Chương 5: Linh Châu
Hồng Phong
18/08/2015
Tường Vi vươn vai một chút, trên mặt nở một nụ cười sáng lạn. Hoàng Thiên cùng khôi nhung cũng phi thường vui vẻ. Khôi nhung hạnh phúc vì mình có một chủ nhân thiên tài, Hoàng Thiên lại cảm thán đồ đệ yêu nghiệt.
Con người ta mất một năm mới từ linh sĩ đột phá được đến cảnh giới linh sư, thiên tài lắm cũng mất 9 tháng mà nha đầu này lại chỉ mất hơn 8 tháng một chút liền đạt đến cảnh giới này cũng đã tiến vào sâu trong trung khu. Đấy là chưa nói đến việc Tường Vi mới có 4 tuổi tinh thần lực còn chưa bồi dưỡng đủ mà phát triển nếu so ra ở độ tuổi tu luyện chính thức nàng chỉ cần hơn 6 tháng.
Tường Vi đối với chuyện này sư phụ không nói cũng không có nhận thức nhưng cũng vui mừng vì đạt được cảnh giới mới. Vươn vai xong nàng lại ngồi xuống tu luyện thêm chút nữa mới rời khỏi hang.
Cả quãng thời gian vừa rồi nàng cũng chỉ tập luyện trong bí mật cũng không nói cho ai biết mình có tinh thần lực. Tuy lão gia gia có vẻ cũng hơi nhận thức đến việc này nhưng Tường Vi không muốn nói ông cũng không ngại giữ im lặng.
Lại nói đến nhờ Vân Ca đi bán đan mà cuộc sống của mọi người cũng tốt hơn, tuy là không dư dả nhưng cũng đủ dùng. Tuy vậy mọi người lại rất mực yêu chiều Tường Vi đôi lúc còn cho nàng chút tiền tiêu vặt chỉ là nàng cũng không nhận dù sao cũng không cần thiết.
Trên đường về Tường Vi lại nghĩ đến muốn giúp nương cùng hai phụ tử lão gia gia. Bất quá lại không thể lộ ra thân phận ma pháp sư cùng triệu hồi sư, nàng tuy tin tưởng nương nhưng ở nơi này tai vách mạch rừng nếu chuyện này lộ ra với năng lực hiện tại chắc chắn 3 người họ đêu bị nguy hiểm đi. Lại nghĩ tới việc mình có thể tu luyện chiến sĩ liền muốn giúp đỡ thúc thúc một chút kiếm thêm thu nhập cũng là rèn luyện thân thể.
Tường Vi hỏi ý kiến sư phụ, Hoàng Thiên cũng không phản đối ngược lại rất ủng hộ. Dù sao ma pháp sư đều có điểm chung là thân thể thuộc loại trên mức yếu, đối mặt với chiến sĩ chỉ cần tinh thần lực sử dụng hết liền nắm chắc cái chết. Hoàng Thiên ông trước đây tuy không có chính thức luyện thành một cái chiến sĩ nhưng cũng là chăm chỉ rèn luyện thân thể nên cũng không thể nói là kém.
Dù vậy chiến sĩ đối với ông mà nói không có chút gì gọi là tinh thông cùng hiểu biết nên liền bảo nàng tìm tên đồ đệ kia bảo hắn chỉ dạy. Tường Vi lúc đầu nghe đến chính là nhất thời không biết Hoàng Thiên nói đến ai phải mất một lúc mới có thể ngộ ra. Ai bảo người này mang theo khuôn mặt trẻ măng làm gì, nói ra chắc chắn không ai tin ông có một tên đồ đệ già như thế.
Bất quá cái này không quan trọng nàng cần nhanh chóng trở về hỏi ý lão gia gia kia cùng nương một chút. Nghĩ là làm. Tường Vi liền thi triển lôi hệ đem mình phóng ra phía bìa rừng lại nhanh chóng đem thu lại. Tất thảy chỉ gói gọn trong vài phút khiến người ta kinh ngạc.
Bữa tối nàng liền đem suy nghĩ này nói cho 3 người kia. Nương nghe thấy liền thập phần vui mừng. Trước đây bà cứ tưởng nữ nhi chán nản vì linh châu nhỏ bé không có hứng thú tu luyện nên cũng không ép buộc. Lúc này nghe thấy nàng chính mình ra đề nghị làm sao có thể không vui liền hướng lão gia gia gửi gắm. Lão gia gia cười cười cũng không có từ chối bảo nàng ngày mai bắt đầu luyện tập.
Sáng sớm hôm sau, lão gia gia đã kéo Tường Vi ra khu vườn đằng sau nhà. Ông bảo Tường Vi ngồi xếp bằng sau đó đem chiến khí của mình bao bọc lại linh châu. Tường Vi ngoan ngoãn nghe theo ngồi xuống sau khi đem chiến khí bao bọc lại linh châu nàng thật muốn thổ huyết. Này là lần trước nàng không quá quan tâm bây giờ chú ý đến thực sực là muốn độn thổ.
Linh châu bên trong cơ thể so ra còn muốn nhỏ hơn hạt trân châu ngoài kia 5 đồng một chuỗi. Không biết nếu không phải nàng linh hồn nhập vào đây cô gái này sẽ như thế nào nữa, có lẽ sẽ sớm mất mạng. Ai bảo nơi này là nơi cường giả nói chuyện, ngươi có nắm đấm to liền có thể xòe tay năm ngón mà chỉ. Nàng nghĩ nghĩ cuối cùng cũng thở dài một hơi rồi bắt đầu tu luyện.
Hết một cả một ngày kết quả thật làm cho người ta kinh ngạc. Nếu so với thân phận ma pháp sư thì cái này chiến binh liền đem quẳng đi. Nàng tu luyện hết một ngày thế nhưng mới chỉ vừa đến chiến sư nhất cấp. Lão gia gia sau khi kiểm tra nàng tu luyện liền ngạc nhiên một hồi. Nghe Vân Ca nói nàng không có tinh thần lực mà chiến sĩ cũng luyện kém thế này như thế nào lại được chiếc vòn chọn? Phải biết ông đã từng thử với rất nhiều thiên tài rồi đó? Sư phụ người không phải có sai sót gì chứ? Nghĩ nghĩ một hồi lại mặc kệ không quan tâm nữa.
Hoàng Thiên đối với kết quả này khóe miệng liền giật giật cuối cùng cười thành tiếng. Cuối cùng cũng thấy yêu nghiệt này có thứ vướng mắc a. Thật cao hứng đi. Dù sao đối với chuyện thể lực của nha đầu này ông cũng có cách rồi việc này không cần quá lo.
Tường Vi cũng biết tốc độ tu luyện ốc sên của mình mà chán nản lại nghe thấy tiếng cười của lão sư liền có suy nghĩ muốn hung hăng chửi bậy. Xem đi xem đi xem đây là loại sư phụ gì? Nhìn thấy đồ đệ tu luyện không thành liền cao hứng người cũng không phải người bình thường đi. Cuối cùng cũng chỉ lên tiếng bất mãn: “ Sư phụ, người như thế này có điểm nào coi con là đồ đệ thế”.
Hoàng Thiên nghe thấy tiếng cười không có giảm lại còn có xu hướng tăng lên khiến Tường Vi khinh bỉ. Lúc này khôi nhung cũng đã kiểm tra linh châu một lượt liền lên tiếng, giọng nói lại mang vài phần tức giận: “Chủ nhân, linh châu của người rõ ràng đã bị người ta đụng chạm đem mài rất nhiều lần mới thành ra nhỏ như vậy”. Vừa rồi kiểm tra ban đầu nhìn thì không có gì chỉ khi chú ý kĩ liền nhìn thấy những vết xước rất nhỏ do bị ngoại lực tác động.
Lời vừa phát ra Hoàng Thiên liền ngừng cười mắt lạnh xuống vài phần mà Tường Vi cũng mang theo vài phần sát ý. Thật là một người hảo thông minh. Chính là không đem linh châu này phá hủy đi mà để lại cốt để cho mọi người biết nàng có thể tu luyện chiến sĩ nhưng lại không khác gì một cái phế vật. Ha được lắm chỉ cần tìm ra kẻ này nàng sẽ trả lại cho hắn cả vốn lẫn lãi.
Lão gia gia ngồi bên cạnh thấy nàng tỏa ra sát ý lại nghĩ rằng nàng vi tu luyện không thành mà tức giận nghi ngờ lại càng sâu. Chỉ là nếu chú ý cảm nhận lại dễ dàng thấy được sát ý này đặc biệt nồng đậm không giống như là người bình thường có thể có được.
Trời lúc này cũng đã sẩm tối lão gia gia quay qua bảo Tường Vi trở vào nhà. Tường Vi cũng không tiếp tục luyện tập dù sao có tập luyện nữa cũng không thể có chuyển biến. Vừa vào bếp thì Vân Ca đã trở về chỉ có thúc thúc kia còn bận rộn chưa thế về. Tường Vi cùng lão gia gia nhanh chóng nấu vài món ăn đơn giản rồi đem ra.
Vân Ca vừa nhìn thấy Tường Vi ánh mắt liền ánh lên tia kì vọng lại nhanh chóng hỏi nàng chuyện tu luyện hôm nay. Tường Vi nhìn ánh mắt này thực không muốn trả lời, chỉ là nàng cũng có chuyện cần hỏi bà: “Nương, hôm nay con tu luyện lại chỉ có thể tiến đến chiến sư nhất cấp tiền kỳ”. Nói đến đây liền dừng một chút nhìn qua Vân Ca lại như dự đoán thấy bà hơi buồn bã lại muốn lên tiếng an ủi nàng. Tường Vi không đợi bà lên tiếng lại tiếp tục nói: “Con phát hiện có người đem tinh thần lực hệ thủy đem mài linh châu của con thành dạng này”.
Nghe những lời này không chỉ có Vân Ca tức giận mà còn có cả Lão gia gia. Loại thủ đoạn này dùng trên một đứa bé thực sự là quá đê tiện đi. Còn về việc tại sao biết chắc chắn là tinh thần lực thủy hệ thì vừa rồi khôi nhung cũng có nói qua nếu đem chiến khí đánh vào thì chắc chắn linh châu liền vỡ tan. Kết quả cũng sẽ như thế nêu sử dụng những mà pháp thiên về hệ công. Mà vết xước trên linh châu cực kì nhỏ nghĩa là lực tấn công vào phải đặc biệt nhu hòa. Tập hợp lại cuối cùng chỉ có thủy hệ ma pháp.
Vân Ca phi thường tức giận, đôi mày thanh tú nhíu lại im lặng suy nghĩ một lát liền hướng Tường Vi nói. Dù sao nữ nhi này cũng phải làm quen với thế giới này rồi, bà cũng không định cho con mình nhìn thấy một thế giới chỉ toàn màu hồng: “ Ở Mộng phủ chỉ có 4 người thuộc thủy hệ ma pháp là ta, một nhi tử một nữ nhi của Ngô di nương con còn có Ngô di nương này. Mà lúc ta còn ở phủ hai đứa trẻ kia một người mới có 6 tuổi người còn lại 9 tuổi hai đứa nó không thể làm ra được chuyện này. Như vậy chỉ còn...”
Vân Ca lấp lửng không tiếp tục nói, Tường Vi cũng có thể thấy được rõ ràng là người nào. Hảo cho một ái phi của phụ thân nàng. Thực sự là phi thường “diu dàng”, “hiền thục”. Tường Vi cười lạnh trên đầu liền hình thành vô số ý tưởng trả thù đẹp đẽ. Hoàng Thiên cũng vì việc này mà nghiêm túc hẳn. Động vào đệ tử hắn đúng là không muốn sống rồi mà. Trên bàn ăn lúc này cũng thập phần im lặng mỗi người đều đuổi theo suy nghĩ của mình đem theo khát khao muốn thực hiện. Ngô di nương kia sẽ không có một kết thúc có hậu đâu...
Con người ta mất một năm mới từ linh sĩ đột phá được đến cảnh giới linh sư, thiên tài lắm cũng mất 9 tháng mà nha đầu này lại chỉ mất hơn 8 tháng một chút liền đạt đến cảnh giới này cũng đã tiến vào sâu trong trung khu. Đấy là chưa nói đến việc Tường Vi mới có 4 tuổi tinh thần lực còn chưa bồi dưỡng đủ mà phát triển nếu so ra ở độ tuổi tu luyện chính thức nàng chỉ cần hơn 6 tháng.
Tường Vi đối với chuyện này sư phụ không nói cũng không có nhận thức nhưng cũng vui mừng vì đạt được cảnh giới mới. Vươn vai xong nàng lại ngồi xuống tu luyện thêm chút nữa mới rời khỏi hang.
Cả quãng thời gian vừa rồi nàng cũng chỉ tập luyện trong bí mật cũng không nói cho ai biết mình có tinh thần lực. Tuy lão gia gia có vẻ cũng hơi nhận thức đến việc này nhưng Tường Vi không muốn nói ông cũng không ngại giữ im lặng.
Lại nói đến nhờ Vân Ca đi bán đan mà cuộc sống của mọi người cũng tốt hơn, tuy là không dư dả nhưng cũng đủ dùng. Tuy vậy mọi người lại rất mực yêu chiều Tường Vi đôi lúc còn cho nàng chút tiền tiêu vặt chỉ là nàng cũng không nhận dù sao cũng không cần thiết.
Trên đường về Tường Vi lại nghĩ đến muốn giúp nương cùng hai phụ tử lão gia gia. Bất quá lại không thể lộ ra thân phận ma pháp sư cùng triệu hồi sư, nàng tuy tin tưởng nương nhưng ở nơi này tai vách mạch rừng nếu chuyện này lộ ra với năng lực hiện tại chắc chắn 3 người họ đêu bị nguy hiểm đi. Lại nghĩ tới việc mình có thể tu luyện chiến sĩ liền muốn giúp đỡ thúc thúc một chút kiếm thêm thu nhập cũng là rèn luyện thân thể.
Tường Vi hỏi ý kiến sư phụ, Hoàng Thiên cũng không phản đối ngược lại rất ủng hộ. Dù sao ma pháp sư đều có điểm chung là thân thể thuộc loại trên mức yếu, đối mặt với chiến sĩ chỉ cần tinh thần lực sử dụng hết liền nắm chắc cái chết. Hoàng Thiên ông trước đây tuy không có chính thức luyện thành một cái chiến sĩ nhưng cũng là chăm chỉ rèn luyện thân thể nên cũng không thể nói là kém.
Dù vậy chiến sĩ đối với ông mà nói không có chút gì gọi là tinh thông cùng hiểu biết nên liền bảo nàng tìm tên đồ đệ kia bảo hắn chỉ dạy. Tường Vi lúc đầu nghe đến chính là nhất thời không biết Hoàng Thiên nói đến ai phải mất một lúc mới có thể ngộ ra. Ai bảo người này mang theo khuôn mặt trẻ măng làm gì, nói ra chắc chắn không ai tin ông có một tên đồ đệ già như thế.
Bất quá cái này không quan trọng nàng cần nhanh chóng trở về hỏi ý lão gia gia kia cùng nương một chút. Nghĩ là làm. Tường Vi liền thi triển lôi hệ đem mình phóng ra phía bìa rừng lại nhanh chóng đem thu lại. Tất thảy chỉ gói gọn trong vài phút khiến người ta kinh ngạc.
Bữa tối nàng liền đem suy nghĩ này nói cho 3 người kia. Nương nghe thấy liền thập phần vui mừng. Trước đây bà cứ tưởng nữ nhi chán nản vì linh châu nhỏ bé không có hứng thú tu luyện nên cũng không ép buộc. Lúc này nghe thấy nàng chính mình ra đề nghị làm sao có thể không vui liền hướng lão gia gia gửi gắm. Lão gia gia cười cười cũng không có từ chối bảo nàng ngày mai bắt đầu luyện tập.
Sáng sớm hôm sau, lão gia gia đã kéo Tường Vi ra khu vườn đằng sau nhà. Ông bảo Tường Vi ngồi xếp bằng sau đó đem chiến khí của mình bao bọc lại linh châu. Tường Vi ngoan ngoãn nghe theo ngồi xuống sau khi đem chiến khí bao bọc lại linh châu nàng thật muốn thổ huyết. Này là lần trước nàng không quá quan tâm bây giờ chú ý đến thực sực là muốn độn thổ.
Linh châu bên trong cơ thể so ra còn muốn nhỏ hơn hạt trân châu ngoài kia 5 đồng một chuỗi. Không biết nếu không phải nàng linh hồn nhập vào đây cô gái này sẽ như thế nào nữa, có lẽ sẽ sớm mất mạng. Ai bảo nơi này là nơi cường giả nói chuyện, ngươi có nắm đấm to liền có thể xòe tay năm ngón mà chỉ. Nàng nghĩ nghĩ cuối cùng cũng thở dài một hơi rồi bắt đầu tu luyện.
Hết một cả một ngày kết quả thật làm cho người ta kinh ngạc. Nếu so với thân phận ma pháp sư thì cái này chiến binh liền đem quẳng đi. Nàng tu luyện hết một ngày thế nhưng mới chỉ vừa đến chiến sư nhất cấp. Lão gia gia sau khi kiểm tra nàng tu luyện liền ngạc nhiên một hồi. Nghe Vân Ca nói nàng không có tinh thần lực mà chiến sĩ cũng luyện kém thế này như thế nào lại được chiếc vòn chọn? Phải biết ông đã từng thử với rất nhiều thiên tài rồi đó? Sư phụ người không phải có sai sót gì chứ? Nghĩ nghĩ một hồi lại mặc kệ không quan tâm nữa.
Hoàng Thiên đối với kết quả này khóe miệng liền giật giật cuối cùng cười thành tiếng. Cuối cùng cũng thấy yêu nghiệt này có thứ vướng mắc a. Thật cao hứng đi. Dù sao đối với chuyện thể lực của nha đầu này ông cũng có cách rồi việc này không cần quá lo.
Tường Vi cũng biết tốc độ tu luyện ốc sên của mình mà chán nản lại nghe thấy tiếng cười của lão sư liền có suy nghĩ muốn hung hăng chửi bậy. Xem đi xem đi xem đây là loại sư phụ gì? Nhìn thấy đồ đệ tu luyện không thành liền cao hứng người cũng không phải người bình thường đi. Cuối cùng cũng chỉ lên tiếng bất mãn: “ Sư phụ, người như thế này có điểm nào coi con là đồ đệ thế”.
Hoàng Thiên nghe thấy tiếng cười không có giảm lại còn có xu hướng tăng lên khiến Tường Vi khinh bỉ. Lúc này khôi nhung cũng đã kiểm tra linh châu một lượt liền lên tiếng, giọng nói lại mang vài phần tức giận: “Chủ nhân, linh châu của người rõ ràng đã bị người ta đụng chạm đem mài rất nhiều lần mới thành ra nhỏ như vậy”. Vừa rồi kiểm tra ban đầu nhìn thì không có gì chỉ khi chú ý kĩ liền nhìn thấy những vết xước rất nhỏ do bị ngoại lực tác động.
Lời vừa phát ra Hoàng Thiên liền ngừng cười mắt lạnh xuống vài phần mà Tường Vi cũng mang theo vài phần sát ý. Thật là một người hảo thông minh. Chính là không đem linh châu này phá hủy đi mà để lại cốt để cho mọi người biết nàng có thể tu luyện chiến sĩ nhưng lại không khác gì một cái phế vật. Ha được lắm chỉ cần tìm ra kẻ này nàng sẽ trả lại cho hắn cả vốn lẫn lãi.
Lão gia gia ngồi bên cạnh thấy nàng tỏa ra sát ý lại nghĩ rằng nàng vi tu luyện không thành mà tức giận nghi ngờ lại càng sâu. Chỉ là nếu chú ý cảm nhận lại dễ dàng thấy được sát ý này đặc biệt nồng đậm không giống như là người bình thường có thể có được.
Trời lúc này cũng đã sẩm tối lão gia gia quay qua bảo Tường Vi trở vào nhà. Tường Vi cũng không tiếp tục luyện tập dù sao có tập luyện nữa cũng không thể có chuyển biến. Vừa vào bếp thì Vân Ca đã trở về chỉ có thúc thúc kia còn bận rộn chưa thế về. Tường Vi cùng lão gia gia nhanh chóng nấu vài món ăn đơn giản rồi đem ra.
Vân Ca vừa nhìn thấy Tường Vi ánh mắt liền ánh lên tia kì vọng lại nhanh chóng hỏi nàng chuyện tu luyện hôm nay. Tường Vi nhìn ánh mắt này thực không muốn trả lời, chỉ là nàng cũng có chuyện cần hỏi bà: “Nương, hôm nay con tu luyện lại chỉ có thể tiến đến chiến sư nhất cấp tiền kỳ”. Nói đến đây liền dừng một chút nhìn qua Vân Ca lại như dự đoán thấy bà hơi buồn bã lại muốn lên tiếng an ủi nàng. Tường Vi không đợi bà lên tiếng lại tiếp tục nói: “Con phát hiện có người đem tinh thần lực hệ thủy đem mài linh châu của con thành dạng này”.
Nghe những lời này không chỉ có Vân Ca tức giận mà còn có cả Lão gia gia. Loại thủ đoạn này dùng trên một đứa bé thực sự là quá đê tiện đi. Còn về việc tại sao biết chắc chắn là tinh thần lực thủy hệ thì vừa rồi khôi nhung cũng có nói qua nếu đem chiến khí đánh vào thì chắc chắn linh châu liền vỡ tan. Kết quả cũng sẽ như thế nêu sử dụng những mà pháp thiên về hệ công. Mà vết xước trên linh châu cực kì nhỏ nghĩa là lực tấn công vào phải đặc biệt nhu hòa. Tập hợp lại cuối cùng chỉ có thủy hệ ma pháp.
Vân Ca phi thường tức giận, đôi mày thanh tú nhíu lại im lặng suy nghĩ một lát liền hướng Tường Vi nói. Dù sao nữ nhi này cũng phải làm quen với thế giới này rồi, bà cũng không định cho con mình nhìn thấy một thế giới chỉ toàn màu hồng: “ Ở Mộng phủ chỉ có 4 người thuộc thủy hệ ma pháp là ta, một nhi tử một nữ nhi của Ngô di nương con còn có Ngô di nương này. Mà lúc ta còn ở phủ hai đứa trẻ kia một người mới có 6 tuổi người còn lại 9 tuổi hai đứa nó không thể làm ra được chuyện này. Như vậy chỉ còn...”
Vân Ca lấp lửng không tiếp tục nói, Tường Vi cũng có thể thấy được rõ ràng là người nào. Hảo cho một ái phi của phụ thân nàng. Thực sự là phi thường “diu dàng”, “hiền thục”. Tường Vi cười lạnh trên đầu liền hình thành vô số ý tưởng trả thù đẹp đẽ. Hoàng Thiên cũng vì việc này mà nghiêm túc hẳn. Động vào đệ tử hắn đúng là không muốn sống rồi mà. Trên bàn ăn lúc này cũng thập phần im lặng mỗi người đều đuổi theo suy nghĩ của mình đem theo khát khao muốn thực hiện. Ngô di nương kia sẽ không có một kết thúc có hậu đâu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.