Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 89: Đan chủ Đan gia.

Băng Y Khả Khả

17/10/2015



Lúc này, trong mắt mọi người đều chứa tia cười lạnh, nữ tử này hình như là người của Vương gia? Dám nói càn như vậy, còn dám nhận là biết luyện đan dược, nàng cũng nhìn lại chính mình, có tư cách gì mà đòi so sánh với Hoa gia?

Hoa gia chủ chính là Luyện đan sư chân chính, nếu lão cũng không nắm chắc 10 phần chế thành đan dược thì một nữ tử không hiểu thế sự như nàng dám dùng cái đầu để đảm bảo?

Đây đúng là chuyện nực cười nhất mà bọn hắn từng nghe.

“Cái này…” Lam Thiên Ninh nhướng mày, ánh mắt nhìn Dạ Nhược Ly: “Vị cô nương này, những lời kia là do ngươi nói? Nếu như ngươi có thể luyện chế được đan dược thành công, ta nguyện ý cho cô nương một cơ hội, nếu không nắm chắc cũng không cần phải miễn cưỡng.”

Cho dù thế nào Lam Thiên Ninh cũng là thành chủ của một thành, cũng không phải thứ não tàn ngu ngốc, sao có thể tin tưởng lời nói từ một phía của Hoa Lạc Vũ? Huống chi hắn đã sớm biết Hoa Lạc Vũ đã có thù với Vương gia từ lâu.

Hoa Lạc Vũ biến sắc, lão không ngờ rằng Lam Thiên Ninh lại cho nàng cơ hội lựa chọn, nếu thế mưu kế của lão sao có thể thực hiện được?

Con mắt chớp lên, Hoa Lạc Vũ muốn mở miệng thì sau lưng đã vang lên thanh âm lạnh nhạt: “Nếu Hoa gia chủ đã để mắt đến ta, sao ta có thể không đáp ứng chứ? Chẳng phải sẽ phụ tấm lòng của lão sao?” Khóe môi nở nụ cười lạnh, Dạ Nhược Ly chậm rãi tiến tới, một thân tự tin mà cuồng ngạo toát ra tạo nên một phong cảnh độc lập tuyệt vời.

Sau đó Dạ Nhược Ly bước nhanh đến trước mặt Hoa Lạc Vũ, túm lấy vạt áo lão, thanh âm lạnh lùng: “Hoa gia chủ, ngươi cho rằng ngươi là Luyện đan sư thì rất giỏi? Trong mắt ta, ngươi so với củi mục cũng không bằng, ta đã từng gặp qua không ít Luyện đan sư nhưng cũng không có ai phế vật như ngươi, nếu nói ta vũ nhục ngươi, ta lại nói không có, chẳng phải uổng phí tâm cơ của ngươi sao?”

Sắc mặt Hoa Lạc Vũ đại biến, lúc trắng rồi lại xanh, trong nhất thời cũng không nói nên lời.

Thật lâu sau, lão mới hoàn hồn, giận dữ hét lớn: “Phế vật, nếu không phải lão phu bị Hung thú đả thương ngươi đã sớm bị lão phu chặt thành 8 khúc, chỉ bằng ngươi cũng dám nhận là Luyện đan sư? Đây đúng là nói dối không đổi sắc mặt, những người Luyện đan sư tôn quý như thế loại người phế vật như ngươi sao có thể gặp được? Ha ha, từ lúc nào thân phận Luyện đan sư lại không đáng giá như thế?”

Những người còn lại cũng khinh thường nhìn Dạ Nhược Ly, nữ nhân này quá không biết lượng sức mình, lại dám nói chuyện như thế với Hoa gia chủ.

Sắc mặt Vương Tân trầm xuống, không đợi hắn lên tiếng, Dạ Nhược Ly đã buông tay, chậm rãi bước về phía Lam Thiên Ninh: “Đưa dược liệu tới đây, ta sẽ cho lão thấy ai mới là củi mục.”

Sắc mặt tái nhợt nhìn Dạ Nhược Ly, trong lòng Hoa Lạc Vũ phát tiếng cười lạnh.

Nàng cho mình là ai? Là Luyện đan sư sao? Vậy thì cũng thật buồn cười, chỉ bằng nàng cũng có thể điều chế ra đan dược? Cho dù là lão cũng chỉ nắm chắc được 5 phần, huống chi là nữ tử trẻ tuổi như nàng.

“Nhược Ly…” Quân Huyền Lăng nhìn Dạ Nhược Ly, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Ngược lại bên cạnh hắn là Thánh Dạ, vẫn giữ thần sắc lạnh lùng, bộ dạng không hề lo lắng, sợ hãi nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy trong đồng tử lạnh như băng kia chợt lóe lên tia sáng kì lạ.

“Được rồi, ta tin ngươi một lần.”

Dù sao dược liệu cũng dùng được mấy lần, vì vậy Lam Thiên Ninh cũng không lo lắng sẽ hết dược liệu.

“Đây là phương pháp luyện đan…”

Lúc hắn đưa dược liệu còn kèm theo một phương pháp luyện đan cổ xưa đưa cho nàng, Dạ Nhược Ly cũng không hề liếc qua một chút, lắc đầu nói: “Không cần, lấy lại đi.”

Lúc vừa mới nhìn thấy Lam Tùy Lạc, nàng đã biết thương thế của lão, tự nhiên biết rõ cần chế đan dược gì. Nếu như đoán không sai, Lam Tùy Lạc trúng độc mãn tính, độc kia đã lan tràn trong kinh mạch, chẳng những thường xuyên chịu nỗi khổ phệ tâm mà độc tố làm kinh mạch bị bế tắc cho nên đan điền bị bão hòa, không cách nào đột phá được.

Vì vậy nàng quyết định luyện chế là Hóa độc đan, độc bình thường có thể hóa giải được hết.

“Hừ, ngay cả phương pháp cũng không thèm nhìn, xem ra nàng hoàn toàn không biết gì về luyện đan,” Hoa Tinh Lan cười lạnh một tiếng, trong mắt bắn ra tia ngoan độc: “Nam nhân Hoa Tinh Lan ta nhìn trúng, người khác không có tư cách chiếm giữ, xem ngươi có chết hay không?”

Tựa hồ như thấy được cảnh tượng Dạ Nhược Ly đầu rơi máu chảy, Hoa Tinh Lan cười càng thêm sáng lạn.

Nhặt mấy cọng dược liệu, Dạ Nhược Ly vung tay lê, một ngọn lửa xanh luyện đan xuất hiện trước mắt mọi người.

“Lò đan? Sao nàng lại có lò đan? Chẳng lẽ là Luyện đan sư thật sao?” Hoa Lạc Vũ biến sắc, lắc đầu thật mạnh nói: “Không, cái này nhất định chỉ là trùng hợp, hơn nữa cho dù nàng là Luyện đan sư cũng không có khả năng chế tạo ra đan dược này.”

Vạn chúng đều nhìn trừng trừng hỏa diễm trong tay Dạ Nhược Ly, nàng đang đưa một gốc cây dược liệu vào lò đan.

Hỏa diễm đỏ tươi, chiếu rọi dung nhan tuyệt sắc, lúc này vẻ mặt nàng đặc biệt chăm chú, tựa hồ như thời khắc này bóng dáng cuồng ngạo kia hoàn toàn biến mất.

Quân Huyền Lăng không khỏi nhìn đến ngây người, hắn bỗng có cảm giác bộ dạng nghiêm túc của Dạ Nhược Ly thật sự rất mê người, thậm chí so với vẻ phong hoa tuyệt đại lại càng hấp dẫn người khác hơn.

Gió khẽ lướt qua, thổi bay bộ áo trắng, trên đỉnh núi yên tĩnh tiếng động nghe rõ ràng nhất chính là tiếng hít thở của đám người xung quanh.

Mặc kệ thực lực của nàng như thế nào, giờ phút này không thể nghi ngờ chính là tuyệt sắc.

“Hừ, ngươi cũng chỉ là bình hoa (đẹp mà không có đầu óc) mà thôi.” Hoa Lạc Vũ không cho là đúng, hừ lạnh một tiếng, nhìn lướt qua đám đệ tử còn đang kinh diễm, trong nội tâm lại càng khinh thường: “Chẳng những là bình hoa mà còn dám mượn mỹ mạo để quyến rũ người khác, ngươi cho rằng ngươi có thể thoát khỏi cái chết? Bọn hắn cũng không làm chủ được đâu.”

Hoa Lạc Vũ luôn nghĩ Dạ Nhược Ly căn bản không có khả năng luyện chế được đan dược.

“Đây là…”Con mắt Lam Tùy Lạc sáng ngời, dung nhan tiều tụy xuất hiện một tia hồng nhuận, kiềm chế nội tâm đang kích động, nhìn thật lâu lò luyện đan kia.

“Loại khí tức này nhất định có thể khôi phục lại thân thể của ta, nếu như nuốt được viên đan dược này…” Nghĩ đến đây, Lam Tùy Lạc không ngăn được kích động, ánh mắt nhìn Dạ Nhược Ly cũng thay đổi.

“Vị cô nương này thoạt nhìn chỉ chừng 20 tuổi, mới 20 tuổi đã là Luyện đan sư, cái này cũng quá biến thái rồi, hơn nữa nàng cũng chưa nhìn qua phương pháp luyện đan cũng không điều chế theo phương pháp ấy, phải biết rằng phương pháp đó là lão tốn rất nhiều sức lực mới có được, thế nhưng…”

Chuyện xảy ra trước mắt hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của Lam Tùy Lạc, cũng không trách lão được, Dạ Nhược Ly quả thật đã mang lại cho lão sự khiếp sợ quá lớn.

Qua một lúc sau, Dạ Nhược Ly thu hồi hỏa diễm, bàn tay trắng nõn xốc lên đỉnh lò, đan dược óng ánh bích ngọc rơi vào tay nàng, cầm lấy đan dược, đưa tới trước mặt Lam Tùy Lạc, nhàn nhạt nói: “Lão thành chủ, đây chính là đan dược ngươi cần.”

“Tốt, tốt, tốt.”

Lam Tùy Lạc nói liền ba tiếng tốt, muốn cầm lấy đan dược trên tay Dạ Nhược Ly, nhưng ngay lúc đó lại có một thanh âm không thức thời vang lên: “Lão thành chủ, ai biết được đan dược kia là thật hay giả, vạn nhất là độc dược thì phải làm sao? Loại người không có thân phận như nàng, tuyệt đối không nên tin tưởng.”

Mặt mo trầm xuống, Lam Tùy Lạc nâng mắt, lạnh lùng liếc Hoa Lạc Vũ, thanh âm ôn hòa nhưng tràn đầy xa cách: “Hoa gia chủ, ngươi có ý gì? Là ngươi nói nàng biết luyện đan, thế nhưng lại hoài nghi nàng, đừng tưởng lão phu không biết ngươi luôn đối địch với nàng, không rõ nàng đắc tội với ngươi như thế nào nhưng ngươi cũng không nên dồn nàng vào con đường chết!”

Hoa Lạc Vũ cũng không phải dạng người ngu ngốc, tất nhiên phát hiện ra Lam Tùy Lạc đang nổi giận.

Vì cái gì? Vì cái gì mà lão thành chủ lại thiên vị nữ nhân này, nàng có địa vị gì mà khiến lão thành chủ thiên vị như thế?

Dù sao, Hoa Lạc Vũ cũng không phải Lam Tùy Lạc, Lam Tùy Lạc cảm nhận được mùi thuốc, khiến cơ thể sinh ra biến hóa làm lão thập phần khẳng định đan dược này có thể chữa được thương thế của lão.

“Phụ thân, ta cảm thấy Hoa gia chủ nói có lý.” Lam Thiên Ninh khẽ chau mày, mặc dù hắn bất mãn với hành động của Hoa Lac Vũ nhưng nếu đan dược kia không có tác dụng, tất nhiên phải nhờ Hoa Lạc Vũ luyện đan lại rồi.

Vì vậy cũng không nên đắc tội với Hoa Lạc Vũ.

“Đủ rồi, các ngươi không cần nói nữa.” sắc mặt Lam Tùy Lạc lại càng trầm, giọng điệu không kiên nhẫn: “Nếu có sai lầm thì lão phu sẽ chịu trách nhiệm, các ngươi đừng nhiều lời.”

Dứt lời, Lam Tùy Lạc nhìn Dạ Nhược Ly, cười hiền hòa: “Vị cô nương này, mặc kệ kết quả có như thế nào, lão phu cũng muốn cám ơn cô nương, hơn nữa lão phu tin tưởng ngươi.”

Không để ý đến ánh mắt lo lắng của Lam Thiên Ninh, Lam Tùy Lạc ngửa cổ nuốt đan dược, dược tính phát huy tác dụng trong nháy mắt, thân thể của lão lập tức co lại, sắc mặt tối sầm, mở to miệng phun ra một ngụm máu đen.

“Phụ thân, phụ thân thế nào rồi?” thấy vậy, Lam Thiên Ninh cả kinh, vội vàng chạy tới đỡ lấy thân thể Lam Tùy Lạc.

Lam Tùy Lạc giơ giơ tay, như kì tích xuất hiện, sắc mặt lão dần dần khôi phục hồng nhuận, trong thân thể tản mát ra một luồng khí tức mát lành, cho dù là ai cũng có thể cảm nhận được bệnh quấn thân lão thành chủ đã biến mất.

Cái này…Sao có thể?

Nàng thật sự chữa được bệnh cho lão thành chủ? Phải biết, cho dù là Hoa gia chủ, cũng chỉ chắc 5 phần mà thôi.



Mọi người không khỏi nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi, đồng thời gương mắt nhìn Hoa Lạc Vũ, chỉ thấy người kia lúc trước còn hăng hái không ai sánh kịp nay thần sắc đã tái nhợt, thân thể khẽ run, trừng to mắt thật giống như quỷ hiện hồn.

“Không đúng, điều này sao có khả năng? Chỉ bằng nàng làm sao có thể chữa hết bệnh của lão thành chủ? Lão thành chủ tổn thương đã nhiều năm, rất nhiều Luyện đan sư thúc thủ vô sách (không cứu được), chỉ có Luyện đan sư Đan gia ở Thánh Thiên thành mới nắm chắc được 10 phần, nhưng những Luyện đan sư kia tuổi đời cũng phải hơn 100, nàng bất quá cũng chỉ là nữ tử 20 tuổi mà thôi…”

Lam Tùy Lạc cười cười, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng thân thể đột nhiên chấn động, một luồng khí thế cường đại quanh thân phát ra, xông thẳng lên trời, trong phút chốc như mây mù khuếch tán ra.

Cho dù là người không có kinh nghiệm cũng biết đây là dấu hiệu tấn chức Huyền tôn.

Lão thành chủ đột phá được Huyền tôn, còn điều gì khiến bọn hắn kinh ngạc hơn?

Thoáng chốc, mọi ánh mắt đều nhìn về mấy viên đan dược trên tay Dạ Nhược Ly, nếu có thể đoạt được một viên phải chăng bọn hắn cũng sẽ tấn chức?

“Ha ha, Nhược Ly, nàng được lắm.” Quân Huyền Lăng thở dài nhẹ nhõm, bước đến bên cạnh Dạ Nhược Ly, vỗ vỗ vai nàng, cất cao giọng nói: “Không hổ danh là bằng hữu của Quân Huyền Lăng ta, nàng có thể tên chó chết kia và nữ nhân mê trai kia thế nào? Sắc mặt của bọn hắn thật sự rất dễ nhìn, ha ha…”

Quân Huyền Lăng không hề hạ giọng, mọi người ai cũng nghe thấy lời hắn nói.

“Ha ha, Nhược Ly cô nương, hôm nay tính mạng lão phu là do ngươi cứu, sau này chỉ cần Lam Tùy Lạc ta còn sống một ngày thì nhất định không cho phép kẻ nào đụng đến một sợi tóc của ngươi.”

Nói đến đó, ánh mắt Lam Tùy Lạc lơ đãng đảo qua Hoa Lạc Vũ, trong mắt có chứa tia cảnh cáo hàm ý không cần nói cũng biết.

Hoa Lạc Vũ rùng mình một cái, sắc mặt lại càng khó coi hơn, có lão thành chủ là Huyền tôn bảo hộ, gã muốn giết nữ nhân này không dễ dàng rồi.

Xem ra phải tìm cách khác, cho dù thế nào nữ nhân này phải chết!

“Vương gia chủ, lần này công lao của Vương gia chủ cũng không nhỏ.” Lam Thiên Ninh cười cười, ánh mắt nhìn Vương Tân, nói: “Hôm nay vị cô nương này đã được thành chủ phủ bảo hộ, ta hy vọng nàng ở Vương phủ sẽ không phải chịu bất cứ tổn hại nào.”

“Lão thành chủ, thành chủ, các vị cứ yên tâm, Vương mỗ biết rõ nên làm thế nào.”

Vương Tân chính là người hưng phấn nhất ngày hôm nay.

Lần này, hắn xem như nhặt được bảo vật rồi, đương nhiên Vương Tân sẽ không bức ép Dạ Nhược Ly luyện đan cho hắn, dù sao não hắn cũng chưa tàn, hắn hiểu được Luyện đan sư cao ngạo không chịu được người khác ép buộc, huống chi nàng còn là người thành chủ phủ bảo hộ. cho dù Vương Tân ăn gan hùm mật gấu cũng không dám nảy sinh tà niệm với Dạ Nhược Ly.

“Lão thành chủ, ngươi không cần phải cảm tạ ta.” Dạ Nhược Ly lắc đầu, giữa lông mày là một thế khí thoát tục lạnh nhạt: “Ngươi có thể đột phá là do ngươi đáng được vậy, bệnh trong thời gian dài làm kinh mạch bị tắc nghẽn nên không có cách nào tấn chức được, vì vậy ngươi đột phá cũng nằm trong dự liệu, không hề có liên quan đến đan dược này.”

Lam Tùy Lạc tán thưởng nhìn Dạ Nhược Ly, nàng chẳng những có tài nghệ luyện đan siêu quần, mà tâm tình lại không nóng nảy, kiêu căng, đúng là nhân tài hiếm có.

Chẳng biết vì sao lão có cảm giác nữ nhân này sớm muộn cũng có một ngày đứng trên cao, ngạo nghễ quan sát chúng sinh.

“Ha ha, các vị, mục đích của chuyến đi đã đạt được, cũng là lúc nên trở về,” Lam Tùy Lạc cười hai tiếng, nghiễm nhiên tâm tình vô cùng tốt: “Lần này lão phu có thể khỏi bệnh tất nhiên đều là nhờ công lao của các vị, lúc trở về nhất định sẽ hậu tạ xứng đáng, đương nhiên công lao lớn nhất chính là Nhược Ly cô nương, ta sẽ không quên phần đại ơn này.”

Rời đi trước, Dạ Nhược Ly quét mắt nhìn Hoa Lạc Vũ, sát cơ trong mắt lộ lên rồi biến mất nhanh chóng.

Người này, bị liệt vào phải chết!

Trở về Thiên Lân thành, vì muốn cảm tạ Dạ Nhược Ly, Lam Tùy Lạc tổ chức yến tiệc chiêu đãi mọi người, Vương gia có một Luyện đan sư tự nhiên nước lên thì thuyền lên, ở Thiên Lân thành dần dần có thanh danh áp chế Hoa gia.

Đối với chuyện này, mọi người trong Vương gia đều cảm tạ Dạ Nhược Ly vạn phần, dù là Vương Phỉ Nhiên cùng đám công tử quần là áo lượt cũng bị Vương Tân cảnh cáo vài lần, từ nay về sau nếu nhìn thấy Dạ Nhược Ly thì phải đi đường vòng, cũng không dám trêu chọc nàng.

Sự tình trôi qua nửa tháng, trong nửa tháng này, Dạ Nhược Ly mơ hồ cảm nhận được sắp sửa đột phá lên Huyền tôn, bởi vậy tạm thời buông tha cho đám người Hoa gia, toàn lực tập trung tu luyện.

Nhưng chưa đợi nàng đột phá, Hoa gia đã nghênh đón vị khách không mời mà tới…

----- editor: aries mai.--- ----

Trong hành lang, Hoa Lạc Vũ cẩn thận đứng hầu bên cạnh, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía lão giả áo xanh đang tĩnh tọa, do dự trong giây lát, yếu ớt hỏi: “Đan gia chủ, không biết ngài tới đây có chuyện gì?”

Lão giả áo xanh kia chính là Đan gia chủ - Đan Minh, thực lực bằng Đan trưởng lão, là Huyền tôn trung cấp.

“Sự việc xảy ra ở Thanh Linh sơn, lão phu cũng có nghe qua.” Lông mi trắng nhíu lại, khuôn mặt Đan Minh xoẹt qua tia lãnh ý: “Hoa gia chủ, ngươi làm lão phu thật thất vọng, Đan trưởng lão rất coi trọng chuyện này, thế nhưng ngươi lại quá vô dụng, ngay có một nữ tử cũng không xử lý được, ngươi nói giữ ngươi lại có lợi ích gì?”

Hoa Lạc Vũ biến sắc, mồ hôi lạnh toát ra đầy người: “Đan trưởng lão, ngài hãy nghe ta nói, việc này…”

“Đã đủ rồi, không cần nhiều lời.” Đan Minh đứng dậy, lạnh lùng đánh gãy lời Hoa Lạc Vũ: “Chuyện hôm đó lão phu cũng đã biết, bằng không thì sẽ không đích thân tới đây, nhiệm vụ của ngươi bị thất bại, lưu ngươi lại cũng không có tác dụng gì.”

Nói xong, Đan Minh duỗi ngón tay, ngón giữa bắn ra một ánh sáng màu bạc, ánh sáng ấy đâm thẳng vào óc Hoa Lạc Vũ, trong phút chốc, đầu gã nát ra, trực tiếp ngã xuống, mất mạng tại chỗ.

Hoa Tinh Lan sợ đến choáng váng, sắc mặt trắng bệch, thân thể mềm mại mãnh liệt run rẩy, đôi mắt đẹp tràn đầy sợ hãi.

“Tiểu cô nương, đừng sợ, lão phu sẽ không đả thương ngươi.” Đan Minh chậm rãi bước tới chỗ Hoa Tinh Lan, dung nhan già nua lộ vẻ tươi cười ôn hòa, nhưng nụ cười ấy trong mắt Hoa Tinh Lan lại vô cùng đáng sợ, dọa nàng ta thiếu chút nữa hồn phi phách tán.

“Tiểu cô nương.” Dừng bước chân, Đan Minh cười híp mắt: “Lão phu hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý giúp lão phu một chuyện không? Nếu như ngươi nguyện ý, chờ Đan Tuyết Kỳ gả cho Vô Y công tử, lão phu sẽ cho ngươi làm tiểu thiếp.”

Con mắt sáng ngời, Hoa Tinh Lan lập tức ném cái chết của Hoa Lạc Vũ ra sau đầu, cẩn thận hỏi: “Ngài nói thật? Ta thật sự có thể…”

Trong mắt xoẹt qua tia khinh thường, Đan Minh mỉm cười gật đầu: “Ta là gia gia của Đan Tuyết Kỳ, lời nói của ta đương nhiên là thật, chỉ cần ngươi giúp ta một việc, ta có thể hứa điều này, như thế nào?”

Lúc tới đây, Đan Minh hiểu rất rõ bản tính của Hoa Tinh Lan.

Hoa gia Hoa Tinh Lan bản tính cực kì mê trai, trong lòng nàng ta tuấn nam lớn hơn phụ thân, muốn khống chế nàng ta thật dễ dàng, không lợi dụng cũng thật đáng tiếc.

Bất quá lời mới nói cũng là lừa gạt nàng ta thôi, đừng nói đến Cung Vô Y công tử không đáp ứng thành thân với Đan Tuyết Kỳ, cho dù Tuyết Kỳ thật sự trở thành nữ chủ nhân của Thương Khung giới, với tính cách của nàng sao có thể để nữ nhân khác nhúng chàm nam nhân mà nàng chọn.

“Được, ngài nói đi, muốn ta giúp gì?”

Nghĩ đến sau này mình có thể ở cùng với đệ nhất mỹ nam Thương Khung giới ngày đêm hoan lạc, Hoa Tinh Lan thèm thuồng nhỏ nước miếng, sớm đã quên người trước mặt có mối cừu thù giết cha.

Hoa Lạc Vũ thật sự rất đáng thương, vì đứa con gái này mà đắc tội với không ít người, thế nhưng kết quả nữ nhi gã yêu thương nhất lại vì tư lợi của bản thân mà từ bỏ phụ thân là gã.

Nếu Hoa Lạc Vũ sống lại, đại khái cũng bị Hoa Tinh Lan làm cho tức chết.

Tinh quang trong mắt xoẹt qua, Đan Minh khẽ cười lạnh: “Ta muốn ngươi làm chứng, nói nữ nhân Dạ Nhược Ly vô duyên vô cớ xông vào Hoa gia, giết chết Hoa gia chủ.

Như thế lão mới có thể danh chính ngôn thuận ra tay.

Tiền viện Vương gia vẫn yên tĩnh như ngày thường, phần đông đệ tử đều ở trong phòng tu luyện, chỉ có một ít người đi qua tiền viện.

Sắc trời về chiều, Vương gia đang yên ắng bỗng một thanh âm cường đại vang lên, vang vọng từng đợt: “Vương gia chủ, người của Thánh Thiên thành đến phỏng bái, còn không mau ra đây cho lão phu?”

“Thánh Thiên thành?”

Nghe tên, trong lòng mọi người Vương gia cả kinh, Vương Tân dẫn dắt đám người ra ngoài cửa.

Người đến phỏng bái loại tôm tép như Vương gia, trong thanh âm lại không có chút hảo ý, ai nghe cũng hiểu được, từ khi nào mà người Vương gia lại trêu chọc người Thánh Thiên thành? Nếu không vì sao cường giả Thánh Thiên thành lại tới đây?

Vương Tân dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài cửa lớn, nhìn thấy Đan Minh đứng bên cạnh Hoa Tinh LAn, kinh ngạc xoẹt qua trong mắt, ôm quyền nói: “Vị đại nhân này, không biết Vương gia có chỗ nào đắc tội với ngài? Kính mong đại nhân nói rõ.”



“Hừ,” Đan Minh phất tay, con mắt ác liệt: “Đám Vương gia các người phải chăng có một nữ tử tên Dạ Nhược Ly? Nữ nhân kia mau lăn ra cho lão phu!”

Ba chữ cuối cùng như sấm chớp rền vang, vang vọng khắp sân Vương gia, đồng thời khí tức lan ra bao phủ Vương gia, làm mọi người đều khó thở.

Sắc mặt Vương Tân đại biến, quay đầu phân phó hạ nhân bên cạnh: “Dạ Nhược Ly, Quân Huyền Lăng sao chưa tới? Nhanh, nhanh gọi bọn họ tới đây.”

“Không cần, chúng ta tới rồi…” thời khắc đó một thanh âm nhàn nhạt vang lên.

Mọi người quay đầu lại liền thấy đám người Dạ Nhược Ly đang chậm rãi bước tới, mà ở Vương gia hơn 20 người, 3 người này cũng trở thành bằng hữu không rời nhau nửa bước.

Cho dù lúc đầu Quân Huyền Lăng không thích cái người im lặng, cả ngày, toàn thân lại bốc ra hàn khí là Thánh Dạ nhưng cũng chầm chậm tiếp nhận coi y như bằng hữu.

“Huyền tôn trung cấp?” Ánh mắt Dạ Nhược Ly rơi trên người Đan Minh, cũng không bị khí tức của lão lay động.

Chỉ là một Huyền tôn trung cấp mà thôi, Bạch Hổ cũng có thể tiêu diệt dễ dàng huống chi là nàng ngang tay lão, hơn nữa ngay cả Đan trưởng lão nàng còn sợ sao có thể e ngại một Huyền tôn trung cấp?

Nhưng nàng cũng không hành động gì, chỉ là quan sát phản ứng của đám người bên ngoài.

“Đúng vậy, chính là nàng, là nàng giết cha ta!” Đây cũng gọi là cừu thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, chỉ nghĩ tới vị trí bên cạnh Thánh Dạ là Dạ Nhược Ly, hai mắt Hoa Tinh Lan liền bốc hỏa.

Bộ dạng như thế trong mắt người khác thật đáng tin cậy.

“Vương gia chủ, ngươi có nghe thấy không?” Đan Minh cười lạnh hai tiếng, trong mắt dần hiện tia sát cơ: “Hoa Tinh Lan thiên phú xuất chúng, đã được lão phu thu làm môn hạ, hôm nay phụ thân đồ đệ lão phu qua đời, là sư phó như ta sao có thể không ra mặt báo thù cho ái đồ?”

Danh chính ngôn thuận ra tay cũng cần phải có một lý do.

Vì vậy, Đan Minh cũng không ngại nói dối.

Vương Tân chuyển đổi tâm tư, cắn răng nói: “Vị đại nhân này, nếu chuyện này là do nàng trêu chọc tới thì Vương Tân ta nguyện ý giao nàng ra, tùy ý đại nhân xử lý, hy vọng đại nhân đại lượng, đừng giận chó đánh mèo.”

“Vương gia chủ, ngươi đại nghĩa như vậy, tiền đồ chắc chắn vô lượng.” Đan Minh vuốt râu, cười hài lòng.

Hành động của Vương Tân cũng nằm trong dự liệu của lão.

“Vương Tân, ngươi vô sỉ!” Quân Huyền Lăng nắm chặt tay, hung hăng trừng mắt nhìn Vương Tân: “Ngươi đã quên địa vị của Vương gia ngày hôm nay vì sao mà có? Với thực lực của Vương gia các ngươi có thể làm được sao? Nếu không phải mọi người ở Thiên Lân thành nể mặt Nhược Ly, ngươi có đáng được mọi người để vào mắt? Hôm nay ngươi lại vong ân phụ nghĩa, sợ chết, ngươi xứng đáng làm gia chủ sao?”

Sắc mặt đại biến, Vương Tân lạnh lùng liếc nhìn Quân Huyền Lăng: “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, nếu như nàng không giết người sao có thể bị báo ứng?”

“Ha ha, Vương Tân, những lời này là do ngươi nói.” Quân Huyền Lăng cười to hau tiếng, vẻ mặt khinh thường: “Huống chi, những ngày này Dạ Nhược Ly đều ở cùng chỗ với bọn ta, sao ta lại không thấy nàng đi giết người? Hơn nữa, cẩu tặc Hoa gia hãm hại Nhược Ly nhiều lần như vậy, theo ta thấy hắn chết thật sự rất tốt a.”

“Làm càn!” Vương Tân hét lớn một tiếng, lo lắng nhìn Đan Minh, thấy lão cũng không vì vậy mà tức giận, mới thở nhẹ nhõm, nhìn qua Quân Huyền Lăng, thanh âm lạnh lùng nói: “Vị đại nhân cường giả tôn quý sao có thể vu oan giá họa cho nàng? Mà nàng giết ai lại không giết, dám giết trúng người đại nhân muốn che chở? Bất quá chết trong tay Huyền tôn cường giả cũng không oan!”

“Ngươi…”Khuôn mặt tuấn tú của Quân Huyền Lăng tái nhợt, làm việc nghĩa không chùn bước, đứng bên cạnh Dạ Nhược Ly: “Các ngươi muốn động thủ với Nhược Ly, trước tiên phải bước qua xác ta.”

Thánh Dạ trước sau lạnh lùng như băng, lúc này cũng tiến lên một bước, cùng Quân Huyền Lăng đứng một trái một phải bên cạnh Dạ Nhược Ly.

“Động thủ? Động thủ với ai? Ở Thiên Lân thành, ta ngược lại muốn nhìn xem ai có lá gan lớn như vậy, dám đụng đến ân nhân của Lam Tùy Lạc ta.”

Lời nói vừa xong, ở không xa, phụ tử Lam Tùy Lạc đang bước tới chỗ Dạ Nhược Ly, chỉ thấy trong mắt Lam Tùy Lạc tóe lên lửa giận, lạnh lùng không ai bì nhìn Đan Minh.

“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Đan gia chủ, đã từ xa tới đây sao lại không vào thành chủ phủ làm khách lại đi khó dễ hậu bối?”

Bị nói toạc ra thân phận, sắc mặt Đan Minh bất thiện: “Lam thành chủ, như thế nào? Ngươi muốn ngăn ta? Cho dù ngươi đột phá lên Huyền tôn cũng không phải là đối thủ của ta!”

Đan gia? Thần sắc Dạ Nhược Ly trầm xuống, không nghĩ tới là người của Đan gia, Đan gia mấy lần muốn tru sát nàng, cũng không thể bỏ mặc Đan gia tiêu dao được nữa.

“Ha ha, Đan gia chủ, ngươi là Đan gia gia chủ, Huyền tôn trung cấp thì đã sao? Ngươi thật sự rất mạnh, nhưng Lam mỗ cũng không phải là hạng người tham sống sợ chết. làm sao có thể vứt bỏ ân nhân không để ý đến, hơn nữa ngươi đừng quên ta là nhất mạch Lam trưởng lão đấy. những chuyện như thế này ta sẽ truyền tin cho Lam trưởng lão, nhờ Giới chủ làm chủ.”

Nắm chặt tay, thần sắc Đan Minh lóe tia độc ác, cái tên hỗn đản chết tiệt này, dám ngăn cản Đan Minh lão làm việc!

“Được, nếu ngươi đã nói như vậy thì ta sẽ để Giới chủ làm chủ, nữ tử này tạm thời ta sẽ không giết nàng, chỉ đem nàng đến Thánh Thiên thành, nhưng thời gian sống của nàng cũng không còn nhiều.”

Tuy không cam lòng nhưng lão cũng biết rõ chỉ còn cách này.

“Nhược Ly…”Quân Huyền Lăng nắm lấy cánh tay Dạ Nhược Ly, giữa lông mày không che giấu sự lo lắng.

Dạ Nhược Ly mỉm cười, ra hiệu cho hắn yên tâm, sau đó nhìn Đan Minh, thản nhiên nói: “Ta đi cùng ngươi.”

Ý của nàng là tiến vào Thánh Thiên thành, nhưng vào Thánh Thiên thành cũng cần có người dẫn đường, nếu không không thể tiến vào được, cho nên nàng luôn đợi cơ hội, hôm nay có cơ hội tốt như vậy, sao nàng có thể bỏ qua?”

Nếu không chỉ bằng Huyền tôn trung cấp có thực lực gì mà đòi mang nàng đi?

“Lão thành chủ, sự tình ngày hôm nay Nhược Ly sẽ ghi nhớ trong lòng, bất quá hai vị bằng hữu này của ta làm phiền thành chủ chiếu cố.” ánh mắt Dạ Nhược Ly nhìn Lam Tùy Lạc cười, với thực lực của Thánh Dạ nàng không lo lắng y sẽ gặp chuyện ở đây, cho nên người nên lo lắng chỉ có mình Quân Huyền Lăng.

Đối mặt với cường địch, Quân Huyền Lăng không hề chùn bước đứng bên cạnh nàng, làm nàng tiếp nhận hắn là bằng hữu của nàng, mà biểu hiện của Lam Tùy Lạc làm nàng rất hài lòng.

Lúc này Lam Tùy Lạc còn không biết vì chuyện hôm nay mà về sau lão gặp không ít kì ngộ, về phần Vương gia, tất nhiên là ân hận cả đời.

Ánh mắt nhìn Hoa Tinh Lan, Dạ Nhược Ly cười lạnh.

Đáng tiếc Đan Minh cũng biết rõ tính cách có thù tất báo của Dạ Nhược Ly nên mới đem Hoa Tinh Lan làm nhân chứng.

Vì muốn tiến vào Thánh Thiên thành, Dạ Nhược Ly thu liễm sát ý.

Hoa Tinh Lan hẳn phải chết, chỉ là nàng không vội…

Quân Huyền Lăng nhìn qua bóng dáng Dạ Nhược Ly, lòng càng căng thẳng, vội vàng muốn ngăn cản, ngay lúc đó lại truyền tới một thanh âm lạnh như băng: “Nàng không có việc gì.”

Thánh Dạ chắp hai tay sau lưng, áo trắng phiêu nhiên, trong mắt hiện lên tia sáng mờ mịt.

Trực giác nói cho y biết Dạ Nhược Ly phải đi, không ai có thể ngăn cản được, nhưng là nàng nguyện ý tới vào Thánh Thiên thành, chỗ đó khẳng định có lý do để nàng làm thế.

Lúc bóng dáng Dạ Nhược Ly dần biến mất, Thánh dạ cũng lạnh lùng xoay người đi, hướng về phía ngược lại.

“Này, ngươi muốn đi đâu?” Quân Huyền Lăng nao nao, khó hiểu hỏi.

Thánh Dạ không trả lời, trong chớp mắt, bóng dáng màu trắng biến mất trước mặt Quân Huyền Lăng…

“Thiên Ninh, nhanh, truyền tin cho Lam Trưởng lão, đến Thánh Thiên thành chỉ có Lam trưởng lão mới giúp nàng.” Phục hồi tinh thần, Lam Tùy Lạc vội vàng phân phó, ánh mắt nhìn Quân Huyền Lăng, thở dài, vỗ vai hắn: “Tiểu tử, ngươi yên tâm đi, Thánh Thiên thành có người của lão phu, Đan gia cao minh nhưng Lam trưởng lão cũng rất lợi hại, tuyệt không để nàng chịu thiệt, hiện tại ngươi cứ theo ta trở về thành chủ phủ, đừng đứng ngây người nữa.”

Nói xong, ánh mắt ác liệt nhìn Vương Tân.

Bị ánh mắt như vậy nhìn tới, Vương Tân rùng mình một cái, vô ý thức né tránh.

Đã có được lời cam đoan của Lam Tùy Lạc, Quân Huyền Lăng thở nhẹ nhõm, nói: “Được, ta tin tưởng Nhược Ly phúc lớn mạng lớn, không có việc gì, nàng sẽ không có chuyện gì…”

Hắn sẽ giấu tài, đợi sau này có thực lực tất nhiên sẽ vì nàng mà diệt Đan gia!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Cuồng Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook