Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 83: Thương Khung giới cũng gian lận.

Băng Y Khả Khả

05/10/2015

Thời gian từ khi thi đấu đến nay đã được 3 ngày.

Trong 3 ngày này, Dạ Nhược Ly và Quân Huyền Lăng đã dành được 150 điểm, mặc dù không biết thành tích người khác như thế nào nhưng cũng biết rõ được muốn lấy điểm tích lũy thật sự rất khó khăn.

Không phải ai cũng có cách làm giống Dạ Nhược Ly, có khả năng trấn áp Huyền thú trong tích tắc, nếu như bọn Huyền thú cố tình gây khó dễ thì cho dù qua 7 ngày cũng không đủ điểm tích lũy.

Ngay lúc đó từ trong bụi cỏ một đám thân hình khôi ngô vọt ra, chỉ thấy trên những tay người này cầm một cái búa to, tuổi không lớn lắm, bộ dạng cực kì bưu hãn, nhất là tên thủ lĩnh, trên mặt có cái sẹo dài từ khóe mắt đến cằm, da thịt màu hồng phấn lồi lõm vô cùng đáng sợ, chỉ cần liếc qua một cái sẽ sợ đến run rẩy.

“Hai người các ngươi thức thời thì mau giao thẻ gỗ ra cho chúng ta, nếu không không khỏi chịu nỗi đau xác thịt đâu.” Tên mặt sẹo khiêng đại đao, cất bước tiến tới, cái sẹo kia không ngừng rung rung, nhìn thấy vô cùng dữ tợn.

Quân Huyền Lăng nhướng mày, ánh mắt nhàn nhạt nhìn tên mặt sẹo, thấp giọng nói: “Những người này không phải người Phong Hòa thành, có thể là người của thành khác, chỗ thương Khung giới quản lý không chỉ có một Phong Hòa thành, ta sẽ chế trụ bọn hắn, nàng nhanh chóng chạy khỏi đây đi.”

“Không cần,” Dạ Nhược Ly lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám người kia: “Ta không cho rằng gặp phải hạng người này cần phải né tránh.”

Mày kiếm khẽ nhăn lại, khuôn mặt tuấn tú xoẹt qua tia lo lắng: “Người mạnh nhất là Địa Huyền sư đỉnh phong, với thực lực Huyền sư cấp thấp như nàng nhất định sẽ bị thương, nàng vẫn là nên đi trước, ta sẽ theo sau.”

Nhưng Dạ Nhược Ly vẫn lắc đầu như trước: “Không cần, yên tâm đi, không nắm chắc ta sẽ không làm như vậy.”

Tuy nàng không muốn bộc lộ thực lực Huyền Hoàng nhưng không có nghĩa là không có cách nào chế trụ bọn hắn, nếu bọn hắn không trêu chọc nàng nàng tất nhiên sẽ bỏ qua, còn nếu không chỉ sợ nàng phải ra tay một phen.

“Hừ, xem ra các ngươi không muốn giao, đã như vậy ta cũng không khách khí nữa, các huynh đệ, đoạt hết thẻ gỗ của bọn hắn cho ta!” Tên mặt sẹo càng dữ tợn, hạ đại đao trên vai xuống bổ nhào về phía Quân Huyền Lăng.

Một trận hỏa hoa (hoa lửa) cực nóng đánh về phía Quân Huyền Lăng, chỉ là từ đầu đến cuối sắc mặt Quân Huyền Lăng không chút biểu tình, trong mắt hắn đám người này chẳng qua chỉ là hạng tôm tép mà thôi. Trước khi đại đao chém tới, thân hình Quân Huyền Lăng thoắt ẩn thoắt hiện sau đó biến mất.

“Cái gì?” Tên mặt sẹo đột nhiên cả kinh, vừa rồi gã có cảm giác rất khác thường, sau lưng của gã là một trận cuồng phong đang cuốn tới.

Vội vàng quay người, nhưng trong chớp mắt một bàn tay xuất hiện trước mặt gã, trùng trùng điệp điệp vỗ vào ngực gã.

Tên mặt sẹo bị ép lùi xa mấy trượng, khóe môi hiện ra vết máu, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Ngươi…Ngươi là Thiên Huyền sư? Bất quá thế này là thế nào? Nữ tử kia là đồng bọn của ngươi? Các huynh đệ, bắt nữ nhân kia lại, ta không tin sẽ bị thất thủ như thế này.”

Quân Huyền Lăng biến sắc, đang muốn đổi hướng bảo vệ Dạ Nhược Ly thì bị cảnh tượng kia làm cho há hốc cả mồm.

Trong núi, gió nhẹ lướt qua xiêm y màu trắng, Dạ Nhược Ly đón gió mà đứng, mặt không biểu tình nhìn đám người vây quanh. Một tia sáng từ trong tay nàng bắn ra, khi ánh sáng kia rơi xuống đất tinh tế xoay thêm vài vòng, xoáy ra một trận cuồng phong, trong nháy mắt những người vây quanh nàng bị cuồng phong thổi ngã xuống đất, ôm bụng rên rỉ.

Hung hăng nuốt nước miếng, toàn thân tên mặt sẹo run rẩy không thôi, ngay cả một câu cũng nói không nên lời.

“Hồ Thiên, thu thẻ gỗ của bọn hắn cho ta!” Dạ Nhược Ly vừa dứt lời, bóng dáng Tuyết Hồ lóe lên, đứng trước mặt tên mặt sẹo, đem tên mặt sẹo đá ra xa.

“Tiểu tử, chủ nhân của ta muốn thẻ gỗ của các ngươi, các ngươi muốn tự mình nộp ra hay muốn ta giúp?” Tuyết Hồ vẫy vẫy cái đuôi, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng mặt tên sẹo, ánh mắt xanh da trời đầy vẻ uy hiếp.

Tên mặt sẹo hoảng sợ nhìn tuyết hồ trước mặt, run run rẩy rẩy lấy thẻ gỗ trong lòng ra: “Cái này…Đây là tất cả thẻ gỗ của tiểu nhân, đại nhân tha mạng a!”

“Thật không có cốt khí, vừa uy hiếp một chút đã đầu hàng, như vậy mà cũng đòi ăn cướp?” Tuyết Hồ ôm hết số thẻ gỗ kia vào ngực, còn không quên quăng ánh mắt khinh bỉ nhìn đám người kia một cái.

“Ha ha, chủ nhân xinh đẹp, thấy chiêu thức của ta thế nào?” Đưa thẻ gỗ cho Dạ Nhược Ly, Tuyết Hồ sủng nịnh tươi cười.

“Phải chăng ngươi muốn cùng chu Tước một lần?” Dạ Nhược Ly nhận lấy thẻ gỗ, im lặng liếc nhìn Tuyết Hồ, sau đó tiến lên tìm kiếm khắp người đám người kia, xác định không còn thẻ gỗ mới thả họ đi.

Nghe thấy tên của Chu Tước, Tuyết Hồ sợ run cả người, vội vàng lui về sau hai bước: “Cái này, chủ nhân, không cần, ha ha, rất phiền tới hắn, ha ha.”

Lúc này, Quân Huyền Lăng ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời. Khó trách nàng không sợ hãi, có Huyền thú cường đại như vậy cũng không kém hắn bao nhiêu, thật không biết nàng chỉ có chừng đó thực lực sao có thể có được Huyền thú mạnh mẽ như thế?

“Quân Huyền Lăng, ta có chủ ý này, không biết có được không?” Nhìn điểm thẻ gỗ, Dạ Nhược Ly liền nảy ra một ý định. Những người này vốn có điểm, mặc dù không bằng nàng và Quân Huyền Lăng nhưng cũng được 80 điểm, hơn nữa nàng đã có 150 điểm, thêm vào nữa là 230 điểm, đã vượt qua số điểm tích lũy cần thiết. Xem ra lần cướp bóc này so với việc chiến đấu còn nhanh hơn.

“Nàng nói chúng ta đi cướp điểm tích lũy của người khác?” Ánh mắt Quân Huyền Lăng sáng ngời, ngón tay thon dài sờ cằm, khóe môi có chút cong lên: “Chủ ý không tồi, nếu không chúng ta cứ làm vậy đi.”

Rất nhanh sau đó còn cách thời gian quy định một ngày.

Dưới đỉnh Vân Lĩnh Phong, năm vị trưởng lão Thương Khung giới đã sớm chờ ở đây, bất quá sắc mặt trầm tĩnh, tựa hồ như đã sớm có kết quả của việc tỷ thí này.

“Ha ha, không cần suy nghĩ nhiều, quán quân chắc chắn sẽ là của nha đầu Diệp gia kia.”

“Ngày hôm qua ta đã xem qua Vân Lĩnh Phong, nha đầu Diệp gia kia xác thực rất có thủ đoạn, đã thu được gần 700 điểm tích lũy, kết quả đến bực này sớm đã hơn quy định của chúng ta gấp 3 lần.”

“Đó là đương nhiên, ta đã sớm nhắc nhở Huyền thú trong Vân Lĩnh Phong, không cho phép gây khó dễ với đồ nhi của ta, chỉ cần đồ nhi đánh bại được bọn chúng thì phải giao thẻ gỗ trong tay ra, cho nên nàng có ưu thế hơn người khác rất nhiều nha.”

Nghe vậy, chúng trưởng lão cười khổ một tiếng, nhưng sự việc này cho dù Đan trưởng lão không nói, bọn hắn cũng biết.

Bất quá chỉ cần nha đầu Diệp gia kia thật có thực lực như vậy thì cho nàng đi cửa sau có sao đâu? Nhưng bọn hắn cũng chỉ cần biết trong lòng, nếu có người khác biết bọn hắn giúp người dự thi gian lận thì sự anh minh của Thương Khung giới sẽ bị hủy hoại trong chớp mắt.

Ngay lúc chúng trưởng lão đang nói chuyện thì tất cả người dự thi đều đi ra.

Trong đó có vui vẻ cũng có ủ rũ, theo nét mặt cũng có thể dự đoán được kết quả.

Quân Huyền Lăng vừa bước ra khỏi Vân Lĩnh Phong liền nhìn thấy vẻ mặt không chút biểu tình của Diệp Thu, nhưng trong mắt lại ánh lên sự tự tin vô cùng mạnh mẽ.

Dường như phát hiện được cái nhìn của Quân Huyền Lăng, Diệp Thu quay đầu nhìn lại, thấy tổ hợp hai người bọn họ, liền nở ra nụ cười khinh thường. Quân Huyền Lăng thực sự là tổ hợp với một Huyền sư cấp thấp, giống như kí sinh? Hắn có thể có được thành tích gì? Quán quân lần này ngoại trừ Diệp Thu nàng ta còn ai xứng hơn?

Mà giữa đám người chỉ có một người lẳng lặng mà đứng, tựa hồ như người đó và khung cảnh ồn ào này là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Người này toàn thân áo trắng, khuôn mặt tuấn mỹ chứa đầy hàn khí, con ngươi như có tầng sương mỏng, cản trở tầm nhìn mọi người đồng thời cũng khiến cho người khác không thể nhìn rõ nội tâm của y.

Khí thế trên người y là khí thế độc nhất, nam tử tuyệt thế như vậy không nên ở nơi trần tục này. Có lẽ bởi hàn khí trên người y mà xung quanh không một bóng người, tựa hồ như đứng bên cạnh y sẽ không thể chịu này cổ hàn khí kia.

“Người này không đơn giản!” Dạ Nhược Ly có chút cau mày, nam tử áo trắng kia làm cho nàng có cảm giác bị uy hiếp, y tuyệt đối không đơn giản giống như người bình thường, nam nhân này là cường giả.

“Khục khục, thi đấu tuyển chọn đã kết thúc, ta sẽ công bố kết quả.” Thanh âm uy nghiêm vang lên giữa núi sông làm mọi người hoàn hồn lại, ánh mắt đều nhìn về Trương trưởng lão đang nói.

“Tổ đội 3 người Trương Phi,tổng được 50 điểm, đào thải.”



“Tổ đội 4 người Lý Lập, tổng được 100 điểm, đào thải.”

“Tổ đội 2 người Ngô Thanh Lâm, tổng 400 điểm, bình quân người được 200 điểm, vừa vặn thông qua.”

“Một người Diệp Thu…” Trương trưởng lão ngạc nhiên nhìn Diệp Thu, khẽ chau mày: “700 điểm, thông qua.”

“Oanh!”

Theo lời nói của Trương trưởng lão, đám người kia trở nên huyên náo.

Một mình nàng ta được 700 điểm? Điều này sao có thể? Điểm này cao đến mức không hợp thói đời đi à nha? Xem ra quán quân lần này nhất định là của Diệp Thu tiểu thư rồi.

Hưởng thụ sự sùng bái của mọi người, Diệp Thu vẫn giữ vẻ mặt không chút biểu tình, nhưng trong mắt lại hiện lên tia đắc ý.

Chỉ là trừ Đan trưởng lão, mấy vị trưởng lão còn lại của Thương Khung giới chỉ còn có thể hai mắt nhìn nhau, lão tự nhiên biết rõ Diệp Thu không đi một người, nàng ta có tổ đội với đệ tử Diệp gia.

Trương trưởng lão vội vàng tìm điểm của đám đệ tử Diệp gia, quả nhiên đều là 0 điểm, cũng có thể nói đám đệ tử kia 1 điểm cũng không có.

Làm sao có thể? Thực lực của đệ tử Diệp gia cũng đã đạt đến Huyền sư đỉnh phong, không có khả năng ngay cả 1 điểm cũng không đạt được.

Bốn vị trưởng lão lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đối với việc giúp Đan trưởng lão để Diệp Thu gian lận đã không có nhiều hảo cảm, nay lại càng có ác cảm hơn.

Nếu như vì hào quang của bản thân mà lại hy sinh lợi ích của những người trong gia tộc liệu có thể trở thành người có tài trong Thương Khung giới? Nếu không phải vì mặt mũi của Đan trưởng lão bọn hắn cũng không muốn cho Diệp Thu thông qua cuộc tỷ thí này. Bởi cuộc tỷ thí này có thể kết hợp với người khác, cho dù có tính tổng điểm, nhưng bình quân ra phải được 200 điểm 1 người mới có thể thông qua.

“Không được, trở về Thương Khung giới phải nói lại cho Giới chủ biết, không thể trọng dụng Diệp Thu.” Cùng lúc, trong lòng bốn vị trưởng lão thầm ra quyết định này.

“Ta nói Trương trưởng lão ngài còn không mau tuyên bố tiếp? Chắc hẳn nha đầu Diệp gia đứng đầu rồi, ha ha, một người đạt được 700 điểm, thành tích cao đến bực nào, ai còn có khả năng cao hơn nữa chứ?” Đan trưởng lão cũng mặc kệ có gian lận hay không, với lão mà nói chỉ cần đồ nhi của lão có đạt được quán quân thì gian lận có làm sao, so với thắng lợi vẫn quan trọng hơn.

“Ha ha, Đan trưởng lão, không cần gấp, để ta tuyên bố tiếp.” Trương trưởng lão nhàn nhạt cười, đi đến chỗ nam tử áo trắng, sắc mặt lặng yên biến đổi: “Thánh Dạ, 900 điểm.”

Cũng cùng một người một đội, lại hơn Diệp Thu 200 điểm.

Thánh Dạ này còn là người sao? Có thực lực bưu hãn như vậy? 900 điểm? Điểm này cho dù là đội ngũ 2, 3 người cũng không thể đạt được, huống chi chỉ có mình hắn?

Sắc mặt Diệp Thu và Đan trưởng lão đều đại biến, bọn hắn không thể ngờ được lại có một cường giả xuất hiện.

“Không có khả năng!” Đan trưởng lão nắm chặt tay, ánh mắt nhìn chằm chằm đám người: “Khẳng định không chỉ mình hắn, nói không chừng là đội ngũ 5, 6 người, gian lận thế này không thể chấp nhận được, Thương Khung giới nhất định sẽ trừng trị không tha!”

Bốn vị trưởng lão nhìn nhau, đều cười khổ, cuối cùng Trương trưởng lão lên tiếng: “Đan trưởng lão, mấy ngày nay chúng ta ở Vân Lĩnh Phong giám sát, đúng là một người.”

Dung nha gia nua của Đan trưởng lão lại biến đổi thêm một lần nữa, lão gia hỏa kia thật sự không khôn ngoan chút nào, chỉ cần lão nói gian lận thì cho dù không gian thì cũng phải xử trí theo gian lận sao? Nếu lão không phán tội thì vị trí đứng đầu kia chẳng phải đổi chủ rồi sao?

Ngô trưởng lão quét mắt nhìn Đan trưởng lão, sau đó lại nhìn Trương trưởng lão, ánh mắt như hồ ly nheo lại, cười tủm tỉm nói: “Trương trưởng lão, ngươi có báo điểm nữa không? Nếu không để ta thông báo đi.”

“Ha ha, không cần.” Trương trưởng lão cười hai tiếng, lập tức hướng đến tổ đội hai người Dạ Nhược Ly và Quân Huyền Lăng, giở thẻ gỗ ra xem, kinh ngạc trừng to hai mắt nhìn.

Một lát sau, mới phục hồi tinh thần, cười nói: “Quân Huyền Lăng, Dạ Nhược Ly, tổ đội 2 người, tổng điểm 2200 điểm, bình quân 1100 điểm, thông qua.”

“Xoạt!”

Nghe thấy Trương trưởng lão báo điểm, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Vốn tưởng Diệp Thu đã rất cao rồi, về sau lại thêm một tên Thánh Dạ xuất hiện nửa đường, vậy mà còn có người cao hơn 1000 điểm, đây có phải là người nữa không a?

Ngô trưởng lão cũng ngạc nhiên nhìn hai người, tựa hồ như bị mức điểm cao ngất ngưỡng làm choáng váng.

“Làm sao có thể? Quân Huyền Lăng sao lại có thực lực này?” Diệp Thu nắm chặt đôi tay phấn nộn, khuôn mặt tái nhợt, giữa hàng lông mày đã không còn thấy nét cao ngạo mà đổi lại thành không cam lòng.

Nàng ta cho rằng cho dù có thế nào cũng phải hơn được Quân Huyền LĂng kia, ai có thể ngờ điểm của hắn lại cao như vậy?

Với thực lực của hắn, sao có thể làm được?

Ánh mắt Diệp Thu chưa bao giờ liếc qua nhìn Dạ Nhược Ly đang đứng cạnh Quân Huyền Lăng, chỉ là một Huyền sư cấp thấp, chỉ biết cản trở mà thôi, căn bản không thể nào trợ giúp cho Quân Huyền Lăng.

Trương trưởng lão hồi phục tinh thần, tiếp tục đọc điểm của những người còn lại, nhưng cho dù điểm có cao bao nhiêu cũng không vượt quá 300 điểm, vì vậy danh sách 3 người cao nhất cũng được định đoạt.

Sau khi biết điểm, Trương trưởng lão trở về vị trí của mình, hắng giọng nói ra: “Các vị, vòng loại đã chấm dứt, có 50 người đạt tư cách thi tuyển, mà 3 người đứng đầu không cần ta nói các vị cũng đã biết? Mọi người phía dưới trở về chuẩn bị một chút, ngày mai bắt đầu tham gia thi đấu tranh cử.”

50 người có tư cách thi đấu vô cùng kích động, những người bị loại liền rời khỏi Vân Lĩnh Phong. Thất bại lần này, cả đời bọn hắn cũng không có cơ hội tiến vào Thương Khung giới thần thánh.

“Bốn vị trưởng lão, hôm nay vì sao các vị lại không nghe theo lời ta nói?” Lúc này trong phòng, trong mắt Đan trưởng lão chứa đầy lửa giận, hiển nhiên kết quả tỷ thí hôm nay làm tâm tình lão rất tệ.

“Nếu như các ngươi tuyên bố nam tử tên Thánh Dạ kia gian lận, thì cho dù không gian lận cũng coi như gian lận.”

“Đan trưởng lão, lời này không đúng rồi,” Trương trưởng lão nhướng mày, không chừa chút mặt mũi nói: “Hắn không gian lận thì sao chúng ta có thể phán xét bừa bãi? Đừng quên, chúng ta mở cuộc thi đấu tuyển chọn thiên tài để tránh nguy cơ kia chứ không phải vì cá nhân, nếu ngươi muốn nhận nha đầu Diệp gia kia làm đồ đệ chúng ta không ngăn cản bởi vì đó là chuyện của ngươi, nhưng cuộc thi đấu này là chuyện của toàn bộ người Thương Khung giới, sao chúng ta có thể phán quyết lung tung?”

“Trương trưởng lão nói không sai,” Lam trưởng lão nhàn nhạt cười, ngón tay nhẹ nhàng ma sát với mặt bàn: “Giới chủ đã ra quy định, lần tuyển chọn thiên tài này trước hết là chọn thêm nhân tài, thông qua khảo sát đánh giá bồi dường, hoặc là người có một không hai mới có thể được chọn, nhưng nếu ngươi muốn thu nhận nha đầu Diệp gia chúng ta cũng không phản đối, mà Diệp nha đầu gian lận chúng ta cũng vì mặt mũi của ngươi mà nhắm một mắt mở một mắt, thế nhưng chúng ta cũng có nguyên tắc của riêng mình.”

Ngô trưởng lão và Hỏa trưởng lão mặc dù không nói gì nhưng bọn hắn cũng cùng lập trường với hai vị trưởng lão này.

“Ngươi…Các ngươi được lắm!” Đan trưởng lão vỗ bàn, hung dữ trừng mắt nhìn 4 người: “Hừ, cho dù không có sự trợ giúp của các ngươi, ta cũng có biện pháp để nha đầu kia chiến thắng trong vòng tỉ thí tiếp theo!”

Dứt lời, liền không quay đầu lại mà rời đi, cũng không thèm liếc mắt nhìn 4 người sau lưng.

“Thật là…cũng không phải là Luyện đan sư gia tộc trưởng lão, sao lại cố chấp thế?” Hỏa trưởng lão hừ lạnh một tiếng, lườm lườm, nói ra: “Nha đầu Diệp gia đó ta cũng không xem ra gì, nhân phẩm có vấn đề, loại người thấy lợi quên nghĩa kia ta thật không muốn cho nàng ta bước vào Thương Khung giới, nếu không không biết sẽ gây ra bao nhiêu tai họa.”



“Ngươi nói thật đơn giản.” Trương trưởng lão thở dài, giọng điệu bất đắc dĩ: “Đan trưởng lão này là đệ nhất Luyện đan sư, cho dù thân phận chúng ta giống nhau nhưng tư cách của hắn cao hơn chúng ta 1 bậc, thân phận Luyện đan sư thật sự rất tôn quý, cho dù không phục cũng không có biện pháp, huống chi…”

Ngừng lại một chút, Trương trưởng lão tiếp tục nói: “Đan gia Đan Tuyết Kỳ thiên phú xuất chúng, cũng được xem là nữ chủ nhân tương lai của Thương Khung giới, chuyện này Giới chủ cũng đã đồng ý, ngươi nói chúng ta có thể gây khó dễ với Đan gia sao? Bất quá làm người cũng có nguyên tắc làm người, loại việc đi hãm hại người khác, ta làm không được.”

Dứt lời, chúng trưởng lão đều gật đầu, hiển nhiên là đồng ý với lời nói của Trương trưởng lão.

Đia vị Đan gia ở Thương Khung giới, chỉ kém hơn Giới chủ một chút, không đơn giản là vì thân phận Luyện đan sư mà còn là vì Đan gia có thiên tài Đan Tuyết Kỳ.

“Vô Y công tử đã về Thương Khung giới.” Lam trưởng lão có chút liễm lông mày, động tác ma sát với mặt bàn dừng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, thở dài một tiếng: “Có thể nhìn thấy thái độ của Vô Y công tử sẽ không cưới Đan gia Đan Tuyết Kỳ làm thê tử, ta nghe nói Vô Y đã có nữ nhân yêu thương, cũng đã bái đường thành thân ở thế tục giới.”

“Ánh mắt Vô Y công tử sẽ không kém.” Ngô trưởng lão cười cười, trong mắt có tia linh quang: “Người hắn nhìn trúng nhất định không phải là nữ tử bình thường, không biết so với Đan gia Đan Tuyết Kỳ sẽ như thế nào? Bất quá Đan gia và Giới chủ cũng sẽ không cho phép Vô Y công tử và nữ nhân kia ở cùng nhau, chỉ là Vô Y công tử trở về Thương Khung giới nhất định sẽ đến đó tu luyện, chờ hắn bế quan ra, tất nhiên sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất, đến lúc đó không biết còn có ai có thể ức chế được hắn?”

“Ha ha, ta ngược lại rất chờ mong…” Hỏa trưởng lão vuốt chòm râu, nhìn nụ cười có chút hả hê: “Vô Y công tử lấy ai cũng hơn lấy nữ tử Đan gia, Đan gia hôm nay cao ngạo không ai bì, nếu như Đan Tuyết Kỳ thành thê tử của Vô Y công tử, chỉ sợ toàn bộ Thương Khung giới đều bị khống chế trong tay Đan gia.”

Chúng trưởng lão lại gật đầu, rõ ràng ai cũng hy vọng địa vị Đan gia mau rớt xuống. Dù sao, bọn hắn cũng đã đắc tội triệt để với Đan trưởng lão.

Sáng sớm hôm sau.

Ánh mắt trời trải dài khắp nơi, ở quảng trời sớm đã chật kín người, mà ở phía trước tất nhiên là mấy vị trưởng lão Thương Khung giới.

Bởi vì mâu thuẫn ngày hôm qua nên sắc mặt Đan trưởng lão nhìn ai cũng không tốt, thật giống như 4 người kia đang nợ bạc của lão.

Bốn vị trưởng lão nhìn nhau cười khổ, thực sự bất đắc dĩ.

“Chư vị, cuộc thi đấu tranh cử ngày hôm nay bắt đầu.”

Nhìn thấy người đã đến đông đủ, Trương trưởng lão đứng lên, vuốt chòm râu bạc, thanh âm uy nghiêm truyền khắp toàn bộ quảng trường.

“Trận thi đấu tranh cử là chinh phục Huyền thú.” Ánh mắt uy nghiêm liếc nhìn đám người, Trương trưởng lão chậm rãi nói: “Ta sẽ chỉ định cho các vị mỗi người một gian phòng, trong đó có mười Huyền thú, trong thời gian một nén nhang, cho dù các vị dùng cách gì, hấp dẫn cũng được, uy hiếp cũng không sao, phục tùng cũng tốt, khiến cho bọn chúng nghe theo lời của các vị là được.”

“Mỗi một gian phòng đều là Huyền thú ngang cấp, cho nên ải này không thể dựa vào vận khí mà chinh phục Huyền thú, có thể đạt được 100 điểm tích lũy thì có thể thuận lợi thông qua thi đấu tranh cử, tiến vào vòng chung kết.”

Nghe thấy lời Trương trưởng lão, tất cả mọi người nhìn nhau.

Cửa ải này không chỉ một mình đối mặt với nhiều Huyền thú mà còn phải chinh phục được bọn chúng, độ khó rất cao nha.

Rất nhanh liền có người dẫn bọn hắn vào gian phòng, Dạ Nhược Ly vừa bước vào bên trong, đã cảm nhận được ánh mắt căm thù nhìn vào nàng, mà ánh mắt ấy không phải của Huyền thú.

Những Huyền thú đang nằm nghỉ ngơi trên mặt đất, nhìn thấy có người bước vào đều chậm rãi đứng lên, nhe răng nhếch miệng, nhìn chằm chằm vào nàng.

“Chỉ có như vậy?” Dạ Nhược Ly quét mắt nhìn chúng thú, không hề nhiều lời, trực tiếp giơ nhẫn Huyền Linh phóng Thiên Hoàng và Bạch Hổ ra.

Chúng thú nhìn thấy hai người từ đâu xuất hiện đều bị dọa sợ, cũng không đợi bọn chúng hoàn hồn, thì khí thế bức thú của hai người kia tản ra bao phủ khắp gian phòng.

“Các ngươi nguyện ý đầu hàng, hay đánh? Tự nói!” Lúc này khí thế áp xuống, chúng thú đừng nói là đánh, ngay cả đứng cũng không vững.

Bởi cũng không nói là không được dùng Huyền thú tác chiến cho nên cách làm này của Dạ Nhược Ly cũng được chấp nhận.

“Ta…Ta đầu hàng…” Hắc Hổ giơ móng vuốt, run run rẩy rẩy nói: “Ta nguyện ý tạm thời nghe theo lời ngươi, cho ngươi đạt được tư cách thi đấu.”

“Ta cũng nguyện ý đầu hàng.”

“Ta cũng thế.”

Dạ Nhược Ly phất tay, để Thiên Hoàng và Bạch Hổ thu hồi lại khí thế, ánh mắt rơi vào chúng thú: “Nếu các ngươi đã đầu hàng ta cũng không làm khó dễ các ngươi, nhưng nếu các ngươi dám thay đổi quyết định thì đừng trách ta không khách khí.”

Áp lực được thu về, chúng thú nhẹ nhàng thở ra.

Hắc Hổ liếc mắt nhìn Thiên Hoàng, hơi cảnh giác: “Tuy ta đã rời khỏi rừng rậm Huyền thú lúc còn nhỏ, nhưng sẽ không quên hình dạng của Hoàng thú, chắc hẳn nam tử tóc trắng này là Hoàng thú của rừng rậm Huyền thú?”

Nghe vậy, chúng thú mới để ý tới Thiên Hoàng, lúc này đều kinh ngạc.

Thiếu nữ này là ai, Hoàng thú lại ở bên cạnh nàng? Hơn nữa, nam tử áo trắng kia so với Hoàng thú còn mạnh hơn.

“Ta đúng là Huyền thú chi Hoàng.” Ánh mắt Thiên Hoàng quét về phía chúng thú, giọng điệu đạm bạc: “Sự việc vừa rồi nếu như Thương Khung giới có hỏi ai cũng không được nói, đã biết chưa?”

“Ha ha, Hoàng thú đã nói chúng ta sao có thể không tuân?” Hắc Hổ cười hai tiếng, gãi gãi cái ót, nói ra: “Đúng rồi, Hoàng thú, người chắc cũng biết Đan trưởng lão Thương Khung giới gian lận rồi.”

“Gian lận?” Dạ Nhược Ly nhíu mày, Thương Khung giới gian lận?

“Đúng vậy, Đan trưởng lão phân phó cho chúng ta nếu gặp một nữ tử họ Diệp thì không được phép phản kháng, phải phục tùng nàng ta!”

Sắc mặt Dạ Nhược Ly phát lạnh, việc này vượt quá dự liệu của nàng, xem ra nước Thương Khung giới rất sâu, ngay cả gian lận cũng dám làm, đối với những người tham gia dự thi khác thật sự không công bằng.

Thoáng nhìn thấy dung nhan lạnh lùng của Dạ Nhược Ly, Hắc Hổ cẩn thận nói: “Kỳ thật không cần phải lo lắng, bên trong Huyền thú có một tên đầu bò, tính tình bướng bỉnh, căn bản không chịu phục tùng mệnh lệnh, mà những Huyền thú kia cũng không phải do Đan trưởng lão an bài, nếu nữ tử họ Diệp kia gặp phải tên đầu bò ấy chắc chắn cũng không chinh phục được.”

Dạ Nhược Ly nhẹ gật đầu, không nói gì thêm bởi thời gian còn sớm nên nàng ngồi xuống khoanh chân tu luyện.

ở bên trong ngoại trừ Dạ Nhược Ly, Thánh Dạ và Diệp Thu thì những người khác muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.

“Các vị, thời gian đã hết, các vị nên gọi Huyền thú mình thu phục đi ra.”

Trương trưởng lão vừa dứt lời, mọi người đều gọi Huyền thú ra.

“Ha ha, trận thi đấu này không cần nhìn cũng biết nha đầu Diệp gia tất thắng không thể nghi ngờ.” Đan trưởng lão đắc ý cười to hai tiếng, dung nhan già nua không giấu được vẻ đắc ý.

Lão đã sớm nắm chắc, cho dù vận khí không tốt gặp phải tên đầu bò già kia thì cũng có thể đạt được quán quân, bởi ở đây ngoại trừ nàng ta ra, nhất định sẽ không có ai có thể chinh phục được 9 Huyền thú.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Cuồng Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook