Chương 56: Phi Thiên Độc Giác thú
Băng Y Khả Khả
12/08/2015
Nam Cung Thần dường như cảm nhận được sự thay đổi của Cung Vô Y, khóe môi nở nụ cười ranh mãnh, cánh tay tiêu sái khoác lên vai Dạ Nhược Ly, lông mày nhướng lên: “Nhược Ly muội muội, chúng ta có được xem là có tâm ý tương thông hay không? Muội muốn tìm ta đúng lúc ta cũng muốn gặp muội.”
Mắt phượng nhìn chằm chằm vào cánh tay Nam Cung Thần, Cung Vô Y cảm thấy động tác này vô cùng chướng mắt, hắn chỉ tới chậm có hai ngày, sao quan hệ của hai người lại thân mật như vậy? Khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, tiến tới gỡ cánh tay Nam Cung Thần ra rồi trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly nói: “Nữ nhân, bổn vương và Nam Cung Thần còn làm một số chuyện, sau đó sẽ tìm nàng… bất quá, lúc này nàng đừng hòng thoát khỏi tay bổn vương.”
Dứt lời, không để ý đến cái nhìn bất mãn của Nam Cung Thần, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng nữa.
Nhìn chăm chú về phương hướng ấy, Dạ Nhược Ly lắc đầu: “Được rồi, ta phải tự thân vận động vậy, vốn định tìm người quen dẫn đường, ai ngờ lại đụng phải tên yêu nghiệt kia, tuy yêu nghiệt không đáng ghét nhưng rất phiền toái, ta không muốn tự mình tìm đến phiền phức đâu.”
Sau đó, Dạ Nhược Ly quay người về phía ngược lại bước đi.
Trên đỉnh núi phủ đầy mây tuyết, nối với trời xanh, mây trắng vờn quanh núi tạo nên một bức tranh thật nên thơ. Từ chỗ cao nhìn xuống, tất cả mọi thứ đều như chấm tròn nhỏ, mà càng trên cao thì chấm tròn còn nhỏ cho đến khi không còn thấy nữa.
Độ cao tuyết sơn hơn ngàn mét, gió lạnh tiêu điều, quanh năm tuyết phủ không thay đổi.
Ngọn núi này có một số dược liệu quý báu, trong đó có hoa Băng Lăng là nổi tiếng nhất, khi Dạ Nhược Ly tiến vào Thiên Vũ quốc đã định đến đây để thu thập dược liệu quý, nhưng xảy ra nhiều chuyện nên đến bây giờ nàng mới có thời gian lên núi tuyết này.
“Đây là hoa Băng Lăng nổi tiếng ở Thiên Vũ quốc? Từ khi xuyên qua đến giờ, đây là lần đầu tiên tìm được hoa Băng Lăng …”
Trên đỉnh tuyết sơn cao chót vót, Dạ Nhược Ly nhìn thấy hoa Băng Lăng ngũ giác ánh lên tia sáng màu thủy lam, ngay lúc phát hiện ra băng Lăng Hoa, thần sắc Dạ Nhược Ly thận trọng, từng ly từng tý trèo lên, bôi một lớp màu đỏ rực lên bàn tay, lúc này mới yên tâm hái hoa Băng Lăng xuống, nhẹ nhàng linh hoạt bỏ vào nhẫn Huyền Linh.
hoa Băng Lăng không giống dược liệu bình thường khác, hàn khí của nó đủ gây tổn thương cho Huyền Hoàng đỉnh phong, vừa rồi Dạ Nhược Ly bôi hỏa linh cao chuyên khắc chế hàn khí của hoa Băng Lăng nên mới dễ dàng hái xuống như vậy. Nhưng ngàn năm trước mọi người đều không biết chuyện này cho nên cũng đành ngồi trơ mắt ếch nhìn hoa Băng Lăng đua nở mà lại không biết hái nó như thế nào.
Trong lúc Dạ Nhược Ly thu được chiến lợi phẩm mang về, chuẩn bị rời khỏi tuyết sơn thì hồi cơn gió lạnh thổi qua mang theo mùi máu tanh nồng đượm. Bản thân nàng không muốn xen vào chuyện người khác nhưng khi nhìn thấy bóng dáng màu trắng ấy không khỏi dừng bước chân.
“Cái đó là… Phi Thiên Độc Giác thú?” Dạ Nhược Ly giật mình, mày ngài nhẹ nhàng nhăn lại: “Ngàn năm sau Phi Thiên Độc Giác thú sớm đã tuyệt chủng, ta chưa từng thấy qua, không nghĩ lại gặp được ở đây, mà Phi Thiên Độc Giác thú này lại có chút phiền phức, nên cứu hay không đây?
Cách đó không xa có một đám người bao vây Phi Thiên Độc Giác thú, vết thương đầy mình nhưng ánh mắt đầy cảnh giác nhìn đám người đó.
Cũng được xem là vua của Huyền thú, từ lúc nào lại bị một đám kiến hôi bức bách? Nếu không phải đại chiến với những người kia bị trọng thương, nếu là bình thường nó chỉ cần thổi một hơi cũng có thể thổi bay đám người này.
“Ha ha, không nghĩ Bắc Ảnh Đao ta lại có vận khí tốt như vậy, vừa đến Thiên Vũ quốc đã gặp được một Phi Thiên Độc Giác thú, hơn nữa lại bị thương.” Nam tử có khuôn mặt đầy vết sẹo cười ha hả, hai tay xoa vào nhau, dường như đã xác định Phi Thiên Độc Giác thú này là con mồi của gã.
Nhưng gã vừa nói xong, phía trước có một âm thanh lạnh lùng truyền tới: “Vận khí của ngươi tốt? Không, ngươi gặp phải ta vận khí thật sự không tốt chút nào.”
“Người nào?” Tên mặt sẹo cả kinh, vội ngẩng đầu lên, nhất thời nhìn thấy một dung mạo khuynh quốc, gã hung hăng nuốt nước bọt, hoàn hồn kinh diễm trong mắt: “Ngươi là ai? Dám đối địch với gia tộc Bắc Ảnh?”
Thiếu nữ cười nhạt một tiếng, phiêu dật xuất trần, chỉ là đôi lông mày lại có sự cuồng ngạo vô cùng: “Nếu như ngươi không phải là người của gia tộc Bắc Ảnh ta sẽ không động thủ, nhưng ngươi là người gia tộc Bắc Ảnh sao ta có thể để ngươi đi dễ dàng như vậy? Hôm nay gặp phải ta, các người chuẩn bị chịu chết đi.”
Tên mặt sẹo không khỏi biến sắc, trong mắt bắn ra hung quang, phất phất tay: “Các ngươi đều lên cho ta, giết chết nữ nhân này!”
Trong mắt gã, nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử mà thôi, bên mình có nhiều người như vậy chẳng lẽ không giết được một nữ nhân? Gã sẽ cho nữ tử này biết được kết cục của việc trêu chọc người của gia tộc Bắc Ảnh.
Bên cạnh tên mặt sẹo là một đám người hộ vệ cho gia tộc Bắc Ảnh, bọn hắn vừa nghe thấy mệnh lệnh thì lập tức rút kiếm, bao vây Dạ Nhược Ly và Độc Giác thú cùng một chỗ.
Quanh thân Độc Giác thú có tia sáng thần thánh, mà cái sừng lại càng phát sáng nhiều hơn, ánh mắt ôn nhu nhìn Dạ Nhược Ly, cũng không hiểu vì sao thiếu nữ không hề quen biết này lại muốn giúp nó?
“Ngươi…”
Giọng nói cứng rắn của Độc Giác thú vừa vang lên đã bị lời nói của Dạ Nhược Ly ngăn lại: “Ngươi đứng qua một bên đi, đây là cuộc chiến của ta.”
“Nhưng một mình ngươi sao được? Ta cũng có thể chiến đấu, nếu không chúng ta…”
“Không cần,” bàn tay nhẹ nhàng cầm chuôi kiếm rút ra, ánh sáng bạc chiếu vào khuôn mặt Dạ Nhược Ly: “Ta không nghĩ đối phó với đám củi mục này còn cần phải liên thủ với kẻ khác, một mình ta là đủ, ngươi chỉ cần đứng xem là được.”
Thanh âm của thiếu nữ thanh đạm, lại xen vào một chút cuồng vọng, trên mặt nàng lại lóe hào quang sáng chói, trong nháy mắt hình dáng của thiếu nữ tuyệt sắc này đã khắc sâu trong đầu nó, cho đến cuối đời cũng không thể quên được.
“Hừ, thật cuồng ngôn, ta cũng muốn xem ngươi có thể làm được điều đó hơn không.” Ánh mắt chứa hung quang, tên mặt sẹo cũng rút đại đao ra, liếm đôi môi khô khốc, môi gã nở nụ cười tàn khốc vô tình.
Đứng trong vòng vây, Dạ Nhược Ly cũng không đổi sắc, phảng phất như xung quanh không hề có bất cứ sự nguy hiểm nào.
“Giết!”
Theo lệnh, mọi người đều phóng đến chỗ Dạ Nhược Ly, dường như bọn hắn đã đoán được kết cục của thiếu nữ này.
Cuồng phong quét qua, tóc đen bay trong gió, thiếu nữ không chớp mắt nhìn qua đám người đang tiến tới nàng ngày một ngày hơn, một lát sau, chuôi kiếm trong tay mới có chút động tác…
Trường kiếm lưu chuyển một luồng khí nóng, trong trận cuồng phong ấy, mũi kiếm đâm thật mạnh vào lồng ngực của kẻ xấu số, máu tươi chảy ra rơi xuống mặt tuyết nhiễm đỏ một góc trời. Đây không đơn giản chỉ là cuộc chiến đấu đơn thuần, nó giống như chỗ để nàng phát tiết áp lực cùng cừu hận ra ngoài.
Ba năm trước, nàng trơ mắt nhìn cha dượng rời đi, ai có thể hiểu được sự thống khổ và không cam lòng của nàng? Mà ba năm qua nàng không hề quên đi cảnh tượng ngày hôm ấy.
Gia tộc Bắc Ảnh, là các ngươi nợ ta, ta muốn các ngươi trả lại từng chút từng chút một.
Một đám người kia ngã xuống, chỉ là thiếu nữ trong vòng áo trắng vẫn như tuyết không hề nhiễm chút máu, như tiên nữ hạ trần, ngày càng ít người chống đỡ, tên mặt sẹo cầm chuôi kiếm không ngừng run rẩy, trong lòng vô cùng sợ hãi, tinh thần chiến đấu biến mất không còn một mảnh. Thời điểm này hắn mới biết mình đã trêu chọc dạng người gì.
“Phanh!” Nới lỏng tay, đại đao rơi xuống đất, gã nuốt nước bọt, nói: “Dừng tay, ta là huyết mạch của Lục trưởng lão gia tộc Bắc Ảnh đấy, ngươi…”
Lời còn chưa nói xong đã dừng lại nửa chừng, trước mi tâm của gã là một thanh trường kiếm, âm thanh lạnh lùng của thiếu nữ vang lên: “Đừng nói đến ngươi, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ tiến vào gia tộc Bắc Ảnh, giết các tên gọi là Lục trưởng lão kia!”
Nàng không hề quên, ba năm trước chính tên Lục trưởng lão đã mang cha dượng rời đi, còn đả thương chính nàng.
Tên mặt sẹo há hốc mồm, không chờ hắn mở miệng nói tiếp, trường kiếm đâm vào mi tâm, máu bắn ra tung tóe, thân thể gã ngã ra phía sau, cho đến lúc chết gã cũng chưa từng nghĩ mình sẽ chết trong tay thiếu nữ này. Đến cuối cùng toàn bộ đều bị tử vong, không lưu lại một người.
Cắm thanh kiếm vào vỏ, Dạ Nhược Ly liếc nhìn Độc Giác thú: “Bọn củi mục này không phải là đối thủ của ngươi, sao ngươi lại bị thương?”
Phục hồi tinh thần, Độc Giác thú khẽ gật đầu, ôn nhu trong mắt xoẹt qua hận ý: “Lúc trước ta bị hai tên Huyền Hoàng đuổi bắt, tuy đả thương hai người kia nhưng chính mình cũng bị thương nặng, thậm chí không thể hóa thành người, vốn định tìm một chỗ dưỡng thương, không ngờ lại…”
“Nếu ngươi muốn yên tĩnh dưỡng thương, ta sẽ cho ngươi một chỗ.” Trong mắt có tia sáng khác thường, Dạ Nhược Ly nhàn nhạt mở lời, cũng không nắm bắt được điểm gì khác thường của nàng: “Tuy nhiên ngươi cũng có thể không cần ta giúp đỡ chỉ là sau đó ngươi tất nhiên sẽ bị người khác bức bách khế ước.”
Trầm mặc nửa ngày, Độc Giác thú đột nhiên hỏi: “Tại sao ngươi lại giúp ta?”
“Không vì tại sao cả, ta chỉ là không hi vọng ngươi chết thôi, chắc hẳn Độc Giác thú cao ngạo cũng không muốn khuất phục trước con người.”
Cúi đầu suy tư, sau đó ngẩng cao đầu: “Được. ta tin ngươi.”
Dạ Nhược Ly cười cười, duỗi ngón tay, bên tay có nhẫn Huyền Linh phát ra ánh sáng mờ ảo: “Tạm thời ngươi ở trong này, ta sẽ mang ngươi rời đi, nếu không thân thể ngươi quá mức gây chú ý, sẽ tạo nên phiền phức không đáng có.”
Biết những điều Dạ Nhược Ly nói đều đúng, Độc Giác thú cũng không phản kháng, thuận theo tiến vào trong nhẫn Huyền Linh.
Lúc về tới Long gia đã là chạng vạng tối, Dạ Nhược Ly lại để Dạ Băng Nguyệt canh giữ ngoài cửa phòng, sau đó đem Độc Giác thú từ trong nhẫn Huyền Linh ra, ném cho nó một viên đan dược trị thương, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Vừa mới bước ra khỏi phòng, đập vào mắt là gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt, Dạ Nhược Ly sững sờ, sao hắn lại ở đây?
“Yêu nghiệt, ngươi đúng là âm hồn không tan?” Dạ Nhược Ly nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực, mâu đen bình tĩnh nhìn nam tử yêu nghiệt.
Nở nụ cười mị hoặc, mắt phượng có nét tinh nghịch: “Nữ nhân, bổn vương đã nói qua rồi, lần này nàng đừng hòng trốn khỏi lòng bàn tay bổn vương, bổn vương đã quyết định, trong thời gian này sẽ ở đây, đúng rồi, bổn vương ở ngay bên cạnh phòng nàng, đến đêm chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm.”
Nghe vậy, Dạ Nhược Ly câm nín, nàng cũng có thể đoán được tên yêu nghiệt này dùng cách gì ở đây.
“Hai ngày nữa là đại hội huyền giả, ta còn phải huấn luyện thuộc hạ không có thời gian trao đổi cảm tình với ngươi, Nguyệt, chúng ta đi thôi!” Dạ Nhược Ly nhìn Cung Vô Y, sau đó đưa Dạ Băng Nguyệt lần lượt rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng nàng ngày càng xa, Cung Vô Y nở nụ cười mê người, hắn có rất nhiều thời gian, cũng không nóng nảy, tin tưởng một ngày nào đó nàng sẽ đáp ứng trở thành vương phi của hắn.
Mắt phượng nhìn chằm chằm vào cánh tay Nam Cung Thần, Cung Vô Y cảm thấy động tác này vô cùng chướng mắt, hắn chỉ tới chậm có hai ngày, sao quan hệ của hai người lại thân mật như vậy? Khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, tiến tới gỡ cánh tay Nam Cung Thần ra rồi trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly nói: “Nữ nhân, bổn vương và Nam Cung Thần còn làm một số chuyện, sau đó sẽ tìm nàng… bất quá, lúc này nàng đừng hòng thoát khỏi tay bổn vương.”
Dứt lời, không để ý đến cái nhìn bất mãn của Nam Cung Thần, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng nữa.
Nhìn chăm chú về phương hướng ấy, Dạ Nhược Ly lắc đầu: “Được rồi, ta phải tự thân vận động vậy, vốn định tìm người quen dẫn đường, ai ngờ lại đụng phải tên yêu nghiệt kia, tuy yêu nghiệt không đáng ghét nhưng rất phiền toái, ta không muốn tự mình tìm đến phiền phức đâu.”
Sau đó, Dạ Nhược Ly quay người về phía ngược lại bước đi.
Trên đỉnh núi phủ đầy mây tuyết, nối với trời xanh, mây trắng vờn quanh núi tạo nên một bức tranh thật nên thơ. Từ chỗ cao nhìn xuống, tất cả mọi thứ đều như chấm tròn nhỏ, mà càng trên cao thì chấm tròn còn nhỏ cho đến khi không còn thấy nữa.
Độ cao tuyết sơn hơn ngàn mét, gió lạnh tiêu điều, quanh năm tuyết phủ không thay đổi.
Ngọn núi này có một số dược liệu quý báu, trong đó có hoa Băng Lăng là nổi tiếng nhất, khi Dạ Nhược Ly tiến vào Thiên Vũ quốc đã định đến đây để thu thập dược liệu quý, nhưng xảy ra nhiều chuyện nên đến bây giờ nàng mới có thời gian lên núi tuyết này.
“Đây là hoa Băng Lăng nổi tiếng ở Thiên Vũ quốc? Từ khi xuyên qua đến giờ, đây là lần đầu tiên tìm được hoa Băng Lăng …”
Trên đỉnh tuyết sơn cao chót vót, Dạ Nhược Ly nhìn thấy hoa Băng Lăng ngũ giác ánh lên tia sáng màu thủy lam, ngay lúc phát hiện ra băng Lăng Hoa, thần sắc Dạ Nhược Ly thận trọng, từng ly từng tý trèo lên, bôi một lớp màu đỏ rực lên bàn tay, lúc này mới yên tâm hái hoa Băng Lăng xuống, nhẹ nhàng linh hoạt bỏ vào nhẫn Huyền Linh.
hoa Băng Lăng không giống dược liệu bình thường khác, hàn khí của nó đủ gây tổn thương cho Huyền Hoàng đỉnh phong, vừa rồi Dạ Nhược Ly bôi hỏa linh cao chuyên khắc chế hàn khí của hoa Băng Lăng nên mới dễ dàng hái xuống như vậy. Nhưng ngàn năm trước mọi người đều không biết chuyện này cho nên cũng đành ngồi trơ mắt ếch nhìn hoa Băng Lăng đua nở mà lại không biết hái nó như thế nào.
Trong lúc Dạ Nhược Ly thu được chiến lợi phẩm mang về, chuẩn bị rời khỏi tuyết sơn thì hồi cơn gió lạnh thổi qua mang theo mùi máu tanh nồng đượm. Bản thân nàng không muốn xen vào chuyện người khác nhưng khi nhìn thấy bóng dáng màu trắng ấy không khỏi dừng bước chân.
“Cái đó là… Phi Thiên Độc Giác thú?” Dạ Nhược Ly giật mình, mày ngài nhẹ nhàng nhăn lại: “Ngàn năm sau Phi Thiên Độc Giác thú sớm đã tuyệt chủng, ta chưa từng thấy qua, không nghĩ lại gặp được ở đây, mà Phi Thiên Độc Giác thú này lại có chút phiền phức, nên cứu hay không đây?
Cách đó không xa có một đám người bao vây Phi Thiên Độc Giác thú, vết thương đầy mình nhưng ánh mắt đầy cảnh giác nhìn đám người đó.
Cũng được xem là vua của Huyền thú, từ lúc nào lại bị một đám kiến hôi bức bách? Nếu không phải đại chiến với những người kia bị trọng thương, nếu là bình thường nó chỉ cần thổi một hơi cũng có thể thổi bay đám người này.
“Ha ha, không nghĩ Bắc Ảnh Đao ta lại có vận khí tốt như vậy, vừa đến Thiên Vũ quốc đã gặp được một Phi Thiên Độc Giác thú, hơn nữa lại bị thương.” Nam tử có khuôn mặt đầy vết sẹo cười ha hả, hai tay xoa vào nhau, dường như đã xác định Phi Thiên Độc Giác thú này là con mồi của gã.
Nhưng gã vừa nói xong, phía trước có một âm thanh lạnh lùng truyền tới: “Vận khí của ngươi tốt? Không, ngươi gặp phải ta vận khí thật sự không tốt chút nào.”
“Người nào?” Tên mặt sẹo cả kinh, vội ngẩng đầu lên, nhất thời nhìn thấy một dung mạo khuynh quốc, gã hung hăng nuốt nước bọt, hoàn hồn kinh diễm trong mắt: “Ngươi là ai? Dám đối địch với gia tộc Bắc Ảnh?”
Thiếu nữ cười nhạt một tiếng, phiêu dật xuất trần, chỉ là đôi lông mày lại có sự cuồng ngạo vô cùng: “Nếu như ngươi không phải là người của gia tộc Bắc Ảnh ta sẽ không động thủ, nhưng ngươi là người gia tộc Bắc Ảnh sao ta có thể để ngươi đi dễ dàng như vậy? Hôm nay gặp phải ta, các người chuẩn bị chịu chết đi.”
Tên mặt sẹo không khỏi biến sắc, trong mắt bắn ra hung quang, phất phất tay: “Các ngươi đều lên cho ta, giết chết nữ nhân này!”
Trong mắt gã, nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử mà thôi, bên mình có nhiều người như vậy chẳng lẽ không giết được một nữ nhân? Gã sẽ cho nữ tử này biết được kết cục của việc trêu chọc người của gia tộc Bắc Ảnh.
Bên cạnh tên mặt sẹo là một đám người hộ vệ cho gia tộc Bắc Ảnh, bọn hắn vừa nghe thấy mệnh lệnh thì lập tức rút kiếm, bao vây Dạ Nhược Ly và Độc Giác thú cùng một chỗ.
Quanh thân Độc Giác thú có tia sáng thần thánh, mà cái sừng lại càng phát sáng nhiều hơn, ánh mắt ôn nhu nhìn Dạ Nhược Ly, cũng không hiểu vì sao thiếu nữ không hề quen biết này lại muốn giúp nó?
“Ngươi…”
Giọng nói cứng rắn của Độc Giác thú vừa vang lên đã bị lời nói của Dạ Nhược Ly ngăn lại: “Ngươi đứng qua một bên đi, đây là cuộc chiến của ta.”
“Nhưng một mình ngươi sao được? Ta cũng có thể chiến đấu, nếu không chúng ta…”
“Không cần,” bàn tay nhẹ nhàng cầm chuôi kiếm rút ra, ánh sáng bạc chiếu vào khuôn mặt Dạ Nhược Ly: “Ta không nghĩ đối phó với đám củi mục này còn cần phải liên thủ với kẻ khác, một mình ta là đủ, ngươi chỉ cần đứng xem là được.”
Thanh âm của thiếu nữ thanh đạm, lại xen vào một chút cuồng vọng, trên mặt nàng lại lóe hào quang sáng chói, trong nháy mắt hình dáng của thiếu nữ tuyệt sắc này đã khắc sâu trong đầu nó, cho đến cuối đời cũng không thể quên được.
“Hừ, thật cuồng ngôn, ta cũng muốn xem ngươi có thể làm được điều đó hơn không.” Ánh mắt chứa hung quang, tên mặt sẹo cũng rút đại đao ra, liếm đôi môi khô khốc, môi gã nở nụ cười tàn khốc vô tình.
Đứng trong vòng vây, Dạ Nhược Ly cũng không đổi sắc, phảng phất như xung quanh không hề có bất cứ sự nguy hiểm nào.
“Giết!”
Theo lệnh, mọi người đều phóng đến chỗ Dạ Nhược Ly, dường như bọn hắn đã đoán được kết cục của thiếu nữ này.
Cuồng phong quét qua, tóc đen bay trong gió, thiếu nữ không chớp mắt nhìn qua đám người đang tiến tới nàng ngày một ngày hơn, một lát sau, chuôi kiếm trong tay mới có chút động tác…
Trường kiếm lưu chuyển một luồng khí nóng, trong trận cuồng phong ấy, mũi kiếm đâm thật mạnh vào lồng ngực của kẻ xấu số, máu tươi chảy ra rơi xuống mặt tuyết nhiễm đỏ một góc trời. Đây không đơn giản chỉ là cuộc chiến đấu đơn thuần, nó giống như chỗ để nàng phát tiết áp lực cùng cừu hận ra ngoài.
Ba năm trước, nàng trơ mắt nhìn cha dượng rời đi, ai có thể hiểu được sự thống khổ và không cam lòng của nàng? Mà ba năm qua nàng không hề quên đi cảnh tượng ngày hôm ấy.
Gia tộc Bắc Ảnh, là các ngươi nợ ta, ta muốn các ngươi trả lại từng chút từng chút một.
Một đám người kia ngã xuống, chỉ là thiếu nữ trong vòng áo trắng vẫn như tuyết không hề nhiễm chút máu, như tiên nữ hạ trần, ngày càng ít người chống đỡ, tên mặt sẹo cầm chuôi kiếm không ngừng run rẩy, trong lòng vô cùng sợ hãi, tinh thần chiến đấu biến mất không còn một mảnh. Thời điểm này hắn mới biết mình đã trêu chọc dạng người gì.
“Phanh!” Nới lỏng tay, đại đao rơi xuống đất, gã nuốt nước bọt, nói: “Dừng tay, ta là huyết mạch của Lục trưởng lão gia tộc Bắc Ảnh đấy, ngươi…”
Lời còn chưa nói xong đã dừng lại nửa chừng, trước mi tâm của gã là một thanh trường kiếm, âm thanh lạnh lùng của thiếu nữ vang lên: “Đừng nói đến ngươi, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ tiến vào gia tộc Bắc Ảnh, giết các tên gọi là Lục trưởng lão kia!”
Nàng không hề quên, ba năm trước chính tên Lục trưởng lão đã mang cha dượng rời đi, còn đả thương chính nàng.
Tên mặt sẹo há hốc mồm, không chờ hắn mở miệng nói tiếp, trường kiếm đâm vào mi tâm, máu bắn ra tung tóe, thân thể gã ngã ra phía sau, cho đến lúc chết gã cũng chưa từng nghĩ mình sẽ chết trong tay thiếu nữ này. Đến cuối cùng toàn bộ đều bị tử vong, không lưu lại một người.
Cắm thanh kiếm vào vỏ, Dạ Nhược Ly liếc nhìn Độc Giác thú: “Bọn củi mục này không phải là đối thủ của ngươi, sao ngươi lại bị thương?”
Phục hồi tinh thần, Độc Giác thú khẽ gật đầu, ôn nhu trong mắt xoẹt qua hận ý: “Lúc trước ta bị hai tên Huyền Hoàng đuổi bắt, tuy đả thương hai người kia nhưng chính mình cũng bị thương nặng, thậm chí không thể hóa thành người, vốn định tìm một chỗ dưỡng thương, không ngờ lại…”
“Nếu ngươi muốn yên tĩnh dưỡng thương, ta sẽ cho ngươi một chỗ.” Trong mắt có tia sáng khác thường, Dạ Nhược Ly nhàn nhạt mở lời, cũng không nắm bắt được điểm gì khác thường của nàng: “Tuy nhiên ngươi cũng có thể không cần ta giúp đỡ chỉ là sau đó ngươi tất nhiên sẽ bị người khác bức bách khế ước.”
Trầm mặc nửa ngày, Độc Giác thú đột nhiên hỏi: “Tại sao ngươi lại giúp ta?”
“Không vì tại sao cả, ta chỉ là không hi vọng ngươi chết thôi, chắc hẳn Độc Giác thú cao ngạo cũng không muốn khuất phục trước con người.”
Cúi đầu suy tư, sau đó ngẩng cao đầu: “Được. ta tin ngươi.”
Dạ Nhược Ly cười cười, duỗi ngón tay, bên tay có nhẫn Huyền Linh phát ra ánh sáng mờ ảo: “Tạm thời ngươi ở trong này, ta sẽ mang ngươi rời đi, nếu không thân thể ngươi quá mức gây chú ý, sẽ tạo nên phiền phức không đáng có.”
Biết những điều Dạ Nhược Ly nói đều đúng, Độc Giác thú cũng không phản kháng, thuận theo tiến vào trong nhẫn Huyền Linh.
Lúc về tới Long gia đã là chạng vạng tối, Dạ Nhược Ly lại để Dạ Băng Nguyệt canh giữ ngoài cửa phòng, sau đó đem Độc Giác thú từ trong nhẫn Huyền Linh ra, ném cho nó một viên đan dược trị thương, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Vừa mới bước ra khỏi phòng, đập vào mắt là gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt, Dạ Nhược Ly sững sờ, sao hắn lại ở đây?
“Yêu nghiệt, ngươi đúng là âm hồn không tan?” Dạ Nhược Ly nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực, mâu đen bình tĩnh nhìn nam tử yêu nghiệt.
Nở nụ cười mị hoặc, mắt phượng có nét tinh nghịch: “Nữ nhân, bổn vương đã nói qua rồi, lần này nàng đừng hòng trốn khỏi lòng bàn tay bổn vương, bổn vương đã quyết định, trong thời gian này sẽ ở đây, đúng rồi, bổn vương ở ngay bên cạnh phòng nàng, đến đêm chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm.”
Nghe vậy, Dạ Nhược Ly câm nín, nàng cũng có thể đoán được tên yêu nghiệt này dùng cách gì ở đây.
“Hai ngày nữa là đại hội huyền giả, ta còn phải huấn luyện thuộc hạ không có thời gian trao đổi cảm tình với ngươi, Nguyệt, chúng ta đi thôi!” Dạ Nhược Ly nhìn Cung Vô Y, sau đó đưa Dạ Băng Nguyệt lần lượt rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng nàng ngày càng xa, Cung Vô Y nở nụ cười mê người, hắn có rất nhiều thời gian, cũng không nóng nảy, tin tưởng một ngày nào đó nàng sẽ đáp ứng trở thành vương phi của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.