Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Chương 196: Thanh thiếu ăn dấm rồi!
Hồng Nhận
24/03/2014
Edit : Dực
Beta:Tieumanulk
“Tiểu Diệp,chờ đến khi không muốn nháo lễ kết hôn đó nhớ đi cùng anh chàng đẹp trai là tôi nhé,còn hiện tại tôi dẫn em đến bệnh viện, chân của em phải bôi thuốc,nếu không đôi chân ngọc ngà như vậy bị để lại sẹo thì thật đáng tiếc” Đông Phương Thước ngay cả đầu cũng không cúi xuống, hai mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước như cũ,nghiêm túc lái xe, nửa chân thật nửa trêu chọc thanh âm lại còn nhẹ nhàng truyền tới.
Người này nhất định thuộc về tầng lớp cặn bã của xã hội! Nếu không tại sao ngay lúc cô định nói một câu cảm ơn lập tức lại nói ra một câu vô cùng…….lưu manh ngả ngớn! Vốn quan tâm,tại sao cứ phải nói giọng khiến người ta ghét như vậy? Theo trực giác Diệp Vị Ương thấy hắn cố ý!
“….Anh thật vô vị!” Diệp vị Ương nhẹ nhàng thả ra mấy chữ, sau đó không để ý tới hắn nữa.
Đông Phương Thước cười cười cũng không nói nữa,tăng tốc độ xe.
Xe của hắn rất tốt cho nên chiếc xe thể thao mới vững vàng bay lên!
Không biết bao lâu,khi hắn ngừng xe là đang ở trước cửa sách sạn cao cấp hoàng gia năm sao.
Xuống xe, hắn chủ động vòng cổ tay của Diệp Vị Ương qua cánh tay hắn,sau đó yên tâm giao chìa khóa xe cho nhân viên phục vụ, để anh ta đưa xe đến bãi đỗ xe đặc biệt an toàn. Sau đó hắn dùng lễ nghi chuẩn mực nhất khoác tay cô vào hội trường tráng lệ.
Có nhiều người vẫn ở những nơi mà không muốn người ta biết một mình thu hết tất cả hoa thơm nhưng một khi xuất hiện lại phá bỏ sự hạn chế này,cô nhất định sẽ mang đến một loại không khí vô cùng mạnh mẽ! Diệp Vị Ương bước một bước đầu tiên vào hội trường rực rỡ của khách sạn cũng cảm nhận được những ánh mắt từ bốn phương tám hướng phóng đến!
Cô đến giống như cầu vồng bảy màu sau cơn mưa! Dĩ nhiên màu sắc thì lại tùy theo tâm trạng của từng người mà thay thế.
Rất nhiều ánh mắt dừng trên người cô,khiến cho cô hơi bối rối khó chịu.
Nhưng trong ánh mắt kia có tia kinh ngạc đồng thời cũng có sự ghen tỵ, đùa giỡn, hứng thú săn đuổi, có yên lặng thưởng thức, cũng có………………dâm ý mê say! Thật khiến người ta không chịu nổi!
Nhưng, cho dù có xem lẫn thêm nhiều loại ánh mắt hơn nữa, cô vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Thanh Phong Tuấn đầu tiên! Khách quan mà nói, ánh mắt của hắn là……tức giận! Đúng, chính là tức giận!
Ánh mắt sắc bén mà thâm trầm của Thanh Phong Tuấn nguy hiểm híp ại, giữ khoảng cách nhật định từ xa mắt đối mắt với Diệp Vị Ương, có cảm giác như sắp trải qua sóng gió.
Nếu như tối nay Diệp Vị Ương trong mắt Thanh Phong Tuấn có gì khác thì cô giống như một bông hoa tường vi thanh lệ thoát tục lại giống như đóa hoa diên vĩ thần bí lộ ra chút ngang bướng hồn nhiên!
Đáng chết! Trước đó hắn đã mơ hồ cảm thấy bất an,gọi điện thoại về biệt thự hỏi, bọn người hầu cứ ấp a ấp úng đại loại là sợ hắn phát hiện ra nha đầu này bỏ trốn giận dữ làm hỏng hôn lễ!
Nha đầu này,nói không giữ lời,không phải cô đáp ứng đợi hắn trở về sao? Thế mà không được sự đồngý của hắn đã chạy ra ngoài, hơn nữa…lại còn ăn mặc xinh đẹp thế này!
Trang phục kiểu này có cảm giác như đang quyến rũ người khác,làm cho tất cả đàn ông ở đây đều đỏ mắt! Hắn có thể dễ dàng tha thứ cho sự đấu đá nhau trên thương trường hay thậm chí là giới hắc đạo nhưng không có nghĩa hắn dễ dàng tha thứ cho người đàn ông khác dòm ngó người con gái đẹp đến chói mắt của hắn!
Chính hắn đang lo lắng tức giận đến tái mặt,chuẩn bị đi tới chỗ Diệp Vị Ương thì cổ tay bị kéo lại.
“Thiếu chủ, người định đi đâu? Nghi thức hôn lễ sắp bắt đầu, người hiện tại không thể qua đó, nếu như ông cụ nổi lên sự nghi ngờ, hắn nhất định sẽ không để hàn Thiên Tuyết ra ngoài, đến lúc đó tất cả mọi người chúng ta đều không thấy được,đừng nói là cứu Hàn Thiên Tuyết!” Tả La – Môn đường chủ tiểu Ngân nghiêm túc nói.
Mà đúng lúc này, Hàn Thiên Tuyết một thân váy có màu trắng giống như công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích cùng ông cụ đi tới, áo cưới thật dài che đi cái bụng hơi nhô lên của cô, trong mắt mọi người cưn bản là không hề biết cô đang mang thai!
Ông cụ cười một nụ cười ý vị sâu xa, ánh mắt phức tạp đen tay Hàn Thiên Tuyết đặt vào tay Thanh Phong Tuấn.
Hàn Thiên Tuyết thấy tình hình không đúng, để gạt đi sự nghi ngờ của ông cụ, cô chủ động ngã vào trong ngực Thanh Phong Tuấn, ngăn cản bước chân của hắn. Bằng trực giác của phụ nữ cô không muốn Thanh Phong Tuấn và cha cô hiện tại xảy ra xung đột trực tiếp, cô không muốn bạn tốt của cô xảy ra bất cứ chuyện gì.
Vốn là Thanh Phong Tuấn vừa thấy Diệp Vị Ương, đại não trong một khoảng thời gian ngắn trở nên trống rỗng, lòng tràn đầy mặt tràn đầy chỉ có cái đó để cho hắn không ngờ ,nhìn cô lớn mật như vậy cảm giác tức giận vô cùng, cho nên hắn hoàn toàn quên mất hôm nay chính là hôn lễ của hắn, cũng quên mất sự tồn tai của Hàn thiên Tuyết, hiện tại bị cô lôi kéo lý trí lập tức quay lại. Đúng vậy, hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy, nếu không sẽ phá hỏng toàn bộ kế hoạch mất, tất cả mọi người sẽ gặp nguy hiểm.
Đúng rồi, hôn lễ hôm nay mọi người đều biết, hắn có trách nhiệm bất cứ lúc nào cũng phải ở bên Hàn thiên Tuyết, chỉ có như vậy mới có thể tìm thấy cơ hội cứu Hàn thiên Tuyết hoàn toàn thoát khỏi tay ông cụ, nhân tiện âm thầm giáo huấn ông cụ một trận!
Vì vậy, Thanh Phong Tuấn thầm trầm nhìn Diệp Vị Ương đang cúi đầu,hắn muốn nhìn xem người con gái của hắn tới đây làm gì, tại sao lại xuất hiện cùng Đông Phương Thước! Nhìn bọn họ khoác tay lẫn nhau đột nhiên lại cảm thấy chướng mắt cực kỳ! Đông Phương Thước mặc dù bên ngoài là siêu sao quốc tế hoa hoa công tử nhưng vẫn là một nhân vật phức tạp khó hiểu, dù sao thì hắn cũng là Thái tử nước Z
Nghĩ tới điều này,trong lòng Thanh Phong Tuấn lại trầm xuống, chuyện này dường như càng ngày càng phức tạp!
Mà trên mặt Đông Phương Thước từ đầu tới cuối vẫn là nụ cười như không cười, hắn không hề bỏ qua bất cứ biểu tình nào khi Thanh Phong Tuấn nhìn Diệp Vị Ương cho dù là nhỏ nhất!
Rất tốt! Càng để ý càng có tính cạnh tranh!
Trong lòng hắn đang tuyên bố, Thanh thiếu, cuộc cạnh tranh của chúng ta chính thức bắt đầu! Bởi vì…..hắn cũng rất thích tiểu Diệp, Đông Phương Thước hắn muốn nhất định phải có được!
Hàn Thiên Tuyết từ trong ngực Thanh phong Tuấn đứng dậy, mặc cô không biến sắc nhìn xung quanh một cái, không nhìn thấy bóng dáng Dạ Phi Phàm, trong lòng khổ sở thất vọng. Sau đó cô lại dựng lại tinh thần ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Vị Ương đứng cách đó không xa, nói thật, cô biết hôn lễ hôm nay là Thanh Phong Tuấn vì muốn cứu cô thoát khỏi biển khổ này,cho nên mơ hồ cảm thấy đau lòng, bởi vì từ lâu cô đã rất thích cô gái đứng bên cạnh Đông Phương Thước người có thể khiến cho Thanh Phong Tuấn và Dạ Phi Phàm yêu mà không thể không chế được mình, cô rất thích Diệp Vị Ương
Tại một góc không ai chú ý, Dạ Phi Phàm đeo kính đen nhẹ nhàng giật giật ngón tay,bỗng nhiên có một cô gái mang ly rượu đỏ giả say chạy về hướng Thanh Phong Tuấn, trực tiếp nhiệt tình nhào vào lồng ngực Thanh Phong Tuấn, càn rỡ làm nũng nói “Thanh thiếu! Làm sao anh có thể cưới người khác! Không phải anh từng nói rất thích em sao?! A, anh muốn kết hôn, em có thể làm cô dâu của anh!”
Beta:Tieumanulk
“Tiểu Diệp,chờ đến khi không muốn nháo lễ kết hôn đó nhớ đi cùng anh chàng đẹp trai là tôi nhé,còn hiện tại tôi dẫn em đến bệnh viện, chân của em phải bôi thuốc,nếu không đôi chân ngọc ngà như vậy bị để lại sẹo thì thật đáng tiếc” Đông Phương Thước ngay cả đầu cũng không cúi xuống, hai mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước như cũ,nghiêm túc lái xe, nửa chân thật nửa trêu chọc thanh âm lại còn nhẹ nhàng truyền tới.
Người này nhất định thuộc về tầng lớp cặn bã của xã hội! Nếu không tại sao ngay lúc cô định nói một câu cảm ơn lập tức lại nói ra một câu vô cùng…….lưu manh ngả ngớn! Vốn quan tâm,tại sao cứ phải nói giọng khiến người ta ghét như vậy? Theo trực giác Diệp Vị Ương thấy hắn cố ý!
“….Anh thật vô vị!” Diệp vị Ương nhẹ nhàng thả ra mấy chữ, sau đó không để ý tới hắn nữa.
Đông Phương Thước cười cười cũng không nói nữa,tăng tốc độ xe.
Xe của hắn rất tốt cho nên chiếc xe thể thao mới vững vàng bay lên!
Không biết bao lâu,khi hắn ngừng xe là đang ở trước cửa sách sạn cao cấp hoàng gia năm sao.
Xuống xe, hắn chủ động vòng cổ tay của Diệp Vị Ương qua cánh tay hắn,sau đó yên tâm giao chìa khóa xe cho nhân viên phục vụ, để anh ta đưa xe đến bãi đỗ xe đặc biệt an toàn. Sau đó hắn dùng lễ nghi chuẩn mực nhất khoác tay cô vào hội trường tráng lệ.
Có nhiều người vẫn ở những nơi mà không muốn người ta biết một mình thu hết tất cả hoa thơm nhưng một khi xuất hiện lại phá bỏ sự hạn chế này,cô nhất định sẽ mang đến một loại không khí vô cùng mạnh mẽ! Diệp Vị Ương bước một bước đầu tiên vào hội trường rực rỡ của khách sạn cũng cảm nhận được những ánh mắt từ bốn phương tám hướng phóng đến!
Cô đến giống như cầu vồng bảy màu sau cơn mưa! Dĩ nhiên màu sắc thì lại tùy theo tâm trạng của từng người mà thay thế.
Rất nhiều ánh mắt dừng trên người cô,khiến cho cô hơi bối rối khó chịu.
Nhưng trong ánh mắt kia có tia kinh ngạc đồng thời cũng có sự ghen tỵ, đùa giỡn, hứng thú săn đuổi, có yên lặng thưởng thức, cũng có………………dâm ý mê say! Thật khiến người ta không chịu nổi!
Nhưng, cho dù có xem lẫn thêm nhiều loại ánh mắt hơn nữa, cô vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Thanh Phong Tuấn đầu tiên! Khách quan mà nói, ánh mắt của hắn là……tức giận! Đúng, chính là tức giận!
Ánh mắt sắc bén mà thâm trầm của Thanh Phong Tuấn nguy hiểm híp ại, giữ khoảng cách nhật định từ xa mắt đối mắt với Diệp Vị Ương, có cảm giác như sắp trải qua sóng gió.
Nếu như tối nay Diệp Vị Ương trong mắt Thanh Phong Tuấn có gì khác thì cô giống như một bông hoa tường vi thanh lệ thoát tục lại giống như đóa hoa diên vĩ thần bí lộ ra chút ngang bướng hồn nhiên!
Đáng chết! Trước đó hắn đã mơ hồ cảm thấy bất an,gọi điện thoại về biệt thự hỏi, bọn người hầu cứ ấp a ấp úng đại loại là sợ hắn phát hiện ra nha đầu này bỏ trốn giận dữ làm hỏng hôn lễ!
Nha đầu này,nói không giữ lời,không phải cô đáp ứng đợi hắn trở về sao? Thế mà không được sự đồngý của hắn đã chạy ra ngoài, hơn nữa…lại còn ăn mặc xinh đẹp thế này!
Trang phục kiểu này có cảm giác như đang quyến rũ người khác,làm cho tất cả đàn ông ở đây đều đỏ mắt! Hắn có thể dễ dàng tha thứ cho sự đấu đá nhau trên thương trường hay thậm chí là giới hắc đạo nhưng không có nghĩa hắn dễ dàng tha thứ cho người đàn ông khác dòm ngó người con gái đẹp đến chói mắt của hắn!
Chính hắn đang lo lắng tức giận đến tái mặt,chuẩn bị đi tới chỗ Diệp Vị Ương thì cổ tay bị kéo lại.
“Thiếu chủ, người định đi đâu? Nghi thức hôn lễ sắp bắt đầu, người hiện tại không thể qua đó, nếu như ông cụ nổi lên sự nghi ngờ, hắn nhất định sẽ không để hàn Thiên Tuyết ra ngoài, đến lúc đó tất cả mọi người chúng ta đều không thấy được,đừng nói là cứu Hàn Thiên Tuyết!” Tả La – Môn đường chủ tiểu Ngân nghiêm túc nói.
Mà đúng lúc này, Hàn Thiên Tuyết một thân váy có màu trắng giống như công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích cùng ông cụ đi tới, áo cưới thật dài che đi cái bụng hơi nhô lên của cô, trong mắt mọi người cưn bản là không hề biết cô đang mang thai!
Ông cụ cười một nụ cười ý vị sâu xa, ánh mắt phức tạp đen tay Hàn Thiên Tuyết đặt vào tay Thanh Phong Tuấn.
Hàn Thiên Tuyết thấy tình hình không đúng, để gạt đi sự nghi ngờ của ông cụ, cô chủ động ngã vào trong ngực Thanh Phong Tuấn, ngăn cản bước chân của hắn. Bằng trực giác của phụ nữ cô không muốn Thanh Phong Tuấn và cha cô hiện tại xảy ra xung đột trực tiếp, cô không muốn bạn tốt của cô xảy ra bất cứ chuyện gì.
Vốn là Thanh Phong Tuấn vừa thấy Diệp Vị Ương, đại não trong một khoảng thời gian ngắn trở nên trống rỗng, lòng tràn đầy mặt tràn đầy chỉ có cái đó để cho hắn không ngờ ,nhìn cô lớn mật như vậy cảm giác tức giận vô cùng, cho nên hắn hoàn toàn quên mất hôm nay chính là hôn lễ của hắn, cũng quên mất sự tồn tai của Hàn thiên Tuyết, hiện tại bị cô lôi kéo lý trí lập tức quay lại. Đúng vậy, hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy, nếu không sẽ phá hỏng toàn bộ kế hoạch mất, tất cả mọi người sẽ gặp nguy hiểm.
Đúng rồi, hôn lễ hôm nay mọi người đều biết, hắn có trách nhiệm bất cứ lúc nào cũng phải ở bên Hàn thiên Tuyết, chỉ có như vậy mới có thể tìm thấy cơ hội cứu Hàn thiên Tuyết hoàn toàn thoát khỏi tay ông cụ, nhân tiện âm thầm giáo huấn ông cụ một trận!
Vì vậy, Thanh Phong Tuấn thầm trầm nhìn Diệp Vị Ương đang cúi đầu,hắn muốn nhìn xem người con gái của hắn tới đây làm gì, tại sao lại xuất hiện cùng Đông Phương Thước! Nhìn bọn họ khoác tay lẫn nhau đột nhiên lại cảm thấy chướng mắt cực kỳ! Đông Phương Thước mặc dù bên ngoài là siêu sao quốc tế hoa hoa công tử nhưng vẫn là một nhân vật phức tạp khó hiểu, dù sao thì hắn cũng là Thái tử nước Z
Nghĩ tới điều này,trong lòng Thanh Phong Tuấn lại trầm xuống, chuyện này dường như càng ngày càng phức tạp!
Mà trên mặt Đông Phương Thước từ đầu tới cuối vẫn là nụ cười như không cười, hắn không hề bỏ qua bất cứ biểu tình nào khi Thanh Phong Tuấn nhìn Diệp Vị Ương cho dù là nhỏ nhất!
Rất tốt! Càng để ý càng có tính cạnh tranh!
Trong lòng hắn đang tuyên bố, Thanh thiếu, cuộc cạnh tranh của chúng ta chính thức bắt đầu! Bởi vì…..hắn cũng rất thích tiểu Diệp, Đông Phương Thước hắn muốn nhất định phải có được!
Hàn Thiên Tuyết từ trong ngực Thanh phong Tuấn đứng dậy, mặc cô không biến sắc nhìn xung quanh một cái, không nhìn thấy bóng dáng Dạ Phi Phàm, trong lòng khổ sở thất vọng. Sau đó cô lại dựng lại tinh thần ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Vị Ương đứng cách đó không xa, nói thật, cô biết hôn lễ hôm nay là Thanh Phong Tuấn vì muốn cứu cô thoát khỏi biển khổ này,cho nên mơ hồ cảm thấy đau lòng, bởi vì từ lâu cô đã rất thích cô gái đứng bên cạnh Đông Phương Thước người có thể khiến cho Thanh Phong Tuấn và Dạ Phi Phàm yêu mà không thể không chế được mình, cô rất thích Diệp Vị Ương
Tại một góc không ai chú ý, Dạ Phi Phàm đeo kính đen nhẹ nhàng giật giật ngón tay,bỗng nhiên có một cô gái mang ly rượu đỏ giả say chạy về hướng Thanh Phong Tuấn, trực tiếp nhiệt tình nhào vào lồng ngực Thanh Phong Tuấn, càn rỡ làm nũng nói “Thanh thiếu! Làm sao anh có thể cưới người khác! Không phải anh từng nói rất thích em sao?! A, anh muốn kết hôn, em có thể làm cô dâu của anh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.