Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư
Chương 10: Ngươi dám nghi ngờ lời của ta
Tuyết Sơn Tiểu Lộc
28/07/2015
Sau một lúc lâu, nàng ngơ ngác nói: "Nếu không phải hôn sự tốt, ngũ tiểu thư sao có thể luôn nhớ thương đến cô gia?"
Lạc Phượng Hề trầm mặt xuống, sau đó nhanh chóng nở nụ cười, hiện tại nàng là Lạc Vân Hi! Nàng đã hoàn toàn tiếp nhận thân phận mới này
Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười nói: "Từ nay về sau, thu hồi hai từ cô gia này của ngươi, ngũ muội nếu như thích người nam nhân kia như vậy, thì cho nàng đi!"
Xuân Liễu hiển nhiên là một tiểu cô nương nóng tính, la hoảng lên: "Như vậy sao được? Tiểu thư trăm triệu lần không thể!"
Lạc Vân Hi quay đầu, sắc mặt lạnh như băng, nghiêm khắc đánh gãy lời nàng: "Ngươi dám nghi ngờ lời của ta?"
Xem ra, Xuân Liễu này bình thường đã có thói quen lớn tiếng
Xuân Liễu bị vẻ mặt lạnh băng của nàng sợ tới mức ngây người, lùi về phía sau hai bước, sắc mặt trắng bệch
"Tiểu... Tiểu thư"
Nàng lắp bắp, trong lòng đều có ngàn vạn con ngựa hoang đang chạy qua, có thứ gì đó, đang chậm rãi thay đổi
Lạc Vân Hi thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói: "Xuân Liễu, ngươi chỉ cần nghe theo lời của ta là được rồi"
Xuân Liễu mờ mịt gật đầu
Không biết vì cái gì, tiểu thư lại cho nàng cảm thấy có một chút an lòng
Lạc Vân Hi quay đầu lại liếc mắt đến phía xa, đánh giá Hạ Đào
Hạ Đào dĩ nhiên đáng giận, nhưng giờ phút này, nàng sẽ không động đến nàng ta
Thời khắc mấu chốt, còn cần đến vật hy sinh, ai biết ngày mai sẽ còn xảy ra chuyện gì
Lạc Vân Hi trầm mặt, ánh mắt sắc bén đánh giá mọi nơi, khéo léo đi đến phía chân tường
Tay phải bám tường, chân trái bước lên, nàng đang muốn nhảy lên, phía sau liền truyền đến tiếng thét chói tai của Xuân Liễu: "Tiểu thư, người làm cái gì vậy?"
Lạc Vân Hi nhíu mày, buông tay ra, lạnh lùng nói: "Muốn đo xem tường này cao bao nhiêu"
Dù sao nàng cũng không muốn nhanh chóng bị bại lộ
Xuân Liễu há hốc mồm, trong đầu phản ứng: Tiểu thư điên rồi sao?
Lạc Vân Hi chuyển đề tài hỏi: "Bên kia tường là phòng ai?"
Xuân Liễu đáp: "Là phòng của ngũ tiểu thư"
Lạc Vân Hi cười lạnh, nguyên lại là phòng của nàng ta. Cũng không trách, tất cả mọi động tĩnh vừa rồi giống như là kẻ cắp theo dõi
Tâm tư chuyển biến, đi đến vào phòng mình
Ăn cơm chiều xong, sắc trời rất nhanh liền tối sầm, Lạc Vân Hi đứng ở trong sân tập luyện chân tay
Khối thân thể này vô cùng mềm dẻo, điểm ấy Lạc Vân Hi vô cùng hài lòng
Xuân Liễu cùng Hạ Đào đứng ở hành lang thấy tiểu thư nhà mình nổi điên, đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi
Màn đêm buông xuống, trăng sáng treo cao, Lương phủ giống như được phủ xuống lớp lụa mềm mỏng, ngẫu nhiên nghe được ở ngã tư đường truyền đến vài tiếng trống canh
Lạc Vân Hi ở trên giường, không biết có phải do hưng phấn được sống lại hay không, mà hiện tại nàng không ngủ được
Đột nhiên nhớ tới ban ngày đã nghiên cứu địa hình phòng Lạc Kỳ Nguyệt, nàng liền ngồi dậy, mặc quần áo tử tế, khẽ bước ra ngoài, đi thẳng đến phía phòng của Lạc Kỳ Nguyệt
Nàng cũng không muốn quản chuyện này, Lạc Kỳ Nguyệt sống hay chết cũng không liên quan đến nàng. Nàng muốn đi nhìn náo nhiệt...
Lạc Phượng Hề trầm mặt xuống, sau đó nhanh chóng nở nụ cười, hiện tại nàng là Lạc Vân Hi! Nàng đã hoàn toàn tiếp nhận thân phận mới này
Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười nói: "Từ nay về sau, thu hồi hai từ cô gia này của ngươi, ngũ muội nếu như thích người nam nhân kia như vậy, thì cho nàng đi!"
Xuân Liễu hiển nhiên là một tiểu cô nương nóng tính, la hoảng lên: "Như vậy sao được? Tiểu thư trăm triệu lần không thể!"
Lạc Vân Hi quay đầu, sắc mặt lạnh như băng, nghiêm khắc đánh gãy lời nàng: "Ngươi dám nghi ngờ lời của ta?"
Xem ra, Xuân Liễu này bình thường đã có thói quen lớn tiếng
Xuân Liễu bị vẻ mặt lạnh băng của nàng sợ tới mức ngây người, lùi về phía sau hai bước, sắc mặt trắng bệch
"Tiểu... Tiểu thư"
Nàng lắp bắp, trong lòng đều có ngàn vạn con ngựa hoang đang chạy qua, có thứ gì đó, đang chậm rãi thay đổi
Lạc Vân Hi thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói: "Xuân Liễu, ngươi chỉ cần nghe theo lời của ta là được rồi"
Xuân Liễu mờ mịt gật đầu
Không biết vì cái gì, tiểu thư lại cho nàng cảm thấy có một chút an lòng
Lạc Vân Hi quay đầu lại liếc mắt đến phía xa, đánh giá Hạ Đào
Hạ Đào dĩ nhiên đáng giận, nhưng giờ phút này, nàng sẽ không động đến nàng ta
Thời khắc mấu chốt, còn cần đến vật hy sinh, ai biết ngày mai sẽ còn xảy ra chuyện gì
Lạc Vân Hi trầm mặt, ánh mắt sắc bén đánh giá mọi nơi, khéo léo đi đến phía chân tường
Tay phải bám tường, chân trái bước lên, nàng đang muốn nhảy lên, phía sau liền truyền đến tiếng thét chói tai của Xuân Liễu: "Tiểu thư, người làm cái gì vậy?"
Lạc Vân Hi nhíu mày, buông tay ra, lạnh lùng nói: "Muốn đo xem tường này cao bao nhiêu"
Dù sao nàng cũng không muốn nhanh chóng bị bại lộ
Xuân Liễu há hốc mồm, trong đầu phản ứng: Tiểu thư điên rồi sao?
Lạc Vân Hi chuyển đề tài hỏi: "Bên kia tường là phòng ai?"
Xuân Liễu đáp: "Là phòng của ngũ tiểu thư"
Lạc Vân Hi cười lạnh, nguyên lại là phòng của nàng ta. Cũng không trách, tất cả mọi động tĩnh vừa rồi giống như là kẻ cắp theo dõi
Tâm tư chuyển biến, đi đến vào phòng mình
Ăn cơm chiều xong, sắc trời rất nhanh liền tối sầm, Lạc Vân Hi đứng ở trong sân tập luyện chân tay
Khối thân thể này vô cùng mềm dẻo, điểm ấy Lạc Vân Hi vô cùng hài lòng
Xuân Liễu cùng Hạ Đào đứng ở hành lang thấy tiểu thư nhà mình nổi điên, đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi
Màn đêm buông xuống, trăng sáng treo cao, Lương phủ giống như được phủ xuống lớp lụa mềm mỏng, ngẫu nhiên nghe được ở ngã tư đường truyền đến vài tiếng trống canh
Lạc Vân Hi ở trên giường, không biết có phải do hưng phấn được sống lại hay không, mà hiện tại nàng không ngủ được
Đột nhiên nhớ tới ban ngày đã nghiên cứu địa hình phòng Lạc Kỳ Nguyệt, nàng liền ngồi dậy, mặc quần áo tử tế, khẽ bước ra ngoài, đi thẳng đến phía phòng của Lạc Kỳ Nguyệt
Nàng cũng không muốn quản chuyện này, Lạc Kỳ Nguyệt sống hay chết cũng không liên quan đến nàng. Nàng muốn đi nhìn náo nhiệt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.