Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Chương 107: Hung hăng hôn em, trừng phạt!
Hồng Nhận
04/10/2013
Edit: Dực
Beta:Tieumanulk
Diệp Vị Ương nghe xong khóc không ra nước mắt, thế nào mà cô mới không đi làm người giúp việc cho Thanh Phong Tuấn có một ngày, chớp mắt một cái đã lưu lạc làm nữ giúp việc cho con người thần bí này rồi? Chẳng lẽ trời sinh cô là số người hầu? Không phải thảm vậy chứ ?
Còn nữa…….cái gì mà bao ăn bao uống bao cả ngủ?Khi nào cô lại biến thành người giúp việc rồi! Dù gì thì cô cũng là người mẫu thế giới nha!
Cái gì mà bình thường hắn hưng thú với một người phụ nữ không quá 2 tuần lễ? Nếu thích cô,cô mới quả thực bất an đấy.
Cái gì mà tiền lương coi như xóa bỏ,một phần tiền cũng không có,ngày rời đi nếu tâm tình tốt thì sẽ cho tiền xe? Hắn còn có thể soi mói thêm được nữa không? Đúng là đồ tư bản lòng dạ nham nhiểm trong xã hội chủ nghĩa.
Diệp Vị Ương phỉ báng trong lòng như vậy, trong lòng Ảnh thiếu cũng có một tính toán khác
______________ Ừm, thứ nhất,hắn đã nói rồi, đây chỉ là tình huống bình thường cho nên hoàn toàn không có nghĩa là tương lai xảy ra một loại tình huống tương tự hắn sẽ thả cô về. Dù sao thì lời hắn nói cũng rất rõ ràng,nha đầu này có thể hiểu được điểm mấu chốt hay không thì không phải việc của hắn.
Thứ hai, để đảm bảo đạt được mục đích,sáng mai hắn muốn làm một bản hợp đồng thuê làm, về sau quyền sở hữu cô gái này thuộc về chủ nhân là hắn rồi.
Nghĩ như vậy, Ảnh thiếu gật đầu,rất hài lòng. Vì thế khóe môi hắn tà mị cong lên một đường cong hoàn mĩ tính toán thêm kế hoạch. Vị Ương đáng thương không biết đẳng cấp của con người phúc hắc này đã không phải để cho cô có thể đánh giá trình độ rồi.
Lại nói, trước đó Diệp Vị Ương không phải đang tắm sao, sau khi ngâm nước ấm cơ thể quả thực không còn chút khó chịu nào, sau đó Ảnh thiếu không để ý đến cô đang ngượng ngùng một lần nữ ôm cô đem về phòng.
Khăn trải giường không biết đã được thay đi từ khi nào rồi, sạch sẽ trắng noãn.
Sau khi đặt cô xuống, Ảnh thiếu cũng không có rời đi mà cũng ngã nằm xuống bên cạnh cô, vòng tay qua eo cô,ôm cô vào lòng.
Diệp Vị Ương vừa mới thả lỏng cơ thể lập tức căng cứng lại giống như phòng bị không chút lơ là cảnh giác sợ hắn ‘tấn công” lần nữa. Nhưng sau một hồi lâu, cô nghe thấy hắn thì thầm bên tai “Tối qua căn bản không có ngủ, nếu em không ngủ, chúng ta sẽ tiếp tục chuyện lúc trước”
Vừa dứt lời, Diệp Vị Ương đã phản xạ có điều kiện ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, hàng lông mi dài chớp chớp trông thật đáng yêu.
Người đàn ông tà mị bên cạnh khóe miệng cười càng sâu hơn.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Vị Ương tỉnh dậy rất sớm,tính lén tháo mặt nạ trên mặt người đàn ông này xuống, kết quả người kia so với cô còn dậy sớm hơn,đã sớm vào thư phòng!
Dường như canh thời gian chờ cô thức dậy, sau khi cô thức dậy không lâu Ảnh thiếu cũng ra khỏi thư phòng,phân phó như việc đương nhiên”Trước tiên pha một ly cà phê mang tới cho tôi, sau đó chuẩn bị bữa sáng, tôi đói!”
Nói xong cũng không thèm nhìn Diệp Vị Ương lấy một cái xoay người bước vào thư phòng.
Chậc chậc,đúng là đại thiếu gia! Chỉ biết sai bảo người khác!
Diệp Vị Ương tức thì tức,thế nhưng đang ở cùng hắn dưới một mái hiên,hơn nữa lại đang bị bắt cóc,có thể đi lại bình thường là tốt lắm rồi, không thể làm gì khác ngoài việc im lặng làm theo.
Lúc pha cà phê Diệp Vị Ương phải nhíu mày, sáng sớm đã uống cà phê,người này không sợ bị thủng dạ dày sao? Quên đi, không nên quản sự sống chết của hắn, hắn muốn uống cà phê thì để hắn uống đi. Chỉ là………hôm nay người này muốn uống cà phê loại nào nha, thêm mấy muống đường nhỉ?
Diệp Vị Ương nhìn tất cả các loại cà phê để trong phòng khách, trợn tròn mắt.
Vậy cô phải tới thư phòng hỏi hắn sao? Thôi,cô không muốn đến nơi đó.
Vậy thì………tùy tiện chọn một loại thôi. Dựa theo thói quen của cô là được rồi.
Vì vậy,Diệp Vị Ương rót một ly cà phê Blue Mountain,hương vị nồngnàn, mùi vị thuần túy chính cô cũng cảm thấy rất hài lòng.
Đâu biết rằng đại thiếu gia rất khó hầu hạ, vừa uống một ngụm đã cau mày nói “Quá đắng. Đổi ly khác.”
Chậc chậc, khẳng định vừa rồi là giọng điệu ra lệnh,không chút khách khí nào.
Cắn răng,nắm quyền,hít sâu,nén giận,giữ thái độ chừng mực hỏi “Vậy ngài muốn uống loại cà phê gì ạ?”
“Latte!” Hắn lạnh lùng ném ra hai chữ,đơn giản đến không còn gì đơn giản hơn được nữa, vẫn như cũ không thèm nhìn cô lấy một cái.
Diệp Vị Ương bĩu môi, đi ra bắt đầu pha cà phê một lần nữa. Xong,lại quên hỏi thêm mấy muỗng đường rồi.
Ưm,nếu hắn ghét cà phê Blue Mountain quá ngọt,hẳn thích vị đắng rồi phải không? Bản thân Latte đã đủ đắng rồi,nếu như không thêm đường mà trực tiếp đưa cho hắn thì sao? Được, cứ quyết định như vậy đi! Cười trộm.
Lần này là Diệp Vị ương hí hửng bước vào, rất tò mò nhìn hắn uống một chút, đôi mắt to chớp chớp chờ đợi từng biểu hiện rát nhỏ trên mặt hắn. Haizz,đáng tiếc người này mang mặt nạ,không nhìn thấy vẻ mặt hắn cau mày,chỉ biết ánh mắt của hắn vẫn như thường, ngay cả đôi môi cũng không có chán ghét mà hạ xuống,chẳng lẽ đánh bậy pha đại cà phê không đường lại trúng ý hắn? Ngược lại người này lại thích uống loại cà phê càng đắng càng tốt mà không cần bỏ đường sao?Ack,nếu quả thật như vậy thì quả thực là………….biến thái.
Nhưng cho dù Diệp Vị ương thấy thế nào thì vẻ mặt của Ảnh thiếu vốn dĩ đã như vậy,hoặc rất hưởng thụ uống một ngụm, thậm chí còn nhắm mắt lại thưởng thức hương vị một chút, sau đó chậm rãi đầy ẩn ý nói “Tốt, ly cà phê này của cô uống rất ngon, xem cô có biểu hiện tích cực như vậy, vậy thưởng cho cô uống!”
Không phải chứ? Diệp Vị Ương trợn tròn hai mắt, người này đang chơi xỏ cô? Thưởng cho cô uống? Đây không phải là để cô tự mang đá đập vào chân mình sao?
“Cái đó……………tôi có thể không uống được không?”
Ảnh thiếu được thương lượng đặt cà phê xuống, móc móc ngón tay ra hiệu cho cô đến gần, nói “Dĩ nhiên là có thể, một cái hôn nóng bỏng chính là cái giá em phải trả vì đã pha cà phê đắng cho tôi.”
Nói xong liền kéo cô vào lồng ngực,hung hăng hôn lên! Tối hôm qua hắn cũng rất muốn hôn cô!
Đây là trừng phạt cô gái hư hỏng, tối qua lúc cô ngủ cứ nhích tới nhích lui,ngủ say như vậy lại khiến hắn muốn cô. Lửa đốt trong người ngủ không yên,nếu không phải sợ cơ thể cô không chịu nổi thì tối qua hắn đã đem cô ăn sạch như buổi chiều rồi! Hại hắn thức cả đêm xem tài liệu, vừa rồi chỉ là cố ý gây khó dễ để trừng phạt cô thôi, nhưng cuối cùng lại thương cho dạ dày của cô không đành lòng để cô uống cà phê đắng như vậy!
Ừm,cũng may môi cô rất ngọt xem như khoản bồi thường vào sáng sớm đi.
Haizzz,cũng không biết có thể giấu cô tới khi nào,những thế lực bên ngoài muốn tìm cô đã bay đầy trời, phụ nữ xinh đẹp quả là phiền toái, mới mất tích có hai ngày mà thế giới đã bị lật tung lên rồi.
Beta:Tieumanulk
Diệp Vị Ương nghe xong khóc không ra nước mắt, thế nào mà cô mới không đi làm người giúp việc cho Thanh Phong Tuấn có một ngày, chớp mắt một cái đã lưu lạc làm nữ giúp việc cho con người thần bí này rồi? Chẳng lẽ trời sinh cô là số người hầu? Không phải thảm vậy chứ ?
Còn nữa…….cái gì mà bao ăn bao uống bao cả ngủ?Khi nào cô lại biến thành người giúp việc rồi! Dù gì thì cô cũng là người mẫu thế giới nha!
Cái gì mà bình thường hắn hưng thú với một người phụ nữ không quá 2 tuần lễ? Nếu thích cô,cô mới quả thực bất an đấy.
Cái gì mà tiền lương coi như xóa bỏ,một phần tiền cũng không có,ngày rời đi nếu tâm tình tốt thì sẽ cho tiền xe? Hắn còn có thể soi mói thêm được nữa không? Đúng là đồ tư bản lòng dạ nham nhiểm trong xã hội chủ nghĩa.
Diệp Vị Ương phỉ báng trong lòng như vậy, trong lòng Ảnh thiếu cũng có một tính toán khác
______________ Ừm, thứ nhất,hắn đã nói rồi, đây chỉ là tình huống bình thường cho nên hoàn toàn không có nghĩa là tương lai xảy ra một loại tình huống tương tự hắn sẽ thả cô về. Dù sao thì lời hắn nói cũng rất rõ ràng,nha đầu này có thể hiểu được điểm mấu chốt hay không thì không phải việc của hắn.
Thứ hai, để đảm bảo đạt được mục đích,sáng mai hắn muốn làm một bản hợp đồng thuê làm, về sau quyền sở hữu cô gái này thuộc về chủ nhân là hắn rồi.
Nghĩ như vậy, Ảnh thiếu gật đầu,rất hài lòng. Vì thế khóe môi hắn tà mị cong lên một đường cong hoàn mĩ tính toán thêm kế hoạch. Vị Ương đáng thương không biết đẳng cấp của con người phúc hắc này đã không phải để cho cô có thể đánh giá trình độ rồi.
Lại nói, trước đó Diệp Vị Ương không phải đang tắm sao, sau khi ngâm nước ấm cơ thể quả thực không còn chút khó chịu nào, sau đó Ảnh thiếu không để ý đến cô đang ngượng ngùng một lần nữ ôm cô đem về phòng.
Khăn trải giường không biết đã được thay đi từ khi nào rồi, sạch sẽ trắng noãn.
Sau khi đặt cô xuống, Ảnh thiếu cũng không có rời đi mà cũng ngã nằm xuống bên cạnh cô, vòng tay qua eo cô,ôm cô vào lòng.
Diệp Vị Ương vừa mới thả lỏng cơ thể lập tức căng cứng lại giống như phòng bị không chút lơ là cảnh giác sợ hắn ‘tấn công” lần nữa. Nhưng sau một hồi lâu, cô nghe thấy hắn thì thầm bên tai “Tối qua căn bản không có ngủ, nếu em không ngủ, chúng ta sẽ tiếp tục chuyện lúc trước”
Vừa dứt lời, Diệp Vị Ương đã phản xạ có điều kiện ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, hàng lông mi dài chớp chớp trông thật đáng yêu.
Người đàn ông tà mị bên cạnh khóe miệng cười càng sâu hơn.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Vị Ương tỉnh dậy rất sớm,tính lén tháo mặt nạ trên mặt người đàn ông này xuống, kết quả người kia so với cô còn dậy sớm hơn,đã sớm vào thư phòng!
Dường như canh thời gian chờ cô thức dậy, sau khi cô thức dậy không lâu Ảnh thiếu cũng ra khỏi thư phòng,phân phó như việc đương nhiên”Trước tiên pha một ly cà phê mang tới cho tôi, sau đó chuẩn bị bữa sáng, tôi đói!”
Nói xong cũng không thèm nhìn Diệp Vị Ương lấy một cái xoay người bước vào thư phòng.
Chậc chậc,đúng là đại thiếu gia! Chỉ biết sai bảo người khác!
Diệp Vị Ương tức thì tức,thế nhưng đang ở cùng hắn dưới một mái hiên,hơn nữa lại đang bị bắt cóc,có thể đi lại bình thường là tốt lắm rồi, không thể làm gì khác ngoài việc im lặng làm theo.
Lúc pha cà phê Diệp Vị Ương phải nhíu mày, sáng sớm đã uống cà phê,người này không sợ bị thủng dạ dày sao? Quên đi, không nên quản sự sống chết của hắn, hắn muốn uống cà phê thì để hắn uống đi. Chỉ là………hôm nay người này muốn uống cà phê loại nào nha, thêm mấy muống đường nhỉ?
Diệp Vị Ương nhìn tất cả các loại cà phê để trong phòng khách, trợn tròn mắt.
Vậy cô phải tới thư phòng hỏi hắn sao? Thôi,cô không muốn đến nơi đó.
Vậy thì………tùy tiện chọn một loại thôi. Dựa theo thói quen của cô là được rồi.
Vì vậy,Diệp Vị Ương rót một ly cà phê Blue Mountain,hương vị nồngnàn, mùi vị thuần túy chính cô cũng cảm thấy rất hài lòng.
Đâu biết rằng đại thiếu gia rất khó hầu hạ, vừa uống một ngụm đã cau mày nói “Quá đắng. Đổi ly khác.”
Chậc chậc, khẳng định vừa rồi là giọng điệu ra lệnh,không chút khách khí nào.
Cắn răng,nắm quyền,hít sâu,nén giận,giữ thái độ chừng mực hỏi “Vậy ngài muốn uống loại cà phê gì ạ?”
“Latte!” Hắn lạnh lùng ném ra hai chữ,đơn giản đến không còn gì đơn giản hơn được nữa, vẫn như cũ không thèm nhìn cô lấy một cái.
Diệp Vị Ương bĩu môi, đi ra bắt đầu pha cà phê một lần nữa. Xong,lại quên hỏi thêm mấy muỗng đường rồi.
Ưm,nếu hắn ghét cà phê Blue Mountain quá ngọt,hẳn thích vị đắng rồi phải không? Bản thân Latte đã đủ đắng rồi,nếu như không thêm đường mà trực tiếp đưa cho hắn thì sao? Được, cứ quyết định như vậy đi! Cười trộm.
Lần này là Diệp Vị ương hí hửng bước vào, rất tò mò nhìn hắn uống một chút, đôi mắt to chớp chớp chờ đợi từng biểu hiện rát nhỏ trên mặt hắn. Haizz,đáng tiếc người này mang mặt nạ,không nhìn thấy vẻ mặt hắn cau mày,chỉ biết ánh mắt của hắn vẫn như thường, ngay cả đôi môi cũng không có chán ghét mà hạ xuống,chẳng lẽ đánh bậy pha đại cà phê không đường lại trúng ý hắn? Ngược lại người này lại thích uống loại cà phê càng đắng càng tốt mà không cần bỏ đường sao?Ack,nếu quả thật như vậy thì quả thực là………….biến thái.
Nhưng cho dù Diệp Vị ương thấy thế nào thì vẻ mặt của Ảnh thiếu vốn dĩ đã như vậy,hoặc rất hưởng thụ uống một ngụm, thậm chí còn nhắm mắt lại thưởng thức hương vị một chút, sau đó chậm rãi đầy ẩn ý nói “Tốt, ly cà phê này của cô uống rất ngon, xem cô có biểu hiện tích cực như vậy, vậy thưởng cho cô uống!”
Không phải chứ? Diệp Vị Ương trợn tròn hai mắt, người này đang chơi xỏ cô? Thưởng cho cô uống? Đây không phải là để cô tự mang đá đập vào chân mình sao?
“Cái đó……………tôi có thể không uống được không?”
Ảnh thiếu được thương lượng đặt cà phê xuống, móc móc ngón tay ra hiệu cho cô đến gần, nói “Dĩ nhiên là có thể, một cái hôn nóng bỏng chính là cái giá em phải trả vì đã pha cà phê đắng cho tôi.”
Nói xong liền kéo cô vào lồng ngực,hung hăng hôn lên! Tối hôm qua hắn cũng rất muốn hôn cô!
Đây là trừng phạt cô gái hư hỏng, tối qua lúc cô ngủ cứ nhích tới nhích lui,ngủ say như vậy lại khiến hắn muốn cô. Lửa đốt trong người ngủ không yên,nếu không phải sợ cơ thể cô không chịu nổi thì tối qua hắn đã đem cô ăn sạch như buổi chiều rồi! Hại hắn thức cả đêm xem tài liệu, vừa rồi chỉ là cố ý gây khó dễ để trừng phạt cô thôi, nhưng cuối cùng lại thương cho dạ dày của cô không đành lòng để cô uống cà phê đắng như vậy!
Ừm,cũng may môi cô rất ngọt xem như khoản bồi thường vào sáng sớm đi.
Haizzz,cũng không biết có thể giấu cô tới khi nào,những thế lực bên ngoài muốn tìm cô đã bay đầy trời, phụ nữ xinh đẹp quả là phiền toái, mới mất tích có hai ngày mà thế giới đã bị lật tung lên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.