Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Chương 73: Thanh Thiếu đúng là không cùng thái độ với người phụ nữ khác
Hồng Nhận
28/08/2013
Edit + Beta:Tieumanulk
Quản lý theo hướng ngón tay Thanh Phong Tuấn nhìn sang,phát hiện đó vị trí trong góc sảnh lớn,có một bồn hoa thật to tại đó,chung quanh rất ít bàn ăn,ngược lại là một vị trí khá yên tĩnh.
Chỉ là. . . . . . Quản lý đại sảnh vẫn cảm thấy vị trí đó không xứng với thân phận cao quý của Thanh Phong Tuấn.Hơn nữa Thanh Phong Tuấn trước đó cực kỳ yêu thích yên tĩnh,mỗi lần tới đều bao xuống cả phòng ăn hoặc trực tiếp đi vào phòng riêng lớn,hôm nay tại sao nguyện ý ăn cơm ở đại sảnh ầm ĩ? Là vì cô gái xinh đẹp đeo kính đen bên cạnh sao?
Mặc dù trong lòng có nhiều nghi vấn hơn nữa,quản lý đại sảnh đương nhiên sẽ không hỏi nhiều, ập tức theo căn dặn của Thanh Phong Tuấn bận rộn chuẩn bị.
Thanh Phong Tuấn kéo ghế để Diệp Vị Ương ngồi vào,mình thì ngồi đối diện với cô.
Nữ phục vụ phòng ăn nhận được chỉ thị quản lý rất hiệu suất chạy tới,hoàn toàn không để mắt đến Diệp Vị Ương ngồi bên cạnh,mà gần như nịnh hót ân cần hỏi thăm một mình Thanh Phong Tuấn: “Qúy khách,ngài khỏe chứ. . . . . .”
“Gọi tôi Thanh Thiếu được rồi.” Thanh Phong Tuấn cau mày,rất không thích một chuỗi dài các danh hiệu.
Nào biết nữ phục vụ viên là một cô gái mê trai,nghe xong lời này mừng rỡ,lập tức nhăn nhó giả bộ dáng vẻ xấu hổ nói: “Dạ. . . . . . Thanh Thiếu,ngài muốn ăn gì, bổn điếm có Long tu quế ngư,còn có. . . . . .”
“Cho tôi phần canh gà nhân sâm,những thứ khác giao cho cô ấy chọn.” Thanh Phong Tuấn chỉ chỉ Diệp Vị Ương,ý bảo cô chọn thức ăn.Không có nói thẳng họ hoặc tên cô,lại lần nữa bảo vệ thân phận người mẫu của cô,không để cô bị người khác suy đoán tùm lum.
Diệp Vị Ương mặc dù không đói nhưng sợ Thanh Phong Tuấn đói bụng,dù sao người đó suy nghĩ mọi chuyện cho cô,trước đó còn mua cho cô nhiều thuốc cảm, theo hắn ăn một bữa cơm thật ngon là tối thiểu nhất rồi.Không muốn cố ý làm cô gái kiểu cách,vì vậy cũng không lãng phí thời gian từ chối,hào phóng nhận lấy thực đơn giấy mạ vàng giày cộm,tùy tiện chọn một ít thức ăn ngon miệng kiểu Trung Quốc.
Sau khi cô chọn xong,Thanh Phong Tuấn lại chọn thêm một số món ăn dinh dưỡng kèm theo,sau đó phất tay bảo người phục vụ có thể đi.
Nhưng người nữ phục vụ làm việc ở đây lâu như vậy,vẫn là lần đầu tiên có cơ hội ở khoảng cách gần chiêm ngưỡng kim chủ thành phố A,hơn nữa đối phương là một người đẹp trai không chịu nổi,cô làm sao có thể bỏ đi cơ hội ngàn năm một thuở?
Nữ phục vụ ảo tưởng mình có thể biến thành cô bé lọ lem bay vào hào môn! Vì vậy cô tiếp tục nén lại không đi,tiếp tục nói: “Dạ. . . . . . Thanh Thiếu,ngài hình như vẫn chưa chọn đồ uống. Có cần tôi giới thiệu cho ngài mấy loại rượu đỏ được thích nhất nơi đây?”
Vậy mà Thanh Phong Tuấn ngoại trừ nhìn một mình Diệp Vị Ương những cô gái khác ngó cũng không thèm ngó,nói thêm một chữ cũng lười,thái độ quả thực khác biệt một trời một vực,ánh mắt trong trẻo lạnh lùng khoát tay, ý bảo nữ phục vụ viên có bao xa thì cút bao xa.
Trái tim của nữ phục vụ bể thành từng mảnh,hâm mộ ghen ghét lui xuống.
Chỉ chốc lát,món canh gà nhân sâm Thanh Phong Tuấn chọn được quản lý tự mình bưng lên,Thanh Phong Tuấn khẽ đẩy đến trước mặt Diệp Vị Ương ,nói: “Uống cạn nó,nó rất tốt với người bị cảm.”
Diệp Vị Ương sửng sốt,người này chủ động chọn món ăn,là chọn cho cô sao?
Quản lý theo hướng ngón tay Thanh Phong Tuấn nhìn sang,phát hiện đó vị trí trong góc sảnh lớn,có một bồn hoa thật to tại đó,chung quanh rất ít bàn ăn,ngược lại là một vị trí khá yên tĩnh.
Chỉ là. . . . . . Quản lý đại sảnh vẫn cảm thấy vị trí đó không xứng với thân phận cao quý của Thanh Phong Tuấn.Hơn nữa Thanh Phong Tuấn trước đó cực kỳ yêu thích yên tĩnh,mỗi lần tới đều bao xuống cả phòng ăn hoặc trực tiếp đi vào phòng riêng lớn,hôm nay tại sao nguyện ý ăn cơm ở đại sảnh ầm ĩ? Là vì cô gái xinh đẹp đeo kính đen bên cạnh sao?
Mặc dù trong lòng có nhiều nghi vấn hơn nữa,quản lý đại sảnh đương nhiên sẽ không hỏi nhiều, ập tức theo căn dặn của Thanh Phong Tuấn bận rộn chuẩn bị.
Thanh Phong Tuấn kéo ghế để Diệp Vị Ương ngồi vào,mình thì ngồi đối diện với cô.
Nữ phục vụ phòng ăn nhận được chỉ thị quản lý rất hiệu suất chạy tới,hoàn toàn không để mắt đến Diệp Vị Ương ngồi bên cạnh,mà gần như nịnh hót ân cần hỏi thăm một mình Thanh Phong Tuấn: “Qúy khách,ngài khỏe chứ. . . . . .”
“Gọi tôi Thanh Thiếu được rồi.” Thanh Phong Tuấn cau mày,rất không thích một chuỗi dài các danh hiệu.
Nào biết nữ phục vụ viên là một cô gái mê trai,nghe xong lời này mừng rỡ,lập tức nhăn nhó giả bộ dáng vẻ xấu hổ nói: “Dạ. . . . . . Thanh Thiếu,ngài muốn ăn gì, bổn điếm có Long tu quế ngư,còn có. . . . . .”
“Cho tôi phần canh gà nhân sâm,những thứ khác giao cho cô ấy chọn.” Thanh Phong Tuấn chỉ chỉ Diệp Vị Ương,ý bảo cô chọn thức ăn.Không có nói thẳng họ hoặc tên cô,lại lần nữa bảo vệ thân phận người mẫu của cô,không để cô bị người khác suy đoán tùm lum.
Diệp Vị Ương mặc dù không đói nhưng sợ Thanh Phong Tuấn đói bụng,dù sao người đó suy nghĩ mọi chuyện cho cô,trước đó còn mua cho cô nhiều thuốc cảm, theo hắn ăn một bữa cơm thật ngon là tối thiểu nhất rồi.Không muốn cố ý làm cô gái kiểu cách,vì vậy cũng không lãng phí thời gian từ chối,hào phóng nhận lấy thực đơn giấy mạ vàng giày cộm,tùy tiện chọn một ít thức ăn ngon miệng kiểu Trung Quốc.
Sau khi cô chọn xong,Thanh Phong Tuấn lại chọn thêm một số món ăn dinh dưỡng kèm theo,sau đó phất tay bảo người phục vụ có thể đi.
Nhưng người nữ phục vụ làm việc ở đây lâu như vậy,vẫn là lần đầu tiên có cơ hội ở khoảng cách gần chiêm ngưỡng kim chủ thành phố A,hơn nữa đối phương là một người đẹp trai không chịu nổi,cô làm sao có thể bỏ đi cơ hội ngàn năm một thuở?
Nữ phục vụ ảo tưởng mình có thể biến thành cô bé lọ lem bay vào hào môn! Vì vậy cô tiếp tục nén lại không đi,tiếp tục nói: “Dạ. . . . . . Thanh Thiếu,ngài hình như vẫn chưa chọn đồ uống. Có cần tôi giới thiệu cho ngài mấy loại rượu đỏ được thích nhất nơi đây?”
Vậy mà Thanh Phong Tuấn ngoại trừ nhìn một mình Diệp Vị Ương những cô gái khác ngó cũng không thèm ngó,nói thêm một chữ cũng lười,thái độ quả thực khác biệt một trời một vực,ánh mắt trong trẻo lạnh lùng khoát tay, ý bảo nữ phục vụ viên có bao xa thì cút bao xa.
Trái tim của nữ phục vụ bể thành từng mảnh,hâm mộ ghen ghét lui xuống.
Chỉ chốc lát,món canh gà nhân sâm Thanh Phong Tuấn chọn được quản lý tự mình bưng lên,Thanh Phong Tuấn khẽ đẩy đến trước mặt Diệp Vị Ương ,nói: “Uống cạn nó,nó rất tốt với người bị cảm.”
Diệp Vị Ương sửng sốt,người này chủ động chọn món ăn,là chọn cho cô sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.