Chương 201: Tiếp tục kêu thảm (1,2)
Lý Nhàn Ngư
18/09/2013
Tư Ti chờ cơ hội hành thích này đã rất lâu rồi. Cự ly gần như vậy, bảo
tiêu lợi hại kia lại đang bận tay, đúng là cơ hội ngàn năm có một. Nhưng hiện giờ nhìn lại, Phó Thư Bảo giống như đã chuẩn bị từ sớm! Nếu không
thì với góc ra tay của nàng, lấy tốc độ của nàng thì dù tu vi lực lượng
của hắn đã đạt tới Luyện Nguyên Tố Lực tầng hai cũng sợ là khó tránh
khỏi số mệnh bị đâm bỏ mạng.
- Ngươi...
Kinh ngạc vạn phần, Tư Ti cũng không khỏi hơi sửng sốt.
- Ha ha, ngươi ẩn dấu rất khá nhưng ta lừa người nhiều rồi cho nên có kinh nghiệm, nhìn rõ ngươi cũng không khó lắm.
Phó Thư Bảo cũng lộ ra nụ cười thoải mái. Tay hắn vẫn đang nắm chặt con dao, không để Tư Ti có chút cơ hội lao tới.
Lúc này Thanh Thủy đã quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Tư Ti, nhưng kỳ quái chính là nàng cũng không lao tới xử lý Tư Ti.
Ngay lúc này, Tư Ti đột nhiên buông tay, cơ thể lùi nhanh về phía sau, nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Phó Thư Bảo.
Lại nghe phía trong có tiếng nói trong trẻo của một nữ tử cất lên đếm số:
- Một, hai, ba... Ngã!
Rầm, trong động lại truyền tới tiếng ngã lăn ra đất.
- Thời gian vừa vặn. Thuốc ta cho ả ăn không phải là giải dược của thuốc mê mà là độc dược. Ả luyện còn chưa tốt mà đã dám giả mạo sát thủ, không ngại bị mất mặt sao?
Chỉ chốc lát sau, Tư Ti vừa rồi chạy trốn nhanh như thỏ đã bị một nữ tử kéo về.
Người kéo Tư Ti là Độc Âm Nhi. Chỉ là điểm này ả không thể nào biết được nữa.
- Bảo ca, hiện tại xem như xong rồi, tiếp theo phải xử lý người này thế nào đây?
Độc Âm Nhi đá Tư Ti một cước, phủi phủi tay, cười hỏi.
- Ngươi lại muốn giết người hả? Hiện tại người này không thể giết, cần phải mang trở về.
Phó Thư Bảo vừa mặc quần áo vừa nói.
- Dù sao thì cũng còn sớm, ngươi đừng mặc quần áo vội, không bằng chúng ta cùng tắm suối nước nóng đi nha?
Ánh mắt Độc Âm Nhi đột nhiên liếc qua giữa hai đùi Phó Thư Bảo. Tên kia mặc áo trước, còn chưa kịp mặc quần. Nhìn cái thứ ghê gớm kia, tựa hồ nàng nghĩ ra nhiều ý tưởng hay.
- Ha ha ha...
- Bảo ca, ngươi cười cái gì đấy?
- Ngươi coi Phó Thư Bảo ta là loại người gì chứ? Ta không phải là loại người đó đâu! Muốn chiếm tiện nghi của ta à? Ngươi nằm mơ đi nhé!
Độc Âm Nhi: “….”
o0o
Việc may nội y cho Tú Nhân Phường vẫn đang tiếp tục, Phó Thư Bảo thì dẫn ba con tin từ lối đi bí mật trong động trốn ra Kim Ngư Ôn Tuyền Quán, sau đó hắn nhét hai con tin vào bao bố rồi vứt vào trong khoang xe ngựa đã chuẩn bị từ trước, sau đó kéo rèm xuống che lại và ung dung rời đi. Tên Nông Vệ Ba Sơn có kết cục còn thê thảm hơn, tử trạng một đống bầy nhầy của hắn đã bị Phó Thư Bảo luyện hóa bằng Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa, chỉ còn lại một đám tro bụi.
Về đến sứ quán, Phó Thư Bảo dẫn luôn La Kiệt, Ngả Mễ Đại Na và Tư Ti xuống mật thất dưới lòng đất. Mật thất này là nơi sứ quán dùng để giam giữ, thẩm vấn tra khảo kẻ địch của Thánh Đóa Lan Quốc, người ngoài chẳng ai biết đến mật thất này, trong sứ quán cũng chỉ có Chi Ni Nhã, đại sứ và vài thị vệ là biết đến nó. Nơi này giờ dùng để thẩm vấn mấy con tin hắn vừa đưa về.
Mỗi một con tin đều được giam trong một gian tù thất. Là một Luyện Lực Sĩ nên Ngả Mễ Đại Na bị chăm sóc đặc biệt hơn, ả bị treo lơ lửng giữa phòng bằng một sợi dây thừng buộc trên xà nhà. Mục đích là để ngăn ả dùng lực lượng Thổ Nguyên Tố để đào tẩu. Tư Ti và La Kiệt thì dễ xử lý hơn, chỉ cần dùng một sợi dây thừng trói chặt chúng lại là chẳng còn khả năng trốn thoát được nữa.
Bị một chậu nước lạnh hất vào mặt, La Kiệt giật bắn mình tỉnh dậy. Lúc này hắn mới phát hiện ra khung cảnh xung quanh mình đã thay đổi, trước mặt hắn là Phó Thư Bảo đang bắt chéo chân, ngồi thoải mái trên chiếc ghế thái sư, mỉm cười nhìn hắn.
Nụ cười của Phó Thư Bảo nhìn ở góc độ nào cũng khiến người ta thấy ghét, nhưng dù có giận hắn đến nghiến răng nghiến lợi thì La Kiệt cũng không có cách nào xông lên cắn hắn.
- Ngươi tỉnh rồi hả?
Phó Thư Bảo ôn tồn hỏi.
- Con mẹ nó, ngươi muốn làm gì đây?
Ngừng lại giây lát, sau đó La Kiệt rống lên:
- Con mẹ ngươi, biết lão tử là ai không?
Trước mặt Chi Ni Nhã và Tú Ngọc, dù có bị lườm nguýt thì La Kiệt vẫn bày ra bộ dáng quân tử, nhưng trước mặt
Sự thay đổi trong ánh mắt của La Kiệt, Phó Thư Bảo giả vờ không nhìn thấy, tiếp tục nói:
- Thanh Dật Vương Tước định bao giờ sẽ đưa Kim Dịch vào Hoàng Kim Thành? Đi vào bằng con đường nào?
La Kiệt mập mờ nói:
- Việc này, ta… ta cũng không biết.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Xem ra trong nhà ngươi, ngươi cũng chẳng phải quan trọng gì nhỉ, chuyện gì ngươi cũng không biết.
- Đúng vậy, ta… Thật ra ta cũng chẳng phải quan trọng gì.
La Kiệt đã quên rằng, vừa lúc trước hắn còn lấy thân phận đại thiếu gia của La gia ra để uy hiếp Phó Thư Bảo.
Phó Thư Bảo lại đứng dậy:
- Thôi được, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ngươi biết cha ngươi đã lấy hai món đồ từ Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các, một thứ là hóa thạch hổ phách từ thời khởi nguyên, thứ còn lại là tấm địa đồ ra thú chẳng có nội dung gì, ngươi biết được bao nhiêu về hai món đồ này?
- Ngươi đang nói gì thế? Ta chẳng hiểu ngươi đang nói cái gì…
Trên khóe miệng La Kiệt hiện lên một nụ cười xảo quyệt, nhưng nó chỉ thoáng qua, rồi nhanh chóng biến mất chẳng thấy nữa.
- Ài…
Phó Thư Bảo thở dài.
- Ta thực sự không biết mà, chi bằng ngươi hỏi cái khác đi, ta mà biết thì nhất định sẽ nói với ngươi.
La Kiệt làm ra vẻ đáng thương vô tội. Nhưng trong lòng hắn lúc này đang có một thứ khoái cảm của việc trả được thù.
Phó Thư Bảo lắc lắc đầu:
- Thôi khỏi, ta cũng chẳng muốn hỏi gì ngươi nữa, nhưng có một người khác đang rất muốn thay thế vị trí của ta để hỏi chuyện ngươi, trước khi rời khỏi đây, ta có ý tốt muốn nhắc nhở ngươi, nàng không thô lỗ như ta, cũng sẽ chẳng đạp ngươi làm gì, nhưng nàng sẽ hạ độc ngươi, ta dám chắc chắc rằng, trước mặt nàng ấy, ngươi sẽ nói hết mọi chuyện ra thôi.
Trên khóe miệng La Kiệt hiện lên tia cười lạnh lùng, hắn chẳng hề tin những gì Phó Thư Bảo vừa nói.
Nhưng Phó Thư Bảo quay người đi thật, hắn cũng chẳng buồn nhìn La Kiệt một cái, khi hắn vừa mở cánh cửa sắt của tù thất, và đi ra ngoài, thì Độc Âm Nhi bước vào.
- Tên sư phụ thối của ngươi và Lưu Chuẩn đã tới rồi, bọn họ đang thẩm vấn Ngả Mễ Đại Na, ta muốn ngăn cũng không ngăn được.
Độc Âm Nhi nói.
- Thì cứ để họ thẩm vấn đi, có Lưu Chuẩn ở đó, sư phụ ta cũng không dám làm bậy đâu.
Trong ấn tượng của Phó Thư Bảo, Lưu Chuẩn luôn là một chính nhân quân tử đường hoàng nho nhã. Trong trường hợp này, nếu Tú Lý có ý tưởng gì vượt ra ngoài khuôn khổ, Lưu Chuẩn nhất định sẽ ngăn hắn lại.
- Vậy ta thẩm vấn hắn đây, nhưng, có một câu ta phải nói trước, khả năng chịu độc tố của mọi người không giống nhau, ngộ nhỡ hắn không chịu đựng nổi mà chết, ta mặc kệ đó.
Độc Âm Nhi lại nói.
Phó Thư Bảo cười không quan tâm:
- Sống có chỗ tốt của sống, nhưng chết cũng có chỗ tốt của chết, tùy ngươi thích làm gì thì làm, ta không có ý kiến.
- Hắc, vẫn là ngươi hiểu rõ ta nhất.
Độc Âm Nhi vội đóng cửa tù thất lại.
Nghe được những lời nói của Độc Âm Nhi, lại nhìn cánh cửa sắt nặng nề đã đóng lại, La Kiệt bỗng nảy sinh một cảm giác kì lạ, hắn thấy dường như tất cả các cánh cửa trên thế giới này đều đóng lại trước mặt hắn, từ chối không cho hắn vào.
- Bảo ca ta đã hỏi ngươi ba chuyện, ta vẫn hỏi tiếp những câu đó, nhưng ngươi cũng không cần trả lời vội, ngươi có thể chờ đến khi không chịu nổi nữa rồi trả lời ta, giờ ta muốn cho ngươi dùng một loại độc dược có tên là Dung Phu Phấn, loại độc dược này có dạng bột, có mùi của hoa cúc dại, rất lấp lánh, nhìn bên ngoài gống như muối ăn vậy, khi nó dính vào da ngươi, da sẽ bị căng ra, sau đó bắt đầu hòa tan, đương nhiên, vẫn còn một vài thứ tác dụng phụ khác mà ta chưa xác định được, dù sao thì đây cũng là một thứ đồ chơi ta vừa mới luyện chế ra…
- Phó Thư Bảo, ngươi quay lại đây! Ta sẽ nói hết cho ngươi! Ô…a….!
Một tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ căn tù thất phía sau lưng, Phó Thư Bảo lắc lắc đầu, cười khổ:
- Sớm biết có kết cục như vậy thì lúc đầu còn ngoan cố làm gì? Ta là một người tốt, một người lương thiện như thế, mà ngươi lại cứ ngu muội không hiểu, muốn đối diện với Độc Âm Nhi là sao?
Trong tù thất, La Kiệt đau đớn cuộn mình lại, hắn muốn nói hết những gì hắn biết cho ác ma trước mặt, nhưng cổ họng hắn ngoài tiếng kêu thảm thiết ra thì chẳng còn nói được thứ gì khác, nhưng khi hắn miễn cưỡng có thể nói được, thì ma nữ đó lại chẳng vội vàng gì, mà đường hoàng nói với hắn, không cần phải vội nói ra làm gì, việc nghiêm hình bức cung này cứ phải làm từ từ thì mới thú vị…
Tiếng kêu thảm thiết vẫn vang lên.
Rời khỏi tù thất giam giữ La Kiệt, Phó Thư Bảo lại vào trong tù thất đang nhốt Tư Ti.
Cũng giống như Ngả Mễ Đại Na, tuy Tư Ti chỉ là một Lực Sĩ cấp Linh Lực, nhưng thuộc tính lực lượng của nàng lại là Thổ Nguyên Tố, sở trường là ẩn tàng và truy tung, vì đề phòng trường hợp nàng dùng lực lượng của mình để trốn thoát, nàng cũng bị một sợi dây thừng trói chặt chân tay, người thì bị treo lơ lửng bằng một sợi dây buộc trên xà nhà.
Không chỉ có vậy, thực ra Ngả Mễ Đại Na và Tư Ti đều bị Độc Âm Nhi hạ một loại độc tố khống chế đan điền của họ. Có hai sự đảm bảo này, Ngả Mễ Đại Na và Tư Ti căn bản không có hy vọng trốn thoát khỏi nơi này.
Sức chống cự của Tư Ti đương nhiên mạnh hơn rất nhiều so với tên công tử hào hoa bị tửu sắc hủy hoại như La Kiệt, tên La Kiệt đó còn phải dội nước lạnh mới tỉnh lại, còn Tư Ti thì vẫn hoàn toàn tỉnh táo, khi Phó Thư Bảo vừa vào trong tù thất, thì đôi mắt đen tuyền xinh đẹp của nàng đã nhìn chòng chọc và hắn.
Nhưng, trong đôi mắt nàng không có thù hận cũng chẳng có gì sợ hãi, nó bình lặng như một hồ nước trăm năm không gợn sóng vậy.
Chậm rãi đi tới trước mặt Tư Ti, dùng tay đỡ cằm cho nàng ngửa mặt lên, nhìn kĩ một lượt rồi Phó Thư Bảo mới buông tay ra, lạnh nhạt nói:
- Quả là rất giống, nhưng, ngươi vốn không phải là Tư Ti bán thân làm nô lệ mà lúc đó ta đã chuộc khỏi Hoa Điền cư, chắc các ngươi là tỉ muội song sinh phải không?
Tư Ti vẫn bình tĩnh nhìn Phó Thư Bảo, giống như nhìn một người xa lạ chẳng có liên quan gì tới nàng vậy.
Lúc này Phó Thư Bảo đi vòng ra phía sau Tư Ti, giữ chặt lấy cổ áo nàng, dùng sức xé mạnh một cái, “xoạt” một tiếng, vùng lưng nõn nà bóng loáng của Tư Ti hiện ra trước mắt. Trên bờ vai trái của nàng có khắc một phù hiệu viết hai chữ “Thập Tứ”.
Khi y phục bị xé rách, vùng lưng bị lộ ra, đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh của Tư Ti cuối cùng cũng xuất hiện tia kinh ngạc. Tâm vững như bàn thạch của nàng đã có dấu hiệu kích động.
- Cũng là một phù hiệu bằng chữ số, chỉ khác ở chỗ nó là chữ “Thập Thất”, ta nghĩ, nữ nô mà ta từng cứu ra khỏi xuân điếm chắc là muội muội của ngươi hả?
- Ngươi… Sao ngươi biết được?
Cuối cùng Tư Ti cũng lên tiếng.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Nếu ngay cả thân phận của các ngươi mà ta còn không tra ra, nếu ngay cả chuyện các ngươi là người nào cũng không phân biệt được, thì ta có thể sống được tới hôm nay sao? Sát thủ đến từ Tử Đảo Mật Nhân Xã, tỷ muội song sinh, sinh ra đã có năng lực tâm linh tương thông, nhưng có một điều khiến ta không hiểu, đó là vì sao các ngươi phải tới giết ta, các ngươi nhận được sự sai khiến của ai?
Cặp chị em song sinh Thập Tứ, Thập Thất đến từ Tử Đảo Mật Nhân Xã này cùng mạo nhận một người, đó chính là Tư Ti có thân phận nữ nô ở Hoa Điền Cư lúc trước. Bây giờ xem ra, chữ “Ti” này chẳng qua là hài âm của chữ “Thập” mà thôi. Người bị nhốt trong tù thất bí mật của sứ quán này chính là người chị trong cặp tỷ muội sát thủ song sinh đó, Thập Tứ.
- Ngươi...
Kinh ngạc vạn phần, Tư Ti cũng không khỏi hơi sửng sốt.
- Ha ha, ngươi ẩn dấu rất khá nhưng ta lừa người nhiều rồi cho nên có kinh nghiệm, nhìn rõ ngươi cũng không khó lắm.
Phó Thư Bảo cũng lộ ra nụ cười thoải mái. Tay hắn vẫn đang nắm chặt con dao, không để Tư Ti có chút cơ hội lao tới.
Lúc này Thanh Thủy đã quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Tư Ti, nhưng kỳ quái chính là nàng cũng không lao tới xử lý Tư Ti.
Ngay lúc này, Tư Ti đột nhiên buông tay, cơ thể lùi nhanh về phía sau, nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Phó Thư Bảo.
Lại nghe phía trong có tiếng nói trong trẻo của một nữ tử cất lên đếm số:
- Một, hai, ba... Ngã!
Rầm, trong động lại truyền tới tiếng ngã lăn ra đất.
- Thời gian vừa vặn. Thuốc ta cho ả ăn không phải là giải dược của thuốc mê mà là độc dược. Ả luyện còn chưa tốt mà đã dám giả mạo sát thủ, không ngại bị mất mặt sao?
Chỉ chốc lát sau, Tư Ti vừa rồi chạy trốn nhanh như thỏ đã bị một nữ tử kéo về.
Người kéo Tư Ti là Độc Âm Nhi. Chỉ là điểm này ả không thể nào biết được nữa.
- Bảo ca, hiện tại xem như xong rồi, tiếp theo phải xử lý người này thế nào đây?
Độc Âm Nhi đá Tư Ti một cước, phủi phủi tay, cười hỏi.
- Ngươi lại muốn giết người hả? Hiện tại người này không thể giết, cần phải mang trở về.
Phó Thư Bảo vừa mặc quần áo vừa nói.
- Dù sao thì cũng còn sớm, ngươi đừng mặc quần áo vội, không bằng chúng ta cùng tắm suối nước nóng đi nha?
Ánh mắt Độc Âm Nhi đột nhiên liếc qua giữa hai đùi Phó Thư Bảo. Tên kia mặc áo trước, còn chưa kịp mặc quần. Nhìn cái thứ ghê gớm kia, tựa hồ nàng nghĩ ra nhiều ý tưởng hay.
- Ha ha ha...
- Bảo ca, ngươi cười cái gì đấy?
- Ngươi coi Phó Thư Bảo ta là loại người gì chứ? Ta không phải là loại người đó đâu! Muốn chiếm tiện nghi của ta à? Ngươi nằm mơ đi nhé!
Độc Âm Nhi: “….”
o0o
Việc may nội y cho Tú Nhân Phường vẫn đang tiếp tục, Phó Thư Bảo thì dẫn ba con tin từ lối đi bí mật trong động trốn ra Kim Ngư Ôn Tuyền Quán, sau đó hắn nhét hai con tin vào bao bố rồi vứt vào trong khoang xe ngựa đã chuẩn bị từ trước, sau đó kéo rèm xuống che lại và ung dung rời đi. Tên Nông Vệ Ba Sơn có kết cục còn thê thảm hơn, tử trạng một đống bầy nhầy của hắn đã bị Phó Thư Bảo luyện hóa bằng Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa, chỉ còn lại một đám tro bụi.
Về đến sứ quán, Phó Thư Bảo dẫn luôn La Kiệt, Ngả Mễ Đại Na và Tư Ti xuống mật thất dưới lòng đất. Mật thất này là nơi sứ quán dùng để giam giữ, thẩm vấn tra khảo kẻ địch của Thánh Đóa Lan Quốc, người ngoài chẳng ai biết đến mật thất này, trong sứ quán cũng chỉ có Chi Ni Nhã, đại sứ và vài thị vệ là biết đến nó. Nơi này giờ dùng để thẩm vấn mấy con tin hắn vừa đưa về.
Mỗi một con tin đều được giam trong một gian tù thất. Là một Luyện Lực Sĩ nên Ngả Mễ Đại Na bị chăm sóc đặc biệt hơn, ả bị treo lơ lửng giữa phòng bằng một sợi dây thừng buộc trên xà nhà. Mục đích là để ngăn ả dùng lực lượng Thổ Nguyên Tố để đào tẩu. Tư Ti và La Kiệt thì dễ xử lý hơn, chỉ cần dùng một sợi dây thừng trói chặt chúng lại là chẳng còn khả năng trốn thoát được nữa.
Bị một chậu nước lạnh hất vào mặt, La Kiệt giật bắn mình tỉnh dậy. Lúc này hắn mới phát hiện ra khung cảnh xung quanh mình đã thay đổi, trước mặt hắn là Phó Thư Bảo đang bắt chéo chân, ngồi thoải mái trên chiếc ghế thái sư, mỉm cười nhìn hắn.
Nụ cười của Phó Thư Bảo nhìn ở góc độ nào cũng khiến người ta thấy ghét, nhưng dù có giận hắn đến nghiến răng nghiến lợi thì La Kiệt cũng không có cách nào xông lên cắn hắn.
- Ngươi tỉnh rồi hả?
Phó Thư Bảo ôn tồn hỏi.
- Con mẹ nó, ngươi muốn làm gì đây?
Ngừng lại giây lát, sau đó La Kiệt rống lên:
- Con mẹ ngươi, biết lão tử là ai không?
Trước mặt Chi Ni Nhã và Tú Ngọc, dù có bị lườm nguýt thì La Kiệt vẫn bày ra bộ dáng quân tử, nhưng trước mặt
Sự thay đổi trong ánh mắt của La Kiệt, Phó Thư Bảo giả vờ không nhìn thấy, tiếp tục nói:
- Thanh Dật Vương Tước định bao giờ sẽ đưa Kim Dịch vào Hoàng Kim Thành? Đi vào bằng con đường nào?
La Kiệt mập mờ nói:
- Việc này, ta… ta cũng không biết.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Xem ra trong nhà ngươi, ngươi cũng chẳng phải quan trọng gì nhỉ, chuyện gì ngươi cũng không biết.
- Đúng vậy, ta… Thật ra ta cũng chẳng phải quan trọng gì.
La Kiệt đã quên rằng, vừa lúc trước hắn còn lấy thân phận đại thiếu gia của La gia ra để uy hiếp Phó Thư Bảo.
Phó Thư Bảo lại đứng dậy:
- Thôi được, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ngươi biết cha ngươi đã lấy hai món đồ từ Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các, một thứ là hóa thạch hổ phách từ thời khởi nguyên, thứ còn lại là tấm địa đồ ra thú chẳng có nội dung gì, ngươi biết được bao nhiêu về hai món đồ này?
- Ngươi đang nói gì thế? Ta chẳng hiểu ngươi đang nói cái gì…
Trên khóe miệng La Kiệt hiện lên một nụ cười xảo quyệt, nhưng nó chỉ thoáng qua, rồi nhanh chóng biến mất chẳng thấy nữa.
- Ài…
Phó Thư Bảo thở dài.
- Ta thực sự không biết mà, chi bằng ngươi hỏi cái khác đi, ta mà biết thì nhất định sẽ nói với ngươi.
La Kiệt làm ra vẻ đáng thương vô tội. Nhưng trong lòng hắn lúc này đang có một thứ khoái cảm của việc trả được thù.
Phó Thư Bảo lắc lắc đầu:
- Thôi khỏi, ta cũng chẳng muốn hỏi gì ngươi nữa, nhưng có một người khác đang rất muốn thay thế vị trí của ta để hỏi chuyện ngươi, trước khi rời khỏi đây, ta có ý tốt muốn nhắc nhở ngươi, nàng không thô lỗ như ta, cũng sẽ chẳng đạp ngươi làm gì, nhưng nàng sẽ hạ độc ngươi, ta dám chắc chắc rằng, trước mặt nàng ấy, ngươi sẽ nói hết mọi chuyện ra thôi.
Trên khóe miệng La Kiệt hiện lên tia cười lạnh lùng, hắn chẳng hề tin những gì Phó Thư Bảo vừa nói.
Nhưng Phó Thư Bảo quay người đi thật, hắn cũng chẳng buồn nhìn La Kiệt một cái, khi hắn vừa mở cánh cửa sắt của tù thất, và đi ra ngoài, thì Độc Âm Nhi bước vào.
- Tên sư phụ thối của ngươi và Lưu Chuẩn đã tới rồi, bọn họ đang thẩm vấn Ngả Mễ Đại Na, ta muốn ngăn cũng không ngăn được.
Độc Âm Nhi nói.
- Thì cứ để họ thẩm vấn đi, có Lưu Chuẩn ở đó, sư phụ ta cũng không dám làm bậy đâu.
Trong ấn tượng của Phó Thư Bảo, Lưu Chuẩn luôn là một chính nhân quân tử đường hoàng nho nhã. Trong trường hợp này, nếu Tú Lý có ý tưởng gì vượt ra ngoài khuôn khổ, Lưu Chuẩn nhất định sẽ ngăn hắn lại.
- Vậy ta thẩm vấn hắn đây, nhưng, có một câu ta phải nói trước, khả năng chịu độc tố của mọi người không giống nhau, ngộ nhỡ hắn không chịu đựng nổi mà chết, ta mặc kệ đó.
Độc Âm Nhi lại nói.
Phó Thư Bảo cười không quan tâm:
- Sống có chỗ tốt của sống, nhưng chết cũng có chỗ tốt của chết, tùy ngươi thích làm gì thì làm, ta không có ý kiến.
- Hắc, vẫn là ngươi hiểu rõ ta nhất.
Độc Âm Nhi vội đóng cửa tù thất lại.
Nghe được những lời nói của Độc Âm Nhi, lại nhìn cánh cửa sắt nặng nề đã đóng lại, La Kiệt bỗng nảy sinh một cảm giác kì lạ, hắn thấy dường như tất cả các cánh cửa trên thế giới này đều đóng lại trước mặt hắn, từ chối không cho hắn vào.
- Bảo ca ta đã hỏi ngươi ba chuyện, ta vẫn hỏi tiếp những câu đó, nhưng ngươi cũng không cần trả lời vội, ngươi có thể chờ đến khi không chịu nổi nữa rồi trả lời ta, giờ ta muốn cho ngươi dùng một loại độc dược có tên là Dung Phu Phấn, loại độc dược này có dạng bột, có mùi của hoa cúc dại, rất lấp lánh, nhìn bên ngoài gống như muối ăn vậy, khi nó dính vào da ngươi, da sẽ bị căng ra, sau đó bắt đầu hòa tan, đương nhiên, vẫn còn một vài thứ tác dụng phụ khác mà ta chưa xác định được, dù sao thì đây cũng là một thứ đồ chơi ta vừa mới luyện chế ra…
- Phó Thư Bảo, ngươi quay lại đây! Ta sẽ nói hết cho ngươi! Ô…a….!
Một tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ căn tù thất phía sau lưng, Phó Thư Bảo lắc lắc đầu, cười khổ:
- Sớm biết có kết cục như vậy thì lúc đầu còn ngoan cố làm gì? Ta là một người tốt, một người lương thiện như thế, mà ngươi lại cứ ngu muội không hiểu, muốn đối diện với Độc Âm Nhi là sao?
Trong tù thất, La Kiệt đau đớn cuộn mình lại, hắn muốn nói hết những gì hắn biết cho ác ma trước mặt, nhưng cổ họng hắn ngoài tiếng kêu thảm thiết ra thì chẳng còn nói được thứ gì khác, nhưng khi hắn miễn cưỡng có thể nói được, thì ma nữ đó lại chẳng vội vàng gì, mà đường hoàng nói với hắn, không cần phải vội nói ra làm gì, việc nghiêm hình bức cung này cứ phải làm từ từ thì mới thú vị…
Tiếng kêu thảm thiết vẫn vang lên.
Rời khỏi tù thất giam giữ La Kiệt, Phó Thư Bảo lại vào trong tù thất đang nhốt Tư Ti.
Cũng giống như Ngả Mễ Đại Na, tuy Tư Ti chỉ là một Lực Sĩ cấp Linh Lực, nhưng thuộc tính lực lượng của nàng lại là Thổ Nguyên Tố, sở trường là ẩn tàng và truy tung, vì đề phòng trường hợp nàng dùng lực lượng của mình để trốn thoát, nàng cũng bị một sợi dây thừng trói chặt chân tay, người thì bị treo lơ lửng bằng một sợi dây buộc trên xà nhà.
Không chỉ có vậy, thực ra Ngả Mễ Đại Na và Tư Ti đều bị Độc Âm Nhi hạ một loại độc tố khống chế đan điền của họ. Có hai sự đảm bảo này, Ngả Mễ Đại Na và Tư Ti căn bản không có hy vọng trốn thoát khỏi nơi này.
Sức chống cự của Tư Ti đương nhiên mạnh hơn rất nhiều so với tên công tử hào hoa bị tửu sắc hủy hoại như La Kiệt, tên La Kiệt đó còn phải dội nước lạnh mới tỉnh lại, còn Tư Ti thì vẫn hoàn toàn tỉnh táo, khi Phó Thư Bảo vừa vào trong tù thất, thì đôi mắt đen tuyền xinh đẹp của nàng đã nhìn chòng chọc và hắn.
Nhưng, trong đôi mắt nàng không có thù hận cũng chẳng có gì sợ hãi, nó bình lặng như một hồ nước trăm năm không gợn sóng vậy.
Chậm rãi đi tới trước mặt Tư Ti, dùng tay đỡ cằm cho nàng ngửa mặt lên, nhìn kĩ một lượt rồi Phó Thư Bảo mới buông tay ra, lạnh nhạt nói:
- Quả là rất giống, nhưng, ngươi vốn không phải là Tư Ti bán thân làm nô lệ mà lúc đó ta đã chuộc khỏi Hoa Điền cư, chắc các ngươi là tỉ muội song sinh phải không?
Tư Ti vẫn bình tĩnh nhìn Phó Thư Bảo, giống như nhìn một người xa lạ chẳng có liên quan gì tới nàng vậy.
Lúc này Phó Thư Bảo đi vòng ra phía sau Tư Ti, giữ chặt lấy cổ áo nàng, dùng sức xé mạnh một cái, “xoạt” một tiếng, vùng lưng nõn nà bóng loáng của Tư Ti hiện ra trước mắt. Trên bờ vai trái của nàng có khắc một phù hiệu viết hai chữ “Thập Tứ”.
Khi y phục bị xé rách, vùng lưng bị lộ ra, đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh của Tư Ti cuối cùng cũng xuất hiện tia kinh ngạc. Tâm vững như bàn thạch của nàng đã có dấu hiệu kích động.
- Cũng là một phù hiệu bằng chữ số, chỉ khác ở chỗ nó là chữ “Thập Thất”, ta nghĩ, nữ nô mà ta từng cứu ra khỏi xuân điếm chắc là muội muội của ngươi hả?
- Ngươi… Sao ngươi biết được?
Cuối cùng Tư Ti cũng lên tiếng.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Nếu ngay cả thân phận của các ngươi mà ta còn không tra ra, nếu ngay cả chuyện các ngươi là người nào cũng không phân biệt được, thì ta có thể sống được tới hôm nay sao? Sát thủ đến từ Tử Đảo Mật Nhân Xã, tỷ muội song sinh, sinh ra đã có năng lực tâm linh tương thông, nhưng có một điều khiến ta không hiểu, đó là vì sao các ngươi phải tới giết ta, các ngươi nhận được sự sai khiến của ai?
Cặp chị em song sinh Thập Tứ, Thập Thất đến từ Tử Đảo Mật Nhân Xã này cùng mạo nhận một người, đó chính là Tư Ti có thân phận nữ nô ở Hoa Điền Cư lúc trước. Bây giờ xem ra, chữ “Ti” này chẳng qua là hài âm của chữ “Thập” mà thôi. Người bị nhốt trong tù thất bí mật của sứ quán này chính là người chị trong cặp tỷ muội sát thủ song sinh đó, Thập Tứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.