Thiên Tai Buông Xuống, Dựa Vào Chục Tỷ Vật Tư Thành Đại Lão
Chương 12:
Tiểu Tửu Nhu
05/07/2024
Trái tim Văn Quân Mộ tan nát, nửa tin nửa ngờ nói: "Không đến nỗi đâu."
"Phụ nữ hiểu phụ nữ nhất, nghe em đi, cho nhau một chút không gian, có câu nói xa thơm gần tệ, biết đâu mấy ngày không gặp tình cảm lại tốt hơn."
Có lẽ là biểu cảm của Văn Hâm quá mức thuyết phục, Văn Quân Mộ tin tám phần: "Anh nghe em."
Văn Hâm thở phào nhẹ nhõm, anh hai chó liếm vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn, nếu không thì cô tức chết mất.
Ánh mắt Văn Dục Phong dừng lại trên người Văn Hâm, đáy mắt mang theo một tia thăm dò.
Sáng hôm sau, Văn Hâm tập hợp tất cả người hầu lại, nói với họ rằng cả nhà cô sẽ đi chơi vài ngày, đồng thời cũng cho họ nghỉ phép.
Ai mà không vui khi được nghỉ phép có lương, mọi người đều vui mừng khôn xiết, sau khi họp xong thì thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Biệt thự bỗng chốc trở nên trống trải, ngày mai cả nhà họ sẽ lên đường, hôm nay Văn Hách và Liễu Đan Như còn phải đến công ty sắp xếp công việc.
Văn Quân Mộ tìm một ông trùm trong giới ngọc thạch làm gấp chiếc vòng tay ngọc mà Mục Huyên vẽ ra, sau đó vội vàng đi tìm cô ta.
Mục Huyên thấy thiên tai sắp đến mà không gian vẫn chưa có trong tay, tâm trạng vô cùng bực bội.
Lúc này, chuông cửa reo, cô ta không kiên nhẫn đi ra mở cửa, không cần nghĩ cũng biết là Văn Quân Mộ.
Từ năm nhất đại học Văn Quân Mộ đã theo đuổi cô ta, đối với cô ta dịu dàng chu đáo, đủ kiểu quan tâm săn sóc, cô ta nghĩ đến điều gì thì hắn đã nghĩ trước rồi, cô ta không nghĩ đến điều gì thì hắn cũng nghĩ đến rồi, cô ta nói hướng đông hắn tuyệt đối không đi hướng tây, đối với cô ta răm rắp nghe lời.
Trong mắt người ngoài, cô ta đặc biệt hạnh phúc, nhưng chỉ có cô ta biết, cô ta ghét Văn Quân Mộ hèn mọn như vậy nhưng lại rất thích hắn nâng niu mình.
Văn Quân Mộ nhìn Mục Huyên đầy yêu thương, lấy ra từ trong túi một chiếc hộp tinh xảo: "Mở ra xem bên trong là gì."
Mục Huyên nhíu mày, chẳng lẽ là nhẫn?
Hắn cầu hôn cô ta, cô ta không thể đồng ý được.
Người bạn đời của cô ta cả đời này chỉ có thể là Hoắc Thư Ngạn!
Mục Huyên chán ghét cầm lấy, tùy tiện mở ra, khi cô ta nhìn thấy chiếc vòng tay ngọc bên trong, đáy mắt bộc phát sự kinh ngạc tột độ.
Đúng vậy, kiếp trước Văn Hâm chính là tặng cô ta chiếc vòng tay này, bên trong có không gian!
Văn Quân Mộ thấy Mục Huyên vô cùng kinh ngạc, không kìm được mà trong lòng vô cùng biết ơn Văn Hâm.
"Phụ nữ hiểu phụ nữ nhất, nghe em đi, cho nhau một chút không gian, có câu nói xa thơm gần tệ, biết đâu mấy ngày không gặp tình cảm lại tốt hơn."
Có lẽ là biểu cảm của Văn Hâm quá mức thuyết phục, Văn Quân Mộ tin tám phần: "Anh nghe em."
Văn Hâm thở phào nhẹ nhõm, anh hai chó liếm vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn, nếu không thì cô tức chết mất.
Ánh mắt Văn Dục Phong dừng lại trên người Văn Hâm, đáy mắt mang theo một tia thăm dò.
Sáng hôm sau, Văn Hâm tập hợp tất cả người hầu lại, nói với họ rằng cả nhà cô sẽ đi chơi vài ngày, đồng thời cũng cho họ nghỉ phép.
Ai mà không vui khi được nghỉ phép có lương, mọi người đều vui mừng khôn xiết, sau khi họp xong thì thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Biệt thự bỗng chốc trở nên trống trải, ngày mai cả nhà họ sẽ lên đường, hôm nay Văn Hách và Liễu Đan Như còn phải đến công ty sắp xếp công việc.
Văn Quân Mộ tìm một ông trùm trong giới ngọc thạch làm gấp chiếc vòng tay ngọc mà Mục Huyên vẽ ra, sau đó vội vàng đi tìm cô ta.
Mục Huyên thấy thiên tai sắp đến mà không gian vẫn chưa có trong tay, tâm trạng vô cùng bực bội.
Lúc này, chuông cửa reo, cô ta không kiên nhẫn đi ra mở cửa, không cần nghĩ cũng biết là Văn Quân Mộ.
Từ năm nhất đại học Văn Quân Mộ đã theo đuổi cô ta, đối với cô ta dịu dàng chu đáo, đủ kiểu quan tâm săn sóc, cô ta nghĩ đến điều gì thì hắn đã nghĩ trước rồi, cô ta không nghĩ đến điều gì thì hắn cũng nghĩ đến rồi, cô ta nói hướng đông hắn tuyệt đối không đi hướng tây, đối với cô ta răm rắp nghe lời.
Trong mắt người ngoài, cô ta đặc biệt hạnh phúc, nhưng chỉ có cô ta biết, cô ta ghét Văn Quân Mộ hèn mọn như vậy nhưng lại rất thích hắn nâng niu mình.
Văn Quân Mộ nhìn Mục Huyên đầy yêu thương, lấy ra từ trong túi một chiếc hộp tinh xảo: "Mở ra xem bên trong là gì."
Mục Huyên nhíu mày, chẳng lẽ là nhẫn?
Hắn cầu hôn cô ta, cô ta không thể đồng ý được.
Người bạn đời của cô ta cả đời này chỉ có thể là Hoắc Thư Ngạn!
Mục Huyên chán ghét cầm lấy, tùy tiện mở ra, khi cô ta nhìn thấy chiếc vòng tay ngọc bên trong, đáy mắt bộc phát sự kinh ngạc tột độ.
Đúng vậy, kiếp trước Văn Hâm chính là tặng cô ta chiếc vòng tay này, bên trong có không gian!
Văn Quân Mộ thấy Mục Huyên vô cùng kinh ngạc, không kìm được mà trong lòng vô cùng biết ơn Văn Hâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.