Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa
Chương 118: Chân xoắn thành bánh quai chéo
Đang cập nhập
12/07/2021
“Phạm thượng cái gì? Ngươi và ta giống nhau, từ nhỏ nam nữ đều bình đẳng, không phân biệt cấp bậc tôn ti” Vân Nhược Linh nói.
Sở Diệp Hàn cảm thấy từ khi nữ nhân tên Vân Nhược Linh này rơi xuống nước thì đã thay đổi hoàn toàn, chẳng phân biệt tôn ti, không hiểu quan niệm giai cấp là gì nữa rồi.
Nàng của trước kia khi ở trước mặt hắn sẽ sợi hãi rụt rè, giống như một con mèo nhỏ. Thế mà hiện giờ nàng lại dám đối đầu với hắn, còn dám nói những câu như “Từ nhỏ nam nữ đã bình đẳng”.
Thật đúng là chuyện khó tin!
Hắn lao nhanh đến bóp cằm nàng ngay tức khắc, ánh mắt tràn đầy vẻ tức giận: “Ai nói với người là từ nhỏ nam nữ đã bình đẳng? Từ xưa đến nay đều là nam tôn nữ ti, giai cấp vương quyền lớn như trời, lời này của người mà truyền ra ngoài chẳng phải là muốn gây rắc rối cho bổn vương hay sao?”
Vân Nhược Linh nghe vậy thì bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Nam nhận trước mặt nàng là người của thời đại này nên tất nhiên là trong đầu hắn chỉ toàn những tư tưởng bảo thủ như nam tôn nữ ti, tam thê tứ thiếp và giai cấp phong kiến chuyên chế.
Nàng cũng chả mong sẽ khiến hắn thay đổi những suy nghĩ đó.
Hiện giờ nàng buồn ngủ muốn chết, rất lười tranh luận với hắn nhưng hắn vẫn đang nắm cằm nàng. *
Nàng tức giận hô to: “Tuyết ma ma, sao bà lại đến đây?”
Sở Diệp Hàn nghe thấy thế thì nhanh chóng buông tay ra rồi nhìn về phía cửa.
Trong chớp mắt, Vân Nhược Linh há miệng ra cắn tay hắn.
Cảm giác đau đớn từ cổ tay truyền đến, Sở Diệp Hàn cúi đầu nhìn thì thấy Vân Nhược Linh đang hung hăng cắn tay hắn giống như một con chó dữ thì tức giận lườm nàng: “Nữ nhân kia, ngươi là chó à?”
Hơn nữa, nữ nhân này còn cố ý gọi tên Tuyết ma ma khiến hắn phải buông tay.
Vân Nhược Linh đã đạt được mục đích, trước khi Sở Diệp Hàn muốn ra tay với nàng thì nàng đã nhanh chóng tránh ra rồi vùi đầu vào chăn giả vờ không nhìn thấy Sở Diệp Hàn, như vậy thì có thể thoát được một kiếp.
Nàng nghĩ hiện giờ Thái hậu đang nằm ngủ ở cách vách, Sở Diệp Hàn sẽ không dám làm gì nàng, cho nên nàng mới dám cắn hắn để trả thù.
Quả nhiên khi Sở Diệp Hàn rút cái tay bị cắn toàn là dấu răng ra thì muốn đánh trả, nhưng lại lo lắng đến Thái hậu ở cách vách nên đành nhìn xuống.
Hắn nhìn Vân Nhược Linh cướp hết chăn thì tức giận nằm xuống, gác chân lên người nàng, còn đoạt lại một nửa tấm chăn.
“Ngươi làm gì vậy? Bỏ chân của người ra đi” Vân Nhược Linh thấy chân mình bị đôi chân lớn của hắn đè ép như vậy thì tức giận nói ngay.
Sở Diệp Hàn lạnh giọng: “Bổn vương không bỏ ra đấy, ai bảo người cướp chăn của bổn vương, lại còn cắn bổn vương.”
“Ngươi không bỏ ra đúng không?” Vân Nhược Linh tức giận, nàng đưa một chân ra gác lên chân của Sở Diệp Hàn. Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb лhayho.cом
Sở Diệp Hàn thấy vậy thì không cam lòng làm kẻ yếu thể nên lại gác chân còn lại lên chân của Vân Nhược Linh, Vân Nhược Linh thấy thế thì cũng đưa chân kia gác lên chân hắn.
Cuối cùng, bốn chân xoắn lại với nhau giống như bánh quai chéo khiến cho hai người đều không thể động đậy, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn nhau như con sư tử đang lườm con hổ vậy.
Cuối cùng, hai người cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đến ngày hôm sau, Vân Nhược Linh bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc.
“Ly Vương phi, ngươi có trong đó không? Ta có sai người làm bữa sáng cho ngươi, ta có thể vào không?” Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng đó thì Vân Nhược Linh vô cùng sửng sốt.
Hình như đây là giọng của Tần Vương phi thì phải.
Nàng trợn mắt nhìn, trời ạ, còn một cánh tay và một cái chân dài vẫn còn đang gác lên người nàng đây này. Hơn nữa còn có một khuôn mặt tuấn tú đang nằm đối diện nàng, dường như đang ngủ rất ngon.
Đương nhiên lúc Sở Diệp Hàn nghe thấy giọng nói của Tô Thường Tiểu thì đã tỉnh giấc trước rồi.
Từ trước đến nay hắn là người rất dễ tỉnh giấc, chỉ cần gió thổi khẽ, có lay nhẹ cũng có thể khiến hẳn tỉnh dậy. Thế mà không ngờ hôm nay lại phản ứng chậm chạp như vậy.
Hắn vừa tỉnh dậy thì phát hiện, không biết khi nào mà tay và chân của hắn đã gác lên người Vân Nhược Linh rồi.
Sở Diệp Hàn cảm thấy từ khi nữ nhân tên Vân Nhược Linh này rơi xuống nước thì đã thay đổi hoàn toàn, chẳng phân biệt tôn ti, không hiểu quan niệm giai cấp là gì nữa rồi.
Nàng của trước kia khi ở trước mặt hắn sẽ sợi hãi rụt rè, giống như một con mèo nhỏ. Thế mà hiện giờ nàng lại dám đối đầu với hắn, còn dám nói những câu như “Từ nhỏ nam nữ đã bình đẳng”.
Thật đúng là chuyện khó tin!
Hắn lao nhanh đến bóp cằm nàng ngay tức khắc, ánh mắt tràn đầy vẻ tức giận: “Ai nói với người là từ nhỏ nam nữ đã bình đẳng? Từ xưa đến nay đều là nam tôn nữ ti, giai cấp vương quyền lớn như trời, lời này của người mà truyền ra ngoài chẳng phải là muốn gây rắc rối cho bổn vương hay sao?”
Vân Nhược Linh nghe vậy thì bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Nam nhận trước mặt nàng là người của thời đại này nên tất nhiên là trong đầu hắn chỉ toàn những tư tưởng bảo thủ như nam tôn nữ ti, tam thê tứ thiếp và giai cấp phong kiến chuyên chế.
Nàng cũng chả mong sẽ khiến hắn thay đổi những suy nghĩ đó.
Hiện giờ nàng buồn ngủ muốn chết, rất lười tranh luận với hắn nhưng hắn vẫn đang nắm cằm nàng. *
Nàng tức giận hô to: “Tuyết ma ma, sao bà lại đến đây?”
Sở Diệp Hàn nghe thấy thế thì nhanh chóng buông tay ra rồi nhìn về phía cửa.
Trong chớp mắt, Vân Nhược Linh há miệng ra cắn tay hắn.
Cảm giác đau đớn từ cổ tay truyền đến, Sở Diệp Hàn cúi đầu nhìn thì thấy Vân Nhược Linh đang hung hăng cắn tay hắn giống như một con chó dữ thì tức giận lườm nàng: “Nữ nhân kia, ngươi là chó à?”
Hơn nữa, nữ nhân này còn cố ý gọi tên Tuyết ma ma khiến hắn phải buông tay.
Vân Nhược Linh đã đạt được mục đích, trước khi Sở Diệp Hàn muốn ra tay với nàng thì nàng đã nhanh chóng tránh ra rồi vùi đầu vào chăn giả vờ không nhìn thấy Sở Diệp Hàn, như vậy thì có thể thoát được một kiếp.
Nàng nghĩ hiện giờ Thái hậu đang nằm ngủ ở cách vách, Sở Diệp Hàn sẽ không dám làm gì nàng, cho nên nàng mới dám cắn hắn để trả thù.
Quả nhiên khi Sở Diệp Hàn rút cái tay bị cắn toàn là dấu răng ra thì muốn đánh trả, nhưng lại lo lắng đến Thái hậu ở cách vách nên đành nhìn xuống.
Hắn nhìn Vân Nhược Linh cướp hết chăn thì tức giận nằm xuống, gác chân lên người nàng, còn đoạt lại một nửa tấm chăn.
“Ngươi làm gì vậy? Bỏ chân của người ra đi” Vân Nhược Linh thấy chân mình bị đôi chân lớn của hắn đè ép như vậy thì tức giận nói ngay.
Sở Diệp Hàn lạnh giọng: “Bổn vương không bỏ ra đấy, ai bảo người cướp chăn của bổn vương, lại còn cắn bổn vương.”
“Ngươi không bỏ ra đúng không?” Vân Nhược Linh tức giận, nàng đưa một chân ra gác lên chân của Sở Diệp Hàn. Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb лhayho.cом
Sở Diệp Hàn thấy vậy thì không cam lòng làm kẻ yếu thể nên lại gác chân còn lại lên chân của Vân Nhược Linh, Vân Nhược Linh thấy thế thì cũng đưa chân kia gác lên chân hắn.
Cuối cùng, bốn chân xoắn lại với nhau giống như bánh quai chéo khiến cho hai người đều không thể động đậy, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn nhau như con sư tử đang lườm con hổ vậy.
Cuối cùng, hai người cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đến ngày hôm sau, Vân Nhược Linh bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc.
“Ly Vương phi, ngươi có trong đó không? Ta có sai người làm bữa sáng cho ngươi, ta có thể vào không?” Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng đó thì Vân Nhược Linh vô cùng sửng sốt.
Hình như đây là giọng của Tần Vương phi thì phải.
Nàng trợn mắt nhìn, trời ạ, còn một cánh tay và một cái chân dài vẫn còn đang gác lên người nàng đây này. Hơn nữa còn có một khuôn mặt tuấn tú đang nằm đối diện nàng, dường như đang ngủ rất ngon.
Đương nhiên lúc Sở Diệp Hàn nghe thấy giọng nói của Tô Thường Tiểu thì đã tỉnh giấc trước rồi.
Từ trước đến nay hắn là người rất dễ tỉnh giấc, chỉ cần gió thổi khẽ, có lay nhẹ cũng có thể khiến hẳn tỉnh dậy. Thế mà không ngờ hôm nay lại phản ứng chậm chạp như vậy.
Hắn vừa tỉnh dậy thì phát hiện, không biết khi nào mà tay và chân của hắn đã gác lên người Vân Nhược Linh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.