răng! Tức giận,đáng ghét,người này lại dám đem cô so với chó mèo?
“Hừ,nào có người nói chuyện với chó mèo nửa ngày,chỉ sợ người đó cũng không bình thường.” Diệp Vị Ương nhỏ giọng nói thầm.
“Hả? Cô nói gì.” Hắn làm bộ như không nghe thấy.
“Không có,không có gì.Tôi nói. . . . . . Nếu như ngài không đưa tôi về công ty,tôi sẽ tự mình trở về công ty.” Diệp Vị Ương nói xong cũng tính toán mở cửa xuống xe,cô nghĩ thầm hôm nay thật là một ngày chả ra sao cả,quay quảng cáo hỏng bét,ăn một bữa cơm cũng không xong,nói lời nào cũng bị đối phương nghiền ép gắt gao, thật xui xẻo mà.
“Đợi chút.Tôi còn có chuyện cần nói rõ ràng.” Hắn nhanh chóng đưa tay ngăn lại bàn tay trắng mịn muốn mở cửa xe của Diệp Vị Ương .
Nhìn ngón tay thon dài trắng noãn của hắn mạnh mẽ có lực phủ trên tay cô,nhiệt độ lòng bàn tay cực nóng,Diệp Vị Ương trong lòng run lên,lần nữa tranh thủ rút tay ra,hơi cúi đầu,không dám ngẩng đầu nhìn hắn,chỉ nhẹ giọng hỏi,”Còn chuyện gì nữa?” Nếu thật sự không về công ty là đến giờ tan việc,sau đó cô phải chịu mắng đấy.
“Sau này nếu như hoàng thất nước Z cần cô cung cấp tác phẩm thiết kế,cô nhất định phải nói cho tôi biết đầu tiên,tôi giúp cô giữ bí mật,cô nhất định làm được.Còn nữa…cô gái,mấy ngày nay cô nên cẩn thận một chút,có chuyện gì không nên một mình ra ngoài.” Hắn thu lại vẻ mặt bất cần đời, cau mày bắt đầu nghiêm túc dặn dò.Nước Z là một nơi thần bí nằm ngoài phạm vi của hắn,thân thế không rõ của hắn,cái chết của cha mẹ hắn có thể liên quan đến quốc gia xa xôi ấy,hắn phải nghĩ mọi biện pháp đánh vào nội bộ hoàng thất nước Z .
“Tôi sẽ gặp chuyện gì?” Diệp Vị Ương chớp chớp đôi mắt khẩn trương hỏi.Cô biết thực lực của người trước mắt.Nếu hắn nói như vậy đương nhiên có căn cứ.
“Tôi nói,tôi cũng không chắc chắn,chỉ theo trực giác cảm thấy cô có thể gặp chuyện không may.Hôm nay quay quảng cáo không thuận lợi,nếu như lần trước nhằm vào cô thì trước mắt là thời cơ tốt nhất.Một mình cô phải lưu ý đừng mắc bẫy của người khác.” Hắn nghĩ cho cô thuận tiện nói thêm một câu, “Tôi sẽ sớm giúp cô tra rõ chuyện này.”
Nói xong,Thanh Phong Tuấn lần nữa khởi động xe,xe thể thao truyền đến tiếng động cơ,nhẹ kích thích màng nhĩ Diệp Vị Ương,cô im lặng suy nghĩ lại lời Thanh Phong Tuấn nói.Đúng vậy,hôm nay lúc quay quảng cáo có rất nhiều người nhìn chằm chằm cô,ánh mắt đa phần đều không giống nhau,cô cũng không để ý nhiều,nhưng nếu như. . . . . . Trong những người đó có người muốn hại cô…, hiện trường rất hỗn loạn,lần này là cơ hội tốt vô cùng!
Nhưng cô không đắc tội với ai,thật sẽ có người tới hại cô nữa sao?
Dọc theo đường đi hai người không ai nói chuyện,tự suy nghĩ chuyện của mình.
Sau khi xe tới công ty,mới đi vào đại sảnh đã nghe thấy đại tổng tài Dạ Phi Phàm đang tìm cô,Diệp Vị Ương trong lòng kinh ngạc,lập tức đi về hướng thang máy. Hiazzzzz, bị Dạ đại tổng tài bắt được đang giờ làm việc đi ra ngoài chơi,lần này chết chắc.
Cô sải bước đi,Thanh Phong Tuấn sau khi đậu xe vào bãi đậu xe riêng suy nghĩ một chút dường như không yên tâm cũng đi về hướng cô.
Quả nhiên,Diệp Vị Ương vừa nghe Thanh Phong Tuấn nói chỉ bước đầu hoài nghi cô có liên quan đến Thiết Kế Sư thần bí,chứ không xác định cô chính là Thiết Kế Sư thần bí,lập tức trợn to hai mắt!
“Anh đang cười cái gì?” Diệp Vị Ương nhìn hắn.
Thanh Phong Tuấn nhíu mày,còn một bộ không muốn cho ý kiến.Quả thật. . . . . . đáng đánh đòn.
“Anh cười cái gì?” Cô không nhịn được lại hỏi.
“Buồn cười thì cười.Vẻ mặt của cô giống như tiểu miêu tiểu cẩu chịu ủy khuất,thật đáng thương ah.” Hắn thở dài nói,lần nữa không tiếc giễu cợt.
Cắn răng! Tức giận,đáng ghét,người này lại dám đem cô so với chó mèo?
“Hừ,nào có người nói chuyện với chó mèo nửa ngày,chỉ sợ người đó cũng không bình thường.” Diệp Vị Ương nhỏ giọng nói thầm.
“Hả? Cô nói gì.” Hắn làm bộ như không nghe thấy.
“Không có,không có gì.Tôi nói. . . . . . Nếu như ngài không đưa tôi về công ty,tôi sẽ tự mình trở về công ty.” Diệp Vị Ương nói xong cũng tính toán mở cửa xuống xe,cô nghĩ thầm hôm nay thật là một ngày chả ra sao cả,quay quảng cáo hỏng bét,ăn một bữa cơm cũng không xong,nói lời nào cũng bị đối phương nghiền ép gắt gao, thật xui xẻo mà.
“Đợi chút.Tôi còn có chuyện cần nói rõ ràng.” Hắn nhanh chóng đưa tay ngăn lại bàn tay trắng mịn muốn mở cửa xe của Diệp Vị Ương .
Nhìn ngón tay thon dài trắng noãn của hắn mạnh mẽ có lực phủ trên tay cô,nhiệt độ lòng bàn tay cực nóng,Diệp Vị Ương trong lòng run lên,lần nữa tranh thủ rút tay ra,hơi cúi đầu,không dám ngẩng đầu nhìn hắn,chỉ nhẹ giọng hỏi,”Còn chuyện gì nữa?” Nếu thật sự không về công ty là đến giờ tan việc,sau đó cô phải chịu mắng đấy.
“Sau này nếu như hoàng thất nước Z cần cô cung cấp tác phẩm thiết kế,cô nhất định phải nói cho tôi biết đầu tiên,tôi giúp cô giữ bí mật,cô nhất định làm được.Còn nữa…cô gái,mấy ngày nay cô nên cẩn thận một chút,có chuyện gì không nên một mình ra ngoài.” Hắn thu lại vẻ mặt bất cần đời, cau mày bắt đầu nghiêm túc dặn dò.Nước Z là một nơi thần bí nằm ngoài phạm vi của hắn,thân thế không rõ của hắn,cái chết của cha mẹ hắn có thể liên quan đến quốc gia xa xôi ấy,hắn phải nghĩ mọi biện pháp đánh vào nội bộ hoàng thất nước Z .
“Tôi sẽ gặp chuyện gì?” Diệp Vị Ương chớp chớp đôi mắt khẩn trương hỏi.Cô biết thực lực của người trước mắt.Nếu hắn nói như vậy đương nhiên có căn cứ.
“Tôi nói,tôi cũng không chắc chắn,chỉ theo trực giác cảm thấy cô có thể gặp chuyện không may.Hôm nay quay quảng cáo không thuận lợi,nếu như lần trước nhằm vào cô thì trước mắt là thời cơ tốt nhất.Một mình cô phải lưu ý đừng mắc bẫy của người khác.” Hắn nghĩ cho cô thuận tiện nói thêm một câu, “Tôi sẽ sớm giúp cô tra rõ chuyện này.”
Nói xong,Thanh Phong Tuấn lần nữa khởi động xe,xe thể thao truyền đến tiếng động cơ,nhẹ kích thích màng nhĩ Diệp Vị Ương,cô im lặng suy nghĩ lại lời Thanh Phong Tuấn nói.Đúng vậy,hôm nay lúc quay quảng cáo có rất nhiều người nhìn chằm chằm cô,ánh mắt đa phần đều không giống nhau,cô cũng không để ý nhiều,nhưng nếu như. . . . . . Trong những người đó có người muốn hại cô…, hiện trường rất hỗn loạn,lần này là cơ hội tốt vô cùng!
Nhưng cô không đắc tội với ai,thật sẽ có người tới hại cô nữa sao?
Dọc theo đường đi hai người không ai nói chuyện,tự suy nghĩ chuyện của mình.
Sau khi xe tới công ty,mới đi vào đại sảnh đã nghe thấy đại tổng tài Dạ Phi Phàm đang tìm cô,Diệp Vị Ương trong lòng kinh ngạc,lập tức đi về hướng thang máy. Hiazzzzz, bị Dạ đại tổng tài bắt được đang giờ làm việc đi ra ngoài chơi,lần này chết chắc.
Cô sải bước đi,Thanh Phong Tuấn sau khi đậu xe vào bãi đậu xe riêng suy nghĩ một chút dường như không yên tâm cũng đi về hướng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.