Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư
Chương 232
Tuyết Sơn Tiểu Lộc
02/09/2020
Edior: thu thảo
Quân Lan Phong và Lạc Vân Hi thuận theo con đường đá cuội ở ngự hoa viên đi thẳng về phía trước, tiếng vang bên trong vườn càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không nghe thấy gì nữa.
Ánh trăng như nước, rải tung đầy mặt đất, bốn phía im lặng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót vang trong đêm, tình cờ xen lẫn tiếng bước chân nhỏ nhẹ. Lạc Vân Hi thoả thích hít lấy không khí mới mẻ, tay phải bị Quân Lan Phong nắm trong bàn tay to lớn vẫn không hề buông lỏng.
"Hi nhi." Quân Lan Phong quay đầu nhìn về hướng Lạc Vân Hi, cười một tiếng, thần sắc cực kỳ sung sướng.
"Ừm? Sao vậy?" Lạc Vân Hi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nhướn mày lên.
"Thật tốt." Quân Lan Phong dùng lực tay, liền mang thân mình Lạc Vân Hi vào trong lồng ngực, hai tay ôm eo nhỏ của nàng, dịu dàng nói: "Không cần che giấu nhu thế này, thật tốt!"
Nói xong, hắn nâng cả người nàng lên, cười vang, ôm nàng xoay quanh liên tiếp.
Gió đêm thổi tới, vạt áo màu trắng của nữ tử tạo thành nhiều tầng, giống như một đóa hoa quỳnh tỏa ra hương thơm nồng đậm trong đêm, màu trắng tao nhã, sạch sẽ long lanh.
Lạc Vân Hi cười duyên một tiếng, hai tay ôm lấy cổ nam nhân, không biết có phải vừa rồi ở ngự hoa viên mệt nhọc quá hay không, mà lúc này bị hắn xoay vài vòng đã có chút váng đầu, liền đưa gò kề vào lồng ngực hắn.
Quân Lan Phong thấy thế, khẽ vuốt tóc đen của nàng, thấp giọng tại bên tai nàng hỏi: "Mệt rồi à?"
"Còn khá ổn." Tay trái Lạc Vân Hi không hề theo tiết tấu vẽ vài vòng trước ngực hắn, giọng nói có chút lười biếng, là có chút mệt, chỉ có điều trong đầu chứa quá nhiều sự việc, thật sự muốn ngủ, cũng không thể ngủ được.
Mà lúc này, cách một bức tường, truyền đến một loạt tiếng bước chân, kèm theo tiếng nữ nhân nức nở.
Cả người Lạc Vân Hi giật mình, lập tức từ trong lồng ngực Quân Lan Phong chui ra, chút buồn ngủ trên mặt lập tức không còn nữa, mặt đầy nghiêm túc liếc mắt nhìn nam nhân.
Sắc mặt Quân Lan Phong cũng trong chớp mắt chuyển thành nghiêm nghị, không cần nói một chữ, thì đã đã hiểu ý nhau, hắn ôm chặt Lạc Vân Hi, tung người nhảy vọt lên, lặng yên không một tiếng động đứng trên mái ngói.
Chỉ thấy trên đường nhỏ, Nhan Dung Kiều bị hơn mười Ngự Lâm Quân áp giải về hướng ngoài cung, phía sau có không ít người đi theo, trong đó, tiếng la khóc của Đỗ Tình Yên là rõ ràng nhất.
"Nương, nương ơi!"
Dần dần, người và âm thanh đều đã tới gần, Lạc Vân Hi đứng nơi cao thì chỉ nhìn được từ xa, nhưng lại nhìn rõ ràng, không thiếu nha hoàn cùng với cung nữ đang cố gắng ngăn cản Đỗ Tình Yên, không ngừng thấp giọng khuyên giải nàng ta, ở sau lưng các nàng, mặt Nhan Trình đầy hoảng loạn, ở trong một đám người, đuổi theo Nhan Dung Kiều đang bị lôi ra ngoài.
Thánh mệnh vô tình, tuy bọn hắn đuổi đến nơi này, nhưng vẫn không thể tới gần nghi phạm, chỉ đành trơ mắt mà nhìn Nhan Dung Kiều bị mang đi tạm giữ.
"Chúng ta qua đó nhìn thử." Lạc Vân Hi nhón chân lên, nhỏ một câu bên tai Quân Lan Phong.
Quân Lan Phong gật đầu, hai người lập tức bay đến ngoài cung.
Tông nhân phủ, cửa đồng thấp thoáng trong bóng đêm đen tối, bóng tối bao phủ khiến cho cả phủ đệ càng thêm uy nghiêm và thần bí.
Xe ngựa "kẹt kẹt" một tiếng ngừng ngoài cửa phủ, hai người ăn mặc đồ nha dịch nhấc theo đèn lồng từ sau cửa ra đón, hỏi: "Ai đó?"
"Ta." Nhan Thiếu Khanh xuống xe ngựa, thản nhiên nhìn về kiệu nhỏ màu xanh phía sau, màn kiệu xốc lên, Nhan Dung Kiều liền xông thẳng xuống kiệu, nhìn thấy Nhan Thiếu Khanh, nước mắt như trân châu đứt khỏi dây rơi thẳng xuống.
"Nhị ca!" Nàng ta run giọng kêu lên.
Nhan Thiếu Khanh nhìn gương mặt đầy nước mắt của nàng ta, môi mỏng hơi động một chút, ánh mắt phức tạp, nhìn chằm chằm vào gương mặt đó hồi lâu, rốt cục hắn cũng trầm giọng hỏi: "Việc kia, đến cùng có phải là ngươi làm không?"
"Nhị ca, ngươi cũng không tin ta sao? Đương nhiên không phải ta!" Nước mắt Nhan Dung Kiều rơi càng mãnh liệt hơn.
"Tốt nhất không phải ngươi." Nhan Thiếu Khanh quay đầu, không nhìn nàng ta nữa, thản nhiên nói: "Nhưng nếu như là ngươi, ta là người đầu tiên không bỏ qua cho ngươi! Người đâu, đưa Đỗ phu nhân xuống trước."
"Xuống" Chính là chỉ phòng giam, bởi vì phòng giam đa số đều xây ở nơi thấp.
Lạc Vân Hi trơ mắt nhìn bóng lưng Nhan Dung Kiều biến mất hẳn sau ánh đèn ảm, mới từ góc khuất trong bóng tối đi ra ngoài, lớn tiếng cất giọng nói: "Nhan phủ doãn."
Nghe được tiếng nói quen thuộc này, Nhan Thiếu Khanh hơi động lòng, lập tức quay đầu, trong mắt là dung nhan làm hắn hoa mắt.
Cũng không phải dung nhan này khuynh quốc khuynh thành cỡ nào, mà là, khuôn mặt này, gợi lên vô số kí ức trong lòng hắn!
Đó là muội muội hắn thương yêu nhất, đã bao nhiêu năm không thể thấy!
Hốc mắt Nhan Thiếu Khanh hơi ẩm ướt, môi mỏng miễn cưỡng gợi lên, nở nụ cười chứa đầy nước mắt nói: "Hi nhi, ngươi không nên thay đổi xưng hô sao?"
Lạc Vân Hi lắc đầu: "Ta nói rồi, ta là Lạc Vân Hi, cũng không có chút quan hệ nào với Nhan gia. Nhan phủ doãn, xin hỏi ta có thể vào xem Nhan Dung Kiều không?"
Nàng nói thẳng ra ý mình.
Phía sau nàng, cả người Quân Lan Phong đi chậm rãi đi ra khỏi bóng cây, thấp giọng kêu: "Nhan đại nhân."
Nhìn thấy Quân Lan Phong, Nhan Thiếu Khanh ngẩn ra.
Vừa rồi chuyện xảy ra ở cung yến hắn cũng tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, đối với tiểu bối cái từ trước đến giờ khiến mình thưởng thức tôn kính này, hắn đã biết rõ mình cũng chưa hiểu rõ được hắn.
Hắn vẫn thâm trầm khiêm tốn như vậy, không lộ vui buồn, khiến người khác khó mà đoán được hắn đang suy nghĩ gì, đây là một nam nhân tính tình nội liễm.
Hắn chưa hề cho rằng, Đỗ Tình Yên có thể chân chính trói chặt hắn, nhưng hiện tại, hắn lại không hề có
Quân Lan Phong và Lạc Vân Hi thuận theo con đường đá cuội ở ngự hoa viên đi thẳng về phía trước, tiếng vang bên trong vườn càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không nghe thấy gì nữa.
Ánh trăng như nước, rải tung đầy mặt đất, bốn phía im lặng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót vang trong đêm, tình cờ xen lẫn tiếng bước chân nhỏ nhẹ. Lạc Vân Hi thoả thích hít lấy không khí mới mẻ, tay phải bị Quân Lan Phong nắm trong bàn tay to lớn vẫn không hề buông lỏng.
"Hi nhi." Quân Lan Phong quay đầu nhìn về hướng Lạc Vân Hi, cười một tiếng, thần sắc cực kỳ sung sướng.
"Ừm? Sao vậy?" Lạc Vân Hi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nhướn mày lên.
"Thật tốt." Quân Lan Phong dùng lực tay, liền mang thân mình Lạc Vân Hi vào trong lồng ngực, hai tay ôm eo nhỏ của nàng, dịu dàng nói: "Không cần che giấu nhu thế này, thật tốt!"
Nói xong, hắn nâng cả người nàng lên, cười vang, ôm nàng xoay quanh liên tiếp.
Gió đêm thổi tới, vạt áo màu trắng của nữ tử tạo thành nhiều tầng, giống như một đóa hoa quỳnh tỏa ra hương thơm nồng đậm trong đêm, màu trắng tao nhã, sạch sẽ long lanh.
Lạc Vân Hi cười duyên một tiếng, hai tay ôm lấy cổ nam nhân, không biết có phải vừa rồi ở ngự hoa viên mệt nhọc quá hay không, mà lúc này bị hắn xoay vài vòng đã có chút váng đầu, liền đưa gò kề vào lồng ngực hắn.
Quân Lan Phong thấy thế, khẽ vuốt tóc đen của nàng, thấp giọng tại bên tai nàng hỏi: "Mệt rồi à?"
"Còn khá ổn." Tay trái Lạc Vân Hi không hề theo tiết tấu vẽ vài vòng trước ngực hắn, giọng nói có chút lười biếng, là có chút mệt, chỉ có điều trong đầu chứa quá nhiều sự việc, thật sự muốn ngủ, cũng không thể ngủ được.
Mà lúc này, cách một bức tường, truyền đến một loạt tiếng bước chân, kèm theo tiếng nữ nhân nức nở.
Cả người Lạc Vân Hi giật mình, lập tức từ trong lồng ngực Quân Lan Phong chui ra, chút buồn ngủ trên mặt lập tức không còn nữa, mặt đầy nghiêm túc liếc mắt nhìn nam nhân.
Sắc mặt Quân Lan Phong cũng trong chớp mắt chuyển thành nghiêm nghị, không cần nói một chữ, thì đã đã hiểu ý nhau, hắn ôm chặt Lạc Vân Hi, tung người nhảy vọt lên, lặng yên không một tiếng động đứng trên mái ngói.
Chỉ thấy trên đường nhỏ, Nhan Dung Kiều bị hơn mười Ngự Lâm Quân áp giải về hướng ngoài cung, phía sau có không ít người đi theo, trong đó, tiếng la khóc của Đỗ Tình Yên là rõ ràng nhất.
"Nương, nương ơi!"
Dần dần, người và âm thanh đều đã tới gần, Lạc Vân Hi đứng nơi cao thì chỉ nhìn được từ xa, nhưng lại nhìn rõ ràng, không thiếu nha hoàn cùng với cung nữ đang cố gắng ngăn cản Đỗ Tình Yên, không ngừng thấp giọng khuyên giải nàng ta, ở sau lưng các nàng, mặt Nhan Trình đầy hoảng loạn, ở trong một đám người, đuổi theo Nhan Dung Kiều đang bị lôi ra ngoài.
Thánh mệnh vô tình, tuy bọn hắn đuổi đến nơi này, nhưng vẫn không thể tới gần nghi phạm, chỉ đành trơ mắt mà nhìn Nhan Dung Kiều bị mang đi tạm giữ.
"Chúng ta qua đó nhìn thử." Lạc Vân Hi nhón chân lên, nhỏ một câu bên tai Quân Lan Phong.
Quân Lan Phong gật đầu, hai người lập tức bay đến ngoài cung.
Tông nhân phủ, cửa đồng thấp thoáng trong bóng đêm đen tối, bóng tối bao phủ khiến cho cả phủ đệ càng thêm uy nghiêm và thần bí.
Xe ngựa "kẹt kẹt" một tiếng ngừng ngoài cửa phủ, hai người ăn mặc đồ nha dịch nhấc theo đèn lồng từ sau cửa ra đón, hỏi: "Ai đó?"
"Ta." Nhan Thiếu Khanh xuống xe ngựa, thản nhiên nhìn về kiệu nhỏ màu xanh phía sau, màn kiệu xốc lên, Nhan Dung Kiều liền xông thẳng xuống kiệu, nhìn thấy Nhan Thiếu Khanh, nước mắt như trân châu đứt khỏi dây rơi thẳng xuống.
"Nhị ca!" Nàng ta run giọng kêu lên.
Nhan Thiếu Khanh nhìn gương mặt đầy nước mắt của nàng ta, môi mỏng hơi động một chút, ánh mắt phức tạp, nhìn chằm chằm vào gương mặt đó hồi lâu, rốt cục hắn cũng trầm giọng hỏi: "Việc kia, đến cùng có phải là ngươi làm không?"
"Nhị ca, ngươi cũng không tin ta sao? Đương nhiên không phải ta!" Nước mắt Nhan Dung Kiều rơi càng mãnh liệt hơn.
"Tốt nhất không phải ngươi." Nhan Thiếu Khanh quay đầu, không nhìn nàng ta nữa, thản nhiên nói: "Nhưng nếu như là ngươi, ta là người đầu tiên không bỏ qua cho ngươi! Người đâu, đưa Đỗ phu nhân xuống trước."
"Xuống" Chính là chỉ phòng giam, bởi vì phòng giam đa số đều xây ở nơi thấp.
Lạc Vân Hi trơ mắt nhìn bóng lưng Nhan Dung Kiều biến mất hẳn sau ánh đèn ảm, mới từ góc khuất trong bóng tối đi ra ngoài, lớn tiếng cất giọng nói: "Nhan phủ doãn."
Nghe được tiếng nói quen thuộc này, Nhan Thiếu Khanh hơi động lòng, lập tức quay đầu, trong mắt là dung nhan làm hắn hoa mắt.
Cũng không phải dung nhan này khuynh quốc khuynh thành cỡ nào, mà là, khuôn mặt này, gợi lên vô số kí ức trong lòng hắn!
Đó là muội muội hắn thương yêu nhất, đã bao nhiêu năm không thể thấy!
Hốc mắt Nhan Thiếu Khanh hơi ẩm ướt, môi mỏng miễn cưỡng gợi lên, nở nụ cười chứa đầy nước mắt nói: "Hi nhi, ngươi không nên thay đổi xưng hô sao?"
Lạc Vân Hi lắc đầu: "Ta nói rồi, ta là Lạc Vân Hi, cũng không có chút quan hệ nào với Nhan gia. Nhan phủ doãn, xin hỏi ta có thể vào xem Nhan Dung Kiều không?"
Nàng nói thẳng ra ý mình.
Phía sau nàng, cả người Quân Lan Phong đi chậm rãi đi ra khỏi bóng cây, thấp giọng kêu: "Nhan đại nhân."
Nhìn thấy Quân Lan Phong, Nhan Thiếu Khanh ngẩn ra.
Vừa rồi chuyện xảy ra ở cung yến hắn cũng tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, đối với tiểu bối cái từ trước đến giờ khiến mình thưởng thức tôn kính này, hắn đã biết rõ mình cũng chưa hiểu rõ được hắn.
Hắn vẫn thâm trầm khiêm tốn như vậy, không lộ vui buồn, khiến người khác khó mà đoán được hắn đang suy nghĩ gì, đây là một nam nhân tính tình nội liễm.
Hắn chưa hề cho rằng, Đỗ Tình Yên có thể chân chính trói chặt hắn, nhưng hiện tại, hắn lại không hề có
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.