Chương 178: Nhược Ly nha đầu, đi mau!
Băng Y Khả Khả
27/11/2018
Edit: susublue
Sự lạnh nhạt không chút cảm tình bay qua theo gió, mọi người nhìn nhau, chưa được bao lâu đã có mấy người vừa mới vào Thiên Lạc vương phủ rời khỏi đây.
Dạ Nhược Ly liếc nhìn những người đó, khóe miệng nàng nở nụ cười lạnh: "Giỏi, đây là do các ngươi chọn, chỉ hi vọng... Các ngươi sẽ không bao giờ hối hận."
Nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh thâm thúy, một cảm giác lạnh thấu xương xâm nhập vào trong lòng mọi người, nhưng bọn họ vừa mới vào không lâu, cũng không có nhiều tình cảm đối với Thiên Lạc vương phủ, vì vậy nên bất giác cảm thấy hổ thẹn.
"Đám người nhu nhược!"
Mạc Đình hung tợn trừng mắt nhìn đám người đang bỏ đi, trong mắt đầy sự khinh thường: "Chỉ với tính cách gặp chuyện liền lùi bước như mấy người các ngươi, sau này sẽ không có ai trọng dụng các ngươi."
Nghe thấy lời này, mọi người đều đỏ bừng mặt, nhưng mà đối với bọn họ mà nói, không có cái gì quan trọng hơn bảo toàn tính mạng.
Cũng may những thiên tài của Lạc Nguyệt quốc, ngoại trừ Cầu Linh ra thì không có ai lùi bước, nhưng đám người này lại nhìn Cầu Linh với ánh mắt đầy châm biếm, giống đang chế giễu hành vi yếu đuối của hắn.
"Ha ha, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. " Cốc Lâm cười to hai tiếng rồi chợt im bặt, sát ý ngập tràn trong đôi mắt, "Các ngươi phải học tập bọn họ, không có gì quan trọng hơn tánh mạng đúng không?"
"Ta khinh!" Mạc Đình trực tiếp phun một ngụm nước bọt ngay tại chỗ, cười lạnh nói, "Học tập sao? Học tập cái gì? Làm kẻ bỏ trốn ư? Kiếp này bản công chúa không muốn học chuyện này!"
Lúc này, hành vi thô tục của Mạc Đình làm mất hình tượng công chúa nhưng lại không ai cảm thấy không ổn, ngược lại còn cảm thấy nàng thẳng thắn khả ái...
"Hừ!" Cốc Lâm cười lạnh một tiếng, trong mắt đầy vẻ hung ác, "Ngươi đã muốn chết thì sao lão phu lại không thành toàn cho ngươi!"
"Ầm!"
Dứt lời, thân thể đột nhiên bộc phát một luồng sức mạnh cường hãn, uy lực áp chế đất trời, dưới áp lực oai phong này, sắc mặt Mạc Đình tái nhợt, khóe miệng tràn ra một vết máu nhưng vẫn không kinh sợ mà nhìn chằm chằm Cốc Lâm.
"Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi, ha ha, ta Mạc Đình từ trước đến giờ không sợ chết, muốn ta phản bội Nhược Ly đại sư giống đám người nhu nhược này thì tuyệt không có khả năng."
"Muốn chết!"
Cốc Lâm híp mắt, khí thế oai phong lại hung hăng áp chế lần nữa, trên người dày đặc sát khí.
"Mạc Đình!"
"Mạc Đình công chúa!"
Thủy Nhuận và Y Phỉ Phỉ đều đồng loạt biến sắc, những người còn lại cũng gấp gáp gọi Mạc Đình.
"Ha ha, Cốc Lâm, nhiều năm không gặp, không biết ngươi còn nhận ra ta không?" Bỗng nhiên có một tiếng cười vang lên ở phía chân trời, giọng nói giống như ngọc trai đá quý, vang vọng động lòng người, diễn dafnlê quysdôn khiến tất cả mọi người không khỏi đắm chìm vào trong đó.
Lúc ngẩng đầu lên liền thấy giữa không trung có một nữ tử tuyệt mỹ đang đứng đó, tóc đen nhảy múa, thanh y (y phục màu xanh) bay trong gió, bên hông nữ tử có một đai lưng màu tím, bay phảng phất trong gió.
Nữ tử khóe miệng câu cười yếu ớt, mặt mũi nhu hòa thanh lệ, chỉ riêng na song con ngươi đen trung thấu có đạm đạm uy nghiêm.
Uy áp tản đi, thân thể Mạc Đình buông lỏng, nàng đứng thẳng người, cùngmọi người nhìn nữ tử giống như Cửu Thiên Huyền Nữ đang đứng trong không trung kia.
Dung mạo tuyệt thế như vậy, sợ là trên thế gian chỉ có mình Thiên Lạc Vương Phi mới có thể vượt qua, cho dù là Kỳ Lân cũng chỉ có thể ngang bằng.
"Phong Thần, thì ra ngươi thật sự ở đây..." Cốc Lâm biến sắc, trong mắt đầy ý lạnh thấu xương.
Phong Thần?
Đối với người Phong Vực thì cách xưng hô này đã quen thuộc đến mức không thể quen hơn, ở Phong Vực, người có thể được gọi là Phong Thần chỉ có một người, đó là tổ tiên người sáng lập ra Lưu Phong.
Sao... Sao có thể? Sao Phong Thần lại xuất hiện ở đây? Hình như cũng không có quan hệ tốt với Cốc Lâm.
"A a, ta còn chưa đến Trung Châu tìm các ngươi mà các ngươi đã tự mình tìm tới ta, " Phong Thần cười yếu ớt quyến rũ, nhưng mà trong giọng nói của nàng có hàm chứa sát ý thoáng ẩn thoáng hiện, "Năm đó, nam nhân của ta và muội muội ruột cấu kết hãm hại ta, ba người các ngươi cũng tham dự vào chuyện đó, nhưng lại không nghĩ đến sẽ có một ngày ta quay về Phong Vực."
Lời nói của Phong Thần khiến tất cả mọi người đều kinh sợ trừng lớn hai tròng mắt, không dám tin tưởng chăm chú nhìn hai người.
Nhất là những người vừa rồi lựa chọn phản bội, lúc này hoàn toàn bị dọa đến mức nói không nên lời, sự hoảng sợ mãnh liệt khiến thân thể bọn họ không khỏi run rẩy lên, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Phong Thần chính là cường giả tuyệt thế của nhiều năm trước, nếu như nàng lựa chọn đứng về phía Vương phủ, như vậy...
"Hừ!" Hoàng Cốc hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng đi lên, đứng bên cạnh Cốc Lâm, mắt lạnh liếc qua khuôn mặt thanh lệ của Phong Thần, "Dù ngươi đã từng cường đại thì bây giờ cũng chỉ là linh hồn Huyền tôn cấp thấp mà thôi, ngươi cho rằng chỉ bằng thực lực hiện tại của ngươi mà có thể chế phục được ba người chúng ta sao? Ha ha, đây đúng là điều buồn cười nhất thiên hạ!"
Phong Thần nhếch môi, khe khẽ mỉm cười: "Nhưng ta cảm thấy thực lực của ta bây giờ dư sức chế phục các ngươi."
Hoàng Cốc đang muốn mở miệng nói, Khâu Hạ đứng bên cạnh đã phất tay, ngăn cản lời nói đã dâng tới miệng của hắn, đôi mắt lạnh lùng nhìn Phong Thần, thản nhiên nói: "Nhiều năm trôi qua như vậy mà tính tình Phong Thần ngươi vẫn giống như lúc trước, cuồng vọng tự đại!"
"Ha ha!" Phong Thần ngửa đầu cười lớn, tiếng cười thanh thúy truyền khắp đại viện Vương phủ, "Khâu Hạ, trước khi ta chết thì ngươi đã gia nhập Lưu Phong rất lâu rồi, ta tự đại hya là tự tin, trong lòng ngươi hiểu rõ nhất không phải sao?"
Nghe thấy lời nói của Phong Thần, ba người bọn họ đều lộ vẻ khinh thường.
Bọn họ đến Tử Lăng quốc để đối phó với Phong Thần, hiện tại nhìn thấy mình làm điều thừa thải, không ngờ linh hồn nàng mới ở trạng thái Thần Tôn cấp thấp, thực lực như thế sao có thể đấu lại ba người bọn họ?
"Vậy thì hôm nay để chúng ta tới thử thực lực của ngươi đi!"
Hoàng Cốc hét lớn một tiếng, rút Trường Đao ra, giơ lên cao hung hăng bổ về phía Phong Thần, trong phút chốc chung quanh Trường Đao hình thành một cơn lốc uy mãnh, hung mãnh mà nhanh chóng đánh úp về phía Phong Thần giống như chẻ tre vậy.
Tóc đen tung bay, bàn tay Phong Thần nhẹ giơ lên, nhất thời ánh sáng xanh lóe sáng trong lòng bàn tay, hai thanh trường kiếm màu xanh đen xuất hiện trong tay nàng.
Vào khoảnh khắc nắm lấy hai thanh trường kiếm, cuồng phong (gió lớn) chợt dâng lên, tro bụi bay đầy trời, Phong Thần đứng thẳng trong gió có thể nói là cực kỳ tao nhã, dung nhan thanh lệ không còn vẻ nhu hòa như ban đầu nữa mà tràn ngập ý lạnh.
Bởi vì Phong Thần am hiểu sử dụng song kiếm, vì vậy mới chọn hai thanh trường kiếm giống nhau này.
"Chủ nhân, đã lâu rồi chúng ta không chiến đấu, lần này phải đánh cho thật sảng khoái..."
Hai thanh trong kiếm đồng thời vang lên hai giọng nói non nớt, giữa đại viện yên tĩnh này lại cực kỳ rõ ràng.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, há mồm nhìn hai thanh trường kiếm trong tay Phong Thần...
"Siêu Thần khí?" Hoàng Cốc run mạnh người, nghẹn họng nhìn Phong Thần trân trối, "Chỉ có siêu Thần khí mới có Kiếm Linh, Phong Thần đã từng có một thanh siêu Thần khí, nhưng trước khi ra tay với nàng ta Tông chủ đã lừa trộm đi rồi, nếu không sao nàng ta lại thất bại thảm hại như vậy, nếu lúc ấy nàng ta vẫn còn siêu Thần khí thì dù cho bị ám toán đến trọng thương cũng sẽ dễ dàng chuyển bại thành thắng, nhưng vì sao..."
Hoàng Cốc híp hai tròng mắt lại nhìn về phía Dạ Nhược Ly.
"Chẳng lẽ là nhờ nữ tử kia?"
Nữ tử này có quan hệ với Phong Thần, mà sau khi thân thể Phong Thần bị hủy diệt, không thể nào rời khỏi Hồn Châu quá lâu, vì vậy tất nhiên là nhờ nữ nhân kia nên Phong Thần mới lấy lại được siêu Thần khí.
Nếu hắn có thể cướp được siêu Thần khí...
Hoàng Cốc liếm khóe môi, trong mắt có chút tham lam.
Còn hai người kia cũng như thế, giữa ba người bọn họ bắt đầu ngầm hiểu lẫn nhau.
"Khụ khụ, " Khâu Hạ ho khan hai tiếng, liếc nhìn hai người bên cạnh, thản nhiên nói, "Chư vị, chúng ta ra tay bắt nàng ta trước, còn về phần siêu Thần khí thì chúng ta phải hiến cho Tông chủ đại nhân, các ngươi thấy sao?"
Thu ánh mắt tham lam lại, Hoàng Cốc khẽ gật đầu: "Ngươi nói không sai, siêu Thần khí là thần vật thì tất nhiên phải xứng với cường giả như Tông chủ đại nhân, chắc hẳn khi có được siêu Thần Khí rồi thì Tông chủ đại nhân nhất định sẽ khen thưởng chúng ta."
"Vậy chúng ta cống hiến siêu Thần khí này cho Tông chủ."
Cốc Lâm cũng khẽ gật đầu, tán đồng lời hai người kia.
Nhưng trong lòng nghĩ cái gì thì lại không ai biết...
Ba người này lại coi mọi người như vô hình mà vô tư đứng thảo luận xem siêu Thần khí thuộc về ai, điều này khiến cho mọi người nhận ra người của Lưu Phong Tông vô sỉ cỡ nào.
"Phong Thần, ta thừa nhận ngươi có được siêu Thần khí thì chúng ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng mà..." Hoàng Cốc hơi nhếch môi, khuôn mặt già nua thoáng có chút ý chế giễu.
"Ngươi cho rằng chúng ta dám tới đây thì có thể không chuẩn bị sao?"
Phong Thần hơi ngẩn ra, híp hai tròng mắt lại nói: "Ngươi có ý gì?"
"Ha ha!"
Ngửa đầu cười to hai tiếng, khóe miệng Hoàng Cốc đầy lãnh ý: "Phong Thần, nếu ngươi có được thân thể, thì thật sự chúng ta không có cách nào bắt được ngươi, nhưng ngươi lại luôn trong trạng thái linh hồn, đã như thế... Khâu Lâm, ngươi còn chờ gì nữa, còn không mau mang vật kia ra."
Khâu Lâm nhướng mày, liếc mắt nhìn Hoàng Cốc, cuối cùng cũng không nói gì mà chỉ mở lòng bàn tay ra, ngay lập tức một ngọn lửa màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Ngọn lửa chiếu rọi mắt mọi người, tất cả mọi người đều cảm nhận được cảm giác âm trầm.
Sắc mặt Phong Thần đột nhiên biến đổi, lúc ngọn lửa này bốc lên cao thì linh hồn nàng cũng run rẩy kịch liệt, cảm giác hoảng sợ chưa bao giờ có dâng tràn trong tim.
"Nhược Ly nha đầu, đi mau! Ngọn lửa này có khả năng áp chế linh hồn!"
Đáng chết, ba tên khốn kiếp này lấy cái này ở đâu ra? Lần này xem ra nàng và Nhược Ly nha đầu đã tính sai rồi...
Dạ Nhược Ly nắm chặt hai đấm, sắc mặt ngưng trọng, nàng đã quá khinh này Lưu Phong Tông rồi, không ngờ bọn họ lại có được thứ này.
Dạ Nhược Ly phục hồi lại tinh thần, chậm rãi đi về phía Phong Thần.
"Muốn đi, chúng ta cùng đi."
Dứt lời, lòng bàn tay Dạ Nhược Ly khẽ nâng lên, quyết định để Phong Thần tiến vào Thanh Minh phủ, nhưng mà lúc này ngọn lửa màu đen lập tức đánh về phía Phong Thần, nàng chưa kịp phản ứng thì đã bị bao phủ giữa ngọn lửa.
"Sư phụ!" Sắc mặt Dạ Nhược Ly đột nhiên biến đổi, Thanh Minh phủ lại không thể thu hồi Phong Thần, rốt cục ngọn lửa này là cái gì?
Cũng trong lúc này, giữa ngọn lửa vang lên tiếng kêu đau khổ của Phong Thần.
Nàng cắn răng thật chặt, cố hết sức quay đầu lại nhìn Dạ Nhược Ly ở phía sau, hoảng sợ hô lớn: "Nhược Ly nha đầu, đừng lo cho ta, đi mau, đi mau! Mau rời khỏi nơi này..."
"Hừ! Bây giờ ngươi vẫn còn có sức lực nói chuyện. " Hoàng Cốc cười lạnh một tiếng, có chút khinh thường liếc nhìn Phong Thần, "Nhưng ngươi yên tâm, nữ nhân này sẽ nhanh chóng theo ngươi xuống Địa Ngục thôi, ha ha ha..."
Hoàng Cốc ngửa đầu cười lớn hai tiếng, trong tiếng cười đầy sự cuồng ngạo, kiếm phong chợt nhanh chóng đánh về phía Dạ Nhược Ly.
"Nhược Ly đại sư!"
"Sư phụ!"
Chung quanh vang lên tiếng của mọi người, nhưng Dạ Nhược Ly lại có vẻ không phát giác ra, dienxdafnleequysdoon sững sờ nhìn Phong Thần ở giữa ngọn lửa màu đen.
Nàng theo đuổi sức mạnh cường hãn là vì bảo vệ những người nàng muốn bảo vệ, vì sao kết quả lại là hết người này đến người khác bảo vệ nàng chứ? Kiếp trước Kỳ Lân vì nàng mà chết, kiếp này yêu nghiệt Phong Thần cũng như thế.
Nếu như lúc ấy nàng đủ cường đại thì có phải yêu nghiệt sẽ không rơi xuống khe hở không? Như vậy sẽ không có những chuyện tiếp sau đó xảy ra đúng không? Nếu bây giờ nàng có sức mạnh cường hãn thì có phải linh hồn sư phụ sẽ không phải chịu đau khổ trong lửa đúng không?
Dạ Nhược Ly hơi mở mắt, chuyện kiếp trước kiếp này cứ đập vào mắt nàng, một giọt nước mắt âm thầm rơi xuống...
"Nhược Ly tỷ tỷ!"
Trông thấy nước mắt của nàng, không biết vì sao Mạc Tịch Dương lại cảm thấy trái tim mình thắt lại, khuôn mặt tuấn mỹ thoáng chốc tái nhợt hẳn đi.
Ánh mắt chợt nhìn thấy một đạo kiếm phong đánh tới, hắn đứng gần Dạ Nhược Ly nhất, lúc này không thèm suy nghĩ liền nhanh chóng chạy đến chắn trước mặt nàng, nhắm hai mắt lại nghênh đón đòn tấn công sắp tới.
Đột nhiên một luồng sức mạnh áp lên lưng hắn, hung hăng đẩy hắn ra.
"Phì!"
Lúc Mạc Tịch Dương quay đầu lại thì liền thấy trên trời có một vệt đỏ xuất hiện, thân thể Dạ Nhược Ly giống như con diều bị đứt dây vậy, hung hăng chạy ra ngoài.
Tất cả mọi người đều biến sắc, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Dạ Nhược Ly...
"Nhược Ly nha đầu..."
Phong Thần nắm chặt tay, hơi nâng trường kiếm trong tay lên, không chút bận tâm đến nỗi đau khổ của linh hồn bị cháy, cực kỳ thong thả bước từng bước về phía ba người kia.
"Ngươi còn có thể động đậy?"
Hoàng Cốc hơi ngẩn ra, khuôn mặt già nua đầy kinh sợ.
Vừa dứt lời liền nghe thấy một tiếng nổ vang, thân thể Phong Thần bộc phát sức mạnh cường hãn, giống như cuồng phong quét qua vậy, trong phút chốc lá cây trong sân đều bị hóa thành tro tàn, tiêu tán dưới trời xanh.
"Ngươi điên rồi!"
Cảm nhận được sức mạnh của Phong Thần tăng lên, sắc mặt ba người đều biến đổi.
"Ngươi muốn dùng linh hồn bị thiêu đốt của mình để đánh cược? Như thế ngươi sẽ chết nhanh hơn!"
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, sắc mặt Phong Thần thật sự trắng bệch như tờ giấy, tay cầm chuôi kiếm run nhè nhẹ, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Nhược Ly nha đầu, thực xin lỗi, sư phụ không thể đi theo ngươi trên hành trình tiếp theo được rồi...
Lúc sống có thể gặp được đồ nhi như ngươi, sư phụ... Không oán Vô hối hận...
Phong Thần mở to hai tròng mắt, trong mắt xuất hiện tia lạnh thấu xương: "Dù có chết ta cũng muốn kéo các ngươi cùng xuống Địa ngục, ha ha ha..."
Tiếng cười điên cuồng vang vọng khắp chân trời, khóe miệng Phong Thần thoáng hiện lên ý cười lạnh lẽo.
"Các ngươi theo ta xuống Địa Ngục đi, chắc hẳn ở Địa Ngục có các ngươi làm bạn, ta cũng sẽ không quá nhàm chán!"
Nhược Ly nha đầu, điều sư phụ có thể làm cho ngươi cũng chỉ có như vậy thôi.
"Sư phụ!"
Nhìn theo bóng lưng quyết liệt của Phong Thần, tim Dạ Nhược Ly run lên bần bật, kiếp trước Kỳ Lân vì nàng mà chết, kiếp này yêu nghiệt rơi xuống khe nứt, sau đó cảnh tượng nàng bị Cửu U Ma Long bắt đi lại xuất hiện trước mắt nàng đi.
Không, nàng tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai bị thương ngay trước mặt nàng nữa, nếu không nàng tình nguyện hủy diệt thế giới này!
Sự lạnh nhạt không chút cảm tình bay qua theo gió, mọi người nhìn nhau, chưa được bao lâu đã có mấy người vừa mới vào Thiên Lạc vương phủ rời khỏi đây.
Dạ Nhược Ly liếc nhìn những người đó, khóe miệng nàng nở nụ cười lạnh: "Giỏi, đây là do các ngươi chọn, chỉ hi vọng... Các ngươi sẽ không bao giờ hối hận."
Nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh thâm thúy, một cảm giác lạnh thấu xương xâm nhập vào trong lòng mọi người, nhưng bọn họ vừa mới vào không lâu, cũng không có nhiều tình cảm đối với Thiên Lạc vương phủ, vì vậy nên bất giác cảm thấy hổ thẹn.
"Đám người nhu nhược!"
Mạc Đình hung tợn trừng mắt nhìn đám người đang bỏ đi, trong mắt đầy sự khinh thường: "Chỉ với tính cách gặp chuyện liền lùi bước như mấy người các ngươi, sau này sẽ không có ai trọng dụng các ngươi."
Nghe thấy lời này, mọi người đều đỏ bừng mặt, nhưng mà đối với bọn họ mà nói, không có cái gì quan trọng hơn bảo toàn tính mạng.
Cũng may những thiên tài của Lạc Nguyệt quốc, ngoại trừ Cầu Linh ra thì không có ai lùi bước, nhưng đám người này lại nhìn Cầu Linh với ánh mắt đầy châm biếm, giống đang chế giễu hành vi yếu đuối của hắn.
"Ha ha, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. " Cốc Lâm cười to hai tiếng rồi chợt im bặt, sát ý ngập tràn trong đôi mắt, "Các ngươi phải học tập bọn họ, không có gì quan trọng hơn tánh mạng đúng không?"
"Ta khinh!" Mạc Đình trực tiếp phun một ngụm nước bọt ngay tại chỗ, cười lạnh nói, "Học tập sao? Học tập cái gì? Làm kẻ bỏ trốn ư? Kiếp này bản công chúa không muốn học chuyện này!"
Lúc này, hành vi thô tục của Mạc Đình làm mất hình tượng công chúa nhưng lại không ai cảm thấy không ổn, ngược lại còn cảm thấy nàng thẳng thắn khả ái...
"Hừ!" Cốc Lâm cười lạnh một tiếng, trong mắt đầy vẻ hung ác, "Ngươi đã muốn chết thì sao lão phu lại không thành toàn cho ngươi!"
"Ầm!"
Dứt lời, thân thể đột nhiên bộc phát một luồng sức mạnh cường hãn, uy lực áp chế đất trời, dưới áp lực oai phong này, sắc mặt Mạc Đình tái nhợt, khóe miệng tràn ra một vết máu nhưng vẫn không kinh sợ mà nhìn chằm chằm Cốc Lâm.
"Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi, ha ha, ta Mạc Đình từ trước đến giờ không sợ chết, muốn ta phản bội Nhược Ly đại sư giống đám người nhu nhược này thì tuyệt không có khả năng."
"Muốn chết!"
Cốc Lâm híp mắt, khí thế oai phong lại hung hăng áp chế lần nữa, trên người dày đặc sát khí.
"Mạc Đình!"
"Mạc Đình công chúa!"
Thủy Nhuận và Y Phỉ Phỉ đều đồng loạt biến sắc, những người còn lại cũng gấp gáp gọi Mạc Đình.
"Ha ha, Cốc Lâm, nhiều năm không gặp, không biết ngươi còn nhận ra ta không?" Bỗng nhiên có một tiếng cười vang lên ở phía chân trời, giọng nói giống như ngọc trai đá quý, vang vọng động lòng người, diễn dafnlê quysdôn khiến tất cả mọi người không khỏi đắm chìm vào trong đó.
Lúc ngẩng đầu lên liền thấy giữa không trung có một nữ tử tuyệt mỹ đang đứng đó, tóc đen nhảy múa, thanh y (y phục màu xanh) bay trong gió, bên hông nữ tử có một đai lưng màu tím, bay phảng phất trong gió.
Nữ tử khóe miệng câu cười yếu ớt, mặt mũi nhu hòa thanh lệ, chỉ riêng na song con ngươi đen trung thấu có đạm đạm uy nghiêm.
Uy áp tản đi, thân thể Mạc Đình buông lỏng, nàng đứng thẳng người, cùngmọi người nhìn nữ tử giống như Cửu Thiên Huyền Nữ đang đứng trong không trung kia.
Dung mạo tuyệt thế như vậy, sợ là trên thế gian chỉ có mình Thiên Lạc Vương Phi mới có thể vượt qua, cho dù là Kỳ Lân cũng chỉ có thể ngang bằng.
"Phong Thần, thì ra ngươi thật sự ở đây..." Cốc Lâm biến sắc, trong mắt đầy ý lạnh thấu xương.
Phong Thần?
Đối với người Phong Vực thì cách xưng hô này đã quen thuộc đến mức không thể quen hơn, ở Phong Vực, người có thể được gọi là Phong Thần chỉ có một người, đó là tổ tiên người sáng lập ra Lưu Phong.
Sao... Sao có thể? Sao Phong Thần lại xuất hiện ở đây? Hình như cũng không có quan hệ tốt với Cốc Lâm.
"A a, ta còn chưa đến Trung Châu tìm các ngươi mà các ngươi đã tự mình tìm tới ta, " Phong Thần cười yếu ớt quyến rũ, nhưng mà trong giọng nói của nàng có hàm chứa sát ý thoáng ẩn thoáng hiện, "Năm đó, nam nhân của ta và muội muội ruột cấu kết hãm hại ta, ba người các ngươi cũng tham dự vào chuyện đó, nhưng lại không nghĩ đến sẽ có một ngày ta quay về Phong Vực."
Lời nói của Phong Thần khiến tất cả mọi người đều kinh sợ trừng lớn hai tròng mắt, không dám tin tưởng chăm chú nhìn hai người.
Nhất là những người vừa rồi lựa chọn phản bội, lúc này hoàn toàn bị dọa đến mức nói không nên lời, sự hoảng sợ mãnh liệt khiến thân thể bọn họ không khỏi run rẩy lên, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Phong Thần chính là cường giả tuyệt thế của nhiều năm trước, nếu như nàng lựa chọn đứng về phía Vương phủ, như vậy...
"Hừ!" Hoàng Cốc hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng đi lên, đứng bên cạnh Cốc Lâm, mắt lạnh liếc qua khuôn mặt thanh lệ của Phong Thần, "Dù ngươi đã từng cường đại thì bây giờ cũng chỉ là linh hồn Huyền tôn cấp thấp mà thôi, ngươi cho rằng chỉ bằng thực lực hiện tại của ngươi mà có thể chế phục được ba người chúng ta sao? Ha ha, đây đúng là điều buồn cười nhất thiên hạ!"
Phong Thần nhếch môi, khe khẽ mỉm cười: "Nhưng ta cảm thấy thực lực của ta bây giờ dư sức chế phục các ngươi."
Hoàng Cốc đang muốn mở miệng nói, Khâu Hạ đứng bên cạnh đã phất tay, ngăn cản lời nói đã dâng tới miệng của hắn, đôi mắt lạnh lùng nhìn Phong Thần, thản nhiên nói: "Nhiều năm trôi qua như vậy mà tính tình Phong Thần ngươi vẫn giống như lúc trước, cuồng vọng tự đại!"
"Ha ha!" Phong Thần ngửa đầu cười lớn, tiếng cười thanh thúy truyền khắp đại viện Vương phủ, "Khâu Hạ, trước khi ta chết thì ngươi đã gia nhập Lưu Phong rất lâu rồi, ta tự đại hya là tự tin, trong lòng ngươi hiểu rõ nhất không phải sao?"
Nghe thấy lời nói của Phong Thần, ba người bọn họ đều lộ vẻ khinh thường.
Bọn họ đến Tử Lăng quốc để đối phó với Phong Thần, hiện tại nhìn thấy mình làm điều thừa thải, không ngờ linh hồn nàng mới ở trạng thái Thần Tôn cấp thấp, thực lực như thế sao có thể đấu lại ba người bọn họ?
"Vậy thì hôm nay để chúng ta tới thử thực lực của ngươi đi!"
Hoàng Cốc hét lớn một tiếng, rút Trường Đao ra, giơ lên cao hung hăng bổ về phía Phong Thần, trong phút chốc chung quanh Trường Đao hình thành một cơn lốc uy mãnh, hung mãnh mà nhanh chóng đánh úp về phía Phong Thần giống như chẻ tre vậy.
Tóc đen tung bay, bàn tay Phong Thần nhẹ giơ lên, nhất thời ánh sáng xanh lóe sáng trong lòng bàn tay, hai thanh trường kiếm màu xanh đen xuất hiện trong tay nàng.
Vào khoảnh khắc nắm lấy hai thanh trường kiếm, cuồng phong (gió lớn) chợt dâng lên, tro bụi bay đầy trời, Phong Thần đứng thẳng trong gió có thể nói là cực kỳ tao nhã, dung nhan thanh lệ không còn vẻ nhu hòa như ban đầu nữa mà tràn ngập ý lạnh.
Bởi vì Phong Thần am hiểu sử dụng song kiếm, vì vậy mới chọn hai thanh trường kiếm giống nhau này.
"Chủ nhân, đã lâu rồi chúng ta không chiến đấu, lần này phải đánh cho thật sảng khoái..."
Hai thanh trong kiếm đồng thời vang lên hai giọng nói non nớt, giữa đại viện yên tĩnh này lại cực kỳ rõ ràng.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, há mồm nhìn hai thanh trường kiếm trong tay Phong Thần...
"Siêu Thần khí?" Hoàng Cốc run mạnh người, nghẹn họng nhìn Phong Thần trân trối, "Chỉ có siêu Thần khí mới có Kiếm Linh, Phong Thần đã từng có một thanh siêu Thần khí, nhưng trước khi ra tay với nàng ta Tông chủ đã lừa trộm đi rồi, nếu không sao nàng ta lại thất bại thảm hại như vậy, nếu lúc ấy nàng ta vẫn còn siêu Thần khí thì dù cho bị ám toán đến trọng thương cũng sẽ dễ dàng chuyển bại thành thắng, nhưng vì sao..."
Hoàng Cốc híp hai tròng mắt lại nhìn về phía Dạ Nhược Ly.
"Chẳng lẽ là nhờ nữ tử kia?"
Nữ tử này có quan hệ với Phong Thần, mà sau khi thân thể Phong Thần bị hủy diệt, không thể nào rời khỏi Hồn Châu quá lâu, vì vậy tất nhiên là nhờ nữ nhân kia nên Phong Thần mới lấy lại được siêu Thần khí.
Nếu hắn có thể cướp được siêu Thần khí...
Hoàng Cốc liếm khóe môi, trong mắt có chút tham lam.
Còn hai người kia cũng như thế, giữa ba người bọn họ bắt đầu ngầm hiểu lẫn nhau.
"Khụ khụ, " Khâu Hạ ho khan hai tiếng, liếc nhìn hai người bên cạnh, thản nhiên nói, "Chư vị, chúng ta ra tay bắt nàng ta trước, còn về phần siêu Thần khí thì chúng ta phải hiến cho Tông chủ đại nhân, các ngươi thấy sao?"
Thu ánh mắt tham lam lại, Hoàng Cốc khẽ gật đầu: "Ngươi nói không sai, siêu Thần khí là thần vật thì tất nhiên phải xứng với cường giả như Tông chủ đại nhân, chắc hẳn khi có được siêu Thần Khí rồi thì Tông chủ đại nhân nhất định sẽ khen thưởng chúng ta."
"Vậy chúng ta cống hiến siêu Thần khí này cho Tông chủ."
Cốc Lâm cũng khẽ gật đầu, tán đồng lời hai người kia.
Nhưng trong lòng nghĩ cái gì thì lại không ai biết...
Ba người này lại coi mọi người như vô hình mà vô tư đứng thảo luận xem siêu Thần khí thuộc về ai, điều này khiến cho mọi người nhận ra người của Lưu Phong Tông vô sỉ cỡ nào.
"Phong Thần, ta thừa nhận ngươi có được siêu Thần khí thì chúng ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng mà..." Hoàng Cốc hơi nhếch môi, khuôn mặt già nua thoáng có chút ý chế giễu.
"Ngươi cho rằng chúng ta dám tới đây thì có thể không chuẩn bị sao?"
Phong Thần hơi ngẩn ra, híp hai tròng mắt lại nói: "Ngươi có ý gì?"
"Ha ha!"
Ngửa đầu cười to hai tiếng, khóe miệng Hoàng Cốc đầy lãnh ý: "Phong Thần, nếu ngươi có được thân thể, thì thật sự chúng ta không có cách nào bắt được ngươi, nhưng ngươi lại luôn trong trạng thái linh hồn, đã như thế... Khâu Lâm, ngươi còn chờ gì nữa, còn không mau mang vật kia ra."
Khâu Lâm nhướng mày, liếc mắt nhìn Hoàng Cốc, cuối cùng cũng không nói gì mà chỉ mở lòng bàn tay ra, ngay lập tức một ngọn lửa màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Ngọn lửa chiếu rọi mắt mọi người, tất cả mọi người đều cảm nhận được cảm giác âm trầm.
Sắc mặt Phong Thần đột nhiên biến đổi, lúc ngọn lửa này bốc lên cao thì linh hồn nàng cũng run rẩy kịch liệt, cảm giác hoảng sợ chưa bao giờ có dâng tràn trong tim.
"Nhược Ly nha đầu, đi mau! Ngọn lửa này có khả năng áp chế linh hồn!"
Đáng chết, ba tên khốn kiếp này lấy cái này ở đâu ra? Lần này xem ra nàng và Nhược Ly nha đầu đã tính sai rồi...
Dạ Nhược Ly nắm chặt hai đấm, sắc mặt ngưng trọng, nàng đã quá khinh này Lưu Phong Tông rồi, không ngờ bọn họ lại có được thứ này.
Dạ Nhược Ly phục hồi lại tinh thần, chậm rãi đi về phía Phong Thần.
"Muốn đi, chúng ta cùng đi."
Dứt lời, lòng bàn tay Dạ Nhược Ly khẽ nâng lên, quyết định để Phong Thần tiến vào Thanh Minh phủ, nhưng mà lúc này ngọn lửa màu đen lập tức đánh về phía Phong Thần, nàng chưa kịp phản ứng thì đã bị bao phủ giữa ngọn lửa.
"Sư phụ!" Sắc mặt Dạ Nhược Ly đột nhiên biến đổi, Thanh Minh phủ lại không thể thu hồi Phong Thần, rốt cục ngọn lửa này là cái gì?
Cũng trong lúc này, giữa ngọn lửa vang lên tiếng kêu đau khổ của Phong Thần.
Nàng cắn răng thật chặt, cố hết sức quay đầu lại nhìn Dạ Nhược Ly ở phía sau, hoảng sợ hô lớn: "Nhược Ly nha đầu, đừng lo cho ta, đi mau, đi mau! Mau rời khỏi nơi này..."
"Hừ! Bây giờ ngươi vẫn còn có sức lực nói chuyện. " Hoàng Cốc cười lạnh một tiếng, có chút khinh thường liếc nhìn Phong Thần, "Nhưng ngươi yên tâm, nữ nhân này sẽ nhanh chóng theo ngươi xuống Địa Ngục thôi, ha ha ha..."
Hoàng Cốc ngửa đầu cười lớn hai tiếng, trong tiếng cười đầy sự cuồng ngạo, kiếm phong chợt nhanh chóng đánh về phía Dạ Nhược Ly.
"Nhược Ly đại sư!"
"Sư phụ!"
Chung quanh vang lên tiếng của mọi người, nhưng Dạ Nhược Ly lại có vẻ không phát giác ra, dienxdafnleequysdoon sững sờ nhìn Phong Thần ở giữa ngọn lửa màu đen.
Nàng theo đuổi sức mạnh cường hãn là vì bảo vệ những người nàng muốn bảo vệ, vì sao kết quả lại là hết người này đến người khác bảo vệ nàng chứ? Kiếp trước Kỳ Lân vì nàng mà chết, kiếp này yêu nghiệt Phong Thần cũng như thế.
Nếu như lúc ấy nàng đủ cường đại thì có phải yêu nghiệt sẽ không rơi xuống khe hở không? Như vậy sẽ không có những chuyện tiếp sau đó xảy ra đúng không? Nếu bây giờ nàng có sức mạnh cường hãn thì có phải linh hồn sư phụ sẽ không phải chịu đau khổ trong lửa đúng không?
Dạ Nhược Ly hơi mở mắt, chuyện kiếp trước kiếp này cứ đập vào mắt nàng, một giọt nước mắt âm thầm rơi xuống...
"Nhược Ly tỷ tỷ!"
Trông thấy nước mắt của nàng, không biết vì sao Mạc Tịch Dương lại cảm thấy trái tim mình thắt lại, khuôn mặt tuấn mỹ thoáng chốc tái nhợt hẳn đi.
Ánh mắt chợt nhìn thấy một đạo kiếm phong đánh tới, hắn đứng gần Dạ Nhược Ly nhất, lúc này không thèm suy nghĩ liền nhanh chóng chạy đến chắn trước mặt nàng, nhắm hai mắt lại nghênh đón đòn tấn công sắp tới.
Đột nhiên một luồng sức mạnh áp lên lưng hắn, hung hăng đẩy hắn ra.
"Phì!"
Lúc Mạc Tịch Dương quay đầu lại thì liền thấy trên trời có một vệt đỏ xuất hiện, thân thể Dạ Nhược Ly giống như con diều bị đứt dây vậy, hung hăng chạy ra ngoài.
Tất cả mọi người đều biến sắc, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Dạ Nhược Ly...
"Nhược Ly nha đầu..."
Phong Thần nắm chặt tay, hơi nâng trường kiếm trong tay lên, không chút bận tâm đến nỗi đau khổ của linh hồn bị cháy, cực kỳ thong thả bước từng bước về phía ba người kia.
"Ngươi còn có thể động đậy?"
Hoàng Cốc hơi ngẩn ra, khuôn mặt già nua đầy kinh sợ.
Vừa dứt lời liền nghe thấy một tiếng nổ vang, thân thể Phong Thần bộc phát sức mạnh cường hãn, giống như cuồng phong quét qua vậy, trong phút chốc lá cây trong sân đều bị hóa thành tro tàn, tiêu tán dưới trời xanh.
"Ngươi điên rồi!"
Cảm nhận được sức mạnh của Phong Thần tăng lên, sắc mặt ba người đều biến đổi.
"Ngươi muốn dùng linh hồn bị thiêu đốt của mình để đánh cược? Như thế ngươi sẽ chết nhanh hơn!"
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, sắc mặt Phong Thần thật sự trắng bệch như tờ giấy, tay cầm chuôi kiếm run nhè nhẹ, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Nhược Ly nha đầu, thực xin lỗi, sư phụ không thể đi theo ngươi trên hành trình tiếp theo được rồi...
Lúc sống có thể gặp được đồ nhi như ngươi, sư phụ... Không oán Vô hối hận...
Phong Thần mở to hai tròng mắt, trong mắt xuất hiện tia lạnh thấu xương: "Dù có chết ta cũng muốn kéo các ngươi cùng xuống Địa ngục, ha ha ha..."
Tiếng cười điên cuồng vang vọng khắp chân trời, khóe miệng Phong Thần thoáng hiện lên ý cười lạnh lẽo.
"Các ngươi theo ta xuống Địa Ngục đi, chắc hẳn ở Địa Ngục có các ngươi làm bạn, ta cũng sẽ không quá nhàm chán!"
Nhược Ly nha đầu, điều sư phụ có thể làm cho ngươi cũng chỉ có như vậy thôi.
"Sư phụ!"
Nhìn theo bóng lưng quyết liệt của Phong Thần, tim Dạ Nhược Ly run lên bần bật, kiếp trước Kỳ Lân vì nàng mà chết, kiếp này yêu nghiệt rơi xuống khe nứt, sau đó cảnh tượng nàng bị Cửu U Ma Long bắt đi lại xuất hiện trước mắt nàng đi.
Không, nàng tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai bị thương ngay trước mặt nàng nữa, nếu không nàng tình nguyện hủy diệt thế giới này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.