Chương 128: Lời mời của phủ Lĩnh chủ
Băng Y Khả Khả
11/12/2017
Edit: Preiya
Trong không trung, nam tử đứng thẳng đón cuồng phong, tóc đen tung bay, chung quanh thân thể thon dài bao quanh từng tia từng tia khí tức âm lãnh, làm cho người ta không rét mà run.
Thế nhưng khi cặp mắt phượng hẹp dài kia nhìn về phía Dạ Nhược Ly, trong khắp đồng tử liền chỉ lưu lại bóng dáng của một mình nàng.
Cùng thời khắc đó, Dạ Nhược Ly khẽ ngửa đầu lên, ngưng mắt nhìn dung nhan tuấn mỹ tuyệt thế của nam tử trong hư không, chợt phát hiện ra hình như vào lúc này Cung Vô Y có một chút biến hóa so với lúc trước.
Nhưng chỉ là vừa đối mặt, nàng liền có thể xác định, người đối diện không thể nghi ngờ chính là Cung Vô Y.
"Yêu nghiệt…"
Bỗng nhiên khóe miệng Dạ Nhược Ly câu lên nụ cười tuyệt mỹ, giống như trong mắt của nàng cũng chỉ tồn tại có một người.
Trong đầu đột nhiên lại nghĩ tới tình cảnh nam tử rơi vào khe hở đất lúc trước, trong lòng nàng khẽ run lên, tất cả nhớ nhung cùng tình cảm vọt tới như thủy triều, rốt cuộc không chịu nổi nữa tung người nhảy lên, chạy như bay về phía Cung Vô Y.
Giang hai cánh tay, Cung Vô Y đứng yên trong hư không, khóe môi giương lên một nụ cười mị hoặc động lòng người.
Vào loại thời khắc này, cái khí tức âm lãnh trên người hắn này chậm rãi rút đi, còn sót lại chỉ có một thân ôn hòa, thế nhưng cho dù ai cũng có thể nhìn ra kích động trên mặt hắn.
"Khốn kiếp!"
Nhưng hắn nghênh đón không phải là thân thể mềm mại của nữ tử, mà là một quả đấm uy mãnh.
"Ầm!"
Quả đấm rơi vào bên mắt phải của Cung Vô Y, cặp mắt phượng mị hoặc đến cực điểm kia lập tức liền trở thành một con mắt gấu trúc, còn không đợi hắn hồi hồn từ trong kinh ngạc, một giọng nói tức giận chợt truyền đến.
"Vì sao khi đó chàng phải cứu ta hả? Chẳng lẽ chàng muốn chết như vậy sao? Chàng có biết không, ta…"
Có lẽ là nghĩ đến tình cảnh lúc đó, cả người Dạ Nhược Ly run lên, một luồng khủng hoảng chưa bao giờ có ập vào trái tim, nàng không biết nếu như bên cạnh nàng mất đi tên yêu nghiệt vô lại này, vậy thì nàng sẽ biến thành bộ dáng nào đây.
"Tiểu Dạ Nhi, nàng đang lo lắng cho vi phu sao?" Câu lên đôi môi đỏ mọng, Cung Vô Y cầm lấy tay của nữ tử trước mặt, trên tuấn nhan mang theo một vẻ bá khí cuồng mị, "Tướng công của nàng là ta không muốn chết, có ai có cái bản lĩnh để cho ta chết chứ?"
Lời này truyền vào trong tai mọi người phía dưới, khóe miệng bọn họ đồng thời co quắp.
Hai người kia thật không hổ là phu thê, thật không ngờ lại nói lời ăn ý giống nhau như vậy…
"Huống chi, sao ta có thể cam lòng rời khỏi nàng đây? Bất kể ta ở nơi nào, cũng sẽ trở về bên cạnh của nàng, vì thế không tiếc bỏ ra bất cứ giá nào!" Trong mắt phượng xẹt qua quang mang yêu dã, Dạ Nhược Ly chưa từng thấy qua quang mang như thế trên khuôn mặt Cung Vô Y.
Trong lòng dâng lên một trận cảm động, nhưng liền vào lúc này, một lời nói rất sát phong cảnh đột ngột vang lên: "Tiểu Dạ Nhi, có phải rất cảm động không? Nếu thật sự cảm động như vậy thì trước tiên sinh hài tử cho vi phu đi."
Khóe miệng hung hăng co giật, Dạ Nhược Ly ngưng mắt nhìn nụ cười cực kỳ yêu nghiệt trên khuôn mặt tuấn tú trước mắt này, hít thở thật sâu một hơi, tạm thời không tính toán với hắn.
"Có phải nên giải quyết sự tình cho xong không?" Khẽ nhíu mày, Dạ Nhược Ly quét mắt nhìn về phía Nguyệt Dạ ma lang.
"Chuyện này giao cho vi phu là được, phu nhân nàng không cần tốn sức quan tâm."
Dứt lời, hồng ảnh thoáng qua, Cung Vô Y đã đến trước mặt Nguyệt Dạ ma lang.
Hồng y nhẹ múa, cuồng mị yêu diễm, hắn chỉ là duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng điểm điểm ở không trung, oanh một tiếng, một cỗ khí lưu cường đại đánh về phía Nguyệt Dạ ma lang, mà biểu tình Nguyệt Dạ ma lang rất là hoảng sợ, cắn nuốt thân thể của nó không còn một mảnh.
"Hí!"
Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, nơi nơi kinh ngạc nhìn chăm chú vào trong hư không, giống như đang nhìn nam tử tuyệt thế kiểu yêu nghiệt.
Đã chết rồi? Đường đường là Nguyệt Dạ ma lang, khiến cho rất nhiều Thần Vương nhức đầu Nguyệt Dạ ma lang, cứ dễ dàng chết như vậy? Thực lực nam tử này cũng mạnh quá mức không hợp theo lẽ thường đó chứ?
Mắt phượng hơi híp lại, ánh mắt âm lãnh của hắn quăng về phía Lý Lôi và Lạc Trưởng lão đang run run rẩy rẩy một bên.
Bước chân của hắn bước một bước trên hư không thì bóng dáng kia đã tới trước mặt Lạc Trưởng lão rồi, hoàn toàn bất đồng với lúc đối mặt Dạ Nhược Ly thì yêu nghiệt, lúc này hắn giống như là ác ma tới từ địa ngục, lại càng kinh khủng hơn Nguyệt Dạ ma lang gấp trăm lần.
"Ta là Trưởng lão Thiên Thủy Lĩnh, ngươi giết ta thì sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận!"
Lạc Trưởng lão hoảng sợ lui về phía sau hai bước, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, lão ta biết với thủ đoạn của người nam tử này, giết mình thì khỏi cần phải nói tới, nhưng lão ta không muốn chết!
Đây tất cả đều do Lý Lôi, nếu không phải là hắn ta thì làm sao sẽ xảy ra chuyện như thế?
"Thiên Thủy Lĩnh?" Cười lạnh một tiếng, trong mắt Cung Vô Y xẹt qua một tia sát ý, giọng điệu khát máu tàn nhẫn làm cho người ta rét lạnh giống y như rơi vào hầm băng, "Đụng đến nữ nhân của ta, chỉ có một kết quả, đó chính là ——"
"Rầm!"
Hỏa diễm hung mãnh bay lên, trong nháy mắt cắn nuốt hết thân thể của Lạc Trưởng lão, chính là ngay cả một chút tro cốt cũng không lưu lại.
Khẽ phẩy phẩy hồng bào, chậm rãi xoay người lại, Cung Vô Y ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, cuồng phong gào thét thổi qua, hồng y tung bay ở trong gió, đôi môi đỏ mọng của hắn tràn ra một chữ âm lãnh: "Chết!"
Nhìn bóng dáng nam tử đi xuống, quần chúng vây xem thoáng chốc tản sang hai bên, lưu lại cho hắn một khoảng không gian đầy đủ.
"Phu nhân, có hài lòng với hành động của vi phu không? Nàng định thưởng cho vi phu cái gì đây?"
Tiếng nói yêu nghiệt mị hoặc nhẹ nhàng vang lên, Cung Vô Y tràn đầy ý cười nhìn Dạ Nhược Ly, hoàn toàn như hai người khác nhau với hình tượng âm lãnh khát máu vừa rồi của hắn, cho dù là ai đều không thể gắn liền hai người này với nhau.
"Thưởng cho chàng thêm một mắt gấu trúc nữa, chàng có muốn không?"
"Chỉ cần là phu nhân thưởng, với vi phu mà nói thì đều cực kỳ trân quý, đáng giá trân quý một đời." Khóe môi mỉm cười, Cung Vô Y đưa gương mặt tuấn tú sáp gần đến Dạ Nhược Ly, trong mắt phượng xẹt qua một chút hài hước.
"Ầm!"
Một cử động này của Cung Vô Y khiến mọi người vây xem đều lập tức choáng váng ngã xuống đất, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
Thế nhưng nam nhân có dung mạo tuấn mỹ này lại còn là một người cuồng chịu ngược sao? Nào có người như hắn vậy, dâng mặt lên để cho người ta đánh. Hắn và cái tên nam nhân giết người không nháy mắt thật sự là cùng một người sao? Đây cũng quá giả đi?
"Yêu nghiệt!" Dạ Nhược Ly cứng rắn nặn ra hai chữ này từ trong kẽ răng, giơ giơ quả đấm lên, cuối cùng vẫn là không ra tay được.
Mà vừa rồi cho hắn một quyền hoàn toàn là không bị khống chế, bởi vì trong thế giới của nàng không thể thiếu tên nam nhân yêu nghiệt vô lại này, nàng không hy vọng lần sau hắn lại vì cứu nàng mà thân rơi vào hiểm cảnh.
"Tiểu Dạ Nhi, ta biết ngay nàng không nỡ ra tay mà," giương môi cười yếu ớt, Cung Vô Y duỗi một cánh tay ra kéo Dạ Nhược Ly ôm vào trong ngực, "Lúc này, có phải chúng ta nên tìm một chỗ yên tĩnh hay không? Bằng không nếu như nàng muốn thân thiết ở trước mặt mọi người, ta cũng sẽ không để ý."
"Yêu nghiệt, xem như chàng lợi hại!"
Dạ Nhược Ly không nhịn được trừng mắt nhìn Cung Vô Y, đột nhiên phát giác được nụ cười của hắn giống như yêu nghiệt này đều vô sỉ như thế.
Lúc này cũng không quản mọi người nơi này, kéo tay Cung Vô Y, liền biến mất tại chỗ, chuyện kế tiếp không cần nàng nhúng tay, với thực lực của Lý Lôi thì người trong Tán Tu Liên Minh có thể đối phó.
Tin tưởng rơi vào trong tay đám người Tán Tu Liên Minh, kết cục của Lý Lôi sẽ cực kỳ bi thảm, mà đây cũng là đại giới mà hắn phải chịu!
Cuộc chiến ngày hôm đó giống như trận chiến trên quảng trường mấy ngày trước vậy, dùng khí thế sét đánh truyền bá khắp Tinh Nguyệt Thành, sau đó lan rộng ra những thành thị khác, mà tên của hai người Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y cũng làm cho người đời đều biết được một chút.
Giống như Dạ Nhược Ly cũng trở thành nhân vật phái nữ được hâm mộ nhất ở Tinh Nguyệt Thành, nếu như họ có thể có được một người trượng phu thâm tình như thế thì có lẽ chết cũng không oán.
Nhưng Dạ Nhược Ly đang được mọi người hâm mộ, vào thời khắc này thật muốn hô to một câu, ta có thể hối hận về lựa chọn ban đầu không!
Năm ngày, suốt năm ngày Cung Vô Y cũng không để cho nàng rời phòng, hai người chỉ biệt ly có nửa năm thôi, vì sao thế nhưng hắn lại giống như rời khỏi nàng mấy chục năm, thậm chí đến mấy trăm năm vậy, làm hại hiện giờ thắt lưng của nàng đau nhức, còn mệt mỏi hơn đánh trăm trận chiến nữa.
Nếu như có thể, nàng thật muốn đạp hắn một cước khiến hắn bán thân bất toại, tránh cho lúc nào cũng tới gieo họa cho nàng.
"Tiểu Dạ Nhi!" Cung Vô Y cầm tay của nàng lên, đặt vào bên môi khẽ hôn một cái, đôi môi giương lên một nụ cười rung động lòng người, "Vi phu sẽ cố gắng tạo người, mau sớm để cho phu nhân nàng mang thai hài tử."
Dứt lời, xoay người đè lên, lúc hắn sắp có động tác thì một cái chân giơ lên trực tiếp hung hăng đạp hắn một cước xuống giường, phát ra một tiếng vang trầm đục.
"Yêu nghiệt, chàng có để yên không hả?" Nắm tay kêu lên răng rắc, Dạ Nhược Ly nghiến răng nghiến lợi nói.
Cung Vô Y từ dưới đất đứng lên, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ủy khuất, bộ dáng ai oán này khiến Dạ Nhược Ly cho rằng mình là cái đồ khốn kiếp vứt phu quân bỏ nhi tử.
"Bang bang bang."
Thật may là ngoài cửa kịp thời truyền đến một tiếng gõ cửa, giải trừ nguy cơ lúc này của nàng.
Vẻ mặt Cung Vô Y biến thành rét lạnh, vung tay lên, sau khi dùng chăn bọc lại thân thể Dạ Nhược Ly xong, mới lạnh lùng nói: "Vào đi!"
Cửa phòng bị nhẹ nhàng mở ra, Hồng Lạc Thiên bước qua cánh cửa, nhìn thấy tình trạng bên trong phòng thì trên mặt thoáng qua một chút lúng túng: "Minh chủ, ta tới đây là vì nói cho ngài biết, phủ Lĩnh chủ đưa tới thiếp mời, ngày mai mời các ngươi tới tham gia dạ yến."
"Được, ta biết rồi, ngươi đi xuống đi." Dạ Nhược Ly chậm rãi gật đầu, thản nhiên nói.
"Vâng."
Hồng Lạc Thiên chắp tay ôm quyền, rất cung kính thối lui ra ngoài cửa, thuận tiện kéo lại cửa phòng giúp hai người.
"Dạ yến?" Dạ Nhược Ly khẽ cau mày, ngồi dậy, bàn tay vung lên, bắt lấy y phục vào trong tay, "Mặc kệ như thế nào, chúng ta cũng là thời điểm nên rời khỏi phòng."
Nghe vậy, Cung Vô Y chỉ có thể không cam lòng gật đầu một cái, trong lòng nhiều thêm một chút bất mãn đối với phủ Lĩnh chủ chết tiệt kia.
Tuy rằng thực lực của Cung Vô Y cũng đủ đi trên không, mang theo một Dạ Nhược Ly không bao lâu liền có thể chạy tới, thế nhưng Lĩnh Chủ mời không phải là Cung Vô Y và Dạ Nhược Ly, mà là Minh Chủ Tán Tu Liên Minh.
Vì vậy nàng dùng danh nghĩa Tán Tu Liên Minh đi tới, đương nhiên cần phải mang theo một số người, mà Dạ Nhược Ly đáp ứng đi tới cũng là vì toàn bộ Tán Tu Liên Minh.
Nàng và Cung Vô Y nhất định sẽ không ở lâu tại chỗ này, trước khi rời đi cần phải tính toán thật tốt cho bọn họ.
Bất quá bọn họ cũng không quá mức vội vã lên đường, dọc đường cười cười nói nói, thưởng thức một chút phong cảnh ven đường, ngược lại cực kỳ thích ý, không cái gì hơn điều này, mãi cho đến dạ yến tối ngày hôm đó, mới chạy tới Lạc Sơn Thành.
Lúc này tại Lạc Sơn Thành rất nhiều khách khứa, người tới đều đến từ những lãnh địa khác, có lẽ là toàn bộ thế lực trong Lạc Sơn Lĩnh, trừ mấy đại thế lực tại Lạc Sơn Thành ra thì chỉ có Tán Tu Liên Minh được mời.
Bên ngoài phủ Lĩnh Chủ, người đến người đi, Dạ Nhược Ly dẫn mọi người dừng lại bước chân, đám người phía sau nàng kia không khỏi dâng lên thưởng thức phong thái của phủ đệ Lĩnh Chủ.
Hộ vệ nhìn lướt qua mọi người, sau khi thấy chấn kinh trong mắt đám người kia, vẻ mặt lộ ra một chút khinh thường.
"Thiếp mời."
Đương nhiên khinh thường trong mắt hắn ta bị Dạ Nhược Ly bắt được, thế nhưng nàng cũng không để ý nhiều nữa, xoay người nhìn Hồng Lạc Thiên: "Thiếp mời."
"Dạ, Minh Chủ."
Hồng Lạc Thiên cung kính đáp một tiếng, liền thả tinh thần lực vào trong không gian giới chỉ trên tay, tìm kiếm một hồi thì lập tức liền thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, ngẩng đầu lên, vẻ mặt xấu hổ nói: "Minh Chủ, thiếp mời ta…"
Hắn chợt nhớ lại, ngày hôm qua quên bỏ thiếp mời vào trong không gian giới chỉ, lần này nên làm thế nào cho phải?
"Ha ha, chỉ bằng các ngươi cũng muốn lẫn vào phủ Lĩnh Chủ ta? Quả thực là ý nghĩ viễn vông, các ngươi cho rằng phủ Lĩnh Chủ là tùy tiện người nào cũng có thể tới sao? Còn không mau cút cho ta!"
Hộ vệ nói không chút khách khí khiến cho khuôn mặt của từng người Tán Tu Liên Minh đỏ lên, từ đầu đến cuối chỉ có vẻ mặt của Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y là như thường, không có bất kỳ biến hóa nào.
Biến cố bên này, bất tri bất giác thu hút rất nhiều người, khi nghe nói đám người kia muốn lẫn vào trong phủ Lĩnh Chủ, rất nhiều người đều tươi cười vui sướng khi người gặp họa.
"Ngươi nói bậy!" Hồng Phi nóng nảy dậm chân, hung tợn trừng mắt nhìn cái tên hộ vệ vênh váo tự đắc này, "Chúng ta là người Tinh Nguyệt Thành, ngươi đi thông báo với Thành Chủ các ngươi một chút, tự nhiên hắn sẽ biết."
"Tinh Nguyệt Thành? Ha ha!" Có lẽ nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, hộ vệ ngửa đầu cười lớn, giễu cợt nói: "Ngay cả thế lực ở cái địa phương Tinh Nguyệt Thành thôn quê đó mà cũng có tư cách tiến vào phủ Lĩnh Chủ ta sao? Phủ đệ Lĩnh Chủ chúng ta há là cẩu và miêu gì đó cũng có thể tới đây? Sao các ngươi không soi mặt vào trong nước tiểu mà tự xem lại bản thân mình đi, xem một chút có tư cách tiến vào phương lãnh địa này hay không."
Trong không trung, nam tử đứng thẳng đón cuồng phong, tóc đen tung bay, chung quanh thân thể thon dài bao quanh từng tia từng tia khí tức âm lãnh, làm cho người ta không rét mà run.
Thế nhưng khi cặp mắt phượng hẹp dài kia nhìn về phía Dạ Nhược Ly, trong khắp đồng tử liền chỉ lưu lại bóng dáng của một mình nàng.
Cùng thời khắc đó, Dạ Nhược Ly khẽ ngửa đầu lên, ngưng mắt nhìn dung nhan tuấn mỹ tuyệt thế của nam tử trong hư không, chợt phát hiện ra hình như vào lúc này Cung Vô Y có một chút biến hóa so với lúc trước.
Nhưng chỉ là vừa đối mặt, nàng liền có thể xác định, người đối diện không thể nghi ngờ chính là Cung Vô Y.
"Yêu nghiệt…"
Bỗng nhiên khóe miệng Dạ Nhược Ly câu lên nụ cười tuyệt mỹ, giống như trong mắt của nàng cũng chỉ tồn tại có một người.
Trong đầu đột nhiên lại nghĩ tới tình cảnh nam tử rơi vào khe hở đất lúc trước, trong lòng nàng khẽ run lên, tất cả nhớ nhung cùng tình cảm vọt tới như thủy triều, rốt cuộc không chịu nổi nữa tung người nhảy lên, chạy như bay về phía Cung Vô Y.
Giang hai cánh tay, Cung Vô Y đứng yên trong hư không, khóe môi giương lên một nụ cười mị hoặc động lòng người.
Vào loại thời khắc này, cái khí tức âm lãnh trên người hắn này chậm rãi rút đi, còn sót lại chỉ có một thân ôn hòa, thế nhưng cho dù ai cũng có thể nhìn ra kích động trên mặt hắn.
"Khốn kiếp!"
Nhưng hắn nghênh đón không phải là thân thể mềm mại của nữ tử, mà là một quả đấm uy mãnh.
"Ầm!"
Quả đấm rơi vào bên mắt phải của Cung Vô Y, cặp mắt phượng mị hoặc đến cực điểm kia lập tức liền trở thành một con mắt gấu trúc, còn không đợi hắn hồi hồn từ trong kinh ngạc, một giọng nói tức giận chợt truyền đến.
"Vì sao khi đó chàng phải cứu ta hả? Chẳng lẽ chàng muốn chết như vậy sao? Chàng có biết không, ta…"
Có lẽ là nghĩ đến tình cảnh lúc đó, cả người Dạ Nhược Ly run lên, một luồng khủng hoảng chưa bao giờ có ập vào trái tim, nàng không biết nếu như bên cạnh nàng mất đi tên yêu nghiệt vô lại này, vậy thì nàng sẽ biến thành bộ dáng nào đây.
"Tiểu Dạ Nhi, nàng đang lo lắng cho vi phu sao?" Câu lên đôi môi đỏ mọng, Cung Vô Y cầm lấy tay của nữ tử trước mặt, trên tuấn nhan mang theo một vẻ bá khí cuồng mị, "Tướng công của nàng là ta không muốn chết, có ai có cái bản lĩnh để cho ta chết chứ?"
Lời này truyền vào trong tai mọi người phía dưới, khóe miệng bọn họ đồng thời co quắp.
Hai người kia thật không hổ là phu thê, thật không ngờ lại nói lời ăn ý giống nhau như vậy…
"Huống chi, sao ta có thể cam lòng rời khỏi nàng đây? Bất kể ta ở nơi nào, cũng sẽ trở về bên cạnh của nàng, vì thế không tiếc bỏ ra bất cứ giá nào!" Trong mắt phượng xẹt qua quang mang yêu dã, Dạ Nhược Ly chưa từng thấy qua quang mang như thế trên khuôn mặt Cung Vô Y.
Trong lòng dâng lên một trận cảm động, nhưng liền vào lúc này, một lời nói rất sát phong cảnh đột ngột vang lên: "Tiểu Dạ Nhi, có phải rất cảm động không? Nếu thật sự cảm động như vậy thì trước tiên sinh hài tử cho vi phu đi."
Khóe miệng hung hăng co giật, Dạ Nhược Ly ngưng mắt nhìn nụ cười cực kỳ yêu nghiệt trên khuôn mặt tuấn tú trước mắt này, hít thở thật sâu một hơi, tạm thời không tính toán với hắn.
"Có phải nên giải quyết sự tình cho xong không?" Khẽ nhíu mày, Dạ Nhược Ly quét mắt nhìn về phía Nguyệt Dạ ma lang.
"Chuyện này giao cho vi phu là được, phu nhân nàng không cần tốn sức quan tâm."
Dứt lời, hồng ảnh thoáng qua, Cung Vô Y đã đến trước mặt Nguyệt Dạ ma lang.
Hồng y nhẹ múa, cuồng mị yêu diễm, hắn chỉ là duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng điểm điểm ở không trung, oanh một tiếng, một cỗ khí lưu cường đại đánh về phía Nguyệt Dạ ma lang, mà biểu tình Nguyệt Dạ ma lang rất là hoảng sợ, cắn nuốt thân thể của nó không còn một mảnh.
"Hí!"
Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, nơi nơi kinh ngạc nhìn chăm chú vào trong hư không, giống như đang nhìn nam tử tuyệt thế kiểu yêu nghiệt.
Đã chết rồi? Đường đường là Nguyệt Dạ ma lang, khiến cho rất nhiều Thần Vương nhức đầu Nguyệt Dạ ma lang, cứ dễ dàng chết như vậy? Thực lực nam tử này cũng mạnh quá mức không hợp theo lẽ thường đó chứ?
Mắt phượng hơi híp lại, ánh mắt âm lãnh của hắn quăng về phía Lý Lôi và Lạc Trưởng lão đang run run rẩy rẩy một bên.
Bước chân của hắn bước một bước trên hư không thì bóng dáng kia đã tới trước mặt Lạc Trưởng lão rồi, hoàn toàn bất đồng với lúc đối mặt Dạ Nhược Ly thì yêu nghiệt, lúc này hắn giống như là ác ma tới từ địa ngục, lại càng kinh khủng hơn Nguyệt Dạ ma lang gấp trăm lần.
"Ta là Trưởng lão Thiên Thủy Lĩnh, ngươi giết ta thì sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận!"
Lạc Trưởng lão hoảng sợ lui về phía sau hai bước, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, lão ta biết với thủ đoạn của người nam tử này, giết mình thì khỏi cần phải nói tới, nhưng lão ta không muốn chết!
Đây tất cả đều do Lý Lôi, nếu không phải là hắn ta thì làm sao sẽ xảy ra chuyện như thế?
"Thiên Thủy Lĩnh?" Cười lạnh một tiếng, trong mắt Cung Vô Y xẹt qua một tia sát ý, giọng điệu khát máu tàn nhẫn làm cho người ta rét lạnh giống y như rơi vào hầm băng, "Đụng đến nữ nhân của ta, chỉ có một kết quả, đó chính là ——"
"Rầm!"
Hỏa diễm hung mãnh bay lên, trong nháy mắt cắn nuốt hết thân thể của Lạc Trưởng lão, chính là ngay cả một chút tro cốt cũng không lưu lại.
Khẽ phẩy phẩy hồng bào, chậm rãi xoay người lại, Cung Vô Y ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, cuồng phong gào thét thổi qua, hồng y tung bay ở trong gió, đôi môi đỏ mọng của hắn tràn ra một chữ âm lãnh: "Chết!"
Nhìn bóng dáng nam tử đi xuống, quần chúng vây xem thoáng chốc tản sang hai bên, lưu lại cho hắn một khoảng không gian đầy đủ.
"Phu nhân, có hài lòng với hành động của vi phu không? Nàng định thưởng cho vi phu cái gì đây?"
Tiếng nói yêu nghiệt mị hoặc nhẹ nhàng vang lên, Cung Vô Y tràn đầy ý cười nhìn Dạ Nhược Ly, hoàn toàn như hai người khác nhau với hình tượng âm lãnh khát máu vừa rồi của hắn, cho dù là ai đều không thể gắn liền hai người này với nhau.
"Thưởng cho chàng thêm một mắt gấu trúc nữa, chàng có muốn không?"
"Chỉ cần là phu nhân thưởng, với vi phu mà nói thì đều cực kỳ trân quý, đáng giá trân quý một đời." Khóe môi mỉm cười, Cung Vô Y đưa gương mặt tuấn tú sáp gần đến Dạ Nhược Ly, trong mắt phượng xẹt qua một chút hài hước.
"Ầm!"
Một cử động này của Cung Vô Y khiến mọi người vây xem đều lập tức choáng váng ngã xuống đất, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
Thế nhưng nam nhân có dung mạo tuấn mỹ này lại còn là một người cuồng chịu ngược sao? Nào có người như hắn vậy, dâng mặt lên để cho người ta đánh. Hắn và cái tên nam nhân giết người không nháy mắt thật sự là cùng một người sao? Đây cũng quá giả đi?
"Yêu nghiệt!" Dạ Nhược Ly cứng rắn nặn ra hai chữ này từ trong kẽ răng, giơ giơ quả đấm lên, cuối cùng vẫn là không ra tay được.
Mà vừa rồi cho hắn một quyền hoàn toàn là không bị khống chế, bởi vì trong thế giới của nàng không thể thiếu tên nam nhân yêu nghiệt vô lại này, nàng không hy vọng lần sau hắn lại vì cứu nàng mà thân rơi vào hiểm cảnh.
"Tiểu Dạ Nhi, ta biết ngay nàng không nỡ ra tay mà," giương môi cười yếu ớt, Cung Vô Y duỗi một cánh tay ra kéo Dạ Nhược Ly ôm vào trong ngực, "Lúc này, có phải chúng ta nên tìm một chỗ yên tĩnh hay không? Bằng không nếu như nàng muốn thân thiết ở trước mặt mọi người, ta cũng sẽ không để ý."
"Yêu nghiệt, xem như chàng lợi hại!"
Dạ Nhược Ly không nhịn được trừng mắt nhìn Cung Vô Y, đột nhiên phát giác được nụ cười của hắn giống như yêu nghiệt này đều vô sỉ như thế.
Lúc này cũng không quản mọi người nơi này, kéo tay Cung Vô Y, liền biến mất tại chỗ, chuyện kế tiếp không cần nàng nhúng tay, với thực lực của Lý Lôi thì người trong Tán Tu Liên Minh có thể đối phó.
Tin tưởng rơi vào trong tay đám người Tán Tu Liên Minh, kết cục của Lý Lôi sẽ cực kỳ bi thảm, mà đây cũng là đại giới mà hắn phải chịu!
Cuộc chiến ngày hôm đó giống như trận chiến trên quảng trường mấy ngày trước vậy, dùng khí thế sét đánh truyền bá khắp Tinh Nguyệt Thành, sau đó lan rộng ra những thành thị khác, mà tên của hai người Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y cũng làm cho người đời đều biết được một chút.
Giống như Dạ Nhược Ly cũng trở thành nhân vật phái nữ được hâm mộ nhất ở Tinh Nguyệt Thành, nếu như họ có thể có được một người trượng phu thâm tình như thế thì có lẽ chết cũng không oán.
Nhưng Dạ Nhược Ly đang được mọi người hâm mộ, vào thời khắc này thật muốn hô to một câu, ta có thể hối hận về lựa chọn ban đầu không!
Năm ngày, suốt năm ngày Cung Vô Y cũng không để cho nàng rời phòng, hai người chỉ biệt ly có nửa năm thôi, vì sao thế nhưng hắn lại giống như rời khỏi nàng mấy chục năm, thậm chí đến mấy trăm năm vậy, làm hại hiện giờ thắt lưng của nàng đau nhức, còn mệt mỏi hơn đánh trăm trận chiến nữa.
Nếu như có thể, nàng thật muốn đạp hắn một cước khiến hắn bán thân bất toại, tránh cho lúc nào cũng tới gieo họa cho nàng.
"Tiểu Dạ Nhi!" Cung Vô Y cầm tay của nàng lên, đặt vào bên môi khẽ hôn một cái, đôi môi giương lên một nụ cười rung động lòng người, "Vi phu sẽ cố gắng tạo người, mau sớm để cho phu nhân nàng mang thai hài tử."
Dứt lời, xoay người đè lên, lúc hắn sắp có động tác thì một cái chân giơ lên trực tiếp hung hăng đạp hắn một cước xuống giường, phát ra một tiếng vang trầm đục.
"Yêu nghiệt, chàng có để yên không hả?" Nắm tay kêu lên răng rắc, Dạ Nhược Ly nghiến răng nghiến lợi nói.
Cung Vô Y từ dưới đất đứng lên, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ủy khuất, bộ dáng ai oán này khiến Dạ Nhược Ly cho rằng mình là cái đồ khốn kiếp vứt phu quân bỏ nhi tử.
"Bang bang bang."
Thật may là ngoài cửa kịp thời truyền đến một tiếng gõ cửa, giải trừ nguy cơ lúc này của nàng.
Vẻ mặt Cung Vô Y biến thành rét lạnh, vung tay lên, sau khi dùng chăn bọc lại thân thể Dạ Nhược Ly xong, mới lạnh lùng nói: "Vào đi!"
Cửa phòng bị nhẹ nhàng mở ra, Hồng Lạc Thiên bước qua cánh cửa, nhìn thấy tình trạng bên trong phòng thì trên mặt thoáng qua một chút lúng túng: "Minh chủ, ta tới đây là vì nói cho ngài biết, phủ Lĩnh chủ đưa tới thiếp mời, ngày mai mời các ngươi tới tham gia dạ yến."
"Được, ta biết rồi, ngươi đi xuống đi." Dạ Nhược Ly chậm rãi gật đầu, thản nhiên nói.
"Vâng."
Hồng Lạc Thiên chắp tay ôm quyền, rất cung kính thối lui ra ngoài cửa, thuận tiện kéo lại cửa phòng giúp hai người.
"Dạ yến?" Dạ Nhược Ly khẽ cau mày, ngồi dậy, bàn tay vung lên, bắt lấy y phục vào trong tay, "Mặc kệ như thế nào, chúng ta cũng là thời điểm nên rời khỏi phòng."
Nghe vậy, Cung Vô Y chỉ có thể không cam lòng gật đầu một cái, trong lòng nhiều thêm một chút bất mãn đối với phủ Lĩnh chủ chết tiệt kia.
Tuy rằng thực lực của Cung Vô Y cũng đủ đi trên không, mang theo một Dạ Nhược Ly không bao lâu liền có thể chạy tới, thế nhưng Lĩnh Chủ mời không phải là Cung Vô Y và Dạ Nhược Ly, mà là Minh Chủ Tán Tu Liên Minh.
Vì vậy nàng dùng danh nghĩa Tán Tu Liên Minh đi tới, đương nhiên cần phải mang theo một số người, mà Dạ Nhược Ly đáp ứng đi tới cũng là vì toàn bộ Tán Tu Liên Minh.
Nàng và Cung Vô Y nhất định sẽ không ở lâu tại chỗ này, trước khi rời đi cần phải tính toán thật tốt cho bọn họ.
Bất quá bọn họ cũng không quá mức vội vã lên đường, dọc đường cười cười nói nói, thưởng thức một chút phong cảnh ven đường, ngược lại cực kỳ thích ý, không cái gì hơn điều này, mãi cho đến dạ yến tối ngày hôm đó, mới chạy tới Lạc Sơn Thành.
Lúc này tại Lạc Sơn Thành rất nhiều khách khứa, người tới đều đến từ những lãnh địa khác, có lẽ là toàn bộ thế lực trong Lạc Sơn Lĩnh, trừ mấy đại thế lực tại Lạc Sơn Thành ra thì chỉ có Tán Tu Liên Minh được mời.
Bên ngoài phủ Lĩnh Chủ, người đến người đi, Dạ Nhược Ly dẫn mọi người dừng lại bước chân, đám người phía sau nàng kia không khỏi dâng lên thưởng thức phong thái của phủ đệ Lĩnh Chủ.
Hộ vệ nhìn lướt qua mọi người, sau khi thấy chấn kinh trong mắt đám người kia, vẻ mặt lộ ra một chút khinh thường.
"Thiếp mời."
Đương nhiên khinh thường trong mắt hắn ta bị Dạ Nhược Ly bắt được, thế nhưng nàng cũng không để ý nhiều nữa, xoay người nhìn Hồng Lạc Thiên: "Thiếp mời."
"Dạ, Minh Chủ."
Hồng Lạc Thiên cung kính đáp một tiếng, liền thả tinh thần lực vào trong không gian giới chỉ trên tay, tìm kiếm một hồi thì lập tức liền thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, ngẩng đầu lên, vẻ mặt xấu hổ nói: "Minh Chủ, thiếp mời ta…"
Hắn chợt nhớ lại, ngày hôm qua quên bỏ thiếp mời vào trong không gian giới chỉ, lần này nên làm thế nào cho phải?
"Ha ha, chỉ bằng các ngươi cũng muốn lẫn vào phủ Lĩnh Chủ ta? Quả thực là ý nghĩ viễn vông, các ngươi cho rằng phủ Lĩnh Chủ là tùy tiện người nào cũng có thể tới sao? Còn không mau cút cho ta!"
Hộ vệ nói không chút khách khí khiến cho khuôn mặt của từng người Tán Tu Liên Minh đỏ lên, từ đầu đến cuối chỉ có vẻ mặt của Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y là như thường, không có bất kỳ biến hóa nào.
Biến cố bên này, bất tri bất giác thu hút rất nhiều người, khi nghe nói đám người kia muốn lẫn vào trong phủ Lĩnh Chủ, rất nhiều người đều tươi cười vui sướng khi người gặp họa.
"Ngươi nói bậy!" Hồng Phi nóng nảy dậm chân, hung tợn trừng mắt nhìn cái tên hộ vệ vênh váo tự đắc này, "Chúng ta là người Tinh Nguyệt Thành, ngươi đi thông báo với Thành Chủ các ngươi một chút, tự nhiên hắn sẽ biết."
"Tinh Nguyệt Thành? Ha ha!" Có lẽ nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, hộ vệ ngửa đầu cười lớn, giễu cợt nói: "Ngay cả thế lực ở cái địa phương Tinh Nguyệt Thành thôn quê đó mà cũng có tư cách tiến vào phủ Lĩnh Chủ ta sao? Phủ đệ Lĩnh Chủ chúng ta há là cẩu và miêu gì đó cũng có thể tới đây? Sao các ngươi không soi mặt vào trong nước tiểu mà tự xem lại bản thân mình đi, xem một chút có tư cách tiến vào phương lãnh địa này hay không."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.