Chương 44: gặp lại Nam Cung Thần.
Băng Y Khả Khả
08/07/2015
Lúc Thanh Bình công chúa sai người đi bắt đám người Dạ Nhược Ly thì họ đã sớm rời phủ từ lâu…
Bông tuyết bay tán loạn không ngừng dưới bầu trời Thiên Vũ quốc, không những không ảm đạm mà mang theo hàm súc thú vị, vì sắp diễn ra đại hội huyền giả nên đường phố vô cùng náo nhiệt, âm thanh nói chuyện vang dội, tất cả đều nói về đại hội huyền giả, có thể thấy ai cũng ngóng chờ đến ngày đó.
“Chủ nhân, ta còn muốn chờ người Long gia đến để đùa thêm một phen, sao chúng ta lại rời đi?” Đi trên mặt tuyết Chu Tước hai tay khoanh trước ngực, áo đỏ mở rộng đón gió, đôi mày nhăn lại, không hiểu hỏi Dạ Nhược Ly.
“Chu Tước, đừng quên mục đích chúng ta đến Thiên Vũ quốc.” Dạ Nhược Ly không bộc lộ cảm xúc nói: “Long gia kia cũng không có ý nghĩa gì, không cần vì bọn hắn mà lãng phí thời gian của chúng ta, bây giờ chúng ta đi nghe ngóng một chút tin tức của đại hội huyền giả thôi.”
Ánh mắt nhìn về phía quán rượu, khoé môi có chút cong lên, nơi nghe ngóng tin tức tốt nhất không phải ở quán rượu sao?
“Sắc trời không còn sớm, chúng ta đi dùng cơm trước đã.”
Dứt lời, Dạ Nhược Ly nhắm tới quán rượu mà đi, bốn người còn lại yên lặng theo sát Dạ Nhược Ly. Vì muốn tìm hiểu tin tức nên Dạ Nhược Ly cố ý ngồi ở đại sảnh, nhưng năm người vừa ngồi xuống đã nghe thấy có âm thanh truyền tới.
“Đúng rồi, các ngươi biết tin gì chưa, mấy ngày trước trắc phi thái tử trượt chân ngã xuống nước thiếu chút nữa là chết đuối rồi, nghe nói Thái tử phi ghen ghét trắc phi được thái tử sủng ái nên mới như thế, thái tử biết tin rất tức giận cho người phạt trượng Thái tử phi, cũng không cho phép ai đến thăm, chậc chậc, đường đường là Thái tử phi lại lâm vào tình cảnh như thế.”
Người nói chuyện là một thiếu niên áo trắng, hình dáng cũng được coi là anh tuấn, khi hắn vừa nói xong những lời này có một cánh tay nắm vạt áo hắn. Sửng sốt một chút, thanh niên quay đầu lại liền thấy một tuyệt sắc giai nhân, trong mắt xoẹt tia kinh diễm, nhưng hắn chưa kịp mở miệng, Dạ Nhược Ly âm trầm lạnh giọng hỏi: “Ngươi nói Thái tử phi, là Thái tử phi Thiên Vũ quốc?”
Thanh niên kia bị sắc mặt âm trầm của Dạ Nhược Ly làm chấn động, hung hăng nuốt một ngụm nước bọt rồi run rẩy trả lời: “Đúng, đúng vậy…”
Dạ Nhược Ly buông tay, hai tay không tự chủ nắm thành quyền, quay người về đám người Chu Tước, sắc mặt trở nên bình tĩnh lại giống như bình yên trước cơn bão, lộ vẻ vô cùng nguy hiểm.
“Chủ tử, người không sao chứ?” Dạ Băng Nguyệt đứng lên, lo lắng nhìn Dạ Nhược Ly, chỉ có bọn họ mới biết được chủ tử càng bình tĩnh thì lửa giận của nàng càng lớn, lúc nãy nét mặt của chủ tử đã đạt đến cực hạn rồi.
Dạ Nhược Ly lắc đầu, thần sắc chậm rãi khôi phục: “Ta không sao, các ngươi không cần lo lắng.”
Ba năm trước, tân hoàng đế đăng cơ, thù trong giặc ngoài giải quyết không xong, đúng lúc đó, Thiên Vũ quốc tới bàn quan hệ thông gia, Lục công chúa Lục Vân Phi vì muốn báo đáp ân đức tân hoàng và thái hậu tự nguyện đi đến Thiên Vũ quốc gả cho Đại hoàng tử, thời gian này Dạ Nhược Ly tuy biết tin nhưng vì vội vàng chuẩn bị thực lực nên cũng không để ý nhiều.
Dù sao Cung Vân Phi là chính phi, lại là công chúa Ly Phong quốc nhất định sẽ không bị người khác khi dễ. Mặc dù nàng không phải Vân Vãn Ca, không tiếp xúc với Cung Vân Phi nhiều thậm chí một câu cũng chưa từng nói qua nhưng tám năm trước trong lúc Lam gia gặp khó khăn, Cung Vân Phi vì lo lắng cho nàng mà mạo hiểm xuất cung. Bằng hữu của Vân Vãn Ca rất nhiều nhưng cũng chỉ có mình nàng ấy đến thăm nàng.
Cho nên sự việc này Dạ Nhược Ly nhất định không bỏ qua.
Trong lúc đó bên ngoài quán rượu có một nữ tử dung mạo lãnh diễm, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng đi vào, nhìn thấy Dạ Nhược Ly đáy mắt hiện tia ganh ghét, nhưng nàng ta che giấu quá tốt nên vị nam tử tuấn mỹ đi bên cạnh cũng không chú ý tới.
Những người này sao lại ở đây? Sau khi sự việc kia xảy ra, không phải mẫu thân đã bắt bọn họ lại rồi sao?
Bất quá, vận khí của mình thật tốt, có tên Nam Cung Thiên ngu ngốc này để lợi dụng, sao lại không làm chứ?
“Nam Cung Thiên, những người này từng khi dễ ta, nếu như ngươi yêu ta thật lòng thì thay ta giáo huấn bọn hắn đi, nhất là thiếu nữ bạch y kia.” Long Vũ Cầm nhìn về hướng Dạ Nhược Ly, trong mắt ngưng tụ hàn ý, bên môi cười lạnh.
Ánh mắt si mê dời khỏi người Long Vũ Cầm nhìn về đám người Dạ Nhược Ly, nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc của Dạ Nhược Ly, Nam Cung Thiên cũng không chút động lòng, trong tâm trí hắn chỉ có một Long Vũ Cầm mà thôi. Cũng chỉ vì ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia đã cướp đi hồn hắn. Nữ tử như vậy không hề có người thứ hai trên đời.
“Các ngươi là người đã khi dễ Vũ Cầm?”
Một giọng nói vang lên, Dạ Nhược Ly nhướng mày, sắc mặt lần nữa trầm xuống, nhìn thấy Long Vũ Cầm nàng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cười lạnh một tiếng: “Long Vũ Cầm, chẳng lẽ ngươi bị mất trí nhớ sao? Không nhớ rõ mình bị Chu Tước đá như thế nào sao?”
“Ngươi…” Sắc mặt Long Vũ Cầm biến đổi, con ngươi giống như ánh trăng, phát ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng.
“Vũ Cầm, nàng không cần phải sợ, hôm nay ta sẽ rửa hận cho nàng.” Nam Cung Thiên đứng trước Long Vũ Cầm, lạnh lùng nhìn Dạ Nhược Ly: “Ta không cần biết các ngươi là ai, nhưng nếu khi dễ Vũ Cầm thì Nam Cung Thiên ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”
Lúc Nam Cung Thiên nghĩ tớ việc nói ra danh hào của gia tộc Nam Cung sẽ làm những người này sợ hãi, ai ngờ bọn họ không những không sợ mà trào phúng nhìn hắn.
“Chu Tước, mấy người các ngươi không được nhúng tay vào.” Dạ Nhược Ly tiến vài bước, cặp mắt đen như mực ngưng tụ sự khinh thường: “Chỉ là gia tộc Nam Cung thôi mà, chẳng lẽ ta sợ sao? Nếu các ngươi đã tự động đưa đến cửa thì không có khả năng bình yên rời khỏi đây đâu.”
Không thể không nói, vận khí của bọn họ thật sự quá tốt, trong thời khắc ức chế như vậy lại có người dẫn xác tới để phát tiết.
“Ngươi…”
“Phanh!”
Lời chưa kịp nói hết, một đường chân quét qua, Nam Cung Thiên không kịp tránh, lập tức chật vật ngã xuống đất.
Dùng bàn tay chống thân thể cũng không để ý đến sự đau đớn, đơn giản chỉ muốn đứng lên nhưng hắn chưa kịp đứng lên đã bị Dạ Nhược Ly dùng sức đạp dẫm nát ngực hắn, sau đó vang lên tiếng rắc rắc.
Người trong quán rượu sợ ngây người, ai cũng không thể ngờ Dạ Nhược Ly lại to gan như vậy. dám đánh người gia tộc Nam Cung.
Đưa tay che cặp môi đỏ mọng, Long Vũ Cầm không dám tin nhìn, thực lực Nam Cung Thiên nàng ta biết rất rõ, trong gia tộc Nam Cung cũng được xem là nhân tài, giờ phút này lại bị một thiếu nữ đánh, cũng không phản kháng lại được, điều này sao có thể xảy ra?
Đúng lúc Dạ Nhược Ly thu chân lại, một âm thanh trong trẻo vang lên: “Ở đây xảy ra chuyện gì mà náo nhiệt như vậy?”
Dưới chân trời, một thanh niên mặc thanh sam (y phục màu xanh) chậm rãi bước vào quán rượu, dung mạo tuấn tú phiêu dật, dây xanh buộc mái tóc đen lên, bên hông đeo một thanh trường kiếm màu xanh, thoạt nhìn vô cùng tiêu sái, ánh mắt đen như trời đêm đảo quanh mọi người cuối cùng dừng lại chỗ Dạ Nhược Ly.
Từ lúc thanh niên bước vào, quán rượu trở nên yên tĩnh lạ thường, mọi ánh mắt đều tập trung trên người hắn.
Nhìn thấy Nam Cung Thần xuất hiện, con ngươi Long Vũ Cầm hoảng hốt, đôi mắt dễ thương (t/giả viết như thế =.=’’’) nhìn chằm chằm vào thanh niên tuấn tú phiêu dật kia, đột nhiên nhớ tới hắn không thích bị nữ tử nhìn như vậy, vội vàng thu lại mê luyến: “Thần thiếu gia, ngài tới rồi? Nhanh cứu Nam Cung Thiên a, vừa rồi Nam Cung Thiên chỉ nói mấy câu đã bị nữ nhân kia đánh, nếu như ngài đến chậm một bước sợ rằng tính mạng Nam Cung Thiên khó bảo toàn, hơn nữa, nàng kia cũng không thèm để gia tộc Nam Cung vào mắt.”
Nói xong, đáy mắt Long Vũ Cầm hiện tia đắc ý, nàng ta thấy thiếu nữ kia lần này chết chắc rồi!
----Đề nói với người xa lạ----
Mấy tình yêu chắc còn nhớ đến Nam Cung Thần này chứ?
Bông tuyết bay tán loạn không ngừng dưới bầu trời Thiên Vũ quốc, không những không ảm đạm mà mang theo hàm súc thú vị, vì sắp diễn ra đại hội huyền giả nên đường phố vô cùng náo nhiệt, âm thanh nói chuyện vang dội, tất cả đều nói về đại hội huyền giả, có thể thấy ai cũng ngóng chờ đến ngày đó.
“Chủ nhân, ta còn muốn chờ người Long gia đến để đùa thêm một phen, sao chúng ta lại rời đi?” Đi trên mặt tuyết Chu Tước hai tay khoanh trước ngực, áo đỏ mở rộng đón gió, đôi mày nhăn lại, không hiểu hỏi Dạ Nhược Ly.
“Chu Tước, đừng quên mục đích chúng ta đến Thiên Vũ quốc.” Dạ Nhược Ly không bộc lộ cảm xúc nói: “Long gia kia cũng không có ý nghĩa gì, không cần vì bọn hắn mà lãng phí thời gian của chúng ta, bây giờ chúng ta đi nghe ngóng một chút tin tức của đại hội huyền giả thôi.”
Ánh mắt nhìn về phía quán rượu, khoé môi có chút cong lên, nơi nghe ngóng tin tức tốt nhất không phải ở quán rượu sao?
“Sắc trời không còn sớm, chúng ta đi dùng cơm trước đã.”
Dứt lời, Dạ Nhược Ly nhắm tới quán rượu mà đi, bốn người còn lại yên lặng theo sát Dạ Nhược Ly. Vì muốn tìm hiểu tin tức nên Dạ Nhược Ly cố ý ngồi ở đại sảnh, nhưng năm người vừa ngồi xuống đã nghe thấy có âm thanh truyền tới.
“Đúng rồi, các ngươi biết tin gì chưa, mấy ngày trước trắc phi thái tử trượt chân ngã xuống nước thiếu chút nữa là chết đuối rồi, nghe nói Thái tử phi ghen ghét trắc phi được thái tử sủng ái nên mới như thế, thái tử biết tin rất tức giận cho người phạt trượng Thái tử phi, cũng không cho phép ai đến thăm, chậc chậc, đường đường là Thái tử phi lại lâm vào tình cảnh như thế.”
Người nói chuyện là một thiếu niên áo trắng, hình dáng cũng được coi là anh tuấn, khi hắn vừa nói xong những lời này có một cánh tay nắm vạt áo hắn. Sửng sốt một chút, thanh niên quay đầu lại liền thấy một tuyệt sắc giai nhân, trong mắt xoẹt tia kinh diễm, nhưng hắn chưa kịp mở miệng, Dạ Nhược Ly âm trầm lạnh giọng hỏi: “Ngươi nói Thái tử phi, là Thái tử phi Thiên Vũ quốc?”
Thanh niên kia bị sắc mặt âm trầm của Dạ Nhược Ly làm chấn động, hung hăng nuốt một ngụm nước bọt rồi run rẩy trả lời: “Đúng, đúng vậy…”
Dạ Nhược Ly buông tay, hai tay không tự chủ nắm thành quyền, quay người về đám người Chu Tước, sắc mặt trở nên bình tĩnh lại giống như bình yên trước cơn bão, lộ vẻ vô cùng nguy hiểm.
“Chủ tử, người không sao chứ?” Dạ Băng Nguyệt đứng lên, lo lắng nhìn Dạ Nhược Ly, chỉ có bọn họ mới biết được chủ tử càng bình tĩnh thì lửa giận của nàng càng lớn, lúc nãy nét mặt của chủ tử đã đạt đến cực hạn rồi.
Dạ Nhược Ly lắc đầu, thần sắc chậm rãi khôi phục: “Ta không sao, các ngươi không cần lo lắng.”
Ba năm trước, tân hoàng đế đăng cơ, thù trong giặc ngoài giải quyết không xong, đúng lúc đó, Thiên Vũ quốc tới bàn quan hệ thông gia, Lục công chúa Lục Vân Phi vì muốn báo đáp ân đức tân hoàng và thái hậu tự nguyện đi đến Thiên Vũ quốc gả cho Đại hoàng tử, thời gian này Dạ Nhược Ly tuy biết tin nhưng vì vội vàng chuẩn bị thực lực nên cũng không để ý nhiều.
Dù sao Cung Vân Phi là chính phi, lại là công chúa Ly Phong quốc nhất định sẽ không bị người khác khi dễ. Mặc dù nàng không phải Vân Vãn Ca, không tiếp xúc với Cung Vân Phi nhiều thậm chí một câu cũng chưa từng nói qua nhưng tám năm trước trong lúc Lam gia gặp khó khăn, Cung Vân Phi vì lo lắng cho nàng mà mạo hiểm xuất cung. Bằng hữu của Vân Vãn Ca rất nhiều nhưng cũng chỉ có mình nàng ấy đến thăm nàng.
Cho nên sự việc này Dạ Nhược Ly nhất định không bỏ qua.
Trong lúc đó bên ngoài quán rượu có một nữ tử dung mạo lãnh diễm, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng đi vào, nhìn thấy Dạ Nhược Ly đáy mắt hiện tia ganh ghét, nhưng nàng ta che giấu quá tốt nên vị nam tử tuấn mỹ đi bên cạnh cũng không chú ý tới.
Những người này sao lại ở đây? Sau khi sự việc kia xảy ra, không phải mẫu thân đã bắt bọn họ lại rồi sao?
Bất quá, vận khí của mình thật tốt, có tên Nam Cung Thiên ngu ngốc này để lợi dụng, sao lại không làm chứ?
“Nam Cung Thiên, những người này từng khi dễ ta, nếu như ngươi yêu ta thật lòng thì thay ta giáo huấn bọn hắn đi, nhất là thiếu nữ bạch y kia.” Long Vũ Cầm nhìn về hướng Dạ Nhược Ly, trong mắt ngưng tụ hàn ý, bên môi cười lạnh.
Ánh mắt si mê dời khỏi người Long Vũ Cầm nhìn về đám người Dạ Nhược Ly, nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc của Dạ Nhược Ly, Nam Cung Thiên cũng không chút động lòng, trong tâm trí hắn chỉ có một Long Vũ Cầm mà thôi. Cũng chỉ vì ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia đã cướp đi hồn hắn. Nữ tử như vậy không hề có người thứ hai trên đời.
“Các ngươi là người đã khi dễ Vũ Cầm?”
Một giọng nói vang lên, Dạ Nhược Ly nhướng mày, sắc mặt lần nữa trầm xuống, nhìn thấy Long Vũ Cầm nàng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cười lạnh một tiếng: “Long Vũ Cầm, chẳng lẽ ngươi bị mất trí nhớ sao? Không nhớ rõ mình bị Chu Tước đá như thế nào sao?”
“Ngươi…” Sắc mặt Long Vũ Cầm biến đổi, con ngươi giống như ánh trăng, phát ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng.
“Vũ Cầm, nàng không cần phải sợ, hôm nay ta sẽ rửa hận cho nàng.” Nam Cung Thiên đứng trước Long Vũ Cầm, lạnh lùng nhìn Dạ Nhược Ly: “Ta không cần biết các ngươi là ai, nhưng nếu khi dễ Vũ Cầm thì Nam Cung Thiên ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”
Lúc Nam Cung Thiên nghĩ tớ việc nói ra danh hào của gia tộc Nam Cung sẽ làm những người này sợ hãi, ai ngờ bọn họ không những không sợ mà trào phúng nhìn hắn.
“Chu Tước, mấy người các ngươi không được nhúng tay vào.” Dạ Nhược Ly tiến vài bước, cặp mắt đen như mực ngưng tụ sự khinh thường: “Chỉ là gia tộc Nam Cung thôi mà, chẳng lẽ ta sợ sao? Nếu các ngươi đã tự động đưa đến cửa thì không có khả năng bình yên rời khỏi đây đâu.”
Không thể không nói, vận khí của bọn họ thật sự quá tốt, trong thời khắc ức chế như vậy lại có người dẫn xác tới để phát tiết.
“Ngươi…”
“Phanh!”
Lời chưa kịp nói hết, một đường chân quét qua, Nam Cung Thiên không kịp tránh, lập tức chật vật ngã xuống đất.
Dùng bàn tay chống thân thể cũng không để ý đến sự đau đớn, đơn giản chỉ muốn đứng lên nhưng hắn chưa kịp đứng lên đã bị Dạ Nhược Ly dùng sức đạp dẫm nát ngực hắn, sau đó vang lên tiếng rắc rắc.
Người trong quán rượu sợ ngây người, ai cũng không thể ngờ Dạ Nhược Ly lại to gan như vậy. dám đánh người gia tộc Nam Cung.
Đưa tay che cặp môi đỏ mọng, Long Vũ Cầm không dám tin nhìn, thực lực Nam Cung Thiên nàng ta biết rất rõ, trong gia tộc Nam Cung cũng được xem là nhân tài, giờ phút này lại bị một thiếu nữ đánh, cũng không phản kháng lại được, điều này sao có thể xảy ra?
Đúng lúc Dạ Nhược Ly thu chân lại, một âm thanh trong trẻo vang lên: “Ở đây xảy ra chuyện gì mà náo nhiệt như vậy?”
Dưới chân trời, một thanh niên mặc thanh sam (y phục màu xanh) chậm rãi bước vào quán rượu, dung mạo tuấn tú phiêu dật, dây xanh buộc mái tóc đen lên, bên hông đeo một thanh trường kiếm màu xanh, thoạt nhìn vô cùng tiêu sái, ánh mắt đen như trời đêm đảo quanh mọi người cuối cùng dừng lại chỗ Dạ Nhược Ly.
Từ lúc thanh niên bước vào, quán rượu trở nên yên tĩnh lạ thường, mọi ánh mắt đều tập trung trên người hắn.
Nhìn thấy Nam Cung Thần xuất hiện, con ngươi Long Vũ Cầm hoảng hốt, đôi mắt dễ thương (t/giả viết như thế =.=’’’) nhìn chằm chằm vào thanh niên tuấn tú phiêu dật kia, đột nhiên nhớ tới hắn không thích bị nữ tử nhìn như vậy, vội vàng thu lại mê luyến: “Thần thiếu gia, ngài tới rồi? Nhanh cứu Nam Cung Thiên a, vừa rồi Nam Cung Thiên chỉ nói mấy câu đã bị nữ nhân kia đánh, nếu như ngài đến chậm một bước sợ rằng tính mạng Nam Cung Thiên khó bảo toàn, hơn nữa, nàng kia cũng không thèm để gia tộc Nam Cung vào mắt.”
Nói xong, đáy mắt Long Vũ Cầm hiện tia đắc ý, nàng ta thấy thiếu nữ kia lần này chết chắc rồi!
----Đề nói với người xa lạ----
Mấy tình yêu chắc còn nhớ đến Nam Cung Thần này chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.