Chương 198: Gặp nhau
Băng Y Khả Khả
29/12/2018
Hỏa Vân thành, ngay
cả nơi hẻo lánh nhất ở đại lục Thần Chi thì cường giả cũng rất nhiều,
sản lượng tinh thạch phong phú, khắp đại lục Thần Chi đầy tài nguyên,
cũng có nhiều cường giả nổi danh mò tới đây.
Mà ở trong Hỏa Vân thành, hai thế lực cường đại nhất đó là Hoả gia và Vân gia, tên của thành trấn này cũng đươc đặt theo tên của hai gia tộc này.
Vấn đề là Hoả gia và Vân gia là người nhà, mấy năm trước tiểu thư mà Vân gia chiều nhất đã được gả cho thiếu chủ Hoả gia, hai người là trai tài gái sắc, vào lúc ấy có thể nói là một câu chuyện ly kỳ.
Nếu so sánh với Vân gia thì Hoả gia vẫn yếu hơn một bậc, bởi vì Vân gia có một vị luyện đan sư Thần Phẩm, vì vậy giữa hai gia tộc Vân gia vẫn chiếm thế thượng phong hơn...
"Đây là đại lục Thần Chi sao?"
Giờ phút này trên đường cái của Hỏa Vân thành, bạch y nữ tử nhẹ bước về phía trước, từ góc độ của người đi đường nhìn qua thì đôi mắt đen nhánh sâu thẳm kia giống như đang đánh giá mọi người xung quanh.
Lúc Dạ Nhược Ly đánh giá nơi này thì đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.
Bởi vì sau đó bước vào cấp độ Thần thì trừ khi người khác cố ý giấu diếm, nếu không chỉ cần một cái liếc mắt thì liền có thể nhìn ra tuổi của đối phương, nhưng mà người của đại lục Thần Chi có vẻ trẻ tuổi hơn người Phong Vực.
Cũng có nghĩa là ở đại diện cho Phong Vực toàn là những lão già trăm tuổi, còn Thần Chi đại lục thì lại là một đám người thân thể cường tráng.
"Xem ra không chỉ khác về thời gian mà sự khác biệt này cũng gây ra chút thay đổi, không trách được Phong nhi vẫn lộ vẻ non nớt." Dạ Nhược Ly vuốt cằm, nhẹ giọng nỉ non.
Lúc ấy nàng đã thấy kỳ quái, Bắc Ảnh Phong vẫn chưa phải dùng đến đan dược bảo trì dung mạo, vì sao tại đại lục Thần Chi, những người của quá khứ lại vẫn còn trẻ tuổi như năm xưa vậy, có lẽ những người khác cũng không có thay đổi quá nhiều...
"Không biết cha và nương, còn cả đám Sa Sa có sống tốt không." Dạ Nhược Ly hơi híp mắt nhíu mi, không khỏi thở dài một tiếng: "Sau một tháng tu luyện dưới sự giúp đỡ của trận pháp, ta đã đột phá đến Thần Hoàng đỉnh phong, chỉ cách cấp bậc bán Thần Tôn một chút nữa thôi, hơn nữa đám Bạch Hổ cũng đều đã đột phá, Kỳ Lân càng sắp lĩnh ngộ Lĩnh Vực Cảnh, tiến vào hàng ngũ Thần Tôn, mà Thập Khôi Lỗi cũng được ta tăng lên đến Thần Hoàng."
Khôi Lỗi tới Thần Hoàng, nếu nhờ sự trợ giúp của trận pháp Thập Dương thì cũng có thể đâu được với Thần Tôn, nếu cộng thêm siêu thần khí thì ưu thế càng rõ ràng hơn.
Dù sao Khôi Lỗi không phải con người, không máu không thịt, không bị thuộc tính khắc chế vì vậy Lĩnh Vực không có tác dụng với bọn chúng, hơn nữa trước khi rời đi Dạ Nhược Ly đã mở trận pháp cho đám đệ tử và trưởng lão của Lưu Phong Tông vào trong tu luyện.
Hi vọng đến khi nàng trở lại Lưu Phong Tông thì bọn họ đều đã đột phá...
"Đại tỷ, bây giờ chúng ta đi tìm cha mẹ sao?"
Linh hồn nội, truyền tới Bắc Ảnh Phong trong suốt sạch sẽ giọng nói.
"Không, chúng ta đi nghe ngóng một chút tin tức trước." Dạ Nhược Ly lắc đầu, bác bỏ lời đề nghị của Bắc Ảnh Phong. "Cha mẹ sở ở khá xa, chúng ta không cần gấp, bây giờ vẫn nên đến tửu lâu trước, nơi đó có nhiều tin tức nhất."
Dạ Nhược Ly nói xong liền phất bạch y, đi đến tửu lâu đắt tiền ở bên cạnh.
Đi vào tửu lâu, Dạ Nhược Ly tùy ý ngồi cạnh cửa sổ, gọi vài món ăn rồi lền lẳng lặng ngồi nghe chung quanh bàn tán.
"Này, các ngươi có nghe nói gì không? Thiếu chủ Hoả gia đã sắp không còn sống được bao lâu nữa..."
"Ha ha, đúng là như thế, ta cũng có nghe nói, nghe nói là vì cứu con gái riêng mà bị thương, chậc chậc, thật là đáng tiếc, nữ nhi của thiếu chủ Hoả gia cũng không thiểu, thiếu đi một người cũng không sao, nhưng hôm nay nghe đâu luyện đan sư của Bạch gia đã nói hắn đã vô phương cứu chữa rồi."
"Chao ôi, Hoả gia chủ chỉ có mình hắn là con trai, xem ra Hoả gia tuyệt hậu rồi."
"Ha ha, cũng chưa chắc, không phải Hoả gia còn mấy thiếu gia nữa sao? Dù sao bọn họ vẫn có thể sinh hậu thế cho Hoả gia."
"Mấy tên đó đều là cậu ấm, chưa chắc Hoả gia chủ sẽ giao Hỏa gia cho bọn họ, nghe nói Hỏa thiếu chủ có con trai riêng, đáng tiếc lại có danh nghĩa ngoài gia thú..."
Dạ Nhược Ly nhướng mày, những điều này không liên quan đến nàng nên nàng cảm thấy nó cũng không quan trọng, nhưng vào lúc nàng đang tính không nghe nữa thì lại có một câu nói lọt vào tai nàng.
"Đúng rồi, đứa con trai riêng đó tên là Hoả Viêm, dáng vẻ tuấn mỹ, thiên phú cũng không tệ, còn nữ nhi thì là Hoả Vũ Sa, chậc chậc, dung mạo và thân hình thật sự khiến cho người ta rung động, nếu có thể đè loại mỹ nữ đó xuống người thì..."
Hắn còn chưa dứt lời thì một luồng khí lạnh thấu xương đã truyền tới, nam nhân nói lời này không nhịn được run rẩy, lúc hắn nhìn qua thì thấy được một gương mặt tuyệt mỹ.
Trong mắt tên nam nhân đó lóe lên chút dục vọng, nhưng lại cố gắng đè nén xuống, nhưng lúc nhìn vào đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo của Dạ Nhược Ly thì vẻ khát khao đó lại biến mất, thay vào đó là nhìn nàng với thái độ hoảng sợ.
"Vừa rồi ngươi nói cái gì? Hoả Vũ Sa và Hoả Viêm của Hoả gia, có phải ta nghe lầm không?"
Giọng nói lạnh lẽo âm u theo gió bay vào tai khiến cả người nam tử run lên, lẩy bẩy nói: "Ta... Ta quả thật đã nói Hoả Vũ Sa và Hoả Viêm, không biết cô nương..."
"Cút!"
Dạ Nhược Ly nắm chặt tay hét lớn một tiếng.
Tên nam nhân này như nhận được đại xá vậy, vội vàng cắm đầu cắm cổ bỏ chạy, nữ tử này còn trẻ tuổi như vậy nhưng không biết vì sao trên người lại có khí thế rét lạnh khiếp người như vậy.
Sau khi đám người này rời đi thì sắc mặt Dạ Nhược Ly mới dịu bớt, mắt híp lại nhìn mọi người rồi để lại vài thỏi bạc vụn trên bàn sau đó liền đi ra khỏi cửa.
Hoả gia ư?
Phong nhi không hề nói cho nàng biết quan hệ giữa Sa Sa và Hoả gia của đại lục Thần Chi, còn thân phận con riêng này là thế nào?
"Đại tỷ, chắc chuyện này xảy ra sau khi ta rời khỏi đại lục Thần Chi rồi, lúc ta bắt đầu lên đường thì huynh muội Hoả Vũ Sa và cả Hàn Phong đều đang ở trong Hoả Diễm môn cho nên ta không biết chuyện này."
Hoả Diễm môn là thế lực do ba người hợp tác để lập nên, chỉ vì Hoả Vũ Sa từng nói muốn mở đường ở đại lục Thần Chi trước cho Dạ Nhược Ly nên bề ngoài Hoả Diễm môn được biết đến như một môn phái độc lập, nhưng đằng sau lại dựa vào Bắc Ảnh thế gia.
Bắc Ảnh Phong đã không biết chuyện này thì chắc hẳn chuyện này cũng vừa mới xảy ra không lâu...
"Mỹ nhân, sao lại gấp gáp bỏ đi như vậy?"
Đột nhiên phía trước có người chặn đường nàng.
Dạ Nhược Ly nhíu mày, lạnh nhạt ngẩng đầu, lạnh giọng nói: "Tránh ra!"
"Phịch!"
Nam tử mở quạt xếp ra, khóe miệng nở nụ cười, đôi mắt thô tục không ngừng đánh giá Dạ Nhược Ly: "Mỹ nhân, ta là Hỏa Lăng Vân của Hoả gia, nếu đi cùng ta ngươi nhất định sẽ không hối hận."
Theo suy nghĩ của Hỏa Lăng Vân, chỉ cần hắn nói ra danh nghĩa Hoả gia thì tất nhiên nữ nhân này sẽ nhảy vào ngực hắn, dù sao cả Hỏa Vân thành này làm gì có nữ tử nào có thể từ chối lời mời của hắn?
"Là Hỏa Lăng Vân của Hoả gia đó, ngày nào hắn cũng chạy tới tửu lâu này, xem ra cô nương này khó chạy thoát rồi."
" Nữ tử Lăng Vân thiếu gia nhìn trúng làm gì có ai chạy thoát được? Chao ôi, đúng là đáng tiếc cho một mỹ nhân như vậy..."
Mọi người lắc đầu thở dài, nhưng vì chuyện không liên quan đến mình nên không có ai muốn ra mặt.
"Tránh ra!" Dạ Nhược Ly làm như không hề thấy nụ cười của hắn ta, lại tiếp tục lạnh giọng quát.
"Ngươi nói cái gì?" Nam tử hơi biến sắc, chợt cười lạnh một tiếng, "Mỹ nhân, lạt mềm buộc chặt không có tác dụng với ta đâu, cho nên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đi với bản thiếu gia đi, bản thiếu gia sẽ không bạc đãi ngươi."
"Lạt mềm buộc chặt sao?"
Dạ Nhược Ly bất giác cười phá lên, giữa lông mày đầy vẻ cuồng ngạo: "Chỉ bằng loại phế vật như ngươi ư, ngươi cho rằng ngươi xứng sao? Nếu như ngươi không muốn gãy tay gãy chân thì mau cút cho ta!"
Nếu không phải muốn nhanh chóng đi gặp Hoả Vũ Sa thì nàng nhất quyết không dễ dàng tha thứ cho tên ngu ngốc này.
"Tiện nhân, là do ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Hỏa Lăng Vân thu quạt xếp, tàn nhẫn nhìn Dạ Nhược Ly, " Người đâu, mau bắt lấy tiện nhân này cho bản thiếu gia! Từ trước đến giờ những nữ nhân bản thiếu gia muốn đều không có ai thoát được!"
Nói xong, Hỏa Lăng Vân lui về phía sau hai bước, cười lạnh nhìn đám hộ vệ bao vây Dạ Nhược Ly.
Dạ Nhược Ly lạnh lùng nhìn đám người chung quanh, không khỏi cười lạnh một tiếng: "Một đám phế vật, với thực lực của các ngươi mà cũng muốn bắt ta? Các ngươi vẫn nên cút về khổ luyện thêm mấy năm nữa đi!"
Lời nói cuồng ngạo ngang ngược của nàng khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
Thực lực hộ vệ bên cạnh con dòng chính của Hỏa gia ở Hỏa Lăng Vân sao có thể yếu được? Bọn họ đều là Thần Hoàng cường giả, vì sao lời nói của nữ tử này lại có ý coi bọn họ như củ cải trắng vậy?
Có lầm hay không, nàng chỉ mới ba mươi tuổi thôi. Tuổi nhỏ như vậy thì có được bao nhiêu bản lãnh?
"Dừng tay!"
Lúc hai phe đang xảy ra chiến tranh thì một giọng quát lạnh vang lên từ bên ngoài tửu lâu.
Dưới ánh mặt trời, nam tử chậm rãi bước vào, gương mặt tuấn mỹ đầy vẻ rét lạnh, đôi mắt đen như mực nhìn nữ tử đang ở trong vòng vây không hề chớp mắt.
Là nàng, rốt cuộc nàng đã tới đại lục Thần Chi rồi...
Đồng thời Dạ Nhược Ly cũng phát hiện Hoả Viêm đi vào tửu lâu, tim run lên bần bật, xem ra những gì đám người kia nói là thật, hai người bọn họ đang ở Hỏa Vân thành.
"Hoả Viêm, sao ngươi tlại ở đây?" Hỏa Lăng Vân thoáng chốc biến sắc, nắm chặt tay căm tức nhìn hắn.
Hoả Viêm lạnh nhạt liếc nhìn Hỏa Lăng Vân rồi tự ý đi về phía Dạ Nhược Ly, khuôn mặt tuấn tú lập tức dịu hẳn đi, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
“Không sao." Dạ Nhược Ly nhún vai, không hề để ý.
"Vậy thì tốt."
Hoả Viêm nghe vậy thì cũng nhẹ nhàng thở phào.
"Hoả Viêm, ngươi quen nàng ta sao?" Hỏa Lăng Vân hung hăng trừng mắt nhìn nam tử đang xoay lưng về phía hắn, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ngươi chỉ là một đứa tạp chủng do tiện nhân sinh ra mà thôi, ngươi cho rằng với thân phận con riêng của ngươi thì có thể so sánh với bản thiếu gia sao? Ha ha, đúng là nực cười, nói đến cùng ngươi cũng chỉ là tạp chủng không được Hoả gia công nhận!"
Hỏa Lăng Vân ngửa cười lớn hai tiếng, không hề che giấu hận ý trong mắt.
Lúc trước mẫu thân ti tiện của tên tạp chủng này cướp phụ thân, bây giờ hai đứa tạp chủng này lại xuất hiện cướp đi tình thương của phụ thân, như vậy bảo hắn làm sao có thể không hận bọn hắn? Nếu không phải gia gia nể tình dòng máu Hoả gia chảy trong người bọn chúng thì hắn đã sớm giết hai cẩu tạp chủng này rồi!
Nếu không lúc trước nương cũng không ném bọn chúng vào dãy núi huyền thú của đại lục Huyền Vũ, không ngờ bọn chúng lại may mắn không bị huyền thú xé xác, ngược lại còn sống sót đến náo loạn Hoả gia.
Mắt Hoả Viêm đầy ý lạnh, xoay người nhìn Hỏa Lăng Vân, gằn từng chữ: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"
"Ha ha, ta nói nương ngươi là tiện nhân, ngươi là tiểu tạp chủng, ngươi có thể làm gì ta? Mẫu thân ti tiện của ngươi chỉ làn nữ tử thường dân, nương ta lại là dòng chính của Vân gia, hơn nữa luyện đan sư Thần Phẩm lại chính là ngoại công ruột của ta, với thân phận của các ngươi thì cả cuộc đời này cũng không thể tạo quan hệ với luyện đan sư Thần Phẩm được!"
Mà ở trong Hỏa Vân thành, hai thế lực cường đại nhất đó là Hoả gia và Vân gia, tên của thành trấn này cũng đươc đặt theo tên của hai gia tộc này.
Vấn đề là Hoả gia và Vân gia là người nhà, mấy năm trước tiểu thư mà Vân gia chiều nhất đã được gả cho thiếu chủ Hoả gia, hai người là trai tài gái sắc, vào lúc ấy có thể nói là một câu chuyện ly kỳ.
Nếu so sánh với Vân gia thì Hoả gia vẫn yếu hơn một bậc, bởi vì Vân gia có một vị luyện đan sư Thần Phẩm, vì vậy giữa hai gia tộc Vân gia vẫn chiếm thế thượng phong hơn...
"Đây là đại lục Thần Chi sao?"
Giờ phút này trên đường cái của Hỏa Vân thành, bạch y nữ tử nhẹ bước về phía trước, từ góc độ của người đi đường nhìn qua thì đôi mắt đen nhánh sâu thẳm kia giống như đang đánh giá mọi người xung quanh.
Lúc Dạ Nhược Ly đánh giá nơi này thì đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.
Bởi vì sau đó bước vào cấp độ Thần thì trừ khi người khác cố ý giấu diếm, nếu không chỉ cần một cái liếc mắt thì liền có thể nhìn ra tuổi của đối phương, nhưng mà người của đại lục Thần Chi có vẻ trẻ tuổi hơn người Phong Vực.
Cũng có nghĩa là ở đại diện cho Phong Vực toàn là những lão già trăm tuổi, còn Thần Chi đại lục thì lại là một đám người thân thể cường tráng.
"Xem ra không chỉ khác về thời gian mà sự khác biệt này cũng gây ra chút thay đổi, không trách được Phong nhi vẫn lộ vẻ non nớt." Dạ Nhược Ly vuốt cằm, nhẹ giọng nỉ non.
Lúc ấy nàng đã thấy kỳ quái, Bắc Ảnh Phong vẫn chưa phải dùng đến đan dược bảo trì dung mạo, vì sao tại đại lục Thần Chi, những người của quá khứ lại vẫn còn trẻ tuổi như năm xưa vậy, có lẽ những người khác cũng không có thay đổi quá nhiều...
"Không biết cha và nương, còn cả đám Sa Sa có sống tốt không." Dạ Nhược Ly hơi híp mắt nhíu mi, không khỏi thở dài một tiếng: "Sau một tháng tu luyện dưới sự giúp đỡ của trận pháp, ta đã đột phá đến Thần Hoàng đỉnh phong, chỉ cách cấp bậc bán Thần Tôn một chút nữa thôi, hơn nữa đám Bạch Hổ cũng đều đã đột phá, Kỳ Lân càng sắp lĩnh ngộ Lĩnh Vực Cảnh, tiến vào hàng ngũ Thần Tôn, mà Thập Khôi Lỗi cũng được ta tăng lên đến Thần Hoàng."
Khôi Lỗi tới Thần Hoàng, nếu nhờ sự trợ giúp của trận pháp Thập Dương thì cũng có thể đâu được với Thần Tôn, nếu cộng thêm siêu thần khí thì ưu thế càng rõ ràng hơn.
Dù sao Khôi Lỗi không phải con người, không máu không thịt, không bị thuộc tính khắc chế vì vậy Lĩnh Vực không có tác dụng với bọn chúng, hơn nữa trước khi rời đi Dạ Nhược Ly đã mở trận pháp cho đám đệ tử và trưởng lão của Lưu Phong Tông vào trong tu luyện.
Hi vọng đến khi nàng trở lại Lưu Phong Tông thì bọn họ đều đã đột phá...
"Đại tỷ, bây giờ chúng ta đi tìm cha mẹ sao?"
Linh hồn nội, truyền tới Bắc Ảnh Phong trong suốt sạch sẽ giọng nói.
"Không, chúng ta đi nghe ngóng một chút tin tức trước." Dạ Nhược Ly lắc đầu, bác bỏ lời đề nghị của Bắc Ảnh Phong. "Cha mẹ sở ở khá xa, chúng ta không cần gấp, bây giờ vẫn nên đến tửu lâu trước, nơi đó có nhiều tin tức nhất."
Dạ Nhược Ly nói xong liền phất bạch y, đi đến tửu lâu đắt tiền ở bên cạnh.
Đi vào tửu lâu, Dạ Nhược Ly tùy ý ngồi cạnh cửa sổ, gọi vài món ăn rồi lền lẳng lặng ngồi nghe chung quanh bàn tán.
"Này, các ngươi có nghe nói gì không? Thiếu chủ Hoả gia đã sắp không còn sống được bao lâu nữa..."
"Ha ha, đúng là như thế, ta cũng có nghe nói, nghe nói là vì cứu con gái riêng mà bị thương, chậc chậc, thật là đáng tiếc, nữ nhi của thiếu chủ Hoả gia cũng không thiểu, thiếu đi một người cũng không sao, nhưng hôm nay nghe đâu luyện đan sư của Bạch gia đã nói hắn đã vô phương cứu chữa rồi."
"Chao ôi, Hoả gia chủ chỉ có mình hắn là con trai, xem ra Hoả gia tuyệt hậu rồi."
"Ha ha, cũng chưa chắc, không phải Hoả gia còn mấy thiếu gia nữa sao? Dù sao bọn họ vẫn có thể sinh hậu thế cho Hoả gia."
"Mấy tên đó đều là cậu ấm, chưa chắc Hoả gia chủ sẽ giao Hỏa gia cho bọn họ, nghe nói Hỏa thiếu chủ có con trai riêng, đáng tiếc lại có danh nghĩa ngoài gia thú..."
Dạ Nhược Ly nhướng mày, những điều này không liên quan đến nàng nên nàng cảm thấy nó cũng không quan trọng, nhưng vào lúc nàng đang tính không nghe nữa thì lại có một câu nói lọt vào tai nàng.
"Đúng rồi, đứa con trai riêng đó tên là Hoả Viêm, dáng vẻ tuấn mỹ, thiên phú cũng không tệ, còn nữ nhi thì là Hoả Vũ Sa, chậc chậc, dung mạo và thân hình thật sự khiến cho người ta rung động, nếu có thể đè loại mỹ nữ đó xuống người thì..."
Hắn còn chưa dứt lời thì một luồng khí lạnh thấu xương đã truyền tới, nam nhân nói lời này không nhịn được run rẩy, lúc hắn nhìn qua thì thấy được một gương mặt tuyệt mỹ.
Trong mắt tên nam nhân đó lóe lên chút dục vọng, nhưng lại cố gắng đè nén xuống, nhưng lúc nhìn vào đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo của Dạ Nhược Ly thì vẻ khát khao đó lại biến mất, thay vào đó là nhìn nàng với thái độ hoảng sợ.
"Vừa rồi ngươi nói cái gì? Hoả Vũ Sa và Hoả Viêm của Hoả gia, có phải ta nghe lầm không?"
Giọng nói lạnh lẽo âm u theo gió bay vào tai khiến cả người nam tử run lên, lẩy bẩy nói: "Ta... Ta quả thật đã nói Hoả Vũ Sa và Hoả Viêm, không biết cô nương..."
"Cút!"
Dạ Nhược Ly nắm chặt tay hét lớn một tiếng.
Tên nam nhân này như nhận được đại xá vậy, vội vàng cắm đầu cắm cổ bỏ chạy, nữ tử này còn trẻ tuổi như vậy nhưng không biết vì sao trên người lại có khí thế rét lạnh khiếp người như vậy.
Sau khi đám người này rời đi thì sắc mặt Dạ Nhược Ly mới dịu bớt, mắt híp lại nhìn mọi người rồi để lại vài thỏi bạc vụn trên bàn sau đó liền đi ra khỏi cửa.
Hoả gia ư?
Phong nhi không hề nói cho nàng biết quan hệ giữa Sa Sa và Hoả gia của đại lục Thần Chi, còn thân phận con riêng này là thế nào?
"Đại tỷ, chắc chuyện này xảy ra sau khi ta rời khỏi đại lục Thần Chi rồi, lúc ta bắt đầu lên đường thì huynh muội Hoả Vũ Sa và cả Hàn Phong đều đang ở trong Hoả Diễm môn cho nên ta không biết chuyện này."
Hoả Diễm môn là thế lực do ba người hợp tác để lập nên, chỉ vì Hoả Vũ Sa từng nói muốn mở đường ở đại lục Thần Chi trước cho Dạ Nhược Ly nên bề ngoài Hoả Diễm môn được biết đến như một môn phái độc lập, nhưng đằng sau lại dựa vào Bắc Ảnh thế gia.
Bắc Ảnh Phong đã không biết chuyện này thì chắc hẳn chuyện này cũng vừa mới xảy ra không lâu...
"Mỹ nhân, sao lại gấp gáp bỏ đi như vậy?"
Đột nhiên phía trước có người chặn đường nàng.
Dạ Nhược Ly nhíu mày, lạnh nhạt ngẩng đầu, lạnh giọng nói: "Tránh ra!"
"Phịch!"
Nam tử mở quạt xếp ra, khóe miệng nở nụ cười, đôi mắt thô tục không ngừng đánh giá Dạ Nhược Ly: "Mỹ nhân, ta là Hỏa Lăng Vân của Hoả gia, nếu đi cùng ta ngươi nhất định sẽ không hối hận."
Theo suy nghĩ của Hỏa Lăng Vân, chỉ cần hắn nói ra danh nghĩa Hoả gia thì tất nhiên nữ nhân này sẽ nhảy vào ngực hắn, dù sao cả Hỏa Vân thành này làm gì có nữ tử nào có thể từ chối lời mời của hắn?
"Là Hỏa Lăng Vân của Hoả gia đó, ngày nào hắn cũng chạy tới tửu lâu này, xem ra cô nương này khó chạy thoát rồi."
" Nữ tử Lăng Vân thiếu gia nhìn trúng làm gì có ai chạy thoát được? Chao ôi, đúng là đáng tiếc cho một mỹ nhân như vậy..."
Mọi người lắc đầu thở dài, nhưng vì chuyện không liên quan đến mình nên không có ai muốn ra mặt.
"Tránh ra!" Dạ Nhược Ly làm như không hề thấy nụ cười của hắn ta, lại tiếp tục lạnh giọng quát.
"Ngươi nói cái gì?" Nam tử hơi biến sắc, chợt cười lạnh một tiếng, "Mỹ nhân, lạt mềm buộc chặt không có tác dụng với ta đâu, cho nên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đi với bản thiếu gia đi, bản thiếu gia sẽ không bạc đãi ngươi."
"Lạt mềm buộc chặt sao?"
Dạ Nhược Ly bất giác cười phá lên, giữa lông mày đầy vẻ cuồng ngạo: "Chỉ bằng loại phế vật như ngươi ư, ngươi cho rằng ngươi xứng sao? Nếu như ngươi không muốn gãy tay gãy chân thì mau cút cho ta!"
Nếu không phải muốn nhanh chóng đi gặp Hoả Vũ Sa thì nàng nhất quyết không dễ dàng tha thứ cho tên ngu ngốc này.
"Tiện nhân, là do ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Hỏa Lăng Vân thu quạt xếp, tàn nhẫn nhìn Dạ Nhược Ly, " Người đâu, mau bắt lấy tiện nhân này cho bản thiếu gia! Từ trước đến giờ những nữ nhân bản thiếu gia muốn đều không có ai thoát được!"
Nói xong, Hỏa Lăng Vân lui về phía sau hai bước, cười lạnh nhìn đám hộ vệ bao vây Dạ Nhược Ly.
Dạ Nhược Ly lạnh lùng nhìn đám người chung quanh, không khỏi cười lạnh một tiếng: "Một đám phế vật, với thực lực của các ngươi mà cũng muốn bắt ta? Các ngươi vẫn nên cút về khổ luyện thêm mấy năm nữa đi!"
Lời nói cuồng ngạo ngang ngược của nàng khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
Thực lực hộ vệ bên cạnh con dòng chính của Hỏa gia ở Hỏa Lăng Vân sao có thể yếu được? Bọn họ đều là Thần Hoàng cường giả, vì sao lời nói của nữ tử này lại có ý coi bọn họ như củ cải trắng vậy?
Có lầm hay không, nàng chỉ mới ba mươi tuổi thôi. Tuổi nhỏ như vậy thì có được bao nhiêu bản lãnh?
"Dừng tay!"
Lúc hai phe đang xảy ra chiến tranh thì một giọng quát lạnh vang lên từ bên ngoài tửu lâu.
Dưới ánh mặt trời, nam tử chậm rãi bước vào, gương mặt tuấn mỹ đầy vẻ rét lạnh, đôi mắt đen như mực nhìn nữ tử đang ở trong vòng vây không hề chớp mắt.
Là nàng, rốt cuộc nàng đã tới đại lục Thần Chi rồi...
Đồng thời Dạ Nhược Ly cũng phát hiện Hoả Viêm đi vào tửu lâu, tim run lên bần bật, xem ra những gì đám người kia nói là thật, hai người bọn họ đang ở Hỏa Vân thành.
"Hoả Viêm, sao ngươi tlại ở đây?" Hỏa Lăng Vân thoáng chốc biến sắc, nắm chặt tay căm tức nhìn hắn.
Hoả Viêm lạnh nhạt liếc nhìn Hỏa Lăng Vân rồi tự ý đi về phía Dạ Nhược Ly, khuôn mặt tuấn tú lập tức dịu hẳn đi, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
“Không sao." Dạ Nhược Ly nhún vai, không hề để ý.
"Vậy thì tốt."
Hoả Viêm nghe vậy thì cũng nhẹ nhàng thở phào.
"Hoả Viêm, ngươi quen nàng ta sao?" Hỏa Lăng Vân hung hăng trừng mắt nhìn nam tử đang xoay lưng về phía hắn, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ngươi chỉ là một đứa tạp chủng do tiện nhân sinh ra mà thôi, ngươi cho rằng với thân phận con riêng của ngươi thì có thể so sánh với bản thiếu gia sao? Ha ha, đúng là nực cười, nói đến cùng ngươi cũng chỉ là tạp chủng không được Hoả gia công nhận!"
Hỏa Lăng Vân ngửa cười lớn hai tiếng, không hề che giấu hận ý trong mắt.
Lúc trước mẫu thân ti tiện của tên tạp chủng này cướp phụ thân, bây giờ hai đứa tạp chủng này lại xuất hiện cướp đi tình thương của phụ thân, như vậy bảo hắn làm sao có thể không hận bọn hắn? Nếu không phải gia gia nể tình dòng máu Hoả gia chảy trong người bọn chúng thì hắn đã sớm giết hai cẩu tạp chủng này rồi!
Nếu không lúc trước nương cũng không ném bọn chúng vào dãy núi huyền thú của đại lục Huyền Vũ, không ngờ bọn chúng lại may mắn không bị huyền thú xé xác, ngược lại còn sống sót đến náo loạn Hoả gia.
Mắt Hoả Viêm đầy ý lạnh, xoay người nhìn Hỏa Lăng Vân, gằn từng chữ: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"
"Ha ha, ta nói nương ngươi là tiện nhân, ngươi là tiểu tạp chủng, ngươi có thể làm gì ta? Mẫu thân ti tiện của ngươi chỉ làn nữ tử thường dân, nương ta lại là dòng chính của Vân gia, hơn nữa luyện đan sư Thần Phẩm lại chính là ngoại công ruột của ta, với thân phận của các ngươi thì cả cuộc đời này cũng không thể tạo quan hệ với luyện đan sư Thần Phẩm được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.