Chương 207: Phát hiện cực lớn (1)
Lý Nhàn Ngư
20/09/2013
- Làm cái gì vậy? Đây đúng là trò bịp mà…
Độc Âm Nhi nghĩ bụng. Theo như những gì nàng hiểu về Phó Thư Bảo, nàng cũng biết vì sao Phó Thư Bảo lại giở trò bịp này, chẳng qua là muốn thêm chút cảm giác thần bí, sau đó mới lừa gạt người không biết nội tình hay sao?
- Thế là xong rồi sao?
Tú Lực hoàng đế lên tiếng hỏi. Ông ta kinh ngạc nhìn cơ thể mình. Quả thực, so với lúc trước, ông ta cảm thấy dường như khá hơn đôi chút.
Một Hoàng Kim Vệ tổng quản lạnh lùng nói:
- Bệ hạ, cái người tự xưng là thần y này chẳng qua chỉ là một Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực, cái mà hắn gọi là tuyệt kĩ thần y bí truyền cũng chỉ là kĩ năng dùng lực lượng Luyện Lực Sĩ để khống chế lực lượng của bản thân mà thôi, chẳng có gì đáng để khen ngợi cả.
Bị người ta bắt bài rồi.
Nghe Hoàng Kim Vệ tổng quản nói vậy, sắc mặt của Tú Lực hoàng đế bỗng trở nên rất khó coi:
- Thần y, đúng như vậy ư?
- Đương nhiên không phải ạ, nếu đúng là như vậy, trước mặt Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản của bệ hạ, thần nào dám giở trò chứ?
Phó Thư Bảo cười nhạt đáp, rồi hắn đột nhiên vẫy tay, năng lượng lực lượng đi vào trong cơ thể Tú Lực hoàng đế lúc nãy bỗng lại xuất hiện, giống như làn khói màu xanh vậy.
Trong khoảnh khắc, làn khói xanh hiện ra bên cạnh Tú Lực hoàng đế lại tụ lại thành con bươm bướm, nó bay theo quỹ đạo cũ, chầm chậm tiến về trước mặt Phó Thư Bảo.
Phó Thư Bảo đưa tay phải ra, bươm bướm năng lượng chầm chậm đậu lên trên lòng bàn tay hắn. Sau khi nó tan đi, một chất dịch màu đen bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn!
- Đó là…
Tú Lực hoàng đế kinh ngạc bội phần nhìn dịch đen trong lòng bàn tay Phó Thư Bảo.
Phó Thư Bảo thản nhiên đáp:
- Đây chắc là độc tố và là nguyên thể gây bệnh tích tụ trong cơ thể bệ hạ bấy lâu, tuy nhiên, thảo dân cần một khoảng thời gian mới có thể chẩn đoán ra chứng bệnh cụ thể.
- Nguyên thể gây bệnh? Là cái gì thế?
Thật ra thì, không chỉ có Tú Lực hoàng đế là không hiểu Phó Thư Bảo đang nói gì, ngay cả Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản, Tú Lý và cả Độc Âm Nhi y thuật cao siêu kia cũng chẳng hiểu đó là gì, thậm chí bọn họ đều chưa từng nghe thấy nữa.
- À, Nguyên thể gây bệnh chính là căn nguyện tạo nên bệnh tật trong cơ thể, có cái là độc tố, có cái là vi khuẩn, cũng có cả vi rút gây bệnh đã biến thể nữa, nhiều lắm. Cho thảo dân chút thời gian, thảo ra mới có thể tra ra, sau đó mới chữa bệnh triệt để cho bệ hạ.
Những thứ Phó Thư Bảo vừa nói đều là những kiến thức mà hắn học được ở một thế giới khác, những kiến thức đó tuy rất đơn giản, nhưng lại có tác dụng rung động nhân tâm.
Trầm ngâm một lát rồi Tú Lực hoàng đế mới lạnh lùng nói:
- Vậy các ngươi tạm thời ở đây đi, Trẫm thật muốn xem xem thần y ngươi có năng lực gì khiến người ta kinh ngạc, nếu trị được bệnh cho Trẫm, ngươi muốn gì Trẫm đều có thể thưởng cho ngươi, còn nếu không trị được, thì ngươi cũng đừng mong trở về nữa, ngủ dài dài ở đây đi.
Khẩu khí của ông ta tuy lạnh lùng, nhưng trong lòng đã xuất hiện một tia hy vọng, chỉ là ông ta không thể hiện ra mà thôi.
Sự thay đổi nhỏ bé trong lòng Tú Lực hoàng đế sao qua nổi mắt Phó Thư bảo, hắn nói:
- Thảo dân nhất định sẽ tận lực chữa khỏi bệnh cho bệ hạ.
Tú Lực hoàng đế gật đầu đáp:
- Ở đây, chỉ có Tả Hữu Hoàng KimVệ tổng quản của Trẫm là có thể tự do hoạt động, những người khác không ai được như vậy. Trong bọn họ, một người là Tả tổng quản Lăng Tiêu, người còn lại là Hữu tổng quản Thác Thiên, các ngươi có yêu cầu gì, cứ tìm họ, tuyệt đối không được đi lại tùy tiện, nếu không bọn họ sẽ không thủ hạ lưu tình đâu.
Phó Thư Bảo quỳ xuống nói:
- Tạ ân điển bệ hạ nhắc nhở, thảo dân nhớ rồi, bệ hạ hãy chờ tin tức tốt lành của thảo dân.
- Đi theo ta, ta là Hữu tổng quản Thác Thiên.
Hoàng Kim Vệ tổng quản đứng bên cạnh Tú Lực hoàng đế trầm giọng nói, sau đó, hắn đi thẳng đến cánh cửa lớn đối điện với bình phong ngọc.
Tới tận lúc này Phó Thư Bảo mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng dậy, hắn đi theo Hữu tổng quản. Độc Âm Nhi và Tú Lý cũng đứng dậy và đi theo hắn.
- Tam nhi à, con ở lại đây, cùng Trẫm trò chuyện.
Tú Lực hoàng đế đột nhiên lên tiếng.
- Con…
Tú Lý nhất thời cứng người tại chỗ.
- Sao vậy, con không bằng lòng tâm sự với phụ hoàng sao?
Trong giọng nói của Tú Lực hoàng đế không giấu nổi sự lạnh lùng.
- Các người đi theo Hữu tổng quản đi, ta sẽ tới sau.
Tú Lý nhíu mày dặn dò một câu, bất chấp cảm giác da đầu tê dại mà đi về phía Tú Lực hoàng đế.
Sự thay đổi này Phó Thư Bảo đã dự liệu từ trước, hắn cũng chẳng nói gì, chỉ gật gật đầu, sau đó cùng Độc Âm Nhi theo Hữu tổng quản Thác Thiên đi tới cánh cửa đó.
Ra khỏi cửa, trước mặt là một hoa viên, đầu còn lại của hoa viên là những căn phòng rất tao nhã.
Trong hoa viên trồng đầy những hoa thơm cỏ lạ và những giống cây quý hiếm. Có cây đến từ chính Tú Quốc, cũng có cây đến từ bờ bên kia đại đương, từ khắp các nước trên thế giới. Chúng cùng tập trung tại đây, chiếu rọi lẫn lau, tạo nên một cảnh tượng đẹp như một bức tranh phảng phất mộng cảnh.
Phòng ốc phía cuối hoa viên cũng là những tác phẩm độc đáo của thợ thủ công, dường như mỗi một viên ngói lưu ly đều trải qua một quá trình đánh bóng tỉ mỉ, không có tì vết, viên nào cũng sáng bóng, sạch đến mức khiến người ta phải tặc lưỡi mãi. Mỗi một cột trụ đều được chạm khắc tinh tế, có thể chạm trổ hình người, hay cỏ cây hoa lá, hoặc động vật. Tóm lại, không bức điêu khắc nào giống với bức nào cả, mỗi bức điêu khắc cũng đều tinh xảo đẹp mắt, có giá trị nghệ thuật cực cao.
Đi ngang qua con đường hoa trong hoa viên, tới trước mặt một căn phòng, Hữu tổng quản Thác Thiên lạnh lùng nói:
- Đây là phòng để các ngươi ở lại, phạm vi hoạt động của các ngươi chỉ giới hạn trong căn phòng này và hoa viên kia, nếu tự ý rời đi hoặc xông vào Hoàng Kim Điện, vậy thì xin lỗi nhé, bước chân của các ngươi sẽ vĩnh viện dừng lại ở một nơi nào đó mà ta không cho phép các ngươi xuất hiện.
Nếu là sự uy hiếp của người khác, chắc chắn Phó Thư Bảo sẽ coi thường, nhưng đối mặt với sự uy hiếp của một Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, hắn không thể không để trong lòng. Mà một khi có chuyện để trong lòng, thì chắc chắn nó sẽ giống như một khối đá nặng đè lên hắn, khiến hắn cảm thấy áp lực.
Sau khi Hữu tổng quản Thác Thiên rời đi, Phó Thư Bảo đẩy cánh cửa đó ra, cùng Độc Âm Nhi đi vào trong. Đây là một gian phòng khá đẹp, có phòng ngủ và thư phòng, còn có cả một phòng khách khá rộng rãi. Đồ dùng trong phòng cũng rất đầy đủ, giường, bàn ghế, bàn giấy… đều có cả, mà lại toàn là hàng thượng phẩm trăm cái chọn một nữa. Bố cục của cả gian phòng khá đơn giản, trang nhã mà vẫn đầy khí thế.
- Chỗ này cũng không tệ, có thể sống trong hậu hoa viên của hoàng đế, lần này cũng xem như không bị thiệt.
Phó Thư Bảo cười ha ha nói
Độc Âm Nhi thì thở dài một hơi, đáp:
- Ngươi còn cười được nữa, lúc nãy ta đã vì ngươi mà toát mồ hôi lạnh đó. Phải rồi, sao ngươi có thể làm được như thế?
- Âm Nhi, chẳng lẽ ngươi quên Nguyên Tố Hỏa của ta là Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa sao? Đó chính là mấu chốt.
Độc Âm Nhi sững người một chút:
- Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của ngươi thì ta biết, đó là do ngươi đã tu luyện Luyện Thiên Thần Quyển mà Thánh Tộc Trưởng không cho ngươi luyện, thế nhưng, ta cũng có Nguyên Tố Hỏa mà, sao ta không thể làm được đến trình độ của ngươi?
Độc Âm Nhi không hề biết rằng, từ lúc ở Hồng Cảng Thành, tại Cấm Nhập Hải, khi Phó Thư Bảo đối phó với Linh Vương Lý hắn đã phát hiện Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa có hắn có tính chất xuyên thấu và khống chế từ xa. Đây chính là cơ sở, là điều kiện tiên quyết để hắn biến hóa ra một con bươm bướm năng lượng tiến vào cơ thể Tú Lực hoàng đế.
Trên thực tế, trong bươm bướm năng lượng của hắn đã thêm vào một ít Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa nên mới bay đi bay lại mà không làm tổn hại gì tới cơ thể của Tú Lực hoàng đế và hoàn thành việc chuẩn đoán của hắn.
Như thế xem ra, cách hồ điệp chẩn đoán bệnh mà hắn vừa làm không hề kỳ lạ quý hiếm gì, nhưng trên thực tế, ngay cả các Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực như Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản cũng không cách nào làm được.
Chỉ bởi vì, họ không có Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa!
Phó Thư Bảo giải thích qua nguyên lý bên trong cho Độc Âm Nhi, rồi mở lòng bàn tay phải ra, dịch thể màu đen lấy ra từ trong người Tú Lực hoàng đế vẫn nằm im giữa lòng bàn tay hắn:
- Đây là thứ mà năng lượng Luyện Nguyên Tố của ta lấy được ra từ trong người Tú Lực hoàng đế, có độc là chắc chắn rồi, lần này phải dùng đến thủ đoạn của ngươi rồi.
Nói xong, lòng bàn tay hắn khẽ động, Luyện Nguyên Tố Lực lấy Thủy Nguyên Tố làm chủ, các nguyên tố còn lại bổ sung cho nó. Trong phút chốc, dịch thể màu đen sền sệt kia đông kết thành một khối băng màu đen, sau đó hắn mới đem khối băng màu đen này giao cho Độc Âm Nhi.
Độc Âm Nhi nhìn qua rồi nói:
- Muốn biết thành phần độc tố bên trong không phải chuyện khó, nhưng, điều khiến ta thấy lạ là, Bảo ca ngươi kết hợp Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa và Luyện Nguyên Tố Lực của ngươi lại, tuy có thể biến thành hình dạng của bươm bướm, nhưng sao ngươi lại có thể khống chế nó để lấy độc tố ra khỏi cơ thể của Tú Lực hoàng đế?
Phó Thư Bảo cười đáp:
- Chỉ là để qua mặt Tú Lực hoàng đế và Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản thôi, trong thời gian ngắn như thế, sao ta có thể rút độc tố từ trong người ông ta ra được, hơn nữa, nếu Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa vào trong cơ thể Tú Lực hoàng đế thật, vậy thì nhất định sẽ thiêu đốt cơ thể mang trọng bệnh của ông ta thành than luôn, sao ta dám làm như thế?
Độc Âm Nhi nghi ngờ nói:
- Nhưng Bảo ca, rõ ràng ta thấy…
Phó Thư Bảo xen ngang nói:
- Cái đó chỉ là giả thôi, thứ vào trong cơ thể Tú Lực chỉ là chút ít năng lượng lực lượng, Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa thực sự ẩn trong những vệt màu xanh cơ, thứ mà cuối cùng nó mang theo chỉ là dùng một ít lực hút để lấy ra một ít bã nhờn trên da của Tú Lực hoàng đế mà thôi.
Nhìn khối màu đen trong tay, Độc Âm Nhi lập tức buồn nôn, gắt gỏng nói:
- Không phải độc tố, cũng chẳng phải huyết dịch, ngươi phí mất bao nhiêu công phu, chỉ vì lấy đi một ít chất bẩn trên người ông ta thôi sao? Ngươi không thấy vô vị và buồn nôn à?
Phó Thư Bảo cười đáp:
- Chẳng qua là ta lợi dụng lòng hiếu kì của nhân loại thôi mà, ngoài ra, ta cũng không cho rằng thứ dơ bẩn mà ta lấy được trên người Tú Lực hoàng đế là vô dụng. Nếu một người mắc một loại bệnh nào đó, hoặc trên người có độc tố, vậy thì dịch mồ hôi mà người đó bài tiết ra nhất định cũng sẽ thể hiện đôi chút, mà bã nhờn trên cơ thể cũng là thứ hỗn hợp tạo nên bởi da chết và mồ hôi, nó cũng sẽ thể hiện chút ít, chỉ cần chúng ta tìm được chút manh mối, thì vấn đề sẽ trở nên đơn giản rồi.
- Thật không hiểu nổi một kẻ như ngươi sao lại biết nhiều như vậy, ngươi chưa hề học qua y thuật, cũng không học về chế độc, nhưng những thứ mà ngươi hiểu ngay cả ta cũng không biết, thế là thế nào chứ?
Phó Thư Bảo cười nói:
- Đó chẳng phải nguyên nhân ngươi tán thưởng ta và yêu thích ta sao?
Độc Âm Nhi lườm Phó Thư Bảo một cái, không hài lòng nói:
- Bớt tưởng tượng đi, ai thích ngươi chứ?
- Được rồi, được rồi, xem như ta chưa nói gì, ngươi mau làm cho rõ trong khối đen đó có những thứ gì đi.
Ở trong Hoàng Kim Điện, lúc nào cũng có thể vì nguyên nhân gì đó không thể biết trước mà rơi đầu như chơi, Phó Thư Bảo thật không muốn lãng phí thời gian để mắng yêu lẫn nhau.
Độc Âm Nhi nghĩ một lát rồi nói:
- Vậy ta cần một cái Luyện Đỉnh.
Phó Thư Bảo lấy Luyện Thiên Đỉnh của hắn ra nói:
- Mau làm đi, ta thật chẳng muốn để Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản phát hiện ra ta có một chiếc đỉnh thế này.
Luyện Thiên Đỉnh trực tiếp liên quan tới Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong, thân là một Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản ít nhiều cũng biết được một chút chuyện của Luyện Thiên Quân.
Quả thực, nếu bị hai tên đó phát hiện ra nhất định sẽ dẫn tới những rắc rối không cần thiết. Trong lòng hiểu rõ điều này, cho nên Độc Âm Nhi cũng chẳng nói gì thêm, chỉ đem khối băng màu đen cho vào trong Luyện Thiên Đỉnh, sau đó khởi động Nguyên Tố Hỏa, bắt tay vào chuyện chính.
Độc Âm Nhi trở thành một Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực ngay sau Phó Thư Bảo, tốc độ tăng cường của nàng cũng thật khó mà tưởng tượng nổi, nhưng, nàng mới chỉ vào cảnh giới Luyện Nguyên Tố Lực tầng thứ nhất, cho nên Nguyên Tố Hỏa của nàng cũng giống như của Phó Thư Bảo lúc đầu, chỉ to bằng đầu ngón tay cái, hơn nữa nó cũng chỉ là một loại Nguyên Tố Hỏa phổ thông không màu trong suốt.
Tuy là một loại Nguyên Tố Hỏa bình thường, cường độ cũng là cường độ thấp nhất trong Luyện Lực Sĩ, nhưng đối với một cao thủ dùng độc chế độc như nàng, muốn phân tích ra những thành phần độc tố bên trong dịch màu đen kia cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Dưới sự thiêu đốt của Nguyên Tố Hỏa, Luyện Thiên Đỉnh phát ra tiếng kêu lách tách nho nhỏ, khối băng màu đen được cho vào trong Luyện Thiên Đỉnh nhanh chóng tan ra thành hình dạng dịch thể lúc đầu, sau đó, khi hơi nước bốc lên, không khí trong phòng bỗng xuất hiện một thứ mùi vị rất khó ngửi.
Vì không muốn ảnh hưởng tới Độc Âm Nhi, Phó Thư Bảo lui ra ngoài cửa, sau đó khép cửa lại mà không gây ra tiếng động.
- Không biết Tú Lý và người cha hoàng đế của hắn đang nói chuyện gì nữa?
Đi tới hoa viên, Phó Thư Bảo đi chậm rãi bước đi không mục đích thưởng lãm những loài hoa thơm cỏ lạ quý hiếm ở đây, nhưng tâm tư của hắn lại không đặt ở trong ngự hoa viên có cảnh đẹp tuyệt vời này, mà đang ở trong Hoàng Kim Điện đóng chặt cửa kia.
Mặc dù lòng hiếu kì rất lớn, nhưng Phó Thư Bảo vẫn không có gan tùy tiện tiếp cận để nghe lén.
- Đến một lúc nào đó, khi lực lượng tu vi của ta cũng đạt tới cảnh giới Đại Vô Vũ Trụ Lực, ta sẽ không phải chịu nỗi ủy khuất như thế này nữa, sống hay chết còn phải nhìn sắc mặt của người khác, mẹ nó, thật đúng là ức hiếp người quá đáng mà.
Do dự rất lâu, cuối cùng Phó thư Bảo vẫn không có dũng khí để tiếp cận Hoàng Kim Điện, hắn bực bội quay về
Độc Âm Nhi nghĩ bụng. Theo như những gì nàng hiểu về Phó Thư Bảo, nàng cũng biết vì sao Phó Thư Bảo lại giở trò bịp này, chẳng qua là muốn thêm chút cảm giác thần bí, sau đó mới lừa gạt người không biết nội tình hay sao?
- Thế là xong rồi sao?
Tú Lực hoàng đế lên tiếng hỏi. Ông ta kinh ngạc nhìn cơ thể mình. Quả thực, so với lúc trước, ông ta cảm thấy dường như khá hơn đôi chút.
Một Hoàng Kim Vệ tổng quản lạnh lùng nói:
- Bệ hạ, cái người tự xưng là thần y này chẳng qua chỉ là một Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực, cái mà hắn gọi là tuyệt kĩ thần y bí truyền cũng chỉ là kĩ năng dùng lực lượng Luyện Lực Sĩ để khống chế lực lượng của bản thân mà thôi, chẳng có gì đáng để khen ngợi cả.
Bị người ta bắt bài rồi.
Nghe Hoàng Kim Vệ tổng quản nói vậy, sắc mặt của Tú Lực hoàng đế bỗng trở nên rất khó coi:
- Thần y, đúng như vậy ư?
- Đương nhiên không phải ạ, nếu đúng là như vậy, trước mặt Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản của bệ hạ, thần nào dám giở trò chứ?
Phó Thư Bảo cười nhạt đáp, rồi hắn đột nhiên vẫy tay, năng lượng lực lượng đi vào trong cơ thể Tú Lực hoàng đế lúc nãy bỗng lại xuất hiện, giống như làn khói màu xanh vậy.
Trong khoảnh khắc, làn khói xanh hiện ra bên cạnh Tú Lực hoàng đế lại tụ lại thành con bươm bướm, nó bay theo quỹ đạo cũ, chầm chậm tiến về trước mặt Phó Thư Bảo.
Phó Thư Bảo đưa tay phải ra, bươm bướm năng lượng chầm chậm đậu lên trên lòng bàn tay hắn. Sau khi nó tan đi, một chất dịch màu đen bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn!
- Đó là…
Tú Lực hoàng đế kinh ngạc bội phần nhìn dịch đen trong lòng bàn tay Phó Thư Bảo.
Phó Thư Bảo thản nhiên đáp:
- Đây chắc là độc tố và là nguyên thể gây bệnh tích tụ trong cơ thể bệ hạ bấy lâu, tuy nhiên, thảo dân cần một khoảng thời gian mới có thể chẩn đoán ra chứng bệnh cụ thể.
- Nguyên thể gây bệnh? Là cái gì thế?
Thật ra thì, không chỉ có Tú Lực hoàng đế là không hiểu Phó Thư Bảo đang nói gì, ngay cả Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản, Tú Lý và cả Độc Âm Nhi y thuật cao siêu kia cũng chẳng hiểu đó là gì, thậm chí bọn họ đều chưa từng nghe thấy nữa.
- À, Nguyên thể gây bệnh chính là căn nguyện tạo nên bệnh tật trong cơ thể, có cái là độc tố, có cái là vi khuẩn, cũng có cả vi rút gây bệnh đã biến thể nữa, nhiều lắm. Cho thảo dân chút thời gian, thảo ra mới có thể tra ra, sau đó mới chữa bệnh triệt để cho bệ hạ.
Những thứ Phó Thư Bảo vừa nói đều là những kiến thức mà hắn học được ở một thế giới khác, những kiến thức đó tuy rất đơn giản, nhưng lại có tác dụng rung động nhân tâm.
Trầm ngâm một lát rồi Tú Lực hoàng đế mới lạnh lùng nói:
- Vậy các ngươi tạm thời ở đây đi, Trẫm thật muốn xem xem thần y ngươi có năng lực gì khiến người ta kinh ngạc, nếu trị được bệnh cho Trẫm, ngươi muốn gì Trẫm đều có thể thưởng cho ngươi, còn nếu không trị được, thì ngươi cũng đừng mong trở về nữa, ngủ dài dài ở đây đi.
Khẩu khí của ông ta tuy lạnh lùng, nhưng trong lòng đã xuất hiện một tia hy vọng, chỉ là ông ta không thể hiện ra mà thôi.
Sự thay đổi nhỏ bé trong lòng Tú Lực hoàng đế sao qua nổi mắt Phó Thư bảo, hắn nói:
- Thảo dân nhất định sẽ tận lực chữa khỏi bệnh cho bệ hạ.
Tú Lực hoàng đế gật đầu đáp:
- Ở đây, chỉ có Tả Hữu Hoàng KimVệ tổng quản của Trẫm là có thể tự do hoạt động, những người khác không ai được như vậy. Trong bọn họ, một người là Tả tổng quản Lăng Tiêu, người còn lại là Hữu tổng quản Thác Thiên, các ngươi có yêu cầu gì, cứ tìm họ, tuyệt đối không được đi lại tùy tiện, nếu không bọn họ sẽ không thủ hạ lưu tình đâu.
Phó Thư Bảo quỳ xuống nói:
- Tạ ân điển bệ hạ nhắc nhở, thảo dân nhớ rồi, bệ hạ hãy chờ tin tức tốt lành của thảo dân.
- Đi theo ta, ta là Hữu tổng quản Thác Thiên.
Hoàng Kim Vệ tổng quản đứng bên cạnh Tú Lực hoàng đế trầm giọng nói, sau đó, hắn đi thẳng đến cánh cửa lớn đối điện với bình phong ngọc.
Tới tận lúc này Phó Thư Bảo mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng dậy, hắn đi theo Hữu tổng quản. Độc Âm Nhi và Tú Lý cũng đứng dậy và đi theo hắn.
- Tam nhi à, con ở lại đây, cùng Trẫm trò chuyện.
Tú Lực hoàng đế đột nhiên lên tiếng.
- Con…
Tú Lý nhất thời cứng người tại chỗ.
- Sao vậy, con không bằng lòng tâm sự với phụ hoàng sao?
Trong giọng nói của Tú Lực hoàng đế không giấu nổi sự lạnh lùng.
- Các người đi theo Hữu tổng quản đi, ta sẽ tới sau.
Tú Lý nhíu mày dặn dò một câu, bất chấp cảm giác da đầu tê dại mà đi về phía Tú Lực hoàng đế.
Sự thay đổi này Phó Thư Bảo đã dự liệu từ trước, hắn cũng chẳng nói gì, chỉ gật gật đầu, sau đó cùng Độc Âm Nhi theo Hữu tổng quản Thác Thiên đi tới cánh cửa đó.
Ra khỏi cửa, trước mặt là một hoa viên, đầu còn lại của hoa viên là những căn phòng rất tao nhã.
Trong hoa viên trồng đầy những hoa thơm cỏ lạ và những giống cây quý hiếm. Có cây đến từ chính Tú Quốc, cũng có cây đến từ bờ bên kia đại đương, từ khắp các nước trên thế giới. Chúng cùng tập trung tại đây, chiếu rọi lẫn lau, tạo nên một cảnh tượng đẹp như một bức tranh phảng phất mộng cảnh.
Phòng ốc phía cuối hoa viên cũng là những tác phẩm độc đáo của thợ thủ công, dường như mỗi một viên ngói lưu ly đều trải qua một quá trình đánh bóng tỉ mỉ, không có tì vết, viên nào cũng sáng bóng, sạch đến mức khiến người ta phải tặc lưỡi mãi. Mỗi một cột trụ đều được chạm khắc tinh tế, có thể chạm trổ hình người, hay cỏ cây hoa lá, hoặc động vật. Tóm lại, không bức điêu khắc nào giống với bức nào cả, mỗi bức điêu khắc cũng đều tinh xảo đẹp mắt, có giá trị nghệ thuật cực cao.
Đi ngang qua con đường hoa trong hoa viên, tới trước mặt một căn phòng, Hữu tổng quản Thác Thiên lạnh lùng nói:
- Đây là phòng để các ngươi ở lại, phạm vi hoạt động của các ngươi chỉ giới hạn trong căn phòng này và hoa viên kia, nếu tự ý rời đi hoặc xông vào Hoàng Kim Điện, vậy thì xin lỗi nhé, bước chân của các ngươi sẽ vĩnh viện dừng lại ở một nơi nào đó mà ta không cho phép các ngươi xuất hiện.
Nếu là sự uy hiếp của người khác, chắc chắn Phó Thư Bảo sẽ coi thường, nhưng đối mặt với sự uy hiếp của một Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, hắn không thể không để trong lòng. Mà một khi có chuyện để trong lòng, thì chắc chắn nó sẽ giống như một khối đá nặng đè lên hắn, khiến hắn cảm thấy áp lực.
Sau khi Hữu tổng quản Thác Thiên rời đi, Phó Thư Bảo đẩy cánh cửa đó ra, cùng Độc Âm Nhi đi vào trong. Đây là một gian phòng khá đẹp, có phòng ngủ và thư phòng, còn có cả một phòng khách khá rộng rãi. Đồ dùng trong phòng cũng rất đầy đủ, giường, bàn ghế, bàn giấy… đều có cả, mà lại toàn là hàng thượng phẩm trăm cái chọn một nữa. Bố cục của cả gian phòng khá đơn giản, trang nhã mà vẫn đầy khí thế.
- Chỗ này cũng không tệ, có thể sống trong hậu hoa viên của hoàng đế, lần này cũng xem như không bị thiệt.
Phó Thư Bảo cười ha ha nói
Độc Âm Nhi thì thở dài một hơi, đáp:
- Ngươi còn cười được nữa, lúc nãy ta đã vì ngươi mà toát mồ hôi lạnh đó. Phải rồi, sao ngươi có thể làm được như thế?
- Âm Nhi, chẳng lẽ ngươi quên Nguyên Tố Hỏa của ta là Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa sao? Đó chính là mấu chốt.
Độc Âm Nhi sững người một chút:
- Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của ngươi thì ta biết, đó là do ngươi đã tu luyện Luyện Thiên Thần Quyển mà Thánh Tộc Trưởng không cho ngươi luyện, thế nhưng, ta cũng có Nguyên Tố Hỏa mà, sao ta không thể làm được đến trình độ của ngươi?
Độc Âm Nhi không hề biết rằng, từ lúc ở Hồng Cảng Thành, tại Cấm Nhập Hải, khi Phó Thư Bảo đối phó với Linh Vương Lý hắn đã phát hiện Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa có hắn có tính chất xuyên thấu và khống chế từ xa. Đây chính là cơ sở, là điều kiện tiên quyết để hắn biến hóa ra một con bươm bướm năng lượng tiến vào cơ thể Tú Lực hoàng đế.
Trên thực tế, trong bươm bướm năng lượng của hắn đã thêm vào một ít Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa nên mới bay đi bay lại mà không làm tổn hại gì tới cơ thể của Tú Lực hoàng đế và hoàn thành việc chuẩn đoán của hắn.
Như thế xem ra, cách hồ điệp chẩn đoán bệnh mà hắn vừa làm không hề kỳ lạ quý hiếm gì, nhưng trên thực tế, ngay cả các Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực như Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản cũng không cách nào làm được.
Chỉ bởi vì, họ không có Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa!
Phó Thư Bảo giải thích qua nguyên lý bên trong cho Độc Âm Nhi, rồi mở lòng bàn tay phải ra, dịch thể màu đen lấy ra từ trong người Tú Lực hoàng đế vẫn nằm im giữa lòng bàn tay hắn:
- Đây là thứ mà năng lượng Luyện Nguyên Tố của ta lấy được ra từ trong người Tú Lực hoàng đế, có độc là chắc chắn rồi, lần này phải dùng đến thủ đoạn của ngươi rồi.
Nói xong, lòng bàn tay hắn khẽ động, Luyện Nguyên Tố Lực lấy Thủy Nguyên Tố làm chủ, các nguyên tố còn lại bổ sung cho nó. Trong phút chốc, dịch thể màu đen sền sệt kia đông kết thành một khối băng màu đen, sau đó hắn mới đem khối băng màu đen này giao cho Độc Âm Nhi.
Độc Âm Nhi nhìn qua rồi nói:
- Muốn biết thành phần độc tố bên trong không phải chuyện khó, nhưng, điều khiến ta thấy lạ là, Bảo ca ngươi kết hợp Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa và Luyện Nguyên Tố Lực của ngươi lại, tuy có thể biến thành hình dạng của bươm bướm, nhưng sao ngươi lại có thể khống chế nó để lấy độc tố ra khỏi cơ thể của Tú Lực hoàng đế?
Phó Thư Bảo cười đáp:
- Chỉ là để qua mặt Tú Lực hoàng đế và Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản thôi, trong thời gian ngắn như thế, sao ta có thể rút độc tố từ trong người ông ta ra được, hơn nữa, nếu Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa vào trong cơ thể Tú Lực hoàng đế thật, vậy thì nhất định sẽ thiêu đốt cơ thể mang trọng bệnh của ông ta thành than luôn, sao ta dám làm như thế?
Độc Âm Nhi nghi ngờ nói:
- Nhưng Bảo ca, rõ ràng ta thấy…
Phó Thư Bảo xen ngang nói:
- Cái đó chỉ là giả thôi, thứ vào trong cơ thể Tú Lực chỉ là chút ít năng lượng lực lượng, Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa thực sự ẩn trong những vệt màu xanh cơ, thứ mà cuối cùng nó mang theo chỉ là dùng một ít lực hút để lấy ra một ít bã nhờn trên da của Tú Lực hoàng đế mà thôi.
Nhìn khối màu đen trong tay, Độc Âm Nhi lập tức buồn nôn, gắt gỏng nói:
- Không phải độc tố, cũng chẳng phải huyết dịch, ngươi phí mất bao nhiêu công phu, chỉ vì lấy đi một ít chất bẩn trên người ông ta thôi sao? Ngươi không thấy vô vị và buồn nôn à?
Phó Thư Bảo cười đáp:
- Chẳng qua là ta lợi dụng lòng hiếu kì của nhân loại thôi mà, ngoài ra, ta cũng không cho rằng thứ dơ bẩn mà ta lấy được trên người Tú Lực hoàng đế là vô dụng. Nếu một người mắc một loại bệnh nào đó, hoặc trên người có độc tố, vậy thì dịch mồ hôi mà người đó bài tiết ra nhất định cũng sẽ thể hiện đôi chút, mà bã nhờn trên cơ thể cũng là thứ hỗn hợp tạo nên bởi da chết và mồ hôi, nó cũng sẽ thể hiện chút ít, chỉ cần chúng ta tìm được chút manh mối, thì vấn đề sẽ trở nên đơn giản rồi.
- Thật không hiểu nổi một kẻ như ngươi sao lại biết nhiều như vậy, ngươi chưa hề học qua y thuật, cũng không học về chế độc, nhưng những thứ mà ngươi hiểu ngay cả ta cũng không biết, thế là thế nào chứ?
Phó Thư Bảo cười nói:
- Đó chẳng phải nguyên nhân ngươi tán thưởng ta và yêu thích ta sao?
Độc Âm Nhi lườm Phó Thư Bảo một cái, không hài lòng nói:
- Bớt tưởng tượng đi, ai thích ngươi chứ?
- Được rồi, được rồi, xem như ta chưa nói gì, ngươi mau làm cho rõ trong khối đen đó có những thứ gì đi.
Ở trong Hoàng Kim Điện, lúc nào cũng có thể vì nguyên nhân gì đó không thể biết trước mà rơi đầu như chơi, Phó Thư Bảo thật không muốn lãng phí thời gian để mắng yêu lẫn nhau.
Độc Âm Nhi nghĩ một lát rồi nói:
- Vậy ta cần một cái Luyện Đỉnh.
Phó Thư Bảo lấy Luyện Thiên Đỉnh của hắn ra nói:
- Mau làm đi, ta thật chẳng muốn để Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản phát hiện ra ta có một chiếc đỉnh thế này.
Luyện Thiên Đỉnh trực tiếp liên quan tới Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong, thân là một Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, Tả Hữu Hoàng Kim Vệ tổng quản ít nhiều cũng biết được một chút chuyện của Luyện Thiên Quân.
Quả thực, nếu bị hai tên đó phát hiện ra nhất định sẽ dẫn tới những rắc rối không cần thiết. Trong lòng hiểu rõ điều này, cho nên Độc Âm Nhi cũng chẳng nói gì thêm, chỉ đem khối băng màu đen cho vào trong Luyện Thiên Đỉnh, sau đó khởi động Nguyên Tố Hỏa, bắt tay vào chuyện chính.
Độc Âm Nhi trở thành một Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực ngay sau Phó Thư Bảo, tốc độ tăng cường của nàng cũng thật khó mà tưởng tượng nổi, nhưng, nàng mới chỉ vào cảnh giới Luyện Nguyên Tố Lực tầng thứ nhất, cho nên Nguyên Tố Hỏa của nàng cũng giống như của Phó Thư Bảo lúc đầu, chỉ to bằng đầu ngón tay cái, hơn nữa nó cũng chỉ là một loại Nguyên Tố Hỏa phổ thông không màu trong suốt.
Tuy là một loại Nguyên Tố Hỏa bình thường, cường độ cũng là cường độ thấp nhất trong Luyện Lực Sĩ, nhưng đối với một cao thủ dùng độc chế độc như nàng, muốn phân tích ra những thành phần độc tố bên trong dịch màu đen kia cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Dưới sự thiêu đốt của Nguyên Tố Hỏa, Luyện Thiên Đỉnh phát ra tiếng kêu lách tách nho nhỏ, khối băng màu đen được cho vào trong Luyện Thiên Đỉnh nhanh chóng tan ra thành hình dạng dịch thể lúc đầu, sau đó, khi hơi nước bốc lên, không khí trong phòng bỗng xuất hiện một thứ mùi vị rất khó ngửi.
Vì không muốn ảnh hưởng tới Độc Âm Nhi, Phó Thư Bảo lui ra ngoài cửa, sau đó khép cửa lại mà không gây ra tiếng động.
- Không biết Tú Lý và người cha hoàng đế của hắn đang nói chuyện gì nữa?
Đi tới hoa viên, Phó Thư Bảo đi chậm rãi bước đi không mục đích thưởng lãm những loài hoa thơm cỏ lạ quý hiếm ở đây, nhưng tâm tư của hắn lại không đặt ở trong ngự hoa viên có cảnh đẹp tuyệt vời này, mà đang ở trong Hoàng Kim Điện đóng chặt cửa kia.
Mặc dù lòng hiếu kì rất lớn, nhưng Phó Thư Bảo vẫn không có gan tùy tiện tiếp cận để nghe lén.
- Đến một lúc nào đó, khi lực lượng tu vi của ta cũng đạt tới cảnh giới Đại Vô Vũ Trụ Lực, ta sẽ không phải chịu nỗi ủy khuất như thế này nữa, sống hay chết còn phải nhìn sắc mặt của người khác, mẹ nó, thật đúng là ức hiếp người quá đáng mà.
Do dự rất lâu, cuối cùng Phó thư Bảo vẫn không có dũng khí để tiếp cận Hoàng Kim Điện, hắn bực bội quay về
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.