Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa
Chương 186: Có tham ô hay không?
Đang cập nhập
12/08/2021
Ông ta vẫn luôn thận trọng tỉ mỉ, đặt lợi ích tập thể lên trên lợi ích cá nhân, từng ở trong cung quản lí quốc khổ cho tiên đế. Sau khi tiên để băng hà, ông ta bị thái hậu phải đến Ly vương phủ, giúp Sở Diệp Hàn quản lý phòng thu chi.
Những hạng mục được ông ta quản lý, thu chi đều rất rõ ràng, không sót một mục nào, từ đầu đến cuối đều rất rõ nét, chưa từng mắc sai sót nên Sở Diệp Hàn rất tín nhiệm.
Không ngờ, Nam Cung Nguyệt vừa đến, ông ta liền xảy ra chuyện.
Có một ngày, khi Nam Cung Nguyệt kiểm tra sổ sách, phát hiện ra một mục chi tiêu đã bị sửa.
Lúc đó nàng ta chỉ lĩnh một trăm lượng bạc để mua quần áo và trang sức nhưng lại bị Hòa thúc ghi thành một ngàn một trăm lượng.
Nàng ta ngay tức khắc phát hiện, chỗ này bị Hòa thúc biển thủ một ngàn lượng bạc. Nàng ta dẫn người đến trong phòng của Hòa thúc để tìm, quả nhiên dưới đuôi giường của ông ta tìm thấy một túi bạc.
Cầm ra đếm thì vừa đúng một
ngàn lượng.
Nàng ta lập tức cầm bằng chứng đi tìm Sở Diệp Hàn, nói Hòa thúc biển thủ công quỹ của Vương phủ, buộc tội ông ta tham ô một ngàn lượng bạc.
Sở Diệp Hàn nhìn những bằng chứng này, lại nghe lời những nhân chứng tham dự khám xét lúc đó liền tức giận, đuổi Hòa thúc đi.
Nam Cung Nguyệt thuận thể thổi gió bên gối, đưa một người họ hàng tú tài chua ngoa họ Lí đến, bảo hàn quản lý sổ sách thu chi.
Sở Diệp Hàn bận việc quân, lại thêm tin tưởng Nam Cung Nguyệt, cũng không có thời gian quản những việc nhỏ nhặt này, đã đồng ý lời thỉnh cầu của nàng ta.
Nghĩ đến đây, Vân Nhược Linh không khỏi lắc đầu, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Một vị chiến thần như Sở Diệp Hàn, trên phương diện việc nhà thực sự đã bị Nam Cung Nguyệt lừa gạt.
Nàng từng nghe Lý ma ma nói, những hạng mục mà tên Lý tú tài mới đến này làm không rõ ràng một chút nào. Có hần ở đây, các khoản chi tiêu trong Vương phủ cho Vũ Nguyệt các nhiều hơn mười mấy lần, còn những viện khác thì lại bị thiếu rất nhiều.
Có thể là vì sổ sách của hắn có vấn đề nên khi nàng phải người đi gọi, hần không dám đến.
Nam Cung Nguyệt thấy Vân Nhược Linh muốn gọi Hòa thúc quay lại, đột nhiên cả giận nói: “Vương phi, Hòa thúc là vì tham ô một ngàn tệ của Vương phủ mới bị Vương gia đuổi đi, sao tỷ có thể để ông ta lại quản lý phòng thu chi, thật là làm càn, tỷ không sợ Vương gia tức giận sao?”
“Hòa thúc có thật sự tham ô công quỹ hay không, chuyện này còn chưa có định tội, đợi ta tra xét rõ ràng rồi lại nói.”, Vân Nhược Linh nói.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa viện có một người đàn ông gấy còm mang dáng dấp của tú tài, ôm một chồng lớn sổ sách bước vào.
“Vương phi, tại hạ đến rồi. Xin lỗi, vừa rồi tại hạ đang phân loại sổ sách nên đến muộn. Lý tú tài nói xong, đem tất cả sổ sách đặt lên trên bàn.
Hắn ta lấy tay áo lau mồ hôi trên mặt một lần nữa, trông có vẻ khó thở, như thế hắn ta thật sự làm việc chăm chi.
Lúc này, quản gia cũng phải người đi gọi Hòa thúc vào.
Trước kia Hòa thúc vẫn luôn ở trong Vương phủ, từ khi bị đuổi việc, trong lòng ông ta không cam tâm. Vẫn luôn muốn tìm Sở Diệp Hàn để minh oan, vì vậy liền thuê một căn phòng nhỏ gần Vương phủ để ở.
Chỉ là ông ta vẫn mãi không thể gặp được Sở Diệp Hàn.
Bởi vì nơi ông ta ở cách Vương phủ gần, quản gia rất nhanh đã tìm được ông ta về.
Nghe thấy Vương phi muốn gặp, ông ta nhất thời kích động nói: “Vương phi nương nương, ta bị oan, ta vốn không tham ô bạc của phòng thu chỉ, ta cũng không biết tại sao ghi chép trên sổ sách của phòng thu chi lại bị sửa, càng không biết được một ngàn lượng bạc kia làm sao có thể chạy được đến trong phòng của ta, cầu xin Vương phi nương nương minh xét
Lúc quản gia cho người đi gọi Hòa thúc, người đó đã nói sơ lược cho Hòa thúc biết việc Vương Phi quản lí việc nhà.
Hòa thúc vừa nghe nói Vương phi muốn trọng dụng ông ta, trong lòng vô cùng kích động. Ông ta thật sự hi vọng Vương phi có thể rửa sạch oan khuất cho mình.
Những hạng mục được ông ta quản lý, thu chi đều rất rõ ràng, không sót một mục nào, từ đầu đến cuối đều rất rõ nét, chưa từng mắc sai sót nên Sở Diệp Hàn rất tín nhiệm.
Không ngờ, Nam Cung Nguyệt vừa đến, ông ta liền xảy ra chuyện.
Có một ngày, khi Nam Cung Nguyệt kiểm tra sổ sách, phát hiện ra một mục chi tiêu đã bị sửa.
Lúc đó nàng ta chỉ lĩnh một trăm lượng bạc để mua quần áo và trang sức nhưng lại bị Hòa thúc ghi thành một ngàn một trăm lượng.
Nàng ta ngay tức khắc phát hiện, chỗ này bị Hòa thúc biển thủ một ngàn lượng bạc. Nàng ta dẫn người đến trong phòng của Hòa thúc để tìm, quả nhiên dưới đuôi giường của ông ta tìm thấy một túi bạc.
Cầm ra đếm thì vừa đúng một
ngàn lượng.
Nàng ta lập tức cầm bằng chứng đi tìm Sở Diệp Hàn, nói Hòa thúc biển thủ công quỹ của Vương phủ, buộc tội ông ta tham ô một ngàn lượng bạc.
Sở Diệp Hàn nhìn những bằng chứng này, lại nghe lời những nhân chứng tham dự khám xét lúc đó liền tức giận, đuổi Hòa thúc đi.
Nam Cung Nguyệt thuận thể thổi gió bên gối, đưa một người họ hàng tú tài chua ngoa họ Lí đến, bảo hàn quản lý sổ sách thu chi.
Sở Diệp Hàn bận việc quân, lại thêm tin tưởng Nam Cung Nguyệt, cũng không có thời gian quản những việc nhỏ nhặt này, đã đồng ý lời thỉnh cầu của nàng ta.
Nghĩ đến đây, Vân Nhược Linh không khỏi lắc đầu, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Một vị chiến thần như Sở Diệp Hàn, trên phương diện việc nhà thực sự đã bị Nam Cung Nguyệt lừa gạt.
Nàng từng nghe Lý ma ma nói, những hạng mục mà tên Lý tú tài mới đến này làm không rõ ràng một chút nào. Có hần ở đây, các khoản chi tiêu trong Vương phủ cho Vũ Nguyệt các nhiều hơn mười mấy lần, còn những viện khác thì lại bị thiếu rất nhiều.
Có thể là vì sổ sách của hắn có vấn đề nên khi nàng phải người đi gọi, hần không dám đến.
Nam Cung Nguyệt thấy Vân Nhược Linh muốn gọi Hòa thúc quay lại, đột nhiên cả giận nói: “Vương phi, Hòa thúc là vì tham ô một ngàn tệ của Vương phủ mới bị Vương gia đuổi đi, sao tỷ có thể để ông ta lại quản lý phòng thu chi, thật là làm càn, tỷ không sợ Vương gia tức giận sao?”
“Hòa thúc có thật sự tham ô công quỹ hay không, chuyện này còn chưa có định tội, đợi ta tra xét rõ ràng rồi lại nói.”, Vân Nhược Linh nói.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa viện có một người đàn ông gấy còm mang dáng dấp của tú tài, ôm một chồng lớn sổ sách bước vào.
“Vương phi, tại hạ đến rồi. Xin lỗi, vừa rồi tại hạ đang phân loại sổ sách nên đến muộn. Lý tú tài nói xong, đem tất cả sổ sách đặt lên trên bàn.
Hắn ta lấy tay áo lau mồ hôi trên mặt một lần nữa, trông có vẻ khó thở, như thế hắn ta thật sự làm việc chăm chi.
Lúc này, quản gia cũng phải người đi gọi Hòa thúc vào.
Trước kia Hòa thúc vẫn luôn ở trong Vương phủ, từ khi bị đuổi việc, trong lòng ông ta không cam tâm. Vẫn luôn muốn tìm Sở Diệp Hàn để minh oan, vì vậy liền thuê một căn phòng nhỏ gần Vương phủ để ở.
Chỉ là ông ta vẫn mãi không thể gặp được Sở Diệp Hàn.
Bởi vì nơi ông ta ở cách Vương phủ gần, quản gia rất nhanh đã tìm được ông ta về.
Nghe thấy Vương phi muốn gặp, ông ta nhất thời kích động nói: “Vương phi nương nương, ta bị oan, ta vốn không tham ô bạc của phòng thu chỉ, ta cũng không biết tại sao ghi chép trên sổ sách của phòng thu chi lại bị sửa, càng không biết được một ngàn lượng bạc kia làm sao có thể chạy được đến trong phòng của ta, cầu xin Vương phi nương nương minh xét
Lúc quản gia cho người đi gọi Hòa thúc, người đó đã nói sơ lược cho Hòa thúc biết việc Vương Phi quản lí việc nhà.
Hòa thúc vừa nghe nói Vương phi muốn trọng dụng ông ta, trong lòng vô cùng kích động. Ông ta thật sự hi vọng Vương phi có thể rửa sạch oan khuất cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.