Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 245: Ngoại truyện: Chương 6 Vân Nguyệt Thanh tuyệt vọng

Băng Y Khả Khả

24/05/2020

Edit: susublue

Ma cung, trên giường lớn trạm khắc hình rồng xa hoa, nam tử một tay chống đầu, tóc đen biếng nhác xõa xuống giường, lúc này hắn khẽ nâng hai tròng mắt, khóe miệng nở nụ cười nhợt nhạt, cực kỳ mê hoặc.

Thanh Hàn không thể không thừa nhận Cung chủ là một mỹ nam hiếm có, nhưng đến nay lại vẫn độc thân, từng có không ít nữ tử muốn nhào vào trong ngực nhưng đều bị Cung chủ cự tuyệt chặn ngoài cửa. Hiện giờ vất vả lắm Cung chủ mới có hứng thú với một nữ nhân, nhưng lại chưa từng dẫn nàng ta về Ma cung, ngược lại còn đi yêu đương vụng trộm, hình như là đêm nào cũng đến chỗ cô nương kia để ngủ.

Nàng ta đã không có dung nhan khuynh thành, lại còn không có võ công tuyệt thế, vì sao Cung chủ lại một lòng với nàng ta?

Thanh Hàn lắc đầu, thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của Cung chủ.

“Thanh Hàn.”

Đột nhiên giọng nói trầm thấp của nam tử vang lên làm Thanh Hàn hồi thần lại: “A, Cung chủ gọi Thanh Hàn có chuyện gì sao?”

“Ngươi hãy nghĩ ra cách nào đó để ở lại bên cạnh Vân Li bảo vệ an toàn cho nàng đi, chuyện của Ma cung giao cho đám người Lãnh Nguyệt là được rồi.” Có lẽ do nghĩ đến Vân Li nên nụ cười ở khóe miệng Cung Kính lại càng thêm mê hoặc, nhàn nhạt dặn dò.

Xong rồi xong rồi, lần này Cung chủ thật sự đã bị luân hãm……

Tuy trong lòng Thanh Hàn nghĩ như vậy nhưng trên khuôn mặt tuấn dật lại không hề có bất cứ biểu cảm gì, hắn cười hì hì ôm quyền nói: “Cung chủ yên tâm, Thanh Hàn nhất định sẽ vệ phu nhân an toàn.”

Nguyên nhân thúc đẩy Thanh Hàn đồng ý còn là vì hắn rất tò mò, không biết trên người nàng ta có cái gì mà lại mê hoặc được Cung chủ……

Nhìn chăm chú bóng người Thanh Hàn rời đi, Cung Kính híp mắt, bỗng nhiên hắn cảm nhận được cái gì đó, đôi mắt phượng bất giác nhìn về phía khoảng không bên ngoài phòng ngủ: “Sao tỷ ấy lại đến đây?”

Không phải tiểu ma nữ kia đang ở cùng với cha mẹ sao? Sao lại mò đến nơi này rồi?

Nghĩ lại khi còn nhỏ mình bị vị tỷ tỷ ruột này chà đạp, Cung Kính liền đứng bật dậy bỏ đi không chút nghĩ ngợi, trong khoảng thời gian này vẫn nên trốn tránh thì sẽ tốt hơn, hắn không muốn đối mặt với ma nữ này……

“Tiểu thư, lão phu nhân kêu ngươi qua đó.”

Vân Li bị buộc dừng bước chân lại, nhíu mày nhìn nô tỳ của Vân gia đang cản đường đi của mình: “Ta qua liền.”

Nàng không nhiều lời mà liền xoay người đi về phía đại đường, nàng muốn xem thử lão phu nhân đó tìm nàng có chuyện gì, tất nhiên là buổi yến hội ngày đó cũng sẽ không thoát khỏi liên can.

Lúc này, trong đại đường phủ Thừa tướng, lão phu nhân đang ngồi vắt chéo chân, khuôn mặt đoan trang, bởi vì dung nhan được bảo dưỡng khéo léo nên không lộ rõ vẻ già nua. Bà ta trông thấy Vân Li đi tới từ xa thì sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng lại cố ngăn chặn lửa giận sắp bùng nổ.

“Rốt cuộc ngươi cũng biết đường trở về rồi sao?”

Vân Li không vội trả lời, hai tròng mắt nhìn chung quanh, phát hiện vào lúc này trong đại đường ngoài Vân lão phu nhân, cha con Vân thừa tướng ra thì còn có một thiếu phụ trung niên trang điểm quyến rũ, thông qua ký ức lúc trước thì nàng liền biết được bà ta là phu nhân đương nhiệm của Vân thừa tướng, mẫu thân của Vân Nguyệt Thanh.

“Các ngươi tìm ta có chuyện gì?” Vân Li lạnh lùng nhìn mọi người, giọng nói nhàn nhạt xa cách.

“Lớn mật!” Vân phu nhân vỗ bàn, nâng cằm lên, nhìn chăm chú Vân Li từ trên cao, “Ngươi đừng quên bây giờ ngươi đang nói chuyện với ai! Đây là thái độ người đối xử với trưởng bối sao?”

Vân Li nhướng mày, liếc nhìn Vân phu nhân, vẻ lạnh lẽo trong mắt nàng khiến Vân phu nhân rùng mình.



“Rầm!”

Bà ta còn đang muốn nói gì đó thì lúc này lão phu nhân đột nhiên gõ quải trượng xuống mặt đất, khiến bà ta nuốt hết lời nói đã đến bên miệng xuống. Lão phu nhân liếc mắt nhìn bà ta một cái rồi lại nhìn về phía Vân Li: “Vân Li, nghe nói phu nhân Hộ Quốc tướng quân rất coi trọng ngươi, vậy ngươi cũng nên chuẩn bị một chút đi, nói không chừng ngày nào đó họ sẽ tới đón ngươi đến Tướng quân phủ, làm một thị thiếp cũng tốt, như vậy cũng sẽ không bôi nhọ thân phận của ngươi, cũng có chỗ tốt rất lớn đối với phủ Thừa tướng, cơ hội như vậy không dễ có được, ngươi nhất định phải nắm cho chắc.”

Vân Li đột ngột nở nụ cười, nụ cười đó có chút chế giễu nhàn nhạt: “Có lợi đối với phủ Thừa tướng hay không thì có liên quan gì với ta?”

“Ngươi……” Sắc mặt lão phu nhân đột nhiên biến đổi nhưng vẫn cố gắng ngăn chặn lửa giận, lạnh giọng nói: “Vân Li, ngươi là người của phủ Thừa tướng, phủ Thừa tướng có được lợi ích thì ngươi cũng sẽ không thiệt, nói cho ngươi biết, ngươi trở thành thiếp của một người như Thiếu tướng quân thì phải nên đội ơn rồi, đừng có không biết tốt xấu! BCHỉ bằng vào loại dung nhan như ngươi mà còn mơ tưởng sẽ có nam nhân đến cưới ngươi sao?”

Lời nói của lão phu nhân rất vô tình, vốn không hề xem nữ tử đang đứng phía dưới là cháu gái của mình.

Nàng ta chỉ là một tạp chủng do một nữ tử không rõ lai lịch sinh ra, lúc trước bà vốn cũng không đồng ý cho nữ nhân kia tiến vào phủ Thừa tướng, đương nhiên cũng sẽ không thích nữ nhi do nữ nhân kia hạ sinh.

Phủ Thừa tướng vĩnh viễn chỉ có một tiểu thư dòng chính là Vân Nguyệt Thanh, Vân Li này là cái gì? Ban cho nàng ta họ Vân đã là để mắt tới nàng ta rồi, bây giờ lại còn thật sự coi mình là tiểu thư.

“Mang ơn đội nghĩa?” Vân Li cười lạnh một tiếng, ánh mắt có chút ý châm chọc: “Các ngươi đưa ta cho người khác làm tiểu thiếp mà còn muốn ta mang ơn đội nghĩa? Một khi đã như vậy thì tự các ngươi mang ơn đội nghĩa đi, thứ cho ta không thể phụng bồi!”

Nói xong cũng không để ý tới đám người phía sau đang xanh mặt lại, Vân Li xoay người đi ra ngoài cửa.

“Rầm!” Lão phu nhân vỗ bàn thật mạnh, tức đến mức cả người phát run, chỉ ta vào bóng lưng của Vân Li rồi nói với Vân thừa tướng: “Ngươi nhìn nữ nhi tốt do ngươi và tiện nhân kia sinh ra đi, dám ngỗ nghịch với ta như vậy! Đúng là đại nghịch bất đạo!”

“Mẫu thân.” Vân thừa tướng thấy vậy thì vội vàng đi tới đỡ lấy Vân lão phu nhân, “Người yên tâm, ta sẽ làm nàng ta nghe lời.”

“Hừ, ta biết trước kia ngươi có mối tình thắm thiết với tiện nhân kia, thậm chí ngay cả ta nói cũng không nghe, nhưng bây giờ tiện nhân kia đã chết, ngươi không được nhớ đến nàng ta nữa! Nên quý trọng người trước mắt đi.”

“Nàng ta đã chết hai mươi năm, ta đã quên mất nàng ta rồi cho nên mẫu thân cứ yên tâm đi, nhưng mà hiện tại quan trọng nhất vẫn là chuyện của Nguyệt Thanh, tuổi con bé đã không còn nhỏ, có phải chúng ta nên đến xin khẩu dụ của bệ hạ rồi không?”

Vân Nguyệt Thanh đỏ mặt lên, ánh mắt trong trẻo dần dần trở nên ngượng ngùng, cúi đầu nghịch góc áo nhưng lại vẫn liếc nhìn hai người.

“Cũng tốt.” Lão phu nhân gật đầu, nói: “Ngươi tiến cung đi xin khẩu dụ của bệ hạ đi, thuận tiện nói đến chuyện của Vân Li luôn, xem có thể đưa nàng ta đến phủ Tướng quân sớm chút hay không, đến lúc đó Hoàng Thượng hạ ý chỉ, nàng ta cũng không thể cãi lời.”

Lão phu nhân hơi nheo mắt lại, ánh mắt thoáng trở nên lạnh lẽo.

Hoàng cung, trong Ngự Thư Phòng.

Minh Hoàng lật xem tấu chương trong tay, mày bất giác nhăn lại, có lẽ là biết người phía dưới không còn kiên nhẫn nữa nên mới chậm rãi ngẩng đầu, trên gương mặt anh tuấn có uy nghiêm.

“Vân thừa tướng, hôm nay tới tìm trẫm có chuyện quan trọng gì sao?”

Vân thừa tướng thấp thỏm nhìn ánh mắt Lạc Hoàng, ôm quyền nói: “Khởi bẩm bệ hạ, thần tới nơi này là vì hôn sự của thần nữ, xin cầu bệ hạ làm chủ.”

“Sao?” Lạc Hoàng nhướng mày rồi không nóng không lạnh hỏi: “Không biết là nữ nhi nào của ngươi?”

“Bẩm báo bệ hạ, thần đến vì nữ nhi thứ hai của thần.”



“Được, việc này trẫm đã biết.” Lạc Hoàng buông tấu chương trong tay, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Vân thừa tướng: “Truyền ý chỉ của trẫm, thứ nữ của Vân thừa tướng, Vân Li hiền lương thục đức, trẫm nhìn rất ưng ý, sắc phong thành trắc phi của Tứ hoàng tử, mà Vân Nguyệt Thanh tài mạo song toàn, vừa vặn môn đăng hộ đối với Hộ quốc Thiếu tướng quân Huyền Minh, để cho Thiếu tướng quân nghênh thú Vân Nguyệt Thanh làm thê, Thừa tướng có thể trở về chuẩn bị một chút, lát nữa trẫm sẽ cho người tìm ngày lành rồi đến phủ Thừa tướng thông báo.”

Vân thừa tướng như bị sét đánh giữa trời quang, đứng trợn tròn mắt tại chỗ.

Đây…… Đây không phải là ngược lại sao? Vì sao bệ hạ lại muốn để Tứ hoàng tử nạp Vân Li làm trắc phi? Còn Nguyệt Thanh lại gả cho Thiếu tướng quân, ý định ban đầu cảu hắn chính là để Vân Li trở thành tiểu thiếp cho Thiếu tướng quân, Nguyệt Thanh là chính phi của Tứ hoàng tử.

Nếu Tứ hoàng tử đăng cơ thì hắn sẽ thành Quốc Trượng……

Vân thừa tướng đần độn rời khỏi Hoàng cung, hắn cũng không biết mình trở lại phủ Thừa tướng thế nào, lúc hắn nói ý chỉ của bệ hạ ra thì Vân Nguyệt Thanh liền há hốc mồm tại chỗ, cả người đều ngây ngẩn.

“Cha, ta không muốn gả cho Thiếu tướng quân, người ta yêu là Tứ hoàng tử, cha, người đi nói với bệ hạ đi, để cho ta gả cho Tứ hoàng tử được không? Tiện nhân Vân Li có tư cách gì có được Tứ hoàng tử? Nàng ta xách dép cho Tứ hoàng tử còn không xứng!” Vân Nguyệt Thanh bổ nhào vào người Vân thừa tướng, khóc lóc sướt mướt cầu xin.

Cuộc đời này của nàng nếu không phải Tứ hoàng tử thì không gả, tuyệt đối không muốn trở thành thê tử của những người khác!

“Im miệng!” Vân thừa tướng tức giận nâng tay lên, hung hăng tát vào mặt Vân Nguyệt Thanh: “Ý chỉ của bệ hạ nếu không vâng theo sẽ liên lụy đến cửu tộc! Thiếu tướng quân cũng không tồi, thiếu niên anh tài, khí khái hào hùng lại còn tuấn lãng, ngươi vẫn nên chuẩn bị một chút để gả cho Thiếu tướng quân làm thê đi.”

Vân Nguyệt Thanh bụm má, ngừng khóc, hai tròng mắt dại ra nhìn phụ thân từ trước đến nay đều yêu thương nàng.

“Lão gia, ngươi đang làm cái gì?” Vân phu nhân vội vàng kéo Vân Nguyệt Thanh vào trong lồng ngực, đau lòng trấn an nàng; “Thanh Nhi, ngươi yên tâm đi, mẫu thân nhất định sẽ giúp ngươi, Tứ hoàng tử chỉ có thể là của ngươi, Vân Li kia là cía gì chứ? Ai dám cùng tranh đoạt Tứ hoàng tử với ngươi mẫu thân quyết sẽ không bỏ qua cho người đó!”

Vân phu nhân cắn răng, tàn nhẫn nói.

Tất cả mọi người đều bị vẻ tàn nhẫn này của bà ta dọa sợ, Vân thừa tướng nhíu mày, quát lớn nói: “Ngươi đừng có xằng bậy, dù Vân Li có xấu xí như thế nào thì cũng là nữ nhi ruột thịt của ta, huống chi Thiếu tướng quân cũng không tồi, có được thực quyền, cũng rất xứng đôi với Nguyệt Thanh.”

“Nhưng mà, cha……”

“Đủ rồi, chẳng lẽ ngươi muốn vi phụ kháng chỉ không tuân? Việc này cứ như vậy đi, ngươi không muốn cũng không có cách nào, mà trước khi ngươi xuất giá thì không được ra khỏi cửa, ta sẽ cho người chăm lo đồ ăn hàng ngày của ngươi.”

Vân thừa tướng liếc mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Vân Nguyệt Thanh, mặt vô tình đi ra ngoài, đừng trách hắn tàn nhẫn, vì an nguy của cả nhà, tổn hại hạnh phúc của một mình nàng ta thì đã sao?

“Bịch!” Vân Nguyệt Thanh mềm nhũn hai chân, té ngã trên mặt đất, nước mắt tùy ý rơi xuống, trên dung nhan tuyệt mỹ đầy vẻ tuyệt vọng……

Ở hậu viện của phủ Thừa tướng, trong đình hóng gió, nữ tử nâng bộ sách, lạnh nhạt ngồi đó, bạch y nhẹ nhàng bay trong gió, lá rơi nhanh xuống đất, thổi bay đáp xuống vai nữ tử, nàng hơi nhấc tay, vỗ nhẹ lá rụng nơi đầu vai. Sắc mặt nàng vẫn vàng như nến, nhưng khí chất bay bổng làm người ta bất giác mê muội.

“Vân Li, ngươi lăn ra đây cho ta! Rốt cuộc ngươi đã làm cái gì mà phụ hoàng lại bắt bổn hoàng tử nạp ngươi làm trắc phi! Ngay cả cơ hội là ấm giường cho bổn hoàng tử ngươi cũng không có, lại còn mơ tưởng trở thành trắc phi của bổn hoàng tử, ngươi……”

Lời nói đột nhiên im bặt, Lạc Dận dừng bước chân lại, sắc mặt ngây ngốc nhìn bóng người lạnh nhạt xuất trần đang ngồi hóng gió trong mái đình, giờ phút này hắn ta lại phát hiện ma lem này cũng không quá xấu……

--- ---------

Từ những chương trước không đoán được ngoại truyện viết về ai là lỗi của tui

Nhưng đến chương này vẫn chưa đoán được thì là lỗi của bạn đó nghen!!!!

(bật mí nè: Nam chính Cung Kính cùng họ với Cung Vô Y)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Cuồng Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook