Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Chương 105: Vết hôn,nhốt cô lại
Hồng Nhận
02/10/2013
Edit + Beta :Tieumanulk
Hay cho một câu tôi chê anh bẩn! Tôi không yêu anh! Tôi yêu người đàn ông khác!
Trong khoảnh khắc,trong tròng mắt đen Ảnh thiếu dâng lên tức giận cực độ!
Hắn để mặc cho nóng rực của mình điên cuồng luật động trong cơ thể cô,hắn cũng không còn thương hoa tiếc ngọc không cho Diệp Vị Ương bất kỳ cơ hội thở dốc, hắn gần như thô bạo chiếm lấy cô!
Diệp Vị Ương không biết lấy quật cường ở đâu không chịu lên tiếng cầu xin,cắn chặt môi dưới không để mình phát ra bất kỳ tiếng rên rĩ,cô kháng cự càng thêm khơi dậy thú chinh phục mạnh hơn trong người Ảnh thiếu.
Hắn mạnh mà có lực chạy nước rút,khiến cô không thể chịu nổi dường như bất tỉnh.
Một lần lại một lần. . . . . . Hắn không nhớ rõ mình muốn cô bao nhiêu lần.
Cho đến tiêu hao hết thể lực bản thân,Ảnh thiếu rốt cuộc buông tha cô mà lúc này Diệp Vị Ương đã sớm ngất. . . . . .
Hắn tâm trạng phức tạp ôm lấy cô,dịu dàng phủ lên áo tắm sạch trên bể tắm,ôm cô trở về phòng.
Sau khi hắn tỉnh táo lại hối hận không thôi,hắn chỉ vì vô cùng ghen tỵ và tức giận che mất lý trí. Đáng chết! Hắn hối hận mình làm đau cô.
Gương mặt anh tuấn của Ảnh thiếu lạnh đi đem cảm xúc chân thật dấu dưới mặt nạ tôn quý,trong lòng hắn ra một quyết định:Hắn sẽ không tặng cô cho bất kỳ người đàn ông nào.Tuyệt không!
——— Nếu như lúc này có người thấy được ánh mắt của hắn nhất định không cách nào bỏ qua phần mãnh liệt muốn chiếm hữu.Đó là ánh mắt từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện với các cô gái khác!
Đêm qua Ảnh thiếu không ngừng đòi lấy,Diệp Vị Ương không biết mình chịu được đến lần thứ mấy mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Hắn khiến Diệp Vị Ương cảm nhận được cái gì là địa ngục cũng làm cho cô cảm nhận được cái gì là Thiên đường.
Ảnh thiếu tự nhận mình có khả năng khống chế mạnh nhưng hôm qua hắn mất khống chế,không biết muốn cô bao nhiêu lần,mỗi một lần đều cảm thấy không đủ.
Hắn rõ ràng biết cô gái phía dưới đã không còn hơn sức nhưng hắn thích nhìn vẻ mặt ngây ngô bướng bỉnh quật cường của cô.Cho tới sau đó hắn từ thương tiếc trở nên cuồng dã .
Hiện tại hắn đã dậy sớm,nhìn thấy cô giống như mèo con rúc vào trong ngực hắn,dáng vẻ đáng yêu thế kia khiến hắn không khỏi cười thầm.
Hắn thích lúc cô quật cường cũng thích lúc cô vâng lời nghe theo.Giống như hiện tại,hắn cảm giác mình đã nhặt được một bảo bối hiếm có.
Chờ Diệp Vị Ương tỉnh lại phát hiện cô đã không còn ở trong khách sạn năm sao mà đang ở trong một biệt thự hào hoa theo phong cách Châu Âu.
Là tên”Cầm thú” thừa dịp cô hôn mê đưa đến nơi này sao?
Cửa sổ lớn còn chưa đóng hoàn toàn,ánh sáng tinh mơ có thể chiếu vào,Diệp Vị Ương quá mức mệt mỏi đưa tay xoa xoa trán.
Cũng bởi vì cô giơ tay lên che ánh mắt mặt trời từ ngoài chiếu vào cho nên chăn trên tay cũng theo đó trượt xuống.
Trên đôi vai trắng noãn phải hiện đầy vết hôn bầm tím để cô ngẩn người,sau đó cả khuôn mặt đỏ bừng.
Thật bẩn.Cô vẫn cảm thấy mình rất bẩn!
Cô miễn cưỡng rời khỏi giường,quấn chăn mỏng ngọa nguậy xuống giường,chân ngọc thon dài mới vừa dẫm lên sàn nhà ai ngờ đùi mềm nhũn nên ngã ngồi trở về giường lớn mềm mại.
Đáng ghét!
Trong lòng cô mắng mình yếu ớt vô dụng.Lại một lần nữa quật cường khổ sở đứng dậy.
Vì vậy,cô nhìn thấy trên tủ đầu giường có để tờ giấy,phía trên là chữ viết mạnh mẽ có lực:
“Ngoan,ngủ thêm một lát,tôi sẽ nhanh trở về.Đừng cố gắng chạy trốn,không có lệnh của tôi em trốn không thoát đâu. —— Ảnh Thiếu”
Anh đang đang nói gì a,xem cô như sủng vật sao,còn ngoan gì đây hả? Ngoan cái đầu hắn! Nhất định phải nhanh nghĩ biện pháp rời khỏi nơi đây,tuyệt đối không thể ngồi chờ chết bị hắn nhốt!Buồn cười,đối phương là ai cô cũng không biết làm sao có thể cam tâm ở lại? Hơn nữa cả đêm qua không về nhà đoán chừng khi về lại phải chịu mắng.
Cũng không biết tình trạng Đông Phương Thước thế nào,với lại lỗ một món tiền khổng lồ quay chụp quảng cách không biết có gây ảnh hưởng xấu đến công ty Dạ Phi Phàm? Dạ Phi Phàm đuổi kịp chị Hàn Thiên Tuyết chưa? Còn nữa. . . . . . ngày hôm qua cô không theo quy định đến làm người giúp việc cho Thanh Phong Tuấn, đột nhiên biến mất hắn sẽ nghĩ thế nào?Có lo lắng không? Hay cho rằng cô chạy trốn?
Chậc chậc,rất nhiều nghi vấn Diệp Vị Ương tìm không được đáp án,cô nóng lòng muốn nhanh rời khỏi nơi đây.
Cho nên sau khi cô nhìn xong tờ giấy tức giận dùng sức ném xuống đất đạp hai chân lên,nhưng vì dùng lực quá mạnh ảnh hưởng đến hai chân bũn rũn,đau đến cô cắn chặt cánh môi.
Thôi,phải tắm rửa sạch trước đã!
Căn phòng này có một phòng tắm khổng lồ.Đây nhất định là dành riêng cho Ảnh thiếu,bởi vì tất cả thiết kế đều mang phong cách hiếm thấy.
Diệp Vị Ương khẽ cắn môi trong lòng cũng đang đấu tranh đứng đây hay đi vào.
Phòng tắm mang phong cách Châu Âu được thiết kế vô cùng xa hoa,ngay cả khâu nhỏ nhất cũng cực kỳ tinh xảo,nói rõ tên kia là một người có phẩm vị.
Chỉ là cô không lòng dạ nào thưởng thức,dùng tốc độ nhanh nhất ngâm mình trong nước ấm.
Diệp Vị Ương ngâm mình trong nước nóng từ từ khôi phục một chút thể lực.Cô đứng lên khỏi mặt nước,đi tới trước gương khổng lồ nhìn mình trong kính,cô khổ sở nhíu mày.
“A!” Giết chết cô đi,cô gái trong gương tóc dài xốc xếch,ánh mắt mê ly,đôi môi đỏ sưng vù,vừa nhìn qua liền biết trước đó cô bị người khác mạnh mẽ yêu qua. Điểm chết người chính là trừ cánh tay cô ra,cổ cô,xương quai xanh, đầu vai,trước ngực,bụng nhỏ, thậm chí. . . . . . Thậm chí nơi riêng tư bên trong chân có rất nhiều vết hôn đậm nhạt lớn nhỏ!
Cô xoay người không dám nhìn chính mình! Điều này bảo cô làm sao mà chịu nổi? Xấu hổ cắn lưỡi chết đi,thật không mặt mũi gặp người mà!
Diệp Vị Ương như đưa đám từ từ ngồi xổm người xuống.
“Em đứng ở nơi đó làm gì? Anh ra ngoài mua bữa ăn sáng,có muốn ăn thử chút không?” Giọng trầm thấp từ đỉnh đầu cô truyền đến.
Không cần quay đầu lại nhìn chỉ nghe giọng nói cô cũng biết tên”Cầm thú” trở về. Hừ,người này thật sợ cô chạy trốn khỏi tường đồng vách sắt này hay sao? Trở về đúng là quá nhanh!
Diệp Vị Ương áo não nhíu mày,thật là! Người đàn ông này đi luôn không có tiếng động!Cô cũng lười hỏi hắn tại sao cô đã khóa trái cửa phòng tắm hắn còn có thể công khai đi tới ,bởi vì. . . . . . Người này không có đạo đức,cực kỳ phúc hắc,nơi này là địa bàn của hắn,hắn tất nhiên có chìa khóa dự phòng!
Cô nhanh chóng nhảy vào hồ tắm,đưa lưng về phía người đàn ông, tức giận nói: “Không có làm gì! Tắm!”
Cô liều mạng chà xát cơ thể,ngay cả rửa không sạch vết hôn cũng phải tẩy đi mùi của hắn trên người cô. Mặc dù. . . . . . Mùi đó lại rất dễ ngửi.
Ảnh Thiếu nhìn động tác tự làm khổ mình của cô,nhìn cô liều mạng lau vết hôn hắn để lại trên người,chân mày dưới mặt nạ lần nữa nhíu lại thật sâu.
Hay cho một câu tôi chê anh bẩn! Tôi không yêu anh! Tôi yêu người đàn ông khác!
Trong khoảnh khắc,trong tròng mắt đen Ảnh thiếu dâng lên tức giận cực độ!
Hắn để mặc cho nóng rực của mình điên cuồng luật động trong cơ thể cô,hắn cũng không còn thương hoa tiếc ngọc không cho Diệp Vị Ương bất kỳ cơ hội thở dốc, hắn gần như thô bạo chiếm lấy cô!
Diệp Vị Ương không biết lấy quật cường ở đâu không chịu lên tiếng cầu xin,cắn chặt môi dưới không để mình phát ra bất kỳ tiếng rên rĩ,cô kháng cự càng thêm khơi dậy thú chinh phục mạnh hơn trong người Ảnh thiếu.
Hắn mạnh mà có lực chạy nước rút,khiến cô không thể chịu nổi dường như bất tỉnh.
Một lần lại một lần. . . . . . Hắn không nhớ rõ mình muốn cô bao nhiêu lần.
Cho đến tiêu hao hết thể lực bản thân,Ảnh thiếu rốt cuộc buông tha cô mà lúc này Diệp Vị Ương đã sớm ngất. . . . . .
Hắn tâm trạng phức tạp ôm lấy cô,dịu dàng phủ lên áo tắm sạch trên bể tắm,ôm cô trở về phòng.
Sau khi hắn tỉnh táo lại hối hận không thôi,hắn chỉ vì vô cùng ghen tỵ và tức giận che mất lý trí. Đáng chết! Hắn hối hận mình làm đau cô.
Gương mặt anh tuấn của Ảnh thiếu lạnh đi đem cảm xúc chân thật dấu dưới mặt nạ tôn quý,trong lòng hắn ra một quyết định:Hắn sẽ không tặng cô cho bất kỳ người đàn ông nào.Tuyệt không!
——— Nếu như lúc này có người thấy được ánh mắt của hắn nhất định không cách nào bỏ qua phần mãnh liệt muốn chiếm hữu.Đó là ánh mắt từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện với các cô gái khác!
Đêm qua Ảnh thiếu không ngừng đòi lấy,Diệp Vị Ương không biết mình chịu được đến lần thứ mấy mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Hắn khiến Diệp Vị Ương cảm nhận được cái gì là địa ngục cũng làm cho cô cảm nhận được cái gì là Thiên đường.
Ảnh thiếu tự nhận mình có khả năng khống chế mạnh nhưng hôm qua hắn mất khống chế,không biết muốn cô bao nhiêu lần,mỗi một lần đều cảm thấy không đủ.
Hắn rõ ràng biết cô gái phía dưới đã không còn hơn sức nhưng hắn thích nhìn vẻ mặt ngây ngô bướng bỉnh quật cường của cô.Cho tới sau đó hắn từ thương tiếc trở nên cuồng dã .
Hiện tại hắn đã dậy sớm,nhìn thấy cô giống như mèo con rúc vào trong ngực hắn,dáng vẻ đáng yêu thế kia khiến hắn không khỏi cười thầm.
Hắn thích lúc cô quật cường cũng thích lúc cô vâng lời nghe theo.Giống như hiện tại,hắn cảm giác mình đã nhặt được một bảo bối hiếm có.
Chờ Diệp Vị Ương tỉnh lại phát hiện cô đã không còn ở trong khách sạn năm sao mà đang ở trong một biệt thự hào hoa theo phong cách Châu Âu.
Là tên”Cầm thú” thừa dịp cô hôn mê đưa đến nơi này sao?
Cửa sổ lớn còn chưa đóng hoàn toàn,ánh sáng tinh mơ có thể chiếu vào,Diệp Vị Ương quá mức mệt mỏi đưa tay xoa xoa trán.
Cũng bởi vì cô giơ tay lên che ánh mắt mặt trời từ ngoài chiếu vào cho nên chăn trên tay cũng theo đó trượt xuống.
Trên đôi vai trắng noãn phải hiện đầy vết hôn bầm tím để cô ngẩn người,sau đó cả khuôn mặt đỏ bừng.
Thật bẩn.Cô vẫn cảm thấy mình rất bẩn!
Cô miễn cưỡng rời khỏi giường,quấn chăn mỏng ngọa nguậy xuống giường,chân ngọc thon dài mới vừa dẫm lên sàn nhà ai ngờ đùi mềm nhũn nên ngã ngồi trở về giường lớn mềm mại.
Đáng ghét!
Trong lòng cô mắng mình yếu ớt vô dụng.Lại một lần nữa quật cường khổ sở đứng dậy.
Vì vậy,cô nhìn thấy trên tủ đầu giường có để tờ giấy,phía trên là chữ viết mạnh mẽ có lực:
“Ngoan,ngủ thêm một lát,tôi sẽ nhanh trở về.Đừng cố gắng chạy trốn,không có lệnh của tôi em trốn không thoát đâu. —— Ảnh Thiếu”
Anh đang đang nói gì a,xem cô như sủng vật sao,còn ngoan gì đây hả? Ngoan cái đầu hắn! Nhất định phải nhanh nghĩ biện pháp rời khỏi nơi đây,tuyệt đối không thể ngồi chờ chết bị hắn nhốt!Buồn cười,đối phương là ai cô cũng không biết làm sao có thể cam tâm ở lại? Hơn nữa cả đêm qua không về nhà đoán chừng khi về lại phải chịu mắng.
Cũng không biết tình trạng Đông Phương Thước thế nào,với lại lỗ một món tiền khổng lồ quay chụp quảng cách không biết có gây ảnh hưởng xấu đến công ty Dạ Phi Phàm? Dạ Phi Phàm đuổi kịp chị Hàn Thiên Tuyết chưa? Còn nữa. . . . . . ngày hôm qua cô không theo quy định đến làm người giúp việc cho Thanh Phong Tuấn, đột nhiên biến mất hắn sẽ nghĩ thế nào?Có lo lắng không? Hay cho rằng cô chạy trốn?
Chậc chậc,rất nhiều nghi vấn Diệp Vị Ương tìm không được đáp án,cô nóng lòng muốn nhanh rời khỏi nơi đây.
Cho nên sau khi cô nhìn xong tờ giấy tức giận dùng sức ném xuống đất đạp hai chân lên,nhưng vì dùng lực quá mạnh ảnh hưởng đến hai chân bũn rũn,đau đến cô cắn chặt cánh môi.
Thôi,phải tắm rửa sạch trước đã!
Căn phòng này có một phòng tắm khổng lồ.Đây nhất định là dành riêng cho Ảnh thiếu,bởi vì tất cả thiết kế đều mang phong cách hiếm thấy.
Diệp Vị Ương khẽ cắn môi trong lòng cũng đang đấu tranh đứng đây hay đi vào.
Phòng tắm mang phong cách Châu Âu được thiết kế vô cùng xa hoa,ngay cả khâu nhỏ nhất cũng cực kỳ tinh xảo,nói rõ tên kia là một người có phẩm vị.
Chỉ là cô không lòng dạ nào thưởng thức,dùng tốc độ nhanh nhất ngâm mình trong nước ấm.
Diệp Vị Ương ngâm mình trong nước nóng từ từ khôi phục một chút thể lực.Cô đứng lên khỏi mặt nước,đi tới trước gương khổng lồ nhìn mình trong kính,cô khổ sở nhíu mày.
“A!” Giết chết cô đi,cô gái trong gương tóc dài xốc xếch,ánh mắt mê ly,đôi môi đỏ sưng vù,vừa nhìn qua liền biết trước đó cô bị người khác mạnh mẽ yêu qua. Điểm chết người chính là trừ cánh tay cô ra,cổ cô,xương quai xanh, đầu vai,trước ngực,bụng nhỏ, thậm chí. . . . . . Thậm chí nơi riêng tư bên trong chân có rất nhiều vết hôn đậm nhạt lớn nhỏ!
Cô xoay người không dám nhìn chính mình! Điều này bảo cô làm sao mà chịu nổi? Xấu hổ cắn lưỡi chết đi,thật không mặt mũi gặp người mà!
Diệp Vị Ương như đưa đám từ từ ngồi xổm người xuống.
“Em đứng ở nơi đó làm gì? Anh ra ngoài mua bữa ăn sáng,có muốn ăn thử chút không?” Giọng trầm thấp từ đỉnh đầu cô truyền đến.
Không cần quay đầu lại nhìn chỉ nghe giọng nói cô cũng biết tên”Cầm thú” trở về. Hừ,người này thật sợ cô chạy trốn khỏi tường đồng vách sắt này hay sao? Trở về đúng là quá nhanh!
Diệp Vị Ương áo não nhíu mày,thật là! Người đàn ông này đi luôn không có tiếng động!Cô cũng lười hỏi hắn tại sao cô đã khóa trái cửa phòng tắm hắn còn có thể công khai đi tới ,bởi vì. . . . . . Người này không có đạo đức,cực kỳ phúc hắc,nơi này là địa bàn của hắn,hắn tất nhiên có chìa khóa dự phòng!
Cô nhanh chóng nhảy vào hồ tắm,đưa lưng về phía người đàn ông, tức giận nói: “Không có làm gì! Tắm!”
Cô liều mạng chà xát cơ thể,ngay cả rửa không sạch vết hôn cũng phải tẩy đi mùi của hắn trên người cô. Mặc dù. . . . . . Mùi đó lại rất dễ ngửi.
Ảnh Thiếu nhìn động tác tự làm khổ mình của cô,nhìn cô liều mạng lau vết hôn hắn để lại trên người,chân mày dưới mặt nạ lần nữa nhíu lại thật sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.