Chương 369: Nữ thị vệ đoàn bưu hãn
Lý Nhàn Ngư
20/12/2013
Vất vả mới đẩy được Phó Thư Bảo ra. Lúc này toàn thân Hồ Nguyệt Thiền mềm nhũn không có chút sức lực, mặt ngọc đỏ bừng như táo chín. Cảm giác hôn nồng nhiệt dù tuyệt vời, làm cho người ta kích động nhưng trong lòng nàng cũng có sự tức giận.
Tức giận đó lại bị Phó Thư Bảo trực tiếp không đếm xỉa tới. Hắn cười ha hả nói:
- À, trải qua thí nghiệm, ta phát hiện ra độc tố thần bí bên trong cơ thể ta đã được giải trừ rồi. Cám ơn ngươi, Nguyệt Thiền. Ngươi cũng đừng tức giận. Chúng ta chẳng qua chỉ kiểm tra một lần thôi mà, không có gì cả phải không?
Lại còn không có cái gì à? Hồ Nguyệt Thiền nghe thấy những lời chững chạc đàng hoàng, đầy đại nghĩa như thế, thất khiếu của nàng đã bốc khói rồi.
- Độc tố được giải trừ, bước đầu tiên đã thành công. Ta phải nghĩ ra một biện pháp xâm nhập sâu hơn một chút. Hay là báo thù hồ ly tinh này vì những lần bị chọc phá đi... Chẳng qua chuyện đó cứ từ từ mà làm... Hắc hắc...
Đây chính là những lời thầm thì trong lòng của nam nhân đàng hoàng chững chạc này.
- Hiện giờ ngươi phải bỏ Kim Ti Hồ Lô ra cho ta xem một chút chứ hả?
Hồ Nguyệt Thiền làm sao biết nam nhân trước mặt đang có ý đồ với mình, muốn tính kế xơi tái mình.
- Ừ.
Đáp một tiếng, Phó Thư Bảo liền lôi tảng đá hình trứng trong Luyện Thiên Trữ Vật Giới ra.
Thứ nọ nặng tới năm sáu ngàn cân, đặt lên mặt đất một cái, mặt đất lập tức lõm xuống một chút.
Ở bên trong khu vực sương mù, có sương mù dày đặc che lấp, không cách nào nhìn kỹ được. Lúc này ánh mặt trời chiếu sáng, tất cả những chỗ nhỏ nhất đều hiện ra trước mắt, quan sát được đầy đủ cả.
Tảng đá hình trứng căn bản không phải là đá mà là kim loạt. Nó có màu đen, mặt ngoài bóng loáng, cảm giác giống như là một đại sư nghệ thuật tạc thành hình rồi lại dùng giấy nhám đánh từng chút một trên vỏ trứng vậy.
Mặt ngoài mịn tới soi gương được, chất liệu dày đặc vô cùng. Dùng mắt thường và cảm giác cũng có thể phán đoán ra, mật độ của nó vô cùng lớn. Lấy tay gõ gõ, tiếng kim loại cong cong truyền ra. Chẳng qua bên trong âm thanh này còn mang theo tiếng trầm trầm của một khoảnh không bên trong. Rõ ràng là quả trứng kim loại lớn này rỗng ruột.
Nghĩ kỹ lại, đây cũng là hiện tượng tất nhiên. Bởi vì cứ nhìn thể tích của quả trứng thép này, dựa theo mật độ cực đại của nó mà tính thì nếu nó không rỗng ruột, trọng lượng của nó không phải là năm sáu ngàn cân mà phải là năm sáu vạn cân rồi!
Ngoài phát hiện này ra thì còn có một phát hiện khác, đó chính là quả trứng thép này ẩn tàng linh năng đặc tính kim Nguyên Tố rất lớn.
- Phó đại ca, phát hiện ra điều gì không?
Hồ Nguyệt Thiền trông mong hỏi.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Kim Ti Hồ Lô chúng ta muốn giấu bên trong quả trứng sắt này. Muốn lấy nó ra chắc phải phá được tầng vỏ trứng. Với mật độ của nó, sợ là rất tốn công sức. Nhưng với Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của ta thì nhất định có thể làm được. Chẳng qua hiện tại chưa thể làm chuyện này được. Tiểu Thanh và đám Tây Hoa Dung sắp tới rồi. Trước tiên chúng ta tập hợp với bọn họ đã, rời khỏi chỗ này, tới nơi an toàn rồi tiếp tục nhé.
Hồ Nguyệt Thiền tươi cười, cũng không nhớ tới chuyện vừa bị khinh bạc nữa.
o0o
Cát vàng trùng điệp, từng đống lại có hình dạng khác nhau. Chẳng qua sa mạc vẫn là sa mạc, dù cát vàng có chất thành hình gì thì cũng chỉ thể hiện một điều, đó là thiếu sinh cơ.
Lúc đến một đường, lúc về một đường khác. Con đường Phó Thư Bảo chọn chính là đi vòng qua sa mạc Vô Thủy trở về. Thanh Uyển Quốc gần sa mạc Vô Thủy, vừa lúc cũng có đường đi từ sa mạc Vô Thủy về Hậu Thổ Thành. Sa mạc mênh mông vô biên, hoàn cảnh ác liền, đi theo đường này trở về hiển nhiên là an toàn hơn rất nhiều. Ít nhất có khả năng tránh bị người của Bán Thú Nhân Tộc và Kim Sa Bái Thiên Giáo nhiều hơn.
Ngồi bên trong một cái lều dựng dưới chân một ngọn núi cát, Tây Hoa Dung và chín tỷ muội Bán Thú Nhân Tộc khác đang bận rộn nấu cơm chiều, bận rộn mà cũng vẫn tán chuyện được.
- Hoa Dung muội muội, chúng ta đi theo Phó công tử này, có thể tìm được cuộc sống tự do hạnh phục mà chúng ta muốn không?
Một nữ tử Bán Thú Nhân Tộc thở dài một tiếng, cúi đầu xuống đất hỏi. Tên nàng là Đông Châu. Dòng họ của Bán Thú Nhân Tộc có liên quan tới phương hướng, rất đơn giản, cũng có ý nghĩa độc nhất trong lịch sử.
Tây Hoa Dung nhìn Phó Thư Bảo đang tĩnh tọa dưới chân núi, Hồ Nguyệt Thiền và Tiểu Thanh đứng bên cạnh hộ vệ cho hắn, cười cười:
- Nếu không có Phó công tử thì giờ phút này ta đã trở thành thức ăn cho Thải Vân Báo rồi, làm sao còn đứng ở đây nói chuyện với Đông Châu tỷ tỷ nữa. Phó công tử là một người rất khoan dung. Làm việc dưới tay hắn, nhất định sẽ thoải mái phi thường. Về phần cuộc sống tự do hạnh phúc mà chúng ta mong muốn, ha ha, chúng ta không phải đang ở trong đó sao? Hiện giờ không ai quát nạt chúng ta, muốn chúng ta làm cái này làm cái kia, cũng không có nam nhân nào bắt chúng ta hầu hạ. Đây chính là cuộc sống tự do và hạnh phúc rồi.
Cuộc sống tự do và hạnh phúc là hy vọng của Tây Hoa Dung và chín nữ tử Bán Thú Nhân Tộc khác, rất đơn giản, chất phác phi thường.
Đông Châu hơi lo lắng nói:
- Ta cũng rất thích cuộc sống hiện tại. Nhưng cái Phó công tử kia có thể bảo vệ chúng ta không? Phải biết rằng hắn làm thế là phản lại Kim Sa Bái Thiên Giáo và Bán Thú Nhân Tộc chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Thế lực hai phương này, dù là nơi nào cũng khó đối phó phi thường.
- Vậy thì chúng ta phải trợ giúp Phó công tử chứ. Không phải hắn cũng đã nói với chúng ta rồi sao? Từ nay về sau chúng ta là người một nhà, cần trợ giúp lẫn nhau, cùng nhau vượt qua tất cả cửa ải khó khăn.
Tây Hoa Dung nói.
- Hoa Dung tỷ, ta nghe ngươi. Sau này chúng ta sẽ thanh thản ổn định làm thị vệ của Phó công tử đi. Ngươi cũng đã thu được một tọa kỵ Thải Vân Báo rồi, sau khi tuần hóa thì chúng ta sẽ là mười kỵ sĩ Thải Vân Báo rồi. Ai cả gan dám làm hại Phó công tử của chúng ta, chúng ta cho hắn đẹp mặt!
Một nữ tử Bán Thú Nhân Tộc vẻ mặt non nớt nói. Nàng tên là Bắc Băng Hà, năm nay mới gần mười chín tuổi, cũng xuất sắc như Tây Hoa Dung, là một Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực rồi.
Sự thật là lần này các nữ tử chạy ra khỏi Bán Thú Nhân Tộc đều là Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực cả, người nào cũng xinh đẹp như hoa, thực lực không tầm thường. Thống lĩnh Thiên Phạt Giả Á Đề Mạn của Kim Sa Bái Thiên Giáo không chỉ nhìn trúng vẻ đẹp của những nữ tử này mà còn cả thực lực của bọn họ nữa! Phải biết rằng, đoàn thân thể vệ do mười Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực tạo thành, bất cứ cường giả nào cũng không dám dò xét!
Hiện tại đơn vị thị vệ do toàn bộ Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực tạo thành này chuyên môn bảo vệ Phó Thư Bảo. Ngay trước lúc cắm trại, Phó Thư Bảo đã để Tây Hoa Dung thống lĩnh đơn vị này, trở thành thống lĩnh thị vệ đầu tiên dưới trướng hắn.
Thật ra đoàn thị vệ Luyện Lực Sĩ tới từ Bán Thú Nhân Tộc cũng không đơn giản chỉ là Luyện Lực Sĩ. Bọn họ còn nắm khả năng tuần hóa linh thú được truyền từ thời đại khởi nguyên tới nay của Bán Thú Nhân Tộc. Đó là bí thuật khống chế tuyệt đối linh thú tọa kỵ. Cộng thêm với mười con Thải Vân Báo nắm Nguyên Tố mộc, có thể bay lượn trên bầu trời, thực lực của bọn họ cao tới mức dù là Tiểu Thanh cũng không dám dò xét!
Màn đêm đã hoàn toàn phủ xuống. Một vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời. Ánh trăng mông lung chiếu xuống mặt đất, khiến mỗi hạt cát trên mặt đất cũng được ánh sáng bao phủ.
Tức giận đó lại bị Phó Thư Bảo trực tiếp không đếm xỉa tới. Hắn cười ha hả nói:
- À, trải qua thí nghiệm, ta phát hiện ra độc tố thần bí bên trong cơ thể ta đã được giải trừ rồi. Cám ơn ngươi, Nguyệt Thiền. Ngươi cũng đừng tức giận. Chúng ta chẳng qua chỉ kiểm tra một lần thôi mà, không có gì cả phải không?
Lại còn không có cái gì à? Hồ Nguyệt Thiền nghe thấy những lời chững chạc đàng hoàng, đầy đại nghĩa như thế, thất khiếu của nàng đã bốc khói rồi.
- Độc tố được giải trừ, bước đầu tiên đã thành công. Ta phải nghĩ ra một biện pháp xâm nhập sâu hơn một chút. Hay là báo thù hồ ly tinh này vì những lần bị chọc phá đi... Chẳng qua chuyện đó cứ từ từ mà làm... Hắc hắc...
Đây chính là những lời thầm thì trong lòng của nam nhân đàng hoàng chững chạc này.
- Hiện giờ ngươi phải bỏ Kim Ti Hồ Lô ra cho ta xem một chút chứ hả?
Hồ Nguyệt Thiền làm sao biết nam nhân trước mặt đang có ý đồ với mình, muốn tính kế xơi tái mình.
- Ừ.
Đáp một tiếng, Phó Thư Bảo liền lôi tảng đá hình trứng trong Luyện Thiên Trữ Vật Giới ra.
Thứ nọ nặng tới năm sáu ngàn cân, đặt lên mặt đất một cái, mặt đất lập tức lõm xuống một chút.
Ở bên trong khu vực sương mù, có sương mù dày đặc che lấp, không cách nào nhìn kỹ được. Lúc này ánh mặt trời chiếu sáng, tất cả những chỗ nhỏ nhất đều hiện ra trước mắt, quan sát được đầy đủ cả.
Tảng đá hình trứng căn bản không phải là đá mà là kim loạt. Nó có màu đen, mặt ngoài bóng loáng, cảm giác giống như là một đại sư nghệ thuật tạc thành hình rồi lại dùng giấy nhám đánh từng chút một trên vỏ trứng vậy.
Mặt ngoài mịn tới soi gương được, chất liệu dày đặc vô cùng. Dùng mắt thường và cảm giác cũng có thể phán đoán ra, mật độ của nó vô cùng lớn. Lấy tay gõ gõ, tiếng kim loại cong cong truyền ra. Chẳng qua bên trong âm thanh này còn mang theo tiếng trầm trầm của một khoảnh không bên trong. Rõ ràng là quả trứng kim loại lớn này rỗng ruột.
Nghĩ kỹ lại, đây cũng là hiện tượng tất nhiên. Bởi vì cứ nhìn thể tích của quả trứng thép này, dựa theo mật độ cực đại của nó mà tính thì nếu nó không rỗng ruột, trọng lượng của nó không phải là năm sáu ngàn cân mà phải là năm sáu vạn cân rồi!
Ngoài phát hiện này ra thì còn có một phát hiện khác, đó chính là quả trứng thép này ẩn tàng linh năng đặc tính kim Nguyên Tố rất lớn.
- Phó đại ca, phát hiện ra điều gì không?
Hồ Nguyệt Thiền trông mong hỏi.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Kim Ti Hồ Lô chúng ta muốn giấu bên trong quả trứng sắt này. Muốn lấy nó ra chắc phải phá được tầng vỏ trứng. Với mật độ của nó, sợ là rất tốn công sức. Nhưng với Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của ta thì nhất định có thể làm được. Chẳng qua hiện tại chưa thể làm chuyện này được. Tiểu Thanh và đám Tây Hoa Dung sắp tới rồi. Trước tiên chúng ta tập hợp với bọn họ đã, rời khỏi chỗ này, tới nơi an toàn rồi tiếp tục nhé.
Hồ Nguyệt Thiền tươi cười, cũng không nhớ tới chuyện vừa bị khinh bạc nữa.
o0o
Cát vàng trùng điệp, từng đống lại có hình dạng khác nhau. Chẳng qua sa mạc vẫn là sa mạc, dù cát vàng có chất thành hình gì thì cũng chỉ thể hiện một điều, đó là thiếu sinh cơ.
Lúc đến một đường, lúc về một đường khác. Con đường Phó Thư Bảo chọn chính là đi vòng qua sa mạc Vô Thủy trở về. Thanh Uyển Quốc gần sa mạc Vô Thủy, vừa lúc cũng có đường đi từ sa mạc Vô Thủy về Hậu Thổ Thành. Sa mạc mênh mông vô biên, hoàn cảnh ác liền, đi theo đường này trở về hiển nhiên là an toàn hơn rất nhiều. Ít nhất có khả năng tránh bị người của Bán Thú Nhân Tộc và Kim Sa Bái Thiên Giáo nhiều hơn.
Ngồi bên trong một cái lều dựng dưới chân một ngọn núi cát, Tây Hoa Dung và chín tỷ muội Bán Thú Nhân Tộc khác đang bận rộn nấu cơm chiều, bận rộn mà cũng vẫn tán chuyện được.
- Hoa Dung muội muội, chúng ta đi theo Phó công tử này, có thể tìm được cuộc sống tự do hạnh phục mà chúng ta muốn không?
Một nữ tử Bán Thú Nhân Tộc thở dài một tiếng, cúi đầu xuống đất hỏi. Tên nàng là Đông Châu. Dòng họ của Bán Thú Nhân Tộc có liên quan tới phương hướng, rất đơn giản, cũng có ý nghĩa độc nhất trong lịch sử.
Tây Hoa Dung nhìn Phó Thư Bảo đang tĩnh tọa dưới chân núi, Hồ Nguyệt Thiền và Tiểu Thanh đứng bên cạnh hộ vệ cho hắn, cười cười:
- Nếu không có Phó công tử thì giờ phút này ta đã trở thành thức ăn cho Thải Vân Báo rồi, làm sao còn đứng ở đây nói chuyện với Đông Châu tỷ tỷ nữa. Phó công tử là một người rất khoan dung. Làm việc dưới tay hắn, nhất định sẽ thoải mái phi thường. Về phần cuộc sống tự do hạnh phúc mà chúng ta mong muốn, ha ha, chúng ta không phải đang ở trong đó sao? Hiện giờ không ai quát nạt chúng ta, muốn chúng ta làm cái này làm cái kia, cũng không có nam nhân nào bắt chúng ta hầu hạ. Đây chính là cuộc sống tự do và hạnh phúc rồi.
Cuộc sống tự do và hạnh phúc là hy vọng của Tây Hoa Dung và chín nữ tử Bán Thú Nhân Tộc khác, rất đơn giản, chất phác phi thường.
Đông Châu hơi lo lắng nói:
- Ta cũng rất thích cuộc sống hiện tại. Nhưng cái Phó công tử kia có thể bảo vệ chúng ta không? Phải biết rằng hắn làm thế là phản lại Kim Sa Bái Thiên Giáo và Bán Thú Nhân Tộc chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Thế lực hai phương này, dù là nơi nào cũng khó đối phó phi thường.
- Vậy thì chúng ta phải trợ giúp Phó công tử chứ. Không phải hắn cũng đã nói với chúng ta rồi sao? Từ nay về sau chúng ta là người một nhà, cần trợ giúp lẫn nhau, cùng nhau vượt qua tất cả cửa ải khó khăn.
Tây Hoa Dung nói.
- Hoa Dung tỷ, ta nghe ngươi. Sau này chúng ta sẽ thanh thản ổn định làm thị vệ của Phó công tử đi. Ngươi cũng đã thu được một tọa kỵ Thải Vân Báo rồi, sau khi tuần hóa thì chúng ta sẽ là mười kỵ sĩ Thải Vân Báo rồi. Ai cả gan dám làm hại Phó công tử của chúng ta, chúng ta cho hắn đẹp mặt!
Một nữ tử Bán Thú Nhân Tộc vẻ mặt non nớt nói. Nàng tên là Bắc Băng Hà, năm nay mới gần mười chín tuổi, cũng xuất sắc như Tây Hoa Dung, là một Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực rồi.
Sự thật là lần này các nữ tử chạy ra khỏi Bán Thú Nhân Tộc đều là Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực cả, người nào cũng xinh đẹp như hoa, thực lực không tầm thường. Thống lĩnh Thiên Phạt Giả Á Đề Mạn của Kim Sa Bái Thiên Giáo không chỉ nhìn trúng vẻ đẹp của những nữ tử này mà còn cả thực lực của bọn họ nữa! Phải biết rằng, đoàn thân thể vệ do mười Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực tạo thành, bất cứ cường giả nào cũng không dám dò xét!
Hiện tại đơn vị thị vệ do toàn bộ Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực tạo thành này chuyên môn bảo vệ Phó Thư Bảo. Ngay trước lúc cắm trại, Phó Thư Bảo đã để Tây Hoa Dung thống lĩnh đơn vị này, trở thành thống lĩnh thị vệ đầu tiên dưới trướng hắn.
Thật ra đoàn thị vệ Luyện Lực Sĩ tới từ Bán Thú Nhân Tộc cũng không đơn giản chỉ là Luyện Lực Sĩ. Bọn họ còn nắm khả năng tuần hóa linh thú được truyền từ thời đại khởi nguyên tới nay của Bán Thú Nhân Tộc. Đó là bí thuật khống chế tuyệt đối linh thú tọa kỵ. Cộng thêm với mười con Thải Vân Báo nắm Nguyên Tố mộc, có thể bay lượn trên bầu trời, thực lực của bọn họ cao tới mức dù là Tiểu Thanh cũng không dám dò xét!
Màn đêm đã hoàn toàn phủ xuống. Một vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời. Ánh trăng mông lung chiếu xuống mặt đất, khiến mỗi hạt cát trên mặt đất cũng được ánh sáng bao phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.