Chương 218: Phụ tử
Băng Y Khả Khả
16/01/2019
Thiên địa dị tượng, đan dược Chí Tôn ra đời!
Lúc này tất cả mọi người đều đắm chìm trong dị tượng này, ngay cả mình là ai cũng không biết, chỉ lo tập trung nhìn chăm chú vào Đại La Vạn Tượng trên trời xanh.
Cùng lúc đó, cả Thần Môn thành đều bị kinh động, tất cả cư dân đều ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh mắt trung đầy vẻ kinh ngạc và kính ngưỡng...
Đan dược Chí Tôn ra đời lớn mạnh đến cỡ nào? Người bình thường sao có thể thoát ra khỏi trạng thái này được chứ? Huống chi dù có thể thoát ra thì bọn họ cũng sẽ không lãng phí cơ hội tốt này.
"Trời ơi, ta cảm nhận được sức mạnh linh hồn của ta đang tăng trưởng."
"Ta cũng vậy, sức mạnh linh hồn của ta đã tới Thần Tôn, mà thực lực của ta cũng sắp đột phá được Thần Tôn rồi."
"Không hổ là sức ảnh hưởng kinh động thế nhân, quá rộng lớn, chỉ là thiên địa dị tượng thôi mà đã đủ để khiến sức mạnh linh hồn của mọi người gia tăng mãnh liệt như vậy..."
Giờ phút này tuy những người ở đại quảng trường không đột phá nhưng bọn họ cũng có được lợi ích.
Thí dụ như người có cấp bậc Thần Hoàng đỉnh phong thì sức mạnh linh hồn đã đạt tới Thần Tôn, cũng có nghĩa là hắn có hi vọng đột phá đến Thần Tôn, hơn nữa còn có thể tiếp tục đột phá lên cấp bậc cao hơn.
Mà những ai đã đạt tới Thần Tôn đỉnh phong thì có lẽ không bao lâu nữa sẽ có thể trở thành Bán Thần Tôn...
Lợi ích như vậy sao có thể dùng từ ngữ để thể hiện.
Bởi vậy tất cả mọi người đều kích động, ánh mắt nhìn Dạ Nhược Ly cũng không che giấu được sự sùng bái.
Có lẽ qua việc ngày hôm nay uy danh của nàng sẽ truyền bá khắp đại lục Thần Chi, thậm chí còn vang tới tận Phong Vực xa xôi...
Tống Liệt há hốc miệng, ngu ngơ nhìn nữ tử tuyệt thế đang đứng dưới ánh mặt trời, giống như đây là lần đầu tiên ông quen biết nàng vậy.
Biến thái quá, thật sự quá biến thái, nàng mới bao nhiêu tuổi chứ? Sao lại có thể trở thành luyện đan sư Chí Tôn phẩm mà trăm triệu năm qua khắp đại lục chưa từng có chứ, người như vậy biến thái cỡ nào? Đúng là quá đả kích người mà.
Tống Liệt bĩu môi, uất ức trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly.
Quen biết một kẻ biến thái như vậy, nếu như tâm trí không đủ kiên định thì sẽ bị nàng dọa chết!
"Ha ha!" Lão tổ tông ngửa đầu cười lớn hai tiếng, trên khuôn mặt già nua đầy ý cười kiêu ngạo.
Bởi vì đây là người của Bắc Ảnh thế gia, ông không thể không cảm thấy kiêu ngạo vì điều này.
"Chao ôi, có vẻ khoảng cách giữa ta và Nhược Ly muội muội càng lúc càng xa." Nam Cung Thần than thở, chợt nhếch môi nở nụ cười, mở quạt xếp ra, nụ cười cũng rất thoải mái.
"Dù thế nào thì nàng vĩnh viễn là Nhược Ly muội muội của Nam Cung Thần ta."
Không vì cái gì khác, chỉ vì tình bạn thời niên thiếu của bọn họ, mối quan hệ huynh muội của bọn họ chính là kết cục tốt nhất...
"Nhược Ly thật sự đã làm được." Ánh mắt Hoả Vũ Sa cũng đầy kích động, mà qua tình huống hôm nay, về sau nàng tu luyện cũng sẽ dễ dàng hơn.
Hoả Viêm không nói gì cả, nhưng trên gương mặt tuấn mỹ như Thần lại thoáng xuất hiện chút ý cười.
Từ đầu tới cuối Thánh Dạ chỉ có một biểu cảm duy nhất, đó là ánh mắt lạnh lẽo như băng dần dần trở nên nhu hòa, trên đại quảng trường nhiều người như thế nhưng trong mắt hắn lại chỉ có hình bóng của nữ tử đang tỏa sáng hào quang khắp vạn trượng kia thôi.
"Chí Tôn phẩm, sao... Sao có thể..."
Cổ Đan lui về phía sau hai bước, ngồi phịch xuống mặt đất, sắc mặt đầy vẻ tuyệt vọng.
Ông ta vốn cho rằng mình trở thành luyện đan sư Siêu Thần Phẩm thì đã đứng đầu đại lục rồi, nhưng ai ngờ nữ tử mà mình không để vào mắt này lại trở thành Chí Tôn phẩm trong truyền thuyết chứ!
Trách không được... Trách không được Tống Liệt lại để nàng trở thành Phó Minh Chủ.
Ban đầu ông ta còn cho rằng nữ nhân này dùng kế bẩn để leo lên vị trí này, xem ra Tống Liệt đã sớm biết được thực lực của nàng rồi.
"Ha ha ha!"
Đột nhiên Cổ Đan cười điên cuồng, tiếng cười của ông ta khiến người khác sởn tóc gáy.
"Ta thua, ha ha, không ngờ ta lại thua bởi Liên Minh luyện đan nhỏ bé, nhưng mà ta thua tâm phục khẩu phục! Ta thừa nhận mình không bằng nàng, lúc trước là ta đã xem thường Liên Minh luyện đan các ngươi."
Cổ Đan nắm chặt tay, áp chế được ý nghĩ muốn đánh Tống Liệt tơi bời, cười khổ một tiếng: "Tống Liệt, mộ Thần Tôn sắp mở rồi, ở đó cao tới mấy tầng mây, dù là Thần Tôn đỉnh phong cũng không thể sống sót, cho nên chúng ta có thể bỏ qua mọi ân oán trước được không? Cùng nhau liên thủ đối phó Hỗn Độn mới là điều quan trọng nhất."
Tống Liệt nhíu mày, lúc này mới hiểu vì sao Cổ Đan lại nhận thua.
Thì ra lão già này sợ chết, muốn lợi dụng điều này để mình buông tha cho ông ta một con đường sống.
"Ha ha, ngươi cho rằng ngươi nhận thua có tác dụng sao? Ai cũng có thể nhìn ra ngươi thua.” Tống Liệt vuốt chòm râu bạc trắng, không chút đếm xỉa liếc mắt nhìn Cổ Đan, học theo giọng điệu cao ngạo ngang tàng của ông ta, nói: "Là ngươi muốn tỷ thí, hơn nữa ta tình nguyện đình chỉ tỷ thí thì ngươi lại không chịu, bây giờ ngươi tự làm tự chịu, trách được ai chứ? Ngươi nhớ cho kỹ, Thần Đan phái và Liên Minh luyện đan của ta không thể đi chung một con đường."
"Ngươi..."
Cổ Dan biến sắc, nắm tay cũng run nhè nhẹ.
Lão già đáng chết này, ông ta đã ăn nói khép nép như vậy mà không thể thả ông ta một lần sao?
Nhưng Cổ Đan đã quên mất lúc nãy Tống Liệt vì Dạ Nhược Ly mà ăn nói khép nép thì ông ta lại chế giễu, lúc này Tống Liệt chỉ trả lại những gì vừa rồi mình chịu cho ông ta thôi ...
"Khụ khụ." Ngũ huyền lão nhân ho khan hai tiếng, lười biếng đứng lên từ trên chỗ ngồi, nhìn Tống Liệt và Cổ Đan rồi nói: "Tống Minh Chủ, ông ta nói cũng không phải không có lý, các ngươi có ân oán gì thì hãy đợi sau khi mộ Thần Tôn mở ra rồi hãy giải quyết."
Cổ Đan nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, đến lúc mộ Thần Tôn mở ra lão già này có còn sống hay không cũng chưa biết được.
"Không được, ta không đồng ý!" Tống Liệt hung tợn trừng mắt nhìn Cổ Đan: "Hỗn Độn gì đó có liên quan gì đến ta, chẳng lẽ có thêm ông ta thì có thể tiêu diệt được Hỗn Độn sao? Ta muốn ông ta thực hiện điều kiện ngay bây giờ, ai biết được sau này có biến cố gì xảy ra hay không."
Mọi người phục hồi tinh thần, nghe thấy lời nói hung dữ của Tống Liệt thì đồng bị dọa sợ.
Lại có người dám tranh luận với cường giả Bán Chí Tôn sao, ông ta chán sống rồi ư?
Chỉ có Dạ Nhược Ly là nhẹ nhàng mỉm cười, tính khí của lão gia hỏa này tương đối hợp khẩu vị với nàng, việc của đại lục có liên quan gì đến bọn họ? Nàng muốn giết người, ai có thể ngăn cản?
"Hừ!"
Cổ Đan hừ lạnh một tiếng, có chút vui sướng khi người gặp họa.
Lão già này dám chống lại mệnh lệnh của Ngũ Huyền đại nhân, Ngũ Huyền đại nhân sẽ không tha cho lão ta.
"Tống Minh Chủ, chúng ta thương lượng một chút được không?" Khóe miệng của Ngũ Huyền trưởng lão nhếch lên, cố gắng duy trì giọng điệu hòa hoãn để giọng nói của mình nghe thật bình thản.
Nhưng mà thái độ của ông ta lại làm cho tất cả mọi người kinh ngạc há mồm.
“Không được!"
Tống Liệt từ chối rất quyết đoán, còn không quên trừng mắt nhìn Cổ Đan.
"Hắn chết chắc!"
Lão già đáng chết, mẹ nó, sao không suy nghĩ cho cẩn thận vào chứ? Một tên Thần Tôn đỉnh phong có thể làm được gì? Nếu không phải ngươi có liên quan đến tiểu nha đầu thì ta đã sớm một chưởng đánh bay ngươi rồi!
Ngũ Huyền trưởng lão bình ổn lửa giận, khuôn mặt đầy ý cười thản nhiên.
"Tống..."
"Dù ngươi nói cái gì ta cũng sẽ không đồng ý với yêu cầu vô lễ này của ngươi."
Tống Liệt quay đầu đi, rõ ràng không muốn quan tâm đến lão gia hỏa kia nữa.
Ngũ Huyền trưởng lão đang muốn nói gì đó liền vội vàng nuốt trở vào tỏng bụng, nụ cười lập tức cứng đờ, ông đường đường là cường giả Bán Chí Tôn, vậy mà một tên Thần Tôn đỉnh phong cũng dám nói chuyện với ông như thế.
"Tiểu nha đầu..." Ngũ Huyền lão nhân bất đắc dĩ đành quay qua nhìn Dạ Nhược Ly.
Ông ta rất hi vọng nha đầu này có thể hiểu ý nghĩ của mình là muốn dùng Thần Đan phái làm bia đỡ đạn.
Nhìn thấy ánh mắt đầy hi vọng của Ngũ Huyền lão nhân, Dạ Nhược Ly nhún vai: "Ta chỉ là một tiểu tiểu Phó Minh Chủ mà thôi, lại vừa mới gia nhập không được bao lâu, ở Liên Minh luyện đan không có quyền nói chuyện cho nên ta không làm chủ được."
Tiểu tiểu Phó Minh Chủ sao? Không có quyền nói chuyện ư? Mẹ nó lừa ai chứ? Nếu như lời nói của ngươi không có tác dụng thì ở Liên Minh luyện đan còn có ai có thể quyết đoán được?
Biết Dạ Nhược Ly cũng không muốn buông tha Thần Đan phái, Ngũ Huyền lão nhân chỉ có thể than thở, ngồi trở lại chỗ của mình.
"Ba vị đại nhân..."
Trái tim Cổ Đan run lên bần bật, trong mắt thoáng kinh hoảng.
"Xẹt!"
"Rì rầm!"
Vào lúc này có vài bóng người xẹt qua chân trời rồi dừng lại trên bầu trời, khiến cho người ta cảm thấy âm trầm.
Tất cả đều nhịn không được xoa xoa hai cánh tay, kinh ngạc nhìn mấy nam tử mặc hắc bào.
Đám nam tử này đều khoác áo choàng đen, che kín dung mạo, chỉ có một người duy nhất đứng đầu tiên là để lộ gương mặt anh tuấn, ngũ quan như điêu khắc của hắn lập tức thu hút ánh mắt của một vài nữ tử.
" Quả nhiên người của Cửu U giới đã tới đại lục này..."
Lúc Nguyệt Mi nói lời này còn không quên liếc nhìn Cung Vô Y, khóe miệng nở nụ cười yêu mị, trong đôi mắt đẹp đầy ánh sáng khó hiểu.
Những năm gần đây bọn họ thường xuyên chú ý đến tin tức của Dạ Nhược Ly, cũng có nghe nói Cửu U giới xảy ra biến cố, sao có thể không biết thân phận của Cung Vô Y?
Có thể phá thủng phong ấn của Cửu U giới, trở thành Vương của Cửu U tộc, nam nhân này thật sự xứng với Nhược Ly nha đầu.
"Cái gì? Cửu U giới? Chẳng lẽ là Cửu U giới trong truyền thuyết đó sao?"
"Người của Cửu U giới tới đây làm gì?"
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt đều đầy ý nghi ngờ.
Hắc Linh tỏ vẻ không nghe thấy tiếng nghị luận chung quanh, hắn quỳ một gối xuống đất, gương mặt anh tuấn lạnh nhạt vẫn bình thản không có biểu cảm.
"Thuộc hạ Hắc Linh, bái kiến Vương và Vương Hậu, không biết Vương có gì muốn dặn dò?"
Vương? Rất nhiều ánh mắt kinh ngạc đều nhìn về phía Cung Vô Y, tất cả mọi người đều kinh sợ không nói nên lời.
Ngay cả Bắc Ảnh Thần cũng không ngờ hắn đến Cửu U giới một chuyến lại có thể trở thành Vương tôn quý của Cửu U giới...
"Hắc Linh, ngươi dẫn người của Cửu U giới đến Thần Đan phái một chuyến." Cung Vô Y chắp tay sau lưng, trên gương mặt tuấn mỹ thoáng có chút âm u, sát ý cũng bắn ra xung quanh, lan tràn khắp quảng trường.
"Ta không muốn bất cứ ai của Thần Đan phái sống sót!"
Một trận gió nhẹ thổi qua, Cung Vô Y đứng thẳng trong gió, Hồng y như lửa đong đưa theo gió.
Giọng nói âm u lạnh lẽo đầy sát ý cũng theo gió truyền vào trong tai mỗi người, khí thế âm lãnh quanh người hắn cũng khiến mọi người không thở nổi.
Thân thể Cổ Đan run mạnh, còn chưa kịp cầu tình thì vô số ngọn lửa màu đen đã bay từ trời xuống, bao trùm toàn bộ thân thể ông ta, chợt trong ngọn lửa đó vang lên tiếng la khiến mọi người sởn tóc gáy...
"Trời ơi, nam nhân này lại có thể đánh bại Cổ Đan đại sư trong chốc lát, Cổ Đan đại sư chính là cường giả Thần Tôn đỉnh phong đó, hắn có được thực lực này chẳng lẽ đã là Bán Chí Tôn rồi sao?"
"Không, hắn không phải Bán Chí Tôn, có thể đánh bại Cổ Đan đại sư là nhờ vào ngọn lửa màu đen kia..."
Mọi người đều nuốt nước bọt, kinh ngạc nhìn nam tử tuấn mỹ như yêu nghiệt kia.
Hắn liếc mắt nở một nụ cười cực kỳ phong lưu và đẹp mắt, khuynh quốc khuynh thành không ai hơn được.
"Tiểu Dạ nhi, nàng có hài lòng với cách vi phu xử lý không? Nếu nàng hài lòng thì thưởng cho vi phu một cái môi thơm có được không?"
Cung Vô Y nói xong liền đưa khuôn mặt tuấn tú về phía Dạ Nhược Ly.
Nhìn thấy Bắc Ảnh Thần đứng một bên cười trộm thì Dạ Nhược Ly liền đỏ mặt, nằng còn chưa kịp làm gì thì Cung Vô Y đã duỗi tay kéo nàng vào trong lòng, cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
Chỉ là một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước thôi, Cung Vô Y buông nữ tử trong lòng ra rồi liếm khóe môi, giống như đang nghiền ngẫm hương vị của nụ hôn này...
"Yêu nghiệt! Cha ta đang ở đây."
Dạ Nhược Ly nắm chặt tay, gần như có thể nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc.
Lúc này Cung Vô Y mới phát giác ra nhạc phụ đại nhân vẫn còn đứng ở chỗ này, vừa rồi hắn chỉ lo xua đuổi hoa đào bên cạnh nàng mà quên mất vị Phật sống này.
"Nhạc phụ đại nhân..."
"Khụ khụ." Bắc Ảnh Thần ho khan hai tiếng, vội vàng thu hồi tầm mắt: "Ta không thấy gì cả, các ngươi tiếp tục, đúng rồi ..."
Bắc Ảnh Thần nghĩ đến cái gì đó liền trịnh trọng vỗ vai Cung Vô Y, ánh mắt hài hước nói: "Vô Y, nếu con nhịn không được thì hai đưa hãy về trước đi, đến lúc đó muốn làm cái gì thì có thể làm cái đó, ha ha ha..."
Dạ Nhược Ly có chút lúng túng sờ mũi, phụ thân trở nên hài hước như vậy từ lúc nào chứ?
Thánh Dạ nhìn hai người thân mật, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn lạnh lùng như trước, nhưng đôi mắt lam lạnh như băng lại thoáng có chút thất lạc khó phát hiện.
"Như vậy cũng không tệ..."
Y Thanh Ca hơi nhếch môi, trên gương mặt trắng nõn như ngọc đầy ý cười chúc phúc, nhẹ giọng nỉ non.
Có lẽ chỉ có nam nhân cường đại như vậy mới có tư cách đứng bên cạnh nàng, cùng nàng sóng vai đối địch. Huống chi nam nhân này nguyện ý buông bỏ tôn nghiêm vì nàng, cam nguyện làm nô lệ, tất nhiên hắn sẽ sủng nàng, yêu nàng một đời một kiếp!
"Tiểu Dạ nhi, chúng ta đi thôi."
Cung Vô Y ôm eo nhỏ của Dạ Nhược Ly, thân hình lóe lên rồi liền biến mất khỏi quảng trường lớn.
Chuyện kế tiếp không liên quan đến bọn họ nữa, mà bởi vì Dạ Nhược Ly gây ra chấn động nên cũng không có ai còn tâm trạng khiêu chiến nữa, vì bọn họ đang bận bàn tán về luyện đan thuật nghịch thiên của nàng...
Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, hương khói lác đác, Cung Vô Y đặt Dạ Nhược Ly xuống giường, khóe miệng nở nụ cười mê hoặc.
"Tiểu Dạ nhi, ta..."
"Rầm!"
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, một gương mặt mềm mại tròn tròn đi vào, nhào vào lòng Dạ Nhược Ly: "Nương trở về rồi, vừa rồi cữu cữu bắt nạt ta, không cho ta tới gặp nương."
Nắm gạo nếp bĩu môi, bắt đầu cáo trạng Bắc Ảnh Phong.
Thấy nhóc con quấy rầy chuyện tốt của mình, sắc mặt Cung Vô Y đen lại, kéo Cung Dịch Diệu lên nói: "Ngươi tự đi ra ngoài chơi đi, cha và nương có chính sự muốn xử lý?"
"Chính sự? Chính sự gì?" Cung Dịch Diệu chớp mắt, không hiểu nguyên nhân nhìn Cung Vô Y: "Chẳng lẽ là giống như ông ngoại đè bà ngoại sao? Không được, như thế nương sẽ không thoải mái."
Nghe thấy lời nói của Cung Dịch Diệu, khuôn mặt tuấn tú của Cung Vô Y đã đen như đáy nồi.
Cung Vô Y đè nén lửa giận trong lòng, sờ đầu nhỏ của Cung Dịch Diệu, cười sịu dàng: "Diệu Nhi ngoan, cha mẹ thật sự có chính sự muốn xử lý, con tự ra ngoài chơi đi."
Cung Dịch Diệu nhìn Cung Vô Y, khuôn mặt nhăn lại, hai tay chống cằm bắt đầu trầm tư.
Cữu cữu đã nói hết mọi chuyện cho nhóc nghe rồi, cho nên nhóc cũng đã tha thứ cho phụ thân, nhưng lỡ như nhóc rời khỏi đây hắn ức ức hiếp nương thì phải làm thế nào? Giống như ông ngoại ức hiếp bà ngoại vậy, rõ ràng nhóc nghe thấy âm thanh đau khổ của bà ngoại.
"Tiểu gia là nam nhân, cho nên tiểu gia tuyệt đối không để ngươi ức hiếp nữ nhân của tiểu gia."
Tuy rằng nhóc đã chấp nhận người cha này nhưng nương là người quan trọng nhất trong lòng nhóc, cho dù là phụ thân cũng không thể ức hiếp nương.
"Nàng là thê tử của bổn vương!"
Cung Vô Y nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
Có lẽ nên tìm một cơ hội nói cho Diệu Nhi hiểu chuyện nam nữ, miễn cho nhóc con này lại cho rằng mình ức hiếp tiểu Dạ nhi.
"Diệu Nhi, con ra ngoài chơi đi, ta sẽ không ức hiếp nàng, nương con mệt mỏi, nàng muốn ngủ một giấc."
"Thật không?" Cung Dịch Diệu chớp đôi mắt sáng ngời rồi nghiêng đầu nhìn chăm chú Cung Vô Y: "Nhưng ta muốn ngủ chung với nương, từ khi đến Trung Châu nương đã đưa ta vào Thanh Minh phủ vì muốn ta được an toàn, sau khi đến nơi này thì lại chỉ chuyên tâm tu luyện cho nên đã rất lâu rồi ta chưa được ngủ chung với nương."
"Không được!"
Tiểu gia hỏa này ở đây thì sao hắn có thể tiếp tục chuyện lúc nãy?
"Ta không cần biết, dù sao ta cũng muốn ở cùng với nương.”
Sau khi nói xong lời này Cung Dịch Diệu lại nghĩ tới lời nói của Bắc Ảnh Phong, khuôn mặt đáng yêu lại nhăn nhó, giống như đã hạ quyết tâm, nói: "Nếu không một đêm của ngươi, một đêm của Diệu Nhi?"
Như vậy nhóc đã nhượng bộ rất nhiều rồi.
"Đêm nào tiểu Dạ nhi cũng thuộc về bổn vương."
Dù tiểu gia hỏa này là nhi tử của hắn thì cũng không thể chiếm lấy thê tử hắn được, huống chi hắn còn đang muốn cho tiểu tử này thêm một muội muội, để nhóc con này không bám dính lấy tiểu Dạ nhi nữa.
Dạ Nhược Ly nhìn thấy phụ tử tranh đấu thì cảm thấy không còn gì để nói.
"Tiểu gia..."
Hai chữ này vừa mới buột ra khỏi miệng thì thân thể nhỏ bé của Cung Dịch Diệu đã bị một bàn tay to xách lên.
Cung Vô Y quay đầu cười với Dạ Nhược Ly: "Tiểu Dạ nhi, nàng ở đây chờ vi phu, vi phu sẽ về nhanh thôi."
Dứt lời hắn cũng không quan tâm nhóc con đang phản kháng mạnh mẽ, hung bạo kéo nhóc ra khỏi cửa.
"Diệu Nhi, con có muốn đến một nơi rất vui để chơi không?" Khóe môi Cung Vô Y nhếch lên, trong đôi mắt phượng thoáng xuất hiện chút ý cười.
Cung Dịch Diệu đang muốn thể hiện sự bất mãn của mình thì lại nghe thấy Cung Vô Y nói thế, hai mắt trở nên sáng ngời: "Nơi nào chơi vui? Chỗ nào? Có cái gì để chơi?"
"Ha ha, nơi đó sẽ có rất nhiều người chơi với con, con muốn làm gì thì làm cái đó, ta hỏi con có muốn đi không?"
"Đi, Diệu Nhi muốn đi!"
Cung Dịch Diệu gật đầu thật mạnh, hai mắt sáng lên nhìn Cung Vô Y.
"Nhưng Diệu Nhi có thể dẫn tiểu Nhược Khê đi cùng không?"
"Có thể, nhưng trước khi đến đó thì cả hai đều phải ăn loại quả này."
Cung Vô Y nói xong thì xòe bàn tay ra, tại trong lòng bàn tay hắn xuất hiện hai loại quả màu đen.
"Người đứng đây chờ ta, ta đi tìm tiểu Nhược Khê..."
Cung Dịch Diệu cầm lấy hai trái đó rồi xông ra ngoài.
Ở Bắc Ảnh thế gia được một khoảng thời gian, quan hệ giữa nhóc và người dì nhỏ tuổi hơn nhóc này cũng không tệ, đương nhiên có chuyện tốt phải cùng hưởng với nàng rồi.
Không bao lâu hai bóng người nho nhỏ đã xuất hiện trong mắt Cung Vô Y.
Cung Vô Y nhếch môi cười yếu ớt, mang hai tiểu gia hỏa này rời khỏi Bắc Ảnh thế gia...
Vương Cung ở Cửu U giới.
Trong cung đầy khí tức âm trầm, nhưng Cung Dịch Diệu lại không nhận thấy, đôi mắt bồ câu hiếu kỳ liếc nhìn xung quanh.
"Đây là đâu?"
"Cửu U giới."
Cung Vô Y chậm rãi nói ra ba chữ này, liếc mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn như ngọc của nhóc con bên cạnh rồi hỏi: "Diệu Nhi, ta cho con làm Vương của Cửu U giới, con có chịu không?"
Nếu ném Cửu U giới cho nhóc con này thì hắn không còn thời gian quấy rầy mình và tiểu Dạ nhi âu yếm nữa.
"Vương?" Cung Dịch Diệu nhếch môi nói: "Vương có gì hay? Cũng không thể ăn, tiểu gia làm Vương để làm cái gì?"
Cung Vô Y còn muốn nói gì đó thì liền thấy phía trước có một người vội vàng chạy tới.
"Thuộc hạ Hắc Phong tham kiến Vương."
"Hắc Phong, ngươi gấp gáp như vậy làm gì?" Cung Vô Y nhìn thấy người đi tới thì gương mặt tuấn tú trầm xuống, giống như người vừa rồi cười cười nói nói không phải là hắn vậy.
"Vương, thuộc hạ có chút chuyện muốn bẩm báo với Vương."
"Bổn vương hiểu rồi." Cung Vô Y nhẹ gật đầu, ánh mắt liếc nhìn Cung Dịch Diệu, trong đôi mắt phượng lại đầy ý cười: "Diệu Nhi, có muốn đi với ta không? Những chuyện này co nghe một chút cũng có lợi."
Hắc Phong kinh ngạc nhìn Cung Dịch Diệu, đứa bé mặt mày trắng mềm này là ai? Sao Vương lại nói chuyện dịu dàng như thế?
Cung Dịch Diệu đặt ngón tay trên môi, nghĩ nửa ngày rồi vẫn lắc đầu: "Ta muốn đi với tiểu Nhược Khê qua bên kia để chơi."
Ngay cả Cung Dịch Diệu cũng không phát hiện nhóc đang hỏi ý của Cung Vô Y.
Cung Vô Y nghe vậy cũng không cưỡng ép, dù sao hắn có rất nhiều thời gian để tiểu tử này chấp nhận vị trí này.
"Hắc Phong, phái người đi với bọn họ, nếu có chuyện gì lập tức tới thông báo cho bổn vương."
Cung Vô Y dặn dò xong liền phất tay áo đi về phía thư phòng...
Lúc này đại lục Thần Chi đã là xế chiều, còn Cửu U giới lại mới chỉ rạng sáng, Cung Dịch Diệu và Bắc Ảnh Nhược Khê chạy băng băng trên con đường nhỏ, khuôn mặt xinh xắn đầy mồ hôi.
"Phù phù." Bắc Ảnh Nhược Khê thở dốc một hơi, dừng bước lại rồi thở hồng hộc nói: "Cháu ngoại nhỏ, ta chạy không nổi nữa, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút không?"
"Tiểu gia đã nói rồi, không cho gọi tiểu gia là cháu ngoại."
Rõ ràng tiểu nha đầu này không lớn bằng nhóc nhưng cứ mở mồm khép mồm lại gọi nhóc là cháu ngoại nhỏ, điều này làm nhóc hết sức khó chịu.
"Còn nữa, thể lực của ngươi không tốt, phải rèn luyện một chút mới được, sau này cứ để tiểu gia rèn luyện cho ngươi đi." Cung Dịch Diệu tỏ vẻ trưởng thành vỗ đầu Bắc Ảnh Nhược Khê, tràn đầy lòng tin cười: "Tiểu Nhược Khê, sau này hãy đi cùng tiểu gia, tiểu gia sẽ huấn luyện ngươi trở nên thật mạnh mẽ, nam tử hán đại trượng phu không nên yếu đuối như vậy."
"Nhưng mà..." Bắc Ảnh Nhược Khê liếc mắt nhìn Cung Dịch Diệu, uất ức nói: "Ta là nữ hài, không phải nam tử hán."
Vừa dứt lời thì phía sau đã vang lên một giọng nói đầy nghi hoặc: "Trẻ con? Sao nơi này lại có hai đứa con nít?"
Nghe thấy âm thanh sau lưng hai người đều đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là một người mặc hắc y.
Thanh Tuyển nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có chút biểu cảm nào, trong đôi mắt trong suốt chỉ có hai bóng người nho nhỏ trước mắt.
Nhìn hai đứa bé trắng trẻo mềm mại trước mặt, Thanh Tuyển lạnh giọng nói: "Các ngươi chạy tới đây từ chỗ nào? Hoàng cung Cửu U giới là nơi mà ai muốn đến thì đến sao, huống chi..."
Thanh Tuyển hơi híp mắt, lạnh lùng liếc nhìn gương mặt đáng yêu của Bắc Ảnh Nhược Khê, hắn châm chọc cười một tiếng: "Chẳng lẽ các ngươi không biết Vương chúng ta rất ghét nữ tử cho nên mới không cho phép bất kỳ nữ tử nào bước vào Vương Cung sao? Không ngờ ngươi mới vài tuổi đã hiểu được cách trèo lên quyền quý, đáng tiếc Vương đã có Vương Hậu, sẽ không thích ngươi, lập tức cút ra khỏi Vương Cung cho ta!"
Trong mắt Thanh Tuyển thì nữ hài này đang mơ tưởng leo lên người Vương Thượng để vào Vương Cung, bọn họ cho rằng Vương không có hứng thú với nữ tử nên ném một đứa bé gái đến bên cạnh hắn sao, đáng tiếc người đó đã tính toán sai rồi.
Bắc Ảnh Nhược Khê không biết Thanh Tuyển có ý gì, nàng chỉ biết người này chán ghét mình, lúc này nàng bị dọa sợ nên trốn phía sau Cung Dịch Diệu, sợ hãi nhìn hắn.
"Ngươi muốn làm gì? Tiểu Nhược Khê là người tiểu gia che chở, ngươi đừng mơ tưởng tổn thương nàng!" Cung Dịch Diệu nhìn nữ hài ở phía sau rồi cắn môi, hung tợn trừng mắt nhìn Thanh Tuyển.
"Ta cho các ngươi một cơ hội, lập tức cút ra khỏi Hoàng cung, nếu không đừng trách ta không khách sáo!" Mắt Thanh Tuyển thoáng trở nên lạnh lẽo, Thanh Tuyển lạnh rét nhìn Bắc Ảnh Nhược Khê.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo đáng sợ khiến Bắc Ảnh Nhược Khê rùng mình một cái.
"Này!" Cung Dịch Diệu chống nạnh, căm tức nhìn Thanh Tuyển, "Ngươi là một đại nam nhân lại đi ức hiếp tiểu nữ hài thì có bản lĩnh gì? Tiểu gia thấy người như ngươi vốn không phải nam nhân!"
"Ngươi nói cái gì?"
Mắt Thanh Tuyển phát lạnh, sát ý tỏa ra khắp nơi.
Cái bí mật đó... Không, không thể để cho ai biết được, nhưng dù thế nào thì hắn cũng không thể buông tha cho thằng nhóc này!
"Các ngươi làm trái với quy định của Cửu U giới, bất kỳ nữ nhân nào cũng không thể bước vào Vương Cung của Cửu U giới một bước, nếu không sẽ bị tội chết, mà Vương lại bận rộn, không có thời gian xử lý đám tôm tép nhãi nhép như các ngươi, ta là thuộc hạ trung thành của Vương nên sẽ thay Vương xử lý đám phế vật này!"
Nói xong Thanh Tuyển chậm rãi tới gần Cung Dịch Diệu.
Nhưng hắn không hề thấy lúc hai bên tranh đấu thì phía sau Cung Dịch Diệu có một bóng đen thoáng xuất hiện rồi biến mất trong giây lát...
"Tiểu Nhược Khê, ngươi tránh ra."
"Nhưng mà..." Bắc Ảnh Nhược Khê nắm lấy cánh tay Cung Dịch Diệu, khuôn mặt trắng bệch nhìn Thanh Tuyển đang tới gần hai người: "Chúng ta nói thân phận tỷ phu ra đi?"
Cung Dịch Diệu không nghe lời đề nghị của Bắc Ảnh Nhược Khê, bởi vì nhóc biết dù có nói ra thì tên này cũng không tin.
"Nương đã nói nam nhân phải bảo vệ nữ nhân, cho nên tiểu gia sẽ không để người xấu này ức hiếp tiểu Nhược Khê."
Cung Dịch Diệu nhìn thấy người đi tới thì khuôn mặt vẫn không có chút sợ hãi, nhưng lòng bàn tay lại đầy mồ hôi.
"Ngươi muốn bảo vệ nha đầu này thì ngươi chết trước đi!"
Thanh Tuyển nhẹ nâng bàn tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một đốm lửa, hắn không chút lưu tình đánh vào ngực Cung Dịch Diệu.
"Cháu ngoại nhỏ!" Bắc Ảnh Nhược Khê kinh sợ, hốc mắt đỏ lên, khóc lớn tiếng: "Hu hu, không cho người làm cháu ngoại nhỏ bị thương!"
Cung Dịch Diệu bảo vệ Bắc Ảnh Nhược Khê ở sau người thật chặt chẽ.
Thực lực quá khác xa nhau, thế cho nên nhóc vốn không thể né tránh, mắt thấy quả đấm sắp đến trước mắt, Cung Dịch Diệu nắm quả đấm thật chặt, nhưng nhóc lại không thấy hối hận.
Thân là nam tử hán, nhóc muốn dũng cảm giống như nương, không thể để cho người này ức hiếp tiểu Nhược Khê.
"Rầm!"
Đột nhiên giữa không trung có một bóng người mặc hồng y xẹt qua rồi đứng chắn trước mặt Cung Dịch Diệu.
Nam tử phất ống tay áo, chưởng phong cũng đánh thẳng về phía Thanh Tuyển, đập thật mạnh vào ngực của hắn, nhất thời thân thể thon dài chật vật té ngã trên đất.
Thân thể bé nhỏ của Cung Dịch Diệu hơi cứng đờ, sững sờ nhìn bóng người đứng trước mặt mình.
Nhóc còn chưa hoàn hồn thì đã được một vòng tay ôm ấp, chưa bao giờ có cảm giác an toàn như vậy, thân thể Cung Dịch Diệu cũng thả lỏng, bất giác buột miệng nói ra hai chữ.
"Phụ thân..."
Lúc này tất cả mọi người đều đắm chìm trong dị tượng này, ngay cả mình là ai cũng không biết, chỉ lo tập trung nhìn chăm chú vào Đại La Vạn Tượng trên trời xanh.
Cùng lúc đó, cả Thần Môn thành đều bị kinh động, tất cả cư dân đều ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh mắt trung đầy vẻ kinh ngạc và kính ngưỡng...
Đan dược Chí Tôn ra đời lớn mạnh đến cỡ nào? Người bình thường sao có thể thoát ra khỏi trạng thái này được chứ? Huống chi dù có thể thoát ra thì bọn họ cũng sẽ không lãng phí cơ hội tốt này.
"Trời ơi, ta cảm nhận được sức mạnh linh hồn của ta đang tăng trưởng."
"Ta cũng vậy, sức mạnh linh hồn của ta đã tới Thần Tôn, mà thực lực của ta cũng sắp đột phá được Thần Tôn rồi."
"Không hổ là sức ảnh hưởng kinh động thế nhân, quá rộng lớn, chỉ là thiên địa dị tượng thôi mà đã đủ để khiến sức mạnh linh hồn của mọi người gia tăng mãnh liệt như vậy..."
Giờ phút này tuy những người ở đại quảng trường không đột phá nhưng bọn họ cũng có được lợi ích.
Thí dụ như người có cấp bậc Thần Hoàng đỉnh phong thì sức mạnh linh hồn đã đạt tới Thần Tôn, cũng có nghĩa là hắn có hi vọng đột phá đến Thần Tôn, hơn nữa còn có thể tiếp tục đột phá lên cấp bậc cao hơn.
Mà những ai đã đạt tới Thần Tôn đỉnh phong thì có lẽ không bao lâu nữa sẽ có thể trở thành Bán Thần Tôn...
Lợi ích như vậy sao có thể dùng từ ngữ để thể hiện.
Bởi vậy tất cả mọi người đều kích động, ánh mắt nhìn Dạ Nhược Ly cũng không che giấu được sự sùng bái.
Có lẽ qua việc ngày hôm nay uy danh của nàng sẽ truyền bá khắp đại lục Thần Chi, thậm chí còn vang tới tận Phong Vực xa xôi...
Tống Liệt há hốc miệng, ngu ngơ nhìn nữ tử tuyệt thế đang đứng dưới ánh mặt trời, giống như đây là lần đầu tiên ông quen biết nàng vậy.
Biến thái quá, thật sự quá biến thái, nàng mới bao nhiêu tuổi chứ? Sao lại có thể trở thành luyện đan sư Chí Tôn phẩm mà trăm triệu năm qua khắp đại lục chưa từng có chứ, người như vậy biến thái cỡ nào? Đúng là quá đả kích người mà.
Tống Liệt bĩu môi, uất ức trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly.
Quen biết một kẻ biến thái như vậy, nếu như tâm trí không đủ kiên định thì sẽ bị nàng dọa chết!
"Ha ha!" Lão tổ tông ngửa đầu cười lớn hai tiếng, trên khuôn mặt già nua đầy ý cười kiêu ngạo.
Bởi vì đây là người của Bắc Ảnh thế gia, ông không thể không cảm thấy kiêu ngạo vì điều này.
"Chao ôi, có vẻ khoảng cách giữa ta và Nhược Ly muội muội càng lúc càng xa." Nam Cung Thần than thở, chợt nhếch môi nở nụ cười, mở quạt xếp ra, nụ cười cũng rất thoải mái.
"Dù thế nào thì nàng vĩnh viễn là Nhược Ly muội muội của Nam Cung Thần ta."
Không vì cái gì khác, chỉ vì tình bạn thời niên thiếu của bọn họ, mối quan hệ huynh muội của bọn họ chính là kết cục tốt nhất...
"Nhược Ly thật sự đã làm được." Ánh mắt Hoả Vũ Sa cũng đầy kích động, mà qua tình huống hôm nay, về sau nàng tu luyện cũng sẽ dễ dàng hơn.
Hoả Viêm không nói gì cả, nhưng trên gương mặt tuấn mỹ như Thần lại thoáng xuất hiện chút ý cười.
Từ đầu tới cuối Thánh Dạ chỉ có một biểu cảm duy nhất, đó là ánh mắt lạnh lẽo như băng dần dần trở nên nhu hòa, trên đại quảng trường nhiều người như thế nhưng trong mắt hắn lại chỉ có hình bóng của nữ tử đang tỏa sáng hào quang khắp vạn trượng kia thôi.
"Chí Tôn phẩm, sao... Sao có thể..."
Cổ Đan lui về phía sau hai bước, ngồi phịch xuống mặt đất, sắc mặt đầy vẻ tuyệt vọng.
Ông ta vốn cho rằng mình trở thành luyện đan sư Siêu Thần Phẩm thì đã đứng đầu đại lục rồi, nhưng ai ngờ nữ tử mà mình không để vào mắt này lại trở thành Chí Tôn phẩm trong truyền thuyết chứ!
Trách không được... Trách không được Tống Liệt lại để nàng trở thành Phó Minh Chủ.
Ban đầu ông ta còn cho rằng nữ nhân này dùng kế bẩn để leo lên vị trí này, xem ra Tống Liệt đã sớm biết được thực lực của nàng rồi.
"Ha ha ha!"
Đột nhiên Cổ Đan cười điên cuồng, tiếng cười của ông ta khiến người khác sởn tóc gáy.
"Ta thua, ha ha, không ngờ ta lại thua bởi Liên Minh luyện đan nhỏ bé, nhưng mà ta thua tâm phục khẩu phục! Ta thừa nhận mình không bằng nàng, lúc trước là ta đã xem thường Liên Minh luyện đan các ngươi."
Cổ Đan nắm chặt tay, áp chế được ý nghĩ muốn đánh Tống Liệt tơi bời, cười khổ một tiếng: "Tống Liệt, mộ Thần Tôn sắp mở rồi, ở đó cao tới mấy tầng mây, dù là Thần Tôn đỉnh phong cũng không thể sống sót, cho nên chúng ta có thể bỏ qua mọi ân oán trước được không? Cùng nhau liên thủ đối phó Hỗn Độn mới là điều quan trọng nhất."
Tống Liệt nhíu mày, lúc này mới hiểu vì sao Cổ Đan lại nhận thua.
Thì ra lão già này sợ chết, muốn lợi dụng điều này để mình buông tha cho ông ta một con đường sống.
"Ha ha, ngươi cho rằng ngươi nhận thua có tác dụng sao? Ai cũng có thể nhìn ra ngươi thua.” Tống Liệt vuốt chòm râu bạc trắng, không chút đếm xỉa liếc mắt nhìn Cổ Đan, học theo giọng điệu cao ngạo ngang tàng của ông ta, nói: "Là ngươi muốn tỷ thí, hơn nữa ta tình nguyện đình chỉ tỷ thí thì ngươi lại không chịu, bây giờ ngươi tự làm tự chịu, trách được ai chứ? Ngươi nhớ cho kỹ, Thần Đan phái và Liên Minh luyện đan của ta không thể đi chung một con đường."
"Ngươi..."
Cổ Dan biến sắc, nắm tay cũng run nhè nhẹ.
Lão già đáng chết này, ông ta đã ăn nói khép nép như vậy mà không thể thả ông ta một lần sao?
Nhưng Cổ Đan đã quên mất lúc nãy Tống Liệt vì Dạ Nhược Ly mà ăn nói khép nép thì ông ta lại chế giễu, lúc này Tống Liệt chỉ trả lại những gì vừa rồi mình chịu cho ông ta thôi ...
"Khụ khụ." Ngũ huyền lão nhân ho khan hai tiếng, lười biếng đứng lên từ trên chỗ ngồi, nhìn Tống Liệt và Cổ Đan rồi nói: "Tống Minh Chủ, ông ta nói cũng không phải không có lý, các ngươi có ân oán gì thì hãy đợi sau khi mộ Thần Tôn mở ra rồi hãy giải quyết."
Cổ Đan nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, đến lúc mộ Thần Tôn mở ra lão già này có còn sống hay không cũng chưa biết được.
"Không được, ta không đồng ý!" Tống Liệt hung tợn trừng mắt nhìn Cổ Đan: "Hỗn Độn gì đó có liên quan gì đến ta, chẳng lẽ có thêm ông ta thì có thể tiêu diệt được Hỗn Độn sao? Ta muốn ông ta thực hiện điều kiện ngay bây giờ, ai biết được sau này có biến cố gì xảy ra hay không."
Mọi người phục hồi tinh thần, nghe thấy lời nói hung dữ của Tống Liệt thì đồng bị dọa sợ.
Lại có người dám tranh luận với cường giả Bán Chí Tôn sao, ông ta chán sống rồi ư?
Chỉ có Dạ Nhược Ly là nhẹ nhàng mỉm cười, tính khí của lão gia hỏa này tương đối hợp khẩu vị với nàng, việc của đại lục có liên quan gì đến bọn họ? Nàng muốn giết người, ai có thể ngăn cản?
"Hừ!"
Cổ Đan hừ lạnh một tiếng, có chút vui sướng khi người gặp họa.
Lão già này dám chống lại mệnh lệnh của Ngũ Huyền đại nhân, Ngũ Huyền đại nhân sẽ không tha cho lão ta.
"Tống Minh Chủ, chúng ta thương lượng một chút được không?" Khóe miệng của Ngũ Huyền trưởng lão nhếch lên, cố gắng duy trì giọng điệu hòa hoãn để giọng nói của mình nghe thật bình thản.
Nhưng mà thái độ của ông ta lại làm cho tất cả mọi người kinh ngạc há mồm.
“Không được!"
Tống Liệt từ chối rất quyết đoán, còn không quên trừng mắt nhìn Cổ Đan.
"Hắn chết chắc!"
Lão già đáng chết, mẹ nó, sao không suy nghĩ cho cẩn thận vào chứ? Một tên Thần Tôn đỉnh phong có thể làm được gì? Nếu không phải ngươi có liên quan đến tiểu nha đầu thì ta đã sớm một chưởng đánh bay ngươi rồi!
Ngũ Huyền trưởng lão bình ổn lửa giận, khuôn mặt đầy ý cười thản nhiên.
"Tống..."
"Dù ngươi nói cái gì ta cũng sẽ không đồng ý với yêu cầu vô lễ này của ngươi."
Tống Liệt quay đầu đi, rõ ràng không muốn quan tâm đến lão gia hỏa kia nữa.
Ngũ Huyền trưởng lão đang muốn nói gì đó liền vội vàng nuốt trở vào tỏng bụng, nụ cười lập tức cứng đờ, ông đường đường là cường giả Bán Chí Tôn, vậy mà một tên Thần Tôn đỉnh phong cũng dám nói chuyện với ông như thế.
"Tiểu nha đầu..." Ngũ Huyền lão nhân bất đắc dĩ đành quay qua nhìn Dạ Nhược Ly.
Ông ta rất hi vọng nha đầu này có thể hiểu ý nghĩ của mình là muốn dùng Thần Đan phái làm bia đỡ đạn.
Nhìn thấy ánh mắt đầy hi vọng của Ngũ Huyền lão nhân, Dạ Nhược Ly nhún vai: "Ta chỉ là một tiểu tiểu Phó Minh Chủ mà thôi, lại vừa mới gia nhập không được bao lâu, ở Liên Minh luyện đan không có quyền nói chuyện cho nên ta không làm chủ được."
Tiểu tiểu Phó Minh Chủ sao? Không có quyền nói chuyện ư? Mẹ nó lừa ai chứ? Nếu như lời nói của ngươi không có tác dụng thì ở Liên Minh luyện đan còn có ai có thể quyết đoán được?
Biết Dạ Nhược Ly cũng không muốn buông tha Thần Đan phái, Ngũ Huyền lão nhân chỉ có thể than thở, ngồi trở lại chỗ của mình.
"Ba vị đại nhân..."
Trái tim Cổ Đan run lên bần bật, trong mắt thoáng kinh hoảng.
"Xẹt!"
"Rì rầm!"
Vào lúc này có vài bóng người xẹt qua chân trời rồi dừng lại trên bầu trời, khiến cho người ta cảm thấy âm trầm.
Tất cả đều nhịn không được xoa xoa hai cánh tay, kinh ngạc nhìn mấy nam tử mặc hắc bào.
Đám nam tử này đều khoác áo choàng đen, che kín dung mạo, chỉ có một người duy nhất đứng đầu tiên là để lộ gương mặt anh tuấn, ngũ quan như điêu khắc của hắn lập tức thu hút ánh mắt của một vài nữ tử.
" Quả nhiên người của Cửu U giới đã tới đại lục này..."
Lúc Nguyệt Mi nói lời này còn không quên liếc nhìn Cung Vô Y, khóe miệng nở nụ cười yêu mị, trong đôi mắt đẹp đầy ánh sáng khó hiểu.
Những năm gần đây bọn họ thường xuyên chú ý đến tin tức của Dạ Nhược Ly, cũng có nghe nói Cửu U giới xảy ra biến cố, sao có thể không biết thân phận của Cung Vô Y?
Có thể phá thủng phong ấn của Cửu U giới, trở thành Vương của Cửu U tộc, nam nhân này thật sự xứng với Nhược Ly nha đầu.
"Cái gì? Cửu U giới? Chẳng lẽ là Cửu U giới trong truyền thuyết đó sao?"
"Người của Cửu U giới tới đây làm gì?"
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt đều đầy ý nghi ngờ.
Hắc Linh tỏ vẻ không nghe thấy tiếng nghị luận chung quanh, hắn quỳ một gối xuống đất, gương mặt anh tuấn lạnh nhạt vẫn bình thản không có biểu cảm.
"Thuộc hạ Hắc Linh, bái kiến Vương và Vương Hậu, không biết Vương có gì muốn dặn dò?"
Vương? Rất nhiều ánh mắt kinh ngạc đều nhìn về phía Cung Vô Y, tất cả mọi người đều kinh sợ không nói nên lời.
Ngay cả Bắc Ảnh Thần cũng không ngờ hắn đến Cửu U giới một chuyến lại có thể trở thành Vương tôn quý của Cửu U giới...
"Hắc Linh, ngươi dẫn người của Cửu U giới đến Thần Đan phái một chuyến." Cung Vô Y chắp tay sau lưng, trên gương mặt tuấn mỹ thoáng có chút âm u, sát ý cũng bắn ra xung quanh, lan tràn khắp quảng trường.
"Ta không muốn bất cứ ai của Thần Đan phái sống sót!"
Một trận gió nhẹ thổi qua, Cung Vô Y đứng thẳng trong gió, Hồng y như lửa đong đưa theo gió.
Giọng nói âm u lạnh lẽo đầy sát ý cũng theo gió truyền vào trong tai mỗi người, khí thế âm lãnh quanh người hắn cũng khiến mọi người không thở nổi.
Thân thể Cổ Đan run mạnh, còn chưa kịp cầu tình thì vô số ngọn lửa màu đen đã bay từ trời xuống, bao trùm toàn bộ thân thể ông ta, chợt trong ngọn lửa đó vang lên tiếng la khiến mọi người sởn tóc gáy...
"Trời ơi, nam nhân này lại có thể đánh bại Cổ Đan đại sư trong chốc lát, Cổ Đan đại sư chính là cường giả Thần Tôn đỉnh phong đó, hắn có được thực lực này chẳng lẽ đã là Bán Chí Tôn rồi sao?"
"Không, hắn không phải Bán Chí Tôn, có thể đánh bại Cổ Đan đại sư là nhờ vào ngọn lửa màu đen kia..."
Mọi người đều nuốt nước bọt, kinh ngạc nhìn nam tử tuấn mỹ như yêu nghiệt kia.
Hắn liếc mắt nở một nụ cười cực kỳ phong lưu và đẹp mắt, khuynh quốc khuynh thành không ai hơn được.
"Tiểu Dạ nhi, nàng có hài lòng với cách vi phu xử lý không? Nếu nàng hài lòng thì thưởng cho vi phu một cái môi thơm có được không?"
Cung Vô Y nói xong liền đưa khuôn mặt tuấn tú về phía Dạ Nhược Ly.
Nhìn thấy Bắc Ảnh Thần đứng một bên cười trộm thì Dạ Nhược Ly liền đỏ mặt, nằng còn chưa kịp làm gì thì Cung Vô Y đã duỗi tay kéo nàng vào trong lòng, cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
Chỉ là một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước thôi, Cung Vô Y buông nữ tử trong lòng ra rồi liếm khóe môi, giống như đang nghiền ngẫm hương vị của nụ hôn này...
"Yêu nghiệt! Cha ta đang ở đây."
Dạ Nhược Ly nắm chặt tay, gần như có thể nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc.
Lúc này Cung Vô Y mới phát giác ra nhạc phụ đại nhân vẫn còn đứng ở chỗ này, vừa rồi hắn chỉ lo xua đuổi hoa đào bên cạnh nàng mà quên mất vị Phật sống này.
"Nhạc phụ đại nhân..."
"Khụ khụ." Bắc Ảnh Thần ho khan hai tiếng, vội vàng thu hồi tầm mắt: "Ta không thấy gì cả, các ngươi tiếp tục, đúng rồi ..."
Bắc Ảnh Thần nghĩ đến cái gì đó liền trịnh trọng vỗ vai Cung Vô Y, ánh mắt hài hước nói: "Vô Y, nếu con nhịn không được thì hai đưa hãy về trước đi, đến lúc đó muốn làm cái gì thì có thể làm cái đó, ha ha ha..."
Dạ Nhược Ly có chút lúng túng sờ mũi, phụ thân trở nên hài hước như vậy từ lúc nào chứ?
Thánh Dạ nhìn hai người thân mật, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn lạnh lùng như trước, nhưng đôi mắt lam lạnh như băng lại thoáng có chút thất lạc khó phát hiện.
"Như vậy cũng không tệ..."
Y Thanh Ca hơi nhếch môi, trên gương mặt trắng nõn như ngọc đầy ý cười chúc phúc, nhẹ giọng nỉ non.
Có lẽ chỉ có nam nhân cường đại như vậy mới có tư cách đứng bên cạnh nàng, cùng nàng sóng vai đối địch. Huống chi nam nhân này nguyện ý buông bỏ tôn nghiêm vì nàng, cam nguyện làm nô lệ, tất nhiên hắn sẽ sủng nàng, yêu nàng một đời một kiếp!
"Tiểu Dạ nhi, chúng ta đi thôi."
Cung Vô Y ôm eo nhỏ của Dạ Nhược Ly, thân hình lóe lên rồi liền biến mất khỏi quảng trường lớn.
Chuyện kế tiếp không liên quan đến bọn họ nữa, mà bởi vì Dạ Nhược Ly gây ra chấn động nên cũng không có ai còn tâm trạng khiêu chiến nữa, vì bọn họ đang bận bàn tán về luyện đan thuật nghịch thiên của nàng...
Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, hương khói lác đác, Cung Vô Y đặt Dạ Nhược Ly xuống giường, khóe miệng nở nụ cười mê hoặc.
"Tiểu Dạ nhi, ta..."
"Rầm!"
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, một gương mặt mềm mại tròn tròn đi vào, nhào vào lòng Dạ Nhược Ly: "Nương trở về rồi, vừa rồi cữu cữu bắt nạt ta, không cho ta tới gặp nương."
Nắm gạo nếp bĩu môi, bắt đầu cáo trạng Bắc Ảnh Phong.
Thấy nhóc con quấy rầy chuyện tốt của mình, sắc mặt Cung Vô Y đen lại, kéo Cung Dịch Diệu lên nói: "Ngươi tự đi ra ngoài chơi đi, cha và nương có chính sự muốn xử lý?"
"Chính sự? Chính sự gì?" Cung Dịch Diệu chớp mắt, không hiểu nguyên nhân nhìn Cung Vô Y: "Chẳng lẽ là giống như ông ngoại đè bà ngoại sao? Không được, như thế nương sẽ không thoải mái."
Nghe thấy lời nói của Cung Dịch Diệu, khuôn mặt tuấn tú của Cung Vô Y đã đen như đáy nồi.
Cung Vô Y đè nén lửa giận trong lòng, sờ đầu nhỏ của Cung Dịch Diệu, cười sịu dàng: "Diệu Nhi ngoan, cha mẹ thật sự có chính sự muốn xử lý, con tự ra ngoài chơi đi."
Cung Dịch Diệu nhìn Cung Vô Y, khuôn mặt nhăn lại, hai tay chống cằm bắt đầu trầm tư.
Cữu cữu đã nói hết mọi chuyện cho nhóc nghe rồi, cho nên nhóc cũng đã tha thứ cho phụ thân, nhưng lỡ như nhóc rời khỏi đây hắn ức ức hiếp nương thì phải làm thế nào? Giống như ông ngoại ức hiếp bà ngoại vậy, rõ ràng nhóc nghe thấy âm thanh đau khổ của bà ngoại.
"Tiểu gia là nam nhân, cho nên tiểu gia tuyệt đối không để ngươi ức hiếp nữ nhân của tiểu gia."
Tuy rằng nhóc đã chấp nhận người cha này nhưng nương là người quan trọng nhất trong lòng nhóc, cho dù là phụ thân cũng không thể ức hiếp nương.
"Nàng là thê tử của bổn vương!"
Cung Vô Y nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
Có lẽ nên tìm một cơ hội nói cho Diệu Nhi hiểu chuyện nam nữ, miễn cho nhóc con này lại cho rằng mình ức hiếp tiểu Dạ nhi.
"Diệu Nhi, con ra ngoài chơi đi, ta sẽ không ức hiếp nàng, nương con mệt mỏi, nàng muốn ngủ một giấc."
"Thật không?" Cung Dịch Diệu chớp đôi mắt sáng ngời rồi nghiêng đầu nhìn chăm chú Cung Vô Y: "Nhưng ta muốn ngủ chung với nương, từ khi đến Trung Châu nương đã đưa ta vào Thanh Minh phủ vì muốn ta được an toàn, sau khi đến nơi này thì lại chỉ chuyên tâm tu luyện cho nên đã rất lâu rồi ta chưa được ngủ chung với nương."
"Không được!"
Tiểu gia hỏa này ở đây thì sao hắn có thể tiếp tục chuyện lúc nãy?
"Ta không cần biết, dù sao ta cũng muốn ở cùng với nương.”
Sau khi nói xong lời này Cung Dịch Diệu lại nghĩ tới lời nói của Bắc Ảnh Phong, khuôn mặt đáng yêu lại nhăn nhó, giống như đã hạ quyết tâm, nói: "Nếu không một đêm của ngươi, một đêm của Diệu Nhi?"
Như vậy nhóc đã nhượng bộ rất nhiều rồi.
"Đêm nào tiểu Dạ nhi cũng thuộc về bổn vương."
Dù tiểu gia hỏa này là nhi tử của hắn thì cũng không thể chiếm lấy thê tử hắn được, huống chi hắn còn đang muốn cho tiểu tử này thêm một muội muội, để nhóc con này không bám dính lấy tiểu Dạ nhi nữa.
Dạ Nhược Ly nhìn thấy phụ tử tranh đấu thì cảm thấy không còn gì để nói.
"Tiểu gia..."
Hai chữ này vừa mới buột ra khỏi miệng thì thân thể nhỏ bé của Cung Dịch Diệu đã bị một bàn tay to xách lên.
Cung Vô Y quay đầu cười với Dạ Nhược Ly: "Tiểu Dạ nhi, nàng ở đây chờ vi phu, vi phu sẽ về nhanh thôi."
Dứt lời hắn cũng không quan tâm nhóc con đang phản kháng mạnh mẽ, hung bạo kéo nhóc ra khỏi cửa.
"Diệu Nhi, con có muốn đến một nơi rất vui để chơi không?" Khóe môi Cung Vô Y nhếch lên, trong đôi mắt phượng thoáng xuất hiện chút ý cười.
Cung Dịch Diệu đang muốn thể hiện sự bất mãn của mình thì lại nghe thấy Cung Vô Y nói thế, hai mắt trở nên sáng ngời: "Nơi nào chơi vui? Chỗ nào? Có cái gì để chơi?"
"Ha ha, nơi đó sẽ có rất nhiều người chơi với con, con muốn làm gì thì làm cái đó, ta hỏi con có muốn đi không?"
"Đi, Diệu Nhi muốn đi!"
Cung Dịch Diệu gật đầu thật mạnh, hai mắt sáng lên nhìn Cung Vô Y.
"Nhưng Diệu Nhi có thể dẫn tiểu Nhược Khê đi cùng không?"
"Có thể, nhưng trước khi đến đó thì cả hai đều phải ăn loại quả này."
Cung Vô Y nói xong thì xòe bàn tay ra, tại trong lòng bàn tay hắn xuất hiện hai loại quả màu đen.
"Người đứng đây chờ ta, ta đi tìm tiểu Nhược Khê..."
Cung Dịch Diệu cầm lấy hai trái đó rồi xông ra ngoài.
Ở Bắc Ảnh thế gia được một khoảng thời gian, quan hệ giữa nhóc và người dì nhỏ tuổi hơn nhóc này cũng không tệ, đương nhiên có chuyện tốt phải cùng hưởng với nàng rồi.
Không bao lâu hai bóng người nho nhỏ đã xuất hiện trong mắt Cung Vô Y.
Cung Vô Y nhếch môi cười yếu ớt, mang hai tiểu gia hỏa này rời khỏi Bắc Ảnh thế gia...
Vương Cung ở Cửu U giới.
Trong cung đầy khí tức âm trầm, nhưng Cung Dịch Diệu lại không nhận thấy, đôi mắt bồ câu hiếu kỳ liếc nhìn xung quanh.
"Đây là đâu?"
"Cửu U giới."
Cung Vô Y chậm rãi nói ra ba chữ này, liếc mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn như ngọc của nhóc con bên cạnh rồi hỏi: "Diệu Nhi, ta cho con làm Vương của Cửu U giới, con có chịu không?"
Nếu ném Cửu U giới cho nhóc con này thì hắn không còn thời gian quấy rầy mình và tiểu Dạ nhi âu yếm nữa.
"Vương?" Cung Dịch Diệu nhếch môi nói: "Vương có gì hay? Cũng không thể ăn, tiểu gia làm Vương để làm cái gì?"
Cung Vô Y còn muốn nói gì đó thì liền thấy phía trước có một người vội vàng chạy tới.
"Thuộc hạ Hắc Phong tham kiến Vương."
"Hắc Phong, ngươi gấp gáp như vậy làm gì?" Cung Vô Y nhìn thấy người đi tới thì gương mặt tuấn tú trầm xuống, giống như người vừa rồi cười cười nói nói không phải là hắn vậy.
"Vương, thuộc hạ có chút chuyện muốn bẩm báo với Vương."
"Bổn vương hiểu rồi." Cung Vô Y nhẹ gật đầu, ánh mắt liếc nhìn Cung Dịch Diệu, trong đôi mắt phượng lại đầy ý cười: "Diệu Nhi, có muốn đi với ta không? Những chuyện này co nghe một chút cũng có lợi."
Hắc Phong kinh ngạc nhìn Cung Dịch Diệu, đứa bé mặt mày trắng mềm này là ai? Sao Vương lại nói chuyện dịu dàng như thế?
Cung Dịch Diệu đặt ngón tay trên môi, nghĩ nửa ngày rồi vẫn lắc đầu: "Ta muốn đi với tiểu Nhược Khê qua bên kia để chơi."
Ngay cả Cung Dịch Diệu cũng không phát hiện nhóc đang hỏi ý của Cung Vô Y.
Cung Vô Y nghe vậy cũng không cưỡng ép, dù sao hắn có rất nhiều thời gian để tiểu tử này chấp nhận vị trí này.
"Hắc Phong, phái người đi với bọn họ, nếu có chuyện gì lập tức tới thông báo cho bổn vương."
Cung Vô Y dặn dò xong liền phất tay áo đi về phía thư phòng...
Lúc này đại lục Thần Chi đã là xế chiều, còn Cửu U giới lại mới chỉ rạng sáng, Cung Dịch Diệu và Bắc Ảnh Nhược Khê chạy băng băng trên con đường nhỏ, khuôn mặt xinh xắn đầy mồ hôi.
"Phù phù." Bắc Ảnh Nhược Khê thở dốc một hơi, dừng bước lại rồi thở hồng hộc nói: "Cháu ngoại nhỏ, ta chạy không nổi nữa, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút không?"
"Tiểu gia đã nói rồi, không cho gọi tiểu gia là cháu ngoại."
Rõ ràng tiểu nha đầu này không lớn bằng nhóc nhưng cứ mở mồm khép mồm lại gọi nhóc là cháu ngoại nhỏ, điều này làm nhóc hết sức khó chịu.
"Còn nữa, thể lực của ngươi không tốt, phải rèn luyện một chút mới được, sau này cứ để tiểu gia rèn luyện cho ngươi đi." Cung Dịch Diệu tỏ vẻ trưởng thành vỗ đầu Bắc Ảnh Nhược Khê, tràn đầy lòng tin cười: "Tiểu Nhược Khê, sau này hãy đi cùng tiểu gia, tiểu gia sẽ huấn luyện ngươi trở nên thật mạnh mẽ, nam tử hán đại trượng phu không nên yếu đuối như vậy."
"Nhưng mà..." Bắc Ảnh Nhược Khê liếc mắt nhìn Cung Dịch Diệu, uất ức nói: "Ta là nữ hài, không phải nam tử hán."
Vừa dứt lời thì phía sau đã vang lên một giọng nói đầy nghi hoặc: "Trẻ con? Sao nơi này lại có hai đứa con nít?"
Nghe thấy âm thanh sau lưng hai người đều đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là một người mặc hắc y.
Thanh Tuyển nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có chút biểu cảm nào, trong đôi mắt trong suốt chỉ có hai bóng người nho nhỏ trước mắt.
Nhìn hai đứa bé trắng trẻo mềm mại trước mặt, Thanh Tuyển lạnh giọng nói: "Các ngươi chạy tới đây từ chỗ nào? Hoàng cung Cửu U giới là nơi mà ai muốn đến thì đến sao, huống chi..."
Thanh Tuyển hơi híp mắt, lạnh lùng liếc nhìn gương mặt đáng yêu của Bắc Ảnh Nhược Khê, hắn châm chọc cười một tiếng: "Chẳng lẽ các ngươi không biết Vương chúng ta rất ghét nữ tử cho nên mới không cho phép bất kỳ nữ tử nào bước vào Vương Cung sao? Không ngờ ngươi mới vài tuổi đã hiểu được cách trèo lên quyền quý, đáng tiếc Vương đã có Vương Hậu, sẽ không thích ngươi, lập tức cút ra khỏi Vương Cung cho ta!"
Trong mắt Thanh Tuyển thì nữ hài này đang mơ tưởng leo lên người Vương Thượng để vào Vương Cung, bọn họ cho rằng Vương không có hứng thú với nữ tử nên ném một đứa bé gái đến bên cạnh hắn sao, đáng tiếc người đó đã tính toán sai rồi.
Bắc Ảnh Nhược Khê không biết Thanh Tuyển có ý gì, nàng chỉ biết người này chán ghét mình, lúc này nàng bị dọa sợ nên trốn phía sau Cung Dịch Diệu, sợ hãi nhìn hắn.
"Ngươi muốn làm gì? Tiểu Nhược Khê là người tiểu gia che chở, ngươi đừng mơ tưởng tổn thương nàng!" Cung Dịch Diệu nhìn nữ hài ở phía sau rồi cắn môi, hung tợn trừng mắt nhìn Thanh Tuyển.
"Ta cho các ngươi một cơ hội, lập tức cút ra khỏi Hoàng cung, nếu không đừng trách ta không khách sáo!" Mắt Thanh Tuyển thoáng trở nên lạnh lẽo, Thanh Tuyển lạnh rét nhìn Bắc Ảnh Nhược Khê.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo đáng sợ khiến Bắc Ảnh Nhược Khê rùng mình một cái.
"Này!" Cung Dịch Diệu chống nạnh, căm tức nhìn Thanh Tuyển, "Ngươi là một đại nam nhân lại đi ức hiếp tiểu nữ hài thì có bản lĩnh gì? Tiểu gia thấy người như ngươi vốn không phải nam nhân!"
"Ngươi nói cái gì?"
Mắt Thanh Tuyển phát lạnh, sát ý tỏa ra khắp nơi.
Cái bí mật đó... Không, không thể để cho ai biết được, nhưng dù thế nào thì hắn cũng không thể buông tha cho thằng nhóc này!
"Các ngươi làm trái với quy định của Cửu U giới, bất kỳ nữ nhân nào cũng không thể bước vào Vương Cung của Cửu U giới một bước, nếu không sẽ bị tội chết, mà Vương lại bận rộn, không có thời gian xử lý đám tôm tép nhãi nhép như các ngươi, ta là thuộc hạ trung thành của Vương nên sẽ thay Vương xử lý đám phế vật này!"
Nói xong Thanh Tuyển chậm rãi tới gần Cung Dịch Diệu.
Nhưng hắn không hề thấy lúc hai bên tranh đấu thì phía sau Cung Dịch Diệu có một bóng đen thoáng xuất hiện rồi biến mất trong giây lát...
"Tiểu Nhược Khê, ngươi tránh ra."
"Nhưng mà..." Bắc Ảnh Nhược Khê nắm lấy cánh tay Cung Dịch Diệu, khuôn mặt trắng bệch nhìn Thanh Tuyển đang tới gần hai người: "Chúng ta nói thân phận tỷ phu ra đi?"
Cung Dịch Diệu không nghe lời đề nghị của Bắc Ảnh Nhược Khê, bởi vì nhóc biết dù có nói ra thì tên này cũng không tin.
"Nương đã nói nam nhân phải bảo vệ nữ nhân, cho nên tiểu gia sẽ không để người xấu này ức hiếp tiểu Nhược Khê."
Cung Dịch Diệu nhìn thấy người đi tới thì khuôn mặt vẫn không có chút sợ hãi, nhưng lòng bàn tay lại đầy mồ hôi.
"Ngươi muốn bảo vệ nha đầu này thì ngươi chết trước đi!"
Thanh Tuyển nhẹ nâng bàn tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một đốm lửa, hắn không chút lưu tình đánh vào ngực Cung Dịch Diệu.
"Cháu ngoại nhỏ!" Bắc Ảnh Nhược Khê kinh sợ, hốc mắt đỏ lên, khóc lớn tiếng: "Hu hu, không cho người làm cháu ngoại nhỏ bị thương!"
Cung Dịch Diệu bảo vệ Bắc Ảnh Nhược Khê ở sau người thật chặt chẽ.
Thực lực quá khác xa nhau, thế cho nên nhóc vốn không thể né tránh, mắt thấy quả đấm sắp đến trước mắt, Cung Dịch Diệu nắm quả đấm thật chặt, nhưng nhóc lại không thấy hối hận.
Thân là nam tử hán, nhóc muốn dũng cảm giống như nương, không thể để cho người này ức hiếp tiểu Nhược Khê.
"Rầm!"
Đột nhiên giữa không trung có một bóng người mặc hồng y xẹt qua rồi đứng chắn trước mặt Cung Dịch Diệu.
Nam tử phất ống tay áo, chưởng phong cũng đánh thẳng về phía Thanh Tuyển, đập thật mạnh vào ngực của hắn, nhất thời thân thể thon dài chật vật té ngã trên đất.
Thân thể bé nhỏ của Cung Dịch Diệu hơi cứng đờ, sững sờ nhìn bóng người đứng trước mặt mình.
Nhóc còn chưa hoàn hồn thì đã được một vòng tay ôm ấp, chưa bao giờ có cảm giác an toàn như vậy, thân thể Cung Dịch Diệu cũng thả lỏng, bất giác buột miệng nói ra hai chữ.
"Phụ thân..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.