Chương 191: Ai dám đụng đến đệ tử ta!
Băng Y Khả Khả
20/12/2018
Giữa không trung,
Thiên Phượng khép hờ mắt, nhìn Dạ Nhược Ly từ trên cao, giống như trong
mắt nàng, Dạ Nhược Ly chỉ bé nhỏ không bằng con kiến.
"Hừ, ngươi là nữ tử có liên quan đến Phong Thần sao? Ta thật không nhìn ra, ha ha, hiện tại Bổn tông chủ khuyên ngươi một câu, mau giao Phong Thần ra đây cho ta, nếu không ta sẽ khiến ngươi chết không được toàn thây!"
Thiên Phượng khinh bỉ nhếch khóe môi lên, hoàn toàn không đặt Dạ Nhược Ly vào mắt.
Trong đầu nàng, nữ tử này có mạnh tới đâu cũng không có tác dụng, gặp nàng thì chỉ có một kết cục, đó là chết! Ngay cả bây giờ nàng ta được Liên Minh luyện đan bao che cũng vậy, nhưng mà Minh Chủ Liên Minh luyện đan chỉ cảnh cáo nàng không được ra tay với thế lực ngoài Trung Châu chứ chưa từng nói không thể giết nữ nhân này!
Bây giờ theo như lời đồn của đại lục, Phong Thần đang lâm vào hôn mê, nhất định phải giết nàng ta nhân lúc nàng ta chưa tỉnh lại, nếu không...
Nghĩ đến thực lực khủng bố của Phong Thần, Thiên Phượng không nhịn được rùng mình một cái.
Nhưng trong một năm nay, nàng không ra tay ở Đan thành, là vì sợ hai thế lực tin phục Phong Thần là Tuyết Dạ môn và Thiên Sát môn, nhưng giờ phút này này hai thế lực đó đều đang bận tiêu diệt Huyết Quy môn, vì vậy nàng mới tìm đến đây.
Nhất định phải giết nữ nhân đáng chết kia!
"Không phải ngươi là kẻ vong ân bội nghĩa, mất hết lương tâm, cướp vị hôn phu của tỷ tỷ và mưu hại tỷ tỷ, bị cả đại lục khinh thường sao?" Dạ Nhược Ly hơi nhếch môi cười lạnh nhìn Thiên Phượng, trong khoảnh khắc này, trong ánh mắt nàng thoáng xuất hiện vẻ khí phách ngang ngược, "Rất xin lỗi, chỉ bằng hạng người như ngươi thì không có tư cách gặp sư phụ ta!"
Tuy rằng đây không phải bí mật, Thiên Phượng cũng đã nghe được lời đồn khắp đại lục, nhưng bị người ra vạch trần sự thật thẳng mặt như thế nàng vẫn biến sắc, trong đôi mắt xinh đẹp đầy hận ý.
"Thế thì sao? Đều là vì nàng ta đáng chết!" Thiên Phượng nắm chặt hai đấm, mắt đầy hận ý rõ ràng "Rõ ràng chúng ta là tỷ muội ruột nhưng vì sao thiên phú và thực lực của nàng ta lại mạnh như vậy, được người đời sùng bái, mà ta lại mãi mãi đứng dưới ánh hào quang của nàng ta, ha ha, ngươi có biết khi đó ta hận nàng ta nhiều đến thế nào không? Hơn nữa mỗi một nam tử đều chú ý đến nàng ta, dù là Duẫn Lạc Kỳ hay là Huyết Sát, cả Kim thần nữa..."
"Ha ha." Thiên Phượng cười nhẹ hai tiếng, cắn răng tiếp tục nói, "Ta biết Lạc Kỳ rất giả dối, hơn nữa lại phong lưu háo sắc, nhưng ngươi có biết Duẫn Lạc Kỳ theo đuổi được Phong Thần đều nhờ công lao của ta, những việc hắn làm Phong Thần cảm động đều là kế hoạch do ta vạch ra, bởi vì ta hiểu với tính tình của Phong Thần thì nhất định không cho phép nam nhân của mình có nữ nhân khác cho nên ta muốn trả thù nàng ta!"
Nói đến đây thái độ Thiên Phượng có chút điên cuồng, hiển nhiên là hận Phong Thần thấu xương.
"Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà nàng ta cường đại hơn ta? Dựa vào cái gì mà nàng ta lại có địa vị cao như vậy ở Trung Châu? Nếu như nàng ta chết thì mọi huy hoàng của nàng ta đều thuộc về ta, ta vốn cho rằng như vậy ..."
Thiên Phượng nắm chặt bàn tay đến mức trắng bệch, thân thể nàng ta run nhè nhẹ: "Nhưng mà ta không ngờ sau khi nàng ta mất tích thì có vài người ở Lưu Phong Tông, hoặc là vài cường giả của một số môn phái ở Trung Châu đều vẫn truy tìm nàng ta , ta làm muội muội nàng ta chẳng lẽ phải sống dưới hào quang của nàng ta suốt đời sao? Không! Tuyệt đối không thể, ta muốn vượt qua nàng ta!"
Dạ Nhược Ly chăm chú nhìn sắc mặt điên cuồng của Thiên Phượng, lắc đầu: "Ngươi đã muốn vượt qua nàng như vậy thì vì sao không lo nỗ lực tu luyện mà lại đi làm mấy chuyện vô dùng này?"
"Nỗ lực tu luyện sao? Vì sao ta phải nỗ lực tu luyện?"
Thiên Phượng nở nụ cười chế giễu giống như cảm thấy lời nói của Dạ Nhược Ly rất nực cười vậy: "Với thực lực hiện tại của ta, rõ ràng có thể hưởng thụ một cuộc sống không phiền không lo, vậy vì sao lại phải khổ cực tu luyện? Chỉ cần linh hồn nàng ta biến mất thì qua vài chục năm nữa, thậm chí là mấy trăm năm sau, người đời sẽ quên nàng ta đi, họ sẽ chỉ nhớ đến Tông chủ Thiên Phượng của Lưu Phong Tông là ta, ha ha! Tu luyện mới là chuyện vô dụng, giết nàng sẽ dễ hơn nhiều!"
Dạ Nhược Ly nghe vậy thì ánh mắt nhìn Thiên Phượng có chút thông cảm.
Thì ra nàng ta là một kẻ điên, nếu không phải kẻ điên thì sao có thể nói ra lời này?
"Ngươi biết vì sao ngươi mãi mãi không so được với nàng không?" Dạ Nhược Ly nhẹ cất bước tiến lên, chậm rãi đi về phía Thiên Phượng, trong đôi mắt đen nhánh thoáng xuất hiện một ý cười lạnh, "Bởi vì nàng vẫn luôn nỗ lực, nếu không dù cho nàng là thiên tài, nhưng nếu không tu luyện khắc khổ thì cũng sẽ không có được thực lực khiến người ta kính sợ, còn ngươi thì chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng, nếu như thế mà có thể vượt qua sư phụ thì đúng là quá tức cười."
Trên đời này không có ai là thiên tài tuyệt đối, cũng không có ai không tu luyện khắc khổ mà có được thành tựu và thực lực đỉnh cao. Nhất là thiên tài, nếu không nỗ lực thì có khác gì phế vật, mà một kẻ phế vật nếu như chăm chỉ thì có lẽ sẽ trở thành cường giả của một phương trời.
Đương nhiên, ngoại trừ Cung Dịch Diệu ăn được Sinh Linh đan...
"Ha ha!" Thiên Phượng ngửa đầu cười lớn hai tiếng, mắt đẹp hơi híp lại, nụ cười trên môi càng lạnh hơn "Xú nha đầu, ngươi nói nhiều với ta như vậy là vì muốn kéo dài thời gian đúng không? Đáng tiếc không còn tác dụng nữa, bởi vì sẽ không có ai tới cứu các ngươi kịp đâu, mà hôm nay dù là ngươi hay là Phong Thần thì đều khó thoát khỏi cái chết!"
Nói xong chữ cuối cùng, quanh người Thiên Phượng bộc phát một luồng sát ý lạnh lẽo.
Sát ý tập kích về phía Dạ Nhược Ly, giống như cuồng phong quét quá, nhưng Dạ Nhược Ly đang đứng giữa luồng sát khí này vẫn không biến sắc, sắc mặt nhẹ nhàng tự nhiên.
So với nàng, đám người Bạch Linh lại không thoải mái như vậy, sát ý này khiến bọn họ cảm thấy mình đang đến gần tử thần...
"Sao?"
Thiên Phượng hơi nhíu lông mày lại, giống như không hề đoán được dưới sát khí của mình mà Dạ Nhược Ly lại còn bình tĩnh không đổi sắc như vậy, trong mắt không khỏi xuất hiện một chút kinh ngạc, chợt cười lạnh một tiếng.
"Sao lại như vậy được?"
"Ầm đùng!"
Khí thế lại bộc phát lần nữa, một tấm lưới màu đỏ mở tung giữa không trung, bao phủ Dạ Nhược Ly lại.
Trong phút chốc, nửa bầu trời bị một tấm lưới đỏ bao trùm, độ nóng cháy rực đột nhiên truyền tới, độ nóng này khiến người khác cảm thấy mình sẽ bị thiêu hủy thành tro bụi.
Nụ cười trên môi Thiên Phượng càng lạnh, khinh thường nhìn Dạ Nhược Ly, giống như đã thấy được kết cục của nữ tử không biết trời cao đất rộng này...
Đột nhiên nụ cười đắc ý ở khóe miệng Thiên Phượng cứng đờ lại , nghẹn họng nhìn Lĩnh Vực Cảnh đang bắt đầu bao vây lấy mình, đôi mắt trừng lớn như nhìn thấy quỷ vậy.
"Sao... Sao có thể?"
Nữ tử này có Lĩnh Vực Cảnh sao? Lời đồn trong thiên hạ là thật, nàng vẫn cho là Bạch gia cố ý đồn lên để doạ nạt người Trung Châu, để bọn họ không dám có ý đồ với Bạch gia nữa.
Ai ngờ nàng ta thật sự có được Lĩnh Vực Cảnh, lại còn là Lĩnh Vực Ngũ Hành...
Thiên Phượng cố gắng khích lệ bản thân, sắc mặt dần dần khôi phục lại như ban đầu: "Không, không đúng, khí thế không đúng, nàng ta còn chưa đột phá được Thần Tôn."
Không phải Thần Tôn mà lại có được Lĩnh Vực Cảnh sao? Điều này cũng quá biến thái mà.
"Rầm!"
"Đùng ầm ầm!"
Hai Lĩnh Vực Cảnh đột nhiên chạm vào nhau, phát ra tiếng động kinh thiên động địa, làm cả Đan thành rung lên.
Âm thanh va chạm vang vọng ra chung quanh, không cẩn thận lan đến gần người Bạch gia, trong phút chốc những người đứng gần đều đồng loạt bị đánh bay, hung hăng té ngã trên đất, kinh ngạc nhìn hai bên giằng co.
Đây là sự va chạm của Lĩnh Vực Cảnh sao? Trận quyết đấu như vậy không dễ gì mà nhìn thấy được...
"Ầm!"
Lúc âm thanh biến mất thì mọi người đều thấy Lĩnh Vực Cảnh của Thiên Phượng bị thủng một lỗ, tất cả đều nhịn không được đờ đẫn cả người, trợn mắt há mồm nhìn nữ tử áo trắng đứng trong gió giữa không trung.
Lĩnh Vực Cảnh của nàng còn mạnh hơn cả Thiên Phượng Tông chủ sao? Điều này là giả đúng không?
"Phụt!"
Thiên Phượng phun ra một ngụm máu, sắc mặt hơi trắng, trong hai tròng mắt có vẻ không dám tin.
"Không! Không thể! Sao Lĩnh Vực Cảnh của ngươi lại mạnh hơn ta được? Lĩnh Vực Ngũ Hành... Lĩnh Vực Ngũ Hành của ngươi vốn không thể mạnh như vậy được, bởi vì ngươi có năm thuộc tính."
Ở Trung Châu cũng có vài người có được nhiều thuộc tính, nhưng mà lúc khai sáng Lĩnh Vực thì chỉ có thể chọn được một loại, vì để vượt qua Phong Thần nên lúc trước nàng đã chọn Lĩnh Vực giống Phong Thần.
Chỉ vì lĩnh ngộ Lĩnh Vực cần thời gian, nếu lĩnh ngộ nhiều loại Lĩnh Vực thì không phải cần phải tiêu tốn một khoảng thời gian dài để lĩnh ngộ mỗi loại sao? Như vậy còn không bằng chuyên tâm lĩnh ngộ một loại Lĩnh Vực thôi.
Cho nên khi Thiên Phượng nhìn thấy Dạ Nhược Ly có được thuộc tính của cả năm loại, mà mỗi loại đều không lĩnh ngộ quá sâu, đại khái chỉ lĩnh ngộ được một chút bên ngoài, nhưng vì sao lại có thể đối đầu được với người đã ở bậc Thần Tôn nhiều năm như mình?
Kết quả đúng là ngoài dự liệu của nàng...
Lúc này Dạ Nhược Ly cũng thu Lĩnh Vực của mình lại, dù sao mở Lĩnh Vực cần quá nhiều sức lực, với thực lực của nàng hôm nay thì vẫn không thể duy trì quá lâu.
"Bổn Tông chủ thừa nhận thực lực của ngươi nằm ngoài dự liệu của ta, thì ra vì vậy mà người luôn đặt mắt cao hơn đỉnh đầu như Phong Thần mới nhìn trúng ngươi, nhưng mà ngươi cho rằng chỉ bằng năng lực của ngươi thì sẽ có thể bảo vệ được Bạch gia và Phong Thần sao? Ha ha, đúng là quá tức cười, bổn tông chủ xin khuyên ngươi một câu, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi, nếu không... Bổn tông chủ nhất định khiến ngươi sống không bằng chết!"
Thiên Phượng cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt đẹp đầy sát ý.
Bất kể như thế nào thì hôm nay đám người này đều phải chết! Nàng quyết sẽ không để Phong Thần tiếp tục sống trên thế gian này nữa!
"Chỉ bằng ngươi sao?" Dạ Nhược Ly hơi nhếch môi, liếc nhìn Thiên Phượng, "Ngươi còn không có tư cách để ta đưa tay chịu trói, mà ta cũng tuyệt đối không để ngươi động đến một cọng tóc của sư phụ."
"Ha ha, vậy ta sẽ cho ngươi thấy ta có tư cách đó không!"
Thiên Phượng ngửa đầu điên cuồng cười hai tiếng, rồi hơi cụp mắt nhìn Dạ Nhược Ly như nhìn một con kiến giống y như trước, ý chế giễu trong mắt chính là bằng chứng rõ nét nhất.
Thiên Phượng rút trường kiếm ra, nhanh chóng xẹt qua chân trời, trực tiếp đâm về phía Dạ Nhược Ly.
Nhìn thấy trường kiếm lao tới như bay, Dạ Nhược Ly vẫn không biến sắc, nhưng tỏng mắt cũng có chút nghiêm trọng...
"Ầm đùng!"
Lúc trường kiếm xuất hiện trước mắt, Dạ Nhược Ly cấp tốc lui về phía sau, thế là thanh trường kiếm ầm ầm rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang mạnh mẽ.
Bụi mù bay tứ tung, Thiên Phượng hơi nhíu mày, nhẹ giơ tay lên lên, trường kiếm bay vào lòng bàn tay này, cả người lại vọt về phía Dạ Nhược Ly, cùng lúc đó nàng giơ kiếm trong tay lên, hung hăng chém xuống đầu...
Nhưng mà lúc trường kiếm chém xuống thì bóng dáng màu trắng lại chợt lóe lên, vừa vặn lướt qua kiếm của Thiên Phượng.
Dạ Nhược Ly ngừng bước, ngẩng đầu nhìn chăm chú Thiên Phượng, chợt chậm rãi nâng tay, một thanh Lôi Quang kiếm xuất hiện, tỏa ra lực áp bách nhàn nhạt.
"Siêu thần khí?"
Thiên Phượng ngẩn ra, vẻ tham lam xuất hiện trong mắt.
“Dù ngươi có được siêu thần khí thì đã sao, người sử dụng là phế vật thì cũng không phát huy được bao nhiêu tác dụng, vật như siêu thần khí phải do ta sử dụng!"
Nói xong, Thiên Phượng lại nâng kiếm, nhanh chóng nhằm về phía Dạ Nhược Ly...
Lần này Dạ Nhược Ly chẳng hề né tránh mà chỉ nâng kiếm lên nghênh đón, nhất thời cuồng phong hiện lên, mây đen dày đặc, sấm sét màu tím vờn quanh thân nàng khiến người ta bất giác kinh sợ.
"Gia chủ, Nhược Ly đại sư nàng..."
"Yên tâm đi, Nhược Ly đại sư sẽ không sao."
Dù nói như thế nhưng hắn vẫn nắm chặt hai đấm, điều này chứng tỏ trong lòng đang khẩn trương.
"Ầm đùng!"
"Rầm!"
Hai thanh kiếm chạm vào nhau, nguồn lực mạnh mẽ khuếch tán khắp nơi, cuốn hết hoa cỏ khắp nơi vào không trung.
"Phụt!"
Dạ Nhược Ly cấp tốc lui về phía sau, miệng phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ mặt đất như hoa Mân Côi nở rộ. Lúc này sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, nghiêm trọng nhìn Thiên Phượng.
Nàng vốn tưởng rằng với thực lực của nàng hôm nay thì có thể đối đầu được với Thần Tôn trung cấp, đáng tiếc dù có mượn lực siêu thần khí thì cũng không thể giết kẻ địch bằng một đòn được.
Nhưng lúc này Thiên Phượng cũng không tốt hơn nàng, nàng ta hơi nhíu lông mày lại, áp chế cơn đau ở lục phủ ngũ tạng, nhẹ nhàng cất bước, chậm rãi đi về phía Dạ Nhược Ly, một luồng khí thô bạo cũng bộc phát ra.
Nữ nhân này chỉ là Thần Hoàng mà lại có thể khiến nàng bị thương, đã vậy thì nàng ta phải trả giá thật đắt!
Lúc Thiên Phượng nâng trường kiếm lên thì đột nhiên ở xa xa xuất hiện một hơi thở quen thuộc, một giọng nói lạnh lùng chợt vang vọng khắp cả đại viện Bạch gia.
"Ai dám đụng đến đệ tử ta!"
"Hừ, ngươi là nữ tử có liên quan đến Phong Thần sao? Ta thật không nhìn ra, ha ha, hiện tại Bổn tông chủ khuyên ngươi một câu, mau giao Phong Thần ra đây cho ta, nếu không ta sẽ khiến ngươi chết không được toàn thây!"
Thiên Phượng khinh bỉ nhếch khóe môi lên, hoàn toàn không đặt Dạ Nhược Ly vào mắt.
Trong đầu nàng, nữ tử này có mạnh tới đâu cũng không có tác dụng, gặp nàng thì chỉ có một kết cục, đó là chết! Ngay cả bây giờ nàng ta được Liên Minh luyện đan bao che cũng vậy, nhưng mà Minh Chủ Liên Minh luyện đan chỉ cảnh cáo nàng không được ra tay với thế lực ngoài Trung Châu chứ chưa từng nói không thể giết nữ nhân này!
Bây giờ theo như lời đồn của đại lục, Phong Thần đang lâm vào hôn mê, nhất định phải giết nàng ta nhân lúc nàng ta chưa tỉnh lại, nếu không...
Nghĩ đến thực lực khủng bố của Phong Thần, Thiên Phượng không nhịn được rùng mình một cái.
Nhưng trong một năm nay, nàng không ra tay ở Đan thành, là vì sợ hai thế lực tin phục Phong Thần là Tuyết Dạ môn và Thiên Sát môn, nhưng giờ phút này này hai thế lực đó đều đang bận tiêu diệt Huyết Quy môn, vì vậy nàng mới tìm đến đây.
Nhất định phải giết nữ nhân đáng chết kia!
"Không phải ngươi là kẻ vong ân bội nghĩa, mất hết lương tâm, cướp vị hôn phu của tỷ tỷ và mưu hại tỷ tỷ, bị cả đại lục khinh thường sao?" Dạ Nhược Ly hơi nhếch môi cười lạnh nhìn Thiên Phượng, trong khoảnh khắc này, trong ánh mắt nàng thoáng xuất hiện vẻ khí phách ngang ngược, "Rất xin lỗi, chỉ bằng hạng người như ngươi thì không có tư cách gặp sư phụ ta!"
Tuy rằng đây không phải bí mật, Thiên Phượng cũng đã nghe được lời đồn khắp đại lục, nhưng bị người ra vạch trần sự thật thẳng mặt như thế nàng vẫn biến sắc, trong đôi mắt xinh đẹp đầy hận ý.
"Thế thì sao? Đều là vì nàng ta đáng chết!" Thiên Phượng nắm chặt hai đấm, mắt đầy hận ý rõ ràng "Rõ ràng chúng ta là tỷ muội ruột nhưng vì sao thiên phú và thực lực của nàng ta lại mạnh như vậy, được người đời sùng bái, mà ta lại mãi mãi đứng dưới ánh hào quang của nàng ta, ha ha, ngươi có biết khi đó ta hận nàng ta nhiều đến thế nào không? Hơn nữa mỗi một nam tử đều chú ý đến nàng ta, dù là Duẫn Lạc Kỳ hay là Huyết Sát, cả Kim thần nữa..."
"Ha ha." Thiên Phượng cười nhẹ hai tiếng, cắn răng tiếp tục nói, "Ta biết Lạc Kỳ rất giả dối, hơn nữa lại phong lưu háo sắc, nhưng ngươi có biết Duẫn Lạc Kỳ theo đuổi được Phong Thần đều nhờ công lao của ta, những việc hắn làm Phong Thần cảm động đều là kế hoạch do ta vạch ra, bởi vì ta hiểu với tính tình của Phong Thần thì nhất định không cho phép nam nhân của mình có nữ nhân khác cho nên ta muốn trả thù nàng ta!"
Nói đến đây thái độ Thiên Phượng có chút điên cuồng, hiển nhiên là hận Phong Thần thấu xương.
"Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà nàng ta cường đại hơn ta? Dựa vào cái gì mà nàng ta lại có địa vị cao như vậy ở Trung Châu? Nếu như nàng ta chết thì mọi huy hoàng của nàng ta đều thuộc về ta, ta vốn cho rằng như vậy ..."
Thiên Phượng nắm chặt bàn tay đến mức trắng bệch, thân thể nàng ta run nhè nhẹ: "Nhưng mà ta không ngờ sau khi nàng ta mất tích thì có vài người ở Lưu Phong Tông, hoặc là vài cường giả của một số môn phái ở Trung Châu đều vẫn truy tìm nàng ta , ta làm muội muội nàng ta chẳng lẽ phải sống dưới hào quang của nàng ta suốt đời sao? Không! Tuyệt đối không thể, ta muốn vượt qua nàng ta!"
Dạ Nhược Ly chăm chú nhìn sắc mặt điên cuồng của Thiên Phượng, lắc đầu: "Ngươi đã muốn vượt qua nàng như vậy thì vì sao không lo nỗ lực tu luyện mà lại đi làm mấy chuyện vô dùng này?"
"Nỗ lực tu luyện sao? Vì sao ta phải nỗ lực tu luyện?"
Thiên Phượng nở nụ cười chế giễu giống như cảm thấy lời nói của Dạ Nhược Ly rất nực cười vậy: "Với thực lực hiện tại của ta, rõ ràng có thể hưởng thụ một cuộc sống không phiền không lo, vậy vì sao lại phải khổ cực tu luyện? Chỉ cần linh hồn nàng ta biến mất thì qua vài chục năm nữa, thậm chí là mấy trăm năm sau, người đời sẽ quên nàng ta đi, họ sẽ chỉ nhớ đến Tông chủ Thiên Phượng của Lưu Phong Tông là ta, ha ha! Tu luyện mới là chuyện vô dụng, giết nàng sẽ dễ hơn nhiều!"
Dạ Nhược Ly nghe vậy thì ánh mắt nhìn Thiên Phượng có chút thông cảm.
Thì ra nàng ta là một kẻ điên, nếu không phải kẻ điên thì sao có thể nói ra lời này?
"Ngươi biết vì sao ngươi mãi mãi không so được với nàng không?" Dạ Nhược Ly nhẹ cất bước tiến lên, chậm rãi đi về phía Thiên Phượng, trong đôi mắt đen nhánh thoáng xuất hiện một ý cười lạnh, "Bởi vì nàng vẫn luôn nỗ lực, nếu không dù cho nàng là thiên tài, nhưng nếu không tu luyện khắc khổ thì cũng sẽ không có được thực lực khiến người ta kính sợ, còn ngươi thì chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng, nếu như thế mà có thể vượt qua sư phụ thì đúng là quá tức cười."
Trên đời này không có ai là thiên tài tuyệt đối, cũng không có ai không tu luyện khắc khổ mà có được thành tựu và thực lực đỉnh cao. Nhất là thiên tài, nếu không nỗ lực thì có khác gì phế vật, mà một kẻ phế vật nếu như chăm chỉ thì có lẽ sẽ trở thành cường giả của một phương trời.
Đương nhiên, ngoại trừ Cung Dịch Diệu ăn được Sinh Linh đan...
"Ha ha!" Thiên Phượng ngửa đầu cười lớn hai tiếng, mắt đẹp hơi híp lại, nụ cười trên môi càng lạnh hơn "Xú nha đầu, ngươi nói nhiều với ta như vậy là vì muốn kéo dài thời gian đúng không? Đáng tiếc không còn tác dụng nữa, bởi vì sẽ không có ai tới cứu các ngươi kịp đâu, mà hôm nay dù là ngươi hay là Phong Thần thì đều khó thoát khỏi cái chết!"
Nói xong chữ cuối cùng, quanh người Thiên Phượng bộc phát một luồng sát ý lạnh lẽo.
Sát ý tập kích về phía Dạ Nhược Ly, giống như cuồng phong quét quá, nhưng Dạ Nhược Ly đang đứng giữa luồng sát khí này vẫn không biến sắc, sắc mặt nhẹ nhàng tự nhiên.
So với nàng, đám người Bạch Linh lại không thoải mái như vậy, sát ý này khiến bọn họ cảm thấy mình đang đến gần tử thần...
"Sao?"
Thiên Phượng hơi nhíu lông mày lại, giống như không hề đoán được dưới sát khí của mình mà Dạ Nhược Ly lại còn bình tĩnh không đổi sắc như vậy, trong mắt không khỏi xuất hiện một chút kinh ngạc, chợt cười lạnh một tiếng.
"Sao lại như vậy được?"
"Ầm đùng!"
Khí thế lại bộc phát lần nữa, một tấm lưới màu đỏ mở tung giữa không trung, bao phủ Dạ Nhược Ly lại.
Trong phút chốc, nửa bầu trời bị một tấm lưới đỏ bao trùm, độ nóng cháy rực đột nhiên truyền tới, độ nóng này khiến người khác cảm thấy mình sẽ bị thiêu hủy thành tro bụi.
Nụ cười trên môi Thiên Phượng càng lạnh, khinh thường nhìn Dạ Nhược Ly, giống như đã thấy được kết cục của nữ tử không biết trời cao đất rộng này...
Đột nhiên nụ cười đắc ý ở khóe miệng Thiên Phượng cứng đờ lại , nghẹn họng nhìn Lĩnh Vực Cảnh đang bắt đầu bao vây lấy mình, đôi mắt trừng lớn như nhìn thấy quỷ vậy.
"Sao... Sao có thể?"
Nữ tử này có Lĩnh Vực Cảnh sao? Lời đồn trong thiên hạ là thật, nàng vẫn cho là Bạch gia cố ý đồn lên để doạ nạt người Trung Châu, để bọn họ không dám có ý đồ với Bạch gia nữa.
Ai ngờ nàng ta thật sự có được Lĩnh Vực Cảnh, lại còn là Lĩnh Vực Ngũ Hành...
Thiên Phượng cố gắng khích lệ bản thân, sắc mặt dần dần khôi phục lại như ban đầu: "Không, không đúng, khí thế không đúng, nàng ta còn chưa đột phá được Thần Tôn."
Không phải Thần Tôn mà lại có được Lĩnh Vực Cảnh sao? Điều này cũng quá biến thái mà.
"Rầm!"
"Đùng ầm ầm!"
Hai Lĩnh Vực Cảnh đột nhiên chạm vào nhau, phát ra tiếng động kinh thiên động địa, làm cả Đan thành rung lên.
Âm thanh va chạm vang vọng ra chung quanh, không cẩn thận lan đến gần người Bạch gia, trong phút chốc những người đứng gần đều đồng loạt bị đánh bay, hung hăng té ngã trên đất, kinh ngạc nhìn hai bên giằng co.
Đây là sự va chạm của Lĩnh Vực Cảnh sao? Trận quyết đấu như vậy không dễ gì mà nhìn thấy được...
"Ầm!"
Lúc âm thanh biến mất thì mọi người đều thấy Lĩnh Vực Cảnh của Thiên Phượng bị thủng một lỗ, tất cả đều nhịn không được đờ đẫn cả người, trợn mắt há mồm nhìn nữ tử áo trắng đứng trong gió giữa không trung.
Lĩnh Vực Cảnh của nàng còn mạnh hơn cả Thiên Phượng Tông chủ sao? Điều này là giả đúng không?
"Phụt!"
Thiên Phượng phun ra một ngụm máu, sắc mặt hơi trắng, trong hai tròng mắt có vẻ không dám tin.
"Không! Không thể! Sao Lĩnh Vực Cảnh của ngươi lại mạnh hơn ta được? Lĩnh Vực Ngũ Hành... Lĩnh Vực Ngũ Hành của ngươi vốn không thể mạnh như vậy được, bởi vì ngươi có năm thuộc tính."
Ở Trung Châu cũng có vài người có được nhiều thuộc tính, nhưng mà lúc khai sáng Lĩnh Vực thì chỉ có thể chọn được một loại, vì để vượt qua Phong Thần nên lúc trước nàng đã chọn Lĩnh Vực giống Phong Thần.
Chỉ vì lĩnh ngộ Lĩnh Vực cần thời gian, nếu lĩnh ngộ nhiều loại Lĩnh Vực thì không phải cần phải tiêu tốn một khoảng thời gian dài để lĩnh ngộ mỗi loại sao? Như vậy còn không bằng chuyên tâm lĩnh ngộ một loại Lĩnh Vực thôi.
Cho nên khi Thiên Phượng nhìn thấy Dạ Nhược Ly có được thuộc tính của cả năm loại, mà mỗi loại đều không lĩnh ngộ quá sâu, đại khái chỉ lĩnh ngộ được một chút bên ngoài, nhưng vì sao lại có thể đối đầu được với người đã ở bậc Thần Tôn nhiều năm như mình?
Kết quả đúng là ngoài dự liệu của nàng...
Lúc này Dạ Nhược Ly cũng thu Lĩnh Vực của mình lại, dù sao mở Lĩnh Vực cần quá nhiều sức lực, với thực lực của nàng hôm nay thì vẫn không thể duy trì quá lâu.
"Bổn Tông chủ thừa nhận thực lực của ngươi nằm ngoài dự liệu của ta, thì ra vì vậy mà người luôn đặt mắt cao hơn đỉnh đầu như Phong Thần mới nhìn trúng ngươi, nhưng mà ngươi cho rằng chỉ bằng năng lực của ngươi thì sẽ có thể bảo vệ được Bạch gia và Phong Thần sao? Ha ha, đúng là quá tức cười, bổn tông chủ xin khuyên ngươi một câu, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi, nếu không... Bổn tông chủ nhất định khiến ngươi sống không bằng chết!"
Thiên Phượng cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt đẹp đầy sát ý.
Bất kể như thế nào thì hôm nay đám người này đều phải chết! Nàng quyết sẽ không để Phong Thần tiếp tục sống trên thế gian này nữa!
"Chỉ bằng ngươi sao?" Dạ Nhược Ly hơi nhếch môi, liếc nhìn Thiên Phượng, "Ngươi còn không có tư cách để ta đưa tay chịu trói, mà ta cũng tuyệt đối không để ngươi động đến một cọng tóc của sư phụ."
"Ha ha, vậy ta sẽ cho ngươi thấy ta có tư cách đó không!"
Thiên Phượng ngửa đầu điên cuồng cười hai tiếng, rồi hơi cụp mắt nhìn Dạ Nhược Ly như nhìn một con kiến giống y như trước, ý chế giễu trong mắt chính là bằng chứng rõ nét nhất.
Thiên Phượng rút trường kiếm ra, nhanh chóng xẹt qua chân trời, trực tiếp đâm về phía Dạ Nhược Ly.
Nhìn thấy trường kiếm lao tới như bay, Dạ Nhược Ly vẫn không biến sắc, nhưng tỏng mắt cũng có chút nghiêm trọng...
"Ầm đùng!"
Lúc trường kiếm xuất hiện trước mắt, Dạ Nhược Ly cấp tốc lui về phía sau, thế là thanh trường kiếm ầm ầm rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang mạnh mẽ.
Bụi mù bay tứ tung, Thiên Phượng hơi nhíu mày, nhẹ giơ tay lên lên, trường kiếm bay vào lòng bàn tay này, cả người lại vọt về phía Dạ Nhược Ly, cùng lúc đó nàng giơ kiếm trong tay lên, hung hăng chém xuống đầu...
Nhưng mà lúc trường kiếm chém xuống thì bóng dáng màu trắng lại chợt lóe lên, vừa vặn lướt qua kiếm của Thiên Phượng.
Dạ Nhược Ly ngừng bước, ngẩng đầu nhìn chăm chú Thiên Phượng, chợt chậm rãi nâng tay, một thanh Lôi Quang kiếm xuất hiện, tỏa ra lực áp bách nhàn nhạt.
"Siêu thần khí?"
Thiên Phượng ngẩn ra, vẻ tham lam xuất hiện trong mắt.
“Dù ngươi có được siêu thần khí thì đã sao, người sử dụng là phế vật thì cũng không phát huy được bao nhiêu tác dụng, vật như siêu thần khí phải do ta sử dụng!"
Nói xong, Thiên Phượng lại nâng kiếm, nhanh chóng nhằm về phía Dạ Nhược Ly...
Lần này Dạ Nhược Ly chẳng hề né tránh mà chỉ nâng kiếm lên nghênh đón, nhất thời cuồng phong hiện lên, mây đen dày đặc, sấm sét màu tím vờn quanh thân nàng khiến người ta bất giác kinh sợ.
"Gia chủ, Nhược Ly đại sư nàng..."
"Yên tâm đi, Nhược Ly đại sư sẽ không sao."
Dù nói như thế nhưng hắn vẫn nắm chặt hai đấm, điều này chứng tỏ trong lòng đang khẩn trương.
"Ầm đùng!"
"Rầm!"
Hai thanh kiếm chạm vào nhau, nguồn lực mạnh mẽ khuếch tán khắp nơi, cuốn hết hoa cỏ khắp nơi vào không trung.
"Phụt!"
Dạ Nhược Ly cấp tốc lui về phía sau, miệng phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ mặt đất như hoa Mân Côi nở rộ. Lúc này sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, nghiêm trọng nhìn Thiên Phượng.
Nàng vốn tưởng rằng với thực lực của nàng hôm nay thì có thể đối đầu được với Thần Tôn trung cấp, đáng tiếc dù có mượn lực siêu thần khí thì cũng không thể giết kẻ địch bằng một đòn được.
Nhưng lúc này Thiên Phượng cũng không tốt hơn nàng, nàng ta hơi nhíu lông mày lại, áp chế cơn đau ở lục phủ ngũ tạng, nhẹ nhàng cất bước, chậm rãi đi về phía Dạ Nhược Ly, một luồng khí thô bạo cũng bộc phát ra.
Nữ nhân này chỉ là Thần Hoàng mà lại có thể khiến nàng bị thương, đã vậy thì nàng ta phải trả giá thật đắt!
Lúc Thiên Phượng nâng trường kiếm lên thì đột nhiên ở xa xa xuất hiện một hơi thở quen thuộc, một giọng nói lạnh lùng chợt vang vọng khắp cả đại viện Bạch gia.
"Ai dám đụng đến đệ tử ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.