Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Chương 103: Tôi cũng đói bụng, ăn cô. . . . . .
Hồng Nhận
02/10/2013
Edit + Beta :Tieumanulk
Mang mặt nạ thần bí Ảnh thiếu thêm phần tà mị cười nói: “Bây giờ mới che không phải đã quá muộn sao? Nên nhìn thấy,không nên nhìn thấy tôi đều đã thấy.”
Đương nhiên cũng thấy cô sớm dùng miệng mở cà vạt bị hắn trói tại cổ tai,hiện tại cổ tay của cô đã tự do.
Chỉ thấy ánh mắt của hắn sâu thẳm như lửa,hai ba cái lấy ra khăn tắm trên người,lộ ra chân thon dài thẳng tắp,sải bước vào trong hồ tắm thật lớn!
“Anh không được vào!” Diệp Vị Ương vừa nói vừa lui về phía sau.
“Cô tắm xong đương nhiên giờ đến phiên tôi tắm.” Từ đầu tới đuôi tầm mắt của hắn luôn luôn trên người cô,cô lui từng bước cũng bị hắn chú ý.
Cảm giác tồn tại mãnh liệt của hắn khiến Diệp Vị Ương thấy khó thở: “Anh muốn tắm cũng phải đợi. . . . . . đợi tôi ra ngoài. . . . . . mới đi vào chứ”
Hắn chậm rãi tiến tới gần,ép cô không đường để lui đành phải rúc vào trong nước.
“Anh không được đến gần thêm nữa!” Cô khẩn trương tim cũng đập rộn lên,nước hồ bởi vì động tác của hai người nhấp nhô lên xuống cũng chấn động trái tim của cô.
“Xem ra tôi cần phải giúp cô nhận rõ sự thật.Cô đã sớm trở thành người phụ nữ của tôi,tôi nhìn thế nào cũng không sao.” Ảnh Thiếu nhíu mày.
Không để cho cô trốn tránh,hắn duỗi ra cánh tay dài,một phát bắt được cánh tay mảnh khảnh kéo cô vào trong lòng ngực mình!
Diệp Vị Ương vùng vẫy muốn hất ra cánh tay của hắn rời khỏi phòng tắm nhưng ngón tay của cô chỉ vừa chạm đến bên cạnh hồ tắm lại bị Ảnh thiếu bắt được.
Hắn xoay người cô lần nữa vòng vào trong ngực mình. . . . . .
“Muốn đi đâu? Còn muốn tiếp tục trốn tránh tôi sao? Tôi đã cho cô thời gian tới thích ứng sự tồn tại của tôi rồi. Hiện tại,cô đã tỉnh táo,thời điểm trước đó mơ hồ bị cô ăn xong bôi sạch còn bị sỉ nhục,hiện tại tôi muốn cô trả lại tất cả.” Cô vẫn còn cố gắng giẫy giụa,nụ hoa trần trụi trước ngực bởi vì động tác của cô mấy lần cọ sát qua lồng ngực cứng rắn.
Chậc chậc,có cần nói cô ác như vậy không? Có sao? Người nào ăn anh xong rồi bôi sạch hả ? Người này thật đúng là nói chuyện không sợ nghẹn chết người mà!
Tiếp theo đó Diệp Vị Ương nghe một tiếng hít không khí,vang lên bên tai là giọng nghiến răng gầm nhẹ của hắn: “Cô gái!Cô cử động nữa tôi sẽ muốn cô ngay tại đây!”
Những lời của Ảnh thiếu thành công ngăn lại Diệp Vị Ương liều chết giãy dụa.
Cô đột nhiên phát hiện vật phía dưới nóng như lửa đang đẩy lấy cô.
——— Nhận thức được thoáng cái nung đỏ hai gò má của cô,cô dĩ nhiên biết đấy là vậy gì.Hơn nữa biểu tình của người đàn ông này nói cho cô biết, hắn dường như rất khó khăn kiềm chế.
Cô không dám có động tác đường đột,chỉ sợ chọc giận làm hắn bất chấp tất cả lần nữa muốn cô!
Ảnh thiếu nhìn chằm chằm gò má đỏ hồng của cô,mày rậm khẽ nhíu,người phụ nữ trong ngực quá mức dụ người.Hai mắt của cô mặc dù có lúc lộ ra nhàn nhạt ưu thương quật cường nhưng đa phần vô cùng trong suốt.
Mùi vị thuộc về cô khiến cho hắn hưởng qua lần thứ nhất sau đó không muốn buông ra.
Tầm mắt của hắn một đường xuống phía dưới,nhìn người phụ nữ lỏa lồ ngọt ngào trong bồn tắm,nhìn lỗ mũi khéo léo,môi của cô,xương quai xanh của cô,cô. . . . . . Khăn lông màu trắng chặn lại tầm mắt của hắn,hắn bất mãn vươn bàn tay,tà ác kéo khăn lông ném đi.
“Không!” Diệp Vị Ương hoảng sợ hét lên muốn đưa tay đoạt lại khăn lông lại bị khóa chặt giữa cạnh hồ và lồng ngực hắn.
Được rồi!Anh bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa!Anh ném khăn lông của tôi nhìn thân thể lõa lồ của tôi,tôi cũng muốn lấy đi mặt nạ của anh!
Nghĩ như vậy Diệp Vị Ương lại thừa dịp hắn không để ý,nghiêng người về phía trước muốn lấy đi mặt nạ tôn quý trên mặt Ảnh thiếu!
Đáng tiếc Ảnh thiếu dù sao cũng là người lăn lộn trong xã hội đen,nhiều lắm chỉ cố ý thả lỏng trêu cô mà thôi,làm sao để cô được như ý chứ.
Hai tay ảnh thiếu trong nháy mắt cứng như sắt thép kiềm chế eo thon của cô,để cô không thể động đậy.Diệp Vị Ương coi như chậm hiểu cũng biết hiện tại hai người cách biệt quá xa.Hắn quá mạnh mẽ vô luận là thân hình hay sức mạnh.Cô lại quá mức mảnh mai.Hắn cứng rắn cô mềm mại dường như vừa đụng liền bể.
Cô căn bản cũng không phải đối thủ hắn.
Người đàn ông này rốt cuộc là ai? Tại sao làm cô cảm giác quen thuộc? Mặc dù giọng so với người kia khàn khàn một chút,nhưng ánh mắt có phần giống.
Nhưng người kia tuy có lúc quá đáng,có chút mập mờ nhưng trăm phần trăm là một Chính Nhân Quân Tử,tuyệt đối sẽ không làm chuyện quá đáng.Hơn nữa cũng không cần che dấu thân phận trước mặt cô.
“Anh. . . . . . rốt cuộc là ai? Chúng ta trước đó có biết không?” Diệp Vị Ương đỏ mặt tận lực tỉnh táo không để ý không khí,cố gắng nghiêm túc hỏi.
“Đến thời gian thích hợp cô tự nhiên sẽ biết.Tôi nói rồi,cô có thể gọi tôi là Ảnh,hoặc là Ảnh Thiếu” Nói xong Ảnh thiếu tiếp tục càn rỡ quan sát thân thể của cô.
Một lát sau hắn cũng không nói câu nào chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Cô ngượng ngùng tức giận đưa tay lên che ngực mình,khổ nỗi cánh tay mảnh khảnh căn bản không thể che hết cảnh xuân.Cô chưa bao giờ ghét mình như nhược như giờ phút này.Nếu như đối phương thật tên là Ảnh,vậy thì không phải người cô hoài nghi trong lòng,một người cũng có thể có biệt danh,không phải hắn có hai tên chứ?
Ngẩng đầu cô nhìn thấy dục vọng trắng trợn trần trụi trong mắt hắn!
Ánh mắt của hắn như lửa làm phỏng da thịt cô!
“Anh nhìn đủ chưa! Tôi rất đói! Tôi. . . . . .” Diệp Vị Ương vốn định tìm đại một cớ đuổi đi không khí ngột ngạt,bởi vì cô cảm giác mình hiện tại rất nguy hiểm.Nhưng một giây tiếp lời cô chưa nói xong đã bị Ảnh thiếu hôn vào trong miệng!
Hắn kịch liệt hôn môi cô. Ông trời! Mùi vị này làm hắn chết vẫn nhớ!
“. . . . . . tôi cũng đói bụng.Ăn cô.” Hắn ngậm vành tai trong suốt của cô,khàn khàn thì thầm.
Vừa chạm vào môi đỏ mọng mê người của cô,hắn liền cảm thấy hắn khát vọng cô! Loại khát vọng này trước kia chưa từng có với bất kỳ cô gái nào.Kể từ lần thưởng thức qua ngọt ngào của cô,hắn đã không kềm chế được.Hắn khát vọng có cô, khát vọng đến phát đau.
. . . . . . Ảnh thiếu bi ai phát hiện hắn lần này có thể thua trong tay phụ nữ.Cô như anh túc có độc chỉ lần thử một lần sẽ trầm luân.
Hắn dùng lồng ngực rộng rãi nóng rực của mình dán chặt thân thể mềm mại của cô.Dùng đầu gối êm ái đẩy ra hai chân của cô,trong lúc hắn đặt mình vào trong, bàn tay to thủ sẵn ôm mông cô ép về phía lửa nóng,khiến cho kiên cố của hắn đỉnh vào lối xinh đẹp của cô,mập mờ mà dịu dàng cọ sát. . . . . .
Mạnh mẽ đâm vào khiến Diệp Vị Ương nóng lòng muốn khép lại hai chân,nào biết ngược lại càng thêm kẹp chặt hông cường tráng của hắn về phía mình!Với một tia lý trí cuối cùng,cô nhất định phải tìm đường thoáng cho mình,vì vậy,cô nhanh chóng nói: “Anh chờ một chút! Tôi muốn bàn một bản giao dịch với anh!”
Mang mặt nạ thần bí Ảnh thiếu thêm phần tà mị cười nói: “Bây giờ mới che không phải đã quá muộn sao? Nên nhìn thấy,không nên nhìn thấy tôi đều đã thấy.”
Đương nhiên cũng thấy cô sớm dùng miệng mở cà vạt bị hắn trói tại cổ tai,hiện tại cổ tay của cô đã tự do.
Chỉ thấy ánh mắt của hắn sâu thẳm như lửa,hai ba cái lấy ra khăn tắm trên người,lộ ra chân thon dài thẳng tắp,sải bước vào trong hồ tắm thật lớn!
“Anh không được vào!” Diệp Vị Ương vừa nói vừa lui về phía sau.
“Cô tắm xong đương nhiên giờ đến phiên tôi tắm.” Từ đầu tới đuôi tầm mắt của hắn luôn luôn trên người cô,cô lui từng bước cũng bị hắn chú ý.
Cảm giác tồn tại mãnh liệt của hắn khiến Diệp Vị Ương thấy khó thở: “Anh muốn tắm cũng phải đợi. . . . . . đợi tôi ra ngoài. . . . . . mới đi vào chứ”
Hắn chậm rãi tiến tới gần,ép cô không đường để lui đành phải rúc vào trong nước.
“Anh không được đến gần thêm nữa!” Cô khẩn trương tim cũng đập rộn lên,nước hồ bởi vì động tác của hai người nhấp nhô lên xuống cũng chấn động trái tim của cô.
“Xem ra tôi cần phải giúp cô nhận rõ sự thật.Cô đã sớm trở thành người phụ nữ của tôi,tôi nhìn thế nào cũng không sao.” Ảnh Thiếu nhíu mày.
Không để cho cô trốn tránh,hắn duỗi ra cánh tay dài,một phát bắt được cánh tay mảnh khảnh kéo cô vào trong lòng ngực mình!
Diệp Vị Ương vùng vẫy muốn hất ra cánh tay của hắn rời khỏi phòng tắm nhưng ngón tay của cô chỉ vừa chạm đến bên cạnh hồ tắm lại bị Ảnh thiếu bắt được.
Hắn xoay người cô lần nữa vòng vào trong ngực mình. . . . . .
“Muốn đi đâu? Còn muốn tiếp tục trốn tránh tôi sao? Tôi đã cho cô thời gian tới thích ứng sự tồn tại của tôi rồi. Hiện tại,cô đã tỉnh táo,thời điểm trước đó mơ hồ bị cô ăn xong bôi sạch còn bị sỉ nhục,hiện tại tôi muốn cô trả lại tất cả.” Cô vẫn còn cố gắng giẫy giụa,nụ hoa trần trụi trước ngực bởi vì động tác của cô mấy lần cọ sát qua lồng ngực cứng rắn.
Chậc chậc,có cần nói cô ác như vậy không? Có sao? Người nào ăn anh xong rồi bôi sạch hả ? Người này thật đúng là nói chuyện không sợ nghẹn chết người mà!
Tiếp theo đó Diệp Vị Ương nghe một tiếng hít không khí,vang lên bên tai là giọng nghiến răng gầm nhẹ của hắn: “Cô gái!Cô cử động nữa tôi sẽ muốn cô ngay tại đây!”
Những lời của Ảnh thiếu thành công ngăn lại Diệp Vị Ương liều chết giãy dụa.
Cô đột nhiên phát hiện vật phía dưới nóng như lửa đang đẩy lấy cô.
——— Nhận thức được thoáng cái nung đỏ hai gò má của cô,cô dĩ nhiên biết đấy là vậy gì.Hơn nữa biểu tình của người đàn ông này nói cho cô biết, hắn dường như rất khó khăn kiềm chế.
Cô không dám có động tác đường đột,chỉ sợ chọc giận làm hắn bất chấp tất cả lần nữa muốn cô!
Ảnh thiếu nhìn chằm chằm gò má đỏ hồng của cô,mày rậm khẽ nhíu,người phụ nữ trong ngực quá mức dụ người.Hai mắt của cô mặc dù có lúc lộ ra nhàn nhạt ưu thương quật cường nhưng đa phần vô cùng trong suốt.
Mùi vị thuộc về cô khiến cho hắn hưởng qua lần thứ nhất sau đó không muốn buông ra.
Tầm mắt của hắn một đường xuống phía dưới,nhìn người phụ nữ lỏa lồ ngọt ngào trong bồn tắm,nhìn lỗ mũi khéo léo,môi của cô,xương quai xanh của cô,cô. . . . . . Khăn lông màu trắng chặn lại tầm mắt của hắn,hắn bất mãn vươn bàn tay,tà ác kéo khăn lông ném đi.
“Không!” Diệp Vị Ương hoảng sợ hét lên muốn đưa tay đoạt lại khăn lông lại bị khóa chặt giữa cạnh hồ và lồng ngực hắn.
Được rồi!Anh bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa!Anh ném khăn lông của tôi nhìn thân thể lõa lồ của tôi,tôi cũng muốn lấy đi mặt nạ của anh!
Nghĩ như vậy Diệp Vị Ương lại thừa dịp hắn không để ý,nghiêng người về phía trước muốn lấy đi mặt nạ tôn quý trên mặt Ảnh thiếu!
Đáng tiếc Ảnh thiếu dù sao cũng là người lăn lộn trong xã hội đen,nhiều lắm chỉ cố ý thả lỏng trêu cô mà thôi,làm sao để cô được như ý chứ.
Hai tay ảnh thiếu trong nháy mắt cứng như sắt thép kiềm chế eo thon của cô,để cô không thể động đậy.Diệp Vị Ương coi như chậm hiểu cũng biết hiện tại hai người cách biệt quá xa.Hắn quá mạnh mẽ vô luận là thân hình hay sức mạnh.Cô lại quá mức mảnh mai.Hắn cứng rắn cô mềm mại dường như vừa đụng liền bể.
Cô căn bản cũng không phải đối thủ hắn.
Người đàn ông này rốt cuộc là ai? Tại sao làm cô cảm giác quen thuộc? Mặc dù giọng so với người kia khàn khàn một chút,nhưng ánh mắt có phần giống.
Nhưng người kia tuy có lúc quá đáng,có chút mập mờ nhưng trăm phần trăm là một Chính Nhân Quân Tử,tuyệt đối sẽ không làm chuyện quá đáng.Hơn nữa cũng không cần che dấu thân phận trước mặt cô.
“Anh. . . . . . rốt cuộc là ai? Chúng ta trước đó có biết không?” Diệp Vị Ương đỏ mặt tận lực tỉnh táo không để ý không khí,cố gắng nghiêm túc hỏi.
“Đến thời gian thích hợp cô tự nhiên sẽ biết.Tôi nói rồi,cô có thể gọi tôi là Ảnh,hoặc là Ảnh Thiếu” Nói xong Ảnh thiếu tiếp tục càn rỡ quan sát thân thể của cô.
Một lát sau hắn cũng không nói câu nào chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Cô ngượng ngùng tức giận đưa tay lên che ngực mình,khổ nỗi cánh tay mảnh khảnh căn bản không thể che hết cảnh xuân.Cô chưa bao giờ ghét mình như nhược như giờ phút này.Nếu như đối phương thật tên là Ảnh,vậy thì không phải người cô hoài nghi trong lòng,một người cũng có thể có biệt danh,không phải hắn có hai tên chứ?
Ngẩng đầu cô nhìn thấy dục vọng trắng trợn trần trụi trong mắt hắn!
Ánh mắt của hắn như lửa làm phỏng da thịt cô!
“Anh nhìn đủ chưa! Tôi rất đói! Tôi. . . . . .” Diệp Vị Ương vốn định tìm đại một cớ đuổi đi không khí ngột ngạt,bởi vì cô cảm giác mình hiện tại rất nguy hiểm.Nhưng một giây tiếp lời cô chưa nói xong đã bị Ảnh thiếu hôn vào trong miệng!
Hắn kịch liệt hôn môi cô. Ông trời! Mùi vị này làm hắn chết vẫn nhớ!
“. . . . . . tôi cũng đói bụng.Ăn cô.” Hắn ngậm vành tai trong suốt của cô,khàn khàn thì thầm.
Vừa chạm vào môi đỏ mọng mê người của cô,hắn liền cảm thấy hắn khát vọng cô! Loại khát vọng này trước kia chưa từng có với bất kỳ cô gái nào.Kể từ lần thưởng thức qua ngọt ngào của cô,hắn đã không kềm chế được.Hắn khát vọng có cô, khát vọng đến phát đau.
. . . . . . Ảnh thiếu bi ai phát hiện hắn lần này có thể thua trong tay phụ nữ.Cô như anh túc có độc chỉ lần thử một lần sẽ trầm luân.
Hắn dùng lồng ngực rộng rãi nóng rực của mình dán chặt thân thể mềm mại của cô.Dùng đầu gối êm ái đẩy ra hai chân của cô,trong lúc hắn đặt mình vào trong, bàn tay to thủ sẵn ôm mông cô ép về phía lửa nóng,khiến cho kiên cố của hắn đỉnh vào lối xinh đẹp của cô,mập mờ mà dịu dàng cọ sát. . . . . .
Mạnh mẽ đâm vào khiến Diệp Vị Ương nóng lòng muốn khép lại hai chân,nào biết ngược lại càng thêm kẹp chặt hông cường tráng của hắn về phía mình!Với một tia lý trí cuối cùng,cô nhất định phải tìm đường thoáng cho mình,vì vậy,cô nhanh chóng nói: “Anh chờ một chút! Tôi muốn bàn một bản giao dịch với anh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.