Chương 76: nàng ta là người sao? Quá biến thái!
Băng Y Khả Khả
18/09/2015
Bước chân của Phong lão ngày càng đến gần, Dạ Nhược Ly càng nắm chặt
tay, âm thầm vận dụng tất cả sức mạnh, nếu như thấy không ổn nhất định
phải một chiêu đánh chết lão giả này. Cho dù gã là Huyền tôn nhưng trong lúc không phòng bị nàng vẫn có 60% cơ hội.
“Chậm đã!”
Lúc Phong lão sắp đến gần Dạ Nhược Ly thì Cung Vô Y buông tay nàng ra, cất bước tiến lên ngăn chặn giữa nàng và Phong lão, dung nhan tuấn mỹ âm trầm, thanh âm âm lãnh chậm chạp tuôn ra từ môi đỏ có chứa cường thế bá đạo.
“Bổn vương ngược lại muốn nhìn xem ai dám tiếp cận nàng!”
Bị ép phải dừng chân, Phong lão khẽ cau mày, thần sắc bất thiện nói: “Ngươi không cho ta tiếp cận nàng? Chẳng lẽ thật sự là tiên nhân trong tộc ta thực sự bị nàng ta giết chết?”
Lập tức vô số ánh mắt nhìn Dạ Nhược Ly.
Cung Vô Hải đổ mồ hôi lạnh thay cho hai người bọn họ, sớm biết sẽ làm liên lụy đến họ, cho dù có bị cường giả áp bách y cũng nhất quyết không giúp bọn hắn tìm người rồi.
Có chút hả hê nhìn Dạ Nhược Ly, Vân Tâm Điệp nở nụ cười âm hiểm: “Vân Vãn Ca, chỉ bằng tiện nhân ngươi cũng xứng tranh giành nam nhân với Vân Tâm Điệp ta sao? Đợi thêm chút nữa ngay cả chết thế nào ngươi cũng không biết đâu.”
Như vậy Nam Vương tuấn mỹ yêu nghiệt chỉ có thể xứng đôi với Vân Tâm Điệp ả, Vân Vãn Ca là gì cơ chứ? Có tư cách gì mà trở thành Nam vương phi? Nếu nàng ta chết rồi nhất định cái ghế Nam vương phi là của ả.
“Nguyên lai đây là cách đối nhân xử thế của đám tiên nhân các ngươi,” Đột nhiên Cung Vô Y cười lại một tiếng, nhưng sắc mặt ngày càng ngưng trọng, thanh âm âm trầm tựa như địa ngục vang lên: “Thê tử của bổn vương không cho người ngoài tiếp cận, nếu muốn lại gần nàng cũng có thể, trừ phi ngươi không cần cái mũi của mình nữa!”
“Ngươi…”
Sắc mặt Phong lão đại biến, khuôn mặt tái nhợt nhìn Cung Vô Y nhưng chưa đợi gã lên tiếng thì sau lưng một âm đạo vang lên: “Nếu lão phu đoán không sai thì ngươi chính là truyền nhân của Thương Khung giới…”
Thương Khung giới?
Lần đầu mọi người nghe tên thế lực này. Vì vậy mọi ánh mắt nghi vấn đều nhìn trường bào áo đỏ.
“Không nghĩ tới truyền nhân Thương Khung giới thần bí sẽ xuất hiện ở đây.” Lâm lão cười lạnh một tiếng, vuốt bộ râu trắng dài, ánh mắt ác liệt nhìn Cung Vô Y, âm thanh lạnh lùng nói: “Hôm nay lão phu muốn xem người Thương Khung phân xử việc này, thế nhưng ngươi cho rằng nếu ta buông tha nàng thì Thung Khương giới sẽ bỏ qua cho nàng sao?”
Câu môi cười lạnh, ánh mắt Cung Vô Y xoẹt qua tia sáng khác thường: “Vậy thì không cần các người quan tâm, các ngươi vẫn là nên lo cho mình trước đi, ngàn vạn lần đừng để phế vật tiên nhân chạy loạn bên ngoài, nếu không bị người ta giết cũng không tìm thấy thủ phạm!”
Nắm chặt đại quyền, sắc mặt Lâm lão thay đổi, gã cực lực khống chế nội tâm phẫn nộ, lạnh lùng trừng mắt nhìn Cung Vô Y.
Tiên nhân và Thương Khung giới vốn là hai thế lực đối lập nhau, nếu như có thể gã thật sự rất muốn giết truyền nhân này, cho Thương Khung giới một đả kích thật lớn nhưng cường giả tiên nhân ở đây thì ai có thể biết người của Thương Khung giới có ở đây hay không.
Nếu không nắm chắc mười phần, gã sẽ không tùy tiện động thủ.
“Chúng ta đi!” Phất tay áo thật mạnh, Lâm lão không nhìn Cung Vô Y, cũng không quay đầu lại mà rời đi, sắc mặt âm trầm tựa như trước phong ba bão táp. Chưa từng được hung thủ giết cháu gái gã, gã nhất định không trở về…
Vân Tâm Điệp cắn môi, oán hận trừng mắt nhìn hai bóng dáng hài hòa như một kia, sắc mặt dữ tợn đáng sợ nhưng trong mắt lại không chút che giấu ghen ghét cùng không cam lòng.
Đến thế mà cũng không hại chết được nàng ta, mạng của nàng cũng thật lớn!
Thế lực Thương Khung giới là gì? Có thể khiến cường giả kiêng kị nhất định không tầm thường! Bất kể thế nào ả cũng phải dành được sự sủng ái của Nam vương, có như vậy thì cả đại lục này còn ai dám khinh thường Vân Tâm Điệp?
“Vân Tâm Điệp, ngươi thật to gan!”
Đột nhiên xuất hiện tiếng quát to, làm cho Vân Tâm Điệp tỉnh khỏi mộng đẹp.
Trong lòng khẽ run lên, hoảng sợ nhìn thần sắc uy nghiêm của Cung Vô Hải, hung hăng nuốt nước bọt: “Hoàng…Hoàng thượng, tiểu nữ không phải cố ý, tiểu nữ chỉ là…”
“Đến lúc này ngươi còn muốn ngụy biện?” Long bào khẽ lay động trong gió. Cung Vô Hải lạnh lùng nhìn nữ tử ôn nhu đang run run rẩy rẩy: “Đã có gan vu hại biểu muội của trẫm thì phải có gan nhận phạt! Người đâu, lôi Vân Tâm Điệp ra đánh 100 trượng cho trẫm! Cũng đặt trên người nàng ta tấm bảng tiện nhân đi trong thành một vòng, ai cũng không được cầu tình.”
Vân Tâm Điệp chết tiệt này làm y sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân, cho dù thế nào cũng không thể dễ dàng tha thứ được!
Nghe vậy, trong lòng Vân Tâm Điệp cả kinh, “Bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, liều mạng dập đầu, hoa lê vũ đái thút thít nỉ non: “Hoàng thượng, Hoàng thượng tha cho tiểu nữ một mạng a!”
Không nói đến 100 trượng chỉ vẻn vẹn đi quanh thành một vòng thì còn gì là hình tượng của ả? Sao ả có thể chịu được đây?
Lời cầu tình vừa mới tới miệng đã bị Vân Lan nuốt lại, có kinh nghiệm của Vân Tâm Vũ lần trước gã cũng không dám thay con gái cầu tình, sợ càng cầu thì hình phạt càng nặng hơn.
“Vương gia, Vương gia giúp ta cầu tình với Hoàng thượng đi, Vương gia…”
Nhìn thấy Cung Vô Hải thờ ơ, Vân Tâm Điệp vội vàng khẩn cầu nhìn Cung Vô Y, nhưng ánh mắt Cung Vô Y từ đầu đến cuối đều không nhìn ả một lần, chính là ngay cả ánh mắt xéo qua cũng không có. Tâm Vân Tâm Điệp nguội lạnh một nửa nhìn Dạ Nhược Ly, thù hận ngày càng chồng chất.
Ả ta nghĩ đều do lỗi của tiện nhân kia hấp dẫn sự chú ý của Nam vương, cũng là tại tiện nhân kia mà hoàng thượng mới trách phạt ả, chỉ là Vân Tâm Điệp lại không tự nhìn lại bản thân một chút.
Nếu như không phải tại ả sinh lòng ác muốn hãm hại Dạ Nhược Ly thì sao có thể bị Cung Vô Hải trừng phạt? Rất nhanh có hai thị vệ bước vào, đem Vân Tâm Điệp đang khóc hoa lê vũ đái kéo xuống, không lâu sau vang lên âm thanh thảm thiết.
Thanh âm kia quá mức thống khổ lẫn bi thảm làm cho mọi người không khỏi rùng mình một cái. Đột nhiên Cung Vô Y dường như cảm nhận được điều gì đó, biến sắc, lông mi cong nhíu chặt, mắt phượng có tia ngưng trọng: “Ta có việc phải rời khỏi đây một lúc, nàng về phủ trước đi.”
“Có việc?” Dạ Nhược Ly nhíu nhíu mày, nhìn thần sắc Cung Vô Y, đáy lòng hiện lên tia bất an: “Xảy ra chuyện gì rồi? Nếu không ta đi cùng ngươi.”
Chính là Dạ Nhược Ly cũng không biết bản thân nàng sao lại lo lắng cho tên yêu nghiệt này, chỉ vì hắn đem lại cho nàng cảm giác ôn hòa và an tâm sao?
“Nàng đang lo lắng cho ta sao?” Môi đỏ cong lên, Cung Vô Y nhìn thẳng vào dung nhan tuyệt sắc, lộ nụ cười bông đùa: “Tiểu Dạ yên tâm đi, với thực lực phu quân tương lai nhất định sẽ không có chuyện gì, nếu không ta có tư cách gì trở thành tướng công của nàng?”
Khóe mắt Dạ Nhược Ly co rút, cái tên yêu nghiệt này, được một tấc lại đòi một thước, há miệng vương phi, ngậm miệng phu quân, nàng chưa từng đáp ứng là sẽ gả cho hắn nha? Hơn nữa, nàng rất ít khi thấy ánh mắt nghiêm túc của Cung Vô Y, không biết là có chuyện gì?
Ôm thấp thỏm trong lòng không yên, Dạ Nhược Ly trở về vương phủ, vừa vào đại môn đã nhìn thấy Hàn Phong đang từ trong chạy ra, Hàn Phong nhìn Dạ Nhược Ly thì sững sờ một chút rồi hỏi: “Chủ mẫu, sao chỉ có mình người? Chủ nhân đâu?”
“Hàn Phong? Ngươi đến thật đúng lúc, ta có một số việc muốn hỏi ngươi.”
Thương Khung giới? Thế lực này cũng là lần đầu tiên nàng nghe thấy, không biết Thương Khung giới ở đâu? Hơn nữa nàng cảm thấy chuyện về Cung Vô Y rất đặc sắc.
“Chủ mẫu muốn biết chuyện của chủ nhân?” Hàn Phong thu hồi bước chân, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười thản nhiên, trong miệng phát ra tiếng than nhẹ: “Từ lúc mới sinh ra chủ nhân đã có mắt phượng yêu nghiệt, dung nhan cũng cực kì yêu nghiệt, càng quá hơn là trên trời có ánh sáng màu đỏ giáng xuống, cho nên bị phán là yêu nghiệt không nên tồn tại, mẫu thân chủ nhân cũng vì vậy mà bị tiên hoàng xử tử…”
Trời giáng ánh sáng màu đỏ?
Dạ Nhược Ly cười lạnh, trời giáng ánh sáng màu đỏ chính là tuyệt thế thiên tài, có thể nói chính là thiên tài trời sinh chứ không phải như Bắc Ảnh Phong là do dược dưỡng thành.
Trong lịch sử cũng có ghi chép qua, buồn cười là võ giả lại không biết chút gì về huyền giả vì vậy mới nói tốt thành xấu, khó trách Thương Khung giới lại biết đến Cung Vô Y còn thu nhận làm truyền nhân.
Về phần nàng vì sao trời không giáng ánh sáng màu đỏ ước chừng là do nàng xuyên không qua làm cho thiên phú của Vân Vãn Ca thay đổi, bản thân Vân Vãn Ca không hề có thiên phú mạnh mẽ như vậy…
Hàn Phong cười lạnh một tiếng, mắt đen đầy hàn ý: “Từ nhỏ chủ nhân đã nhìn sắc mặt người trong cung mà sống, nếu không phải vì Lam thừa tướng cầu tình chắc hẳn cũng đã bị tiên hoàng xử tử từ lâu…”
Ngơ ngác một chút, Dạ Nhược Ly mới hiểu được với tính cách của Cung Vô Y vì sao mười năm trước lại cùng Cung Vân Phi đến Vân phủ tướng quân để thăm nàng, thì ra là do ông ngoại qua đời.
“Chủ nhân được người Thương Khung giới nhìn trúng, thu làm đệ tử, mọi chuyện cũng chuyển biến từ đó, bên trong Thương Khung giới là nơi ngọa hổ tàng long, vô số cường giả, mọi người đều cho rằng chủ nhân có thể trở thành truyền nhân Thương Khung giới là do vận may có được thiên phú trời sinh nên mới có thể trở thành đệ tử của Giới chủ mà không biết rằng chủ nhân càng hao tâm tốn sức tập luyện hơn người bình thường rất nhiều, trên người thường xuyên có thương tích…Nhưng hết lần này đến lần khác lại làm người ta ganh ghét, vọng tưởng sát hại chủ nhân, đoạt lấy vị trí của người…”
Hàn mang ngập tràn toàn bộ mắt đen, Hàn Phong ngẩng đầu nhìn trời sau đó mới nhìn Dạ Nhược Ly: “Chủ mẫu, ta đã nói hết chuyện ta biết rồi…Ách, chủ mẫu muốn đi đâu?”
Dạ Nhược Ly cũng không để ý đến Hàn Phong nữa, quay người chạy về phía lúc nãy nhưng chính nàng cũng không biết mình nên đi đâu.
Yêu nghiệt, ngươi ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, bằng không thì cho dù là Thương Khung giới hay tiên nhân, cũng sẽ có một ngày Dạ Nhược Ly ta sẽ san bằng nơi ấy.
“Ầm ầm!”
Đột nhiên rừng cây bên ngoài cửa thành vang lên một luồng khí thế cường đại.
Dạ Nhược Ly dừng chân, nhìn một trời bụi bay mù mịt, thần sắc lạnh lẽo, nắm chặt quyền, nói: “Yêu nghiệt, ngươi đã cứu ta nhiều lần rồi, cho nên mặc dù ngươi không muốn ta nhúng tay vào nhưng ta không có khả năng mặc kệ chuyện này.”
Dứt lời, bóng dáng lóe lên, bay vút đến chỗ bụi bay đầy trời kia.
Trong rừng cây rậm rạp, trường bào áo đỏ tiêu diêu trong gió. Nam tử tuyệt thế đứng thẳng trong đám cây, bình tĩnh không chút gợn sóng, thế nhưng trong mắt phượng vẫn lộ ra tia tàn khốc vô tình.
“Hắn đúng là để mắt đến ta.” Nhìn người trước mặt, sắc mặt Cung Vô Y âm trầm: “Vậy mà lại cam tâm phái Huyền tôn tới đây, thật không hổ là…”
Đầu lĩnh là một lão giả che mặt, con ngươi bén nhọn nhìn Cung Vô Y, lạnh giọng: “Nếu như ngươi đã nhìn ra lai lịch của chúng ta thì chết chắc cũng thoải mái hơn?”
“Nếu như bổn vương nói bổn vương không muốn?” Câu dẫn môi đỏ, mắt phượng chứa tia kiên định: “Vương phi bổn vương còn đang chờ, cho nên bổn vương tuyệt sẽ không chết trong tay các ngươi.”
Thần sắc lão giả phát lạnh, chỉ huy đám người còn lại bao vây Cung Vô Y.
“Cung Vô Y công tử, tuy ngươi đoán ra được thân phận của chúng ta nhưng có chuyện ta vẫn muốn nói cho ngươi biết, không phải hắn sai khiến ta đến mà là vì lợi ích của chúng ta, chỉ có ngươi chết thì vị trí truyền nhân Thương Khung giới mới là của hắn, chúng ta cũng có thể dựa vào, muốn trách cũng là trách ngươi không nên rời khỏi Thương Khung giới, nếu như ngươi còn ở đó tất nhiên sẽ có rất nhiều cường giả bảo hộ, ta cũng không thể giết ngươi được.”
Khóe môi cười lạnh, thanh âm lão giả che mặt khắc nghiệt lạnh như băng. Lão rời khỏi Thương Khung giới liền đi điều tra tin tức của Cung Vô Y, những tin tức này đều cho biết một năm qua hắn và một nữ nhân ở cùng chỗ, chắc hẳn vì nữ nhân này mà hắn mới ra ngoài.
Không nghĩ tới đường đường là truyền nhân Thương Khung giới, thủ đoạn ngoan độc trứ danh Cung Vô Y công tử lại vì một nữ nhân mà không trở về Thương Khung giới trong thời gian dài như vậy, bọn hắn cũng nên cảm tạ nữ nhân kia, bằng không sao có được cơ hội giết hắn?
Rút trường kiếm ra, cuồng phong nổi lên, Cung Vô y cầm chuôi kiếm, đứng thẳng trong cuồng phong, lộ rõ một thân phong hoa tuyệt đại. Tóc đen bay theo cuồng phong, thời khắc này, nam nhân tuấn mỹ yêu nghiệt này lại làm cho người ta có cảm giác không bắt kịp, mặc kệ thực lực hắn như thế nào nhưng phần khí thế bá đạo tàn nhẫn này không khỏi khiến đối phương phải thay đổi sắc mặt.
“Hừ, ngươi là Huyền Hoàng đỉnh phong thì sao? Đừng quên ta chính là Huyền tôn, ngươi cho rằng chỉ dựa vào thực lực của ngươi có thể rung chuyển được trời đất?” Hừ lạnh một tiếng, lão giả cũng bộc phát khí thế cường hãn, hung hăng bay tới chỗ Cung Vô Y…
“Ầm ầm!”
Hai đạo khí chạm vào nhau, phát ra thanh âm kinh thiên động địa.
Nhất thời bụi bay tứ tung che đi tầm mắt của mọi người.
Ít lâu sau, bụi mù chậm rãi tan ra, lão giả mới phát hiện Cung Vô Y không chút bị khí thế của lão làm ảnh hưởng, hắn vẫn đứng nguyên một chỗ, chỉ là chân hắn lún sâu trong mặt đất.
Nhìn mắt phượng Cung Vô Y chứa vẻ đùa cợt, lòng lão giả trầm xuống: “Không hổ danh là Cung Vô Y công tử, với thực lực Huyền Hoàng đỉnh phong lại có thể đấu ngang với ta, thế nhưng chân ngươi đã lún sâu trong đất, cái này chứng minh ngươi vẫn thua ta một bậc.”
Cung Vô Y âm lãnh cười, cũng không trả lời lão giả kia, vẻn vẹn chỉ nâng chân lên bước tới chỗ lão giả. Lão giả nhướn mày, lạnh lùng nhìn hắn, đang muốn mở miệng nói thì một thanh âm khinh thường vang vọng khắp rừng rậm: “Nhiều người như vậy lại không biết xấu hổ mà đánh một mình hắn?”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, bước chân Cung Vô Y dừng lại, kinh ngạc quay đâu nhìn thấy người đang bước tới, sát ý trong mắt dần tan mà chuyển thành một vòng kích động: “Tiểu Dạ, sao nàng lại ở đây?”
Chẳng lẽ là Tiểu Dạ nhi lo lắng cho hắn nên mới đi tìm? Xem ra những cố gắng của mình có hiệu quả, trong lòng nàng quả nhiên có hắn, nhưng…
“Tiểu Dạ, bổn vương biết nàng lo lắng, bất quá nàng cho rằng chỉ dựa vào bọn hắn có thể tổn thương phu quân tương lai của nàng sao? Cho nên nàng không cần tới đây.”
“Yêu nghiệt.” Dạ Nhược Ly im lặng nhìn hắn, ánh mắt của không nhìn qua người bên cạnh: “Ngươi đã cứu ta nhiều lần, bởi vậy ta tuyệt đối sẽ không để ngươi đối mặt với cường địch một mình.”
“Cái gì?” Nghe vậy, Cung Vô Y kích động nhảy dựng lên, đè vai Dạ Nhược Ly, bắt buộc ánh mắt nàng phải nhìn hắn, cả giận nói: “Nói như vậy không phải là vì nàng lo lắng cho ta? Mà là muốn báo ân? Không được, nàng phải lo lắng cho bổn vương, nữ nhân, nàng thật sự không lo lắng cho bổn vương sao?”
Cung Vô Y trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, khuôn mặt tuấn tú đầy ủy khuất, nếu như người ngoài không biết còn tưởng Dạ Nhược Ly đang ruồng bỏ phu quân của nàng.
“Hai người các ngươi nói xong chưa? Đừng lãng phí thời gian của ta!” Ánh mắt lão giả lạnh như băng nhìn Dạ Nhược Ly, khẽ cau mày, nếu như đoán không sai thì nữ nhân này chính là nguyên nhân Cung Vô Y ở lại đây lâu như thế. Nếu hai người đã có tình có nghĩa như vậy thì lão sẽ làm người tốt tiễn bọn họ cùng đi Minh giới, thành toàn cho bọn họ.
“Lão đầu, ngươi đường đường là Huyền tôn, chẳng những lấy lớn hiếp nhỏ mà còn lấy nhiều hiếp ít.” Dạ Nhược Ly đẩy Cung Vô Y, cười lạnh nhìn lão giả che mặt: “Tuy yêu nghiệt này rất phiền phức, càng lúc càng dây dưa, nhưng không có biện pháp, ai bảo hắn cứu ta nhiều lần như vậy, huống chi trừ ta ra không ai được phép khi dễ hắn!”
Cung Vô Y lại một lần nữa kích động, Tiểu Dạ nhi nói như thế phải chăng trong lòng đã dần chấp nhận hắn? Chỉ cần nàng nguyện ý gả cho hắn, đừng nói là bị nàng khi dễ mỗi ngày, cho dù có trở thành nô bộc cũng cam tâm tình nguyện. ( thê nô =.=)
Nếu mọi người biết trong lòng Cung Vô Y nghĩ gì đoán chừng sẽ phun ra một búng máu…
“Hai người các ngươi muốn cùng chết, sao ta có thể không thành toàn?” Thần sắc lạnh lẽo, lão giả phất tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cung Vô Y giao cho ra, các ngươi giải quyết nữ nhân kia đi!”
Dứt lời, những người còn lại tiến tới Dạ Nhược Ly, kiếm trong tay lóe lên tia sáng lạnh thấu xương…
“Yêu nghiệt, ngươi yên tâm đi, những người này không thể gây tổn thương cho ta!” Dạ Nhược Ly nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt đầy sát ý.
Nghe thấy lời cam đoan của Dạ Nhược Ly, Cung Vô Y nhẹ nhàng gật đầu, nhìn lão giả trước mắt, dù sao đối mặt với Huyền tôn cho dù là Cung Vô Y cũng không dám phân tâm.
Chiến đấu hết sức căng thẳng!
Dạ Nhược Ly cầm trường kiếm đánh với đám người kia, vì có Huyền tôn cho nên đám người này chỉ ở mức Huyền Hoàng, lại chỉ có trung cấp và cấp thấp, với thực lực của Dạ Nhược Ly cũng không có vấn đề gì.
Cung Vô Y dần yên tâm, toàn tâm toàn ý đối phó với lão giả.
“Đáng chết, nàng kia sao lại biến thái như vậy?” Lão giả cắn răng thật chặt, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn qua bên Dạ Nhược Ly, khi thấy đám người kia đánh nhau với nàng, sắc mặt không khỏi đại biến: “Nàng so với Cung Vô Y còn trẻ tuổi hơn, vì sao lại có được thực lực như vậy? Khó trách Cung Vô Y lại động tâm!”
Hơn nữa thực lực của Cung Vô Y cũng làm lão khiếp sợ, xem ra muốn Cung Vô Y phân tâm nhất định phải giết nữ nhân kia trước.
Trong mắt lóe lên tia ngoan độc, lão giả đánh một chưởng về phía Cung Vô Y, trong lúc Cung Vô Y né tránh, bóng dáng của lão liền biến mất trong hư không.
“Nguy rồi!”
Trong nháy mắt, đầu óc Cung Vô Y trống rỗng, hắn chưa kịp có suy nghĩ gì nhưng thân thể lại tự giác hành động…
“Phốc!”
Thanh âm trường kiếm cắm phập vào cơ thể nghe thấy thật rõ ràng, mùi máu phảng phất trong gió bay đi.
Vốn dĩ với thực lực của Cung Vô Y, lão giả không có cách nào làm hắn bị trọng thương, nhưng khi hắn không kịp suy nghĩ đã hành động, huống chi động tác của lão giả lại quá nhanh, trừ cách dùng thân thể để ngăn công kích, không có biện pháp khác.
Nhìn Cung Vô Y ở trước mặt ngã xuống, sắc mặt Dạ Nhược Ly trong thoáng chốc đã tái nhợt, bị thương, phẫn nộ, tự trách, vô số cảm xúc trong lòng nàng sinh sôi, cuối cùng hóa thành cừu hận.
Sự xuất hiện của nàng, chỉ vì muốn trợ giúp Cung Vô Y lại không nghĩ tới cũng là nàng đã hại hắn.
“Oanh!”
Đúng lúc này, trên bầu trời huyền khí hóa thành cuồng phong, đồng loạt hướng tới chỗ Dạ Nhược Ly.
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này dọa cho sợ ngây người, hoảng sợ nhìn gió lốc huyền khí hướng tới Dạ Nhược Ly, cũng vì phong bạo qua cường đại nên mọi người không dám tới gần.
Nâng mắt lên nhìn, mắt đen chứa đầy huyết quang (tia máu) gắt gao nhìn chằm chằm vào lão giả.
Phẫn nộ cùng bi thương cường đại kích thích nam thần quyết trong người nàng phát huy đến mức cực đại, phong bạo huyền khí cuốn quanh thân Dạ Nhược Ly cuối cùng biến thành thực lực của nàng.
“Oanh!”
“Ầm ầm!”
Phong bạo huyền khí còn chưa dừng lại hẳn đã sinh ra phong bạo huyền khí khác…
Mọi người trừng to mắt nhìn, không thể tin được nhìn Dạ Nhược Ly, cho dù là ai cũng không nghĩ tới có thể biến thái đến mức độ này, hấp thu một đống huyền khí cường đại kết quả liền đột phá…
Thiếu nữ này có còn là người hay không? Đại khái là yêu nghiệt a? Vì sao trên đại lục này lại có kẻ biến thái như thế?
Lại để cho loại người biến thái này tồn tại thật sự là đả kích người a.
Lão giả sống lâu như vậy cũng bị thực lực biến thái này dọa sợ, sau đó lão mới hoàn hồn, cười lạnh một tiếng: “Cho dù ngươi có đột phá cũng chỉ là Huyền Hoàng cao cấp, ngươi cho rằng với thực lực của ngươi sẽ là đối thủ của ta sao?”
Dạ Nhược Ly lạnh lùng nhìn lão giả, quay người đến trước mặt Cung Vô Y, giang hai tay chưởng tới, trong lòng bàn tay nàng hiển nhiên là có một viên đan dược óng ánh.
Nàng cầm đan dược muốn cho Cung Vô Y ăn vào nhưng cặp môi đỏ mọng của hắn đóng chặt, mặc kệ nàng dùng cách gì cũng không thể tiến vào họng.
“Yêu nghiệt, lần này tiện nghi cho ngươi rồi.”
Dạ Nhược Ly ngậm đan dược, quyết định quên thân nhắm mắt lại, hạ thân xuống, hướng tới dung nhan điên đảo chúng sinh của Cung Vô Y, lấy đan dược đang ngậm trong miệng đẩy qua cho hắn.
Không lâu sau sắc mặt trắng bệch của Cung Vô Y dần dần khôi phục khí sắc, hắn chớp chớp mắt liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, mắt phượng dài hẹp ánh lên tia vui vẻ.
Dạ Nhược Ly đang muốn đứng dậy, ai ngờ Cung Vô Y lại đưa tay ôm nàng vào lòng, làm nụ hôn càng sâu thêm…
Sắc mặt trầm xuống, Dạ Nhược Ly nâng chân, hung hăng đạp Cung Vô Y một cái, Cung Vô Y cũng không tránh không né, ý cười đầy mặt nhìn Dạ Nhược Ly, thậm chí bị đá thêm cái nữa hắn cũng không buông tay.
“Tiểu Dạ.” Thật lâu sau Cung Vô Y mới buông Dạ Nhược Ly ra, môi đỏ cong lên tiến tới tai nàng, thổi hơi, mập mờ nói: “Nàng đã chiếm được tiện nghi rồi, lần này không muốn phụ trách cũng không được.”
Thương thể của Cung Vô Y dần khôi phục lại làm cho những người kia không khỏi há hốc mồm.
Toàn thân lão giả run rẩy, trừng to con mắt, gắt gao nhìn chằm chằm hai người: “Không, không có khả năng, rõ ràng ta đã đâm trúng chỗ yếu hại của hắn, vì sao hắn có thể bình yên vô sự, vừa rồi nữ nhân kia cho hắn ăn đan dược gì? Nếu ta có được đan dược này…”
Tham lam liếm láp môi dưới, trong mắt lão giả chứa tia mưu mô xảo quyệt.
Cho dù Cung Vô y khôi phục lại thương thế thì sao? Lão vẫn có thể giết được hai người kia.
“Yêu nghiệt, ngươi cứ chờ ở đây, chuyện tiếp theo cứ giao cho ta,” Chậm rãi quay người, Dạ Nhược Ly cất bước đi tới lão giả, theo cước bộ nàng di chuyển, khí thế cường hãn ngày càng đậm.
Cách lão giả không xa, Dạ Nhược Ly dừng lại, giữa lông mày tràn ngập chi khí cuồng ngạo: “Bạch Hổ, ngươi đã thức tỉnh rồi vậy thì đám người này giao cho ngươi, nhớ kỹ, ta muốn bọn hắn một tên cũng không thoát!”
Chương 8: Nàng ta là người sao? Quá biến thái!
editor: aries mai.
Bước chân của Phong lão ngày càng đến gần, Dạ Nhược Ly càng nắm chặt tay, âm thầm vận dụng tất cả sức mạnh, nếu như thấy không ổn nhất định phải một chiêu đánh chết lão giả này. Cho dù gã là Huyền tôn nhưng trong lúc không phòng bị nàng vẫn có 60% cơ hội.
“Chậm đã!”
Lúc Phong lão sắp đến gần Dạ Nhược Ly thì Cung Vô Y buông tay nàng ra, cất bước tiến lên ngăn chặn giữa nàng và Phong lão, dung nhan tuấn mỹ âm trầm, thanh âm âm lãnh chậm chạp tuôn ra từ môi đỏ có chứa cường thế bá đạo.
“Bổn vương ngược lại muốn nhìn xem ai dám tiếp cận nàng!”
Bị ép phải dừng chân, Phong lão khẽ cau mày, thần sắc bất thiện nói: “Ngươi không cho ta tiếp cận nàng? Chẳng lẽ thật sự là tiên nhân trong tộc ta thực sự bị nàng ta giết chết?”
Lập tức vô số ánh mắt nhìn Dạ Nhược Ly.
Cung Vô Hải đổ mồ hôi lạnh thay cho hai người bọn họ, sớm biết sẽ làm liên lụy đến họ, cho dù có bị cường giả áp bách y cũng nhất quyết không giúp bọn hắn tìm người rồi.
Có chút hả hê nhìn Dạ Nhược Ly, Vân Tâm Điệp nở nụ cười âm hiểm: “Vân Vãn Ca, chỉ bằng tiện nhân ngươi cũng xứng tranh giành nam nhân với Vân Tâm Điệp ta sao? Đợi thêm chút nữa ngay cả chết thế nào ngươi cũng không biết đâu.”
Như vậy Nam Vương tuấn mỹ yêu nghiệt chỉ có thể xứng đôi với Vân Tâm Điệp ả, Vân Vãn Ca là gì cơ chứ? Có tư cách gì mà trở thành Nam vương phi? Nếu nàng ta chết rồi nhất định cái ghế Nam vương phi là của ả.
“Nguyên lai đây là cách đối nhân xử thế của đám tiên nhân các ngươi,” Đột nhiên Cung Vô Y cười lại một tiếng, nhưng sắc mặt ngày càng ngưng trọng, thanh âm âm trầm tựa như địa ngục vang lên: “Thê tử của bổn vương không cho người ngoài tiếp cận, nếu muốn lại gần nàng cũng có thể, trừ phi ngươi không cần cái mũi của mình nữa!”
“Ngươi…”
Sắc mặt Phong lão đại biến, khuôn mặt tái nhợt nhìn Cung Vô Y nhưng chưa đợi gã lên tiếng thì sau lưng một âm đạo vang lên: “Nếu lão phu đoán không sai thì ngươi chính là truyền nhân của Thương Khung giới…”
Thương Khung giới?
Lần đầu mọi người nghe tên thế lực này. Vì vậy mọi ánh mắt nghi vấn đều nhìn trường bào áo đỏ.
“Không nghĩ tới truyền nhân Thương Khung giới thần bí sẽ xuất hiện ở đây.” Lâm lão cười lạnh một tiếng, vuốt bộ râu trắng dài, ánh mắt ác liệt nhìn Cung Vô Y, âm thanh lạnh lùng nói: “Hôm nay lão phu muốn xem người Thương Khung phân xử việc này, thế nhưng ngươi cho rằng nếu ta buông tha nàng thì Thung Khương giới sẽ bỏ qua cho nàng sao?”
Câu môi cười lạnh, ánh mắt Cung Vô Y xoẹt qua tia sáng khác thường: “Vậy thì không cần các người quan tâm, các ngươi vẫn là nên lo cho mình trước đi, ngàn vạn lần đừng để phế vật tiên nhân chạy loạn bên ngoài, nếu không bị người ta giết cũng không tìm thấy thủ phạm!”
Nắm chặt đại quyền, sắc mặt Lâm lão thay đổi, gã cực lực khống chế nội tâm phẫn nộ, lạnh lùng trừng mắt nhìn Cung Vô Y.
Tiên nhân và Thương Khung giới vốn là hai thế lực đối lập nhau, nếu như có thể gã thật sự rất muốn giết truyền nhân này, cho Thương Khung giới một đả kích thật lớn nhưng cường giả tiên nhân ở đây thì ai có thể biết người của Thương Khung giới có ở đây hay không.
Nếu không nắm chắc mười phần, gã sẽ không tùy tiện động thủ.
“Chúng ta đi!” Phất tay áo thật mạnh, Lâm lão không nhìn Cung Vô Y, cũng không quay đầu lại mà rời đi, sắc mặt âm trầm tựa như trước phong ba bão táp. Chưa từng được hung thủ giết cháu gái gã, gã nhất định không trở về…
Vân Tâm Điệp cắn môi, oán hận trừng mắt nhìn hai bóng dáng hài hòa như một kia, sắc mặt dữ tợn đáng sợ nhưng trong mắt lại không chút che giấu ghen ghét cùng không cam lòng.
Đến thế mà cũng không hại chết được nàng ta, mạng của nàng cũng thật lớn!
Thế lực Thương Khung giới là gì? Có thể khiến cường giả kiêng kị nhất định không tầm thường! Bất kể thế nào ả cũng phải dành được sự sủng ái của Nam vương, có như vậy thì cả đại lục này còn ai dám khinh thường Vân Tâm Điệp?
“Vân Tâm Điệp, ngươi thật to gan!”
Đột nhiên xuất hiện tiếng quát to, làm cho Vân Tâm Điệp tỉnh khỏi mộng đẹp.
Trong lòng khẽ run lên, hoảng sợ nhìn thần sắc uy nghiêm của Cung Vô Hải, hung hăng nuốt nước bọt: “Hoàng…Hoàng thượng, tiểu nữ không phải cố ý, tiểu nữ chỉ là…”
“Đến lúc này ngươi còn muốn ngụy biện?” Long bào khẽ lay động trong gió. Cung Vô Hải lạnh lùng nhìn nữ tử ôn nhu đang run run rẩy rẩy: “Đã có gan vu hại biểu muội của trẫm thì phải có gan nhận phạt! Người đâu, lôi Vân Tâm Điệp ra đánh 100 trượng cho trẫm! Cũng đặt trên người nàng ta tấm bảng tiện nhân đi trong thành một vòng, ai cũng không được cầu tình.”
Vân Tâm Điệp chết tiệt này làm y sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân, cho dù thế nào cũng không thể dễ dàng tha thứ được!
Nghe vậy, trong lòng Vân Tâm Điệp cả kinh, “Bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, liều mạng dập đầu, hoa lê vũ đái thút thít nỉ non: “Hoàng thượng, Hoàng thượng tha cho tiểu nữ một mạng a!”
Không nói đến 100 trượng chỉ vẻn vẹn đi quanh thành một vòng thì còn gì là hình tượng của ả? Sao ả có thể chịu được đây?
Lời cầu tình vừa mới tới miệng đã bị Vân Lan nuốt lại, có kinh nghiệm của Vân Tâm Vũ lần trước gã cũng không dám thay con gái cầu tình, sợ càng cầu thì hình phạt càng nặng hơn.
“Vương gia, Vương gia giúp ta cầu tình với Hoàng thượng đi, Vương gia…”
Nhìn thấy Cung Vô Hải thờ ơ, Vân Tâm Điệp vội vàng khẩn cầu nhìn Cung Vô Y, nhưng ánh mắt Cung Vô Y từ đầu đến cuối đều không nhìn ả một lần, chính là ngay cả ánh mắt xéo qua cũng không có. Tâm Vân Tâm Điệp nguội lạnh một nửa nhìn Dạ Nhược Ly, thù hận ngày càng chồng chất.
Ả ta nghĩ đều do lỗi của tiện nhân kia hấp dẫn sự chú ý của Nam vương, cũng là tại tiện nhân kia mà hoàng thượng mới trách phạt ả, chỉ là Vân Tâm Điệp lại không tự nhìn lại bản thân một chút.
Nếu như không phải tại ả sinh lòng ác muốn hãm hại Dạ Nhược Ly thì sao có thể bị Cung Vô Hải trừng phạt? Rất nhanh có hai thị vệ bước vào, đem Vân Tâm Điệp đang khóc hoa lê vũ đái kéo xuống, không lâu sau vang lên âm thanh thảm thiết.
Thanh âm kia quá mức thống khổ lẫn bi thảm làm cho mọi người không khỏi rùng mình một cái. Đột nhiên Cung Vô Y dường như cảm nhận được điều gì đó, biến sắc, lông mi cong nhíu chặt, mắt phượng có tia ngưng trọng: “Ta có việc phải rời khỏi đây một lúc, nàng về phủ trước đi.”
“Có việc?” Dạ Nhược Ly nhíu nhíu mày, nhìn thần sắc Cung Vô Y, đáy lòng hiện lên tia bất an: “Xảy ra chuyện gì rồi? Nếu không ta đi cùng ngươi.”
Chính là Dạ Nhược Ly cũng không biết bản thân nàng sao lại lo lắng cho tên yêu nghiệt này, chỉ vì hắn đem lại cho nàng cảm giác ôn hòa và an tâm sao?
“Nàng đang lo lắng cho ta sao?” Môi đỏ cong lên, Cung Vô Y nhìn thẳng vào dung nhan tuyệt sắc, lộ nụ cười bông đùa: “Tiểu Dạ yên tâm đi, với thực lực phu quân tương lai nhất định sẽ không có chuyện gì, nếu không ta có tư cách gì trở thành tướng công của nàng?”
Khóe mắt Dạ Nhược Ly co rút, cái tên yêu nghiệt này, được một tấc lại đòi một thước, há miệng vương phi, ngậm miệng phu quân, nàng chưa từng đáp ứng là sẽ gả cho hắn nha? Hơn nữa, nàng rất ít khi thấy ánh mắt nghiêm túc của Cung Vô Y, không biết là có chuyện gì?
Ôm thấp thỏm trong lòng không yên, Dạ Nhược Ly trở về vương phủ, vừa vào đại môn đã nhìn thấy Hàn Phong đang từ trong chạy ra, Hàn Phong nhìn Dạ Nhược Ly thì sững sờ một chút rồi hỏi: “Chủ mẫu, sao chỉ có mình người? Chủ nhân đâu?”
“Hàn Phong? Ngươi đến thật đúng lúc, ta có một số việc muốn hỏi ngươi.”
Thương Khung giới? Thế lực này cũng là lần đầu tiên nàng nghe thấy, không biết Thương Khung giới ở đâu? Hơn nữa nàng cảm thấy chuyện về Cung Vô Y rất đặc sắc.
“Chủ mẫu muốn biết chuyện của chủ nhân?” Hàn Phong thu hồi bước chân, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười thản nhiên, trong miệng phát ra tiếng than nhẹ: “Từ lúc mới sinh ra chủ nhân đã có mắt phượng yêu nghiệt, dung nhan cũng cực kì yêu nghiệt, càng quá hơn là trên trời có ánh sáng màu đỏ giáng xuống, cho nên bị phán là yêu nghiệt không nên tồn tại, mẫu thân chủ nhân cũng vì vậy mà bị tiên hoàng xử tử…”
Trời giáng ánh sáng màu đỏ?
Dạ Nhược Ly cười lạnh, trời giáng ánh sáng màu đỏ chính là tuyệt thế thiên tài, có thể nói chính là thiên tài trời sinh chứ không phải như Bắc Ảnh Phong là do dược dưỡng thành.
Trong lịch sử cũng có ghi chép qua, buồn cười là võ giả lại không biết chút gì về huyền giả vì vậy mới nói tốt thành xấu, khó trách Thương Khung giới lại biết đến Cung Vô Y còn thu nhận làm truyền nhân.
Về phần nàng vì sao trời không giáng ánh sáng màu đỏ ước chừng là do nàng xuyên không qua làm cho thiên phú của Vân Vãn Ca thay đổi, bản thân Vân Vãn Ca không hề có thiên phú mạnh mẽ như vậy…
Hàn Phong cười lạnh một tiếng, mắt đen đầy hàn ý: “Từ nhỏ chủ nhân đã nhìn sắc mặt người trong cung mà sống, nếu không phải vì Lam thừa tướng cầu tình chắc hẳn cũng đã bị tiên hoàng xử tử từ lâu…”
Ngơ ngác một chút, Dạ Nhược Ly mới hiểu được với tính cách của Cung Vô Y vì sao mười năm trước lại cùng Cung Vân Phi đến Vân phủ tướng quân để thăm nàng, thì ra là do ông ngoại qua đời.
“Chủ nhân được người Thương Khung giới nhìn trúng, thu làm đệ tử, mọi chuyện cũng chuyển biến từ đó, bên trong Thương Khung giới là nơi ngọa hổ tàng long, vô số cường giả, mọi người đều cho rằng chủ nhân có thể trở thành truyền nhân Thương Khung giới là do vận may có được thiên phú trời sinh nên mới có thể trở thành đệ tử của Giới chủ mà không biết rằng chủ nhân càng hao tâm tốn sức tập luyện hơn người bình thường rất nhiều, trên người thường xuyên có thương tích…Nhưng hết lần này đến lần khác lại làm người ta ganh ghét, vọng tưởng sát hại chủ nhân, đoạt lấy vị trí của người…”
Hàn mang ngập tràn toàn bộ mắt đen, Hàn Phong ngẩng đầu nhìn trời sau đó mới nhìn Dạ Nhược Ly: “Chủ mẫu, ta đã nói hết chuyện ta biết rồi…Ách, chủ mẫu muốn đi đâu?”
Dạ Nhược Ly cũng không để ý đến Hàn Phong nữa, quay người chạy về phía lúc nãy nhưng chính nàng cũng không biết mình nên đi đâu.
Yêu nghiệt, ngươi ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, bằng không thì cho dù là Thương Khung giới hay tiên nhân, cũng sẽ có một ngày Dạ Nhược Ly ta sẽ san bằng nơi ấy.
“Ầm ầm!”
Đột nhiên rừng cây bên ngoài cửa thành vang lên một luồng khí thế cường đại.
Dạ Nhược Ly dừng chân, nhìn một trời bụi bay mù mịt, thần sắc lạnh lẽo, nắm chặt quyền, nói: “Yêu nghiệt, ngươi đã cứu ta nhiều lần rồi, cho nên mặc dù ngươi không muốn ta nhúng tay vào nhưng ta không có khả năng mặc kệ chuyện này.”
Dứt lời, bóng dáng lóe lên, bay vút đến chỗ bụi bay đầy trời kia.
Trong rừng cây rậm rạp, trường bào áo đỏ tiêu diêu trong gió. Nam tử tuyệt thế đứng thẳng trong đám cây, bình tĩnh không chút gợn sóng, thế nhưng trong mắt phượng vẫn lộ ra tia tàn khốc vô tình.
“Hắn đúng là để mắt đến ta.” Nhìn người trước mặt, sắc mặt Cung Vô Y âm trầm: “Vậy mà lại cam tâm phái Huyền tôn tới đây, thật không hổ là…”
Đầu lĩnh là một lão giả che mặt, con ngươi bén nhọn nhìn Cung Vô Y, lạnh giọng: “Nếu như ngươi đã nhìn ra lai lịch của chúng ta thì chết chắc cũng thoải mái hơn?”
“Nếu như bổn vương nói bổn vương không muốn?” Câu dẫn môi đỏ, mắt phượng chứa tia kiên định: “Vương phi bổn vương còn đang chờ, cho nên bổn vương tuyệt sẽ không chết trong tay các ngươi.”
Thần sắc lão giả phát lạnh, chỉ huy đám người còn lại bao vây Cung Vô Y.
“Cung Vô Y công tử, tuy ngươi đoán ra được thân phận của chúng ta nhưng có chuyện ta vẫn muốn nói cho ngươi biết, không phải hắn sai khiến ta đến mà là vì lợi ích của chúng ta, chỉ có ngươi chết thì vị trí truyền nhân Thương Khung giới mới là của hắn, chúng ta cũng có thể dựa vào, muốn trách cũng là trách ngươi không nên rời khỏi Thương Khung giới, nếu như ngươi còn ở đó tất nhiên sẽ có rất nhiều cường giả bảo hộ, ta cũng không thể giết ngươi được.”
Khóe môi cười lạnh, thanh âm lão giả che mặt khắc nghiệt lạnh như băng. Lão rời khỏi Thương Khung giới liền đi điều tra tin tức của Cung Vô Y, những tin tức này đều cho biết một năm qua hắn và một nữ nhân ở cùng chỗ, chắc hẳn vì nữ nhân này mà hắn mới ra ngoài.
Không nghĩ tới đường đường là truyền nhân Thương Khung giới, thủ đoạn ngoan độc trứ danh Cung Vô Y công tử lại vì một nữ nhân mà không trở về Thương Khung giới trong thời gian dài như vậy, bọn hắn cũng nên cảm tạ nữ nhân kia, bằng không sao có được cơ hội giết hắn?
Rút trường kiếm ra, cuồng phong nổi lên, Cung Vô y cầm chuôi kiếm, đứng thẳng trong cuồng phong, lộ rõ một thân phong hoa tuyệt đại. Tóc đen bay theo cuồng phong, thời khắc này, nam nhân tuấn mỹ yêu nghiệt này lại làm cho người ta có cảm giác không bắt kịp, mặc kệ thực lực hắn như thế nào nhưng phần khí thế bá đạo tàn nhẫn này không khỏi khiến đối phương phải thay đổi sắc mặt.
“Hừ, ngươi là Huyền Hoàng đỉnh phong thì sao? Đừng quên ta chính là Huyền tôn, ngươi cho rằng chỉ dựa vào thực lực của ngươi có thể rung chuyển được trời đất?” Hừ lạnh một tiếng, lão giả cũng bộc phát khí thế cường hãn, hung hăng bay tới chỗ Cung Vô Y…
“Ầm ầm!”
Hai đạo khí chạm vào nhau, phát ra thanh âm kinh thiên động địa.
Nhất thời bụi bay tứ tung che đi tầm mắt của mọi người.
Ít lâu sau, bụi mù chậm rãi tan ra, lão giả mới phát hiện Cung Vô Y không chút bị khí thế của lão làm ảnh hưởng, hắn vẫn đứng nguyên một chỗ, chỉ là chân hắn lún sâu trong mặt đất.
Nhìn mắt phượng Cung Vô Y chứa vẻ đùa cợt, lòng lão giả trầm xuống: “Không hổ danh là Cung Vô Y công tử, với thực lực Huyền Hoàng đỉnh phong lại có thể đấu ngang với ta, thế nhưng chân ngươi đã lún sâu trong đất, cái này chứng minh ngươi vẫn thua ta một bậc.”
Cung Vô Y âm lãnh cười, cũng không trả lời lão giả kia, vẻn vẹn chỉ nâng chân lên bước tới chỗ lão giả. Lão giả nhướn mày, lạnh lùng nhìn hắn, đang muốn mở miệng nói thì một thanh âm khinh thường vang vọng khắp rừng rậm: “Nhiều người như vậy lại không biết xấu hổ mà đánh một mình hắn?”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, bước chân Cung Vô Y dừng lại, kinh ngạc quay đâu nhìn thấy người đang bước tới, sát ý trong mắt dần tan mà chuyển thành một vòng kích động: “Tiểu Dạ, sao nàng lại ở đây?”
Chẳng lẽ là Tiểu Dạ nhi lo lắng cho hắn nên mới đi tìm? Xem ra những cố gắng của mình có hiệu quả, trong lòng nàng quả nhiên có hắn, nhưng…
“Tiểu Dạ, bổn vương biết nàng lo lắng, bất quá nàng cho rằng chỉ dựa vào bọn hắn có thể tổn thương phu quân tương lai của nàng sao? Cho nên nàng không cần tới đây.”
“Yêu nghiệt.” Dạ Nhược Ly im lặng nhìn hắn, ánh mắt của không nhìn qua người bên cạnh: “Ngươi đã cứu ta nhiều lần, bởi vậy ta tuyệt đối sẽ không để ngươi đối mặt với cường địch một mình.”
“Cái gì?” Nghe vậy, Cung Vô Y kích động nhảy dựng lên, đè vai Dạ Nhược Ly, bắt buộc ánh mắt nàng phải nhìn hắn, cả giận nói: “Nói như vậy không phải là vì nàng lo lắng cho ta? Mà là muốn báo ân? Không được, nàng phải lo lắng cho bổn vương, nữ nhân, nàng thật sự không lo lắng cho bổn vương sao?”
Cung Vô Y trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, khuôn mặt tuấn tú đầy ủy khuất, nếu như người ngoài không biết còn tưởng Dạ Nhược Ly đang ruồng bỏ phu quân của nàng.
“Hai người các ngươi nói xong chưa? Đừng lãng phí thời gian của ta!” Ánh mắt lão giả lạnh như băng nhìn Dạ Nhược Ly, khẽ cau mày, nếu như đoán không sai thì nữ nhân này chính là nguyên nhân Cung Vô Y ở lại đây lâu như thế. Nếu hai người đã có tình có nghĩa như vậy thì lão sẽ làm người tốt tiễn bọn họ cùng đi Minh giới, thành toàn cho bọn họ.
“Lão đầu, ngươi đường đường là Huyền tôn, chẳng những lấy lớn hiếp nhỏ mà còn lấy nhiều hiếp ít.” Dạ Nhược Ly đẩy Cung Vô Y, cười lạnh nhìn lão giả che mặt: “Tuy yêu nghiệt này rất phiền phức, càng lúc càng dây dưa, nhưng không có biện pháp, ai bảo hắn cứu ta nhiều lần như vậy, huống chi trừ ta ra không ai được phép khi dễ hắn!”
Cung Vô Y lại một lần nữa kích động, Tiểu Dạ nhi nói như thế phải chăng trong lòng đã dần chấp nhận hắn? Chỉ cần nàng nguyện ý gả cho hắn, đừng nói là bị nàng khi dễ mỗi ngày, cho dù có trở thành nô bộc cũng cam tâm tình nguyện. ( thê nô =.=)
Nếu mọi người biết trong lòng Cung Vô Y nghĩ gì đoán chừng sẽ phun ra một búng máu…
“Hai người các ngươi muốn cùng chết, sao ta có thể không thành toàn?” Thần sắc lạnh lẽo, lão giả phất tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cung Vô Y giao cho ra, các ngươi giải quyết nữ nhân kia đi!”
Dứt lời, những người còn lại tiến tới Dạ Nhược Ly, kiếm trong tay lóe lên tia sáng lạnh thấu xương…
“Yêu nghiệt, ngươi yên tâm đi, những người này không thể gây tổn thương cho ta!” Dạ Nhược Ly nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt đầy sát ý.
Nghe thấy lời cam đoan của Dạ Nhược Ly, Cung Vô Y nhẹ nhàng gật đầu, nhìn lão giả trước mắt, dù sao đối mặt với Huyền tôn cho dù là Cung Vô Y cũng không dám phân tâm.
Chiến đấu hết sức căng thẳng!
Dạ Nhược Ly cầm trường kiếm đánh với đám người kia, vì có Huyền tôn cho nên đám người này chỉ ở mức Huyền Hoàng, lại chỉ có trung cấp và cấp thấp, với thực lực của Dạ Nhược Ly cũng không có vấn đề gì.
Cung Vô Y dần yên tâm, toàn tâm toàn ý đối phó với lão giả.
“Đáng chết, nàng kia sao lại biến thái như vậy?” Lão giả cắn răng thật chặt, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn qua bên Dạ Nhược Ly, khi thấy đám người kia đánh nhau với nàng, sắc mặt không khỏi đại biến: “Nàng so với Cung Vô Y còn trẻ tuổi hơn, vì sao lại có được thực lực như vậy? Khó trách Cung Vô Y lại động tâm!”
Hơn nữa thực lực của Cung Vô Y cũng làm lão khiếp sợ, xem ra muốn Cung Vô Y phân tâm nhất định phải giết nữ nhân kia trước.
Trong mắt lóe lên tia ngoan độc, lão giả đánh một chưởng về phía Cung Vô Y, trong lúc Cung Vô Y né tránh, bóng dáng của lão liền biến mất trong hư không.
“Nguy rồi!”
Trong nháy mắt, đầu óc Cung Vô Y trống rỗng, hắn chưa kịp có suy nghĩ gì nhưng thân thể lại tự giác hành động…
“Phốc!”
Thanh âm trường kiếm cắm phập vào cơ thể nghe thấy thật rõ ràng, mùi máu phảng phất trong gió bay đi.
Vốn dĩ với thực lực của Cung Vô Y, lão giả không có cách nào làm hắn bị trọng thương, nhưng khi hắn không kịp suy nghĩ đã hành động, huống chi động tác của lão giả lại quá nhanh, trừ cách dùng thân thể để ngăn công kích, không có biện pháp khác.
Nhìn Cung Vô Y ở trước mặt ngã xuống, sắc mặt Dạ Nhược Ly trong thoáng chốc đã tái nhợt, bị thương, phẫn nộ, tự trách, vô số cảm xúc trong lòng nàng sinh sôi, cuối cùng hóa thành cừu hận.
Sự xuất hiện của nàng, chỉ vì muốn trợ giúp Cung Vô Y lại không nghĩ tới cũng là nàng đã hại hắn.
“Oanh!”
Đúng lúc này, trên bầu trời huyền khí hóa thành cuồng phong, đồng loạt hướng tới chỗ Dạ Nhược Ly.
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này dọa cho sợ ngây người, hoảng sợ nhìn gió lốc huyền khí hướng tới Dạ Nhược Ly, cũng vì phong bạo qua cường đại nên mọi người không dám tới gần.
Nâng mắt lên nhìn, mắt đen chứa đầy huyết quang (tia máu) gắt gao nhìn chằm chằm vào lão giả.
Phẫn nộ cùng bi thương cường đại kích thích nam thần quyết trong người nàng phát huy đến mức cực đại, phong bạo huyền khí cuốn quanh thân Dạ Nhược Ly cuối cùng biến thành thực lực của nàng.
“Oanh!”
“Ầm ầm!”
Phong bạo huyền khí còn chưa dừng lại hẳn đã sinh ra phong bạo huyền khí khác…
Mọi người trừng to mắt nhìn, không thể tin được nhìn Dạ Nhược Ly, cho dù là ai cũng không nghĩ tới có thể biến thái đến mức độ này, hấp thu một đống huyền khí cường đại kết quả liền đột phá…
Thiếu nữ này có còn là người hay không? Đại khái là yêu nghiệt a? Vì sao trên đại lục này lại có kẻ biến thái như thế?
Lại để cho loại người biến thái này tồn tại thật sự là đả kích người a.
Lão giả sống lâu như vậy cũng bị thực lực biến thái này dọa sợ, sau đó lão mới hoàn hồn, cười lạnh một tiếng: “Cho dù ngươi có đột phá cũng chỉ là Huyền Hoàng cao cấp, ngươi cho rằng với thực lực của ngươi sẽ là đối thủ của ta sao?”
Dạ Nhược Ly lạnh lùng nhìn lão giả, quay người đến trước mặt Cung Vô Y, giang hai tay chưởng tới, trong lòng bàn tay nàng hiển nhiên là có một viên đan dược óng ánh.
Nàng cầm đan dược muốn cho Cung Vô Y ăn vào nhưng cặp môi đỏ mọng của hắn đóng chặt, mặc kệ nàng dùng cách gì cũng không thể tiến vào họng.
“Yêu nghiệt, lần này tiện nghi cho ngươi rồi.”
Dạ Nhược Ly ngậm đan dược, quyết định quên thân nhắm mắt lại, hạ thân xuống, hướng tới dung nhan điên đảo chúng sinh của Cung Vô Y, lấy đan dược đang ngậm trong miệng đẩy qua cho hắn.
Không lâu sau sắc mặt trắng bệch của Cung Vô Y dần dần khôi phục khí sắc, hắn chớp chớp mắt liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, mắt phượng dài hẹp ánh lên tia vui vẻ.
Dạ Nhược Ly đang muốn đứng dậy, ai ngờ Cung Vô Y lại đưa tay ôm nàng vào lòng, làm nụ hôn càng sâu thêm…
Sắc mặt trầm xuống, Dạ Nhược Ly nâng chân, hung hăng đạp Cung Vô Y một cái, Cung Vô Y cũng không tránh không né, ý cười đầy mặt nhìn Dạ Nhược Ly, thậm chí bị đá thêm cái nữa hắn cũng không buông tay.
“Tiểu Dạ.” Thật lâu sau Cung Vô Y mới buông Dạ Nhược Ly ra, môi đỏ cong lên tiến tới tai nàng, thổi hơi, mập mờ nói: “Nàng đã chiếm được tiện nghi rồi, lần này không muốn phụ trách cũng không được.”
Thương thể của Cung Vô Y dần khôi phục lại làm cho những người kia không khỏi há hốc mồm.
Toàn thân lão giả run rẩy, trừng to con mắt, gắt gao nhìn chằm chằm hai người: “Không, không có khả năng, rõ ràng ta đã đâm trúng chỗ yếu hại của hắn, vì sao hắn có thể bình yên vô sự, vừa rồi nữ nhân kia cho hắn ăn đan dược gì? Nếu ta có được đan dược này…”
Tham lam liếm láp môi dưới, trong mắt lão giả chứa tia mưu mô xảo quyệt.
Cho dù Cung Vô y khôi phục lại thương thế thì sao? Lão vẫn có thể giết được hai người kia.
“Yêu nghiệt, ngươi cứ chờ ở đây, chuyện tiếp theo cứ giao cho ta,” Chậm rãi quay người, Dạ Nhược Ly cất bước đi tới lão giả, theo cước bộ nàng di chuyển, khí thế cường hãn ngày càng đậm.
Cách lão giả không xa, Dạ Nhược Ly dừng lại, giữa lông mày tràn ngập chi khí cuồng ngạo: “Bạch Hổ, ngươi đã thức tỉnh rồi vậy thì đám người này giao cho ngươi, nhớ kỹ, ta muốn bọn hắn một tên cũng không thoát!”
“Chậm đã!”
Lúc Phong lão sắp đến gần Dạ Nhược Ly thì Cung Vô Y buông tay nàng ra, cất bước tiến lên ngăn chặn giữa nàng và Phong lão, dung nhan tuấn mỹ âm trầm, thanh âm âm lãnh chậm chạp tuôn ra từ môi đỏ có chứa cường thế bá đạo.
“Bổn vương ngược lại muốn nhìn xem ai dám tiếp cận nàng!”
Bị ép phải dừng chân, Phong lão khẽ cau mày, thần sắc bất thiện nói: “Ngươi không cho ta tiếp cận nàng? Chẳng lẽ thật sự là tiên nhân trong tộc ta thực sự bị nàng ta giết chết?”
Lập tức vô số ánh mắt nhìn Dạ Nhược Ly.
Cung Vô Hải đổ mồ hôi lạnh thay cho hai người bọn họ, sớm biết sẽ làm liên lụy đến họ, cho dù có bị cường giả áp bách y cũng nhất quyết không giúp bọn hắn tìm người rồi.
Có chút hả hê nhìn Dạ Nhược Ly, Vân Tâm Điệp nở nụ cười âm hiểm: “Vân Vãn Ca, chỉ bằng tiện nhân ngươi cũng xứng tranh giành nam nhân với Vân Tâm Điệp ta sao? Đợi thêm chút nữa ngay cả chết thế nào ngươi cũng không biết đâu.”
Như vậy Nam Vương tuấn mỹ yêu nghiệt chỉ có thể xứng đôi với Vân Tâm Điệp ả, Vân Vãn Ca là gì cơ chứ? Có tư cách gì mà trở thành Nam vương phi? Nếu nàng ta chết rồi nhất định cái ghế Nam vương phi là của ả.
“Nguyên lai đây là cách đối nhân xử thế của đám tiên nhân các ngươi,” Đột nhiên Cung Vô Y cười lại một tiếng, nhưng sắc mặt ngày càng ngưng trọng, thanh âm âm trầm tựa như địa ngục vang lên: “Thê tử của bổn vương không cho người ngoài tiếp cận, nếu muốn lại gần nàng cũng có thể, trừ phi ngươi không cần cái mũi của mình nữa!”
“Ngươi…”
Sắc mặt Phong lão đại biến, khuôn mặt tái nhợt nhìn Cung Vô Y nhưng chưa đợi gã lên tiếng thì sau lưng một âm đạo vang lên: “Nếu lão phu đoán không sai thì ngươi chính là truyền nhân của Thương Khung giới…”
Thương Khung giới?
Lần đầu mọi người nghe tên thế lực này. Vì vậy mọi ánh mắt nghi vấn đều nhìn trường bào áo đỏ.
“Không nghĩ tới truyền nhân Thương Khung giới thần bí sẽ xuất hiện ở đây.” Lâm lão cười lạnh một tiếng, vuốt bộ râu trắng dài, ánh mắt ác liệt nhìn Cung Vô Y, âm thanh lạnh lùng nói: “Hôm nay lão phu muốn xem người Thương Khung phân xử việc này, thế nhưng ngươi cho rằng nếu ta buông tha nàng thì Thung Khương giới sẽ bỏ qua cho nàng sao?”
Câu môi cười lạnh, ánh mắt Cung Vô Y xoẹt qua tia sáng khác thường: “Vậy thì không cần các người quan tâm, các ngươi vẫn là nên lo cho mình trước đi, ngàn vạn lần đừng để phế vật tiên nhân chạy loạn bên ngoài, nếu không bị người ta giết cũng không tìm thấy thủ phạm!”
Nắm chặt đại quyền, sắc mặt Lâm lão thay đổi, gã cực lực khống chế nội tâm phẫn nộ, lạnh lùng trừng mắt nhìn Cung Vô Y.
Tiên nhân và Thương Khung giới vốn là hai thế lực đối lập nhau, nếu như có thể gã thật sự rất muốn giết truyền nhân này, cho Thương Khung giới một đả kích thật lớn nhưng cường giả tiên nhân ở đây thì ai có thể biết người của Thương Khung giới có ở đây hay không.
Nếu không nắm chắc mười phần, gã sẽ không tùy tiện động thủ.
“Chúng ta đi!” Phất tay áo thật mạnh, Lâm lão không nhìn Cung Vô Y, cũng không quay đầu lại mà rời đi, sắc mặt âm trầm tựa như trước phong ba bão táp. Chưa từng được hung thủ giết cháu gái gã, gã nhất định không trở về…
Vân Tâm Điệp cắn môi, oán hận trừng mắt nhìn hai bóng dáng hài hòa như một kia, sắc mặt dữ tợn đáng sợ nhưng trong mắt lại không chút che giấu ghen ghét cùng không cam lòng.
Đến thế mà cũng không hại chết được nàng ta, mạng của nàng cũng thật lớn!
Thế lực Thương Khung giới là gì? Có thể khiến cường giả kiêng kị nhất định không tầm thường! Bất kể thế nào ả cũng phải dành được sự sủng ái của Nam vương, có như vậy thì cả đại lục này còn ai dám khinh thường Vân Tâm Điệp?
“Vân Tâm Điệp, ngươi thật to gan!”
Đột nhiên xuất hiện tiếng quát to, làm cho Vân Tâm Điệp tỉnh khỏi mộng đẹp.
Trong lòng khẽ run lên, hoảng sợ nhìn thần sắc uy nghiêm của Cung Vô Hải, hung hăng nuốt nước bọt: “Hoàng…Hoàng thượng, tiểu nữ không phải cố ý, tiểu nữ chỉ là…”
“Đến lúc này ngươi còn muốn ngụy biện?” Long bào khẽ lay động trong gió. Cung Vô Hải lạnh lùng nhìn nữ tử ôn nhu đang run run rẩy rẩy: “Đã có gan vu hại biểu muội của trẫm thì phải có gan nhận phạt! Người đâu, lôi Vân Tâm Điệp ra đánh 100 trượng cho trẫm! Cũng đặt trên người nàng ta tấm bảng tiện nhân đi trong thành một vòng, ai cũng không được cầu tình.”
Vân Tâm Điệp chết tiệt này làm y sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân, cho dù thế nào cũng không thể dễ dàng tha thứ được!
Nghe vậy, trong lòng Vân Tâm Điệp cả kinh, “Bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, liều mạng dập đầu, hoa lê vũ đái thút thít nỉ non: “Hoàng thượng, Hoàng thượng tha cho tiểu nữ một mạng a!”
Không nói đến 100 trượng chỉ vẻn vẹn đi quanh thành một vòng thì còn gì là hình tượng của ả? Sao ả có thể chịu được đây?
Lời cầu tình vừa mới tới miệng đã bị Vân Lan nuốt lại, có kinh nghiệm của Vân Tâm Vũ lần trước gã cũng không dám thay con gái cầu tình, sợ càng cầu thì hình phạt càng nặng hơn.
“Vương gia, Vương gia giúp ta cầu tình với Hoàng thượng đi, Vương gia…”
Nhìn thấy Cung Vô Hải thờ ơ, Vân Tâm Điệp vội vàng khẩn cầu nhìn Cung Vô Y, nhưng ánh mắt Cung Vô Y từ đầu đến cuối đều không nhìn ả một lần, chính là ngay cả ánh mắt xéo qua cũng không có. Tâm Vân Tâm Điệp nguội lạnh một nửa nhìn Dạ Nhược Ly, thù hận ngày càng chồng chất.
Ả ta nghĩ đều do lỗi của tiện nhân kia hấp dẫn sự chú ý của Nam vương, cũng là tại tiện nhân kia mà hoàng thượng mới trách phạt ả, chỉ là Vân Tâm Điệp lại không tự nhìn lại bản thân một chút.
Nếu như không phải tại ả sinh lòng ác muốn hãm hại Dạ Nhược Ly thì sao có thể bị Cung Vô Hải trừng phạt? Rất nhanh có hai thị vệ bước vào, đem Vân Tâm Điệp đang khóc hoa lê vũ đái kéo xuống, không lâu sau vang lên âm thanh thảm thiết.
Thanh âm kia quá mức thống khổ lẫn bi thảm làm cho mọi người không khỏi rùng mình một cái. Đột nhiên Cung Vô Y dường như cảm nhận được điều gì đó, biến sắc, lông mi cong nhíu chặt, mắt phượng có tia ngưng trọng: “Ta có việc phải rời khỏi đây một lúc, nàng về phủ trước đi.”
“Có việc?” Dạ Nhược Ly nhíu nhíu mày, nhìn thần sắc Cung Vô Y, đáy lòng hiện lên tia bất an: “Xảy ra chuyện gì rồi? Nếu không ta đi cùng ngươi.”
Chính là Dạ Nhược Ly cũng không biết bản thân nàng sao lại lo lắng cho tên yêu nghiệt này, chỉ vì hắn đem lại cho nàng cảm giác ôn hòa và an tâm sao?
“Nàng đang lo lắng cho ta sao?” Môi đỏ cong lên, Cung Vô Y nhìn thẳng vào dung nhan tuyệt sắc, lộ nụ cười bông đùa: “Tiểu Dạ yên tâm đi, với thực lực phu quân tương lai nhất định sẽ không có chuyện gì, nếu không ta có tư cách gì trở thành tướng công của nàng?”
Khóe mắt Dạ Nhược Ly co rút, cái tên yêu nghiệt này, được một tấc lại đòi một thước, há miệng vương phi, ngậm miệng phu quân, nàng chưa từng đáp ứng là sẽ gả cho hắn nha? Hơn nữa, nàng rất ít khi thấy ánh mắt nghiêm túc của Cung Vô Y, không biết là có chuyện gì?
Ôm thấp thỏm trong lòng không yên, Dạ Nhược Ly trở về vương phủ, vừa vào đại môn đã nhìn thấy Hàn Phong đang từ trong chạy ra, Hàn Phong nhìn Dạ Nhược Ly thì sững sờ một chút rồi hỏi: “Chủ mẫu, sao chỉ có mình người? Chủ nhân đâu?”
“Hàn Phong? Ngươi đến thật đúng lúc, ta có một số việc muốn hỏi ngươi.”
Thương Khung giới? Thế lực này cũng là lần đầu tiên nàng nghe thấy, không biết Thương Khung giới ở đâu? Hơn nữa nàng cảm thấy chuyện về Cung Vô Y rất đặc sắc.
“Chủ mẫu muốn biết chuyện của chủ nhân?” Hàn Phong thu hồi bước chân, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười thản nhiên, trong miệng phát ra tiếng than nhẹ: “Từ lúc mới sinh ra chủ nhân đã có mắt phượng yêu nghiệt, dung nhan cũng cực kì yêu nghiệt, càng quá hơn là trên trời có ánh sáng màu đỏ giáng xuống, cho nên bị phán là yêu nghiệt không nên tồn tại, mẫu thân chủ nhân cũng vì vậy mà bị tiên hoàng xử tử…”
Trời giáng ánh sáng màu đỏ?
Dạ Nhược Ly cười lạnh, trời giáng ánh sáng màu đỏ chính là tuyệt thế thiên tài, có thể nói chính là thiên tài trời sinh chứ không phải như Bắc Ảnh Phong là do dược dưỡng thành.
Trong lịch sử cũng có ghi chép qua, buồn cười là võ giả lại không biết chút gì về huyền giả vì vậy mới nói tốt thành xấu, khó trách Thương Khung giới lại biết đến Cung Vô Y còn thu nhận làm truyền nhân.
Về phần nàng vì sao trời không giáng ánh sáng màu đỏ ước chừng là do nàng xuyên không qua làm cho thiên phú của Vân Vãn Ca thay đổi, bản thân Vân Vãn Ca không hề có thiên phú mạnh mẽ như vậy…
Hàn Phong cười lạnh một tiếng, mắt đen đầy hàn ý: “Từ nhỏ chủ nhân đã nhìn sắc mặt người trong cung mà sống, nếu không phải vì Lam thừa tướng cầu tình chắc hẳn cũng đã bị tiên hoàng xử tử từ lâu…”
Ngơ ngác một chút, Dạ Nhược Ly mới hiểu được với tính cách của Cung Vô Y vì sao mười năm trước lại cùng Cung Vân Phi đến Vân phủ tướng quân để thăm nàng, thì ra là do ông ngoại qua đời.
“Chủ nhân được người Thương Khung giới nhìn trúng, thu làm đệ tử, mọi chuyện cũng chuyển biến từ đó, bên trong Thương Khung giới là nơi ngọa hổ tàng long, vô số cường giả, mọi người đều cho rằng chủ nhân có thể trở thành truyền nhân Thương Khung giới là do vận may có được thiên phú trời sinh nên mới có thể trở thành đệ tử của Giới chủ mà không biết rằng chủ nhân càng hao tâm tốn sức tập luyện hơn người bình thường rất nhiều, trên người thường xuyên có thương tích…Nhưng hết lần này đến lần khác lại làm người ta ganh ghét, vọng tưởng sát hại chủ nhân, đoạt lấy vị trí của người…”
Hàn mang ngập tràn toàn bộ mắt đen, Hàn Phong ngẩng đầu nhìn trời sau đó mới nhìn Dạ Nhược Ly: “Chủ mẫu, ta đã nói hết chuyện ta biết rồi…Ách, chủ mẫu muốn đi đâu?”
Dạ Nhược Ly cũng không để ý đến Hàn Phong nữa, quay người chạy về phía lúc nãy nhưng chính nàng cũng không biết mình nên đi đâu.
Yêu nghiệt, ngươi ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, bằng không thì cho dù là Thương Khung giới hay tiên nhân, cũng sẽ có một ngày Dạ Nhược Ly ta sẽ san bằng nơi ấy.
“Ầm ầm!”
Đột nhiên rừng cây bên ngoài cửa thành vang lên một luồng khí thế cường đại.
Dạ Nhược Ly dừng chân, nhìn một trời bụi bay mù mịt, thần sắc lạnh lẽo, nắm chặt quyền, nói: “Yêu nghiệt, ngươi đã cứu ta nhiều lần rồi, cho nên mặc dù ngươi không muốn ta nhúng tay vào nhưng ta không có khả năng mặc kệ chuyện này.”
Dứt lời, bóng dáng lóe lên, bay vút đến chỗ bụi bay đầy trời kia.
Trong rừng cây rậm rạp, trường bào áo đỏ tiêu diêu trong gió. Nam tử tuyệt thế đứng thẳng trong đám cây, bình tĩnh không chút gợn sóng, thế nhưng trong mắt phượng vẫn lộ ra tia tàn khốc vô tình.
“Hắn đúng là để mắt đến ta.” Nhìn người trước mặt, sắc mặt Cung Vô Y âm trầm: “Vậy mà lại cam tâm phái Huyền tôn tới đây, thật không hổ là…”
Đầu lĩnh là một lão giả che mặt, con ngươi bén nhọn nhìn Cung Vô Y, lạnh giọng: “Nếu như ngươi đã nhìn ra lai lịch của chúng ta thì chết chắc cũng thoải mái hơn?”
“Nếu như bổn vương nói bổn vương không muốn?” Câu dẫn môi đỏ, mắt phượng chứa tia kiên định: “Vương phi bổn vương còn đang chờ, cho nên bổn vương tuyệt sẽ không chết trong tay các ngươi.”
Thần sắc lão giả phát lạnh, chỉ huy đám người còn lại bao vây Cung Vô Y.
“Cung Vô Y công tử, tuy ngươi đoán ra được thân phận của chúng ta nhưng có chuyện ta vẫn muốn nói cho ngươi biết, không phải hắn sai khiến ta đến mà là vì lợi ích của chúng ta, chỉ có ngươi chết thì vị trí truyền nhân Thương Khung giới mới là của hắn, chúng ta cũng có thể dựa vào, muốn trách cũng là trách ngươi không nên rời khỏi Thương Khung giới, nếu như ngươi còn ở đó tất nhiên sẽ có rất nhiều cường giả bảo hộ, ta cũng không thể giết ngươi được.”
Khóe môi cười lạnh, thanh âm lão giả che mặt khắc nghiệt lạnh như băng. Lão rời khỏi Thương Khung giới liền đi điều tra tin tức của Cung Vô Y, những tin tức này đều cho biết một năm qua hắn và một nữ nhân ở cùng chỗ, chắc hẳn vì nữ nhân này mà hắn mới ra ngoài.
Không nghĩ tới đường đường là truyền nhân Thương Khung giới, thủ đoạn ngoan độc trứ danh Cung Vô Y công tử lại vì một nữ nhân mà không trở về Thương Khung giới trong thời gian dài như vậy, bọn hắn cũng nên cảm tạ nữ nhân kia, bằng không sao có được cơ hội giết hắn?
Rút trường kiếm ra, cuồng phong nổi lên, Cung Vô y cầm chuôi kiếm, đứng thẳng trong cuồng phong, lộ rõ một thân phong hoa tuyệt đại. Tóc đen bay theo cuồng phong, thời khắc này, nam nhân tuấn mỹ yêu nghiệt này lại làm cho người ta có cảm giác không bắt kịp, mặc kệ thực lực hắn như thế nào nhưng phần khí thế bá đạo tàn nhẫn này không khỏi khiến đối phương phải thay đổi sắc mặt.
“Hừ, ngươi là Huyền Hoàng đỉnh phong thì sao? Đừng quên ta chính là Huyền tôn, ngươi cho rằng chỉ dựa vào thực lực của ngươi có thể rung chuyển được trời đất?” Hừ lạnh một tiếng, lão giả cũng bộc phát khí thế cường hãn, hung hăng bay tới chỗ Cung Vô Y…
“Ầm ầm!”
Hai đạo khí chạm vào nhau, phát ra thanh âm kinh thiên động địa.
Nhất thời bụi bay tứ tung che đi tầm mắt của mọi người.
Ít lâu sau, bụi mù chậm rãi tan ra, lão giả mới phát hiện Cung Vô Y không chút bị khí thế của lão làm ảnh hưởng, hắn vẫn đứng nguyên một chỗ, chỉ là chân hắn lún sâu trong mặt đất.
Nhìn mắt phượng Cung Vô Y chứa vẻ đùa cợt, lòng lão giả trầm xuống: “Không hổ danh là Cung Vô Y công tử, với thực lực Huyền Hoàng đỉnh phong lại có thể đấu ngang với ta, thế nhưng chân ngươi đã lún sâu trong đất, cái này chứng minh ngươi vẫn thua ta một bậc.”
Cung Vô Y âm lãnh cười, cũng không trả lời lão giả kia, vẻn vẹn chỉ nâng chân lên bước tới chỗ lão giả. Lão giả nhướn mày, lạnh lùng nhìn hắn, đang muốn mở miệng nói thì một thanh âm khinh thường vang vọng khắp rừng rậm: “Nhiều người như vậy lại không biết xấu hổ mà đánh một mình hắn?”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, bước chân Cung Vô Y dừng lại, kinh ngạc quay đâu nhìn thấy người đang bước tới, sát ý trong mắt dần tan mà chuyển thành một vòng kích động: “Tiểu Dạ, sao nàng lại ở đây?”
Chẳng lẽ là Tiểu Dạ nhi lo lắng cho hắn nên mới đi tìm? Xem ra những cố gắng của mình có hiệu quả, trong lòng nàng quả nhiên có hắn, nhưng…
“Tiểu Dạ, bổn vương biết nàng lo lắng, bất quá nàng cho rằng chỉ dựa vào bọn hắn có thể tổn thương phu quân tương lai của nàng sao? Cho nên nàng không cần tới đây.”
“Yêu nghiệt.” Dạ Nhược Ly im lặng nhìn hắn, ánh mắt của không nhìn qua người bên cạnh: “Ngươi đã cứu ta nhiều lần, bởi vậy ta tuyệt đối sẽ không để ngươi đối mặt với cường địch một mình.”
“Cái gì?” Nghe vậy, Cung Vô Y kích động nhảy dựng lên, đè vai Dạ Nhược Ly, bắt buộc ánh mắt nàng phải nhìn hắn, cả giận nói: “Nói như vậy không phải là vì nàng lo lắng cho ta? Mà là muốn báo ân? Không được, nàng phải lo lắng cho bổn vương, nữ nhân, nàng thật sự không lo lắng cho bổn vương sao?”
Cung Vô Y trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, khuôn mặt tuấn tú đầy ủy khuất, nếu như người ngoài không biết còn tưởng Dạ Nhược Ly đang ruồng bỏ phu quân của nàng.
“Hai người các ngươi nói xong chưa? Đừng lãng phí thời gian của ta!” Ánh mắt lão giả lạnh như băng nhìn Dạ Nhược Ly, khẽ cau mày, nếu như đoán không sai thì nữ nhân này chính là nguyên nhân Cung Vô Y ở lại đây lâu như thế. Nếu hai người đã có tình có nghĩa như vậy thì lão sẽ làm người tốt tiễn bọn họ cùng đi Minh giới, thành toàn cho bọn họ.
“Lão đầu, ngươi đường đường là Huyền tôn, chẳng những lấy lớn hiếp nhỏ mà còn lấy nhiều hiếp ít.” Dạ Nhược Ly đẩy Cung Vô Y, cười lạnh nhìn lão giả che mặt: “Tuy yêu nghiệt này rất phiền phức, càng lúc càng dây dưa, nhưng không có biện pháp, ai bảo hắn cứu ta nhiều lần như vậy, huống chi trừ ta ra không ai được phép khi dễ hắn!”
Cung Vô Y lại một lần nữa kích động, Tiểu Dạ nhi nói như thế phải chăng trong lòng đã dần chấp nhận hắn? Chỉ cần nàng nguyện ý gả cho hắn, đừng nói là bị nàng khi dễ mỗi ngày, cho dù có trở thành nô bộc cũng cam tâm tình nguyện. ( thê nô =.=)
Nếu mọi người biết trong lòng Cung Vô Y nghĩ gì đoán chừng sẽ phun ra một búng máu…
“Hai người các ngươi muốn cùng chết, sao ta có thể không thành toàn?” Thần sắc lạnh lẽo, lão giả phất tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cung Vô Y giao cho ra, các ngươi giải quyết nữ nhân kia đi!”
Dứt lời, những người còn lại tiến tới Dạ Nhược Ly, kiếm trong tay lóe lên tia sáng lạnh thấu xương…
“Yêu nghiệt, ngươi yên tâm đi, những người này không thể gây tổn thương cho ta!” Dạ Nhược Ly nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt đầy sát ý.
Nghe thấy lời cam đoan của Dạ Nhược Ly, Cung Vô Y nhẹ nhàng gật đầu, nhìn lão giả trước mắt, dù sao đối mặt với Huyền tôn cho dù là Cung Vô Y cũng không dám phân tâm.
Chiến đấu hết sức căng thẳng!
Dạ Nhược Ly cầm trường kiếm đánh với đám người kia, vì có Huyền tôn cho nên đám người này chỉ ở mức Huyền Hoàng, lại chỉ có trung cấp và cấp thấp, với thực lực của Dạ Nhược Ly cũng không có vấn đề gì.
Cung Vô Y dần yên tâm, toàn tâm toàn ý đối phó với lão giả.
“Đáng chết, nàng kia sao lại biến thái như vậy?” Lão giả cắn răng thật chặt, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn qua bên Dạ Nhược Ly, khi thấy đám người kia đánh nhau với nàng, sắc mặt không khỏi đại biến: “Nàng so với Cung Vô Y còn trẻ tuổi hơn, vì sao lại có được thực lực như vậy? Khó trách Cung Vô Y lại động tâm!”
Hơn nữa thực lực của Cung Vô Y cũng làm lão khiếp sợ, xem ra muốn Cung Vô Y phân tâm nhất định phải giết nữ nhân kia trước.
Trong mắt lóe lên tia ngoan độc, lão giả đánh một chưởng về phía Cung Vô Y, trong lúc Cung Vô Y né tránh, bóng dáng của lão liền biến mất trong hư không.
“Nguy rồi!”
Trong nháy mắt, đầu óc Cung Vô Y trống rỗng, hắn chưa kịp có suy nghĩ gì nhưng thân thể lại tự giác hành động…
“Phốc!”
Thanh âm trường kiếm cắm phập vào cơ thể nghe thấy thật rõ ràng, mùi máu phảng phất trong gió bay đi.
Vốn dĩ với thực lực của Cung Vô Y, lão giả không có cách nào làm hắn bị trọng thương, nhưng khi hắn không kịp suy nghĩ đã hành động, huống chi động tác của lão giả lại quá nhanh, trừ cách dùng thân thể để ngăn công kích, không có biện pháp khác.
Nhìn Cung Vô Y ở trước mặt ngã xuống, sắc mặt Dạ Nhược Ly trong thoáng chốc đã tái nhợt, bị thương, phẫn nộ, tự trách, vô số cảm xúc trong lòng nàng sinh sôi, cuối cùng hóa thành cừu hận.
Sự xuất hiện của nàng, chỉ vì muốn trợ giúp Cung Vô Y lại không nghĩ tới cũng là nàng đã hại hắn.
“Oanh!”
Đúng lúc này, trên bầu trời huyền khí hóa thành cuồng phong, đồng loạt hướng tới chỗ Dạ Nhược Ly.
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này dọa cho sợ ngây người, hoảng sợ nhìn gió lốc huyền khí hướng tới Dạ Nhược Ly, cũng vì phong bạo qua cường đại nên mọi người không dám tới gần.
Nâng mắt lên nhìn, mắt đen chứa đầy huyết quang (tia máu) gắt gao nhìn chằm chằm vào lão giả.
Phẫn nộ cùng bi thương cường đại kích thích nam thần quyết trong người nàng phát huy đến mức cực đại, phong bạo huyền khí cuốn quanh thân Dạ Nhược Ly cuối cùng biến thành thực lực của nàng.
“Oanh!”
“Ầm ầm!”
Phong bạo huyền khí còn chưa dừng lại hẳn đã sinh ra phong bạo huyền khí khác…
Mọi người trừng to mắt nhìn, không thể tin được nhìn Dạ Nhược Ly, cho dù là ai cũng không nghĩ tới có thể biến thái đến mức độ này, hấp thu một đống huyền khí cường đại kết quả liền đột phá…
Thiếu nữ này có còn là người hay không? Đại khái là yêu nghiệt a? Vì sao trên đại lục này lại có kẻ biến thái như thế?
Lại để cho loại người biến thái này tồn tại thật sự là đả kích người a.
Lão giả sống lâu như vậy cũng bị thực lực biến thái này dọa sợ, sau đó lão mới hoàn hồn, cười lạnh một tiếng: “Cho dù ngươi có đột phá cũng chỉ là Huyền Hoàng cao cấp, ngươi cho rằng với thực lực của ngươi sẽ là đối thủ của ta sao?”
Dạ Nhược Ly lạnh lùng nhìn lão giả, quay người đến trước mặt Cung Vô Y, giang hai tay chưởng tới, trong lòng bàn tay nàng hiển nhiên là có một viên đan dược óng ánh.
Nàng cầm đan dược muốn cho Cung Vô Y ăn vào nhưng cặp môi đỏ mọng của hắn đóng chặt, mặc kệ nàng dùng cách gì cũng không thể tiến vào họng.
“Yêu nghiệt, lần này tiện nghi cho ngươi rồi.”
Dạ Nhược Ly ngậm đan dược, quyết định quên thân nhắm mắt lại, hạ thân xuống, hướng tới dung nhan điên đảo chúng sinh của Cung Vô Y, lấy đan dược đang ngậm trong miệng đẩy qua cho hắn.
Không lâu sau sắc mặt trắng bệch của Cung Vô Y dần dần khôi phục khí sắc, hắn chớp chớp mắt liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, mắt phượng dài hẹp ánh lên tia vui vẻ.
Dạ Nhược Ly đang muốn đứng dậy, ai ngờ Cung Vô Y lại đưa tay ôm nàng vào lòng, làm nụ hôn càng sâu thêm…
Sắc mặt trầm xuống, Dạ Nhược Ly nâng chân, hung hăng đạp Cung Vô Y một cái, Cung Vô Y cũng không tránh không né, ý cười đầy mặt nhìn Dạ Nhược Ly, thậm chí bị đá thêm cái nữa hắn cũng không buông tay.
“Tiểu Dạ.” Thật lâu sau Cung Vô Y mới buông Dạ Nhược Ly ra, môi đỏ cong lên tiến tới tai nàng, thổi hơi, mập mờ nói: “Nàng đã chiếm được tiện nghi rồi, lần này không muốn phụ trách cũng không được.”
Thương thể của Cung Vô Y dần khôi phục lại làm cho những người kia không khỏi há hốc mồm.
Toàn thân lão giả run rẩy, trừng to con mắt, gắt gao nhìn chằm chằm hai người: “Không, không có khả năng, rõ ràng ta đã đâm trúng chỗ yếu hại của hắn, vì sao hắn có thể bình yên vô sự, vừa rồi nữ nhân kia cho hắn ăn đan dược gì? Nếu ta có được đan dược này…”
Tham lam liếm láp môi dưới, trong mắt lão giả chứa tia mưu mô xảo quyệt.
Cho dù Cung Vô y khôi phục lại thương thế thì sao? Lão vẫn có thể giết được hai người kia.
“Yêu nghiệt, ngươi cứ chờ ở đây, chuyện tiếp theo cứ giao cho ta,” Chậm rãi quay người, Dạ Nhược Ly cất bước đi tới lão giả, theo cước bộ nàng di chuyển, khí thế cường hãn ngày càng đậm.
Cách lão giả không xa, Dạ Nhược Ly dừng lại, giữa lông mày tràn ngập chi khí cuồng ngạo: “Bạch Hổ, ngươi đã thức tỉnh rồi vậy thì đám người này giao cho ngươi, nhớ kỹ, ta muốn bọn hắn một tên cũng không thoát!”
Chương 8: Nàng ta là người sao? Quá biến thái!
editor: aries mai.
Bước chân của Phong lão ngày càng đến gần, Dạ Nhược Ly càng nắm chặt tay, âm thầm vận dụng tất cả sức mạnh, nếu như thấy không ổn nhất định phải một chiêu đánh chết lão giả này. Cho dù gã là Huyền tôn nhưng trong lúc không phòng bị nàng vẫn có 60% cơ hội.
“Chậm đã!”
Lúc Phong lão sắp đến gần Dạ Nhược Ly thì Cung Vô Y buông tay nàng ra, cất bước tiến lên ngăn chặn giữa nàng và Phong lão, dung nhan tuấn mỹ âm trầm, thanh âm âm lãnh chậm chạp tuôn ra từ môi đỏ có chứa cường thế bá đạo.
“Bổn vương ngược lại muốn nhìn xem ai dám tiếp cận nàng!”
Bị ép phải dừng chân, Phong lão khẽ cau mày, thần sắc bất thiện nói: “Ngươi không cho ta tiếp cận nàng? Chẳng lẽ thật sự là tiên nhân trong tộc ta thực sự bị nàng ta giết chết?”
Lập tức vô số ánh mắt nhìn Dạ Nhược Ly.
Cung Vô Hải đổ mồ hôi lạnh thay cho hai người bọn họ, sớm biết sẽ làm liên lụy đến họ, cho dù có bị cường giả áp bách y cũng nhất quyết không giúp bọn hắn tìm người rồi.
Có chút hả hê nhìn Dạ Nhược Ly, Vân Tâm Điệp nở nụ cười âm hiểm: “Vân Vãn Ca, chỉ bằng tiện nhân ngươi cũng xứng tranh giành nam nhân với Vân Tâm Điệp ta sao? Đợi thêm chút nữa ngay cả chết thế nào ngươi cũng không biết đâu.”
Như vậy Nam Vương tuấn mỹ yêu nghiệt chỉ có thể xứng đôi với Vân Tâm Điệp ả, Vân Vãn Ca là gì cơ chứ? Có tư cách gì mà trở thành Nam vương phi? Nếu nàng ta chết rồi nhất định cái ghế Nam vương phi là của ả.
“Nguyên lai đây là cách đối nhân xử thế của đám tiên nhân các ngươi,” Đột nhiên Cung Vô Y cười lại một tiếng, nhưng sắc mặt ngày càng ngưng trọng, thanh âm âm trầm tựa như địa ngục vang lên: “Thê tử của bổn vương không cho người ngoài tiếp cận, nếu muốn lại gần nàng cũng có thể, trừ phi ngươi không cần cái mũi của mình nữa!”
“Ngươi…”
Sắc mặt Phong lão đại biến, khuôn mặt tái nhợt nhìn Cung Vô Y nhưng chưa đợi gã lên tiếng thì sau lưng một âm đạo vang lên: “Nếu lão phu đoán không sai thì ngươi chính là truyền nhân của Thương Khung giới…”
Thương Khung giới?
Lần đầu mọi người nghe tên thế lực này. Vì vậy mọi ánh mắt nghi vấn đều nhìn trường bào áo đỏ.
“Không nghĩ tới truyền nhân Thương Khung giới thần bí sẽ xuất hiện ở đây.” Lâm lão cười lạnh một tiếng, vuốt bộ râu trắng dài, ánh mắt ác liệt nhìn Cung Vô Y, âm thanh lạnh lùng nói: “Hôm nay lão phu muốn xem người Thương Khung phân xử việc này, thế nhưng ngươi cho rằng nếu ta buông tha nàng thì Thung Khương giới sẽ bỏ qua cho nàng sao?”
Câu môi cười lạnh, ánh mắt Cung Vô Y xoẹt qua tia sáng khác thường: “Vậy thì không cần các người quan tâm, các ngươi vẫn là nên lo cho mình trước đi, ngàn vạn lần đừng để phế vật tiên nhân chạy loạn bên ngoài, nếu không bị người ta giết cũng không tìm thấy thủ phạm!”
Nắm chặt đại quyền, sắc mặt Lâm lão thay đổi, gã cực lực khống chế nội tâm phẫn nộ, lạnh lùng trừng mắt nhìn Cung Vô Y.
Tiên nhân và Thương Khung giới vốn là hai thế lực đối lập nhau, nếu như có thể gã thật sự rất muốn giết truyền nhân này, cho Thương Khung giới một đả kích thật lớn nhưng cường giả tiên nhân ở đây thì ai có thể biết người của Thương Khung giới có ở đây hay không.
Nếu không nắm chắc mười phần, gã sẽ không tùy tiện động thủ.
“Chúng ta đi!” Phất tay áo thật mạnh, Lâm lão không nhìn Cung Vô Y, cũng không quay đầu lại mà rời đi, sắc mặt âm trầm tựa như trước phong ba bão táp. Chưa từng được hung thủ giết cháu gái gã, gã nhất định không trở về…
Vân Tâm Điệp cắn môi, oán hận trừng mắt nhìn hai bóng dáng hài hòa như một kia, sắc mặt dữ tợn đáng sợ nhưng trong mắt lại không chút che giấu ghen ghét cùng không cam lòng.
Đến thế mà cũng không hại chết được nàng ta, mạng của nàng cũng thật lớn!
Thế lực Thương Khung giới là gì? Có thể khiến cường giả kiêng kị nhất định không tầm thường! Bất kể thế nào ả cũng phải dành được sự sủng ái của Nam vương, có như vậy thì cả đại lục này còn ai dám khinh thường Vân Tâm Điệp?
“Vân Tâm Điệp, ngươi thật to gan!”
Đột nhiên xuất hiện tiếng quát to, làm cho Vân Tâm Điệp tỉnh khỏi mộng đẹp.
Trong lòng khẽ run lên, hoảng sợ nhìn thần sắc uy nghiêm của Cung Vô Hải, hung hăng nuốt nước bọt: “Hoàng…Hoàng thượng, tiểu nữ không phải cố ý, tiểu nữ chỉ là…”
“Đến lúc này ngươi còn muốn ngụy biện?” Long bào khẽ lay động trong gió. Cung Vô Hải lạnh lùng nhìn nữ tử ôn nhu đang run run rẩy rẩy: “Đã có gan vu hại biểu muội của trẫm thì phải có gan nhận phạt! Người đâu, lôi Vân Tâm Điệp ra đánh 100 trượng cho trẫm! Cũng đặt trên người nàng ta tấm bảng tiện nhân đi trong thành một vòng, ai cũng không được cầu tình.”
Vân Tâm Điệp chết tiệt này làm y sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân, cho dù thế nào cũng không thể dễ dàng tha thứ được!
Nghe vậy, trong lòng Vân Tâm Điệp cả kinh, “Bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, liều mạng dập đầu, hoa lê vũ đái thút thít nỉ non: “Hoàng thượng, Hoàng thượng tha cho tiểu nữ một mạng a!”
Không nói đến 100 trượng chỉ vẻn vẹn đi quanh thành một vòng thì còn gì là hình tượng của ả? Sao ả có thể chịu được đây?
Lời cầu tình vừa mới tới miệng đã bị Vân Lan nuốt lại, có kinh nghiệm của Vân Tâm Vũ lần trước gã cũng không dám thay con gái cầu tình, sợ càng cầu thì hình phạt càng nặng hơn.
“Vương gia, Vương gia giúp ta cầu tình với Hoàng thượng đi, Vương gia…”
Nhìn thấy Cung Vô Hải thờ ơ, Vân Tâm Điệp vội vàng khẩn cầu nhìn Cung Vô Y, nhưng ánh mắt Cung Vô Y từ đầu đến cuối đều không nhìn ả một lần, chính là ngay cả ánh mắt xéo qua cũng không có. Tâm Vân Tâm Điệp nguội lạnh một nửa nhìn Dạ Nhược Ly, thù hận ngày càng chồng chất.
Ả ta nghĩ đều do lỗi của tiện nhân kia hấp dẫn sự chú ý của Nam vương, cũng là tại tiện nhân kia mà hoàng thượng mới trách phạt ả, chỉ là Vân Tâm Điệp lại không tự nhìn lại bản thân một chút.
Nếu như không phải tại ả sinh lòng ác muốn hãm hại Dạ Nhược Ly thì sao có thể bị Cung Vô Hải trừng phạt? Rất nhanh có hai thị vệ bước vào, đem Vân Tâm Điệp đang khóc hoa lê vũ đái kéo xuống, không lâu sau vang lên âm thanh thảm thiết.
Thanh âm kia quá mức thống khổ lẫn bi thảm làm cho mọi người không khỏi rùng mình một cái. Đột nhiên Cung Vô Y dường như cảm nhận được điều gì đó, biến sắc, lông mi cong nhíu chặt, mắt phượng có tia ngưng trọng: “Ta có việc phải rời khỏi đây một lúc, nàng về phủ trước đi.”
“Có việc?” Dạ Nhược Ly nhíu nhíu mày, nhìn thần sắc Cung Vô Y, đáy lòng hiện lên tia bất an: “Xảy ra chuyện gì rồi? Nếu không ta đi cùng ngươi.”
Chính là Dạ Nhược Ly cũng không biết bản thân nàng sao lại lo lắng cho tên yêu nghiệt này, chỉ vì hắn đem lại cho nàng cảm giác ôn hòa và an tâm sao?
“Nàng đang lo lắng cho ta sao?” Môi đỏ cong lên, Cung Vô Y nhìn thẳng vào dung nhan tuyệt sắc, lộ nụ cười bông đùa: “Tiểu Dạ yên tâm đi, với thực lực phu quân tương lai nhất định sẽ không có chuyện gì, nếu không ta có tư cách gì trở thành tướng công của nàng?”
Khóe mắt Dạ Nhược Ly co rút, cái tên yêu nghiệt này, được một tấc lại đòi một thước, há miệng vương phi, ngậm miệng phu quân, nàng chưa từng đáp ứng là sẽ gả cho hắn nha? Hơn nữa, nàng rất ít khi thấy ánh mắt nghiêm túc của Cung Vô Y, không biết là có chuyện gì?
Ôm thấp thỏm trong lòng không yên, Dạ Nhược Ly trở về vương phủ, vừa vào đại môn đã nhìn thấy Hàn Phong đang từ trong chạy ra, Hàn Phong nhìn Dạ Nhược Ly thì sững sờ một chút rồi hỏi: “Chủ mẫu, sao chỉ có mình người? Chủ nhân đâu?”
“Hàn Phong? Ngươi đến thật đúng lúc, ta có một số việc muốn hỏi ngươi.”
Thương Khung giới? Thế lực này cũng là lần đầu tiên nàng nghe thấy, không biết Thương Khung giới ở đâu? Hơn nữa nàng cảm thấy chuyện về Cung Vô Y rất đặc sắc.
“Chủ mẫu muốn biết chuyện của chủ nhân?” Hàn Phong thu hồi bước chân, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười thản nhiên, trong miệng phát ra tiếng than nhẹ: “Từ lúc mới sinh ra chủ nhân đã có mắt phượng yêu nghiệt, dung nhan cũng cực kì yêu nghiệt, càng quá hơn là trên trời có ánh sáng màu đỏ giáng xuống, cho nên bị phán là yêu nghiệt không nên tồn tại, mẫu thân chủ nhân cũng vì vậy mà bị tiên hoàng xử tử…”
Trời giáng ánh sáng màu đỏ?
Dạ Nhược Ly cười lạnh, trời giáng ánh sáng màu đỏ chính là tuyệt thế thiên tài, có thể nói chính là thiên tài trời sinh chứ không phải như Bắc Ảnh Phong là do dược dưỡng thành.
Trong lịch sử cũng có ghi chép qua, buồn cười là võ giả lại không biết chút gì về huyền giả vì vậy mới nói tốt thành xấu, khó trách Thương Khung giới lại biết đến Cung Vô Y còn thu nhận làm truyền nhân.
Về phần nàng vì sao trời không giáng ánh sáng màu đỏ ước chừng là do nàng xuyên không qua làm cho thiên phú của Vân Vãn Ca thay đổi, bản thân Vân Vãn Ca không hề có thiên phú mạnh mẽ như vậy…
Hàn Phong cười lạnh một tiếng, mắt đen đầy hàn ý: “Từ nhỏ chủ nhân đã nhìn sắc mặt người trong cung mà sống, nếu không phải vì Lam thừa tướng cầu tình chắc hẳn cũng đã bị tiên hoàng xử tử từ lâu…”
Ngơ ngác một chút, Dạ Nhược Ly mới hiểu được với tính cách của Cung Vô Y vì sao mười năm trước lại cùng Cung Vân Phi đến Vân phủ tướng quân để thăm nàng, thì ra là do ông ngoại qua đời.
“Chủ nhân được người Thương Khung giới nhìn trúng, thu làm đệ tử, mọi chuyện cũng chuyển biến từ đó, bên trong Thương Khung giới là nơi ngọa hổ tàng long, vô số cường giả, mọi người đều cho rằng chủ nhân có thể trở thành truyền nhân Thương Khung giới là do vận may có được thiên phú trời sinh nên mới có thể trở thành đệ tử của Giới chủ mà không biết rằng chủ nhân càng hao tâm tốn sức tập luyện hơn người bình thường rất nhiều, trên người thường xuyên có thương tích…Nhưng hết lần này đến lần khác lại làm người ta ganh ghét, vọng tưởng sát hại chủ nhân, đoạt lấy vị trí của người…”
Hàn mang ngập tràn toàn bộ mắt đen, Hàn Phong ngẩng đầu nhìn trời sau đó mới nhìn Dạ Nhược Ly: “Chủ mẫu, ta đã nói hết chuyện ta biết rồi…Ách, chủ mẫu muốn đi đâu?”
Dạ Nhược Ly cũng không để ý đến Hàn Phong nữa, quay người chạy về phía lúc nãy nhưng chính nàng cũng không biết mình nên đi đâu.
Yêu nghiệt, ngươi ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, bằng không thì cho dù là Thương Khung giới hay tiên nhân, cũng sẽ có một ngày Dạ Nhược Ly ta sẽ san bằng nơi ấy.
“Ầm ầm!”
Đột nhiên rừng cây bên ngoài cửa thành vang lên một luồng khí thế cường đại.
Dạ Nhược Ly dừng chân, nhìn một trời bụi bay mù mịt, thần sắc lạnh lẽo, nắm chặt quyền, nói: “Yêu nghiệt, ngươi đã cứu ta nhiều lần rồi, cho nên mặc dù ngươi không muốn ta nhúng tay vào nhưng ta không có khả năng mặc kệ chuyện này.”
Dứt lời, bóng dáng lóe lên, bay vút đến chỗ bụi bay đầy trời kia.
Trong rừng cây rậm rạp, trường bào áo đỏ tiêu diêu trong gió. Nam tử tuyệt thế đứng thẳng trong đám cây, bình tĩnh không chút gợn sóng, thế nhưng trong mắt phượng vẫn lộ ra tia tàn khốc vô tình.
“Hắn đúng là để mắt đến ta.” Nhìn người trước mặt, sắc mặt Cung Vô Y âm trầm: “Vậy mà lại cam tâm phái Huyền tôn tới đây, thật không hổ là…”
Đầu lĩnh là một lão giả che mặt, con ngươi bén nhọn nhìn Cung Vô Y, lạnh giọng: “Nếu như ngươi đã nhìn ra lai lịch của chúng ta thì chết chắc cũng thoải mái hơn?”
“Nếu như bổn vương nói bổn vương không muốn?” Câu dẫn môi đỏ, mắt phượng chứa tia kiên định: “Vương phi bổn vương còn đang chờ, cho nên bổn vương tuyệt sẽ không chết trong tay các ngươi.”
Thần sắc lão giả phát lạnh, chỉ huy đám người còn lại bao vây Cung Vô Y.
“Cung Vô Y công tử, tuy ngươi đoán ra được thân phận của chúng ta nhưng có chuyện ta vẫn muốn nói cho ngươi biết, không phải hắn sai khiến ta đến mà là vì lợi ích của chúng ta, chỉ có ngươi chết thì vị trí truyền nhân Thương Khung giới mới là của hắn, chúng ta cũng có thể dựa vào, muốn trách cũng là trách ngươi không nên rời khỏi Thương Khung giới, nếu như ngươi còn ở đó tất nhiên sẽ có rất nhiều cường giả bảo hộ, ta cũng không thể giết ngươi được.”
Khóe môi cười lạnh, thanh âm lão giả che mặt khắc nghiệt lạnh như băng. Lão rời khỏi Thương Khung giới liền đi điều tra tin tức của Cung Vô Y, những tin tức này đều cho biết một năm qua hắn và một nữ nhân ở cùng chỗ, chắc hẳn vì nữ nhân này mà hắn mới ra ngoài.
Không nghĩ tới đường đường là truyền nhân Thương Khung giới, thủ đoạn ngoan độc trứ danh Cung Vô Y công tử lại vì một nữ nhân mà không trở về Thương Khung giới trong thời gian dài như vậy, bọn hắn cũng nên cảm tạ nữ nhân kia, bằng không sao có được cơ hội giết hắn?
Rút trường kiếm ra, cuồng phong nổi lên, Cung Vô y cầm chuôi kiếm, đứng thẳng trong cuồng phong, lộ rõ một thân phong hoa tuyệt đại. Tóc đen bay theo cuồng phong, thời khắc này, nam nhân tuấn mỹ yêu nghiệt này lại làm cho người ta có cảm giác không bắt kịp, mặc kệ thực lực hắn như thế nào nhưng phần khí thế bá đạo tàn nhẫn này không khỏi khiến đối phương phải thay đổi sắc mặt.
“Hừ, ngươi là Huyền Hoàng đỉnh phong thì sao? Đừng quên ta chính là Huyền tôn, ngươi cho rằng chỉ dựa vào thực lực của ngươi có thể rung chuyển được trời đất?” Hừ lạnh một tiếng, lão giả cũng bộc phát khí thế cường hãn, hung hăng bay tới chỗ Cung Vô Y…
“Ầm ầm!”
Hai đạo khí chạm vào nhau, phát ra thanh âm kinh thiên động địa.
Nhất thời bụi bay tứ tung che đi tầm mắt của mọi người.
Ít lâu sau, bụi mù chậm rãi tan ra, lão giả mới phát hiện Cung Vô Y không chút bị khí thế của lão làm ảnh hưởng, hắn vẫn đứng nguyên một chỗ, chỉ là chân hắn lún sâu trong mặt đất.
Nhìn mắt phượng Cung Vô Y chứa vẻ đùa cợt, lòng lão giả trầm xuống: “Không hổ danh là Cung Vô Y công tử, với thực lực Huyền Hoàng đỉnh phong lại có thể đấu ngang với ta, thế nhưng chân ngươi đã lún sâu trong đất, cái này chứng minh ngươi vẫn thua ta một bậc.”
Cung Vô Y âm lãnh cười, cũng không trả lời lão giả kia, vẻn vẹn chỉ nâng chân lên bước tới chỗ lão giả. Lão giả nhướn mày, lạnh lùng nhìn hắn, đang muốn mở miệng nói thì một thanh âm khinh thường vang vọng khắp rừng rậm: “Nhiều người như vậy lại không biết xấu hổ mà đánh một mình hắn?”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, bước chân Cung Vô Y dừng lại, kinh ngạc quay đâu nhìn thấy người đang bước tới, sát ý trong mắt dần tan mà chuyển thành một vòng kích động: “Tiểu Dạ, sao nàng lại ở đây?”
Chẳng lẽ là Tiểu Dạ nhi lo lắng cho hắn nên mới đi tìm? Xem ra những cố gắng của mình có hiệu quả, trong lòng nàng quả nhiên có hắn, nhưng…
“Tiểu Dạ, bổn vương biết nàng lo lắng, bất quá nàng cho rằng chỉ dựa vào bọn hắn có thể tổn thương phu quân tương lai của nàng sao? Cho nên nàng không cần tới đây.”
“Yêu nghiệt.” Dạ Nhược Ly im lặng nhìn hắn, ánh mắt của không nhìn qua người bên cạnh: “Ngươi đã cứu ta nhiều lần, bởi vậy ta tuyệt đối sẽ không để ngươi đối mặt với cường địch một mình.”
“Cái gì?” Nghe vậy, Cung Vô Y kích động nhảy dựng lên, đè vai Dạ Nhược Ly, bắt buộc ánh mắt nàng phải nhìn hắn, cả giận nói: “Nói như vậy không phải là vì nàng lo lắng cho ta? Mà là muốn báo ân? Không được, nàng phải lo lắng cho bổn vương, nữ nhân, nàng thật sự không lo lắng cho bổn vương sao?”
Cung Vô Y trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, khuôn mặt tuấn tú đầy ủy khuất, nếu như người ngoài không biết còn tưởng Dạ Nhược Ly đang ruồng bỏ phu quân của nàng.
“Hai người các ngươi nói xong chưa? Đừng lãng phí thời gian của ta!” Ánh mắt lão giả lạnh như băng nhìn Dạ Nhược Ly, khẽ cau mày, nếu như đoán không sai thì nữ nhân này chính là nguyên nhân Cung Vô Y ở lại đây lâu như thế. Nếu hai người đã có tình có nghĩa như vậy thì lão sẽ làm người tốt tiễn bọn họ cùng đi Minh giới, thành toàn cho bọn họ.
“Lão đầu, ngươi đường đường là Huyền tôn, chẳng những lấy lớn hiếp nhỏ mà còn lấy nhiều hiếp ít.” Dạ Nhược Ly đẩy Cung Vô Y, cười lạnh nhìn lão giả che mặt: “Tuy yêu nghiệt này rất phiền phức, càng lúc càng dây dưa, nhưng không có biện pháp, ai bảo hắn cứu ta nhiều lần như vậy, huống chi trừ ta ra không ai được phép khi dễ hắn!”
Cung Vô Y lại một lần nữa kích động, Tiểu Dạ nhi nói như thế phải chăng trong lòng đã dần chấp nhận hắn? Chỉ cần nàng nguyện ý gả cho hắn, đừng nói là bị nàng khi dễ mỗi ngày, cho dù có trở thành nô bộc cũng cam tâm tình nguyện. ( thê nô =.=)
Nếu mọi người biết trong lòng Cung Vô Y nghĩ gì đoán chừng sẽ phun ra một búng máu…
“Hai người các ngươi muốn cùng chết, sao ta có thể không thành toàn?” Thần sắc lạnh lẽo, lão giả phất tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cung Vô Y giao cho ra, các ngươi giải quyết nữ nhân kia đi!”
Dứt lời, những người còn lại tiến tới Dạ Nhược Ly, kiếm trong tay lóe lên tia sáng lạnh thấu xương…
“Yêu nghiệt, ngươi yên tâm đi, những người này không thể gây tổn thương cho ta!” Dạ Nhược Ly nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt đầy sát ý.
Nghe thấy lời cam đoan của Dạ Nhược Ly, Cung Vô Y nhẹ nhàng gật đầu, nhìn lão giả trước mắt, dù sao đối mặt với Huyền tôn cho dù là Cung Vô Y cũng không dám phân tâm.
Chiến đấu hết sức căng thẳng!
Dạ Nhược Ly cầm trường kiếm đánh với đám người kia, vì có Huyền tôn cho nên đám người này chỉ ở mức Huyền Hoàng, lại chỉ có trung cấp và cấp thấp, với thực lực của Dạ Nhược Ly cũng không có vấn đề gì.
Cung Vô Y dần yên tâm, toàn tâm toàn ý đối phó với lão giả.
“Đáng chết, nàng kia sao lại biến thái như vậy?” Lão giả cắn răng thật chặt, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn qua bên Dạ Nhược Ly, khi thấy đám người kia đánh nhau với nàng, sắc mặt không khỏi đại biến: “Nàng so với Cung Vô Y còn trẻ tuổi hơn, vì sao lại có được thực lực như vậy? Khó trách Cung Vô Y lại động tâm!”
Hơn nữa thực lực của Cung Vô Y cũng làm lão khiếp sợ, xem ra muốn Cung Vô Y phân tâm nhất định phải giết nữ nhân kia trước.
Trong mắt lóe lên tia ngoan độc, lão giả đánh một chưởng về phía Cung Vô Y, trong lúc Cung Vô Y né tránh, bóng dáng của lão liền biến mất trong hư không.
“Nguy rồi!”
Trong nháy mắt, đầu óc Cung Vô Y trống rỗng, hắn chưa kịp có suy nghĩ gì nhưng thân thể lại tự giác hành động…
“Phốc!”
Thanh âm trường kiếm cắm phập vào cơ thể nghe thấy thật rõ ràng, mùi máu phảng phất trong gió bay đi.
Vốn dĩ với thực lực của Cung Vô Y, lão giả không có cách nào làm hắn bị trọng thương, nhưng khi hắn không kịp suy nghĩ đã hành động, huống chi động tác của lão giả lại quá nhanh, trừ cách dùng thân thể để ngăn công kích, không có biện pháp khác.
Nhìn Cung Vô Y ở trước mặt ngã xuống, sắc mặt Dạ Nhược Ly trong thoáng chốc đã tái nhợt, bị thương, phẫn nộ, tự trách, vô số cảm xúc trong lòng nàng sinh sôi, cuối cùng hóa thành cừu hận.
Sự xuất hiện của nàng, chỉ vì muốn trợ giúp Cung Vô Y lại không nghĩ tới cũng là nàng đã hại hắn.
“Oanh!”
Đúng lúc này, trên bầu trời huyền khí hóa thành cuồng phong, đồng loạt hướng tới chỗ Dạ Nhược Ly.
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này dọa cho sợ ngây người, hoảng sợ nhìn gió lốc huyền khí hướng tới Dạ Nhược Ly, cũng vì phong bạo qua cường đại nên mọi người không dám tới gần.
Nâng mắt lên nhìn, mắt đen chứa đầy huyết quang (tia máu) gắt gao nhìn chằm chằm vào lão giả.
Phẫn nộ cùng bi thương cường đại kích thích nam thần quyết trong người nàng phát huy đến mức cực đại, phong bạo huyền khí cuốn quanh thân Dạ Nhược Ly cuối cùng biến thành thực lực của nàng.
“Oanh!”
“Ầm ầm!”
Phong bạo huyền khí còn chưa dừng lại hẳn đã sinh ra phong bạo huyền khí khác…
Mọi người trừng to mắt nhìn, không thể tin được nhìn Dạ Nhược Ly, cho dù là ai cũng không nghĩ tới có thể biến thái đến mức độ này, hấp thu một đống huyền khí cường đại kết quả liền đột phá…
Thiếu nữ này có còn là người hay không? Đại khái là yêu nghiệt a? Vì sao trên đại lục này lại có kẻ biến thái như thế?
Lại để cho loại người biến thái này tồn tại thật sự là đả kích người a.
Lão giả sống lâu như vậy cũng bị thực lực biến thái này dọa sợ, sau đó lão mới hoàn hồn, cười lạnh một tiếng: “Cho dù ngươi có đột phá cũng chỉ là Huyền Hoàng cao cấp, ngươi cho rằng với thực lực của ngươi sẽ là đối thủ của ta sao?”
Dạ Nhược Ly lạnh lùng nhìn lão giả, quay người đến trước mặt Cung Vô Y, giang hai tay chưởng tới, trong lòng bàn tay nàng hiển nhiên là có một viên đan dược óng ánh.
Nàng cầm đan dược muốn cho Cung Vô Y ăn vào nhưng cặp môi đỏ mọng của hắn đóng chặt, mặc kệ nàng dùng cách gì cũng không thể tiến vào họng.
“Yêu nghiệt, lần này tiện nghi cho ngươi rồi.”
Dạ Nhược Ly ngậm đan dược, quyết định quên thân nhắm mắt lại, hạ thân xuống, hướng tới dung nhan điên đảo chúng sinh của Cung Vô Y, lấy đan dược đang ngậm trong miệng đẩy qua cho hắn.
Không lâu sau sắc mặt trắng bệch của Cung Vô Y dần dần khôi phục khí sắc, hắn chớp chớp mắt liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, mắt phượng dài hẹp ánh lên tia vui vẻ.
Dạ Nhược Ly đang muốn đứng dậy, ai ngờ Cung Vô Y lại đưa tay ôm nàng vào lòng, làm nụ hôn càng sâu thêm…
Sắc mặt trầm xuống, Dạ Nhược Ly nâng chân, hung hăng đạp Cung Vô Y một cái, Cung Vô Y cũng không tránh không né, ý cười đầy mặt nhìn Dạ Nhược Ly, thậm chí bị đá thêm cái nữa hắn cũng không buông tay.
“Tiểu Dạ.” Thật lâu sau Cung Vô Y mới buông Dạ Nhược Ly ra, môi đỏ cong lên tiến tới tai nàng, thổi hơi, mập mờ nói: “Nàng đã chiếm được tiện nghi rồi, lần này không muốn phụ trách cũng không được.”
Thương thể của Cung Vô Y dần khôi phục lại làm cho những người kia không khỏi há hốc mồm.
Toàn thân lão giả run rẩy, trừng to con mắt, gắt gao nhìn chằm chằm hai người: “Không, không có khả năng, rõ ràng ta đã đâm trúng chỗ yếu hại của hắn, vì sao hắn có thể bình yên vô sự, vừa rồi nữ nhân kia cho hắn ăn đan dược gì? Nếu ta có được đan dược này…”
Tham lam liếm láp môi dưới, trong mắt lão giả chứa tia mưu mô xảo quyệt.
Cho dù Cung Vô y khôi phục lại thương thế thì sao? Lão vẫn có thể giết được hai người kia.
“Yêu nghiệt, ngươi cứ chờ ở đây, chuyện tiếp theo cứ giao cho ta,” Chậm rãi quay người, Dạ Nhược Ly cất bước đi tới lão giả, theo cước bộ nàng di chuyển, khí thế cường hãn ngày càng đậm.
Cách lão giả không xa, Dạ Nhược Ly dừng lại, giữa lông mày tràn ngập chi khí cuồng ngạo: “Bạch Hổ, ngươi đã thức tỉnh rồi vậy thì đám người này giao cho ngươi, nhớ kỹ, ta muốn bọn hắn một tên cũng không thoát!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.