Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Chương 180: Hắn khoác da người vô tình vô nghĩa, mà cô lại nhìn nhầm thành chú cừu trắng nhỏ!
Hồng Nhận
30/01/2014
Edit:Dực
Beta:Tieumanulk
Máy điều hòa không khí rõ ràng vẫn mở nhưng sao vẫn cảm thấy nóng,hắn dứt khoát đem áo sơ mi toàn bộ cởi ra,sau đó ôm cô làm chuyện đầu tiên muốn làm!
Đợi nửa buổi thậm chí còn lâu hơn,Diệp Vị Ương nghi ngờ,Thanh Phong Tuấn cũng không có……..động tác chiếm đoạt trong tưởng tượng ……..! Thì ngược lại ở chân bị thương của cô lại truyền đến cảm giác mát lạnh.
Diệp Vị Ương kinh ngạc thận trọng hé mắt nhìn,không dám mở lớn mắt chỉ sợ vừa mở mắt ra phải đối mặt với đôi mắt thâm thúy khuôn mặt tuấn dật của hắn.
Đôi mắt của Thanh Phong Tuấn bình thường sẽ khiến cho Diệp Vị Ương cảm thấy mình không thể nói được gì nữa,đó là vạn kiếp bất phục khiến cô không thể khống chế được thanh âm.Khiến cô………………….sợ hãi.
Híp mắt,cô thấy Thanh Phong Tuấn nửa ngồi ỏ mép giường,vì cô mà thoa đá lạnh lên chỗ chân bị trẹo.
Cổ áo sơ mi của hắn đã để mở một khoảng lớn,lộ ra màu da khỏe mạnh thân hình vô cùng hoàn mĩ.
Ống tay áo của hắn cũng được xăn lên,không đeo caravat,không mặc áo khoác tây giống như người đàn ông bình thường,thế nhưng hắn lại toát ra một loại khí chất mãnh liệt vô cùng quyến rũ! Thậm chí so với lúc nghiêm túc lạnh như băng lại càng thêm mê người! Ngay cả Diệp Vị Ương là cô gái không mê sắc đẹp nhưng cũng phải thất thần,đôi mắt hoàn toàn mở lớn,chớp mắt cũng không.
Oanh——————-
Mặt của Diệp Vị Ương lại càng đỏ hơn! Lần này là bởi vì xấu hổ! Căn bản là mới vừa rồi cô còn cho rằng động cơ của hắn rất xấu, cho rằng hắn muốn……khụ khụ! Nhưng hiện tại người ta lại với vẻ mặt thành thật vì cô mà thoa đá lạnh!
Cô không nhịn được từ đùa cợt mình trong lòng”Diệp Vị Ương, đúng là đồ con gái không tốt xấu,lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Cứ tiếp tục xấu hổ đi!”
Tựa như biết đọc suy nghĩ của người khác,Thanh Phong Tuấn dường như không ngẩng đầu,trực tiếp nói “Em yêu,đừng có nghĩ là anh quá tốt đi,đêm nay tôi cũng không định bỏ qua cho em, thoa đá lạnh cũng chỉ là để em giảm đau,để cho em dễ hoạt động,anh từ trước đến giờ không phải là người tốt,cũng không làm không công bất cứ chuyện gì,điều này em nhất định phải nhớ kỹ!”
Nói xong,dường như rất hài lòng vì chân cô không còn sưng đỏ như trước,đem đá lạnh một lần nữa để lại vị trí cũ,hắn ưu nhã đứng dậy,sau đó…………….không chút do dự đè lên thân thể cô!
Ông trời ơi! Suy nghĩ của Diệp Vị Ương trong phút chốc bị lật nhào, cô cảm thấy trên người đang bắt đầu nóng rực người đàn ông đang tiến hành “công thành chiếm đất” này chính là kẻ khoác da người vô tình vô nghĩa mà cô lại nhìn nhầm thành con cừu trắng nhỏ! Thua thiệt trước mắt mà còn nghĩ hắn là người tốt,tự mình kiểm nghiệm nhưng người này tốt cuộc vẫn nhào tới rồi………..
Chỉ là động tác của hắn mặc dù cuồng dã nhưng lại không có đụng tới nơi cô bị thương,đây là một loại săn sóc vô hình chăng? Hắn ôm cô trở về phòng cũng chỉ bởi vì hiện tại chỉ có phòng hắn mới có đá lạnh sao?
Thanh Phong Tuấn luôn hôn rất đặc biệt,rõ ràng là một người bá đạo mạnh mẽ nhưng lại cho cô một thứ ảo giác vô cùng quý trọng. Để cho mặt hồ tĩnh lặng của cô gợn sóng,thật lâu không thể hít thở bình thường.
Giống như giờ phút này,nụ hôn của hắn theo trán một đường xuống dưới,cuối cùng vô cùng êm ái rơi lên môi cô,qua lại triền miên,không cho cô chạy trốn chút nào.
Mà tay của hắn nâng tấm lưng trần của cô,để cho hai cánh tay mảnh khảnh cô cô ôm chặt lấy cổ hắn,hoàn toàn bám vào người hắn,mượn lực của hắn giảm rât nhiều áp lực lên chân bị thương, kể từ đó chân bị thương của cô không cảm thấy đau và khó chịu nữa.
Một tay khác của hắn cũng không nhàn rồi,đầu tiên là kiên nhẫn vuốt mái tóc tán loạn của cô giống như cực kỳ thích cảm giác mà tóc cô mang đến,một lần đưa năm ngón tay vuốt vào mái tóc mềm mại lại lưu luyến day tới day lui.
Hô hấp dây dưa lẫn nhau thiêu đốt yết hầu,chỉ nghe hắn ấm ức thì thầm bên tai cô “Em yêu,từ giờ trở đi……..không cần cắt tóc nữa, vì anh hãy để nó mãi mãi dài hơn………………:”
Trong giọng nói của hắn nồng đậm tình cảm đầu độc dẫn dắt cô vô ý thức gật đầu một cái
“…….Như vậy,đồng thời em cũng phải nhớ,em là người phụ nữ của anh! Em vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình anh!”
Lời nói bá đạo của hắn vẫn như cũ tràn ngập bên tai,Diệp Vị Ương lại mở mắt đầu sương mù nhìn người đàn ông trước mắt một chút, trong nháy mắt hai cặp mắt nhìn thẳng vào nhau.
Trừng mắt nhìn nhau có lẽ vì hai người khoảng cách quá gần,gần đến mức lông mi thật dài của cô quẹt nhẹ qua gương mặt tuấn dật hoàn mĩ của hắn.
Vì vậy,cuốnghọng hắn lại căng thẳng,lại ấn xuống mi mắt cô một nụ hôn vô cùng êm ái.
Cảm giác hắn chính là thần thánh trong thiên hạ,sâu trong con ngươi xinh đẹp mị hoặc không thấy đáy,chỉ một giây thôi đã khiến cô run rẩy,nhanh chóng chấp nhận nhắm hai mắt lại,cả trái tim……………..đắm chìm…………dắm chìm……đắm chìm mãi……….
Lại………trốn không thoát nữa rồi…………
Hoặc………………trong thâm tâm không bao giờ muốn chạy trốn nữa?
Nếu như cảm giác được gắt gao ôm vào trong ngực được thương yêu được quý trọng là sai,vậy cứ để cô tiếp tục sai lầm…………….
Diệp Vị Ương mệt đến mỗi ngày những ngón tay cũng lười hoạt động.Cô chưa từng nghĩ tới giữa nam và nữ có thể ……….điên cuồng như thế.
Ít ngày trước công chuyện quá bận bịu,hắn chỉ vội vã trở về uống tách trà chiều của cô chứ không bao giờ ngủ lại.
Mà cô bận việc thích ứng với hoàn cảnh học tập,đem toàn bộ ý nghĩ nhập vào việc học.Trong tiềm thức của cô mơ hồ có một ý niệm,đó chính là ————- cô phải trở thành một cô gái xứng đôi với hắn!
Người đàn ông này vừa anh tuấn lại thông minh,bá đạo mạnh mẽ nhưng không mất đi sự ôn nhu,lý trí lại kiên định vô cùng đáng để cô dùng tất cả để quý trọng!!
Hai người lại một lần nữa chặt chẽ….kết hợp! Lần này dường như hắn làm cho cô……….có cảm giác không thể nói bằng lời! Khó có thể mở miệng lại biết cô được quan tâm! Mệt mỏi quá độ khiến DIệp Vị Ương cảm thấy sức lực toàn thân bị rút sạch!
Muốn tắm nhưng lại không nhúc nhích được!
Hiện tại mới ba giờ sáng,người đàn ông bên cạnh nhìn như đang ngủ rất say lại tựa hồ như luôn có thể trước tiên cảm nhận được cô muốn gì.
Hắn mở mắt ra,tròng mắt vẫn như cũ lấp lánh như ánh sao sáng trên biển sâu,sau đó………cũng không vội mặc quần áo,cứ như vậy ôm ngang cô lên.
Còn không kịp kêu lên,hắn đã dùng nụ hôn dài che kín miệng cô mị hoặc lẩm bẩm “Ngoan,cùng nhau tắm!”
Có một cảm giác nào đó không rõ lắm,lời nói của hắn có phần mờ ám,ôm cô một đường tiến về phòng tắm rộng lớn.
Khi hơi nước ấm từ bồm tắm bay lên,hắn đặt cô vào bồn tắm,ánh mắt lại khôi phục lại sự nóng rực ban đầu.
“Sau khi trặc chân thoa băng lạnh rồi tắm nước nóng,hiệu quả sẽ tốt hơn đấy!” Hắn nói như vậy.
Hai người thong thả ở trong cùng một bồn tắm,hắn chỉ đưa tay ôm cô vào ngực,đầu thân mật tựa vào cổ cô,hơi thở nóng bỏng phả lên vai cô.
Diệp Vị Ương xấu hổ cơ thể cứng ngắc,lại nghe giọng nói đè nén trầm trầm của hắn truyền đến “……………Đừng động! Cử động nữa, chứng tỏ em cũng không mệt mỏi,như vậy………”
Beta:Tieumanulk
Máy điều hòa không khí rõ ràng vẫn mở nhưng sao vẫn cảm thấy nóng,hắn dứt khoát đem áo sơ mi toàn bộ cởi ra,sau đó ôm cô làm chuyện đầu tiên muốn làm!
Đợi nửa buổi thậm chí còn lâu hơn,Diệp Vị Ương nghi ngờ,Thanh Phong Tuấn cũng không có……..động tác chiếm đoạt trong tưởng tượng ……..! Thì ngược lại ở chân bị thương của cô lại truyền đến cảm giác mát lạnh.
Diệp Vị Ương kinh ngạc thận trọng hé mắt nhìn,không dám mở lớn mắt chỉ sợ vừa mở mắt ra phải đối mặt với đôi mắt thâm thúy khuôn mặt tuấn dật của hắn.
Đôi mắt của Thanh Phong Tuấn bình thường sẽ khiến cho Diệp Vị Ương cảm thấy mình không thể nói được gì nữa,đó là vạn kiếp bất phục khiến cô không thể khống chế được thanh âm.Khiến cô………………….sợ hãi.
Híp mắt,cô thấy Thanh Phong Tuấn nửa ngồi ỏ mép giường,vì cô mà thoa đá lạnh lên chỗ chân bị trẹo.
Cổ áo sơ mi của hắn đã để mở một khoảng lớn,lộ ra màu da khỏe mạnh thân hình vô cùng hoàn mĩ.
Ống tay áo của hắn cũng được xăn lên,không đeo caravat,không mặc áo khoác tây giống như người đàn ông bình thường,thế nhưng hắn lại toát ra một loại khí chất mãnh liệt vô cùng quyến rũ! Thậm chí so với lúc nghiêm túc lạnh như băng lại càng thêm mê người! Ngay cả Diệp Vị Ương là cô gái không mê sắc đẹp nhưng cũng phải thất thần,đôi mắt hoàn toàn mở lớn,chớp mắt cũng không.
Oanh——————-
Mặt của Diệp Vị Ương lại càng đỏ hơn! Lần này là bởi vì xấu hổ! Căn bản là mới vừa rồi cô còn cho rằng động cơ của hắn rất xấu, cho rằng hắn muốn……khụ khụ! Nhưng hiện tại người ta lại với vẻ mặt thành thật vì cô mà thoa đá lạnh!
Cô không nhịn được từ đùa cợt mình trong lòng”Diệp Vị Ương, đúng là đồ con gái không tốt xấu,lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Cứ tiếp tục xấu hổ đi!”
Tựa như biết đọc suy nghĩ của người khác,Thanh Phong Tuấn dường như không ngẩng đầu,trực tiếp nói “Em yêu,đừng có nghĩ là anh quá tốt đi,đêm nay tôi cũng không định bỏ qua cho em, thoa đá lạnh cũng chỉ là để em giảm đau,để cho em dễ hoạt động,anh từ trước đến giờ không phải là người tốt,cũng không làm không công bất cứ chuyện gì,điều này em nhất định phải nhớ kỹ!”
Nói xong,dường như rất hài lòng vì chân cô không còn sưng đỏ như trước,đem đá lạnh một lần nữa để lại vị trí cũ,hắn ưu nhã đứng dậy,sau đó…………….không chút do dự đè lên thân thể cô!
Ông trời ơi! Suy nghĩ của Diệp Vị Ương trong phút chốc bị lật nhào, cô cảm thấy trên người đang bắt đầu nóng rực người đàn ông đang tiến hành “công thành chiếm đất” này chính là kẻ khoác da người vô tình vô nghĩa mà cô lại nhìn nhầm thành con cừu trắng nhỏ! Thua thiệt trước mắt mà còn nghĩ hắn là người tốt,tự mình kiểm nghiệm nhưng người này tốt cuộc vẫn nhào tới rồi………..
Chỉ là động tác của hắn mặc dù cuồng dã nhưng lại không có đụng tới nơi cô bị thương,đây là một loại săn sóc vô hình chăng? Hắn ôm cô trở về phòng cũng chỉ bởi vì hiện tại chỉ có phòng hắn mới có đá lạnh sao?
Thanh Phong Tuấn luôn hôn rất đặc biệt,rõ ràng là một người bá đạo mạnh mẽ nhưng lại cho cô một thứ ảo giác vô cùng quý trọng. Để cho mặt hồ tĩnh lặng của cô gợn sóng,thật lâu không thể hít thở bình thường.
Giống như giờ phút này,nụ hôn của hắn theo trán một đường xuống dưới,cuối cùng vô cùng êm ái rơi lên môi cô,qua lại triền miên,không cho cô chạy trốn chút nào.
Mà tay của hắn nâng tấm lưng trần của cô,để cho hai cánh tay mảnh khảnh cô cô ôm chặt lấy cổ hắn,hoàn toàn bám vào người hắn,mượn lực của hắn giảm rât nhiều áp lực lên chân bị thương, kể từ đó chân bị thương của cô không cảm thấy đau và khó chịu nữa.
Một tay khác của hắn cũng không nhàn rồi,đầu tiên là kiên nhẫn vuốt mái tóc tán loạn của cô giống như cực kỳ thích cảm giác mà tóc cô mang đến,một lần đưa năm ngón tay vuốt vào mái tóc mềm mại lại lưu luyến day tới day lui.
Hô hấp dây dưa lẫn nhau thiêu đốt yết hầu,chỉ nghe hắn ấm ức thì thầm bên tai cô “Em yêu,từ giờ trở đi……..không cần cắt tóc nữa, vì anh hãy để nó mãi mãi dài hơn………………:”
Trong giọng nói của hắn nồng đậm tình cảm đầu độc dẫn dắt cô vô ý thức gật đầu một cái
“…….Như vậy,đồng thời em cũng phải nhớ,em là người phụ nữ của anh! Em vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình anh!”
Lời nói bá đạo của hắn vẫn như cũ tràn ngập bên tai,Diệp Vị Ương lại mở mắt đầu sương mù nhìn người đàn ông trước mắt một chút, trong nháy mắt hai cặp mắt nhìn thẳng vào nhau.
Trừng mắt nhìn nhau có lẽ vì hai người khoảng cách quá gần,gần đến mức lông mi thật dài của cô quẹt nhẹ qua gương mặt tuấn dật hoàn mĩ của hắn.
Vì vậy,cuốnghọng hắn lại căng thẳng,lại ấn xuống mi mắt cô một nụ hôn vô cùng êm ái.
Cảm giác hắn chính là thần thánh trong thiên hạ,sâu trong con ngươi xinh đẹp mị hoặc không thấy đáy,chỉ một giây thôi đã khiến cô run rẩy,nhanh chóng chấp nhận nhắm hai mắt lại,cả trái tim……………..đắm chìm…………dắm chìm……đắm chìm mãi……….
Lại………trốn không thoát nữa rồi…………
Hoặc………………trong thâm tâm không bao giờ muốn chạy trốn nữa?
Nếu như cảm giác được gắt gao ôm vào trong ngực được thương yêu được quý trọng là sai,vậy cứ để cô tiếp tục sai lầm…………….
Diệp Vị Ương mệt đến mỗi ngày những ngón tay cũng lười hoạt động.Cô chưa từng nghĩ tới giữa nam và nữ có thể ……….điên cuồng như thế.
Ít ngày trước công chuyện quá bận bịu,hắn chỉ vội vã trở về uống tách trà chiều của cô chứ không bao giờ ngủ lại.
Mà cô bận việc thích ứng với hoàn cảnh học tập,đem toàn bộ ý nghĩ nhập vào việc học.Trong tiềm thức của cô mơ hồ có một ý niệm,đó chính là ————- cô phải trở thành một cô gái xứng đôi với hắn!
Người đàn ông này vừa anh tuấn lại thông minh,bá đạo mạnh mẽ nhưng không mất đi sự ôn nhu,lý trí lại kiên định vô cùng đáng để cô dùng tất cả để quý trọng!!
Hai người lại một lần nữa chặt chẽ….kết hợp! Lần này dường như hắn làm cho cô……….có cảm giác không thể nói bằng lời! Khó có thể mở miệng lại biết cô được quan tâm! Mệt mỏi quá độ khiến DIệp Vị Ương cảm thấy sức lực toàn thân bị rút sạch!
Muốn tắm nhưng lại không nhúc nhích được!
Hiện tại mới ba giờ sáng,người đàn ông bên cạnh nhìn như đang ngủ rất say lại tựa hồ như luôn có thể trước tiên cảm nhận được cô muốn gì.
Hắn mở mắt ra,tròng mắt vẫn như cũ lấp lánh như ánh sao sáng trên biển sâu,sau đó………cũng không vội mặc quần áo,cứ như vậy ôm ngang cô lên.
Còn không kịp kêu lên,hắn đã dùng nụ hôn dài che kín miệng cô mị hoặc lẩm bẩm “Ngoan,cùng nhau tắm!”
Có một cảm giác nào đó không rõ lắm,lời nói của hắn có phần mờ ám,ôm cô một đường tiến về phòng tắm rộng lớn.
Khi hơi nước ấm từ bồm tắm bay lên,hắn đặt cô vào bồn tắm,ánh mắt lại khôi phục lại sự nóng rực ban đầu.
“Sau khi trặc chân thoa băng lạnh rồi tắm nước nóng,hiệu quả sẽ tốt hơn đấy!” Hắn nói như vậy.
Hai người thong thả ở trong cùng một bồn tắm,hắn chỉ đưa tay ôm cô vào ngực,đầu thân mật tựa vào cổ cô,hơi thở nóng bỏng phả lên vai cô.
Diệp Vị Ương xấu hổ cơ thể cứng ngắc,lại nghe giọng nói đè nén trầm trầm của hắn truyền đến “……………Đừng động! Cử động nữa, chứng tỏ em cũng không mệt mỏi,như vậy………”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.