Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Chương 124: Hắn giúp cô tắm
Hồng Nhận
22/10/2013
Edit + Beta : Tieumanulk
Cô ấy rốt cuộc mơ thấy ác mộng gì?
Cô xem hắn như mẹ cô sao?
Nếu đổi lại thời điểm thường ngày,Thanh Phong Tuấn nhất định sẽ trêu đùa Diệp Vị Ương.Nhưng bây giờ,hắn cứ như vậy nhìn chăm chú vào cô,cuối cùng giống như bị ma xui quỷ khiến nằm lên đệm khẽ kéo cô dựa vào ngực . . . . . .
Trong phòng yên tĩnh cơ hồ có thể nghe được nhịp tim của cả hai.Ngửi hơi thở ngọt ngào đặc biệt của cô,mắt sâu lắng nhìn khóe mắt cô,nơi đó có giọt nước mắt chảy xuống,cô đau đớn thút thít.
Không biết có phải bị ảo giác hay không Thanh Phong Tuấn lại thấy cô cắn môi,điều này khiến hắn rất không vui như thói quen tự làm khổ mình của hắn. Mà cô lại giống như lén đau lòng,đau đến rơi nước mắt,ở trong không khí yên tĩnh nhất thời làm người động lòng.
Thanh Phong Tuấn lẳng lặng nhìn cô,nước mắt rơi xuống khóe môi lóng lánh lại thơm ngát như hoa,như một vũng nước tuyết hòa tan sưởi ấm mùa đông,như hoa hồng nở rộ trong tuyết hấp dẫn hắn đến gần. . . . . .
Hắn cúi người cẩn thận quý trọng hôn lên mi mắt của cô,mũi khéo léo,rồi chậm rãi di động ở bên trong,có thể nghe được cô thút thít lẩm bẩm.Rốt cuộc cô gái trước mắt phải chịu tuổi thơ khổ sở thế nào? Chẳng lẽ giống như hắn khi còn bé hy vọng xa vời có một vòng ôm cũng không thể sao? Như vậy cứ để hắn đến đuổi đi đau khổ của cô?
Thanh Phong Tuấn tâm tình phức tạp đi vào phòng tắm,chỉ chốc lát đi ra trên tay có thêm một chiếc khăn lông ấm.
Vết thương trên người Diệp Vị Ương đã nhiễm trùng,khăn lông nóng sẽ làm cô vô cùng đau đớn nhưng khăn lông lạnh lại không tốt cho cơ thể cô,vì vậy hắn thử độ ấm rồi lấy ra một khăn lông ấm áp.
Một tay ôm vòng eo mảnh khảnh của cô,để cô bám vào trên người mình,hắn bắt đầu cẩn thận lau chùi thân thể cho cô.
Hắn đầu tiên lau sạch nhè nhẹ mồ hôi trên trán cô,mái tóc nơi đó đã bị mồ hôi đau đớn thấm ướt dính vào khuôn mặt tái nhợt của cô giống như hoa bách hợp. Thanh Phong Tuấn cũng không biết tại sao tay mình run rẩy,hắn vén sọi tóc ra sau tai cô.
Sau đó,hắn lại thấy vành tai của cô.A,vô luận bị thương vành tai của cô vẫn óng ánh trong suốt trơn nhẵn.Hắn còn nhớ rõ thời điểm hôn cô.Vành tai luôn là chỗ mẫn cảm nhất của cô.
Nén đi cảm giác nóng rực trong người,hắn chăm chú nhìn cô giống như nhìn cả thế kỷ,sau đó lại bắt đầu lau lông mày và mắt của cô.
Lúc này mắt cô nhắm lại thật chặt vì đau đớn trong người,hôn mê cũng ngủ không yên,lông mi thật dài run rẩy như cánh bươm bướm làm cho người ta cho rằng cảm giác đôi mắt này có thể mở ra bất cứ lúc nào.Nhưng Thanh Phong Tuấn đã đợi lại đợi,cô vẫn không tỉnh.
Hắn khẽ thở dài,hắn chưa từng nói với Diệp Vị Ương trên người cô hắn thích nhất chính là đôi mắt này.Đôi mắt đẹp to tròn,lông mi thật dài,thời điểm mở ra như đang mở một cánh cửa thuần khiết nhất,ánh sáng kinh thánh khiến hắn nghĩ muốn dừng lại.
Trên thế giới luôn luôn tồn tại một người,ngươi rất muốn có cô rồi lại sợ làm bẩn cô.
Một khoảng thời gian rất dài,Thanh Phong Tuấn đều nhớ đến cô gái mi mục như họa,hắn nhớ cảnh tượng lần đầu gặp cô.Lúc ấy ,trên đường người đến người đi,dáng vẻ cô hoàn toàn không giống bất kỳ một người mẫu minh tinh nào,ôm thật chặt cậu nhóc ăn xin thiếu chút nữa đị xe đụng,trong mắt cô chỉ có ánh sáng chánh nghĩa, không để ý hình tượng lớn tiếng chất vấn lương tâm tài xế để ở đâu.Trong nháy mắt hắn xác định đây là cô gái hiền lành dễ tiếp cận,chỉ cần dùng chút thủ đoạn đã có thể ở bên cô.
Nhưng lần gặp mặt sau đó hắn thủy chung không nhắc đến lần gặp trước kia,ký ức trân quý độc nhất vô nhị chỉ có hắn giữ lấy.Sau đó,hắn từng bước một tính kế,nhanh chóng bày ra đột ngột xông vào cuộc đời cô,lấy tư thái nửa ép buột để cô ở bên cạnh hắn,tạo thành phong cảnh lưu luyến.
Nhìn cô hiện tại bị thương rất nặng,trong lòng Thanh Phong Tuấn tràn đầy cảm giác đau lòng và hành vi không tốt của mình.
Vì mục đích riêng mình mà kéo cô vào thế giới của hắn,gián tiếp hại cô bị thương nặng,hắn không phải tâm địa sắt đá nói không hối hận là giả.Nhưng bên trong hối hận và chán nản cũng có chút ích kỷ muốn có cô.Về điểm này hắn Thanh Phong Tuấn dù có xuống Địa ngục cũng chưa từng hối hận qua.
Nếu như. . . . . . Nếu như có một ngày,cô biết được chân tướng,cô sẽ nghĩ sao? Nhất định sẽ hận hắn gia tăng khổ sở trên người cô sao?
A,Thanh Phong Tuấn cười khổ,Diệp Vị Ương có thể vẫn cho hắn là anh hùng.
Cô cho rằng hắn và cô lần đầu tiên gặp mặt là ở tại cuộc thi người mẫu.
Hôm đó,hắn chỉ đi thám thính hoàn cảnh của bên địch,lấy phong thái của vị khách quý đến tham quan học tập.
Cũng ngày đó,hắn không ngờ tới cô nhếch nhác đến thế,bị người ta phá hỏng quần áo,lại động tay động chân vào giày.Cũng may Diệp Vị Ương dù sao cũng thông minh,tạm thời đem nơi quần dài bị làm bẩn trực tiếp đổi thành một chiếc váy mát mẻ lộ chân,vẫn rất là mê người.Nếu như không phải cặp giầy cao gót bị người làm hỏng,ngày đó cô nhất định sẽ hạng nhất.
Hắn Thanh Phong Tuấn cho tới bây giờ vẫn là thương nhân khôn khéo,mặc dù hắn tỉnh bỏ nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ bỏ lỡ thời cơ,cho nên ngày đó hắn đã dùng điệu thân sĩ ra tay giúp cô———
Hắn ngồi dưới đài rất gần chỗ cô đứng,thời điểm cô sắp ngã xuống hắn nhanh tay ôm lấy eo cô kéo cô vào trong ngực,nhẹ nhàng đỡ cô đứng vững,sau đó cỡi ra áo vest Tây khoác lên người cô,cố ý ghé sát bên tai cô tốt bụng nói: “Nếu đã ngã cô sẽ không đạt được hạng nhất,đã như vậy,váy quá ngắn có thể gặp nguy hiểm,không bằng trước hết cứ khoát tạm áo tôi.”
Nói xong câu đó hắn đã buông cô ra,mặc dù thân thể cô lúc ấy rất mềm mại,ôm cô vào ngực cảm giác rất tốt.
Ngay lập tức hắn tạo ra phong thái lịch sự khách khí,trầm ổn mà chân thành,hắn biểu hiện hoàn mỹ vô khuyết,không có người nào hoài nghi động cơ của hắn, cũng không có ai phát hiện trong áo khoác của hắn có gắn máy theo dõi.
Khi đó Diệp Vị Ương thật là ngốc,đôi mắt trong trẻo của cô nhìn chằm chằm vào hắn,sâu trong mắt tất cả đều là tràn đầy cảm kích,cô nhìn hắn mỉm cười,không chút đề phòng cũng không nghi ngờ gật đầu nói: “Thật sự rất cám ơn tiên sinh,sáng sớm ngày mai tôi giặt sạch áo sẽ đem trả lại cho ngài.” Nói xong cô khập khễnh đi lên đài.
Lúc cô đi thậm chí quên hỏi cả tên họ hắn,đúng là một người anh tuấn như hắn lần đầu tiên bị một cô gái bỏ lơ,cô gái kia không bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc. Mà hắn cũng kiên nhẫn không nhắc nhở cô,hắn tuyệt không lo Diệp Vị Ương sẽ không biết tên của hắn,bởi vì hắn biết bọn họ sẽ rất nhanh gặp lại.
Sau nữa,trong cùng một ngày,hắn dựa vào máy theo dõi rất nhanh tìm được cô.
Buổi tối hôm đó,hắn cứu cô rất nhiều lần,thậm chí thay cô đỡ một súng mà cô vẫn cho rằng đó chỉ là trùng hợp,cho rằng hắn là thần may mắn của cô.
Cô không biết,tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn Thanh Phong Tuấn.
Cô ấy rốt cuộc mơ thấy ác mộng gì?
Cô xem hắn như mẹ cô sao?
Nếu đổi lại thời điểm thường ngày,Thanh Phong Tuấn nhất định sẽ trêu đùa Diệp Vị Ương.Nhưng bây giờ,hắn cứ như vậy nhìn chăm chú vào cô,cuối cùng giống như bị ma xui quỷ khiến nằm lên đệm khẽ kéo cô dựa vào ngực . . . . . .
Trong phòng yên tĩnh cơ hồ có thể nghe được nhịp tim của cả hai.Ngửi hơi thở ngọt ngào đặc biệt của cô,mắt sâu lắng nhìn khóe mắt cô,nơi đó có giọt nước mắt chảy xuống,cô đau đớn thút thít.
Không biết có phải bị ảo giác hay không Thanh Phong Tuấn lại thấy cô cắn môi,điều này khiến hắn rất không vui như thói quen tự làm khổ mình của hắn. Mà cô lại giống như lén đau lòng,đau đến rơi nước mắt,ở trong không khí yên tĩnh nhất thời làm người động lòng.
Thanh Phong Tuấn lẳng lặng nhìn cô,nước mắt rơi xuống khóe môi lóng lánh lại thơm ngát như hoa,như một vũng nước tuyết hòa tan sưởi ấm mùa đông,như hoa hồng nở rộ trong tuyết hấp dẫn hắn đến gần. . . . . .
Hắn cúi người cẩn thận quý trọng hôn lên mi mắt của cô,mũi khéo léo,rồi chậm rãi di động ở bên trong,có thể nghe được cô thút thít lẩm bẩm.Rốt cuộc cô gái trước mắt phải chịu tuổi thơ khổ sở thế nào? Chẳng lẽ giống như hắn khi còn bé hy vọng xa vời có một vòng ôm cũng không thể sao? Như vậy cứ để hắn đến đuổi đi đau khổ của cô?
Thanh Phong Tuấn tâm tình phức tạp đi vào phòng tắm,chỉ chốc lát đi ra trên tay có thêm một chiếc khăn lông ấm.
Vết thương trên người Diệp Vị Ương đã nhiễm trùng,khăn lông nóng sẽ làm cô vô cùng đau đớn nhưng khăn lông lạnh lại không tốt cho cơ thể cô,vì vậy hắn thử độ ấm rồi lấy ra một khăn lông ấm áp.
Một tay ôm vòng eo mảnh khảnh của cô,để cô bám vào trên người mình,hắn bắt đầu cẩn thận lau chùi thân thể cho cô.
Hắn đầu tiên lau sạch nhè nhẹ mồ hôi trên trán cô,mái tóc nơi đó đã bị mồ hôi đau đớn thấm ướt dính vào khuôn mặt tái nhợt của cô giống như hoa bách hợp. Thanh Phong Tuấn cũng không biết tại sao tay mình run rẩy,hắn vén sọi tóc ra sau tai cô.
Sau đó,hắn lại thấy vành tai của cô.A,vô luận bị thương vành tai của cô vẫn óng ánh trong suốt trơn nhẵn.Hắn còn nhớ rõ thời điểm hôn cô.Vành tai luôn là chỗ mẫn cảm nhất của cô.
Nén đi cảm giác nóng rực trong người,hắn chăm chú nhìn cô giống như nhìn cả thế kỷ,sau đó lại bắt đầu lau lông mày và mắt của cô.
Lúc này mắt cô nhắm lại thật chặt vì đau đớn trong người,hôn mê cũng ngủ không yên,lông mi thật dài run rẩy như cánh bươm bướm làm cho người ta cho rằng cảm giác đôi mắt này có thể mở ra bất cứ lúc nào.Nhưng Thanh Phong Tuấn đã đợi lại đợi,cô vẫn không tỉnh.
Hắn khẽ thở dài,hắn chưa từng nói với Diệp Vị Ương trên người cô hắn thích nhất chính là đôi mắt này.Đôi mắt đẹp to tròn,lông mi thật dài,thời điểm mở ra như đang mở một cánh cửa thuần khiết nhất,ánh sáng kinh thánh khiến hắn nghĩ muốn dừng lại.
Trên thế giới luôn luôn tồn tại một người,ngươi rất muốn có cô rồi lại sợ làm bẩn cô.
Một khoảng thời gian rất dài,Thanh Phong Tuấn đều nhớ đến cô gái mi mục như họa,hắn nhớ cảnh tượng lần đầu gặp cô.Lúc ấy ,trên đường người đến người đi,dáng vẻ cô hoàn toàn không giống bất kỳ một người mẫu minh tinh nào,ôm thật chặt cậu nhóc ăn xin thiếu chút nữa đị xe đụng,trong mắt cô chỉ có ánh sáng chánh nghĩa, không để ý hình tượng lớn tiếng chất vấn lương tâm tài xế để ở đâu.Trong nháy mắt hắn xác định đây là cô gái hiền lành dễ tiếp cận,chỉ cần dùng chút thủ đoạn đã có thể ở bên cô.
Nhưng lần gặp mặt sau đó hắn thủy chung không nhắc đến lần gặp trước kia,ký ức trân quý độc nhất vô nhị chỉ có hắn giữ lấy.Sau đó,hắn từng bước một tính kế,nhanh chóng bày ra đột ngột xông vào cuộc đời cô,lấy tư thái nửa ép buột để cô ở bên cạnh hắn,tạo thành phong cảnh lưu luyến.
Nhìn cô hiện tại bị thương rất nặng,trong lòng Thanh Phong Tuấn tràn đầy cảm giác đau lòng và hành vi không tốt của mình.
Vì mục đích riêng mình mà kéo cô vào thế giới của hắn,gián tiếp hại cô bị thương nặng,hắn không phải tâm địa sắt đá nói không hối hận là giả.Nhưng bên trong hối hận và chán nản cũng có chút ích kỷ muốn có cô.Về điểm này hắn Thanh Phong Tuấn dù có xuống Địa ngục cũng chưa từng hối hận qua.
Nếu như. . . . . . Nếu như có một ngày,cô biết được chân tướng,cô sẽ nghĩ sao? Nhất định sẽ hận hắn gia tăng khổ sở trên người cô sao?
A,Thanh Phong Tuấn cười khổ,Diệp Vị Ương có thể vẫn cho hắn là anh hùng.
Cô cho rằng hắn và cô lần đầu tiên gặp mặt là ở tại cuộc thi người mẫu.
Hôm đó,hắn chỉ đi thám thính hoàn cảnh của bên địch,lấy phong thái của vị khách quý đến tham quan học tập.
Cũng ngày đó,hắn không ngờ tới cô nhếch nhác đến thế,bị người ta phá hỏng quần áo,lại động tay động chân vào giày.Cũng may Diệp Vị Ương dù sao cũng thông minh,tạm thời đem nơi quần dài bị làm bẩn trực tiếp đổi thành một chiếc váy mát mẻ lộ chân,vẫn rất là mê người.Nếu như không phải cặp giầy cao gót bị người làm hỏng,ngày đó cô nhất định sẽ hạng nhất.
Hắn Thanh Phong Tuấn cho tới bây giờ vẫn là thương nhân khôn khéo,mặc dù hắn tỉnh bỏ nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ bỏ lỡ thời cơ,cho nên ngày đó hắn đã dùng điệu thân sĩ ra tay giúp cô———
Hắn ngồi dưới đài rất gần chỗ cô đứng,thời điểm cô sắp ngã xuống hắn nhanh tay ôm lấy eo cô kéo cô vào trong ngực,nhẹ nhàng đỡ cô đứng vững,sau đó cỡi ra áo vest Tây khoác lên người cô,cố ý ghé sát bên tai cô tốt bụng nói: “Nếu đã ngã cô sẽ không đạt được hạng nhất,đã như vậy,váy quá ngắn có thể gặp nguy hiểm,không bằng trước hết cứ khoát tạm áo tôi.”
Nói xong câu đó hắn đã buông cô ra,mặc dù thân thể cô lúc ấy rất mềm mại,ôm cô vào ngực cảm giác rất tốt.
Ngay lập tức hắn tạo ra phong thái lịch sự khách khí,trầm ổn mà chân thành,hắn biểu hiện hoàn mỹ vô khuyết,không có người nào hoài nghi động cơ của hắn, cũng không có ai phát hiện trong áo khoác của hắn có gắn máy theo dõi.
Khi đó Diệp Vị Ương thật là ngốc,đôi mắt trong trẻo của cô nhìn chằm chằm vào hắn,sâu trong mắt tất cả đều là tràn đầy cảm kích,cô nhìn hắn mỉm cười,không chút đề phòng cũng không nghi ngờ gật đầu nói: “Thật sự rất cám ơn tiên sinh,sáng sớm ngày mai tôi giặt sạch áo sẽ đem trả lại cho ngài.” Nói xong cô khập khễnh đi lên đài.
Lúc cô đi thậm chí quên hỏi cả tên họ hắn,đúng là một người anh tuấn như hắn lần đầu tiên bị một cô gái bỏ lơ,cô gái kia không bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc. Mà hắn cũng kiên nhẫn không nhắc nhở cô,hắn tuyệt không lo Diệp Vị Ương sẽ không biết tên của hắn,bởi vì hắn biết bọn họ sẽ rất nhanh gặp lại.
Sau nữa,trong cùng một ngày,hắn dựa vào máy theo dõi rất nhanh tìm được cô.
Buổi tối hôm đó,hắn cứu cô rất nhiều lần,thậm chí thay cô đỡ một súng mà cô vẫn cho rằng đó chỉ là trùng hợp,cho rằng hắn là thần may mắn của cô.
Cô không biết,tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn Thanh Phong Tuấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.