Chương 409: Nữ bộc có bí mật nhỏ
Lý Nhàn Ngư
10/01/2014
Hủy diệt bí mật luyện chế Lực Luyện Khí cổ xưa, thoáng nghĩ cảm giác rất đáng tiếc, nhưng đổi lại có thể khiến Tiểu Thanh không trở thành ác ma trước đây, vậy cũng đáng giá. Chuyện như vậy, cho dù Tiểu Thanh không phải luyện nô của hắn, hắn hoàn toàn không có vấn đề gì, mà làm như vậy.
Chẳng qua, chuyện này không có nghĩa hắn là người trọng tình trọng nghĩa, mà là, chuyện liên quan tới một thiếu nữ có thể biến thành ác ma hoặc trở nên đáng yêu, chuyện này với hắn mà nói, đó chính là chuyện lớn tới tận trời.
- Tiếp đến lục soát kỹ càng thân thể hắn, xem có gì đặc biệt hay không, chẳng hạn như hình xăm...Cần phải nhớ kỹ, sau này ta muốn tìm hiểu gia tộc của hắn một chút, người chết tại chỗ chúng ta, nếu như có người đến trả thù, ít nhất chúng ta phải biết tình hình đối thủ.
Phó Thư Bảo lại có phân phó mới đối với chiến sĩ Độc Lang Tộc.
Chiến sĩ Độc Lang Tộc chịu trách nhiệm lục soát gật đầu:
- Yên tâm đi, thiếu gia, từng nơi từng chỗ trên thân thể hắn ta đều tỉ mỉ kiểm tra.
- Hơn nữa, truyền lệnh của ta, toàn bộ mọi người Hắc Thạch Thành Bảo đều tăng cường cảnh giác, đặc biệt là đội thị vệ nữ tử hồng giáp, đừng để đầu heo kia thừa cơ xông tới.
- Đã rõ thưa thiếu gia.
Xử lý thi thể Cách Lại Mỗ chỉ là chuyện rất nhỏ. Chuyện lớn còn chưa xử lý. Hiện tại, ba nữ nhân đều trong Hắc Thạch Thành Bảo, phiền toái rất lớn xuất hiện trước mắt hắn, bởi không biết đêm nay nên ngủ trên giường ai?
Nhìn tình hình hiện tại, đây là một chuyện rất dễ xử lý, Hồ Nguyệt Thiền cải trang thành người ái nam ái nữ, Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã không biết chuyện giữa hắn và nàng, hắn ngủ trên giường Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã là chuyện rất bình thường, nhưng vấn đến then chốt chính là, dựa theo thời gian suy tính, ngày hôm này vừa vặn là đêm hắn bồi tiếp hồ ly tinh.
Làm sao bây giờ?
Đi về phía bên trái, chính là phòng ngủ của Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã. Qua bên phải, thẳng tới là gian phòng của Hồ Nguyệt Thiền. Đứng ở ngã tư đường, Phó Thư Bảo thực sự rẽ trái không được, rẽ phải cũng không xong.
Ngã rẽ sang phải là chuyện rất đẹp, nhưng chẳng may lão bà phát hiện hồ ly tinh là tiểu tam của hắn, chuyện này rất có thể ảnh hưởng tới mạng người.
- Thiếu gia, đêm đã khuya, người vì sao còn chưa nghỉ ngơi?
Thanh âm truyền tới, theo âm thanh nhìn lại, chính là bốn nữ bộc Đông Mai, Thu Cúc, Hoa Lan, Hạ Trúc đi tới.
- Thiếu gia của các ngươi...Đang suy nghĩ một vấn đề.
Phó Thư Bảo thuận miệng nói.
- Thiếu gia nghĩ tới vấn đề gì?
Thu Cúc nho nhã, cũng là người đa sầu đa cảm nhất, trên người có một vị đạo đặc biệt của nữ tử trẻ tuổi. Đương nhiên, Phó Thư Bảo lâm vào trầm tư suy nghĩ vấn đề gì đó, nàng chính là người quan tâm nhất.
- Chuyện này...Thiếu gia của các ngươi đang suy nghĩ về vấn đề triết học nhân sinh, nói các ngươi cũng không hiểu.
Vấn đề trong lòng Phó Thư Bảo, kỳ thực là vấn đề rắm chó.
- Chà chà, thiếu gia thực sự là người học rộng tài cao!
Thu Cúc kích động ôm ngực, tạo lên dáng vẻ rất mê hoặc.
Đông Mai, Hoa Lan và Hạ Trúc đều chuyển ánh mắt hèn mọn nhìn về phía nàng.
- Không có việc gì, mấy người các ngươi làm gì thì làm đi.
Phó Thư Bảo thản nhiên nói. Phiền muộn trong lòng hắn chính là phiền muộn của nam nhân, không có cách nào nói hết với nữ nhân. Đối tượng có thể nói tất cả, đó chính là sư phụ “ Phiêu khách “ của hắn, nhưng gã này lúc này khẳng định đang khổ cực cày cấy trên mẫu ruộng màu mỡ, đâu còn quản được đồ nhi của chính mình?
- Thiếu gia, bình thường người không lo lắng đại sự, thì lại tu luyện, chúng ta đã lâu không hầu hạ người, lúc này người có thời gian, để bốn tỷ muội chúng ta hầu hạ người một hồi đi chứ?.
Đồng Mai vừa nói vừa nháy mắt một cái. Ba nữ bộc khác đầu tiên không có phản ứng, nhưng nhìn nàng nháy mắt một cái, nhất thời trong lòng nhanh chóng minh bạch. Không nói lời nào, đồng loạt đi lên, Hoa Lan ôm tay trái Đông Mai ôm tay phải của Phó Thư Bảo, Thu Cúc đi phía sau, Hạ Trúc đi phía trước, bốn nữ bộc giống như con giun cái kiến, phân công nhau kéo Phó Thư Bảo đi.
Phó Thư Bảo dở khóc dở cười nói:
- Bốn người các ngươi muốn làm gì a?
- Thiếu gia đừng vội, tới rồi người sẽ biết.
Đông Mai nói.
Chuyện về ba nữ nhân kia còn chưa giải quyết, hiện tại lại bị bốn nữ bộc này làm phiền phức, khiến tâm tình Phó Thư Bảo vô cùng phức tạp. Đối mặt với nhân vật siêu nhiên tuyệt đỉnh như Trư Hoàng hắn đều có thể bình tĩnh phân tích mà xử lý, nhưng gặp phải chuyện trước mặt, hắn lại hồ đồ không có cách nào giải quyết.
Đi qua gian phòng bốn nữ bộc, Phó Thư Bảo vốn tưởng rằng bốn nữ bộc bọn họ sẽ kéo hắn vào phòng, bóp vai xoa chân... cho hắn một chút, để hắn cảm thấy thoải mái, sau đó nhận ban thưởng, nhưng tới cửa rồi, Đông Mai vẫn nắm cánh tay phải của hắn đi về phía trước, không có ý tứ vào phòng.
- Hắc, bốn người các ngươi muốn mang thiếu gia các ngươi đến nơi nào a?
Trong lòng Phó Thư Bảo có chút kỳ quái.
- Đừng vội đừng vội, thiếu gia tới rồi sẽ biết.
Đông Mai lại nói.
- Các ngươi nếu như có dũng khí lừa gạt thiếu gia các ngươi, thiếu gia ta sẽ cho các ngươi ăn trái cấm.
Phó Thư Bảo làm bộ hù doạ một chút.
Phó Thư Bảo làm bộ hù dọa không có chút tác dụng nào, bốn nữ bộc kia từng chứng kiến hắn “ Nghiêm phạt ” tại Hậu Thổ Thành, nhưng khi đó các nàng không sợ hãi nửa điểm, ngược lại trong lòng còn hi vọng chịu “ Nghiêm phạt “.
Rất nhanh, Phó Thư Bảo đã bị bốn nữ bộc đưa tới một thương khố ngầm.
Đây là thương khố dùng để tích trữ lương thực, trong đó có một túi gạo đặt ngay ngắn trên giá đỡ đủ cho dân chúng Hắc Thạch Thành Bảo ăn cả năm. Lượng lương thực này, xem như là ít của cải của Phó Thư Bảo, tại thời điểm mấu chốt có thể phát huy tác dụng thật lớn.
Bốn nữ bộc kia kỳ thực được xem như của cải tích trữ của Phó Thư Bảo, các nàng tồn tại giống như minh tinh, khiến rất nhiều thanh thiếu niên trẻ tuổi như si như cuồng mạnh mẽ bài tiết hóc môn, bởi vậy hắn càng thêm chiều.
Bốn vách tường trong thương khố đều đốt đèn, ngọn đèn không quá mạnh, nhưng không lan tỏa ra ngoài, vì vậy chúng chiếu sáng toàn bộ gian thương khố thật lớn.
- Mấy người các ngươi mang ta tới đây làm gì?
Phó Thư Bảo giả bộ tức giận.
Bốn nữ bộc không nói gì, Đông Mai đưa tay đóng cánh cửa thương khố, còn dùng thanh gỗ chắn ngang cửa.
- Các nàng...
Trong lòng Phó Thư Bảo đang buồn bực, lại cảm giác mấy nữ bộc này ngày hôm nay không biết vì sao kỳ quái như vậy a?
- Thiếu gia!
Đông Mai dẫn đầu, bốn nữ bộc “ Bịch bịch “ quỳ gối trước mặt Phó Thư Bảo.
- Các ngươi có chuyện gì muốn nói thì nói thẳng ra, quỳ làm gì?
Phó Thư Bảo cười khổ nói:
- Vừa nói nghiêm phạt các ngươi, chẳng qua ta chỉ nói giỡn mà thôi, các người là người mà ta mang từ Hổ Thành tới, chúng ta tựa như người một nhà, phạm phải sai lầm gì lớn, nói ra, ta sẽ tha thứ cho các ngươi.
Phó Thư Bảo cho rằng bốn nữ bộc này phạm phải sai lầm gì đó, không dám nhận trước mặt người khác, cho nên mới dẫn hắn tới thương khố bí ẩn này mong được tha thứ.
Hắn nghĩ chuyện này rất trong sáng.
Chẳng qua, chuyện này không có nghĩa hắn là người trọng tình trọng nghĩa, mà là, chuyện liên quan tới một thiếu nữ có thể biến thành ác ma hoặc trở nên đáng yêu, chuyện này với hắn mà nói, đó chính là chuyện lớn tới tận trời.
- Tiếp đến lục soát kỹ càng thân thể hắn, xem có gì đặc biệt hay không, chẳng hạn như hình xăm...Cần phải nhớ kỹ, sau này ta muốn tìm hiểu gia tộc của hắn một chút, người chết tại chỗ chúng ta, nếu như có người đến trả thù, ít nhất chúng ta phải biết tình hình đối thủ.
Phó Thư Bảo lại có phân phó mới đối với chiến sĩ Độc Lang Tộc.
Chiến sĩ Độc Lang Tộc chịu trách nhiệm lục soát gật đầu:
- Yên tâm đi, thiếu gia, từng nơi từng chỗ trên thân thể hắn ta đều tỉ mỉ kiểm tra.
- Hơn nữa, truyền lệnh của ta, toàn bộ mọi người Hắc Thạch Thành Bảo đều tăng cường cảnh giác, đặc biệt là đội thị vệ nữ tử hồng giáp, đừng để đầu heo kia thừa cơ xông tới.
- Đã rõ thưa thiếu gia.
Xử lý thi thể Cách Lại Mỗ chỉ là chuyện rất nhỏ. Chuyện lớn còn chưa xử lý. Hiện tại, ba nữ nhân đều trong Hắc Thạch Thành Bảo, phiền toái rất lớn xuất hiện trước mắt hắn, bởi không biết đêm nay nên ngủ trên giường ai?
Nhìn tình hình hiện tại, đây là một chuyện rất dễ xử lý, Hồ Nguyệt Thiền cải trang thành người ái nam ái nữ, Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã không biết chuyện giữa hắn và nàng, hắn ngủ trên giường Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã là chuyện rất bình thường, nhưng vấn đến then chốt chính là, dựa theo thời gian suy tính, ngày hôm này vừa vặn là đêm hắn bồi tiếp hồ ly tinh.
Làm sao bây giờ?
Đi về phía bên trái, chính là phòng ngủ của Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã. Qua bên phải, thẳng tới là gian phòng của Hồ Nguyệt Thiền. Đứng ở ngã tư đường, Phó Thư Bảo thực sự rẽ trái không được, rẽ phải cũng không xong.
Ngã rẽ sang phải là chuyện rất đẹp, nhưng chẳng may lão bà phát hiện hồ ly tinh là tiểu tam của hắn, chuyện này rất có thể ảnh hưởng tới mạng người.
- Thiếu gia, đêm đã khuya, người vì sao còn chưa nghỉ ngơi?
Thanh âm truyền tới, theo âm thanh nhìn lại, chính là bốn nữ bộc Đông Mai, Thu Cúc, Hoa Lan, Hạ Trúc đi tới.
- Thiếu gia của các ngươi...Đang suy nghĩ một vấn đề.
Phó Thư Bảo thuận miệng nói.
- Thiếu gia nghĩ tới vấn đề gì?
Thu Cúc nho nhã, cũng là người đa sầu đa cảm nhất, trên người có một vị đạo đặc biệt của nữ tử trẻ tuổi. Đương nhiên, Phó Thư Bảo lâm vào trầm tư suy nghĩ vấn đề gì đó, nàng chính là người quan tâm nhất.
- Chuyện này...Thiếu gia của các ngươi đang suy nghĩ về vấn đề triết học nhân sinh, nói các ngươi cũng không hiểu.
Vấn đề trong lòng Phó Thư Bảo, kỳ thực là vấn đề rắm chó.
- Chà chà, thiếu gia thực sự là người học rộng tài cao!
Thu Cúc kích động ôm ngực, tạo lên dáng vẻ rất mê hoặc.
Đông Mai, Hoa Lan và Hạ Trúc đều chuyển ánh mắt hèn mọn nhìn về phía nàng.
- Không có việc gì, mấy người các ngươi làm gì thì làm đi.
Phó Thư Bảo thản nhiên nói. Phiền muộn trong lòng hắn chính là phiền muộn của nam nhân, không có cách nào nói hết với nữ nhân. Đối tượng có thể nói tất cả, đó chính là sư phụ “ Phiêu khách “ của hắn, nhưng gã này lúc này khẳng định đang khổ cực cày cấy trên mẫu ruộng màu mỡ, đâu còn quản được đồ nhi của chính mình?
- Thiếu gia, bình thường người không lo lắng đại sự, thì lại tu luyện, chúng ta đã lâu không hầu hạ người, lúc này người có thời gian, để bốn tỷ muội chúng ta hầu hạ người một hồi đi chứ?.
Đồng Mai vừa nói vừa nháy mắt một cái. Ba nữ bộc khác đầu tiên không có phản ứng, nhưng nhìn nàng nháy mắt một cái, nhất thời trong lòng nhanh chóng minh bạch. Không nói lời nào, đồng loạt đi lên, Hoa Lan ôm tay trái Đông Mai ôm tay phải của Phó Thư Bảo, Thu Cúc đi phía sau, Hạ Trúc đi phía trước, bốn nữ bộc giống như con giun cái kiến, phân công nhau kéo Phó Thư Bảo đi.
Phó Thư Bảo dở khóc dở cười nói:
- Bốn người các ngươi muốn làm gì a?
- Thiếu gia đừng vội, tới rồi người sẽ biết.
Đông Mai nói.
Chuyện về ba nữ nhân kia còn chưa giải quyết, hiện tại lại bị bốn nữ bộc này làm phiền phức, khiến tâm tình Phó Thư Bảo vô cùng phức tạp. Đối mặt với nhân vật siêu nhiên tuyệt đỉnh như Trư Hoàng hắn đều có thể bình tĩnh phân tích mà xử lý, nhưng gặp phải chuyện trước mặt, hắn lại hồ đồ không có cách nào giải quyết.
Đi qua gian phòng bốn nữ bộc, Phó Thư Bảo vốn tưởng rằng bốn nữ bộc bọn họ sẽ kéo hắn vào phòng, bóp vai xoa chân... cho hắn một chút, để hắn cảm thấy thoải mái, sau đó nhận ban thưởng, nhưng tới cửa rồi, Đông Mai vẫn nắm cánh tay phải của hắn đi về phía trước, không có ý tứ vào phòng.
- Hắc, bốn người các ngươi muốn mang thiếu gia các ngươi đến nơi nào a?
Trong lòng Phó Thư Bảo có chút kỳ quái.
- Đừng vội đừng vội, thiếu gia tới rồi sẽ biết.
Đông Mai lại nói.
- Các ngươi nếu như có dũng khí lừa gạt thiếu gia các ngươi, thiếu gia ta sẽ cho các ngươi ăn trái cấm.
Phó Thư Bảo làm bộ hù doạ một chút.
Phó Thư Bảo làm bộ hù dọa không có chút tác dụng nào, bốn nữ bộc kia từng chứng kiến hắn “ Nghiêm phạt ” tại Hậu Thổ Thành, nhưng khi đó các nàng không sợ hãi nửa điểm, ngược lại trong lòng còn hi vọng chịu “ Nghiêm phạt “.
Rất nhanh, Phó Thư Bảo đã bị bốn nữ bộc đưa tới một thương khố ngầm.
Đây là thương khố dùng để tích trữ lương thực, trong đó có một túi gạo đặt ngay ngắn trên giá đỡ đủ cho dân chúng Hắc Thạch Thành Bảo ăn cả năm. Lượng lương thực này, xem như là ít của cải của Phó Thư Bảo, tại thời điểm mấu chốt có thể phát huy tác dụng thật lớn.
Bốn nữ bộc kia kỳ thực được xem như của cải tích trữ của Phó Thư Bảo, các nàng tồn tại giống như minh tinh, khiến rất nhiều thanh thiếu niên trẻ tuổi như si như cuồng mạnh mẽ bài tiết hóc môn, bởi vậy hắn càng thêm chiều.
Bốn vách tường trong thương khố đều đốt đèn, ngọn đèn không quá mạnh, nhưng không lan tỏa ra ngoài, vì vậy chúng chiếu sáng toàn bộ gian thương khố thật lớn.
- Mấy người các ngươi mang ta tới đây làm gì?
Phó Thư Bảo giả bộ tức giận.
Bốn nữ bộc không nói gì, Đông Mai đưa tay đóng cánh cửa thương khố, còn dùng thanh gỗ chắn ngang cửa.
- Các nàng...
Trong lòng Phó Thư Bảo đang buồn bực, lại cảm giác mấy nữ bộc này ngày hôm nay không biết vì sao kỳ quái như vậy a?
- Thiếu gia!
Đông Mai dẫn đầu, bốn nữ bộc “ Bịch bịch “ quỳ gối trước mặt Phó Thư Bảo.
- Các ngươi có chuyện gì muốn nói thì nói thẳng ra, quỳ làm gì?
Phó Thư Bảo cười khổ nói:
- Vừa nói nghiêm phạt các ngươi, chẳng qua ta chỉ nói giỡn mà thôi, các người là người mà ta mang từ Hổ Thành tới, chúng ta tựa như người một nhà, phạm phải sai lầm gì lớn, nói ra, ta sẽ tha thứ cho các ngươi.
Phó Thư Bảo cho rằng bốn nữ bộc này phạm phải sai lầm gì đó, không dám nhận trước mặt người khác, cho nên mới dẫn hắn tới thương khố bí ẩn này mong được tha thứ.
Hắn nghĩ chuyện này rất trong sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.